Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 548: PHẢN CHIẾN



CHƯƠNG 548: PHẢN CHIẾN

Mộ Dung Khanh chậm rãi cười: “Giết ngươi? Sao lại thế được, không phải còn có đồng mệnh cổ sao? Lần này bổn vương đến chỉ để báo cho ngươi biết, chuyện ngươi không làm được, bổn vương đã làm, ngươi cứ chờ nhìn bổn vương bước lên ngôi vị hoàng đế, trở thành cửu ngũ, mà ngươi, đương nhiên không chết được, chỉ cần đồng mệnh cổ không giải, ngươi cũng không thể chết.”

Nói xong, hắn đứng dậy dặn dò Lương vương: “Phái người trông coi Nam Hoài vương Phủ cẩn thận, không cho phép Nam Hoài vương bước ra phủ nửa bước, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm Nam Hoài vương bị thương, chờ tất cả chuyện lớn thành công rồi lại quyết định tiếp.”

“Vâng!” Lương vương đáp.

Nam Hoài vương nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, lại nhìn Lương vương: “Mộ Dung Toàn, ngươi điên rồi sao? Đó là phụ hoàng của ngươi, ngươi lại đi tạo phản cùng hắn?”

Lương vương lạnh nhạt nói: “Phụ hoàng chưa bao giờ trọng dụng bổn vương, còn không bằng đi theo hoàng thúc, dù sao cũng tốt hơn làm Vương gia vô dụng như bây giờ.”

Mộ Dung Khanh nói với Lương vương: “Ngươi đừng bị hắn mê hoặc, ở lại đây trông chừng, bây giờ bổn vương đi mở cửa thành.” Nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài.

Lương vương canh giữ ở cửa, cầm một thanh kiếm dài ngắm nghía.

Thương Khâu và Nam Hoài vương liếc nhìn nhau, trong mắt có chút khiếp sợ.

Tình hình thay đổi quá đột ngột, cũng đúng với quẻ tượng chim bay lỡ rơi vào lồng, bây giờ thật sự bị nhốt rồi.

Nam Hoài vương nhanh chóng tính toán thầm trong lòng, nếu tối nay Mộ Dung Khanh thành công, hắn sẽ lập tức đăng cơ, đến lúc đó Kỳ vương gia dẫn Hạ Thương Mai đến Bắc Mạc, Bắc Mạc chịu ân của Mộ Dung Khanh hắn, hắn củng cố biên cương, củng cố mối quan hệ của hai nước, ai còn nghi ngờ tên nghịch tắc soán vị hắn nữa chứ? Chỉ sợ mọi người đều sẽ quỳ gối trước mặt hắn, hô to câu vạn tuế rồi mời hắn lên ngôi vị hoàng đế.

Không thể để hắn thực hiện được!

Nghĩ đến đây, hắn quay qua đưa mắt ra hiệu với Thương Khâu.

Thương Khâu hiểu ý, đáy mắt hiện lên vẻ âm độc, hắn nói với Lương vương: “Điện hạ, người lại đây ngồi nghỉ đi?”

Lương vương lạnh lùng nói: “Đừng tốn công vô ích, bên ngoài đều là người của bổn vương, hai người các ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.”

Thương Khâu cười cười, thu lại toàn bộ ánh sáng trong đôi mắt nhỏ kia, thành thật nói: “Lương vương điện hạ, xin nghe thảo dân nói vài câu.”

“Không cần nghe nữa, có nói gãy lưỡi cũng không thể cứu được hai người các ngươi.” Lương vương nói.

Thương Khâu bước lên, nhẹ nhàng lắc đầu, vô cùng tiếc nuối nói: “Thảo dân không phải vì bản thân, chỉ cảm thấy điện hạ bị Nhiếp Chính vương lợi dụng như thế, thật sự rất đáng tiếc.”

“Ngươi muốn nói bậy gì đó? Sao hoàng thúc lại lợi dụng bổn vương?” Lương vương trừng mắt nhìn hắn.

Thương Khâu lại bước về trước: “Điện hạ cứ nghĩ kỹ lại đi, nếu Nhiếp Chính vương có được thiên hạ, hắn sẽ kiêng dè người nào nhất?”

Lương vương nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng, đừng có quanh co lòng vòng ra vẻ thần bí.”

“Được, vậy thảo dân nói thẳng.” Thương Khâu đứng thẳng, nhìn chằm chằm Lương vương: “Thảo dân biết lần này không thể trốn được nữa, nhưng không cam lòng để Nhiếp Chính vương được như ý, nhất định phải nói cho điện hạ nghe tính toán của hắn, một khi Nhiếp Chính vương có thể đăng cơ làm vua thì hắn chính là loạn thần tặc tử, nếu muốn chính danh thì phải đổ rất nhiều tội danh lên đầu Hoàng thượng, để mọi người cảm thấy hắn cướp ngôi là vì đại đạo. Nhưng hắn vì mưu phản mà đăng cơ, cho nên chắc chắn sẽ kiêng dè con cái của Hoàng thượng, Lương vương là con trai trưởng của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ là người gánh chịu kiêng dè nhiều nhất, sẽ bị Nhiếp Chính vương hạ độc thủ, thật ra Lương vương điện hạ chỉ cần nghĩ lại là sẽ biết, ai sẽ để một uy hiếp ở ngay bên cạnh mình chứ? Còn không phải là hết chim bẻ ná, đến lúc đó, hắn không cần phải lợi dụng Lương vương điện hạ nữa, còn sẽ nghĩ đến tình chú cháu sao? Hắn còn không thèm nghĩ đến tình anh em nữa mà.”

Lương vương lạnh mặt: “Ngươi đừng có ly gián tình cảm giữa bổn vương và hoàng thúc, bổn vương tin hoàng thúc sẽ không làm thế, hắn cũng không phải loại người như thế.”

Thương Khâu nghe được những lời này, bật cười: “Điện hạ ngây thơ thật, hắn không phải loại người như thế? Vậy hắn là loại người gì? Người tốt sẽ đi tạo phản soa?”

“Nếu hắn muốn tạo phản thì khi hắn làm Nhiếp Chính vương chủ chính đã tạo phản rồi, bây giờ làm thế cũng chỉ là bất đắc dĩ.”

Thương Khâu ép sát từng bước một, giọng cũng lạnh đi: “Khi đó hắn đương nhiên sẽ không tạo phản, bởi vì hắn cho rằng Hoàng thượng bị bệnh nặng, sớm muộn gì cũng sẽ một đi không trở lại, hắn cần gì phải rầm rộ tạo phản rồi mang cái danh hiệu loạn thần tặc tử chứ? Bây giờ lại không giống, Hoàng thượng khỏe lại rồi, hắn biết dã tâm của hắn không thể thực hiện được, thừa dịp trong lúc hiệp nghị ngưng chiến với Bắc Mạc, thống lĩnh binh mã hồi kinh, lại lợi dụng nhân mã và thế lực của Lương vương điện hạ ở kinh thanh để ổn định lòng người cho hắn, bây giờ điện hạ còn có giá trị lợi dụng, đương nhiên hắn phải dụ dỗ người, nhưng chờ đến khi hắn thắng lợi đăng cơ thì sao? Điện hạ còn có lợi ích gì với hắn không?”

Sắc mặt Lương vương đã hơi xấu, nhưng vẫn cứ mạnh miệng: “Đây chỉ là do ngươi đoán, cũng không có nghĩa là hắn sẽ như thế.”

Thương Khâu cười nói: “Điện hạ, chắc điện hạ cũng từng nghe qua tên của thảo dân, thảo dân bất tài, nhưng lại có nghiên cứu về bói quả, nếu điện hạ không tin, thảo dân lập tức gieo một quẻ cho điện hạ, được không?”

Lương vương im lặng một lúc: “Ngươi cứ việc gieo, nhưng bổn vương sẽ không tin ngươi.”

Thương Khâu mỉm cười quay đầu lại, liếc nhìn Nam Hoài vương đang nằm trên giường, Nam Hoài vương hơi cong môi, động tác rất khẽ, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện ra được hắn đang cười.

Thương Khâu gieo quẻ, sau khi gieo xong bắt đầu tính toán, nhanh chóng bấm tay, miệng lẩm bẩm, sau đó quẻ tượng đã sinh thành, hắn vẽ lên giấy, mời Lương vương đến xem.

“Mời điện hạ xem, đây là quẻ thứ năm mươi sáu, núi lửa lữ, tượng viết, chim bay trên cây làm ổ, tiểu nhân tính kế châm lửa đốt, người gieo được quẻ này xem như không tốt, tất cả tính toán mưu kế đều xem như uổng công. Từ mặt ngoài quẻ tượng mà xem, đã hiện ra ý đại hung, điện hạ nhìn thì như đang cố ý thêm lá cho tiền đồ của người, chỉ tiếc tiểu nhân đã đứng dưới thân cây, trong tay còn cầm đốt, ngọn lửa này sẽ đốt sạch gần hết những gì điện hạ đang có.”

“Hừ.” Lương vương hơi thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn nói: “Bổn vương không hiểu mấy thứ này, thần là ngươi, quỷ cũng là người, theo bổn vương thấy, ngươi chỉ là đang ly gián bổn vương và hoàng thúc.

Thương Khâu lắc đầu: “Nếu điện hạ không tin, vậy thảo dân cũng coi như làm kẻ xấu uổng công rồi, thôi, chỉ báo cho Lương vương điện hạ một câu, quẻ tượng sẽ không gạt người, thảo dân dám thề với trời là không nói bậy, nếu không sẽ bị trời phạt.”

Nói xong, hắn lập tức im lặng không nói gì, ngồi xuống.

Nam Hoài vương thở dài nói: “Không ngờ Mộ Dung Khanh thu mua lòng người lại tàn bạo như thế, A Toàn ngươi là đích trưởng tử của Hoàng thượng, phản bội Hoàng thượng, ủng hộ Mộ Dung Khanh như thế, Mộ Dung Khanh đăng cơ còn có trở ngại gì nữa? Nhưng mà ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, chỉ e kết cục của bổn vương cũng là kết cục sau này của ngươi.”

Lương vương lui ra cạnh cửa, vẫn yên lặng không nói gì, nhưng sắc mặt lại thay đổi liên tục, giống như đang tự suy tính.

Thật lâu sau, Lương vương ngẩng đầu nhìn Thương Khâu, dùng giọng điệu cực kỳ không tình nguyện hỏi: “Vậy theo như ngươi thấy, bổn vương phải làm như thế nào?”

Thương Khâu ngẩng đầu, ánh mắt từ từ dịu đi: “Nếu điện hạ muốn biết, vậy thảo dân nói cho người.”

Lương vương do dự một lúc, vẫn bước qua: “Ngươi nói, nhưng bổn vương chưa chắc sẽ tin ngươi.”

Thương Khâu mỉm cười, từ từ rót một ly nước nói: “Điện hạ, nếu muốn vì tiền đồ của người thì phải nghe tại hạ nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status