Vương Phi đa tài đa nghệ

Chương 290: SỢI DÂY SẸO

Mộ Dung Khanh đến đảo người điên, Tiêu Thác và ngự y đang chế thuốc, thấy hắn đi tới nhướng mắt lên hỏi: "Tìm được chưa?”

 

Mộ Dung Khanh lắc đầu, ngồi xuống, nhìn viên thuốc trong tay.

 

Ánh sáng trong mắt Tiêu Thác như dần mờ đi: "Không tìm được à?"

 

Mộ Dung Khanh không nói gì, trên mặt không chút biểu cảm.

 

Tiêu Thác cảm thấy khó chịu: "Thực xin lỗi, ta đã không bảo vệ được nàng."

 

Khóe miệng Mộ Dung Khanh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, người có lỗi với nàng nhất, mới là hắn.

 

Hắn đã lường trước đủ loại nguy hiểm, nhưng vì hắn quá tin tưởng vào Trần thái quân, bà ta nói phái đi mười hai vị tướng quân của Trần gia, trong lòng hắn an tâm mà tưởng rằng Thương Mai có thể bình an trở về.

 

Tuy nhiên, hắn lại không biết rằng, mười hai tướng quân của Trần gia sau khi xuất thành không lâu thì đã biến mất không tung tích, cho đến bây giờ vẫn chưa trở vâ.

 

Hắn ý thức được gian khổ, nhưng lại không muốn buông bỏ cục diện rối tung trong Kinh Thành.

 

Tiêu Thác nhìn hắn: "Trước khi nàng ấy bị nước xoáy cuốn đi, có nói một câu, bảo ta truyền lại cho vương gia."

 

Mộ Dung Khanh ngẩng đầu: "Nàng ấy nói gì?"

 

Tiêu Thác thì thào: “Nàng kêu ta nói với vương gia, nàng thích ngài. "

 

Đau đớn dâng lên tận mắt, hắn nở nụ cười, nụ cười vô cùng trẻ con, cổ họng khô khốc: “Bổn vương cho rằng, cả đời này nàng ấy sẽ không nói ra.

 

“Nàng ấy bị trúng tên, đương nhiên biết bản thân không thể sống được.” Tiêu Thác vẫn chưa nói ra điểm này, là vì, mọi người đều đang hi vọng, hắn ta không nỡ nói ra.

 

Mộ Dung Khanh cảm thấy hơi thở khó khăn: “Cái gì?”

 

"Phải, khi chúng tôi đang chạy trốn, sát thủ phóng tiêu trúng vào tay phải nàng ấy. Ta đưa theo nàng ấy, vì không muốn liên lụy ta nên đã rơi vào vòng xoáy, nàng ta đẩy ta ra, trước khi bị dòng nước cuốn đi, còn nói với ta, bảo ta trốn đi mang phương thuốc này về, sau đó bảo ta nói với người, nàng ấy thích người.” Đến giờ hắn ta vẫn không hiểu, tại sao đột nhiên lại có xoáy nước.

 

Hy vọng của Mộ Dung Khanh đã hoàn toàn bị dập tắt, biển sâu còn nguy hiểm hơn cả rừng núi, hắn biết, đừng nói là không bị thương, cho dù không bị thương muốn sống trở ra cũng rất khó.

 

Nàng sống không nổi rồi.

 

Sự thừa nhận này khiến Mộ Dung Khanh cảm thấy trong lòng đau nhói.

 

Hắn đứng dậy bỏ đi cũng không thèm quay đầu lại nhìn.

 

Tiêu Thác đứng dậy: "Vương gia đừng tìm nữa, có nhiều người tìm nàng ấy rồi, nếu như còn sống, thì đã sớm tìm thấy, quay về đi. Trong Kinh Thành còn rất cần vương gia giúp đỡ."

 

Mộ Dung Khanh không nhìn lại, ánh mặt trời lặn bao trùm lấy hắn, khắp người hắn đều toát lên một màu vàng đượm buồn.

 

Thị trấn Biệt Lương.

 

Nơi này cách trấn Quý Xuân khoảng ba mươi dặm, ở đây có rất nhiều ngư dân, dường như đều dựa vào nghề đánh bắt cá ngoài biển mà kiếm sống.

 

Có một hòn đảo nhỏ ngoài khơi Trấn Biệt Lương, hòn đảo này ẩn chứa nguy hiểm, rắn độc rất nhiều. Người bình thường đều sẽ không bước chân lên hòn đảo này.

 

Trên hòn đảo nhỏ, một người phụ nữ đang nhóm lửa và nướng một con cá vừa được đánh bắt từ biển về.

 

Cánh tay cô được quấn bằng một sợi vải mỏng, có lẽ là đã bị thương.

 

Ba ngày trước, khi tỉnh lại, cô đã ở trên hòn đảo nhỏ này, khi mở mắt ra, xém chút là bị dọa cho hồn phi phách tán.

 

Cô đang nằm trên mặt đất, xung quanh là những con rắn độc đây màu sắc sặc sỡ.

 

Nhưng những con rắn độc này không tấn công cô mà chỉ lặng lẽ đứng xung quanh, cô nín thở ngồi xuống, nhìn thấy có một người phụ nữ quay lưng lại với mình đang ngồi nướng cá.

 

Ba ngày sau, nướng cá trở thành nghề chính của cô.

 

Khi cô cố gắng thoái thác, người phụ nữ sẽ luôn nói: "Ta đã cứu ngươi, người chính là nô tài của ta, nếu ngươi không làm ta sẽ bảo những con rắn đó ăn ngươi".

Cô không cho rằng những con rắn đó sẽ nuốt người, khi nhìn thấy người phụ nữ này huýt gió, gọi đến mấy con rắn mập mạp to đùng, thì cô tin rồi.

 

Đừng nói là một Hạ Thương Mai, cho dù có mấy Hạ Thương Mai hợp lại, cũng không phải là đối thủ của những con rắn đó.

 

Hôm qua có một bà lão đến, nói là bà lão, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm, bởi vì bà ta đã che mặt lại, chỉ nhìn thấy nét già nua xuyên qua lớp vải mỏng.

 

Nhưng người phụ nữ này vô cùng ngạo khí, tư thế dõng dạc, sau khi đến còn nô đùa với mấy con mãng xà, chẳng chịu làm việc gì, đánh cá cũng bắt một người phụ nữ khác làm.

 

Cô cũng chưa nói chuyện với bà ta, chỉ nhìn sơ qua bà ta rồi cũng chẳng thèm ngó ngàng gì nữa.

 

Hôm đó, sau khi Thương Mai nướng cá song, thì đưa cho người phụ nữ rắn độc, cô ta liếc nhìn một cái rồi nói: “Đi đưa cho lão cô cô.”

 

Lão cô cô mà bà ta nói chính là bà lão đến sau khi nãy.

 

Thương Mai đành phải cầm con cá đi, lão cô cô nằm chễnh chệ trên bãi cát, một con mãng xà nằm trên đầu bà ta, trông chẳng khác gì cái gối cho bà ta kê đầu.

 

Cô thực sự rất sợ mấy con rắn to đó, chỉ đứng đằng xa rồi nói: “Lão cô cô, ăn cá này.”

 

“Ừ!” Lão cô cô khẽ nhìn cô rồi bảo: “Ðem qua đây”

 

Thương Mai cứng da đầu bước tới, may mà mấy con rắn lười biếng uể oải, xác định cô không có tính công kích thì cũng chẳng thèm quan tâm đến cô.

 

Cô ngồi xuống đặt con cá vào một cái lá chuối rồi đặt lên bãi cát: “Lão cô cô mời dùng.”

 

Lão cô cô nhìn ngón tay của cô: "Ngươi có chiếc nhẫn đẹp đấy, đưa ta xem thử."

 

Thương Mai không cởi ra, chỉ hỏi: "Lão cô cô, cảm ơn ơn cứu mạng của các người, đợi sau khi ta về Kinh Thành, nhất định sẽ báo đáp các người thật tốt. Nhưng, có thể xin bà cho ta về kinh trước không? " *truyenhay.com

 

Mấy ngày rồi, bọn họ nhất định là rất lo lắng cho cô, có lẽ tưởng là cô đã chết rồi.

 

Lão cô cô dửng dưng nói: "Gấp gáp cái gì? Vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, đợi qua vài ngày rồi hẳn tính."

 

“Vết thương của ta không còn trở ngại nữa, đã hết sưng rồi” Thương Mai vội vàng nói.

 

Lão cô cô không nói gì, cũng không ăn cá, cũng chẳng hỏi đến chiếc nhẫn của cô nữa mà dần dần nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Thương Mai.

 

Thương Mai rất lo lắng, nhưng không thể rời đi.

 

Cô thử bước qua, nhưng mấy con mãng xà kia dường như có linh tính, nếu cô muốn đi thì chúng nhất định sẽ vây lấy nàng, đầu rắn ngóc lên, vô cùng đáng sợ

 

Cô có hơi lo lắng mình sẽ bị kẹt lại hòn đảo nhỏ này cả đời.

 

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã nhìn thấy chiếc nhẫn của mình trên ngón tay của lão cô cô.

 

Trong lòng cô thật sự rất tức giận: "Lão cô cô, chiếc nhẫn đó là của ta, người không thể chiếm là của riêng được."

 

Lão cô cô giơ ngón tay ra xem, giống như đang thưởng thức: “Lão thân lấy thứ này để trao đổi với ngươi.”

 

“Cái gì?” Thương Mai giật mình.

 

Người phụ nữ rắn độc cầm trên tay một con rắn đi lại nói: "Cái này."

 

Khi bà ta đến gần, Thương Mai phát hiện ra rằng đó không phải là một con rắn, mà là một sợi dây thừng đầy vết sẹo.

 

Cô tức giận nói: "Không, ta không đổi, bà nên trả lại chiếc nhẫn cho ta."

 

"Đừng coi thường sợi dây này. Nó được gọi là sợi dây sẹo, có ích hơn chiếc nhân này của ngươi đấy." Người phụ nữ rắn độc lạnh lùng nói.

 

Thương Mai đang muốn tiến tới giật lại, con mãng xà đột nhiên ngóc đầu dậy, trườn về phía Thương Mai một cách dữ dội, Thương Mai sợ đến mức giật lấy sợi dây trên tay người phụ nữ rắn độc: "Được, đổi, chúng ta đổi . "

 

“Ừm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!” Lão cô cô hiển nhiên rất hài lòng với thỏa hiệp của nàng.

 

Thương Mai lấy sợi dây sẹo và quay trở lại bãi biển một cách tức giận.

 

Đúng là phiền chết được, ở đây cứ luôn bị chọc tức, lại không thể đi được.

 

Cô ngồi trên bãi cát, thu hai chân lại, trong lòng rất khó chịu, Mộ Dung Khanh, người nhất định là tưởng ta chết rồi chăng? Ngươi sẽ đến tìm ta chăng? Nếu ngươi không đến tìm ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết ở nơi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status