Xuyên đến bộ lạc nguyên thủy

Quyển 2 - Chương 73: Giày rơm


Editor: ChieuNinh

Mùa hè tiến đến mọi người đều bắt đầu ngại nóng, quần áo mặc ít thì còn được, nhưng mà giầy lại có chút phiền phức, trời nóng gắt như vậy mang giày tuyệt đối là sẽ bị thối chân được không. Nhưng mà đã đi qua giầy, nếu lại chân trần trong mà nói, như vậy ai cũng không chịu được. Cho nên mọi người đều biến thành cuộc sống dùng da thú bó chân, dù sao dùng nó bao lấy còn chân có thể để cho chân hít thở không khí, ít nhất không sẽ phát sinh làm cho nó bị thối rữa.

"Xem ra thật là không thể mang rồi." Cởi giày ra, chân vừa được thả lỏng, cả người Liễu Thư đều sảng khoái lên, rốt cục được giải phóng, nhưng mà... cứ để chân trần như vậy cũng không được, không nói chỗ nào cũng gồ ghề, rất nhiều đá vụn thực sự cũng rất đòi mạng người ta.

"Làm sao vậy?" Vừa vặn Allen cắt một đám cỏ non cho gia cầm hậu viện trở về thì nhìn thấy cô đang ngẩn người, kỳ quái đi qua, bàn tay to tùy ý quơ quơ ở trước mắt cô, muốn nhìn cô đây là làm sao vậy.

Cúi đầu nhìn lại, Allen cũng sớm đã cởi giày, dùng da thú quấn lên, xem ra thú nhân thật là chịu không nổi đâu, buồn cười giật nhẹ khóe miệng: "Em đang nghĩ thế nào mới có thể làm cho chân không bị rách."

Thế này mới chú ý tới trên chân cô không có mang giầy, Allen khẩn trương để sát vào nhìn xem, thấy chính là nơi bị che có chút trắng bệch, thế này mới thở nhẹ một hơi: "Vẫn là dùng da thú bọc đi, như vậy tốt hơn một chút." Dù sao nhiều năm đều là trôi qua như vậy, khôi phục như lúc ban đầu cũng được, ít nhất thời điểm mùa đông bọn họ là mang ấm áp.

"Vậy sao được." Không đồng ý lắc đầu, Liễu Thư bĩu môi: "Tiếp qua một đoạn thời gian không phải chúng ta phải khởi hành đi bộ lạc Dực Xà tộc sao? Đường xá xa như vậy, chân nhất định sẽ vất vả." Cho dù toàn bộ hành trình có năng lực phi hành của thú nhân tương trợ, nhưng dù sao cũng phải đi đường, đi da thú quả là thực không dễ chịu.

"Vậy em nói làm sao bây giờ?" Cào cào đầu tóc xoã tung, Allen không có cách, chỉ có thể vô tội nhìn về phía Liễu Thư, trông cậy vào cô quyết định, dù sao hắn nghĩ không ra được có biện pháp gì tốt, ai, giống cái rất có khả năng, làm cho hắn là thú nhân thực sự bi thương khi có chuyện cần.

"Biện pháp là người thì nghĩ ra được." Ánh mắt bắt đầu chuyển, hai tay vỗ một cái ra tiếng: "Được rồi, trước đó, đầu tiên chúng ta đi cắt cỏ đi." Ngữ khí bắt đầu để lộ ra tinh thần vui thích, hành vi động tác cũng mang theo hưng phấn.

Allen không hiểu ra sao: "Vừa rồi anh đã cắt xong cỏ non, hiện tại không cần." Giờ còn cắt cái gì cỏ.

Mới mặc kệ mấy cái này, Liễu Thư tìm hai tấm da thú quấn lên bàn chân, dùng dây cột lại, đứng lên dậm chân một cái, cảm giác hoàn toàn không có mang giầy, đến thoải mái. Hơn nữa trừ bỏ da ở bên cạnh chân còn ma xát, thật sự là một chút cũng không tốt, tin tưởng cảm giác những người khác cũng không khác gì cô, quả nhiên, 'từ đơn giản nhập vào xa hoa thì dễ từ xa hoa phải tiết kiệm thì khó khăn'. Cô yên lặng cảm thán một phen, rồi kéo thú nhân đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Là cắt cỏ, nhưng không phải cắt cỏ non, hữu dụng." Bất đắc dĩ, thú nhân cao lớn gần 2m cứ như vậy bị lôi đi, đương nhiên trước khi đi còn không quên mang theo nông cụ cắt cỏ.

Địa điểm cắt cỏ Liễu Thư lựa chọn chính là hồ lớn phía sau núi, bởi vì chung quanh nơi đó mọc rất nhiều cỏ tranh, tiết kiêm cho cô khỏi phải chạy đi tìm phía bên ngoài, một đường thoải mái được thú nhân chở đi qua, cô chỉ vào một chỗ cỏ khô tươi tốt bên đường: "Chính là nơi đó đi, dừng ở đó." Allen theo lời hạ cánh xuống.

"Tiểu Thư muốn cỏ khô đó làm cái gì?" Allen kỳ quái hỏi, nhưng tốc độ trên tay không chậm, cầm đao sắc bén làm từ vỏ ngọc trai, cắt cỏ cắt thực lưu loát, chỉ chốc lát chính là một bó to xếp đống ở đàng kia.

"Em nghĩ thử bện giầy rơm." Được rồi, rốt cục thì Liễu Thư đánh chú ý tới trên người giầy rơm, giày là không thể mang, mang vào sẽ nóng lở chân, như vậy cũng chỉ có một đường này. Giầy rơm ở Thiên triều thập biên bảy mươi tám mươi năm vẫn rất phổ biến, chỉ là khi cô sinh ra cũng đã rất ít, cô chỉ nhớ rõ gia gia của cô có một đôi, chẳng qua cũng hơi bị cũ, cô lấy từ trong nhà kho đi ra, chơi đùa rồi cũng không biết ném đi đâu.

Cho nên nói hiểu biết của cô đối với món đồ chơi giầy rơm này thật đúng là không nhiều lắm, nhưng cô xem qua đệm lót bằng cỏ trong nhà bện, quyết định coi cả hai làm thành một, lấy hình thức bện đệm lót, bện giầy rơm, hy vọng có thể thành công, ừ, không thành công thì thành nhân.

Cắt một giỏ cỏ khô, Liễu Thư nhìn cũng không kém lắm thì lắc lắc tay ngừng lại, sau đó hai người mang theo một giỏ cỏ trở về, trở về nghiên cứu làm thế nào bện giầy rơm, ài, đây thật sự là làm người quá khó khăn.

"Bện giầy rơm." Allen đối với cái ý tứ như mặt chữ này vẫn là hoàn toàn hiểu biết, nhưng mà hắn vẫn là thực hoài nghi : "Em muốn bện thế nào?" Không nên trách hắn, mấy cọng cỏ như vậy, bện giầy thế nào, hắn vẫn không quá hiểu biết.

"Không cần quá coi thường em được không." Nghiêng liếc mắt hắn một cái, Liễu Thư kiêu ngạo : "Cái kia... Sinh hoạt với thí nghiệm đi." 囧!

"..." Allen trầm tư suy nghĩ, cái gì kêu là thí nghiệm.

Bắt một nắm cỏ khô, quay ngược lại lột ra, đều xử lý sạch sẽ những cỏ tạp linh tinh xen lẫn, Allen đợi ở một bên cũng học làm theo, nhưng mà tay hắn lớn hơn một chút, cầm một cái, cỏ khô gần một nửa, Liễu Thư nhìn mà co rút mãi, con hàng này...

Nhìn cỏ khô chuẩn bị xong một phen sạch sẽ, Liễu Thư lại lấy đao ra đều cắt chỉnh tề thành hai đoạn, lúc này mới bắt đầu động thủ bện, ở phương diện này cô cũng không nhớ rõ ràng lắm, hiện tại chỉ có thể tìm tòi, ừ, dù sao cô đã làm tốt chuẩn bị thất bại mấy lần.

Cho dù là chuẩn bị tâm lý thật tốt, mà ở khi lại một lần nữa giầy rơm nói tốt bện thành một đống rách bươm, chính bản thân cô cũng thực thất bại, vẻ mặt khóc tang nhìn Allen: "Em giống như bện không tốt." Cũng nhớ không rõ mấy lần, cỏ khô sửa sang tốt đều lãng phí sạch sẽ.

"Không sao, không làm được thì không làm." Allen biểu tình cũng chưa biến đổi một chút, chịu khó sửa sang lại hiện trường bị biến thành hỏng bét, giọng nói an ủi mà mang sủng nịnh ấm áp: "Nếu còn muốn bện, cỏ không đủ, thì anh lại đi cắt một ít về."

Liễu Thư chu môi, cưng chìu người ta như vậy là nháo thế nào, chiếu cố cô sao, nhưng mà cảm giác trong lòng vui rạo rực, cô mới sẽ không nói ra đâu, khe khẽ ho khan hai tiếng, chu môi thở dài: "Thử lại lần nữa, em cũng không tin." Càng nói về sau cũng mang theo vẻ hờn dỗi rồi.

Đã hạ quyết định quyết tâm nhất định phải làm như vậy, Allen biểu hiện ra bộ dáng toàn lực ủng hộ, Liễu Thư vừa gật đầu, hắn liền cầm đao cùng giỏ đi ra ngoài.

"Đi làm chi?" Níu mấy sợi cỏ cuối cùng phấn đấu, cô giương mắt nhìn qua.

"Cắt cỏ, còn chuẩn bị hái rau, nấu cơm." Thú nhân thành thật khai báo.

Sờ sờ bụng, được rồi cô quả thật là đói bụng, bất tri bất giác mà đã giữa trưa, xem ra cô thật đúng lãng phí không ít thời gian đâu.

"Quên đi, cơm nước xong lại chuẩn bị nữa, cũng không nhất định phải lúc này." Nói xong đứng lên đi qua, còn vươn tay giữ chặt Allen, rõ ràng là muốn cùng đi.

"Em mệt rồi, nhiều nghỉ một lát, để anh đi làm cơm." Liễu Thư cố gắng Allen cũng nhìn ở trong mắt, hắn vừa thương giống cái nhà mình, thấy ánh mắt của cô mỏi mệt, thầm nghĩ để cho cô nghỉ ngơi nhiều, mọi việc để hắn đến làm là tốt rồi, bị mệt chết cô.

"Không mệt." Liễu Thư lắc đầu, hoàn toàn thất vọng: "Cho tới trưa cũng chỉ nhìn cỏ này, hiện tại ra đi nhìn cảnh tượng mới, bằng không thật sự là làm cho người thẩm mỹ của em mệt nhọc." Xong rồi, cũng không để Allen phân trần, lôi kéo hắn rồi đi ra cửa.

Allen cũng không biết nói cái gì gọi là 'Thẩm mỹ suy kiệt' nhưng mà không lay chuyển được, hắn cũng chỉ có thể mặc kệ cô.

Phái Allen đến hậu sơn cắt cỏ, Liễu Thư hái xuống hai món rau ở trong đất trồng rau, đi trở về làm cơm, thừa lúc này cô vừa làm cơm vừa nghĩ, nghĩ làm thế nào để làm ra giầy rơm, cuối cùng ở trong ngọn lửa dâng lên, cô quyết định trước dùng biện pháp ngốc làm giầy ra được mới là thật.

Sau khi cơm nước xong hai người lại bắt đầu công tác buổi sáng, nhưng mà cảnh tượng thay đổi, từ trong phòng đổi đến hành lang ngoài phòng, mặt trời bên ngoài cũng không phải nhiều, nhưng lại thông gió, gió nhỏ thổi cũng mát mẻ, đối với tâm tình trong lòng cũng có đề cao.

Lần này Liễu Thư động thủ liền biến ảo ý nghĩ, không có một ngụm ăn thành mập mạp, ban đầu cô chính là chỉ vì quá coi trọng cái trước mắt, cho nên hiện tại cần ổn định một chút, ừ, chính là biện pháp ban đầu. Cái gọi là biện pháp ban đầu cũng chính là chậm rãi bện giầy rơm một chút, bện từng chút từng chút đi ra.

Cô không biết biện pháp cụ thể bện giầy rơm, nhưng nói ra thì cô biết bện nệm rơm, thì lấy nguyên lý này đến, đế hài cứ dựa theo biện pháp bện nệm rơm mà làm, chẳng qua chỉ là bện thành hình dạng đế hài mà thôi, cẩn thận một chút lại cẩn thận một chút, luôn có thể thành công.

Allen cũng muốn học, nhưng mà hiện tại bản thân Liễu Thư cũng đang quá sức, hiển nhiên là không thể đủ dạy hắn, mà hắn cũng chỉ có thể ở một bên nhìn, nhưng mà cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng thì chuyển qua mấy nhánh cỏ chuẩn bị tốt cho cô đang vùi đầu bận rộn. Hắn quan sát cẩn thận, mỗi khi đều ở thời điểm Liễu Thư dùng xong cỏ khô, chuẩn bị vươn tay lấy thì chuyển qua, trong bất tri bất giác hai người cũng coi như hợp tác ăn ý, thời gian qua cũng mau. Cuối cùng kết thúc công đoạn sau cuối, rốt cục thì khóe miệng Liễu Thư mang tươi cười vừa lòng.

"Quả nhiên vẫn là ta thông minh, ta vẫn không tin, một cái giầy rơm nho nhỏ, mà mi còn muốn làm khó ta." Hoàn toàn bỏ qua thất bại trước khi ăn cơm, Liễu Thư cầm đế hài chính mình bện tốt, một tay chống nạnh như ấm trà, mặt mày hớn hở tinh thần, khỏi phải nói có bao nhiêu đắc ý, Allen nhìn ở trong mắt chính là đủ loại đáng.

"Thế nào, được không, muốn thử xem hay không?" Cô cũng sắp bị ma chướng rồi, cầm một cái đế hài liền muốn để cho người ta thử xem, cái này gọi là xuyên thủng, quả thực chính là kích cỡ thôi có được không.

Nhưng mà thú nhân nào đó chính là một chút cũng không ngại, vui thích cầm đế hài rồi khoa tay múa chân trên chân, một lát sau cao hứng không thôi: "Làm cho anh, thích hợp, rất tốt." Vừa thấy chính là số đo của mình, thú nhân một lòng đều cao hứng bay lên, liên tục gật đầu không ngừng.

"Hì hì." Ngây ngô cười vò đầu: "Anh thích thì tốt rồi, hiện tại tuy rằng chỉ là một cái đế hài, nhưng rất nhanh có thể mang được."

Lần này cô thay đổi phương thức bện, bện đế giày hồ lô giống như bện nệm rơm, chung quanh đế hài cố ý bện nút kết, đế cũng dầy thêm một tầng, như vậy cũng chịu mài mòn một chút, không phí một phen hao tâm lực, rốt cục thì làm ra được.

Đế hài thành công, còn lại mũi giầy cũng sẽ không nhiều khó khăn, vẫn cứ như vậy, dù sao sẽ không khó khăn đến đâu.

Vì thế đợi đến thời điểm cho chạng vạng một đôi giầy rơm đầu tiên của thế giới này thật đúng là để cô bện ra được, cho dù bện giầy rơm không phải thật tinh xảo đẹp mắt, ài, quá trình gian khổ của nó sẽ không nói thêm, nhìn xem mười ngón tay của cô đều bện đến đỏ lên, cũng biết cô hao phí bao nhiêu công phu.

"Đau không, anh đi tìm dược cho em." Nhìn mười đầu ngón tay hồng hồng của cô, Allen đau lòng không thôi, thật cẩn thận xoa xoa thổi thổi đôi móng vuốt đó, còn muốn liếm liếm.

"Ai ai, làm gì vậy?" Thấy hắn duỗi đầu lưỡi muốn liếm, Liễu Thư đen mặt vội rút tay về.

Allen có chút ủy khuất nháy mắt mấy cái: "Nước bọt của anh tốt cho em."

Nga, thiếu chút nữa đã quên, nước miếng của thú nhân đối với miệng vết thương vẫn rất tốt, nhưng mà cô vẫn là co rút khóe miệng, chỉ là phiếm chút hồng thôi, không sao hết có được không. Cô muốn mở miệng nói không cần, nhưng nhìn bộ dáng trông mong của hắn cũng thật sự không nỡ nhẫn tâm, cuối cùng bất đắc dĩ duỗi móng vuốt trở về: "Vậy liếm liếm đi..."

Nếu như hiện tại có cái đuôi mà nói, thú nhân tuyệt đối vui thích đung đưa nó.

"... Ai, đợi chút." Lại ra tiếng ngăn lại.

Làm sao vậy? Allen trợn mắt, không tiếng động hỏi, cầm lấy hai tay của nàng muốn hạ miệng.

"Cái kia, em còn chưa có rửa tay đâu, em đi rửa tay đã." Tay thực bẩn nha.

"Không sao, anh không chê em." Chẳng hề để ý cẩn thận duỗi đầu lưỡi bắt đầu liếm móng vuốt của cô.

Là ta ghét bỏ chính ta có được không, Liễu Thư đen mặt.

Cuối cùng cô vẫn là lấy lý do ăn đồ bẩn sẽ đau bụng mà tẩy móng vuốt của mình sạch sẽ trắng mịn nõn nà, sau đó mới duỗi móng vuốt đến trước mặt thú nhân, để cho hắn liếm liếm.

Bị liếm xong, cô mới cảm thấy rằng có điểm không thích hợp: "Không phải anh nói tìm dược cho em sao?" Dược đâu?

"Anh cảm thấy vẫn là anh liếm liếm có vẻ tốt hơn." Nghiêm trang hồi đáp, sau đó lại liếm một ngụm.

Liễu Thư: "..." 囧, con hàng này tuyệt đối đen, oa oa.

Hết chương 73_Q2.


















Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status