Vương Phi đa tài đa nghệ

CHƯƠNG 611: VẾT THƯƠNG DO TÊN BẮN



CHƯƠNG 611: VẾT THƯƠNG DO TÊN BẮN

Thương Mai nhắm mắt, chịu đựng đau đớn vô tận, cô cắn chặt răng, cắn môi đến bật máu rồi.

Quanh mũi tên đều được quấn chặt, ở mức độ nào đó, mũi tên đã thành một phần cơ thể Thương Mai, không thể động đậy bừa bãi, cũng giảm bớt đau đớn do tròng trành tạo thành, Tần Châu ở việc xử lý vết thương ngoài, vẫn là có kinh nghiệm.

Trong lòng Tần Châu có sự tức giận và hoảng sợ khó nói, nàng ta một tay ôm chặt Thương Mai, một tay khác cầm dây cương, cưỡi ngựa lên núi.

Tìm một nơi tương đối khuất và bằng phẳng, Tần Châu dừng lại, ôm Thương Mai phi xuống, sau đó cẩn thận đặt Thương Mai trên đất.

“Con ngựa đó là ta cưỡi sao?” Thương Mai đã không có sức nữa rồi, lại vẫn chỉ vào con ngựa hỏi.

“Ngươi đừng nói chuyện, ta trị thương cho ngươi.” Tần Châu nói.

“Trong túi ở yên ngựa có Kim Tiền Thảo, trong tay áo của ta, có châm, ngươi dùng châm giúp ta cầm máu.” Thương Mai khó nhọc nói.

Xung quanh vết thương tuy được quấn lại, nhưng, vẫn có máu rỉ ra, nếu cô không muốn mất máu quá nhiều mà chết thì nhất định phải lập tức cầm máu.

“Ta… ta không biết dùng châm!” Tần Châu từ trong tay áo của cô lấy ra túi châm, có hơi không biết làm sao.

Nàng ta thật sự sợ, đời này đã trải qua rất nhiều cuộc chinh chiến kinh tâm động phách, nhưng không có cuộc chinh chiến nào khiến nàng ta bó tay hết cách như này, lại vô cùng kinh sợ.

Trái tim dường như bị treo ngược lại cao, một tiếng vang khẽ khàng cũng có thể khiến tim của nàng ta rớt xuống.

“Ta dạy ngươi, ta chọn huyệt, ngươi hạ châm!” Thương Mai nhíu mày, kiềm chế đau đớn.

“Được!” Tần Châu hít thở sâu một hơi: “Ngươi là đại phu, ta nghe ngươi.”

Thương Mai bị sự quả quyết của nàng ta cảm thấy rất an ủi, ở cửa ải sống chết này, nếu như Tần Châu còn do dự, ngược lại liên lụy đến tính mạng của cô.

Tần Châu cẩn thận mở áo của cô ra, gió lạnh trên núi truyền vào, Thương Mai là vừa lạnh vừa đau, cô hít một hơi, tay Tần Châu do dự một chút: “Nhẫn nhịn, rất nhanh sẽ ổn.”

Thương Mai nín thở, sợ hô hấp quá nặng nề bị động đến vết thương.

Cô nhắm mắt, ngón tay để trên làn da của mình, từ từ di chuyển, ngón giữa chỉ vào huyệt Vân Môn, ngón út vào huyệt Khí Hộ: “Hạ châm ở đây, từ từ châm vào, sau khi hạ châm, ngươi đếm 30, sau khi đến 30 thì rút châm.”

Tần Châu ừm một tiếng, rút châm, từ từ đâm xuống.

Làn da của Thương Mai rất mỏng, cơ thể này vẫn rất trẻ, làn da trắng nõn bị nhuốm máu, đỏ au một mảng.

Đầu ngón tay của Thương Mai chạm vào làn da, bụng cũng nhuốm máu, khi tách ra, máu trên ngón tay giống như một cây châm, chọc vào đáy mắt của Tần Châu, nàng ta cho dù không muốn thừa nhận, cũng biết Thương Mai là vì cứu nàng ta mới trúng tên.

Nàng ta ổn định tâm thần, cầm châm đâm vào, nàng ta nhất định phải cứu Hạ Thương Mai, nếu không, Hạ Thương Mai chết rồi, cả đời này của nàng ta đều không trả nổi phần nhân tình này.

Sau khi hạ châm, nàng ta bắt đầu đếm đến 30 ở trong lòng, một cái không dám nhiều, một cái không dám ít, sau khi đếm xong thì rút châm.

Về sau bắt đầu hạ châm vào huyệt Khí Hộ, sau khi hạ châm, vẫn lặng lẽ đếm 30, rút châm.

Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Thương Mai, nàng ta lại tiếp tục hạ ba châm, nhưng ba châm này, Thương Mai nói không rút châm, để phong bế huyệt.

Tần Châu nhìn chỗ đầu tên đâm vào, cuối cùng máu cầm lại được rồi.

Nàng ta thở phào, nhưng sau đó mắt lại đanh lại, máu cầm được rồi, đến đoạn rút tên rồi.

Nàng ta ở trên chiến trường từng trúng tên, biết sự đau đớn khi rút tên cảm thấy khó chịu như này.

Hạ Thương Mai nhìn yếu ớt, cô có thể chịu đựng được loại đau đớn này không?

Thương Mai dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, khẽ nói: “Rút tên đi.”

Hiện nay cầm được máu rút tên là lúc tốt nhất, máu là không thể lập tức trào ra, sau khi rút tên nửa canh giờ sau, mới rút châm.

Lúc đó, bởi vì vết thương đã được xử lý rồi hơn nữa băng bó lại, máu sẽ không lập tức trào ra.

Tần Châu cầm mũi tên, lại có hơi không xuống tay được.

Thương Mai đã không có sức đi cổ vũ nàng ta nữa, hai mắt tối đen, cô suy yếu nắm tay của Tần Châu, nói một câu: “Mau, nếu không ta sẽ chết.”

Một chữ chết này đã kích thích Tần Châu, nàng ta cầm thân mũi tên, vận khí.

Thương Mai chỉ cảm thấy một trận đau nhói lan khắp toàn thân, đau đớn toàn thân gần như sắp nổ tung rồi, trước mắt cô tối sầm, ngất đi.

Lần hôn mê này, không biết trôi qua bao lâu, khi tỉnh lại, cảm thấy lạnh lẽo không thôi, vết thương vẫn rất đau, nhưng loại đau này so sánh với cơn đau khi vừa mới rút tên, thật sự không tính là gì.

Tần Châu ngồi ở bên cạnh cô, vun đống lửa, ánh lửa ấm áp, Thương Mai lại vẫn là toàn thân run rẩy.

“Cảm thấy như thế nào?” Tần Châu thấy cô tỉnh lại, vội hỏi.

“Đỡ hơn một chút!” Thương Mai nói.

Tần Châu mặc một chiếc áo mỏng tang, trước đó khi ở ngoài Ngự Thú Viên đã cởi áo ngoài xé rách để băng bó cho cô, hiện nay lại cởi áo gấm bên trong đắp trên người cô.

Ánh lửa phản chiếu lên mặt của nàng ta, đáy mắt của nàng ta có sự lo lắng và bất an sâu sắc, khóe miệng Thương Mai xuất hiện nụ cười trắng nhợt, cô chưa từng thấy Tần Châu như này.

Tần Châu thấy cô mỉm cười, sững sờ: “Ngươi cười cái gì?”

Thương Mai không có sức trả lời, chỉ là khẽ lắc đầu, lông mày nhíu lại, bộ dạng giống như rất đau khổ.

Tần Châu thấy vậy, vội nói: “Ngươi đừng nói truyện, nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng đến vết thương.”

“Ừm!” Thương Mai đáp một câu, lại hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”

Tần Châu nói: “Nơi này là sơn cốc dưới núi Lang Vĩ, sáng mai sẽ có người tìm tới.”

Thương Mai không ngờ vậy mà về đến núi Lang Vĩ, trái tim của Tần Châu thật đủ lớn, một đường này tròng trành trở về, không sợ cô chết sao?

Tần Châu hình như nhìn ra tâm tư của cô, nói: “Trên đường trở về, ngươi đã hôn mê, ta liền điểm huyệt của ngươi trước khi ta giải huyệt, mạng của ngươi sẽ không xảy ra vấn đề.”

Thương Mai mệt mỏi ừm một tiếng, điểm huyệt và hạ châm đâm vào huyệt vị không giống nhau, điểm huyệt là dùng nội lực, lực đạo rất lớn, điểm huyệt không thể phong bế huyệt vị quá lâu, châm cứu lại khác, bởi vì lực đạo từ từ, còn lưu thông máu, cho nên có thể tăng khả năng chịu đựng của tim.

Thương Mai nhắm mắt lại, lúc này cô vô cùng nhớ lão Thất.

Khẽ thở dài, hắn nếu biết mình bị thương, sợ là lo muốn chết rồi? Nghĩ tới dáng vẻ hắn giẫm chân nhíu mày nôn nóng lại đau lòng thương tiếc, Thương Mai vẫn là không nhịn được mà muốn cười.

Nhu Dao nhất định nói không đúng, lão Thất thiết nghĩ là yêu cô.

“Hạ Thương Mai, ngươi không sao chứ?” Tần Châu thấy cô cười mãi, ngược lại hoảng rồi.

Thương Mai mở mắt ra, bộ dạng quan tâm lo lắng đó của Tần Châu chiếu vào trong mắt cô, cô nói: “Ta không sao, chỉ là nghĩ đến lời của Nhu Dao nói.”

“Nàng ta nói cái gì khiến người buồn cười như thế?” Tần Châu biết cô rất đau, nhưng nếu như lời Nhu Dao nói có thể khiến cô cười, ít nhất khiến nàng ta thả lỏng, bám vào lời của cô mà nói, rất muốn di rời sự chú ý của cô.

Thương Mai nhìn nàng ta: “Nàng ta nói, ngươi thích Vương gia nhà ta!”

Sắc mặt Tần Châu tối sầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trở về bản tướng xé miệng của nàng ta ra!”

Thương Mai bật cười, đột nhiên yên tâm: “Nhu Dao nói sai rồi, ngươi không có thích lão Thất.”

Bớt đi kình địch này, Thương Mai thật sự vui vẻ, bởi vì Tần Châu thật sự quá xuất sắc rồi, tuy không phải là rất đẹp, nhưng tự có một cỗ phong thái anh khí thu hút người khác, mắt đen tóc đen, làn da khỏe mạnh, hành động linh hoạt, khí thể ngút ngàn, cô nếu như là nam tử, đại khái cũng sẽ thích nữ tử anh khí như này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status