Vương phi hai mặt độc sủng của Vương

Chương 87: Gậy ông đập lưng ông



Giả thuyết nghe có phần rất hư cấu và sặc mùi hành tỏi này từ miệng của Lý Đức Tùy nói ra khiến cho hoàng đế cũng như Cảnh vương tỏ ra khó chịu, Thanh Trọng nhanh chóng lên tiếng.

"Hoang đường, Thừa tướng gia ông nghĩ ta sẽ làm ra cái kế hoạch ngu ngốc và đáng xấu hổ như thế ư?"

Lý Đức Tùy cười kinh bỉ, hừ lạnh mà đáp lời.

"Ai mà biết được liệu ông có từng nghĩ như thế hay đã âm mưu làm như vậy đâu chứ, ta chỉ nói là giả thuyết thôi mà, chuyện tới nước này rồi thì chỉ đành mời "Ái nữ" của Cảnh vương đích thân ra mặt, đôi bên cũng dễ dàng nói chuyện."

Hoàng đế cũng cảm thấy có lý nhưng vẫn muốn hỏi thử Thanh Trọng xem ông ấy quyết định thế nào. Thanh Trọng tất nhiên cũng muốn nhìn mặt Uyển Ngọc liền đồng ý cho người gọi nàng ta vào Ngự Thư phòng nói chuyện. Tầm nửa nén hương sau (5p) Uyển Ngọc cùng với hai vị ma ma đã tới trước cửa Ngự Thư phòng, Lưu công công mời nàng ta vào trong rồi đóng kín cửa lại không cho bất kỳ cung nữ, thái giám nào ở ngoài nghe lén.

Thấy nhi nữ "Tội nghiệp" của mình bước vào Thanh Trọng liền ôm lấy Uyển Ngọc, nàng ta như vậy vừa mới lao vào vòng tay của phụ thân mình thì hai hàng nước mắt cá sấu da chảy ra như mưa, Uyển Ngọc tỏ ra ấm ức khóc nức nở nói.

"Phụ thân...là nhi nữ bất hiếu để người phải nhọc lòng vì con, nay con đã mất đi danh tiết nếu chuyện này xử không xong...con thà cắt tóc làm ni cô còn hơn."

Nghe nhi nữ của mình nói như vậy, Thanh Trọng cảm thấy đau lòng và dằn vặt bản thân vì không thể bảo vệ cho con để con gái phải chịu cảnh tủi nhục như thế này, hoàng đế nghe được mà thấy xấu hổ vô cùng hận không thể tự tay đánh chết đứa con trai trời đánh này, còn lão Thừa tướng một bên vẫn cười khinh bỉ giống như đang được xem tuồng cha con đoàn tụ, ông ta không cần biết lần này có phải là Lục Ngôn có tội hay không, nhưng bằng mọi giá phải đổ hết lên người Thanh Uyển Ngọc kia, riêng Lục Ngôn bị những lời chữ từ miệng của Uyển Ngọc nói ra mà làm cho tức chết, tự trách bản thân quá ngu ngốc bị nữ nhân này dắt mũi xỏ đi.

Sau màn đoàn tụ cha con bi thương, Thanh Trọng cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi Uyển Ngọc vấn đề chính.

"Uyển Ngọc, có phụ thân ở đây con đừng sợ, con...con hãy kể lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho bệ hạ và Thừa tướng gia nghe, để còn làm chủ cho con."

Nói đi nói lại một hồi, cuối cùng vẫn là để Uyển Ngọc thuật lại chuyện bản thân vì sao lại chung giường với Lục Ngôn, Uyển Ngọc nước mắt chảy dài như sông, uất ức mà kể lại mọi chuyện sao cho bản thân là người bị hại nhiều nhất.

"Tầm khoảng 3 canh giờ trước, khi bệ hạ nói kết thúc yến tiệc, con và Tiểu Như đang trên đường cùng nhau rời khỏi Ngự Hoa viên thì đúng lúc đó lại lạc mất nhau do có quá nhiều người ra về cùng một lựợt, trong lúc con đang tìm kiếm Tiểu Như thì bỗng va phải một nam nhân, con đã xin lỗi rồi bỏ đi ngay sau đó nhưng nam nhân kia vẫn cứ chặn đường con hỏi thăm đủ kiểu. Sau đó nhân lúc mọi người không để ý liền kéo con vào một cung điện đã mở sẵn cửa, khi con nhận ra tính la hét thì bị hắn chặt miệng lại rồi hâm dọa...nói nếu như muốn sống thì làm theo lời hắn, bằng không hắn sẽ thiêu chết con, nói đến thiêu chết con liền biết chắc là hắn biết sử dụng hỏa thuật, con chỉ là một Phong lệnh Cường Giả sư tam phẩm làm sao dám chống lại hắn và rồi cứ thế hắn đã làm nhục con..."

Lời nói xảo biện, trái với sự thật của Uyển Ngọc làm cho Lục Ngôn tức sôi máu, quát lớn cãi lại.

"Cô nói láo, rõ ràng là cô dụ ta vào nơi tối tâm rồi quyến rũ ta, lúc đó trên người của cô y phục lẳng lơ có khác gì kỹ nữ đã thế còn có một mùi hương rất hấp dẫn nên ta mới bị sa lầy, giờ đây cô bày đặt giả dạng đáng thương, tội nghiệp này cho ai xem hả?!"

Tiếng quát mang theo tất cả sự câm phẫn của Lục Ngôn khiến cho hoàng đế bực mình, tính đập cho y một đạp nữa liền bị Thừa tướng ngăn cản, Uyển Ngọc khá run sợ trước tiếng quát kia liền núp sau lưng Thanh Trọng, khóc lóc như mưa nói nhỏ.

"Con nói điều là sự thật, con...con thà chết cũng sẽ không đem chuyện này ra nói dối đâu."

Lý Đức Tùy nhìn cảnh tượng phẫn nộ tới cùng cực này của Lục Ngôn thì có thể đoán ra đứa cháu ngoại này của ông ta thật sự là có vài phần oan ức rồi, ông ta cười nhẹ đưa ra quyết định.

"Mỗi bên đều nói một kiểu, không biết được bên nào nói thật bên nào nói dối, có điều...lúc nãy ngũ hoàng tử có nói trên người của tiểu thư quý phủ có mùi vị rất hấp dẫn, ta thấy đó là một chuyện khá lạ lùng, nên xin bệ hạ cho lệnh xét người kiểm tra."

Hoàng đế tỏ ra khá cau mày khi Lý Đức Tùy lại yêu cầu xét người kiểm tra, lại nhớ rằng lúc trước rõ ràng là để Thanh Trọng giải quyết chuyện này, sao giờ lại để cho vị "Nhạc phụ" này của ông lo hết rồi.

*Nhạc phụ: Cách gọi từ hồi xưa dành cho cha vợ.

Thanh Trọng ngược lại không những không khó chịu mà lại muốn Uyển Ngọc chứng minh cho mọi người thấy bản thân không có bất kỳ tội lỗi gì hết nên lập tức quay sang nói với Uyển Ngọc hãy chịu khó mà cho các ma ma kiểm tra, Uyển Ngọc tự thấy hơi chột dạ nhưng nhớ ra bản thân sớm đã ném bình "Xuân dược" kia đi từ lâu rồi, nên an tâm mà chấp nhận việc bị xét người.

Nghe Thanh Trọng và Uyển Ngọc đều đồng ý chuyện kiểm nghiệm, hoàng đế liền nhẹ lòng đi, ông dự là để làm cho xong vụ kiểm tra này rồi sẽ trực tiếp đưa ra phán quyết, bởi ông biết rõ vị nhạc phụ đại nhân này của ông lần này tới là để giải cứu cho đứa con trời đánh thánh đâm kia. Tất nhiên người cảm thấy vui nhất chính là Lý Đức Tùy, tất cả đều diễn ra theo đúng kế hoạch của ông ta.

Ngay sau đó Uyển Ngọc cùng hai vị ma ma ra sau tấm bình phong để mà kiểm tra, trong lúc cả hai bên Thanh Trọng và Lý Đức Tùy đều đắc ý thì một giọng nói nữ nhân trầm lặng thốt lên.

"Cái gì thế này? Bệ hạ tìm được một lọ gì đó rất đáng nghi..."

Thanh Trọng cau mày, hoàng đế và Lục Ngôn khó hiểu duy chỉ có Lý Đức Tùy hiểu được cái gì đang diễn ra. Vị ma ma kia lập tức trình chiếc lọ bằng bạch ngọc, chỉ nhỏ bằng đầu ngón chân cái của người trưởng thành lên cho hoàng đế xem xét, hoàng đế tất nhiên không hề biết lọ này chứa cái gì liền cho gọi một Dược Sĩ sư kín tiếng tới hỏi chuyện.

Uyển Ngọc bước ra khỏi bứcc bình phong, tỏ ra không hề biết gì về chiếc lọ kia nên Thanh Trọng liền nhẹ nhõm một chút. Còn Lý Đức Tùy thì lại cười tươi trong bụng, chỉ chờ đến lúc kiểm tra biết được bên trong chiếc lọ kia chứa gì thì thế cuộc sẽ định.

Trong lúc đợi Dược Sĩ sư kia tới, trong Ngự Thư phòng đã hiện lên một màu sắc lạnh như băng, im lặng đến run cả người, hai vị ma ma kia đã rời khỏi, trong phòng tất cả mọi người đều có dự tính riêng của bản thân chỉ chờ có một câu của Dược Sĩ sư, vị Dược Sĩ sư vừa tới liền được Lưu công công giữ lại ở một phòng khác rồi đưa chiếc lọ kia qua cho ông ấy kiểm tra, Dược Sĩ sư kia cầm lấy chiếc lọ rồi mở nắp ra liền nhận ra được là thứ gì liền đóng nắp lại rồi nói cho Lưu công công biết, Lưu công công nghe được đáp án liền xanh mặt hỏi lại vị Dược Sĩ sư nhưng vị kia vẫn một lời khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Biết rằng vị Dược Sĩ sư kia không phải là người của Thừa tướng gia, lại thêm lời khẳng định chắc chắn của ông ấy khiến cho Lưu công công không thể không tin nên đành phải báo cáo lại toàn bộ sự thật cho mọi người đang ở Ngự Thư phòng biết, thấy Lưu công công trở lại những con mắt ở đây đều hướng về ông đòi hỏi một câu trả lời, Lưu công công cung kính đáp nhỏ tiếng.

"Bẩm bệ hạ, trong chiếc lọ này chính là...xuân dược loại mạnh, trong cung đã cấm dùng từ lâu."

-------Lời Tác Giả-------

Đầu tiên là Miêu muốn x.lỗi mọi người vì sự ra chương thất thường, mẹ của Miêu dạo này căng hết sức nên nhiều lúc mới viết được một ít thì phải off.

Thứ 2 là hôm thứ 5 vừa rồi không thể ra chương một phần vì mẹ, một phần là vì cúp điện đã làm bay màu 1k từ mà Miêu đã viết và khiến cho Miêu ăn tối dưới ánh đèn pin và led.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status