Xin chào thiếu tướng đại nhân

Chương 237: Người so với người lại khiến người ta tức chết (8)



Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi nghe xong liền gật đầu liên tục, cực kì tán thành với suy nghĩ của Tống Cẩm Ninh, "Bác gái, bác gái, nếu bác đã muốn đi thì cháu nhất định sẽ ủng hộ bác. Bây giờ bác cảm thấy sức khỏe thế nào rồi ạ? Để cháu đi hỏi anh Trần xem bác có thể đổi sang chỗ khác dưỡng bệnh không nhé, như vậy thì tối mai mới có sức mà đi chứ."

Tống Cẩm Ninh cảm nhận tình trạng sức khỏe mình một chút. Bà bóp bóp cánh tay, duỗi duỗi chân rồi lẩm bẩm: "… Chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ? Tuy vẫn còn hơi yếu một chút nhưng bác lại chỉ cảm thấy đói thôi…"

Cố Niệm Chi ngây ra.

Phụt!

Đột nhiên cảm thấy rất buồn cười thì "nàm thao" giờ?

Bác Tống thực sự đáng yêu quá đi mất…

Cố Niệm Chi cười híp mắt nhìn Tống Cẩm Ninh, có lẽ quên đi ký ức của mười sáu năm cũng không phải chuyện gì không tốt. Dù sao cũng đều là mấy chuyện không hay ho gì, không nhớ thì không nhớ thôi.

Cô cười đứng dậy đi tìm Trần Liệt để hỏi thăm tình trạng của Tống Cẩm Ninh. Trần Liệt đang ngồi trước máy tính, ngây người xem số liệu vừa phân tích xong.

Nhìn thấy Cố Niệm Chi đi tới, anh ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn ló đầu ra khỏi máy tính nói với cô: "Niệm Chi, em đến xem mấy số liệu này… số liệu này… số liệu này…"

Anh ta lặp đi lặp lại hai từ số liệu, gương mặt tròn xoe cũng sáng đỏ lên đầy hưng phấn.

Cố Niệm Chi tò mò đi ra phía sau Trần Liệt, nhìn vào màn hình hiển thị của máy tính ở trước mặt anh ta.

Phần mềm nhỏ dùng để phân tích số liệu mà Trần Liệt nhờ cô làm đó, sau khi nhập số liệu về tình trạng sức khỏe của Tống Cẩm Ninh vào thì bắt đầu tiến hành so sánh với tình trạng cơ thể của một nhóm người bình thường khác.

Những số liệu lưu trữ dùng để so sánh này được phân loại theo từng độ tuổi. Mà kết quả kiểm nghiệm dữ liệu của Tống Cẩm Ninh lại gần với kết quả của phụ nữ ba mươi tuổi nhất, có rất nhiều chỉ số còn tốt hơn cả phụ nữ ba mươi tuổi. Điều này không chỉ xét theo tình trạng tâm lý mà còn xét theo cả số liệu về tình trạng cơ thể nữa.

Ví dụ như da, mức độ lão hóa của tóc, xương, mức độ khỏe mạnh của nội tạng, những cái này đều có số liệu để tra xét.

Cho nên người so với người lại càng tức chết, hàng so với hàng lại chỉ muốn ném đi mà thôi.

Sau khi nhìn rõ kết quả của những số liệu này, Cố Niệm Chi kinh ngạc che miệng lại, hít ngược vào một hơi lạnh, "Anh Trần, bác Tống hẳn cũng phải bốn mươi tám tuổi rồi đúng không?"

"Đúng vậy." Giọng Trần Liệt đều đều nói. Anh ta nheo mắt nhìn những số liệu kia: Đây là kỳ tích của sinh mệnh, kỳ tích của sinh mệnh đấy… Không ngờ nó lại xảy ngay trong tay Trần Liệt này….

Thời gian của mười sáu năm thực sự bị đóng băng ngay trên người Tống Cẩm Ninh. Không chỉ là trí nhớ mà còn cả thân thể xác thịt của bà nữa.

He he… he he he… he he he he…

Cố Niệm Chi không hiểu vì sao Trần Liệt lại phát ra tiếng cười khiến người ta rợn cả tóc gáy như vậy. Cô lườm anh ta một cái rồi khom người xuống, đưa tay cầm lấy con chuột máy tính của Trần Liệt, cười nói: "Anh Trần, những con số này quá nghịch thiên, vẫn nên xóa đi thì hơn...."

"Ừ, anh sẽ xóa. Nhưng em cứ để anh xem một lát đã, anh phải dùng cái này để ghi nhớ nó."

Trần Liệt chỉ lên đầu mình.

Cố Niệm Chi lắc đầu cạn lời, đứng thẳng người dậy: "Anh Trần, em hỏi anh chút chuyện. Với tình hình sức khỏe của bác Tống thì bao giờ mới xuống khỏi giường được? Bác ấy cứ nằm mãi trên ghế phẫu thuật trong phòng mổ như thế cũng không tốt đúng không? Có thể để bác ấy chuyển sang phòng ngủ không?"

Trần Liệt nói như đang ngủ mơ: "Không sao cả. Đừng nói là xuống giường đi lại, cho dù đến phòng tập gym cũng chẳng có vấn đề gì cả… Ai chà chà, tuổi tác đã bốn mươi tám mà cơ thể mới chỉ ba mươi tuổi, trí nhớ ba mươi hai tuổi, thật sự quá hoàn mỹ…

Với làn da không tì vết, đường nét khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta nói không nên lời, lại còn thân hình yêu kiều gợi cảm của Tống Cẩm Ninh đó, nếu đứng cạnh Hoắc Thiệu Hằng mà nói là chị gái của anh ấy thì chẳng có ai không tin. Ai mà tin được rằng đó lại là mẹ ruột của anh ấy chứ?

Cố Niệm Chi lườm Trần Liệt một cái, "Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đấy. Có thật là không sao không?"

"Không sao, không sao." Trần Liệt tỉnh táo lại liền luôn miệng đảm bảo, "Được rồi, em muốn đưa bà ấy đi đâu? Không cần phải nằm trên cái ghế phẫu thuật kia nữa rồi."

Cố Niệm Chi chỉ lên tầng trên, "Chỗ đó có rất nhiều phòng, để em sai người thu dọn một căn cho bác gái ở."

Lúc này Trần Liệt mới nhận ra xưng hô của Cố Niệm Chi với Tống Cẩm Ninh đã thay đổi rồi, anh ta cười nói: "Ý? Em lại gọi bác Tống là bác gái rồi á? Thân thiết vậy cơ à? Là Hoắc thiếu bảo em gọi như vậy sao?"

"Không phải, là bác ấy chủ động bảo em gọi như thế." Cố Niệm Chi vô cùng đắc ý, hai tay ôm lấy mặt mình rồi tự say mê bản thân: "Người như em là kiểu cực kì được người khác yêu thích mà."

"Vâng vâng, ai có thể không thích em được chứ?" Trần Liệt liếc mắt nhìn Cố Niệm Chi từ trên xuống dưới. Anh ta vẫn vô cùng thèm khát những số liệu về tình trạng cơ thể của Cố Niệm Chi đấy. Nếu có thể khiến Cố Niệm Chi đồng ý cho anh ta nghiên cứu thì tốt biết mấy…

Chỉ có điều, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Trần Liệt thì đã bị chính anh ta dập tắt chỉ trong một nốt nhạc.

Bản thân Cố Niệm Chi thì đương nhiên không đáng sợ, nhưng cỗ máy chiến tranh mạnh mẽ sau lưng cô thì không thể coi thường được…

Ai dám bắt Cố Niệm Chi đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu thì sẽ phải hứng chịu cơn tức giận có thể hủy diệt tất cả của Hoắc Thiệu Hằng.

Mà bản thân Trần Liệt vốn cũng rất thương yêu Cố Niệm Chi. Tuy anh ta đắm chìm, mê mẩn trong biển y học nhưng không có nghĩa anh ta là nhà khoa học điên rồ không có chút ranh giới nào.

"Này này này! Ánh mắt kia của anh là ý gì đấy?" Cố Niệm Chi khinh thường gõ vào đầu Trần Liệt, "Được rồi, em đi tìm Hoắc thiếu đây. Anh đi thăm bác Tống đi, lát nữa giúp bác ấy chuyển phòng luôn nhé!"

Trần Liệt đồng ý rồi mang theo thiết bị đi làm kiểm tra lần cuối cho Tống Cẩm Ninh.

Cố Niệm Chi tìm thấy Hoắc Thiệu Hằng trong phòng sách ở tầng hai nhưng lại không dám tự tiện đi vào mà đứng bên ngoài gõ cửa, "Hoắc thiếu, là em, Niệm Chi đây. Em có thể vào được không?"

"Em vào đi."

Âm thanh vừa trầm thấp vừa gợi cảm của Hoắc Thiệu Hằng vang lên từ phía sau cánh cửa.

Cố Niệm Chi đẩy cửa bước vào rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, em đã nói chuyện với bác Tống rồi. Lát nữa, em muốn chuyển bác Tống từ phòng phẫu thuật B sang phòng ngủ ở tầng hai, như vậy có được không?"

"Ừm."

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trước máy tính gõ phím chỉ đáp một tiếng chứ cũng không ngẩng đầu lên.

"Với cả, tiệc năm mới ngày mai ở nhà họ Hoắc ấy, bác Tống nói là bác ấy muốn đi…"

Bàn tay đang đánh máy của Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, nhíu mày hỏi: "Em có nói chuyện ngày mai sẽ có nghi thức đính hôn không?"

Vậy thì còn đi để làm cái gì?

Chẳng lẽ thực sự muốn cứu vãn mọi chuyện sao?

Hoắc Thiệu Hằng không vui tí nào, đôi môi mím chặt, đường cong dưới cằm đẹp kinh người.

Cố Niệm Chi si mê nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhỏ giọng nói: "… Em có nói rồi. Bác Tống nói là không sao, bác ấy không muốn quay lại với Thượng tướng Hoắc cho nên muốn chờ bọn họ hoàn thành nghi thức đính hôn rồi mới qua đó."

Hoắc Thiệu Hằng thở phào nhẹ nhõm, tay vừa tiếp tục gõ phím vừa nói: "Vậy còn muốn đi làm gì? Cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?"

Đối với anh thì loại chuyện như thế này là phải dùng dao sắc chặt tơ rối.

Cố Niệm Chi cười hì hì nói: "Tự bác gái có cái lý riêng của bác ấy mà. Bác ấy nói danh tiếng của bác ấy không thể bị hủy chỉ vì bức thư kia được, cho nên ngày mai muốn đi đòi lại công bằng."

Hoắc Thiệu Hằng im lặng vài phút rồi nói nhẹ nhàng: "Được, vậy em cứ quyết định đi."

Như vậy cũng có nghĩa là anh đã ủy thác toàn bộ quyền hạn giải quyết việc của Tống Cẩm Ninh cho Cố Niệm Chi.

Hai tay Cố Niệm Chi buông lỏng bên người, hơi ngại ngùng nói: "… Vậy Hoắc thiếu không được trách em làm bậy nhé!"

Trong đầu cô đã vạch ra đến cả mười bảy mười tám cái kế hoạch rồi, toàn bộ tâm trí đều dồn vào việc nghĩ xem phải hành Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Gia Lan như thế nào cho Tống Cẩm Ninh hả giận.

"Không đâu, em cứ ra sức mà làm bậy đi." Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng rời mắt khỏi máy tính, ngước mắt nhìn cô, nói: "Làm bậy ầm lên sẽ có anh lo."

"Okey! Hoắc thiếu, đây là do anh nói đấy nhé!" Cố Niệm Chi vỗ tay vui mừng, ánh mắt nhìn khắp bốn phía rồi nói: "Ở đây có camera không nhỉ? Mấy người đã ghi lại mấy câu mà Hoắc thiếu vừa nói chưa? Hoắc thiếu, anh phải nhớ kỹ những gì anh từng nói đấy nhé! Không được nói mà không giữ lời đâu."

Hoắc Thiệu Hằng ngả người về phía sau, tựa lưng lên ghế, dáng vẻ lười nhác nói: "Đã bao giờ anh nói mà không giữ lời chưa?"

Cố Niệm Chi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Anh chưa từng không giữ lời với em, nhưng với người khác thì có…"

Mà lại còn rất thường xuyên nói không giữ lời nữa là đằng khác, điển hình cho việc hố chết người cũng không đền mạng…

"Em là người khác à?"

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc nhìn cô, vô cùng nhẫn nại chờ đợi.

"Đương nhiên không phải, em không phải người khác…" Cố Niệm Chi càng cười động lòng người hơn, hai tay đan chặt, gõ hai đầu ngón trỏ vào nhau. Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng mê hoặc đến mức làm cô loạn hết cả não rồi: "Vậy em đi sắp xếp đây."

"Đi đi." Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, "Mai anh sẽ đi cùng em."

***

Một tiếng sau, Tống Cẩm Ninh được chuyển tới một căn phòng ngủ hướng Nam ở tầng hai.

Cố Niệm Chi bắt đầu làm các công tác chuẩn bị cho Tống Cẩm Ninh. Cô tự mình ra trận, làm một kế hoạch Spa hoàn chỉnh cho Tống Cẩm Ninh. Không chỉ là phần mặt mà cả người đều được thoa một lớp mặt nạ bùn biển chết và tinh chất tảo biển để loại bỏ tạp chất, làm sạch và trẻ hóa làn da.

Ba mươi phút sau thì rửa sạch rồi đi xông hơi. Sau khi toàn thân bà toát hết mồ hôi thì đi ngâm tinh dầu, rồi lại lặp lại quy trình trên lần nữa. Làm như vậy ba lần liên tục cũng chính là quy trình làm đẹp cấp cứu cho da nhanh nhất.

Tống Cẩm Ninh vốn đã là một mỹ nhân đẹp không tỳ vết, tuy mười sáu năm nay không hề dưỡng da gì cả nhưng da của bà rất khỏe nên chỉ cần hơi chăm sóc một chút là sẽ nhanh chóng khôi phục vẻ rực rỡ như xưa.

Cả người bà đều dịu dàng, hiền hòa như ngọc Dương Chi, dù là trong căn phòng u ám vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ như thường.

Cố Niệm Chi nhìn tấm tắc, "Kiệt tác của tạo hóa… bàn tay thần sầu của tạo hóa… Giờ thì coi như cháu đã hiểu rồi…"

Tống Cẩm Ninh được Cố Niệm Chi khen đến mức phải ngại ngùng, "Được rồi, cháu cứ nói quá. Niệm Chi, cháu cũng tới đắp mặt nạ đi! Nào nào, lại đây, để bác làm cho cháu."

Tống Cẩm Ninh cũng là một người rất thích học tập.

Mười sáu năm nay quy trình chăm sóc da bị bỏ lại nên bây giờ một buổi thôi bà cũng không muốn buông bỏ.

Hai người hi hi ha ha ở trong phòng ngủ chăm sóc da, thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua.

Đến lúc ăn cơm tối, Tống Cẩm Ninh ăn liền hai bát cháo, một bát canh thịt băm, thêm tôm tươi nướng và thăn bò xào nữa. Ăn no căng bụng, vừa lên giường là ngủ thiếp đi ngay.

***

Ngày hôm sau là 31 tháng 12, trời vừa sáng Cố Niệm Chi đã dậy rồi. Trước tiên, cô phải đến Văn phòng Giám định Tư pháp để kiểm nghiệm bức thư kia.

Bởi vì bức thư kia không có người nhận, chữ ký cũng chỉ có một cái tên mà không có họ cho nên không lo bị lộ bí mật.

Cố Niệm Chi nói sơ qua về tình huống, sau đó họ hẹn qua Tết sẽ gọi lại cho cô, thỏa thuận xem lúc nào sẽ lấy kết quả giám định.

Bởi vì đã ra khỏi dinh thự rồi nên Cố Niệm Chi cũng tiện đường đến Quảng trường Trại Ngang mua cho mình và Tống Cẩm Ninh mỗi người một bộ lễ phục dạ hội.

Lễ phục dạ hội của Tống Cẩm Ninh là một chiếc váy đuôi cá lệch vai ôm sát người bằng gấm màu đỏ. Mặc nó vào càng làm tôn lên cơ thể đầy đặn của bà, quyến rũ đến mức khiến người ta muốn phát điên lên.

Của Cố Niệm Chi thì lại là một chiếc váy trắng xòe bồng hoa văn xanh lá cây bằng tơ tằm thiên nhiên, phối với một đôi boots cao đến đầu gối và một dải ruy bằng rộng bằng bàn tay thắt ở eo.

Tống Cẩm Ninh xoay người lại nhìn thấy cách ăn mặc của cô liền nhướng mày kinh ngạc, cười tươi nói: "Niệm Chi, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười tám ạ. Cháu đã tròn mười tám rồi, sang năm là mười chín." Cố Niệm Chi bước đến sau lưng Tống Cẩm Ninh, "Bác gái ơi, bác mặc như thế này đẹp lắm!"

"Cháu mới đẹp chứ, cả người đều bừng lên sức sống tuổi trẻ." Tống Cẩm Ninh liếc nhìn ngực của Cố Niệm Chi rồi thầm chậc lưỡi trong lòng. Mới mười tám tuổi mà ngực đã phát triển tốt như vậy, không tệ chút nào…

Cố Niệm Chi ôm lấy cánh tay Tống Cẩm Ninh, nói: "Chúng ta có thể đi được rồi. Tầm này có lẽ bên kia cũng đang tổ chức nghi lễ đính hôn đấy ạ!"

Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi nói chuyện điện thoại với Hoắc Gia Lan trong xe chống đạn của mình: "… Không đi được."

"Anh họ cả, hôm nay là nghi lễ đính hôn của chú hai, anh không đến là vì anh có ý kiến gì về việc đính hôn của họ à?" Hoắc Gia Lan kích động nói, "Nhưng cả ông nội và chú hai đều hy vọng là anh sẽ tới."

"Bọn họ đính hôn thì liên quan gì đến tôi." Hoắc Thiệu Hằng gấp tệp tài liệu trên tay lại, "Đừng chờ tôi, bảo bọn họ cứ bắt đầu đi."

Hoắc Gia Lan không thể làm gì khác đành bỏ điện thoại xuống rồi lắc đầu với Hoắc Quan Thần và Bạch Cẩn Nghi vẫn đang chăm chú nhìn cô ta nãy giờ: "Anh họ cả nói bận nên không đến được, bảo mọi người không cần chờ nữa."

"Nếu đã như vậy thì chúng ta xuống trước đi, khách khứa cũng chờ lâu sốt ruột rồi." Bạch Cẩn Nghi dịu dàng khoác tay lên cánh tay của Hoắc Quan Thần, "Vợ chồng anh cả, anh ba của em đều đã đến, còn có cả Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng, Chủ tịch Quốc hội Long v.v..."

Tim Hoắc Gia Lan đập mạnh một cái, chờ hai người Bạch Cẩn Nghi rời đi liền lập tức gọi điện thoại lại cho Hoắc Thiệu Hằng: "Anh họ cả, anh mau tới đi. Vừa nãy em quên không nói, Thượng tướng Quý của Bộ Quốc phòng và Chủ tịch Quốc hội Long đều tới rồi, anh mà không tới là tổn thất lớn đó."

Hoắc Thiệu Hằng gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại, thể hiện trọn vẹn ý định "không đi" của mình...

Đúng lúc này, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh bước lên xe của anh.

Hoắc Thiệu Hằng nói với lính công vụ Phạm Kiến phụ trách lái xe: "Lái xe đi, quay về Hoắc trạch." Sau đó anh lại nói thêm: "Đi chậm một chút."

Trong tai nghe của anh đồng thời vang lên tiếng của Triệu Lương Trạch. Anh ta đã xâm nhập được vào hệ thống an ninh của Hoắc trạch, kết nối được toàn bộ máy quay hiện trường buổi đính hôn trong phòng khách để Hoắc Thiệu Hằng quan sát tình hình hiện trường trực tiếp mọi lúc mọi nơi.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở ghế sau mở laptop lên để nhận tín hiệu video mà Triệu Lương Trạch vừa gửi tới. Anh đặt laptop trên đùi người ngồi giữa là Cố Niệm Chi để ba người cùng xem trực tiếp buổi lễ đính hôn được lan truyền vô cùng ồn ào trong tầng lớp thượng lưu của Đế quốc Hoa Hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 152 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status