Xin hãy ôm em

Chương 188


Trong phòng bệnh cao cấp, có máy lọc không khí nên mùi thuốc không còn quá nồng nặc nữa.

Hoắc Chấn mặc đồ bệnh viện nằm trên giường, trông còn tiều tụy và già đi hẳn so với tối qua khi gặp ở nhà họ Hoắc, nhưng trên gương mặt vẫn là vẻ nghiêm nghị không nói cười. Hình như ông không hề ngủ, mà chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong phòng ngoài Hoắc Chấn ra còn có Lục Tịnh Tuyết, có vẻ cũng vừa mới tới chưa lâu, đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường chăm chú gọt hoa quả. Còn Hoắc Dung vẫn ở bệnh viện suốt thì đang khoanh chân ngồi trên sofa, nhàm chán lật tạp chí.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoắc Dung lập tức nhảy lên đón.

"Hai đứa đến rồi đấy à!"

"Vâng." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

Hoắc Dung dẫn họ vào trong, không quên tiện thể vỗ tay Lâm Uyển Bạch động viên.

Lúc này Lục Tịnh Tuyết cũng nhìn qua, mừng rỡ để lộ hai má lúm đồng tiền: "Trường Uyên!"

Có vẻ như nghe thấy tiếng họ, Hoắc Chấn cũng mở mắt ra, có điều khi một lần nữa nhìn thấy Lâm Uyển Bạch đứng phía sau Hoắc Trường Uyên, sắc mặt ông thay đổi trong khoảnh khắc: "Mày lại đưa đứa con gái này đến làm gì!"

"Bố, Uyển Uyển nấu canh gà cho bố." Hoắc Trường Uyên nắm tay dẫn cô tiến lên.

Hoắc Chấn ngồi dậy, không chút nể tình: "Không nhìn thấy con bé Tịnh Tuyết đã mang đến cho bố rồi à, cô cần người khác thể hiện sự nhiệt tình sao?"

Lâm Uyển Bạch cũng đã nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng quen thuộc trên bàn, bất giác nắm chặt tay lại.

Hoắc Dung tiến leen, nháy mắt với cô rồi đón lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô, quay người để xuống đầu giường: "Trời ơi, ông anh! Người ta cũng có lòng tốt thôi, sao anh không biết điều vậy chứ!"

Hoắc Chấn bực dọc trừng mắt nhìn em gái mình.

Lâm Uyển Bạch lấy hết dũng khí lên tiếng: "Thưa chủ tịch Hoắc, mong bác sớm ngày bình phục..."

"Tôi không muốn nhìn thấy cô, ra ngoài!" Cô còn chưa nói xong đã bị tiếng quát của Hoắc Chấn ngắt ngang.

"Con biết là bố cũng chẳng muốn gặp con, nhưng Uyển Uyển khuyên con tới thăm bố, thế nên có bức xúc gì bố cứ trút lên đầu con đây, đừng đổ sang cho cô ấy." Hoắc Trường Uyên trầm giọng nói.

"Thằng hỗn xược!" Hoắc Chấn thấy anh bảo vệ Lâm Uyển Bạch lại càng không biết trút giận vào đâu, cơn giận bốc cao, ông nghiến răng kèn kẹt: "Mày vẫn đang chê tao chưa đủ tức đúng không! Tao thấy mày bị mê hoặc rồi, hết lần này đến lần khác cãi lại tao, không những phá hỏng ngày sinh nhật của tao, bây giờ còn đứa người này vào bệnh viện, đuổi theo chọc tức tao có phải không? Có phải tao nên tắt thở trước mặt mày mày mới cam lòng không!"

Dường như càng nói càng tức, mặt ông đỏ bừng lên. Ông ngồi phắt dậy, tiện tay túm lấy chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng gần nhất bên cạnh.

Hoắc Dung định ngăn cản nhưng đã không kịp nữa.

Tốc độ rất nhanh, Hoắc Trường Uyên đứng yên tại chỗ không hề có ý né tránh.

Lâm Uyển Bạch gần như không cần suy nghĩ, khi chiếc bình giữ nhiệt được ném tới, cô nhanh chóng chặn trước mặt anh. Chiếc hộp nặng đập thẳng vào lưng cô, sau đó rơi mạnh xuống đất, lăn vào góc tường, canh bên trong vung vãi đầy ra đất.

Lâm Uyển Bạch bật ra một tiếng kêu.

"Uyển Uyển?" Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô, nhíu mày hỏi: "Đập vào đâu rồi?"

Hoắc Dung cũng rảo bước đi đến, quan tâm: "Rau cải trắng, cháu không sao chứ?"

"Không sao, cháu không sao..." Lâm Uyển Bạch thở dốc, miễn cưỡng lắc đầu.

Chiếc hộp của Lục Tịnh Tuyết cũng đựng đầy canh, rất nặng, hơn nữa bên ngoài lại làm bằng inox. Cô cảm thấy xương sống hình như lệch vị trí rồi, đau tới nỗi phải ngừng thở.

Hoắc Chấn nhìn thấy, hình như cũng ngây ra giây lát, nhưng cơn giận đã nhanh chóng che lấp tất cả: "Bây giờ tao thật sự hối hận vì đã sinh ra thằng con như mày. Từ lúc sinh ra đến giờ mày chỉ giỏi phá hoại! Ngày xưa nếu không có mày, mẹ mày đã chẳng đến mức không xuống được bàn mổ!"

"Nếu có thể, con cũng không chọn được sinh ra." Hoắc Trường Uyên bất ngờ cất giọng buồn bã.

Hoắc Chấn như bị kích động, cơ thể loạng choạng.

"Bác trai, bác không sao chứ! Bác sỹ đã nói bác nhất định phải kiềm chế cảm xúc, cẩn thận huyết áp lại tăng cao!" Lục Tịnh Tuyết vội tiến lên vuốt ngực cho Hoắc Chấn, sau đó nhìn sang Lâm Uyển Bạch: "Xin lỗi cô Lâm, cô có thể ra ngoài một chút không?"

"Xin lỗi, tôi đi đây..." Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống.

Hoắc Trường Uyên nắm lấy tay cô: "Muốn đi thì cùng đi!"

"Cút!" Hoắc Chấn chỉ tay vào họ, ngón tay run rẩy: "Hai đứa chúng mày cút hết cho tao..."

Nói đến chữ cuối cùng, ông lập tức ngã vật ra giường.

"Bác trai!" Lâm Tịnh Tuyết kêu toáng lên.

Các bác sỹ và y tá nhanh chóng tới nơi, một màn hỗn loạn.

Hoắc Chấn chỉ bị thay đổi cảm xúc quá đột ngột, không có gì đáng ngại, sau khi tiêm thuốc an thần, ông cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hoắc Dung tiễn hai người họ đến tận trước cửa thang máy, mỉm cười vỗ về: "Bố cháu ở đây có cô, yên tâm đi! Không xảy ra chuyện gì được đâu!"

Hoắc Trường Uyên gật đầu, đưa cô rời đi.

...

Sau một màn căng thẳng, khi về nhà đã là chập tối.

Vừa vào cửa, Hoắc Trường Uyên đã bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Sau khi đặt xuống giường, anh bắt đầu cởi áo của cô ra. Lâm Uyển Bạch đỏ mặt giãy giụa: "Này, anh định làm gì..."

"Ngồi yên! Để anh xem lưng của em nào!"

Hoắc Trường Uyên giữ chặt cánh tay khua loạn của cô, trầm giọng.

Lâm Uyển Bạch xấu hổ không chịu được, đang nghĩ cái gì không biết. Cô không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn cởi áo ra, có điều cô vốn định giữ lại áo lót, ai dè cũng bị anh cởi tuột nốt, để lộ hai con thỏ trắng.

Hoắc Trường Uyên bắt cô nghiêng người, không có suy nghĩ lệch lạc nào khác, chỉ tập trung nhìn chằm chằm lưng cô.

Ngay chính giữa lưng tím bầm lại một khoảng rất lớn.

Lục hộp bông băng cô hay để dưới giường ra, anh tìm được thuốc bôi, nhưng vẫn nhíu mày: "Đã tím bầm thế này rồi, em chắc chắn không phải đi bệnh viện chứ?"

"Thật sự không cần..." Lâm Uyển Bạch kiên định lắc đầu.

"Nhẫn nhịn một chút, có thể sẽ đau đấy." Hoắc Trường Uyên bắt đầu bôi thuốc cho cô.

Lâm Uyển Bạch gật đầu, suốt cả quá trình đều không kêu đau tiếng nào.

Sau khi bôi xong, cô xấu hổ mặc lại quần áo, vẫn không thể nào chịu cảnh quá lộ liễu trước mặt anh.

Khi cài đến cúc áo thứ hai, cô khựng lại.

"Sao thế, có phải chạm vào vết thương không?" Hoắc Trường Uyên lập tức hỏi.

"Không phải..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên thở dài ngao ngán: "Chỉ là em hơi hối hận, sớm biết thế lúc trước nhận hai triệu bố anh đưa, giờ chẳng bị ăn đập..."

Hoắc Trường Uyên từ từ nheo mắt lại.

"Chọc anh đấy!" Lâm Uyển Bạch phì cười.

Thật sự thấy anh quá lo lắng cho mình nên cô mới muốn làm dịu đi bầu không khí, không muốn anh quá căng thẳng thần kinh.

Khóe miệng Hoắc Trường Uyên giật giật, anh chạm vào lưng cô qua lớp áo: "Sau này không được phép làm như vậy nữa, nghe rõ chưa!"

"Nghe rõ rồi..." Lâm Uyển Bạch ngoan ngoãn đáp lại.

Nhưng cô biết rõ, chỉ cần còn xảy ra tình huống như vậy, cô vẫn sẽ làm thế không hề do dự...

~Hết chương 188~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status