Vương Phi đa tài đa nghệ

Chương 607: Xuống núi dò đường



Chương 607: Xuống núi dò đường

Nhu Dao liếc nhìn cô, lại nói: “Ngươi cũng đừng trách ta nói thẳng, Vương gia tuy không phải là nam tử lớn lên đẹp nhất trong kinh, nhưng có quyền có thế, khí thế uy phong, đi ra ngoài sẽ mê hoặc một đám thiếu nữ, nhưng ngược lại nhìn ngươi xem, thời gian dài không chịu sửa soạn bản thân, phơi mặt bên ngoài, cái gì cũng không nghiên cứu, nếu không biết, còn tưởng ngươi là tỳ nữ, nói thật, bộ dạng hiện nay của ngươi nhìn sêm sêm với Tiểu Khuyên, thậm chí Tiểu Khuyên nhìn còn đẹp hơn một chút, Thương Mai à, nữ tử tóm lại phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, về đến kinh đô, ngươi cũng cố gắng sửa soạn một phen đi.”

“Ta có tệ như vậy sao?” Thương Mai bị nàng ta chê bai đến mức đó, thật sự không cười không nổi.

Nhu Dao bá vai của cô đi về, tận tình khuyên bảo: “Ta thật sự một chút cũng không có nói quá, làm nữ nhân thì phải đối tốt với mình một chút, nếu như chúng ta có thể về kinh, ta nhất định giúp ngươi, cố gắng chăm chút dáng vẻ của ngươi, đúng rồi, ngươi có từng nghe nói tới Bách Mật Quy Tì Hoàn không?”

“Thứ gì? Chưa từng nghe nói.”

“Đó là đồ tốt, nữ tử ăn rồi có thể dưỡng nhan, làn da căng bóng, là chí bảo cực tốt của nữ nhân”

Xa xa, giọng nói của Thương Mai truyền tới: “Bách Mật Quy Tì Hoàn đó chắc không phải là bản thân ngươi nghiên cứu đó chứ?”

“Ai làm có gì quan trọng chứ? Chỉ cần ngươi ăn có hiệu quả thì ta yên tâm rồi, sau đó thuận tiện ở trong kinh tìm chỗ lưu hành cho ta, danh khí của ta lớn rồi, mở y quán sẽ rất thuận lợi đúng chứ?”

Tuy lời của Nhu Dao nửa thật nửa giả, nhưng lại giống như một tảng đá đè trong tim của Thương Mai. truyện tiên hiệp hay

Lúc tối muộn, Huy tướng quân dưới trướng của Tần Châu lên núi Lang Vĩ, cùng Tần Châu thương nghị khoảng hơn một canh giờ.

Sau đó, Tần Châu kêu A Cảnh đến mời cô tới.

Thương Mai bước vào, chỉ thấy một hán tử thân hình vạm vỡ ngồi trên đất với Tần Châu, trước mặt hai người đều bày một bát trà lớn.

Huy tướng quân thấy cô bước vào, đứng dậy chắp tay nói: “Mạt tướng tham kiến Vương phi.”

Thương Mai vội chìa tay đỡ: “Tướng quân đa lễ rồi

A Cảnh giới thiệu cho Thương Mai: “Vương phi, vị này là Huy tướng quân.”

“Thì ra là Huy tướng quân.”

Tần Châu nhàn nhạt nói: “ngồi xuống đi, nếu đã muốn hành động, ngươi cũng nên tham gia vào việc quyết định của kế hoạch”

Nói xong, nàng ta lại liếc nhìn Thương Mai: “Những người thô bạo như chúng ta không có quá câu lệ, có chỗ thì ngồi, nếu như Vương gia ngồi trên đất không quen, thì…”

Nàng ta còn chưa nói xong thì Thương Mai đã khoanh chân ngồi xuống đất.

Tần Châu ngoảnh mặt đi, có hơi tức tối.

Huy tướng quân lấy ra bản đồ, nói: “Đây là bản đồ địa hình của Ngự Thú Viên, kho lương thực ở phía tây bắc, chỗ đó thủ vệ rất nhiều, bởi vì trừ kho lương thực ra, sát vách còn có một nhà kho, trong nhà kho để rất nhiều vật dụng của hoàng gia, cũng có trân bảo.”

Thương Mai nhìn bản đồ địa hình này, không khỏi ngạc nhiên: “Ngự Thú Viên này thật lớn.”

“Phải, tống cộng có 375 phòng, chia thành 36 cung uyển, lớn hơn hoàng cung, Ngự Thú Viên này là khi Hoàng đế đăng cơ thì bắt đầu xây dựng, năm ngoái mới hoàn thành, xây dựng trong mười tám năm, đồ vật bên trong đều rất quý giá, hoa cỏ nổi tiếng, đồ bài trí đều dùng đồ thượng phẩm, có đường hầm mật thất, chỉ là bản đồ địa hình của đường hầm, mạt tướng không có.”

“Ngự Thú Viên này, tại sao xây dựng còn trang hoàng lộng lẫy hơn cả hoàng cung vậy?” Thương Mai thật sự không hiểu, nếu như là biệt uyển, theo lý mà nói, quy cách có cao nữa cũng không thể cao hơn hoàng cung.

Tần Châu nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng có lòng dời cung, nhưng do nhiều năm chinh chiến, quốc khố trống rỗng, một khi toàn diện di rời cung điện, còn cần phải có tiêu chuẩn cao hơn, nguy nga lộng lẫy là không cần nói rồi, đồ Hoàng thượng Hoàng hậu dùng, đều phải đặt làm lại, Hoàng thượng không muốn chịu thiệt, bắt buộc phải là đồ vật tốt nhất, cho nên đẩy lùi ngày di rời lại.”

Thương Mai ồ một tiếng, thì ra là như vậy.

“Ngự Thú Viên này, đã tiêu tốn không ít ngần lượng chứ? Đều nói quốc khố trống rỗng, xây cái biệt uyển cũng xây mất 18 năm, được đó!” Thương Mai cảm thán trước lầu son lộng lẫy rải đầy xương máu.

Tần Châu không lên tiếng, nhưng từ sắc mặt tái xanh của nàng ta thì thấy nàng ta thật sự không tán thành việc xây dựng Ngự Thú Viên này, nhưng năm đó khi xây dựng, nàng ta còn chưa phải là đại tướng quân.

“Được rồi, quay lại truyện chính!” Thương Mai nhìn Tần Châu: “Trước khi hành động, chúng ta có phải là nên dò đường không?”

“Bản tướng sẽ đích thân dò đường, ngươi ở trong núi đợi tin tức của bản tướng là được.” Tần Châu nói.

“Ta đi cùng với ngươi.” Thương Mai là nghĩ nếu đã đi rồi thì không ngại đến kho thuốc, mang ít thuốc trở về, có một số bệnh nhân là thật sự không thể đợi rồi.

“Không được, thủ vệ trong Ngự Thú Viên võ công cao cường, bản tướng lần này đi, chỉ là nghe ngóng vị trí đứng gác và quy tắc tuần tra thủ vệ, bản tướng một mình đi là được, miên để ngươi liền lụy bản tướng.” Tần Châu phản đối.

Thương Mai khẽ mỉm cười: “Ta liền lụy ngươi sao?”

Khẩu khí vô cùng châm chọc.

Tần Châu nàng ta là thủ hạ bại tướng của cô, lời này thật sự không biết ngại mà nói ra.

Tần Châu có hơi tức tối: “Bản tướng là vì tốt cho ngươi, ngươi cho dù có thể bảo vệ mình, nhưng lại không cản được mưa tên.”

Thương Mai lại cố chấp muốn đi: “Ngươi bắt buộc phải dẫn ta đi, ta còn muốn đến kho thuốc lấy thuốc, có vài bệnh nhân đã không thể đợi rồi, nếu lấy không được thuốc, bọn họ sẽ chết.”

“Ngươi cần thuốc gì, bản tướng lấy thay cho ngươi là được ”

“Ngươi không hiểu ý lý, cũng không hiểu về thuốc, ta nói cho ngươi cũng nói không rõ được, nếu lấy sai rồi thì uổng công rồi.”

Tần Châu suy nghĩ một lát: “Bản tướng đi xem thử mấy bệnh nhân đó, xem lời ngươi nói có phải là thật không.”

Thương Mai trợn mắt lườm, Tần Châu này sao lại thích nghi ngờ cô như vậy chứ?

“Đi đi”

Tần Châu đứng dậy, đi tới khu vực của bệnh nhân ở.

Không lâu sau, nàng ta quay lại, vẻ mặt nặng nề: “Ngươi đi theo ta cũng được, nhưng hành động bắt buộc phải nghe theo bản tướng.”

Mấy người đó quả thật sắp không xong rồi, Lâm Đan nói, nếu như không có thuốc, chỉ sợ vượt qua ngày mai cũng không vượt qua nổi ngày kia.

“Được!” Thương Mai đáp ứng luôn.

Hai người nói đi là đi, nhân lúc trời tối đi xuống núi.

A Cảnh vốn dĩ là muốn đi theo, nhưng bởi vì là đi dò đường, nhiều người ngược lại dễ đánh rắn động cỏ, cho nên Tần Châu đã từ chối A Cảnh đi theo.

Khi cưỡi ngựa xuống núi, Thương Mai đột nhiên nghĩ tới bệnh của tổ phụ của nàng ta: “Tổ phụ của ngươi đã uống thuốc chưa?”

“Uống rồi!” Tiếng gió kèm theo giọng nói của Tần Châu, lộ vẻ mơ hô không rõ.

“Có thể tìm được Chìa Khóa Vàng không?”

“Bắc Mạc tuy không có Chìa Khóa Vàng, nhưng trong cung có.”

Thương Mai ừm một tiếng, lại thở dài: “Nếu nạn dân đều có đãi ngộ của tổ phụ ngươi thì tốt biết mấy, thật sự cùng là người nhưng không cùng số mệnh.”

Tần Châu trâm mặc không nói, chỉ quất roi.

Thương Mai phát hiện giữa nàng ta và tổ phụ của nàng ta, hình như có chút khoảng cách.

Những chuyện của nhà tướng này, cô cũng không muốn hỏi.

Ngược lại là Tần Châu, đột nhiên liền thả chậm tốc độ: “Thuốc đó sau khi uống rồi, có phải là có thể chữa khỏi không?”

“Không biết, phương thuốc này không phải là của ta, là phương thuốc của Ô Ý đại phu, ta chỉ là từ trong sách của nàng nhìn thấy thôi” Thương Mai nói.

“Ngươi thật sự là đệ tử của Ô Ý đại phu sao?” Lại là khẩu khí nghỉ ngờ.

Thương Mai lần này không có tính toán với nàng ta, dù sao, cô thật sự là kẻ danh không chính ngôn không thuận.

“Tin hay không tùy ngươi.”

Tần Châu lại trâm mặc một lúc, mới nói: “Hy vọng ngươi là thật, như thế, bách tính của khu gặp nạn sẽ được cứu rồi.”

“Vậy cũng phải có thuốc.” Thương Mai cưỡi ngựa đuổi theo nàng ta: “Tần Châu, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi có thể nói cho ta.

Tần Châu lạnh lùng nói: “Ngươi lại muốn hỏi bản tướng có phải là thích Mộ Dung Khanh hay không? Dư thừa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status