Xuyên không thành đại minh tinh

Chương 106


Tề Huyên không thể ngờ rằng vẫn còn có ngày mình có thể trông thấy Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân.


Chuyện sóng gió trên mạng mấy năm trước khiến cô không thể ở lại Đế Đô nữa. Cô biết rằng bản thân mình đã làm một chuyện ngu xuẩn, vì một tên đàn ông khiến cho mình mất sạch mọi thứ. Tống Thần cũng không xuống tay quá tàn nhẫn với một cô gái như cô mà chỉ cảnh cáo đủ để khiến cô rời xa khỏi nơi này. Đến vợ chồng vốn là chim liền cành, lúc gặp hoạn nạn còn thân ai nấy lo, huống hồ cô và Tô Khiêm không phải là vợ chồng. Tô Khiêm sợ bị cô liên lụy nên ngay ngày hôm sau đã chuyển ra khỏi căn phòng thuê đó, Tề Huyên bỗng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa cả.


Cô về quê, không bài xích chuyện bố mẹ sắp xếp đi xem mắt nữa. Vùng quê nhỏ này vốn dân cư thưa thớt nên chẳng có bí mật nào được giấu kỹ cả. Sau khi có người nói cô ở Đế Đô đã sống chung với bạn trai một thời gian, thậm chí còn từng phá thai một lần thì đa số đàn ông trông thấy cô đều như nhìn thấy một món đồ giảm giá trong siêu thị, muốn có nhưng lại thấy quá rẻ mạt.


Nhưng cô có thể đi đâu được nữa đây, cô ngây ngốc tiếp nhận việc xem mắt rồi làm một công việc văn phòng bình thường. Ngô Nguyệt Hi nói rằng cô sợ Thẩm gia nhưng thật ra không phải như vậy, chỉ là cô đã nản lòng rồi. Bất kỳ ai từng hao tâm tổn chí, dốc gan dốc ruột dành hết tình cảm cho một người đàn ông nhiều năm như vậy để rồi kết quả lại nhận được sự hồi đáp như thế, trong lòng sẽ đều nguội lạnh không phải sao?


Vận may của Tề Huyên cũng không tệ, cô gặp được một người đàn ông thật thà. Quan hệ của anh ta và người vợ trước không tốt, sau này người vợ còn đi quá giới hạn nên đã ly hôn, cũng may mà chưa có con cái gì. Vốn dĩ Tề Huyên không muốn lấy bừa một người chồng, cô thậm chí còn tìm một lý do từ chối rồi nhưng có một ngày cô vô ý nói với anh ta trên phố có một quán vằn thắn rất ngon thì ngay tối hôm đó, cô nhận được điện thoại của anh ta gọi mình xuống lầu. Vừa xuống đến nơi thì nhìn thấy anh ta đang xách một cái túi nhìn cô cười.


Khoảnh khắc đó đã sưởi ấm từng chút, từng chút một trái tim băng giá của cô.


Cô quá khát vọng được yêu thương.


Chồng cô vì phải đến Đế Đô công tác nên mấy năm trôi qua cô cũng chưa có thai. Mẹ chồng thì càng ngày càng không vừa mắt với cô con dâu này, vẫn may còn có chồng quan tâm. Lần này anh về là để đưa cô đi khám, năm đó cô phá thai vì Tô Khiêm nhưng không đi bệnh viện cẩn thận cũng không giữ gìn sau phẫu thuật. Bây giờ cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tay nghề của các bác sĩ ở Đế Đô. Bởi vì trước đó đã dùng không biết bao nhiêu loại thuốc bắc, kể cả đưa chồng đi khám cũng không phát hiện ra bệnh tật gì.


- Anh ơi! - Một cô bé chưa tới hai tuổi mặc một chiếc váy liền màu trắng bên ngoài, kết hợp với một chiếc áo hở cổ màu vàng nhạt. Gương mặt xinh xắn bầu bĩnh. Quả nhiên đây là thời điểm trẻ con đáng yêu nhất. Cô bé đang giậm chân làm nũng trước mặt cậu bé chưa đến mười tuổi. - Em muốn một cái kia.


Gương mặt cô bé đầy mong đợi nhìn vào cây kem ốc quế nhiều tầng, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu khiến người qua đường đều hận không thể mua luôn cho cô bé vài cái.


Cậu bé kia lắc lắc đầu nói:


- Nồng Nồng, cái đó không được ăn, ăn vào là đau bụng đấy.


Cô bé dứt khoát đi lên phía trước ôm lấy anh trai nói:


- Không đau bụng, không đau bụng, Nồng Nồng chỉ ăn một chút chút thôi.


Mặc Mặc hết cách xoa xoa mái tóc em gái nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp. Vừa hay nhìn thấy bố mẹ đi tới liền như thấy vị cứu tinh, thằng bé nhanh chóng dắt Nồng Nồng về phía Giản Nhân Nhân nói:


- Mẹ ơi, con heo nhỏ này lại đòi ăn kem nhưng con không mua.


Tề Huyên vẫn đang ngồi trên xe, chồng cô đang đi mua đồ ăn. Cô hoàn toàn thu hết một cảnh vừa rồi trong tầm mắt, dù đã qua nhiều năm như vậy rồi cô vẫn có thể nhận ra ngay người phụ nữ xinh đẹp xuất chúng kia chính là vợ của Thẩm Tây Thừa.


Nhiều năm như vậy mà cô ta không thay đổi chút nào.


Giản Nhân Nhân nhìn thấy đôi mắt đầy mong đợi của con gái sau đó dắt cô bé đến bên cạnh Thẩm Tây Thừa nói:


- Tìm bố con đi, mẹ không có tiền, anh con cũng không có tiền. Bố con là nhiều tiền nhất.


Nồng Nồng quả nhiên chạy ngay đến ôm chân của Thẩm Tây Thừa, đã ôm thì khó mà dứt ra được. Đương nhiên cô bé không giống như các bạn nhỏ khác, không có được món đồ chơi yêu thích sẽ lăn ra đất ăn vạ mà chỉ đáng thương nhìn Thẩm Tây Thừa.


Trong nhà không ai có thể từ chối được yêu cầu của Nồng Nồng. Giản Nhân Nhân và Mặc Mặc trong vấn đề này chỉ có thể giả nghèo thì Nồng Nồng mới tha cho bọn họ.


Thẩm Tây Thừa ôm lấy Nồng Nồng, thơm vào gương mặt phúng phính của cô bé. Dù Thẩm Tây Thừa có công chính liêm minh với Mặc Mặc đến mấy nhưng đối với Nồng Nồng thì vẫn không cách nào từ chối con bé được, anh trầm giọng nói:


- Thật sự chỉ ăn một chút chút thôi chứ?


Nồng Nồng nhanh chóng gật đầu, nhìn hệt như gà mổ thóc thiếu chút choáng váng đầu óc.


Bây giờ Thẩm Tây Thừa đã ngoài bốn mươi tuổi rồi nhưng anh mặc trang phục thoải mái ở nhà thì vẫn trông như mới ba mươi thôi. Vẫn là sống lưng thẳng tắp với đôi mắt sáng rực rỡ. Thẩm Tây Thừa bế Nồng Nồng đến cửa mua hai cây kem tầng, sau đó đợi nhân viên lấy kem thì nói với Giản Nhân Nhân:


- Mua cho em một cây vị cũ nhé!


Giản Nhân Nhân lập tức vui mừng, vì giữ da và vóc dáng nên Thẩm phu nhân không cho cô ăn mấy thứ đồ lạnh này, chứ thật ra lúc trước cô thích nhất là ăn kem của McDonald’s.


Tầng của cây kem rất cao, Giản Nhân Nhân vừa ăn vừa trêu chọc Thẩm Tây Thừa:

- Xem ra người ta thấy anh đẹp trai nên mới cho tkem cao như này.


Thẩm Tây Thừa chỉ cười, Nồng Nồng ôm lấy tay trái của anh cắn một miếng khiến quanh miệng đều dính kem, nhìn đáng yêu vô cùng.


Khi thấy cô bé định cắn miếng nữa thì Thẩm Tây Thừa lập tức đưa que kem cho Mặc Mặc nói:


- Con không chê ăn lại đồ của em chứ?


Mặc Mặc nào có chê đâu liền nhận lấy que kem bắt đầu ăn.


Nếu bố mua thêm một cây nữa mà Nồng Nồng chỉ ăn có vài miếng rồi vứt đi thì Mặc Mặc mới thấy đau lòng ấy.


Dù một cây kem chỉ có vài đồng nhưng… vài đồng cũng là tiền đó.


Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa trước mặt Mặc Mặc không bao giờ khoe khoang lãng phí. Có lúc đi ra ngoài ăn cơm không ăn hết thức ăn họ còn gói lại mang về, không phải họ keo kiệt mà chỉ muốn trở thành tấm gương tốt cho con. Tiền là bố mẹ ông bà vất vả mới kiếm được nên không thể tiêu xài tùy tiện.


Nồng Nồng dù rất thất vọng vì chỉ ăn được có chút xíu nhưng cô bé cũng không khóc nháo. Điều này cho thấy sự dạy dỗ của gia đình rất tốt.


Thẩm Tây Thừa dù đang ôm Nồng Nồng trong tay nhưng mắt thì luôn dõi theo Giản Nhân Nhân.


Bọn họ đang ở bên này đợi tài xế lái xe tới, một nhà bốn người đều thu hút hết ánh nhìn của dòng người qua lại.


Lúc Tề Huyên nhìn đến thất thần thì chồng cô đã mua bánh hamburger tại cửa hàng McDonald’s cho cô rồi lên xe nói:


- Vừa nãy ở ngoài anh nhìn thấy hai đứa bé, à chính là hai bé kia kìa, nhìn rất đáng yêu xinh đẹp…


Chắc sợ lời nói của mình khiến Tề Huyên không vui, anh lập tức bổ sung nói:


- Chúng ta cũng sẽ có những đứa con của mình, chúng cũng sẽ rất đáng yêu.


Tề Huyên cười cười, cô chỉ nhớ tới một buổi tối nhiều năm về trước. Nếu hôm đó cô lên lầu, đến phòng của Thẩm Tây Thừa thì hiện giờ cuộc sống của cô ra sao?


Ngô Nguyệt Hi nói, dù Thẩm Tây Thừa không để cô làm bạn gái anh ta mà chỉ làm tình nhân thôi thì những ngày tháng sau này của cô cũng sẽ không cần phải lo nghĩ gì nữa.


Tề Huyền lúc đó còn rất xem thường, bây giờ nghĩ lại khó tránh khỏi buồn cười. Căn bản là sai rồi, nếu buổi tối ngày đó cô đến gõ cửa phòng Thẩm Tây Thừa thì kết quả duy nhất là anh sẽ bảo cô đi.


Người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn người trong cuộc, cô nhìn thấy Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân vài lần. Dù cách cô không gần nhưng cô vẫn thấy rõ Thẩm Tây Thừa thật lòng yêu thương vợ mình.


Chỉ lát sau xe đi mất, Giản Nhân Nhân như suy nghĩ gì đó nhìn đường phố bên ngoài.


Thẩm Tây Thừa bế Nồng Nồng đi đến bên cạnh cô nói:


- Nhìn gì vậy em?


- Em có cảm giác vừa có người nhìn em.


- Chắc vì thấy em quá xinh đẹp ý mà.


Lái xe rất nhanh đến đón họ, một nhà bốn người nhanh chóng lên xe, Mặc Mặc đang chơi đùa cùng Nồng Nồng:


- Nồng Nồng có phải là con heo nhỏ không?


Nồng Nồng lắc đầu, nghiêm túc nói:


- Không phải con heo nhỏ, em là tiên nữ.


Bé gái hai ba tuổi nói câu đó quả thực rất đáng yêu đến lái xe cũng bị cô bé chọc cười.

Mặc Mặc chọc chọc má Nồng Nồng, kéo dài giọng nói:


- Da mặt của Nồng Nồng còn dày hơn cả tường thành, sao có thể nói mình là tiên nữ chứ?


Nồng Nồng nhìn Thẩm Tây Thừa nói:


- Bố ơi, Nồng Nồng có phải tiên nữ không ạ?


Thẩm Tây Thừa cười gật đầu.


- Mẹ đẹp nhất, con đẹp thứ hai. - Nồng Nồng nghiêm túc nói.


Mặc Mặc: “…”


Nồng Nồng buổi tối mặc đồ ngủ, lén lút đến phòng của Mặc Mặc.


Mặc Mặc đang đếm tiền, nhìn thấy Nồng Nồng đi vào liền nhanh chóng thu tiền lại nói:


- Sao em vào mà không gõ cửa, Nồng Nồng lần sau không được như thế nữa biết chưa?


Nồng Nồng vô tội xua xua tay nói:


- Anh không có đóng cửa.


- … được rồi. - Mặc Mặc nhảy xuống giường rồi bế Nồng Nồng lên nói. - Tìm anh có việc gì?


- Tối qua bà họ đến rồi.


Chuyện này Mặc Mặc biết, lúc thằng bé tan học về nhà thì hai bà họ vừa rời đi được một lúc rồi. Nồng Nồng vẫn chưa tròn ba tuổi nên chưa đi mẫu giáo. Hai bà họ đến chắc là đến thăm Nồng Nồng.


- Ừ, anh biết, rồi sao nữa?


Nồng Nồng chỉ chỉ cửa ra vào rồi nhìn Mặc Mặc nói:


- Anh đi đóng cửa vào đã.


- Em cũng biết chỉ huy người khác đấy nhỉ. - Dù nói như vậy nhưng Mặc Mặc vẫn ra đóng cửa.


Tình cảm của hai anh em rất tốt, dù Mặc Mặc khá hẹp hòi nhưng lại rất thoải mái với em gái. Nồng Nồng rất thích bám dính lấy anh trai cùng chơi, đồng thời cô bé cũng rất ngoan. Nếu anh trai đang viết bài thì cô bé chỉ ở bên cạnh chơi một mình không quấy anh.


Nồng Nồng cười hì hì nhìn Mặc Mặc rồi lấy trong túi áo ra mấy cái phong bao đưa cho Mặc Mặc.


Mặc Mặc nhất thời kinh ngạc đờ người.


- Cái này là ở đâu ra? - Mặc Mặc nhanh chóng hỏi em gái.


- Là bà họ cho đấy ạ.


Mặc Mặc biết bình thường khi người lớn cho tiền thì mẹ sẽ cầm rồi giữ hộ.


- Sao mẹ vẫn chưa lấy của em?


- Lấy rồi ạ. - Nồng Nồng lại cười để lộ ra mấy cái răng sữa gian xảo nói. - Em lấy ra một ít từ trong phong bao đó, anh ơi anh thích thì em cho anh.


Nhìn gương mặt ngây thơ đáng yêu của Nồng Nồng, Mặc Mặc không kìm được thở dài một hơi. Thằng bé cứ nghĩ là mình thông minh nhưng thực chất em gái mới là người thông minh. Năm đó sao thằng bé lại không nghĩ ra chiêu này chứ? Đúng rồi, mẹ sẽ không hỏi ông bà để bao nhiêu tiền trong phong bao, họ cũng sẽ không nhắc đến, vậy thì ai có thể biết được thằng bé lấy ra bao nhiêu tiền từ trong phong bao đó chứ!


Thằng bé thường gọi Nồng Nồng là heo nhỏ nhưng bây giờ heo nhỏ còn thông minh hơn thằng bé.


Thật không muốn sống nữa mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 280 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status