Xà vương quấn thân: Bà xã, sinh quả trứng!

Chương 142: Tên ngốc phản chiến (2)


Yêu Nghiệt vốn đang thấy rất tốt, lần này Lăng Đầu Thanh lập công lớn, tiểu sư điệt nhà vợ đã không còn nhằm vào hắn nữa. Tự nhiên, câu sư thẩm của Diệp Tinh Trạch toát ra khỏi miệng thì Yêu Nghiệt liền đen mặt.

Mặt Yêu Nghiệt tối sầm, Đậu Đậu liền vui vẻ. Cô cũng không biết Yêu Nghiệt đã tẩy não đứa nhỏ nhà mình thế nào, chỉ lo vỗ bàn cười to, “Phụt ha ha ha… Sư thẩm? Ha ha ha rất hình tượng.”

Tên ngốc ngơ ngác, cào đầu, không hiểu rốt cuộc cậu đã nói gì sai. Đậu Đậu là sư thúc cậu, chẳng lẽ Yêu Nghiệt không muốn làm sư thẩm của cậu sao?

Đậu Đậu cười đến ho khan, Yêu Nghiệt nghiêm mặt vuốt lưng cho cô, sau đó liếc tên ngốc một cái sắc lẻm, “Diệp Tinh Trạch, cậu là khỉ đến làm trò sao?”

Tên ngốc lắc đầu theo bản năng, “Không phải!”

Đậu Đậu càng vui vẻ, thật sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sao cô không biết tên ngốc nhà mình có năng lực làm người nghẹn họng thế chứ? Không tồi không tồi, đáng khen ngợi.

Khó có được một lần thông cảm với Yêu Nghiệt, Đậu Đậu nhịn cười, chỉ vào ghế trống đối diện bàn ăn, “Ngồi đây ăn cơm, sau này cứ gọi vậy đi.”

Yêu Nghiệt chỉ nhíu mày, không phản bác.

Sư thẩm?

Ha.

Nếu không phải cô đang mang trứng, hắn sẽ cho phép Diệp Tinh Trạch gọi vậy. Dù sao đại trượng phu co được dãn được, vợ vui vẻ là tốt. Nhưng hiện giờ đám nhỏ trong bụng cô đã có ý thức, ở trước mặt đứa nhỏ, không thể gọi thế! Nếu không, uy tín của người cha này để chỗ nào?

Yêu Nghiệt nhíu mày, nháy mắt đã có một kế lấy lui làm tiến. Vì thế hắn đổi bộ mặt ôn hòa, đưa tay kéo ghế cho Diệp Tinh Trạch, “Sư thúc cậu bảo gọi thì cậu cứ gọi đi, ăn cơm.”

Diệp Tinh Trạch nhìn Đậu Đậu lại nhìn Yêu Nghiệt, ngoan ngoãn kéo ghế ngồi vào, “Được, sư thẩm.”

Chậc chậc, xem ra Yêu Nghiệt này rất được sư thúc yêu thương. May mắn trận doanh của cậu thay đổi, không đối địch với Yêu Nghiệt nữa.

Đậu Đậu bị biểu hiện khác thường của Yêu Nghiệt làm ngơ ngác, thật sự không biết sai ở đâu. Rõ ràng nên đen mặt, sao đột nhiên vui vẻ thế? Nhưng cô hiểu ra rất nhanh, bởi vì Yêu Nghiệt đưa cô một chén canh cá trích, nói, “Vợ, uống cái này đi, xuống sữa.”

Đậu Đậu co rút khóe môi, “Ai là vợ nhà anh? Không được gọi bậy!”

Còn cái gì mà xuống sữa? Dám ghét bỏ bà đây ngực phẳng hả!

Yêu Nghiệt cười đến câu nhân, làm bộ thực vô tội, “Không phải em bảo cậu ta gọi anh là sư thẩm sao? Anh tưởng em đã ngầm chấp nhận anh rồi?”

Đậu Đậu buông bát, “Tôi ngầm chấp nhận gì chứ?”

“Gọi em sư thúc, lại gọi anh sư thẩm. Vợ, em không phải ngượng đâu, anh hiểu, anh hiểu mà.”

“Anh hiểu gì mà hiểu?”

Đậu Đậu khó thở, đưa tay véo bắp tay Diệp Tinh Trạch, “Tôi thu hồi lời nói vừa rồi, về sau không được gọi hắn là sư thẩm!”

Diệp Tinh Trạch cắn sườn muối tiêu, vâng một tiếng lại hỏi, “Vậy phải gọi hắn là gì?”

Đậu Đậu vuốt bụng không cần nghĩ ngợi, “Giết ngàn đao đi.”

“Phụt, khụ khụ khụ… Sư thúc, gọi vậy không tốt lắm đâu?”

“Có gì không tốt?” Đậu Đậu vỗ bàn, “Cứ gọi vậy đi!”

Sau đó Yêu Nghiệt liền buông tay, giả bộ thương tâm nói, “Xem ra anh bị thất sủng rồi, nếu như vậy, sau này anh sẽ ngủ phòng khách, đỡ chướng mắt em.”

Sau đó, Đậu Đậu vỗ bàn đứng lên, “Không được!”

Nếu hắn không ở, vậy hai quả trứng này sẽ ở trong bụng cô mãi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.4 /10 từ 139 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status