Vương phi thất sủng

Chương 48: Yểu điệu thục nữ


"Ân" Thiên Mạch nhẹ nhàng gật đầu, căn bản không thèm liếc nhìn ngươi phụ nữ kia.

Vị phu nhân kia sắc mặt biến đổi, liếc nhanh Thiên Mạch, khôi phục lại ý cười "Vị này là tướng quân phu nhân sao? Không biết là thiên kim nhà ai?"

Hoắc Thiên nhịn không được hít phải một ngụm khí lạnh, khiếp sợ nhìn Thiên Mạch.

Thiên Mạch mặt không đổi sắc "Vào đi thôi" Nàng đã sớm quen bị người nhà Liễu gia khinh thị. Vị phu nhân này chính là Lục tiểu thư của Liễu gia, là Lục muội của Liễu Thiên Mạch, nàng ta cư nhiên không nhân ra nàng, thật là mỉa mai.

"Tướng quân phu nhân, ta là phu nhân của đề đốc kinh thành,là Lục tiểu thư Liễu Phinh Đình của tể tướng, không biết ngươi là thiên kim nhà ai?" Liễu Phinh Đình giọng điệu gay gắt, khoé miệng hiện rõ một nụ cười châm chọc.

Liễu Phinh Đình thích Hoắc Thiên, đáng tiếc Hoắc Thiên không có ý với nàng. Liễu tể tướng nhiều lần xin Tần Vật Ly tứ hôn nhưng Tần Vật Ly nghĩ tình huynh đệ mà không đáp ứng, hôm nay thấy Hoắc Thiên cùng Thiên Mạch ở cùng một chỗ, nàng vừa ghen tị vừa căm ghét.

"Gia môn chỉ là một hộ gia đình nhỏ, không đáng nhắc đến." Thiên Mạch không thèm nhìn Liễu Phinh Đình, nàng nhìn Hoắc Thiên mỉm cười "Hoắc đại ca, chúng ta vào đi thôi." Nàng không muốn để ý Liễu Phinh Đình nhưng không thể không quan tâm.

"Vào đi thôi" Hoắc Thiên cũng không thèm để ý Liễu Phinh Đình, cùng Thiên Mạch bước vào.

Thiên Mạch thay đổi y phục, người hầu vừa rồi làm khó nàng cũng không nhận ra.

Đưa ra thiếp mời, người hầu gật đầu, cúi người mời bọn họ đi vào, cùng kẻ hách dịch vừa rồi giống như là hai người khác nhau.

Phòng khách phủ tể tướng, tể tướng đang ngồi ở trên cao, hồng quang rực rỡ. Thấy Hoắc Thiên và Thiên Mạch đi vào lập tức đứng dậy, cười lớn đón chào "Hoắc tướng quân đại giá quang lâm, lão phu không kịp nghênh đón từ xa."

Hoắc Thiên cười khách khí "Tể tướng khách khí"

Tầm mắt tể tướng chậm rãi chuyển tới trên người Liễu Thiên Mạch, đánh giá Thiên Mạch, gật đầu tán thưởng "Vị này hẳn là tướng quân phu nhân."

Nụ cười trên mặt Hoắc Thiên cứng ngắc, quay đầu nhìn Thiên Mạch.

Thiên Mạch cười lãnh đạm, hai tay đưa lễ vật "Chúc tể tướng đại nhân phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn." Nụ cười của nàng lạnh lùng, ý cười để trong đáy mắt.

Nàng buông tay, cái hộp để ngọc kỳ lân lúc nãy rơi trên mặt đất vỡ thành nhiều mảnh.

Nhất thời hào khí trong hiện trường ngưng trọng. Thiên Mạch vẻ mặt thờ ơ, coi như không liên quan mà nhìn ra bên ngoài.

Hoắc Thiên không biết Thiên Mạch có ý đồ gì, vội vàng nói "Đổ vỡ là bình an".

Mọi người xung quanh cũng theo đó phụ hoạ "Đổ vỡ là bình an."

Thiên Mạch chậm rãi ngồi xổm xuống, nheo, mắt lại, bình thản nhặt một mảnh vỡ lên đánh giá "Tể tướng đại nhân, đây là hạ lễ Thiên Mạch cho ngươi, chỉ tiếc, đã nát." Nàng cố ý nói ra tên mình, đáng tiếc tri nhớ của Liễu tể tướng quá kém, hoàn toàn không nhớ rằng hắn có một nữ nhi như nàng.

Liễu tể tướng nhìn ngọc kỳ lân giá trị liên thành, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc nuối "Vô phương, vô phương, đổ vỡ là bình an." Một miếng ngọc tốt a, thật là đáng tiếc.

Thiên Mạch đứng lên, cười quỷ dị "Liễu tể tướng, Thiên Mạch tặng ngươi một câu đối."

"Nga? mời nói." Liễu tể tướng rất có hứng thú.

Ánh mắt Thiên Mạch đảo qua mọi người, khoé miệng hiện lên nụ cười châm chọc, không lo sợ nói "Vế trên, tể tướng đại nhân không phải người."

"A" Mọi người hoảng lên, không biết Thiên Mạch rốt cuộc có ý gì.

Hoắc Thiên liếc nhìn Thiên Mạch, không biết nàng đang diễn trò gì.

Khoé môi Thiên Mạch nhếch lên lộ ra nụ cười "Vế dưới, hẳn là Nam Hải hoạt thần tiên."

Sắc mặt tể tướng lại từ xanh chuyển sang hồng, dần dần mỉm cười.

Hoắc Thiên thở dài một hơi, hắn vì Thiên Mạch mà cảm thấy bi ai, cũng không muốn nàng gặp rắc rối.

"Ý trong này là thọ tựa nam sơn." Mặt nàng tươi cười, gần như cao ngạo.

Nàng nói xong lập tức được tán thưởng rầm rộ, mọi người đều gọi nàng là tướng quân phu nhân.

Lúc Tứ sư phụ dạy nàng đọc sách có kể qua rất nhiều điển cố. Nàng tuỳ tiện sửa đổi một chút, dùng vào trường hợp ngày hôm nay.

"Hảo hảo, tướng quân phu nhân thật sự là tài nữ a." Tể tướng tay vuốt chòm râu, trên mặt đầy vẻ tươi cười.

Hoắc Thiên thở dài bất lực, hướng tể tướng cười nói "Chúc tể tướng đại nhân sống lâu như đại thụ ngàn năm, mãi mãi vẫn thanh xuân."

Liễu tể tướng vừa định nói gì, Liễu Phinh Đình được nha hoàn đỡ đi vào, cúi người xuống "Chúc cha sống lâu trăm tuổi, nhật nguyệt trường minh."

"Tốt, tốt, nữ nhi ngoan."

"Tướng quân và phu nhân, xin mời vào nội đường ngồi nghỉ."

Ý cười trên mặt Thiên Mạch bất ngờ biến mất, hướng về phía nội đường bước đi "Đi"

Hoắc Thiên biết tâm tình của nàng không tốt. Liễu Phinh Đình là muội muội của nàng, Liễu tể tướng là phụ thân của nàng, hai người đều là người thân của nàng, vậy mà bọn họ cư nhiên không nhận ra nàng. Trải qua nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ, nàng tại Liễu gia đã sống như thế nào?

"Tướng quân phu nhân xin dừng bước." Liễu Phinh Đình khéo léo nở nụ cươi xinh đẹp, đi tới trước mặt Thiên Mạch "Tướng quân phu nhân, như thế nào vừa nhìn thấy ta ngươi đã vội rời đi a? Ta là tiểu thư của Liễu gia, xem như là nửa chủ nhân, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, xin phu nhân bao dung."

"Liễu tiểu thư nói quá lời." Với sự thông minh của Thiên Mạch, làm sao không nhận ra Liễu Phinh Đình có chủ tâm làm khó nàng.

"Được rồi, tướng quân phu nhân, không biết ngươi là thiên kim nhà nào?" Liễu Phinh Đình giả bộ thở dài "Ai, Hoắc tướng quân quyền cao chức trọng, có thể môn đăng hộ đối với hắn sợ rằng chỉ có phủ tể tướng chúng ta." Tiểu thư của những gia đình quyền quý Liễu Phinh Đình nhận thức hơn nửa, nàng căn bản chưa từng nhìn thấy Thiên Mạch, tự nhiên cho rằng Thiên Mạch xuất thân hàn vi, không xứng với Hoắc Thiên.

Thiên Mạch thái độ lãnh đạm, khoé miệng hiện lên ý cừời, nhìn Liễu Phinh Đình không hề mở miệng.

Hoắc Thiên bước nhanh đến bên người Thiên Mạch, đem nàng bảo vệ ở phía sau, sắc mặt xanh đen "Cao phu nhân, Hoắc Thiên với không tới tướng phủ."

Hoắc Thiên nổi danh ôn nhã, trước giờ chưa từng nổi giận. Tể tướng thấy Hoắc Thiên tức giận biết nữ nhi đã chọc vào chỗ không nên chọc, nghiêm mặt lại "Phinh Đình, không được vô lễ,mau xin lỗi phu nhân."

Liễu tể tướng quay đầu, lại cười nói "Tướng quân, phu nhân, tiểu nữ vô lễ, lão phu thay nàng xin lỗi." Hoắc Thiên mặc dù tuổi còn trẻ nhưng địa vị của hắn trong triều lại không thể khinh thường, đắc tội với hắn tuyệt đối không có lợi.

Liễu Phinh Đình nhăn mũi tỏ vẻ không vui, hướng Thiên Mạch nói "Tướng quân phu nhân, Phinh Đình thất lễ." Trong lời nói của nàng hoàn toàn nghe không ra có chút ý tứ xin lỗi nào.

Liễu Thiên Mạch thở dài một cái, thất vọng nói "Hoắc đại ca, chúng ta đi." Nàng tưởng rằng Liễu gia sẽ chế nhạo nàng, không có nghĩ đến Liễu gia căn bản không hề nhận ra nàng. Trước khi nàng xuất giá bọn họ đã gặp qua nàng, tại sao lại kkhông nhận ra chứ? Có lẽ trong mắt hắn chưa bao giờ có nàng.

Hoắc Thiên không nói gì, lặng lẽ đi bên cạnh nàng. Hắn vẫn không biết vì sao Thiên Mạch lại cao ngạo như thế. Hôm nay hắn đã rõ. Nàng ở trong tướng phủ không hề có địa vị, thậm chí không bằng một nha hoàn. Làm phụ thân, lại không nhận ra nữ nhi? Liễu gia rốt cuộc đã đối đãi với nàng ra sao? Tại Liễu phủ nhiều năm như vậy, nàng đã trải qua cuộc sống nhu thế nào?

Trên người nàng có một loại cảm giác tang thương. Hắn vẫn rất kỳ quái, một nữ tử chưa đầy hai mươi tuổi như thế nào lại có sự tinh tế như vậy. Thì ra nàng lạnh lùng và cao ngạo, tang thương cùng tinh thế là có liên quan đến thân thế của nàng.

Thiên Mạch cúi đầu, cười buồn bã "Rất buồn cười đúng không?"

Hoắc Thiên nhìn chằm chằm vào nàng "Thiên Mạch, ngươi tại sao lại gả cho Vương gia?" Liễu tể tướng căn bả không nhận ra Thiên Mạch, không có khả năng vì nàng muốn gả cho Vương gia mà xin Hoàng thượng tứ hôn.

"Bởi vì...Liễu tể tướng muốn trở thành nhạc phụ đại nhân của Bình Nam Vương, muốn cùng Bình Nam Vương kêt giao quan hệ. Nếu một ngày hắn phạm vào đại tội không thể tha thứ, gánh lấy hoạ diệt môn, hắn hy vọng Hoàng thượng sẽ nể mặt Bình Nam Vương mà giảm nhẹ hình phạt. Đối với hắn mà nói, ta chỉ là một công cụ mà thôi." Thiên Mạch thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt. Bình phong, đây là giá trị duy nhất của một "tể tướng chi nữ" như nàng.

Tần Mộ Phong vẫn đem cái chết của Vô Mệnh và Thải Hà đổ lên đầu nàng, nhiều lần ngược đãi nàng. Kỳ thực, nàng là vô tội.

Hoắc Thiên buồn bã, thở dài "Vương gia biết không?"

"Biết" Biết thì như thế nào, giống như cấp cho nàng một vấn đề khó giải quyết.

Trong lòng Hoắc Thiên trở nên quyết liệt, biết thân thế của nàng như vậy mà Tần Mộ Phong lại đối xử với nàng như thế? Nàng là một nữ tử đặc biệt, vì sao Tần Mộ Phong không biết quý trọng? "Hắn rất ngốc, có thể hắn không nhìn thấy chỗ tốt của ngươi." Về phương diện đối đãi với nữ nhân, Tần Mộ Phong đích thực rất ngu.

Thiên Mạch đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn thẳng vào Hoắc Thiên "Ta nghĩ một mình yên tĩnh một lát."

"Ta ở nơi này chờ ngươi, ngươi đi đi." Ngay cả tể tướng cũng không nhận ra nàng, nàng có biết đường không? Hay là ở lại nơi này chờ đi.

"Không cần, ngươi đến phòng khách đợi ta, ta biết đường." Phòng khách ở đâu chắc nàng biết.

Hoắc Thiên cười khổ "Tại sao ngươi biết ta đang suy nghĩ cái gì?"

"Không rõ, nhưng ta biết." Gió mát thổi tới làm rối loạn mái tóc của nàng.

Hoắc Thiên đem tóc của nàng vén ra phía sau tai, ôn nhu cười nói "Ngươi đi đi, ta ở phòng khách chờ ngươi."

Hoang viên vốn là hoang viên, tự nhiên sẽ không có tên.

Năm đó bọn tỷ muội ở chỗ này khi dễ nàng, mẫu thân ở nơi này bỏ nàng mà đi. Nơi này chính là cơn ác mộng cả đời của Thiên Mạch.

Nàng lặng lẽ đi trong viện, chạy khắp mọi ngõ ngách. Mưa phùn, gió nhẹ làm ướt quần áo của nàng.

Bất tri bất giác, nàng đi vào khuê phòng của mình. Nội thất trong phòng đơn giản, ngoại trừ một cái giường thì cái gì cũng không có.

Ở cạnh cửa sổ, trên một cái thư án cũ có để một cây đàn.

Thiên Mạch đi qua đó, ngón tay nhje nhàng vuốt ve thân đàn, móng tay gảy nhẹ vào dây đàn, phát ra những tiếng vang thanh thuý. Thanh âm khó nghe vang lên trong phòng một lúc lâu.

Gió từ cửa sổ thổi vào trong căn phòng bỏ hoang, nàng đưa tay ra ngoài cửa sổ, tiếp lấy mưa phùn, than nhẹ

"Tiểu viện nhàn song xuân kỷ thâm,

trọng liêm vị quyển ảnh trầm trầm,

ỷ lâu bất ngữ lý dao cầm.

Viễn tụ ly sơn thôi biện dạ,

tế phong liêu vũ lộng kinh âm,

lê hoa dục tạ khủng nan cấm."

Gió thổi bay quần áo của nàng, toàn thân giống như một con bướm trang nhã.

Ánh mắt của nàng rơi trên cây đàn, nàng đi tới thư án, bắt đầu gảy đàn.

Nương theo tiếng đàn, Thiên Mạch bắt đầu cất tiếng ca

"Hoa thốn tàn hồng thanh hạnh tiểu.

Yến tử phi thì, bích thuỷ nhân gia nhiễu.

Chi thượng liễu miên xuy lại thiểu,

thiên nhai hà xứ vô phương thảo!

Tường lý thu thiên ngoại bích đạo,

ngoại bích nhân di hạng,

tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu tiệm nan thính thanh tiệm tiếu,

đa tình hoàn tự vô tình." Trong miệng nàng xướng ca từ, tay ngọc gảy lên dây đàn, tâm hồn không biết đã bay đến nơi nào.

Một khúc đã xong, Thiên Mạch vẫn như cũ để tay trên dây đàn.

"Từ hảo, cầm hảo." Theo tiếng vỗ tay và ca ngợi, Tần Vật Ly từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn bóng lưng Thiên Mạch, môi mỉm cười "Người đẹp" Một thoáng, đã làm cho hắn mê mẩn. Một khúc nhạc đã làm cho hắn động tâm, nữ tử này quả thực rất đặc biệt.

Thiên Mạch đứng lên, nhẹ nhàng xoay người lại "Công tử, ngươi như thế nào lại nữa rồi?" Tần Vật Ly thật sự là một âm hồn bất tán.

Nàng một thân hoàng y, còn có vài phần quyến rũ hơn so với một thân bạch y vừa rồi, lại càng thêm mê người. Tân Vật Ly mê mẩn, không hề có chút che dấu, nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch "Cô nương không thích nhìn thấy ta sao?"

Thiên Mạch cười châm chọc, hỏi lại "Chúng ta quen sao?"

Tần Vật Ly nhún nhún vai nói "Không quen"

"Nếu không quen, ngươi đi theo ta làm gì? Cô nam quả nữ, để người ta thấy thì không tốt đâu." Tần vật Ly thuỷ chung vẫn là Hoàng đế, là con trai duy nhất của Tần thúc thúc và Đồng di, thái độ của Thiên Mạch đối với hắn không phải là xấu.

"Ta có đi theo ngươi sao?" Tần Vật Ly dùng chiết phiến để dưới cằm, nói "Ta di tới nơi này, trùng hợp nghe được tiếng đàn của ngươi."

Tay Thiên Mạch đảo qua dây đàn, liên tiếp phát ra chuỗi tiếng động "Tranh của ta đâu?"

"Cái này..." Tần Vật Ly cười mờ ám "Nói cho ta biết ngươi tên gì, ta sẽ đem nó trả lại cho ngươi."

"Nhàm chán" Thiên Mạch lườm hắn một cái.

Tần Vật Ly đi đến bên người Thiên Mạch, tựa ở bên thư án, khoé miệng nhếch lên, ung dung mỉm cười "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Ta không phải quân tử nhưng là cũng thích thục nữ." Tần Vật Ly nhẹ nhàng dùng chiết phiến nâng cằm của nàng lên, mắt đen nheo lại "Nhất là một nữ tử như ngươi vậy."

Thiên Mạch gạt tay hắn ra "Chúng ta bất quá mới gặp nhau có hai lần, ngươi như thế nào biết ta là thục nữ?" Nàng cùng hai chữ thục nữ này không hề dính dáng đến nhau.

Tần Vật Ly từ trên lưng gỡ xuống một khối ngọc bội đưa cho nàng "Ta cho rằng ngươi là thục nữ là được rồi." Ngọc bội kia trong suốt, trên mặt chạm khắc một đôi long phượng, là một miếng ngọc có giá trị liên thành, thủ công tinh sảo. Thiên Mạch trộm qua vô số bảo vật, đương nhiên biết miếng ngọc này là bảo vật vô giá. Lần thứ hai gặp mặt đã tặng vật quý như vật, Tần Vật Ly thật là mạnh tay.

Thiên Mạch lạnh lùng liếc hắn "Cho ta làm gì?" Nàng không quá ham thích bảo vật, bởi vì bảo vật bên người nàng rất nhiều.

Tần Vật Ly nghĩ một hồi lâu mới nói "Ta nghĩ cho ngươi"

"Chúng ta không quen." Thiên Mạch lạnh lùng nhìn hắn.

"Ta gọi là Tần Vật Ly, gia tài vạn quán, là một công tử nhà giàu điển hình, cũng là kinh thành nhân sĩ. Ta ở trong nhà là lão đại, có một tên đệ đệ hư hỏng. Đệ đệ của ta không ở chung với ta, nó có một nơi ở riêng. Quên đi, ngươi không cần nhận thức tên hoa hoa công tử kia. Cha ta đã qua đời, mẫu thân ta không bao giờ ra ngoài, bên người lúc nào cũng có nha hoàn hầu hạ. Ngươi gả cho ta, không cần lo chuyện hầu hạ bà, cũng không cần lo lắng quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu. Ta mặc dù vô dụng nhưng lại có một gia tài rất lớn, nhất định không để ngươi bị đói." Hắn nhìn Thiên Mạch, cười như không cười.

Quả nhiên nàng đoán đúng rồi. Lúc nàng tiến cung ra mắt Đồng di và Tần thúc thúc, từ phía xa xa đã nhìn thấy hắn vài lần nhưng lại không nhìn tận mặt. Bất quá khuôn mặt của Tần Vật Ly có ba phần giống như Tần thúc thúc, nàng mới có thể lớn mật đoán thân phận của hắn. Nghe hắn nói một thôi một hồi, nàng có thể khẳng định hắn chính là đương kim thiên tử.

Thiên Mạch dở khóc dở cười "Ta có nói muốn gả cho ngươi sao?" Lần đầu tên nhìn thấy hắn, hắn đã bá đạo tuyên bố muốn lấy nàng. Lần thứ hai gặp hắn, hắn muốn nàng gả cho hắn, có phải hay không tên hoàng đế nào cũng đều bá đạo như vậy?

Nhìn thấy nàng cười, Tần Vật Ly chớp chớp mắt "Mỹ nhân, ngươi vừa cười." Nàng cười rộ lên trông rất đẹp.

Thiên Mạch thu hồi nụ cười, ngữ khí dịu dàng "Ta cười nhưng ta vẫn như cũ không nhận ngọc bội của ngươi." Tần Vật Ly đúng là người có thể khiến cho nàng thoải mái.

Tần Vật Ly thở dài "Ai, ngươi có phải chê ta bẩn không? Ta thường xuyên tắm rửa, trên người tuyệt đối không có mùi, ngọc bội của ta cũng không có mùi, ngươi không cần lo lắng nga." Hắn lấy ngọc bội đưa đến trước mặt Thiên Mạch.

Thiên Mạch che miệng, vừa cười vừa nói "Ta chưa có nói ngươi bẩn à nha" Sự thật thì hương thơm trên người hắn khiến cho người ta thấy dễ chịu.

Tần Vật Ly cười nịnh nọt, cúi người xuống cùng Thiên Mạch đối mặt "Mỹ nhân, ngươi nguyện ý nhận ngọc bội của ta chứ?"

Thiên Mạch cười bất đắc dĩ, tay đưa ra tiếp lấy ngọc bội "Được" Nếu theo bối phận, nàng nên gọi hắn một tiếng ca ca. Nếu hắn cố ý muốn đưa, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

Tay nàng vừa chạm vào ngọc bội, đã bị hắn dùng cây quạt ngăn lại, Tần Vật Ly cười hắc hắc "Nói cho ta biết, ngươi tên gì, là thiên kim nhà ai."

Thiên Mạch nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mờ mịt, thản nhiên nói "Ta không có tên"

Tần Vật Ly "nga" mộ tiếng, chép chép miệng "Ta giúp ngươi lựa một cái tên nha, một cái tên thuộc về hai chúng ta." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn màn mưa phùn mờ ảo, hắn lẩm bẩm nói "Phi phi yên vũ" Tần Vật Ly vỗ tay một cái, bá đạo nói "Ta gọi ngươi là Phi Yên, từ nay về sau ngươi là Phi Yên của ta." Tên này rất hợp với phong vận và khí chất của nàng.

Thiên Mạch vô lực cười "Rất êm tai, ngươi gọi ta là Phi Yên nghen." Phi Yên vốn là tên của nàng.

Hắn cư nhiên đoán được danh tự của nàng, thật không thể tin nỏi.

Hắn giơ ngọc bội lên, chăm chú nói "Nhớ kỹ, ta gọi là Tần Vật Ly, Tần Vật Ly." Hắn đem ngọc bội bỏ vào lòng bàn tay Thiên Mạch "Phi Yên, không cho phép quên ta." Đây là lần đầu tiên hắn muốn một nữ tử nhỡ kỹ hắn.

Thiên Mạch nắm chặt ngọc bội, gài vào đai lưng. Tay nàng chống vào hông "Ngươi thấy như thế nào?"

"Ngươi là quan gia tiểu thư sao?" Nàng rốt cuộc là ai? Tại sao lại ở chỗ này? Tể tướng có chín nữ nhi, đều đã xuất giá, nàng mặc trang phục của con gái chưa chồng, không có khả năng là con gái tể tướng, vậy tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Thật là khó hiểu.

Thiên Mạch chớp mi "Lại như thế nào?"

"Không có gì." Tần Vật Ly bình thản cầm lấy tóc của nàng đùa nghịch "Nếu ta muốn thấy ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Hãy tưởng tượng đi." Thiên Mạch nói mát, tựa hồ như chuyện này không liên quan gì đến mình. Hắn vẫn không biết rốt cuộc nàng là ai, muốn gặp cũng không gặp được.

Trong đôi mắt Tần Vật Ly chớp động ý cười "Nếu như ngươi không muốn nói cho ta biết ngươi là ai, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng là...một tháng phải gặp ta ba lần." Tần Vật Ly tin tưởng chỉ cần tiếp xúc nhiều nàng nhất định sẽ tiếp nhận hắn.

"Nhàm chán" Thiên Mạch vốn lãnh dạm, không muốn để ý tới hắn.

Tần Vật Ly không thèm để ý đến vẻ lãnh đạm của Thiên Mạch "Mỗi tháng mồng một, mười lăm, ba mươi ngươi phải theo ta gặp mặt."

Thiên Mạch tựa ở thư án, nhìn hắn buồn cười "Tại sao ngươi bảo ta gặp ngươi thì ta phải gặp?"

Tần Vật Ly cười rất cao thâm khó lường "Theo ta gặp mặt nhất định có chỗ tốt, sau này ngươi sẽ biết."

Thiên Mạch cười cười, không có trả lời hắn. Nàng vô lực mỉm cười,lại mang theo vài phần than nhẹ.

"Phi Yên, ta bộn bè công việc, không có nhiều thời gian gặp ngươi. Mỗi tháng mồng 1, 15, 30 ngươi đến Tả Ý đình cách kinh thành ba dặm chờ ta." Tần Vật Ly vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Mạch, hài lòng nói "Nhớ kỹ chưa? Không cho thất ước."

Tần Vật Ly cúi đầu, ở trên mặt nàng nhẹ nhàng hôn một chút "Phi Yên, ta không hỏi thân phận của ngươi, không hỏi tên của ngươi. Một ngày nào đó ngươi sẽ cam tâm tình nguyện nói cho ta biết." Trong lời nói của hắn có chút thân mật.

"Phi Yên, ta phải đi rồi." Tần Vật Ly dùng chiết phiến gõ cái trán, bất đắc dĩ thở dài "Thật là phiền phức, còn chưa có phê duyệt xong tấu.. sổ sách." Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra.

Nhìn bóng lưng tiếu sái cuồng ngạo của Tần Vật ly, ngón tay của Thiên Mạch nhẹ nhàng sờ lên chỗ bị hắn hôn, nàng chậm rãi khép mắt, thuỷ mâu hiện lên một tầng ảm đạm.

Nam tử này thật quá mức tà mị, không phải là người nàng có thể dây vào. Gặp phải hắn,không biết là phúc hay hoạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status