Xin dâng cá muối cho sư tổ

Chương 40: Va chạm


Liêu Đình Nhạn: “Xin hỏi, ngài nghĩ thế nào?”

Tư Mã Tiêu: “Tai nạn thảm thống, không nên chỉ để một người chịu đựng, nếu bọn họ tình cảm tốt, đương nhiên phải cùng nhau trải qua.”

Còn tưởng rằng hắn sẽ thả ngưu đại tỷ ra. Liêu Đình Nhạn phục. Tổ tông trước mặt này, vẻ mặt tràn đầy tự nhiên, hiển nhiên chính là từ đáy lòng nghĩ như vậy, hơn nữa không cảm thấy có gì không đúng.

Đại lão, nhân cách của ngươi là phản xã hội sao?

không bao lâu, Liêu Đình Nhạn phát hiện vợ chồng ngưu yêu không chỉ không cừu hận Tư Mã Tiêu, còn dị thường cung kính, luôn muốn lấy lòng đại lão sâu không lường được này, phi thường kỳ vọng có thể trở thành tiểu đệ của hắn, vì thế bọn họ chủ động xông lên gánh vác trách nhiệm, bắt đầu chăn thả hai con gà núi, đến tiểu hắc xà cũng thăng một bậc, trở thành đại ca của vợ chồng ngưu yêu.

Tiểu hắc xà chỉ số thông minh không cao, nhưng nhạy bén với người khác thì một mạch tương thừa từ Tư Mã Tiêu, thái độ sinh hoạt với Liêu Đình Nhạn cũng tương tự, còn thêm phần thiên chân non nớt khờ ngốc, tên gọi tắt là một cây gân. Tư Mã Tiêu tuy rằng không phải thực tốt với nó, nhưng có một phần dung túng, Liêu Đình lại thường xuyên cho nó chút đồ ăn, ngẫu nhiên sờ sờ đầu nó, thỉnh thoảng chơi đĩa bay sủng vật với nó.

Vợ chồng ngưu yêu ngầm bàn tán, suy đoán vị tiền bối bắt bọn họ nói không chừng là xà yêu, bởi vì tu vi quá cao cho nên không nhìn ra nguyên hình. Còn tiểu hắc xà, chính là hài tử mà tiền bối và nữ tử đó sinh hạ.

“Chắc chắn là nàng ấy sinh, chỉ có đối với nữ nhân của mình, mẹ của hài tử mình, mới có thể dung túng như vậy!” Ngưu yêu khẳng định son sắt, lão bà hắn cũng gật đầu tán đồng.

Vì thế đối với Liêu Đình Nhạn là nữ nhân của đại lão, đại tỷ ngưu yêu mười phần nhiệt tình khen tặng, còn ý đồ chở nàng lên phố.

“Ta chạy vừa nhanh lại vừa vững! Cưỡi trên người ta thực thoải mái!”

Liêu Đình Nhạn: “không được, không được.”

Liêu Đình Nhạn hoàn toàn không biết mình ở trong mắt đôi vợ chồng này có hình tượng gì, nàng nhìn ngưu yêu biến thành kích cỡ nắm tay, còn ý đồ dung nhập địch doanh, lại lần nữa kiến thức được thế giới này cường giả vi tôn. Nếu Tư Mã Tiêu muốn, lấy thực lực hắn bày ra, chỉ trong một giây là có thể kéo được cả đội quân chống lại Canh Thần Tiên Phủ, nhưng hắn hoàn toàn không có ý tứ này, tự tin vào mình đến mức cố chấp.

“Các ngươi nhiều người như vậy có ích lợi gì, lão tử một mình có thể làm chết toàn bộ các ngươi!” —— đây đại khái chính là tâm lý chân thật của Tư Mã Tiêu, chân thật đến ngạo mạn.

hắn nam nhân như vậy, sẽ không để hai tiểu ngưu yêu ở trong mắt, nếu Liêu Đình Nhạn không ăn, thực nhanh hắn đã quên việc này, hai con ngưu yêu thu nhỏ đành phải duy trì hình thể này, cần cù chăm chỉ biểu hiện, kỳ vọng một ngày có thể chân chính được Tư Mã Tiêu thu vào dưới trướng.

Lại đến ngày Liêu Đình Nhạn đi ra ngoài ăn mảnh, mắt thấy đã đổi mùa, nàng chuẩn bị mua chút quần áo, cho nên lúc này mang theo thị nữ ra cửa, bốn thị nữ, hai hộ vệ, xem như bản giáng cấp của đại tiểu thư đi du ngoạn.

Thần học phủ có rất nhiều phú N đại, trong tay đều có tiền, ra tay rộng rãi, trực tiếp kéo tăng GDP các phường thị chung quanh, một vùng quanh học phủ này xem như địa phương náo nhiệt nhất khu vực ngoại phủ Canh Thần Tiên Phủ, cửa hàng có váy áo, trang sức, hương dược vân vân mà các vị tiểu thư, phu nhân yêu thích nhất, đương nhiên cũng có không ít.

Liêu Đình Nhạn thường đi Vân Y Tú Hộ, là một cửa hàng thêu lớn nhất trên đường chính, chuyên doanh phục sức cao cấp cho nữ tử, mấy ngàn loại vải dệt chế tác thành thải điệp, bay múa khắp trong nhà, cho các nữ khách chọn lựa. Có váy áo đã làm sẵn để bán, còn có váy áo có thể đặt hàng riêng.

đã tới mấy lần, rót xuống cả đống lớn linh thạch, Liêu Đình Nhạn là khách VIP, vừa đi vào đã có người hầu cười thành hoa tiến đến dẫn nàng đi tiểu hoa thính chuyên để xem vải và váy áo kiểu mới. VIP tới nơi này đều có tiểu thính riêng, tránh phải chờ bên ngoài cùng các khách hàng khác, còn có chuyên gia đi theo toàn bộ hành trình, trình độ tri kỷ này không chút nào thua phục vụ vớt người đáy biển.

“Mời ngài xem, đây là một loại vải dệt tháng này mới có, tinh vân sa, nếu vào ban đêm, trên làn váy có sao sáng lập loè, giống như ngân hà lưu chuyển trên bầu trời, cực kỳ mỹ lệ. Hơn nữa sao trời đó còn xảo diệu khắc in lại trận pháp, tự chống bụi không cần phải nói, còn có thể dùng để phòng ngự……” Thanh âm người hầu thanh thúy giới thiệu từng sản phẩm mới.

“Còn có lụa hoa cẩm này, hình hoa này cũng không phải là hoa bình thường, nếu người bình thường, đừng nói gặp qua, chính là còn chưa từng nghe đến bao giờ. Hoa này tên là ‘ Nhật Nguyệt U Đàm ’, thật khó lường!”

Người hầu giới thiệu đến chỗ này, biểu tình sùng kính mà nghiêm nghị: “Tộc Tư Mã nổi danh nhất Canh Thần Tiên Phủ ngài hẳn cũng biết, Nhật Nguyệt U Đàm này được gọi là hoa cộng sinh với những đại nhân đó, ít ai có thể nhìn thấy chân dung hoa này, hoa văn chỉ có Vân Y tú hộ chúng ta mới có!”

Liêu Đình Nhạn: “…… ừ, khá xinh đẹp.”

Nhưng là người chính mắt từng gặp loại hoa này, thậm chí còn từng ăn, Liêu Đình Nhạn phát hiện đóa hoa này có hình dạng không đúng lắm, lá cây cũng không đúng lắm.

Bất quá hoa này thêu đích xác rất đẹp, dùng hai sắc đen trắng thêu ra cũng không đơn điệu, ngược lại theo ánh sáng di động, cành hoa rung rinh, ước chừng không phải dùng sợi tơ bình thường, cũng không phải phương pháp thêu bình thường.

Người hầu giới thiệu tựa hồ rất là tự hào đối với hoa văn độc hữu này, nói: “Mẫu hoa này từ trước đến nay khó cầu, Vân Y tú hộ chúng ta mỗi năm cũng mới chỉ có hơn mười cuộn, trước nay đều là cung không đủ cầu.”

Liêu Đình Nhạn xem nàng ta thổi ra sức như vậy, gật gật đầu: “Vậy cái này cùng cái vừa rồi, loại tinh vân sa này đều lấy.”

Người hầu cười ngâm ngâm tiếp tục giới thiệu cho nàng loại tiếp theo: “Ngài lại nhìn cái này, đây là dùng kim lũ……”

Vừa mới nói một câu, tiểu thị mặc thanh y từ bên ngoài vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói hai câu gì đó.

người hầu giới thiệu ở tiểu hoa thính, đại sảnh đều là áo lam, so với người hầu thanh y cấp cao hơn một ít, nghe người hầu thanh y nói xong, người hầu áo lam nhíu nhíu mi, cáo tội một tiếng với Liêu Đình Nhạn, đi sang một bên nói chuyện.

Liêu Đình Nhạn tuy rằng không phải cố ý nghe, nhưng tu vi nàng có ở đó, nghe được rành mạch.

Bên cạnh hình như có đại tiểu thư thân phận rất cao, nhìn thấy lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm, nói ra muốn lấy tất cả, cho nên cuộn vải vừa rồi Liêu Đình Nhạn định ra, cũng phải đưa đi cho nàng ta.

Nếu tính tình không tốt, nghe nói đồ vật mình nhìn trúng phải nhường ra ngoài, khẳng định đã phát tác rồi. Nhưng Liêu Đình Nhạn không sao cả, dù sao nàng cũng không đến mức một hai không thể không có lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm này, rốt cuộc hoa văn không đúng, nhìn cảm giác là hàng giả.

Qua một lát, người hầu áo lam căng da đầu lại tới, rất là xin lỗi, cẩn thận cười làm lành, “thật là ngượng ngùng, lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm này đã được đặt, là ta sơ sót, không biết chuyện này…… Vì tỏ vẻ xin lỗi, hôm nay ở đây tùy ngài chọn hai mươi cuộn vải mới, coi như nhận lỗi với ngài, chẳng biết có được không?”

Việc này lại nói tiếp thì dù thế nào cũng không chiếm được chỗ tốt, chủ yếu xem ai gia đại thế đại, càng không thể đắc tội. Người hầu nói việc đoạt vải vóc này thành lỗi của mình, cũng là vì tránh cho phát sinh tranh chấp, làm sự tình nháo lớn.

Thị nữ phía sau Liêu Đình Nhạn là Vĩnh Lệnh Xuân dạy dỗ ra, đều có tính tình lớn, ở Dạ Du Cung bá đạo đã quen, tới thần học phủ không được sủng ái như trước, thường xuyên bị tiểu thư vắng vẻ, đang nôn nóng muốn tỏ lòng trung thành để được tiểu thư yêu thích, hiện giờ gặp gỡ việc, các nàng so với Liêu Đình Nhạn còn tức giận hơn, lập tức đứng ra làm gương cho binh sĩ.

“Cái gì mà sơ sẩy, ta xem là có người đoạt đồ của tiểu thư nhà chúng ta, các ngươi mắt chó nhìn người thấp, không dám đắc tội, mới tùy tiện đuổi chúng ta đi như vậy!”

“Đúng thế, cái gọi là thứ tự đến trước và sau, nào có đạo lý bắt chúng ta nhường đồ vật!”

“Các ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không, tiểu thư nhà chúng ta là đại tiểu thư Dạ Du Cung, ngoại tôn nữ của Mộ Tu lão tổ Mộc phủ!”

Liêu Đình Nhạn một chữ còn chưa nhổ ra, đã bị mấy thị nữ như pháo liên châu ngăn chặn, các nàng lúc khen người nịnh bợ có thể nói, lúc mắng người cũng thực có thể nói, chỉ là có vấn đề ——ngữ khí này, cách nói này thật sự rất giống nha hoàn cáo mượn oai hùm bên cạnh nữ xứng ác độc mười tám tuyến, là cái loại chờ nữ chủ tới vả mặt.

“A, một cái Dạ Du Cung hèn mọn.” Cửa phòng khách truyền đến một tiếng cười lạnh, “Ngay cả cung chủ Dạ Du Cung và Mộ Tu lão tổ tự mình tới, ở trước mặt ta cũng chỉ có thể khách khách khí khí.”

Nhìn xem, quả nhiên, người vả mặt tới rồi.

Muội tử đứng ở kia toàn thân tản ra hơi thở cao quý, trên người mang theo vài cái Linh Khí quý hiếm thiên cấp, trên đầu thoa hoan trang sức không chỉ độc đáo đặc thù, còn có rất nhiều trận pháp cấm chế, trên người từ quần áo đến giày và trang sức, không có một phàm vật.

không chỉ là nàng, cả trai lẫn gái hầu hạ bên người nàng, một đám cũng cao quý ưu nhã, còn một đám hộ vệ tu vi cực cao, có bốn tu sĩ Hóa Thần kỳ giống Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy, ấn đường nhảy dựng.

Muội tử chúng tinh củng nguyệt này, nàng biết a!

Lúc trước nàng và Tư Mã Tiêu còn ở Bạch Lộc Nhai, có một lần tổ tông cáu kỉnh, không thể hiểu được nhốt nàng lại, địa điểm nhốt ở Bạch Nhạn Phi Các. Chính là một tòa tiểu gác mái có thể bay ở không trung, được đàn bạch nhạn nâng lên, đó là đồ của Nguyệt Sơ Hồi, con gái của cung chủ Nguyệt Cung.

Lúc ấy Tư Mã Tiêu mang theo nàng, đạp chủ nhân Nguyệt Sơ Hồi của Bạch Nhạn Phi Các ra ngoài. Bởi vì lúc ấy muội tử xui xẻo này bị đá bay có biểu tình quá nghệ sĩ làm nàng khắc sâu ký ức, nên nhớ kỹ.

Bất ngờ là giờ phút này đứng ở phía trước, muội tử vẻ mặt châm chọc khinh thường.

Cái loại tiểu công chúa ở nội phủ Canh Thần Tiên Phủ này, sao lại chạy đến ngoại phủ? Đây là kiểu oan nghiệt gì.

Việc này lại nói tiếp còn có quan hệ vớiTư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu lúc trước làm chết bao nhiêu đại lão nội phủ như vậy, nhóm lão tổ tông bế quan các nhà đều bị hắn giết chết, làm bị thương rất nhiều, gây ra rung chuyển không nhỏ. Chưởng môn và người khác tuy cực lực ổn định tin tức, không truyền ra, nhưng bọn hắn đều biết Tư Mã Tiêu sẽ không thiện bãi cam hưu, gần đây nội phủ Canh Thần Tiên Phủ đều nhân tâm hoảng sợ.

Nguyệt Cung cung chủ ở trận chiến ấy cũng bị thương không nhẹ, trong Nguyệt Cung đã xảy ra không ít chuyện, bà sứt đầu mẻ trán, lại lo lắng Tư Mã Tiêu trở về trả thù, vì thế đóng gói nữ nhi đưa ra ngoại phủ, để nàng giải sầu, cũng để tránh họa.

Nguyệt Sơ Hồi lúc trước bị một chân không chút thương hương tiếc ngọc của Từ Tàng Đạo Quân đá nát một trái tim thiếu nữ, buồn bực không vui rất lâu, tính tình cũng càng thêm không tốt, lúc này bị mẫu thân đưa đến đây, nàng càng thêm tâm tình phiền muộn, mới được chư vị tiểu thư Nguyệt gia nhánh ngoại phủ đưa đi xem quần áo mới.

Nàng không phải thực thích lụa hoa cẩm Nhật Nguyệt U Đàm, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn nàng muốn cái gì mà không có, nàng cũng từng thấy Nhật Nguyệt U Đàm chân chính. Bất quá không thích cũng không đại biểu nàng không cần, nàng muốn thì người khác không thể muốn.

Liêu Đình Nhạn lúc này thuần túy là xui xẻo đụng phải thùng hỏa dược của người ta. Mắt thấy sự tình không có cách nào ổn thỏa, Liêu Đình Nhạn đứng lên, trước tiên lui một bước nói: “Nếu ngươi muốn, vậy cho ngươi.”

Nàng tự giác ngữ khí của mình vẫn thực hữu hảo, còn cười nữa. Đối phương người đông thế mạnh, không khỏi có hại, nàng quyết định đi trước thì hơn.

Nhưng mà Nguyệt Sơ Hồi không cho nàng đi.

“Ta bảo ngươi đi sao?” Nguyệt Sơ Hồi không nhận ra mặt Vĩnh Lệnh Xuân, nhưng không ngại làm nàng cảm thấy Liêu Đình Nhạn chán ghét, “Ngươi là Dạ Du Cung?”

Liêu Đình Nhạn thản nhiên: “Đúng.”

Nguyệt Sơ Hồi chỉ a một tiếng cười lạnh, chính nàng không cần phải nói lời nào, nhóm tiếp khách bên cạnh nàng liền quay 360 độ bắt đầu ra lời nhục nhã, chọc mấy thị nữ phía sau Liêu Đình Nhạn sưng mặt đến đỏ bừng.

Liêu Đình Nhạn đồ sộ bất động, mí mắt cũng không nâng.

Nguyệt Sơ Hồi chính là muốn nhục nhã nàng, không nghĩ tới nàng không có phản ứng gì, càng thêm tức giận. Trùng hợp lúc này tiểu hắc xà quấn ở cổ chân Liêu Đình Nhạn tỉnh dậy, bò ra nhìn.

Nguyệt Sơ Hồi nhìn thấy tiểu hắc xà, lập tức nhớ tới Đại Hắc Xà được Từ Tàng Đạo Quân nuôi dưỡng, tâm tình càng thêm không tốt, hơi nâng cằm với Liêu Đình Nhạn, phân phó: “Để con rắn này lại cho ta, ngươi cút đi, về sau không cần để ta thấy ngươi, bằng không ta muốn mạng nhỏ của ngươi cũng chỉ cần một câu nói.”

Liêu Đình Nhạn bắt lại tiểu hắc xà, nhét vào trong tay áo.

Vị bằng hữu này, ngươi biết không, muốn mệnh ngươi, cũng chỉ cần một câu nói.

Tác giả có lời muốn nói: Liêu Đình Nhạn: Chính là nàng ấy khi dễ ta! ( cáo trạng)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status