Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 549: ẢNH ĐẾ GIỎI NHẤT



CHƯƠNG 549: ẢNH ĐẾ GIỎI NHẤT

Ba người ở trong phòng nói chuyện một lúc lâu, không lâu sau lập tức nhìn thấy Nam Hoài vương bước ra, đặng sau, Thương Khâu gác mũi kiếm lên cổ Lương vương, ép thị vệ lùi ra.

Lương vương có vẻ rất hoảng loạn, quơ mạnh tay với các thị vệ: “Các ngươi lui ra, lui ra!”

Thị vệ từ từ lui ra sau, thị vệ Đại Kim đứng ở trước nhất, tức giận mắng Nam Hoài vương: “Nam Hoài vương, ngươi bắt cóc điện hạ, định tạo phản sao?”

Nam Hoài vương cười lạnh: “Không phải bổn vương tạo phản, bổn vương muốn vào cung.”

Thương Khâu ấn sát thanh kiếm vào cổ Lương vương hơi, lạnh lùng nói: “Lui ra ngoài hết cho ta.”

Lương vương chỉ cảm thấy cổ hơi đau, không khỏi mắng, cái tên giả thần giả quỷ này ra tay không biết nặng nhẹ gì hết.

Thị vệ liên tục lui lại, lui đến cửa, mà thị vệ của Vương phủ cũng đã tấn công đến, giằng co cùng Lương vương, trong lúc nói chuyện khó tránh khỏi kích động, thị vệ của Lương vương đều là người cao ngạo, sao chịu sỉ nhục được? Lập tức đánh nhau với thị vệ trong Vương phủ.

Thương Khâu thấy tình hình dần dần mất khống chế, tức giận: “Lui ra, lui ra hết.”

Hắn khẽ nói với Lương vương: “Điện hạ, người cũng phải bảo người của người lui ra đi, nếu không sao chúng ta ra ngoài được?”

Lương vương rống lớn: “Cả đám vô dụng, không thèm nghe lệnh của bổn vương sao?”

Nhưng đám thị vệ đánh hăng máu rồi, lại cứ như không nghe thấy mệnh lệnh của hắn, đánh thẳng đến cửa.

Nói đến cũng thật trùng hợp, vừa lúc Trương tướng quân dẫn theo thị vệ đi vào, thấy Lương vương bị bắt cóc, lập tức hoảng sợ, phái người bao vây Vương phủ chặt chẽ.

Hắn bước lên nói với Nam Hoài vương: “Vương gia, xin thả điện hạ ra trước, có truyện gì đều có thể thương lượng.”

Nam Hoài vương biết bây giờ Trương tướng quân đang làm việc do Hoàng đế sai khiến, hắn ta thấy hắn bắt cóc Lương vương, sợ là sẽ hiểu lầm, lập tức nói: “Trương tướng quân, bổn vương không có bắc cóc A Toàn, chỉ muốn vào cung diện thánh.”

Trương tướng quân nghe hắn nói như thế, lập tức nói: “Được, Vương gia muốn diện thánh, mạt tướng dẫn Vương gia vào cung, nhưng Vương gia phải thả điện hạ ra trước đã.”

Thương Khâu thả Lương vương ra, thị vệ Đại Kim vội vàng bước lên đỡ Lương vương ra ngoài, Trương tướng quân thấy Lương vương đã thoát khỏi nguy hiêm, vung tay lên, lập tức có cấm quân bước lên bắt Nam Hoài vương và Thương Khâu.

Nam Hoài vương ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Trương tướng quân, ngươi hiểu lầm rồi.”

“Có hiểu lầm gì thì đến trước mặt Hoàng thượng mà giải thích.” Trương tướng quân lạnh lùng nói.

Nam Hoài vương nghĩ cũng không cần phải giải thích với hắn, thấy Hoàng thượng là sẽ rõ ràng, lập tức nói: “Được, ngươi dẫn bổn vương vào cung đi.”

Trương tướng quân đi đến trước mặt Lương vương hỏi: “Điện hạ, người có sao không?”

Lương vương liếc nhìn Nam Hoài vương, nói: “Bổn vương không sao, đi, mau vào cung.”

Tiệc tối trong cung đang đến lúc nhộn nhịp nhất, vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa dưới tiếng đàn sáo, tuy trong lòng Hoàng đế không quá yên tam, nhưng cũng phải xây dựng lên tình cảnh đang rất tốt.

Thương Mai và Tráng Tráng xem đến mê mẩn, tối nay lão thái quân đủng đỉnh đến muộn, gần giữa bữa tiệc mới đến, nói là bị mệt, Hoàng đế cũng không thể không thăm hỏi vài câu.

Dạ Vương cũng đang tuần tra ngoài cung, dựa theo lệnh của Hoàng đế, phải canh phòng nghiêm ngặt, bảo đảm đêm nay bình yên không xảy ra việc gì.

Điệu múa kết thúc, các đại thần vỗ tay liên tục, xuất sắc, thật là xuất sắc.

Ngay đúng lúc này, Trương tướng quân dẫn theo Nam Hoài vương đến, vốn dĩ Trương tướng quân muốn dẫn Nam Hoài vương đến nội điện, chờ Hoàng đế tiếp kiến, nhưng Nam Hoài vương nghe được tiếng ca múa văng vẳng từ đằng xa, không ngờ lại nhào đến, còn gào to: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện.”

Suốt đêm nay Hoàng thượng đều đang giả tạo cảnh thái bình, để mọi người đều tin rằng sau khi ông lại nắm quyền một lần nữa thì không có xuất hiện bất cứ tình huống khác thường nào.

Nhưng Nam Hoài vương lại không nghĩ như thế, từ đầu đến cuối Nam Hoài vương vẫn luôn sợ Hoàng đế sẽ nghĩ đến tình anh em với Mộ Dung Khanh, sẽ âm thầm xử lý việc này, cho nên hắn phải công khai âm mưu của Mộ Dung Khanh trước mặt mọi người.

Tiếng đàn ca đột nhiên im bặt.

Hoàng đế từ từ nhíu mày lại, khuôn mặt vô cùng đáng sợ.

Mọi người nhìn Nam Hoài vương, đều thầm giật mình, không phải Nam Hoài vương đang bị bệnh sao? Sao bây giờ lại xuất hiện kêu la xảy ra chuyện thế?

Xảy ra truyện gì?

Nam Hoài vương không đợi Hoàng đế hỏi chuyện, đã quỳ phịch xuống đất, đau đớn giận dữ kêu lên: “Hoàng thượng, Mộ Dung Khanh muốn tạo phạm, hắn tự bỏ trốn dẫn binh về kinh, tối nay lập tức muốn đánh vào hoàng thành.”

Vừa nói dứt lời, tất cả mọi người ở đầy đều hoảng sợ không dám phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thương Mai lập tức giận dữ, đứng lên tức giận nói: “Nam Hoài vương, người nói vậy là có ý gì? Thừa dịp Vương gia nhà ta xuất chinh vì nước mà bôi nhọ nói hắn mưu phản sao?”

Thương Mai sốt ruột bảo vệ chồng, cho dù có hơi thất lễ nhưng mọi người vẫn cảm thấy có thể tha thứ được, bởi vì Vương gia đích thân cầm ấn soái xuất chinh, vì nước vì dân, lại bị người vu oan, làm vợ có tức giận thì cũng không có gì đáng trách.

Nhưng trong mắt Nam Hoài vương, hắn lại cho rằng Thương Mai đang chột dạ.

Hắn không để ý đến Thương Mai, tiếp tục nói: “Hoàng thượng, đây là chuyện vô cùng chính xác, tối nay Mộ Dung Khanh đã đến Nam Hoài vương phủ của thần, muốn giam lỏng thần, may mà Lương vương điện hạ phát hiện ra âm mưu của hắn, tìm kế sách trốn ra ngoài cùng thần, mới có thể truyền tin tức hắn muốn mưu phản cho Hoàng thượng biết, xin Hoàng thượng hãy đưa ra quyết định nhanh chóng, bắt Mộ Dung Khanh về.”

Mặt Hoàng đế xanh mét: “Ngươi nói tối hôm nay ngươi nhìn thấy Nhiếp Chính vương?”

“Vô cùng chính xác, nếu không tin người có thể hỏi Lương vương.” Nam Hoài vương nói.

Hoàng đế nhìn Lương vương, Lương vương ngơ ngác: “Nhi thần không gặp được hoàng thúc.”

Nam Hoài vương nghe thấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lương vương: “Ngươi…”

Trong đầu lập tức lóe lên một tia sáng, hắn trúng kế!

Hắn vừa sợ vừa giận: “Mộ Dung Toàn, người và Mộ Dung Khanh hợp tác với nhau, các người đều muốn mưu triều soán vị.”

Lương vương tức giận nói: “Hoàng thúc, người nói vậy là có ý gì? Đầu tiên là nói Thất hoàng thúc muốn tạo phản, bây giờ lại nói tiểu vương, rốt cuộc người muốn làm gì đây?”

Hoàng đế nhìn Lương vương, lại nhìn Nam Hoài vương, hỏi Trương tướng quân: “Trương khanh gia, rốt cuộc là có truyện gì?”

Trương tướng quân bước lên quỳ xuống nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần phụng mệnh truy tìm tung tích của cung nổ, lúc đi ngang qua cửa Nam Hoài vương phủ, lại nhìn thấy bên ngoài Nam Hoài vương phủ có thị vệ đang đánh nhau, thần lập tức chạy lên xem thử, lập tức nhìn thấy mưu thần Thương Khâu của Nam Hoài vương đang kề kiếm lên cổ điện hạ bước ra ngoài, Nam Hoài vương nhìn thấy thần, lập tức nói muốn đi gặp Hoàng thượng.”

Nam Hoài vương nhanh chóng quay ra sau liếc nhìn Thương Khâu, mặt Thương Khâu cũng tái nhợt, nhưng vẻ mặt của hắn cũng không hề rối loạn, đang đảo mắt, giống như đang nghĩ cách đối phó.

Hoàng đế lại nhìn Lương vương: “Tình hình mà Trương tướng quân nói là như thế nào? Không phải trẫm bảo ngươi đến Nam Hoài vương phủ thăm bệnh sao?”

Hoàng đế cảm thấy trong này còn có chuyện ẩn giấu, nhưng ông chắc chắn, bởi vì chỉ cần có liên quan đến hai chữ mưu phản, đều có thể chạm vào điểm cấm của ông, cho nên, đến tận bây giờ lý trí của ông vẫn không thể theo kịp.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần dẫn theo thị vệ đến Nam Hoài vương phủ, mới vừa vào được không bao lâu, tên Thương Khâu kia đã từ bên ngoài quay về, Thương Khâu hành lễ với nhi thần, nhi thần không đề phòng, lại bị hắn kề kiếm vào cổ, ép đi ra ngoài, mà bên ngoài, thị vệ của Nam Hoài vương phủ cũng đã đánh nhau với thị vệ của nhi thần, đang đánh thì Trương tướng quân dẫn người vào, hoàng thúc thấy Trương tướng quân thì lập tức nói muốn gặp phụ hoàng, chuyện là như thế, đến giờ nhi thần còn chưa hiểu là đã xảy ra truyện gì.”

Lương vương nói rất thành thật, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng đế, không hề có vẻ chột dạ, nhìn không giống nói dối, hơn nữa khi hắn nói, cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nam Hoài vương và Thương Khâu, hình như đang nghiên cứu mục đích của bọn họ.

Thương Mai nhìn thấy, nhịn không được thầm thở dài, Lương vương không đi đóng phim đúng là quá lãng phí, đây là ảnh đế dự bị đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status