Vương Phi đa tài đa nghệ

Chương 309: NGƯƠI CÒN YÊU TIÊU KIỂU KHÔNG?



Sau khi Tô Thanh cười đủ, thì nhìn về phía Mộ Dung Khanh nghiêm nghị hỏi: “Được, xin hỏi vương gia, đêm qua cùng Vương phi dây dưa tât cả mấy lần nha?”



Thương Mai cực kỳ lúng túng: “Tô Thanh, cái này cũng không thể hỏi, ở đây có nhiều người như vậy!”

Tô Thanh cũng thật sự quá không biết chừng mực, mẫu thận và lão thái quân đều đang ở đây.

Nhưng cũng chỉ có một mình Liên Thúy Ngữ cảm thấy có chút xấu hổ, lão thái quân lại tràn đầy phấn khởi nhìn Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh cũng không ngờ Tô Thanh hỏi như vậy, chuyện phòng the này há có thể thông báo cho người ngoài biết? Nhưng vừa rồi hắn còn lớn tiếng không biết thẹn nói không có chuyện gì không thể nói ra ngoài.

Suy nghĩ một chút, hắn nhìn chằm chằm vào Tô Thanh nói: “Hai lần.” Hắn còn nghĩ muốn thêm mấy lần nữa nhưng cô không cho phép.

“A!” Trần Loan Loan ghen tỵ nhìn Thương Mai, cô thật sự may mắn.

Đám người cười vang.

Thương Mai hận không thể chui xuống dưới gầm bàn.

“Chuyển chủ đề, chuyển chủ đề, tiếp theo!” Thương Mai vỗ bàn hô to.

Lần này, là rút được Tráng Tráng.

Tráng Tráng có thể chỉ định người hỏi, nàng ta nhìn thấy cả những người xung quanh, cảm thấy vô hại nhất chính là Trần thái quân.

Thế là, nàng ta nói: “Lão thái quân hỏi.”

Thương Mai có chút thất vọng, việc này nếu để cho cô, lão Thất, An thân vương hay là Lễ thân vương hỏi, đại khái đều sẽ hỏi nàng ta còn dự định thành thân chưa?

Trần thái quân cười cười: “Lão thân hỏi? Vậy được rồi, lão thân liền tùy tiện hỏi một câu, xem như bỏ qua cho công chúa.”

Đám người nghe lời này không khỏi thất vọng, xem ra, lão thái quân là có ý định nhường.

Trần thái quân mang vẻ mặt đoan chính nhìn Tráng Tráng, chỉ hỏi sáu chữ, giọng nói êm dịu, lại như chấn động nổ bên tai tất cả mọi người: “Ngươi còn yêu Tiêu Kiêu không?”

Hiện trường lập tức lặng im đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng đều có thể nghe thấy.

Lúc ở hiện đại Thương Mai cũng có thần tượng, thần tượng của cô chính là thuyền trưởng Jack trong Cướp biển vùng Caribe.

Nhưng bây giờ cô cẩn thận quyết định, sẽ đem thuyền trưởng đến vị trí thứ hai, vị trị thứ nhất chính là lão thái quân, không ai có thể hơn.

Vấn đề này cho dù là bất cứ ai ở đây cũng sẽ không hỏi, một là lo lắng đến cảm nhận của Tráng Tráng, hai là, hỏi lời này đã không còn có ý nghĩa.

Nhưng thật ra che giấu như vậy cũng không phải cách tốt, tốt nhất chính là như lão thái quân, hỏi trúng tim đen buộc hai người trong cuộc phải đối mặt.

Máu trên mặt Tráng Tráng từng chút từng chút rút đi, nàng ta nắm chặt ly rượu trong tay, không trả lời, cũng không nhìn Tiêu Kiêu.

Tiêu Kiêu cũng giống như nàng ta, trong tay cầm một cái ly, ngón tay run nhè nhẹ, cũng không dám nhìn bất cứ người nào, ánh mắt cụp xuống.

Thương Mai vốn hi vọng hai người có thể thẳng thắn với nhau, nhưng nhìn thấy Tráng Tráng và Tiêu Kiêu như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu thay nàng ta, cô vội vàng nói: “Được rồi, đổi cái khác, đổi cái khác!”

Tráng Tráng ngẩng đầu, nhìn Thương Mai nói: “Không cần, bản cung có thể trả lời.”

Sau đó, nàng ta chuyển ánh mắt đến trên người Tiêu Kiểu, lẳng lặng nói: “Đã từng yêu, nhưng bây giờ không còn yêu, ta và hắn đã là quá khứ, sứ quân có phụ, ta cũng có người thích.”

Lần này là sắc mặt Tiêu Kiêu tái nhợt, hắn ta vẫn không nói chuyện, chỉ uống rượu trong ly.

Không ai ngờ đáp án của Tráng Tráng sẽ như vậy.

Trần lão thái quân nói: “Công chúa, nhất định phải là lời thật lòng.”

Tráng Tráng gật đầu: “Thật sự là lời thật lòng, nếu không phải thực sự, ta sẽ đột tử đầu đường.”

Bầu không khí lập tức trở nên khó chịu, mọi người nhìn Tráng Tráng, thật ra trong lòng đều hiểu, những lời nàng ta nói không phải là lời thật lòng, nhưng nàng lại nguyền rủa mình độc ác như vậy.

Trần thái quân nhẹ nhàng thở dài: “Được rồi, lão thân vốn không nên hỏi.”

Thương Mai hướng Liên Thúy Ngữ nói: “Đem bảng hiệu ném đi đi, hôm nay chỉ được phép nói chuyện vui!”

Liên Thúy Ngữ cũng đang ước không phải hỏi nữa, tránh cho một lát nữa lại rút được chính mình.

Bầu không khí trầm ngưng khiến yến hội không thể nào tiếp tục được, tất cả mọi người đều có chút say, Mộ Dung Khanh nói: “Giải tán đi!”

Tráng Tráng rời tiệc đầu tiên, cũng không quay đầu lại đi.

Đám người nhìn về phía Tiêu Kiêu, Tiêu Kiêu ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, nói: “Nếu giải tán thì giải tán đi!”

Nói xong, hắn ta cũng đi, trước khi đi còn cầm theo một vò rượu.

Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi liếc nhìn nhau, Hồ Hạnh Nhi nói: “Được rồi, ta cũng đi.”

Nàng ta và Tráng Tráng có chút giao tình, vậy nên để nàng ta đi xem Tráng Tráng.

Lão thái quân cũng rời tiệc: “Lão thân khiến mọi người mất hứng, xin lỗi.”

Bà ta vừa đi, anh em nhà họ Trần đương nhiên cũng đi, Loan Loan nhìn Tiêu Thác một cái, giống như có lời muốn nói, nhưng là Tiêu Thác không nhìn nàng ta, quay người đi, đấy mắt Loan Loan đáy mắt ảm đạm, bước theo lão thái quân rời đi.

Nhu Nhi thấy tất cả mọi người đi, liền hướng Tô Thanh nói: “Ngươi đưa ta trở về đi.”

Tô Thanh đương nhiên rất tình nguyện: “Được, đi thôi.”

Tướng phủ yên tĩnh giống lập tức giống như một đống phế tích.

Thương Mai hướng Liên Thúy Ngữ nói: “Mẫu thân, hay là người dọn đi đi, về Liên phủ ở!”

“Không được!” Liên Thúy Ngữ lắc đầu: “Ta vẫn là con gái Liên phủ gả ra ngoài, ta ở về ở luôn không thích hợp, khu vực hậu viện là của ta, ta sẽ dọn dẹp ở lại là được, về phần Tướng phủ…”

Bà ta nhìn xung quanh một chút: “Trả lại triều đình, để triều đình xử lý.”

Mộ Dung Khanh nói: “Không cần trả lại, ban cho nhạc mẫu đi!”

“Tạ ơn!” Liên Thúy Ngữ phúc thân.

Lần này Thương Mai rời đi, mang theo Phan Đan và Du ma ma đi, về phần Đao lão đại và Tiểu Khuyên thì lưu lại chăm sóc Quế Viên và Liên Thúy Ngữ.

Đao lão đại tạm thời ở lại nơi này, bên cạnh Liên Thúy Ngữ không có người nào đắc lực, Thương Mai cũng không yên lòng.

Lúc ở trên xe ngựa, Mộ Dung Khanh nói: “Thật ra mẫu thân nàng nên rời đi, bà ấy ở lại đó, chẳng lẽ là còn quyến luyến với Hạ Hòe Quân?”

Thương Mai biết rằng không phải, bà ta không đi là vì đó là nơi mà con gái bà ta sinh ra và lớn lên, bà ta cũng cảm thấy linh hồn con gái vẫn luôn ở đó, nên bà ta không đi. Lúc Mộ Dung Khanh ban tướng phủ cho bà ta, bà ta vô cùng vui vẻ, vì bà ta có thể trông coi những kỷ niệm của con bà ta và con gái.

Bà ta cũng chỉ mà một người mẹ đáng thương.

Trước lúc này, có cừu hận chống đỡ bà ta, nhưng hiện tại, Hạ Hòe Quân và lão phu nhân đều đã chết, bà ta lập tức mất đi chèo chống, còn lại cũng chỉ có thương tâm.

Vậy nên trước khi rời đi, Thương Mai đã nói bên tai bà ta: “Hạ Hòe Quân đã chết, nhưng Trần Nguyệt Nhung, Hạ Oanh Nhiễm và Thái tử còn sống, bọn họ mới chính là hung thủ thật sự!”

Để Đao lão đại ở lại cũng vì sợ bà ta có điều gì nghĩ quẩn.

Thật ra cô rất hi vọng rằng Liên Thúy Ngữ và An thân vương sẽ rời đi, rời khỏi kinh thành, rời khỏi nơi này, thật ra bà ta còn rất trẻ, ba mươi mấy tuổi, chưa đến bốn mươi, bà ta còn có thể có một cuộc sống tốt hơn.

Nếu như bà ta có thể thoát khỏi nỗi đau.

“Đã tìm được Hạ Oanh Nhiễm và Trần Nguyệt Nhung chưa?” Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh nói: “Có tin tức, ta tin rằng vài ngày nữa sẽ tìm được!”

Thương Mai rúc vào bờ vai của hắn, nhớ tới chuyện ngày đó, mặc dù cô không tận mắt nhìn thấy nguyên chủ Hạ Thương Mai bị đánh đập chí tử, nhưng lúc cô xuyên qua tới đã là mình đầy thương tích, bên tai còn có tiếng kêu thê lương văng vẳng chưa tan.

Suốt quá trình bạo hành tàn nhẫn đó, nguyên chủ Hạ Thương Mai đã sợ hãi đến mức nào?

Nàng ta cứ như vậy thê thê thảm thảm chết đi.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Thương Mai sẽ siết chặt nắm đấm, cô không thể nào bỏ qua cho mẹ con Trần Nguyệt Nhung và Thái tử.

Cô đang suy nghĩ thì Mộ Dung Khanh đột nhiên hỏi một câu: “Thương Mai, tối nay nàng có chuyện gấp gì không?”

Thương Mai lắc đầu: “Không có, sao thế?”

Mộ Dung Khanh lộ ra nụ cười quỷ dị, lại ra vẻ cảnh thái bình giả tạo: “Không có gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status