Xuyên không thành đại minh tinh

Chương 74


Tửu lượng của Thẩm Tây Thừa rất khá. Mặc dù mấy năm rồi không động đến rượu bia nhưng sức uống như vậy cũng đủ khiến người khác đổ gục rồi.


Hôm nay anh ấy uống, dù chưa đến mức đỏ mặt nhưng vậy cũng đủ để lừa Giản Nhân Nhân rồi. Trông thấy Thẩm Tây Thừa gọi thêm một bình rượu, Lư Thù Nhiên ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, phải mất nửa ngày mới kịp hoàn hồn. Anh ta hướng về Thẩm Tây Thừa bật ngón cái.


- Hôm nay tôi phục cậu rồi. Nhưng cậu vừa phải thôi. Năm đó Tống Thần uống đến mức phải nhập viện, cậu đừng đi theo vết xe đổ của cậu ta.


Thẩm Tây Thưa xua tay không thèm quan tâm.


- Tôi còn tiếc mạng lắm.


Sao có thể đánh đồng anh và Tống Thần được, dù sao anh cũng có gia đình rồi.


Lư Thù Nhiên dựa người vào ghế sô pha, nhìn Thẩm Tây Thừa đang nốc rượu mà không khỏi bật cười.


- Tôi đã quên mất lần trước cậu uống rượu là khi nào. Thật ra đến giờ tôi vẫn còn ngạc nhiên. Trước đó tôi và Tiểu Tinh có nói với nhau, cậu và Nhân Nhân kết hôn thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Nơi người ta không muốn đi vào thì cậu cứ thế đâm đầu vào, đây không giống với tác phong của cậu.


Anh hiểu Thẩm Tây Thừa không giống như vậy.


Bất kể là chuyện gì, Tây Thừa luôn nắm quyền kiểm soát, không để cho người khác chiếm thế thượng phong. Thế nhưng chẳng mấy chốc Lư Thù Nhiên đã nghĩ thông. Dù là người tự chủ bản thân đến thế nào khi đứng trước chuyện tình cảm cũng làm gì có cách để khống chế?


Thẩm Tây Thừa lắc khẽ ly rượu, ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng hắt lên người anh để một nửa sáng tỏ, nửa còn lại chìm trong bóng tối.


Anh lúc này đâu còn dáng vẻ của ngày trước.


- Cảm giác này cũng đâu tệ quá. – Thẩm Tây Thừa ngẩng đầu nhìn anh ta. – Chẳng phải sao?


Lư Thù Nhiên hiểu ý, mỉm cười gật đầu.


- Mặc dù có đôi lúc tâm tình dậy sóng chẳng cách nào khống chế được. Nhưng cậu nói đúng, nó không tính là tệ. Có thể nếm trải một lần.


- Một lần là đủ rồi. – Thẩm Tây Thừa trả lời.


Có thể mặc kệ tất cả, liều lĩnh bất chấp hậu quả, không màng thắng thua. Chỉ một lần này thôi đã là cực hạn trong cuộc đời anh rồi.


- Không phải như vậy. – Lư Thù Nhiên đồng cảm gật đầu. – Ít ra cậu và cô ấy đã kết hôn. Sóng gió biến cố khác theo đó tan biến đi không ít. Nếu so ra, tôi thảm hơn cậu rất nhiều. Mất bao nhiêu năm theo đuổi, cô ấy mới đồng ý kết hôn.


Thẩm Tây Thừa không phản bác nổi, chỉ đành cười một tiếng.


Thật lòng Giản Nhân Nhân không hiểu, vì sao Lư Thù Nhiên lại muốn cô lái xe qua đây. Mặc dù cô có bằng lái nhưng chưa từng trực tiếp lái xe bao giờ. Hơn nữa ở trong tình huống này, chỉ cần cho tài xế trở về không phải là được rồi sao?


Nhưng cô đã nhận lời Lư Thù Nhiên rồi nên chỉ còn biết thay quần áo thôi. Bà Giản cũng theo cô vào phòng ngủ.


Ngay lúc Giản Nhân Nhân thay quần áo, bà đứng chắn trước buồng thay nói chuyện với con gái.


- Như vậy là đúng. Bây giờ con lái xe đi đón con rể, nhất định trong lòng Tây Thừa sẽ rất vui.


Giản Nhân Nhân đóng cửa buồng thay quần áo lại, vừa buộc tóc vừa nói.


- Anh ấy chẳng nhớ gì đâu. Nghe cách nói của Lư Thù Nhiên thì chắc anh ấy say rồi.


- Mẹ cảm thấy Tiểu Lư không tệ. So với cậu họ Tống kia thì tốt hơn rất nhiều. Mà kiểu không đứng đắn kia chắc chẳng bao giờ chủ động gọi cho con đâu, vì thế con mau đi đi. – Bà Giản hiện tại đã chắc nịch Tống Thần là hoa hoa công tử ăn chơi lêu lổng rồi, rất khó để thay đổi hình tượng. – Những người đàn ông đã có gia đình rất khác, không có kiểu ăn chơi thả phanh hay làm việc không cân nhắc trước sau như những người còn độc thân. Để ngày khác mẹ nhắc Tây Thừa, chớ có qua lại với đám bạn bè xấu xa, như vậy không tốt.


Giản Nhân Nhân bất lực chẳng biết làm sao, cuối cùng nghiêm túc nói một câu.


- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy. Thật ra Tống Thần là người tốt. Anh ta có đa tình hay không chẳng liên quan gì đến chúng ta. Nhưng anh ấy là người bạn từ nhỏ đến giờ của Tây Thừa. Tây Thừa đã ngoài ba mươi rồi, mẹ còn quản chuyện anh ấy kết bạn với ai sao. Con là vợ anh ấy mà còn không quản, giờ mẹ nói những lời này ra là đắc tội với người khác đấy. Mẹ hiểu không?


- Chẳng phải mẹ sợ cậu ta làm hỏng Tây Thừa sao? – Bà Giản lầm bầm.


- Là ai làm hỏng ai còn chưa biết được đâu.


Dù sao theo những tin tức Giản Nhân Nhân nghe được đến giờ, đều là Tống Thấn làm “tay sai” bên cạnh Thẩm Tây Thừa.


Dù không có cơ hội được chứng kiến năm tháng tuổi trẻ của Thẩm Tây Thừa, nhưng cô có thể cảm nhận được, quá khứ của người này rất muôn màu muôn vẻ đấy.

Vậy mà bà Giản còn nói như thể sợ người khác làm hư con rể nhà mình. Có cái gì Thẩm Tây Thừa chưa từng thấy, chưa từng thử qua? Nếu làm hư anh mà dễ như vậy thì quả là uổng phí bao nhiêu năm lăn lộn trên đời.


Nói tóm lại, Giản Nhân Nhân rất tin tưởng anh. Mặc kệ quá khứ thế nào, chỉ biết hiện tại anh là chồng của mình, là một người đàn ông tốt. Vậy là đủ rồi.


Quản gì chuyện anh chơi chán hay chưa, dù sao anh cũng có làm gì có lỗi với cô đâu. Từ đầu đến cuối anh đều thật lòng đối tốt với mình mà.


Nói xong lời này Giản Nhân Nhân lập tức xuống nhà. Bà Giản còn phải trông Mặc Mặc nên không xuống theo.


Sau khi tài xế Triệu nhận được điện thoại của cô bèn lái xe tới không dám chậm trễ.


Vì buổi tối không bị tắc đường nên chỉ mất nửa tiếng đã tới khu biệt thự của Lư Thù Nhiên theo đúng địa chỉ anh đưa. Lư Thù Nhiên đã sớm dìu Thẩm Tây Thừa tới bãi đỗ xe, Giản Nhân Nhân vội vàng xuống xe, chạy sang bên đó. Chưa tới gần mà cô đã ngửi thấy mùi rượu phảng phất xung quanh. Giản Nhân Nhân nhìn Thẩm Tây Thừa, dù giờ anh đang dựa vào người Lư Thù Nhiên nhưng không biết còn tỉnh hay không.


Giản Nhân Nhân đỡ lấy Thẩm Tây Thừa, nhích người lại xem xét. Anh ấy uống nhiều rượu đến độ mặt mũi đỏ hết cả rồi.


- Anh ấy uống bao nhiêu vậy?


Lư Thù Nhiên tỉnh bơ trả lời:


- Phải hai, ba chai rượu.


Thẩm Tây Thừa sợ trên người mình không có mùi rượu nên đổ lên quần áo một ít. Không thể không nói, vì giả bộ say rượu mà cái gì anh cũng làm.


Giản Nhân Nhân lại nhìn Lư Thù Nhiên, thấy mặt mũi anh chàng vẫn bình thường, trên người cũng không có mùi rượu. Hóa ra tụ tập một chỗ nhưng chỉ có mình Thẩm Tây Thừa uống thôi sao?


- Còn Tống Thần và Bùi Tùng đâu ạ?


Hiện tại quan hệ của cô với bạn bè Tây Thừa rất tốt nên gọi thẳng tên cũng không có vấn đề gì.


- Làm tăng hai rồi. Giờ chắc đang ở bar nhảy nhót vui vẻ.


Còn có thể đi bar nhảy nhót, vậy chắc không uống nhiều rượu nhỉ?


Giản Nhân Nhân mỉm cười, dáng vẻ đầy dịu dàng hiền hòa.


- Vậy là chỉ có Tây Thừa uống say? Xem ra tửu lượng của anh ấy là kém nhất.


Lư Thù Nhiên sờ mũi, nghe ra ý tức trách móc trong lời của Giản Nhân Nhân.


- Cậu ta nói tâm trạng không tốt. Bọn anh cũng hết cách. – Trong lòng Lư Thù Nhiên oán thầm. Tửu lượng của Thẩm Tây Thừa mà không tốt á? Sức uống này đủ để đả bại quần hùng chứ chẳng chơi. – Nhưng mà, hai người có mâu thuẫn gì à?


Anh ta không cạy nổi miệng Thẩm Tây Thừa nhưng không có nghĩa Giản Nhân Nhân cũng thế.


Hiện giờ Thẩm Tây Thừa đang trong trạng thái “say rượu”, chắc chắn anh sẽ không dám lộ mặt mà chỉ đành tiếp tục giả bộ thôi.


Vẻ mặt Giản Nhân Nhân vô cùng nghi hoặc.


- Không có ạ.


Tâm trạng không tốt à?


Gần đây cô với anh vẫn êm ấm mà, cũng không cãi nhau, tình cảm phát triển rất tốt.


Trong mắt Lư Thù Nhiên, Giản Nhân Nhân là một người tình cách đơn giản. Cô đã nói không có thì chắc là không có thật rồi. Mà không phải lời xã giao đầu môi. Cho nên đều một mình Thẩm Tây Thừa đau buồn khổ não, còn vợ anh ta cái gì cũng không biết?


Thật đúng là khổ tâm!


Lư Thù Nhiên không khỏi đồng cảm với Thẩm Tây Thừa.


- Vậy là tốt rồi, anh chỉ sợ hai người xảy ra tranh cãi. – Lư Thù Nhiên nhìn thoáng qua bộ dạng giả say không lộ tẩy chút dấu vết của Thẩm Tây Thừa. – Hôm nay tâm trạng cậu ta không tốt, chờ cậu ấy tỉnh rồi em nhớ hỏi han một chút. Có gì muộn phiền trong lòng thì nói ra, nói rồi mới dễ chịu được. Cứ kìm nén mãi như thế, lâu ngày không tốt đâu.


Giản Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu.


Chẳng lẽ công việc của anh gặp vấn đề gì sao? Làm sao không nghe thấy anh nhắc đến chuyện này?

Dưới sự giúp đỡ của Lư Thù Nhiên và tài xế Triệu, Thẩm Tây Thừa được đưa lên xe, Giản Nhân Nhân cũng theo vào ngồi phía sau.


Cô sợ Tây Thừa không thoải mái nên đành đỡ lấy người anh, để anh từ từ nằm gối đầu lên đùi mình. Như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều.


Giản Nhân Nhân biết uống nhiều rượu sẽ rất đau đầu, cô thử xoa bóp đầu cho anh một chút. Trong đầu lại đang nghĩ xem về nhà pha một cốc nước mật ong giải rượu cho anh.


Suốt quãng đường về nhà, Giản Nhân Nhân không dám cựa quậy gì. Mặc kệ cho hai chân tê cứng, cô cũng cố chịu đựng.


Đợi đến khi về nhà rồi, Giản Nhân Nhân không dám gọi bà Giản mà để tài xế Triệu đỡ Thẩm Tây Thừa lên phòng ngủ trên lầu.


Sau khi tài xế Triệu về rồi, bên trong phòng ngủ khôi phục lại sự yên tĩnh như cũ. Giản Nhân Nhân thay quần áo ngủ xong bèn dùng khăn thấm nước lau mặt và chân tay cho Tây Thừa. Tiếp đó còn cởi áo khoác để anh nằm trên giường cho thoải mái. Làm xong hết rồi, Giản Nhân Nhân mới rời khỏi phòng ngủ, xuống tầng để pha nước mật ong.


Cô không biết khi mình vừa ra khỏi phòng, Thẩm Tây Thừa đang mê man bất tỉnh khi nãy bỗng nhiên mở mắt.


Thấy cô ngược xuôi vì mình như vậy, buồn bực trong lòng theo đó cũng vơi đi không ít.


Giản Nhân Nhân mang nước mật ong vào, thấy Thẩm Tây Thừa đang nhìn chằm chằm lên trần nhà thì không khỏi kinh ngạc, vội vàng đi tới. Cô đặt cốc nước trên mặt tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng hỏi.


- Anh tỉnh rồi à? Uống chút nước mật ong này để giải rượu nhé!


Thẩm Tây Thừa ngồi thẳng người dậy. Giản Nhân Nhân bưng cốc đến cho anh, sau khi uống được vài ngụm liền quay đầu đi.


Động tác này của anh và Mặc Mặc thật giống nhau. Không đúng, phải là Mặc Mặc giống anh quá!


Có đôi khi bú sữa mẹ no, hoặc không muốn uống nước gạo, Mặc Mặc đều quay đầu đi tỏ ý cự tuyệt.


Đúng là cha nào con nấy, đến hành động cũng giống nhau.


Cô ngồi lên giường, chăm chú nhìn vào ánh mắt anh. Rất thanh tỉnh, không có chút mờ mịt nào, giờ tỉnh thật rồi à?


- Anh có thấy khó chịu ở đâu không?


Cô biết uống quá nhiều rượu thì đầu óc sẽ choáng váng. Không biết anh có vậy không nữa.


Thẩm Tây Thừa nhìn cô, nhẹ gật đầu:


- Có.


Giản Nhân Nhân nghe thấy vậy liền lo lắng, đưa bàn tay trắng ngần xoa đầu cho anh, khẽ hỏi.


- Anh đau đầu à? Để em tìm xem trong nhà có thuốc giải rượu không nhé?


Nói xong cô bèn đứng dậy, ai ngờ được Thẩm Tây Thừa đã bắt lấy tay cô. Vào lúc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trời đất quay cuồng một hồi, giờ cô đang nằm dưới thân anh rồi.


Rất kỳ lạ là mùi rượu nồng xen lẫn mùi mồ hôi trên người anh không hề khó chịu chút nào.


- Tây Thừa..


Cô bất giác gọi một tiếng.


Thẩm Tây Thừa dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi cô, thấp giọng cười.


- Mấy ngày trước em hỏi anh, em không tin sẽ có thời điểm anh chán nản không vui, em nhớ không?


Hả?


Sao tự nhiên lại nói đến chuyện này.


- Bây giờ anh sẽ trả lời em.


Anh dịu dàng hôn lên khóe miệng cô.


- Có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 280 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status