Vương Phi đa tài đa nghệ

Chương 606: Nguy cơ hôn nhân



Chương 606: Nguy cơ hôn nhân

Mộ Dung Khanh tiếp tục ôm vai của cô: “Vậy có doanh trướng chứ? Đến doanh trướng của nàng, ta từ từ giải thích cho nàng nghe”

Thương Mai đá hắn, đánh hẳn thì cũng phải giống như kẹo kéo mà quấn lấy.

Thương Mai lập tức nổi giận: “Cút, ta phải đi sắc thuốc rồi.”

“Bảo Tô Thanh và Tiêu Thác đi làm ” Mộ Dung Khanh nũng nịu: “Bên đó không phải là có một đám người đang làm sao? Nàng hầu hạ bản vương là đủ rồi.”

Nói rồi, kéo Thương Mai đi vào trong lều.

Vừa đi vào, liền ôm hôn một trận.

Sau khi hôn xong, hắn mới giải thích: “Hai nữ nhân đó, là Tần Châu cố ý tặng cho bản vương, bản vương thê, trừ đã chạm vào eo của các nàng ra thì chỗ nào cũng không có chạm vào.”

“Có người tự động đưa tới tận cửa, người cũng sẽ bỏ qua?” Thương Mai hừ lạnh.

“Vậy cũng phải nhìn có phải không? Quỷ dạ xoa cũng muốn sao? Ít nhất phải xinh đẹp hơn nàng mới được.”

Thương Mai nheo mắt nhìn hắn: “Có phải là có nữ nhân xinh đẹp hơn ta đưa tới cửa thì người sẽ động lòng?”

“Lòng yêu cái đẹp ai chả có, có điều, nàng cũng không cần lo lắng, thế gian này sợ là tìm không ra người xinh đẹp hơn nàng đâu.

Thương Mai lườm xéo hắn: “Còn biết cách dẻo miệng rồi? Thay đổi thật lớn.”

“Đây là lời nói ngọt ngào, Tô Thanh nói nữ nhân đều thích nghe.” Đặc biệt là nếu như làm sai truyện gì rồi, nói thêm mấy câu sẽ có giúp đỡ cho việc miễn tội, hắn cũng không phải là thật sự muốn ôm eo của bọn họ, chỉ là bọn họ ngồi lên, tấm vải mỏng tang đó nhìn chất liệu rất đẹp, nên sờ một chút.

Thương Mai tức giận, nghe Tiêu Thác hình dụng được không mặc quần áo mà được quấn một lớp vải sa mỏng tang xuyên thấu, Tần Châu đây là muốn làm cái gì?

“Được rồi, không giận nữa, nói chuyện nghiêm túc với nàng.” Mộ Dung Khanh thân sắc trở nên nghiêm túc nói.

Thương Mai ừ hử nói: “Sau này về đến nhà mới từ từ thu thập người.”

Phu thê hai người, trước hết là trao đổi cho nhau tin tức gần đây, sau đó nói kế hoạch của mình.

Thời gian Mộ Dung Khanh ở lại không dài, sau khi đích thân tiếp xúc với Thương Mai ở đó, liền lại vội vàng xuống núi.

Trước khi đi, Mộ Dung Khanh đi đến trước mặt Tần Châu, lắc đầu: “Muốn gây chia rẽ tình cảm phu thê của chúng ta sao? Ngây thơ”

Mộ Dung Khanh cao hơn Tần Châu một cái đầu, khí thế hoàn toàn áp đảo, Tần Châu lại chỉ cười lạnh: “Vậy sao?”

Mộ Dung Khanh mày kiếm nhướn lên, xuân phong đắc ý không che đậy được, dẫn Tô Thanh và Tiêu Thác rời khỏi.

Tần Châu tức anh ách: “Bản tướng sớm muộn khiến ngươi khóc.”

Thương Mai dựa vào gốc cây, nghe thấy lời này, cười nói: “Được, ta đợi.”

“Nữ tử đều thích ghen, ngươi không ghen sao?” Tần Châu không khách khí hỏi, nàng ta là nữ tử, nhưng thật sự không hiểu nhiều về nữ tử, nhưng thấy nữ tử trong danh gia vọng tộc không phải là mỗi ngày đều đấu ngươi sống ta chết hay sao?

Thương Mai đi tới, lười nhác nói: “Đương nhiên ghen, nhưng chính sự quan trọng.”

Tần Châu nhớ tới lúc nàng ta phân phó A Cảnh đi làm chuyện này, ánh mắt của hắn ta nhìn nàng ta, cảm giác nàng ta có hơi ngốc, hiện nay nghĩ lại, thật là.

Nàng ta thẹn quá hóa giận: “Có lúc ngươi khóc, hai nữ tử đó đẹp hơn ngươi nhiều.”

Thương Mai cười vui vẻ, ánh mắt sinh tình, tiến sát Tần Châu: “Vậy sao? Quả thật rất nhiều người thèm muốn nam nhân của ta, Đại Chu cũng không ít, trò này của ngươi, chắc không phải là cùng động tình với chàng rồi chứ?”

Tần Châu sững ra, sau đó nổi giận: “Ngươi ăn nói linh tinh.”

“Ha ha ha!” Thương Mai bật cười to: “Còn thẹn quá hóa giận rồi? Chẳng lẽ thật sự bị ta nói trúng rồi?”

Tần Châu nhìn gương mặt trêu chọc của cô, tức tối nói: “Im miệng.”

“Nói trúng tâm sự của ngươi sao? Có điều, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ quá nhiều, chàng tuy tán thưởng ngươi, nhưng cũng sẽ không thích ngươi.” Thương Mai nói chắc nịch.

Tần Châu nhìn cô, đột nhiên đưa tay kéo cổ tay của cô kéo đến trước người của mình.

Sau đó, nàng ta có sững ra một lát, sau đó nhanh chóng dừng lại, đẩy Thương Mai ra, sải bước xoay người rời đi.

Thương Mai sững ra: “Ngươi còn muốn đánh ta sao?”

Tần Châu đi rất nhanh, đáy mắt phủ đầy sự u ám.

Thương Mai cao giọng nói: “Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, chẳng lẽ là thật sao?”

Nhu Dao vừa hay đi tới, thấy Tần Châu đi giống như bị ma đuổi, không khỏi thấy lạ hỏi: “Nàng ta làm sao thế?”

Thương Mai nói: “Người của Bắc Mạc này không biết nói đùa, ta chỉ là đùa nàng ta có phải cũng thích lão Thất nhà chúng ta không, thì nàng ta thẹn quá hóa giận mà đi rồi, vừa rồi còn muốn đánh ta.”

Nhu Dao nhìn cô, vẻ mặt suy tư nói: “Ngươi chắc sẽ không phải đã nói trúng tâm sự của nàng ta rồi chứ?”

Thương Mai sững ra: “Không phải chứ?”

“Ai biết chứ? Nàng ta cũng sắp ba mươi rồi? Còn chưa gả đi, trong lòng nàng ta không gấp sao?”

“Suy nghĩ nhiều rồi.” Thương Mai cảm thấy phản ứng của Tần Châu có hơi là lạ, nhưng nghĩ lại cũng sẽ không thích lão Thất.

Con người này của lão Thất, là nhìn gần còn được, chung đụng rồi, tính cách đó sẽ ép chết người ta.

“Ai biết chứ?” Nhu Dao lẩm bẩm nói: “Tóm lại phòng bị hơn không có sai.”

Thương Mai xua xua tay: “Sẽ không đâu, Tần Châu này không gả đi, sợ là vì cảm thấy nam nhân trong thiên hạ đều không xứng với nàng ta, với cả giữa nàng ta với lão Thất cũng không hợp.”

“Không hợp sao? Đó chỉ là mới đầu, còn chúng ta lúc niên thiếu không? Nếu như chúng ta thích một người, cũng sẽ không tốt với hắn, đều chỉ sẽ giả vờ đối kháng với hắn để thu hút sự chú ý của hắn, hành vi của Tần Châu này, rõ ràng chúng ta chột dạ.”

“Không hẳn,” Thương Mai cảm thấy Nhu Dao là thật sự suy nghĩ nhiều rồi: “Nếu như nàng ta thích lão Thất, sao lại tặng nữ nhân cho lão Thất chứ?”

“Ngươi nói chuyện này sao? Vừa nãy ta còn nghe Loan Loan nói rồi, nàng ta tại sao tặng nữ nhân cho Vương gia sao? Đó không phải là chuyện rõ ràng sao? Thương Mai ngươi trước kia rất sáng suốt, sao đến lúc mấu chốt lại hồ đô như vậy? Nàng ta là muốn gây chia rẽ tình cảm phu thê hai người, khiến hai người gây nhau, nàng ta không phải có thể nhân cơ hội xen vào rồi sao?”

Thương Mai nhìn về phía Tần Châu biến mất, trong lòng bắt đầu cảm thấy lời Nhu Dao nói không phải không có lý.

Người khác Tần Châu xem thường, nhưng con người này của lão Thất ấy, thỉnh thoảng vẫn có thể dụ người, nếu không trước đây Nhu Dao, Tôn Phương Nhi làm sao lại thích anh ta như vậy chứ?

Hơn nữa, bản thân cũng không tự chủ mà bị hắn thu hút, lão Thất là rất có sức thu hút nha.

Nhu Dao nói tiếp: “Ngươi cũng đừng quá nhẹ dạ, Vương gia thật ra trong lòng rất tán thưởng Tần Châu, nếu như Tần Châu đối với hắn thật sự có ý, khó đảm đảo Vương gia sẽ không động lòng, từ tán thưởng mà sinh lòng yêu, vốn dĩ chính là chuyện rất bình thường, hơn nữa, giữa ngươi và Vương gia, thật sự chưa có yêu nhau sâu đậm, quá nửa là đánh đánh nháo nháo, nếu như không biết, còn tưởng hai người là huynh muội đó ”

Thương Mai trợn to mắt nhìn Nhu Dao, trong lòng rất sửng sốt: “Ta và chàng nhìn giống huynh muội sao?”

“Thật sự giống, hai người tuy có sự hiểu ý ngâm, tuy cũng thỉnh thoảng biểu hiện sự ân ái, nhưng ta từ trong mắt của hai người, thật sự không nhìn ra tia lửa tình yêu.” Nhu Dao dáng vẻ như chuyên gia tình yêu nói.

Thương Mai lúc này thật sự có hơi bối rối rồi, giữa cô và lão Thất có… trái ngược như vậy sao? Cô cảm thấy chung đụng như này rất thoải mái, lúc ân ái thì ân ái, khi gây nháo thì gây nháo, nhưng bất luận đối phương xảy ra chuyện gì, bên kia sẽ nóng ruột nóng gan.

Không, không đúng, nếu như lão Thất xảy ra chuyện, cô sẽ nóng ruột nóng gan, nhưng nếu cô xảy ra chuyện thì sao? Lão Thất liệu có cảm thấy giống như thế hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status