Vương Phi đa tài đa nghệ

Chương 402: HÔN SỰ ĐÃ ĐỊNH

Ngày hôm sau lúc nghị sự, Mộ Dung Khanh gọi Thôi đại nhân lại: “Nghe hoàng thái hậu nói, ngươi tiến cử Lương Thụ Lâm làm phò mã, đúng không?”

 

Thôi đại nhân nói: “Đúng vậy, vương gia cũng đã nghe rồi sao? Lương thống lĩnh làm người nhiệt tình, thành thật trung hậu, điều khó có được nhất là hắn cũng rất thích công chúa.”

 

Mộ dung Khanh nghe Thôi đại nhân khen Lương Thụ Lâm không ngớt miệng, cười nhạt, cầm Ngọc Ban Chỉ chơi trong tay: “Bổn vương vậy mà lại không biết Thôi đại nhân cũng có qua lại với nhà họ Lương.”

 

Thôi đại nhân sững người, liên tục xua tay: “Vương gia đừng hiểu lâm, hạ quan hoàn toàn không có qua lại với thái phó, chỉ là Lương Thụ Lâm này, ngày trước từng cứu hạ quan một mạng, là ân nhân của hạ quan, sau này hạ quan mở tiệc chiêu đãi để cảm tạ hắn, hắn từ chối không đến, là hạ quan ba lần bốn lượt mời hắn mới tới, sau này thông qua cuộc nói chuyện, mới biết thì ra hẳn ở nhà họ Lương không được xem trọng, thái phó cũng không thích hắn, bị chèn ép.”

 

“Từng cứu ngươi một mạng? Đã xảy ra chuyện gì?” Mộ Dung Khanh nheo mắt hỏi.

 

Thôi đại nhân nói: “Nói ra thì cũng là chuyện của ba hôm trước rồi, hạ quan trên đường trở về nhà, gặp phải thích khách, may mà Lương thống lĩnh vừa khéo đi qua, làm thích khách bị thương, cứu hạ quan một mạng, nếu không thì chỉ sợ hạ quan đã mất mạng rồi.”

 

“Lại có chuyện như vậy?” Mộ Dung Khanh giận dữ nói: “Dưới chân thiên tử, lại dám hành thích quan viên Đại Chu ta, thích khách đã bắt lại chưa?”

 

“Chưa bắt được, chạy rồi” Thôi đại nhân bất đắc dĩ nói: “Chuyện này cũng không có gì cả, hạ quan làm việc tương đối hà khắc, tự nhiên đã đắc

 

tội nhiều người, có người muốn lấy mạng của hạ quan cũng không kì lạ.”

 

“Loại chuyện này, trước kia có từng xảy ra?” Mộ Dung Khanh hỏi.

 

“Chưa từng, đây là lần đầu tiên, cho nên hạ quan mới không có đề phòng.”

 

“Sau này nên cẩn thận hơn, bổn vương sẽ phái người bảo vệ sự an nguy của ngươi, đúng rồi, ngươi nói hắn cực kì thích công chúa, là nghe được từ đâu?” Mộ Dung Khanh hỏi.

 

Thôi đại nhân cười nói: “Đêm đó nói chuyện với Lương Thụ Lâm, mới biết thì ra hắn vẫn luôn ái mộ công chúa, nhưng mà biết thân phận của bản thân thấp kém, không dám cầu hôn, bởi vì trong lòng có công chúa, hắn đến bây giờ vẫn chưa từng lấy vợ, cũng xem như là thâm tình cực kì rồi.”

 

“Là hắn kêu ngươi tiến cử hắn làm phò mã sao?”

 

“Không phải, chỉ là sau khi nghe thấy những lời này của hắn, hạ quan liên hỏi hắn, bây giờ vẫn bằng lòng lấy công chúa không? Hẳn nói câu còn không được, nhưng mà cũng biết hoàng thái hậu sẽ không thích hắn cho nên không dám nói ra, thái hậu, cũng coi như là báo đáp ân cứu mạng của hắn.”

 

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Thì ra chỉ tiết bị ám sát, sau khi hỏi xong, trong lòng hắn liền hiểu rõ.

 

Sau khi xuất cung, hắn sai Nghiêm Vinh âm thầm tra xét chuyện này.

 

“Vương gia nghi ngờ chuyện ám sát là có người sắp đặt sao?” Nghiêm Vinh hỏi.

 

“Không sai, Thôi đại nhân nói, võ công của thích khách đó không cao, ông ta không biết võ công cũng có thể tránh né mấy lần, nhưng mà lấy võ công của Lương Thụ Lâm lại bắt được, còn để cho hắn ta chạy, có thể không làm người khác nghi ngờ sao?"

 

Nghiêm Vinh nói: “Có lẽ, bởi vì hắn ta lo lắng cho Thôi đại nhân, cho nên không đuổi theo thích khách.”

 

“Thôi đại nhân không có bị thương, lại có hạ nhân chăm sóc, hơn nữa, không  lần đuổi, võ công của Lương Thụ Lâm rất tốt, ba bốn thị vệ ở trong cung, cũng không thể đến gần hắn ta, một tên chiêu cũng có thể bắt được.”

 

"Vậy chắc chắn là diễn kịch rồi, Thôi đại nhân không biết võ công, cho nên không nhìn ra.” Nghiêm Vinh chắp tay: “Thuộc hạ lập tức đi tra.”

 

Muốn tra chuyện của đêm hôm đó, không khó chút nào, Nghiêm Vinh trước tiên tìm Thôi đại nhân và người đi theo ông ta tối hôm đó miêu tả lại ngoại hình của thích khách, tìm Đan Thanh huyện chúa vẽ ra, Thôi đại nhân khỏi thành, vậy người này vẫn còn ở trong thành, bị thương chắc chắn sẽ tìm đại phu, kiểm tra mấy y quán, liền đã nhận ra người trong tranh.

 

Người này ở trong khách sạn Đông Lai, là người Tùy Châu, dùng hộ tịch Tùy Châu để đăng kí, vào thành đã hơn nửa năm, mỗi tháng đều đến nha môn đóng dấu tiếp, đây có nghĩ là, người này định ở tạm trong kinh thành.

 

Nghiêm Vinh tra thấy, nhưng mà mỗi tháng đều có đủ tiền chi trả, ăn uống xa xỉ, ăn mặc giàu sang, giống như là có người nuôi.

 

Nghiêm Vinh đem những gì đã điều tra được nói cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nói: “Ngươi điều tra thêm một chút, trong kinh có bao nhiêu người giống như hắn.

 

“Vương gia nghi ngờ..."

 

“Bổn vương suy đoán, loại người như vậy không ít, bọn hắn hẳn là có người liên lạc, nghĩ cách tìm lập tức đi tra.”

Hoàng thái hậu triệu Việt Đông vương và Mộ Dung Khanh vào cung, bàn bạc về người được chọn làm phò mã, sau khi Việt Đông vương xem qua, cũng cảm thấy Lương Thụ Lâm tương đối thích hợp.

 

Thế là, hỏi ý kiến của Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nói: "Bổn vương không có ý kiến”

 

Hoàng thái hậu nói: “Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy chuyện này ai gia phải gặp Lương Thụ Lâm này một chút.”

 

Việt Đông vương nói: “Hắn là chức quan nhỏ ở Đông cung, gọi hản ta qua đây liền đi ”

 

“Cũng được.” Hoàng thái hậu liền sai người đi truyền Lương Thụ Lâm.

 

Lương Thụ Lâm người hơn hai mươi, nhìn lại giống như là khoảng ba mươi, nhưng mà vô hình trung lại cho hắn ta nói năng khéo léo, khiêm tốn lễ phép, không có chút thô lỗ của võ tướng, việc này làm cho hoàng thái hậu rất vừa lòng.

 

“Ai gia nghe nói ngươi đã có ý với công chúa từ lâu, là thật sao?” sau khi Hoàng thái hậu tra xét một chút, liền bắt đầu hỏi vấn đề trọng tâm.

 

Lương Thụ Lâm có chút không tự nhiên: “Thần... thần tự biết không xứng với công chúa”

 

“Nam nhân trong thiên hậu chỉ hỏi ngươi có phải là có cảm tình với nàng ấy.” Việt Đông vương nói.

 

Trong lòng của ông ta, tiểu muội muội này là người tốt đẹp nhất, bất cứ nam tử nào cũng không xứng, ngay cả Tiêu Kiêu cũng không xứng.

 

Nhưng mà, dù sao cũng phải tìm nhà chồng cho nàng, ôi, cây cải thảo trắng ông ta đã trông hai mươi mấy năm...

 

Lương Thụ Lâm lập tức trả lời: “Vâng, thần thương mến công vợ, thần không tiếc gì cả”

Hoàng thái hậu vừa lòng gật đầu: “Vậy, nếu như ngươi lấy công chúa, phải ở trong phủ công chúa, coi như là tách ra khỏi nhà họ Lương, tiền tài thậm chí tất cả cơ hội qua lại cũng không được, ngươi bằng lòng không?”

 

Lương Thụ Lâm nói: “Thần bằng lòng!”

 

Hoàng thái hậu cười khẽ: “Tốt, vậy ngươi trở về chuẩn bị trước đi, ai gia sẽ sai người nghĩ ý chỉ trước, triều, hôn sự liền định vào ngày mốt, có hơi vội vàng, nhưng mà, ngươi cũng biết đó, đây cũng là hết cách rồi.”

 

“Thần không để ý hôn lễ có long trọng hay không, thần chỉ quan tâm tân nương.” Lương Thụ Lâm nghẹn ngào nói, trong mắt dường như có nước mắt.

 

Hoàng thái hậu thấy như vậy, còn nói hắn ta thật sự rất yêu công chúa.

 

Tuy rằng nói người này không phải là người Tráng Tráng thích, hơn những kẻ vì tiền tài mà đến. Tráng Tráng là người đơn thuần, nàng thích tất cả những gì đơn thuần.

 

Sau khi Lương Thụ Lâm đi, hoàng thái hậu nhìn Mộ Dung Khanh: “Nhưng chuyện này cứ quyết định như vậy sao?”

 

“Mẫu hậu là tẩu tử của tiểu cô cô, do người và hoàng thúc định đoạt.” Mộ Dung Khanh cười nói.

 

Hoàng thái hậu nhìn hắn: “Ngươi cười rất là cổ quái, ai gia luôn cảm thấy ngươi thần cười vì vui, tiểu cô cô sắp xuất giá rồi.”

 

Nói xong, hắn đứng dậy cáo từ, ra đến cổng, nhìn thấy Tôn công công, Tôn công công khom người, hắn đứng lại nhìn Tôn công công: “Công Công là người nhìn thấy tiểu cô cô Tráng Tráng trưởng thành đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status