Xuyên không thành đại minh tinh

Chương 55

Đều là lần đầu làm cha mẹ, tay chân luống cuống cả lên.


Đương nhiên bởi vì Thẩm Tây Thừa có mười ngày luyện tập nên so với người mẹ Giản Nhân Nhân, anh biết vẫn nhiều hơn.


Cơ bản Trung Tâm chăm sóc sau sinh cũng đã đặt xong cả rồi. Bọ họ chuẩn bị soạn đồ ngày mai qua đó. Mặc dù ở nhà có dì giúp việc và vú em, nhưng nói sao thì môi trường xung quanh, cũng như độ chuyên nghiệp ở đây cũng sẽ tốt hơn ở nhà. Thẩm Tây Thừa mỗi ngày nhìn thấy, mỗi ngày nhìn đống tã giấy dùng xong của em bé, cảm thấy trong nhà luôn có mùi nước tiểu, không nói ra, nhưng thật sự lỗ mũi chịu không nổi rồi.


Giản Nhân Nhân ở trên giường mười ngày, không muốn nằm nữa rồi. Nhanh chóng đi lại, dù gì cũng là mẹ, học tập mấy việc này rất nhanh, không lâu đã biết cách bế sao cho em bé thoải mái nhất rồi.


Cổ em bé mới sinh còn rất yếu, khi bế phải đỡ đầu em bé, Giản Nhân Nhân bế một chút đã thấy mỏi tay.


Cô dù cũng có nhìn qua em bé mới sinh, nhưng đó giờ chưa thấy em bé mới sinh có mười ngày đã trắng nõn như vậy. Tóc của bé rất dài và dày, điểm này giống với cô và Thẩm Tây Thừa.


Mắt rất to và rất đẹp. Có thể là do tâm lí người làm mẹ, cô cảm thấy con mình còn đẹp hơn bức ảnh đứa trẻ xinh xắn được treo trên tường.


Thời tiết đã vào hè. Mặc dùng tả em bé rất tiện dụng, nhưng mẹ Giản Nhân Nhân nói sợ mông em bé sẽ bị hăm. Vì vậy bây giờ phải tự tay diệt khuẩn mấy miếng tã.


Bà đứng trên sân thượng, cười nói:


-Mặc Mặc điểm này so với mày giỏi. Mày lúc nhỏ thật sự ồn ào chết được. Nguyên ngày ngủ không chịu thức, tối đến 12 giờ khuya lại bắt đầu khóc, khóc đến nỗi không ai chịu được. Lúc đó ba mày chỉ mấy ngày đã bị mày hành muốn chết.


Bây giờ nhớ lại những chuyện trước đây, cảm thấy bùi ngùi. Bà có bao giờ nghĩ đến, rõ ràng hôm qua con gái vẫn là đứa nhỏ bọc tả lót, vậy mà hôn nay đã làm mẹ rồi.


Giản Nhân Nhân lập tực biện hộ cho bản thân:


-Vậy chắc chắn là do không thoải mái mới khóc, trong sách đều nói như vậy mà. Em bé lúc mới sinh ra lại chưa biết nói, chỉ có thể khóc thôi.


Lúc cô đứng phơi năng, Thẩm Tây Thừa đang thuần thục pha sữa cho con. Mặc dù với hoàn cảnh gia đình nhà họ Thẩm, việc nhỏ nhặt này căn bản không cần để tâm. Nhưng đến độ tuổi như anh, người khác trêu chọc nói một câu già đến nơi rồi cũng không có cách phản bác. Anh cảm thấy trong phạm vi hữu hạn này, có thể vì con mà làm chút chuyện nhỏ nhặt.


Thẩm Tây Thừa nhìn cô, không có ốm như lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nhưng cô mặc đồ ngủ rộng rãi thoải mãi như vậy, tóc buộc hờ, rõ ràng không trang điểm, anh lại cảm thấy cô còn đẹp hơn cả trước đây.


Bời vì cô đã tỉnh lại, nơi này lại giống một ngôi nhà rồi.


Mẹ của Thẩm Tây Thừa mỗi ngày đều sẽ đến thăm cháu đích tôn của mình. Khó mà tưởng tượng được, một người cao quý như bà, bây giờ lại có thể cùng mẹ của Giản Nhân Nhân không thay đổi sắc mặt mà cùng nhau tắm cho Mặc Mặc. Bé làm dơ tã cần giặt, bà không chê bẩn, còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu màu sắc của phân em bé. Bác sĩ cũng có nói, tình hình em bé như thế nào, có lúc nhìn phân em bé sẽ có thể đoán ra được.


Đứa bé này đưa Giản Nhân Nhân và Thẩm Tây Thừa đến với nhau. Cũng bởi vì sự xuất hiện của nó, khiến hai gia đình vốn dĩ ở hai thế giới khác nhau, giờ quan hệ ngày càng thân thiết. Thời gian này, mẹ của Thẩm Tây Thừa cùng mẹ của Giản Nhân Nhân ở chung cũng có không khí của chị em thân thiết. Hai người đều cảm thấy đối phương rất thích hợp để làm bạn.


Mẹ của Thẩm Tây Thừa đang sắp xếp quần áo của Mặc Mặc để mang đến Trung tâm chăm sóc sau sinh. Vừa đi ra phòng khách, thì thấy Thẩm Tây Thừa ngước nhìn Giản Nhân Nhân. Bà đến gần, hỏi:


- Con nhìn cái gì vậy?


- Nhìn Mặc Mặc.


Trong lòng mẹ của Thẩm Tây Thừa quá rõ ràng, nào có nhìn Mặc Mặc, rõ ràng là nhìn vợ của nó.


Con trai vốn không tốt ở điểm này, quá kiệm lời trầm lặng. Cũng chẳng biết giống ai nữa. Bây giờ chỉ mong Mặc Mặc đừng giống như cha nó, bằng không sau này nói chuyện yêu đương gì cũng khó.


Mặc dù mẹ của Giản Nhân Nhân và mẹ của Thẩm Tây Thừa thương cháu vô cùng, nhưng cũng biết không nên quá chiều em bé. Vì vậy mười ngày nay, đã tập thói quen cho em bé. Không phải em bé cứ khóc cứ tỉnh là cho uống sữa, mà phải canh từ ba đến bốn tiếng cho bú một lần. Bởi vì tập thành thói quen như vậy, nửa đêm Mặc Mặc sẽ không thức giấc quấy khóc đòi sữa.


Tám giờ tối, Mặc Mặc đã ngủ rồi. Mỗi đứa bé đều như vậy cả, lúc thức dậy thì như ông quỷ con, lúc ngủ thì như là thiên thần nhỏ.


Như Mặc Mặc nè, ngoan y chang một thiên sứ.


Giản Nhân Nhân không rời mắt ngắm khuôn mặt bé con lúc ngủ. Thẩm Tây Thừa cũng ở bên cạnh.

Bậc làm cha mẹ đều như vậy cả. Chỉ cần nhìn con mình, nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ.


-Con nó sao có thể dễ thương như vậy.- Giản Nhân Nhân cảm khái.


-Da sao trắng như vậy, mềm như vậy. Em nhớ lúc con mới sinh ra, hộ lí nói với em, rất hiếm thấy em bé mới sinh ra đã có mắt hai mí. Có phải là em cảm giác sai không? Cảm thấy Mặc Mặc là em bé dễ thương nhất thế giới luôn.


Mặc Mặc không biết bản thân đang bị cha mẹ ngắm nghía.


Thẩm Tây Thừa cẩn thận dùng ngón tay vỗ vỗ gương mặt bầu bĩnh trắng mền của em bé, thịt phúng phính. So với mông, có thể nói thịt hình như đều tập trung trên mặt rồi.


-Con chính là em bé dễ thương nhất!- Ngữ khí của Thẩm Tây Thừa còn chắc chắn hơn cả Giản Nhân Nhân. Đây là điều không cần nghi ngờ.


-Thật ngưỡng mộ con.- Giản Nhân Nhân cười cười.


-Trước đây có người nói với em, đứa bé này một khi sinh ra sẽ là rồng phượng giữa biển người. Em lúc đó cũng không để tâm. Bây giờ thật sự là khi con chào đời, cái gì cũng có, không thiếu thứ gì. Chỉ cần con hiểu chuyện một chút, căn bản chính là tiền độ rộng mở.


- Cũng không hẳn.- Thẩm Tây Thừa lắc đầu:


- Con nhà quyền quý cũng sẽ có những áp lực và trách nhiệm mà người thường không nhìn thấy được. Ví dụ như con của chúng ta sẽ như anh vậy. Nó một khi sinh ra, vốn dĩ đã được quyết định xong hết rồi. Không có những phiền não của người thường, ngược lại chắn chắc sẽ có những trách nhiệm đè nặng lên vai hơn.


Sau khi hai người bàn chuyện con cái xong, Thẩm Tây Thừa giơ tay nhìn đồng hồ, thấp giọng nói


-Từ khi em tỉnh lại cho đến bây giờ, đã sắp 12 tiếng rồi.


Giản Nhân Nhân đang xoa xoa mái tóc dày mềm của em bé, nghe thấy lời anh nói, hiển hiên không hiểu ý anh muốn nói là gì:


-Vâng, sau đó…?


-Trong đó những việc em hỏi có liên quan đến anh, không quá 1 phút.- trong mắt Thẩm Tây Thừa có chút ý cười. - Điều này làm anh rất không vừa lòng.


Giản Nhân Nhân nghe xong bật cười khanh khách.


Mặc dù hơi ngạc nhiên, vì sự thay đổi của Thẩm Tây Thừa. Nhưng không biết vì sao, một ngày nay, cô ngược lại đã có thể tiếp nhận và cũng quen rồi.


Chỉ là anh ghen tị thẳng thừng như vậy, làm cô buồn cười.


-Vậy anh muốn bù đắp như thế nào đây?- Giản Nhân Nhân cũng hỏi rất nghiêm túc.


- Em phải quan tâm hỏi han những việc liên quan đến trong 5 phút.


Thẩm Tây Thừa nghe Lô Thù Nhiên nói, phụ nữ có con rồi thật sự sẽ quên đi chồng mình. Lúc đó anh cũng chẳng để tâm, bây giờ lại có chút đồng cảm.


-Vậy được, bắt đầu tính giờ.- Giản Nhân Nhân thật sự lấy điện thoại ra bấm giờ:


-Anh có lo lắng rằng em sẽ không thể tỉnh lại không?


Thẩm Tây Thừa lườm Mặc Mặc hình như sắp tỉnh dậy, trong lòng nghĩ, bây giờ là thời gian của bố mẹ. Nếu con dám phá hoại, sau này sẽ đánh con gấp đôi.


Quả nhiên một giây sau, Mặc Mặc lại ngủ ngon giấc rồi.


Xem ra, sợ rằng chỉ là chú ngỗng nhỏ mới sinh ra đời. Nó vô cùng biết điều, còn rất biết xem sắc mặt của người khác. Đứa nhỏ này sau này nhất định rất có tương lai.

-Không có.- Thẩm Tây Thừa khẳng định nói:


-Anh biết em sẽ tỉnh lại, em không nỡ xa con.


- Phải, bây giờ em mới phát hiện ra một việc vô cùng tàn nhẫn. Vỗn dĩ trong sách có nói, đợi đến khi có con rồi, đến cha mẹ cũng bị xếp phía sau. Những điều này thì ra đều là thật cả.


Lúc ấy mặc dù cô trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, nhưng nhớ đến Mặc Mặc, cô đều không dám, cũng không nghĩ đến việc trở về thân thể của Giang Như Lục, buộc người kia rời đi.


Có rất nhiều việc, đến khi thật sự làm mẹ rồi mới hiểu rõ.


Thẩm Tây Thừa:


-………..


-Nếu em không tỉnh lại, anh có tìm người mẹ mới cho Mặc Mặc không?- Giản Nhân Nhân lại hỏi.


Đối với câu hỏi này, cô vẫn có một chút để ý.


Thẩm Tây Thừa nghĩ cũng không đến, lắc đầu:


-Có mẹ kế, vậy cha ruột cũng thành cha kế rồi. Điểm này anh hiểu rõ.


Giản Nhân Nhân trầm mặc, cô thật sự không biết phải hỏi câu gì nữa.


Rất nhiều đáp án của câu hỏi đều đã quá rõ ràng. Hơn nữa thời gian ngắn như vậy, cô nghĩ đâu ra nhiều câu đến vậy.


Thẩm Tây Thừa nhìn đồng hồ:


-Rất tốt, lần này vẫn là một phút.


Nói đến vấn đề của Mặc Mặc, cô có thể hỏi đến cả tiếng không nghỉ. Bây giờ đến anh, mới một phút đã cạn kiệt từ ngữ.


Rất tốt!


-Thời gian này anh có ý định nào khác không?


Giản Nhân Nhân có thể nhìn ra, người đàn ông này dù có bao nhiêu tuổi, vẫn muốn được quan tâm.


Thẩm Tây Thừa nhìn sâu vào mắt cô:


-Em thật sự không hiểu anh rồi.


Giọng điệu bình thường, nhưng không biết sao lại làm trái tim Giản Nhân Nhân nhảy lên một nhịp.


Giản Nhân Nhân nhớ đến lời mẹ Giản từng nói với mình, anh thời gian này đều không đến công ty, đem công việc về nhà. Mỗi ngày đều ngủ cạnh cô, đến cô còn ngại mùi cơ thể của mình, nhưng anh lại có thể suốt ngày đêm nằm cạnh cô. Còn nữa, có thể thấy anh gầy đi rất nhiều. Mẹ nói, thời gian này anh chả buồn ăn uống gì, chỉ túc trực bên cạnh cô.


Trong lòng cô đã lờ mờ cảm nhận được, nhưng cô không dám khẳng định.


Phải, hai người bọn họ sống chung với nhau. Mặc dù luôn ở cạnh đối phương, nhưng thời gian quá ngắn, bọn họ rất vụng về, cũng chỉ đang lần mò. Cho đến nay, cô đều cảm thấy Thẩm Tây Thừa quá bình tĩnh, quá lạnh lùng. Cô nhìn không thấu anh, cô không có cái tự tin đó.


Giản Nhân Nhân im lặng hồi lâu, ngẩn đầu nhìn anh, lấy hết dũng khí hỏi:


- Anh….có phải đã thích em rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 280 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status