Xí hoang nghi thượng

Chương 107



Phổ Thông chọc thử mấy cục tròn tròn trên tay, "Hình như là sỏi. Ý, có kèm theo giấy gì nè." Phổ Thông ê a đọc mấy chữ trên tờ giấy, đọc xong mới biết, hóa ra đây là thứ lấy ra từ cơ thể của Hồng Kỳ!

Phổ Thông tròn mắt, sau đó chìa cái bọc cho Hồng Kỳ cùng xem, "Nom đẹp phết."

Hồng Kỳ chăm chú quan sát, đống "sỏi" này viên nào viên nấy có tí tẹo, bóng loáng. Nghĩ đến mấy thứ be bé xinh xinh này là nguyên nhân khiến hắn nhiều lần đau đến chết đi sống lại, tâm trạng Hồng Kỳ thật ba chấm.

"Cất kỹ nào~" Phổ Thông cẩn thận gói đám sỏi lại rồi xuống căn tin bệnh viện mua cơm cho hai người. Lúc về, thấy tinh thần Hồng Kỳ không tốt lắm, Phổ Thông bèn hỏi thăm, "Sao thế?"

"Chị họ... sắp đến đây." Hóa ra Phó Liên vừa gọi điện cho Hồng Kỳ, chỉ nói hai, ba câu đã phát hiện ra em họ cô có gì đó không ổn. Hồng Kỳ không qua mắt được chị họ, đành kể hết sự tình. Không ngoài dự đoán, Phó Liên liền đòi đi thăm, Hồng Kỳ bất đắc dĩ cung cấp địa chỉ bệnh viện cho cô.

"Vậy sao." Phổ Thông hơi căng thẳng. Y có nên chỉnh trang một chút để lát nữa tiếp chị họ không?

Hồng Kỳ nhìn vẻ mặt nơm nớp như cô gái nhỏ sắp ra mắt gia đình chồng của Phổ Thông, phì cười, "Em ăn cơm trước đi." Hồng Kỳ đang truyền dịch, tuy vẫn chưa được phép ăn đồ ăn rắn, nhưng canh thì có thể uống.

"Em họ", chẳng bao lâu sau, Phó Liên xách theo túi hoa quả hớt hải chạy vào phòng bệnh. Bấy giờ Phổ Thông đã ăn cơm xong, đang lót một cái gối sau lưng Hồng Kỳ.

"Chị họ." Hai người trăm miệng một lời.

Phó Liên chỉ nhìn Hồng Kỳ, "Em còn đau lắm không?" Em họ phẫu thuật, chuyện lớn thế này mà không ai báo cho cô biết, Phó Liên rất không đồng ý với cách làm của Hồng Kỳ.

Phổ Thông cúi gằm mặt, đứng một bên chơi trò đóng giả tượng đá, chợt y phát hiện trong cái bô dưới gầm giường vẫn còn nước tiểu sót lại. Sợ Hồng Kỳ lúng túng, y liền cúi người, bưng cái bô rồi đi vào WC.

Phó Liên chứng kiến hành động của Phổ Xuất, lòng rối như tơ vò.

"Chị họ ơi?" Hồng Kỳ thấy chị họ thất thần, bèn gọi nhỏ, "Em hết đau rồi, vết mổ cũng sắp lành, chắc nằm hai ngày nữa là có thể xuất viện." Hồng Kỳ cười cười, cố làm ra vẻ ung dung.

Phó Liên gật đầu, "Nhớ chú ý nghỉ ngơi đó."

Phổ Thông trở lại, cất cái bô đã cọ rửa sạch sẽ xuống gầm giường. Ba người câu được câu mất trò chuyện, bởi vì lập trường hai bên khác nhau, bầu không khí có chút gượng gạo.

Phó Liên không ở lại lâu, bỏ lại hoa quả rồi ra về. Có lẽ cô vẫn chưa chấp nhận mối quan hệ giữa Hồng Kỳ và Phổ Thông, nhưng hai người bọn họ cũng không có ý định lùi bước.

Phổ Thông vỗ vai ra chiều an ủi Hồng Kỳ, "Anh muốn nằm xuống không?"

"Không sao, ở nhà vẫn ổn cả chứ?" Hồng Kỳ che giấu mất mát trong lòng, lái sang chuyện khác.

"Ổn cả, chỉ chờ anh về thôi." Phổ Thông mở TV rồi ngồi bên giường Hồng Kỳ, cùng người yêu trải qua một ngày dài dằng dặc.

Đến ngày thứ tư, Hồng Kỳ rốt cuộc cũng thoát được kiếp húp canh chống đói. Phổ Thông hăng hái đi chợ mua đồ nấu cơm cho y. Vắng Hồng Kỳ, việc nội trợ tất nhiên là do một tay Phổ Thông làm hết, tuy hơi luống cuống một chút, nhưng nhìn chung Phổ Thông cũng hoàn thành được nhiệm vụ.

Trưa hôm nay, Phổ Thông vừa đậy nồi lại đã nghe thấy tiếng gõ cửa, y bèn chạy ra xem, không ngờ người đến là Phó Liên. Có điều, cô biết Hồng Kỳ đang nằm viện, tại sao cô lại đến đây? Chẳng lẽ... là đến tìm y sao?

Phổ Thông tự động chuyển sang trạng thái phòng bị, căng thẳng nhìn Phó Liên

"Đừng sốt sắng như vậy, tôi chỉ mang vài thứ đến cho em họ tôi thôi." Phó Liên cười cười.

Gì đây? Đồ bổ? Tiền? Phổ Thông liếc sơ qua cái bọc Phó Liên đưa cho, khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.

"Đây là tiền hoa hồng mấy tháng trước tôi chưa kịp chuyển cho hai người, giờ đưa luôn một thể." Phó Liên sờ sờ vành tai khuất sau mái tóc của mình.

"Ừm, chị họ à, hay là chị đi cùng em vào thăm Hồng Kỳ luôn nha? Em vừa nấu cơm cho ảnh xong, giờ định sang đó nè." Phổ Thông cố dằn lại nỗi sợ do giọng điệu lạnh nhạt của Phó Liên gây nên, lấy hết dũng khí đưa ra lời đề nghị.

"Giờ tôi có việc rồi, đợi khi nào em họ khỏe lại, tôi... tôi sẽ mời nó với cậu ăn bữa cơm." Phó Liên nói hết câu liền vội vàng bỏ đi.

"Nó với cậu"? Y với Hồng Kỳ? Phổ Thông sửng sốt, y có nghe lộn không vậy? Nếu y không lý giải sai, thì chị họ đã nhượng bộ rồi?!

Phổ Thông mừng quýnh, chỉ muốn bay một mạch tới và báo cho Hồng Kỳ ngay lập tức.

"Em nói thật sao?" Hồng Kỳ cả kinh, hắn chỉ ăn qua loa một bát cháo Phổ Thông mang đến, rồi vội gọi điện cho Phó Liên.

"A lô?"

"Chị họ, là em, Hồng Kỳ đây."

"Ừ. Có chuyện gì à?"

"Lúc nãy, lúc nãy chị nói thật không? Chị đã chấp nhận chúng em rồi phải không?"

Đáp lại hắn là một khoảng im lặng. Hồng Kỳ căng thẳng, tim đập bình bịch như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Phổ Thông ngồi kế bên thì giả bộ xem TV, nhưng hai lỗ tai dựng đứng như tai thỏ đã bán đứng y.

"Em xác định muốn sống cùng cậu ta trọn đời trọn kiếp?"

"Em muốn!"

Phó Liên không biết sự thỏa thuận của mình là đúng hay sai, nhưng nhớ lại cảnh Phổ Thông ân cần chăm sóc em họ cô lúc nó bị bệnh, nỗi trăn trở của cô đã vơi đi quá nửa. Tuy em họ giấu cô chuyện phẫu thuật làm cô rất tức giận, nhưng cũng bởi vì có Phổ Thông bên cạnh, nó mới cả gan làm thế. Những năm gần đây, trừ cô ra, Phổ Thông là người thứ hai nguyện ý quan tâm Hồng Kỳ. Cô là thân thích của Hồng Kỳ, giúp đỡ em họ là chuyện bình thường. Nhưng Phổ Thông là một người dưng, thế mà y lại có thể dốc hết tâm sức chăm lo cho một người chẳng có tí máu mủ ruột rà gì với mình, cam tâm tình nguyện cùng hắn vào sinh ra tử, dù muôn trùng khó khăn cũng quyết không buông tay.

"Khi nào em đổi ý, chị nhất định sẽ tìm cho em một cô vợ ngoan hiền nết na. Cứ quyết định như vậy đi." Phó Liên hạ quyết tâm, nói ra rồi, lòng cô cũng thanh thản đến lạ.

Hồng Kỳ vô thức liếc Phổ Xuất đang hóng đến xuất thần bên cạnh mình, "Có lẽ chị sẽ không có cơ hội được làm bà mối đâu ạ."

Không biết có phải là do bị tâm tình vui sướng ảnh hưởng hay không, mà thân thể Hồng Kỳ khôi phục với tốc độ thần kỳ, chí ít là tự hắn cảm thấy như thế. Một tuần sau, Hồng Kỳ xuất viện, được Phổ Thông dìu trở về nhà. Tuy bị bệnh rất khó chịu, phẫu thuật cũng tốn tiền, hơn nữa còn mập ra mười cân do Phổ Thông chăm quá tốt, nhưng bù lại chị họ đã chấp nhận mối quan hệ của hắn và Phổ Thông rồi. Hồng Kỳ thật sự biết ơn căn bệnh này.

Sau khi về nhà, Hồng Kỳ vẫn phải nghỉ ngơi dưới sự giám sát của Phổ Thông. Phổ Thông bỏ việc, ở nhà chăm sóc Hồng Kỳ, mỗi ngày đều dành thời gian làm vài vận động nhỏ với hắn, đi bộ chẳng hạn. Y rất hưởng thụ cuộc sống cùng ăn cùng ngủ cùng hoạt động với Hồng Kỳ.

Trong thời gian này, Lý Chí có ghé qua thăm Hồng Kỳ, dĩ nhiên là lại mang theo một đống hoa quả.

"Nữa hả? Đống lần trước còn chưa ăn xong đâu. Lần sau có đến thì nhớ đi tay không đấy, nếu không tôi nhốt cậu ngoài cửa." Phổ Thông không khách khí nói với Lý Chí.

"Nhiêu đây mà nhiều á? Ăn không hết thì đem cho, đơn giản mà." Lý Chí lấy một quả chuối từ đống hoa quả mình đem tới, lột vỏ ăn ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status