Xuyên không thành đại minh tinh

Chương 97


Giản Nhân Nhân lúc đầu cũng không quá thân thiết với cô em họ này. Chỉ là sau khi cô bé đến Đế Đô học đại học, thỉnh thoảng có kỳ nghỉ sẽ đến chỗ cô cùng ăn bữa cơm. Theo Giản Nhân Nhân thấy thì Giản Lị Lị là một cô gái rất hiểu chuyện, dù cô có giữ cô bé ở lại thì Giản Lị Lị đều khéo léo từ chối. Nhưng mỗi lần cô bé cãi nhau với bạn trai hay có chuyện gì buồn bực thì đều sẽ tâm sự với Giản Nhân Nhân. Cứ như vậy, dần dần hai chị em trở nên thân thiết.


Đợi họ kết hôn xong, tương lai sẽ không lập nghiệp phát triển ở Đế Đô nữa. Hai vợ chồng đều theo sự ủng hộ của bố mẹ hai nhà lựa chọn thi vào đơn vị nhà nước ở Nam Thị.


Trước hôn lễ một ngày, Giản Nhân Nhân và Giản Lị Lị cùng đi làm móng, Giản Lị Lị không khỏi hiếu kỳ hỏi cô:


- Chị, anh rể lúc cầu hôn chị chắc lãng mạn lắm nhỉ. Không giống em, chẳng có lấy một đóa hoa, một chiếc nhẫn để cầu hôn như trong phim chứ đừng nói đến bữa tối lãng mạn bên ánh nến. Bây giờ nghĩ lại đúng là quá dễ dàng cho anh ấy rồi.


Rất lâu mà vẫn chưa nghe thấy đáp án, Giản Lị Lị liền nghiêng đầu nhìn sang cô, phát hiện chị mình đang ngây người thì trêu chọc nói:


- Chị đang nhớ lại màn cầu hôn năm đó à? Màn cầu hôn của anh rể nhất định rất lãng mạn. Không được rồi, em nhất định phải bắt chồng em cầu hôn em lại lần nữa, sao có thể đến một bông hoa cũng không có như thế được.


Giản Nhân Nhân đương nhiên không phải nhớ lại chuyện cầu hôn bởi vì làm gì có màn cầu hôn nào đâu mà nhớ. Chỉ là cô bỗng nhớ ra, Thẩm Tây Thừa từ đầu đến cuối đều không hề cầu hôn cô.


Đúng vậy, không có cầu hôn bởi vì khi đó bọn họ kết hôn vô cùng vội vàng, cũng không có cảm tình gì thì đương nhiên không có màn cầu hôn nào hết rồi.


Về đến nhà, Mặc Mặc đã được bà Giản bế mang đi khoe với mọi người, còn ông Giản vẫn đang bận dạy học ở trường, chỉ riêng Giản Nhân Nhân buồn rầu ngồi một mình trên sô pha. Thẩm Tây Thừa từ phòng vệ sinh đi ra, thấy cô buồn bã không vui như vậy liền hỏi:


- Sao vậy em?


Lẽ nào hôm nay đi làm móng không đẹp được như ý muốn? Chắc đây là lý do khiến Giản Nhân Nhân không vui.


Lời của Giản Nhân Nhân đến miệng rồi nhưng không biết phải nói ra thế nào, trách móc anh vì đã không cầu hôn cô sao? Người khác không biết thì thôi chứ không lẽ đến cô cũng không biết nguyên nhân khiến hai người bọn họ kết hôn năm đó là gì?


Thôi bỏ đi, con cái cũng đã lớn như vậy rồi, cầu hôn hay không cầu hôn cũng có gì quan trọng nữa đâu.


- Không có gì, chỉ là em nghĩ Lị Lị kết hôn rồi nên có chút không nỡ.


Thẩm Tây Thừa đang lau tay, nghe lời cô nói xong không khỏi khựng lại một chút. Mấy lời này chỉ lừa được Mặc Mặc chứ làm sao mà lừa nổi anh.


Nhưng anh cũng hiểu tính cách của Giản Nhân Nhân, nếu cô không muốn nói thì có hỏi cũng vô ích.


Bà Giản ôm lấy Mặc Mặc khí thế hiên ngang, hùng dũng oai vệ về nhà. Năm đó bà không hề nói khoác với người ta, bà từng nói rằng con gái mình gả cho một nhà rất khá. Đương nhiên mấy năm gần đây cũng đã dùng hành động thực tế để chứng mình rằng bà không có khoác lác. Dù sao con rể đã chi tiền mua một căn biệt thự ở quê cho hai ông bà rồi, đây là sự thật không có thể chối cãi. Dẫu cho giá đất ở đây không quá đắt đỏ nhưng một căn biệt thự nhỏ cũng phải tốn đến mấy trăm vạn. Chỉ qua điểm này cũng đủ để chứng minh chàng rể Giản gia này phóng khoáng thế nào, quan tâm đến bố mẹ vợ bao nhiêu rồi.


Thẩm Tây Thừa đưa Mặc Mặc vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, bày ra dáng vẻ có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với thằng bé, điều này làm Mặc Mặc không quen:


- Bố ơi, con có làm gì sai đâu ạ. - Thằng bé thanh minh trước cho bản thân.


Vốn dĩ Thẩm Tây Thừa có chuyện khác muốn hỏi thằng bé, thấy thằng bé cuống quýt thanh minh trong lòng không khỏi sinh nghi. Anh nghiêm mặt lại nói:


- Tự con thành thật nhận tội đi, bố đã biết hết mọi chuyện rồi. Con còn không mau thành thật khai báo.


Mặc Mặc nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Thừa, sau mấy hồi đấu tranh liền nói:


- Ông họ lì xì cho con nhưng con vẫn chưa giao nộp ạ.


Thẩm Tây Thừa giơ bàn tay ra nói:


- Đưa bố xem nào.


Mặc Mặc vô cùng không nỡ lấy mấy cái lì xì trong túi áo ra đưa cho bố:


- Bố ơi, nhưng đây là ông họ cho con chứ không phải cho bố đâu.


- Của con cũng là của bố.


Mặc Mặc còn định giải thích thêm nữa nhưng Thẩm Tây Thừa đã tiếp tục hỏi:


- Tiếp tục khai báo, đừng để bố phải hỏi rồi con mới nói, như thế là không được đâu.


- Bà họ cũng cho con lì xì ạ…


Sau khi Thẩm Tây Thừa lục soát người Mặc Mặc còn phát hiện thêm mấy cái lì xì nữa, chỉ đến lúc anh lột sạch hết tiền trên người của thằng bé mới thấy hài lòng.


- Bố ơi, mọi người đều nói bố có rất nhiều tiền phải không ạ?


- Ừ.

- Thế bố còn cướp tiền của con làm gì ạ?


- Vậy hôm nay bố sẽ dạy con một chuyện, thịt của con muỗi cũng là thịt. - Thẩm Tây Thừa ngồi xổm xuống, đối mặt với Mặc Mặc rồi nói. - Được rồi, không nói chuyện này nữa. Bây giờ bố muốn con giúp bố một việc.


Đôi con ngươi tròn xoe như quả nho của Mặc Mặc đảo vài vòng, trả lời:


- Bố ơi, bố trả tiền công cho nhân viên là vì họ giúp bố làm việc. Vậy bây giờ con giúp bố, bố cũng nên trả tiền công cho con chứ ạ.


Thẩm Tây Thừa phát hiện, con trai anh không phải có đầu óc kinh doanh bình thường đâu. Bé như vậy mà đã biết chuyện trả tiền công, lại còn học một biết mười, không tệ không tệ.


- Được. - Thẩm Tây Thừa gật đầu coi như chấp nhận. - Bố sẽ cho con mười đồng.


Hiện tại Mặc Mặc vẫn chưa có khái niệm về giá trị tiền bạc, nhiều nhất cũng chỉ biết là tiền có thể mua được nhiều thứ:


- Mười đồng có thể mua được cái gì ạ?


- Có thể mua rất nhiều thứ.


Mặc Mặc thỏa mãn rồi, nhưng vẫn mặc cả:


- Con muốn hai cái mười đồng.


- Được. - Thẩm Tây Thừa hào khí nhận lời.


- Thế con phải giúp bố làm gì ạ?


- Mấy ngày này con chú ý quan sát mẹ, xem tại sao mẹ lại không vui. Nếu con làm tốt bố sẽ thưởng thêm một đồng nữa.


- Mẹ không vui ạ? Tại sao hả bố?


Thẩm Tây Thừa đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn thằng bé nói:


- Nếu bố biết thì còn cần con giúp làm gì nữa. Đương nhiên con không được cho mẹ biết là bố nhờ con hỏi, nếu không thì con sẽ không nhận được một đồng nào cả.


Mặc Mặc nhảy từ nắp bồn cầu xuống, chìa tay ra. Thẩm Tây Thừa hiểu được, liền cùng con đập tay.


- Thành giao.


Mặc Mặc từ phòng vệ sinh đi ra, phóng một mạch lên phòng ngủ trên lầu tìm mẹ.


Giản Nhân Nhân đang nằm trên giường nghịch điện thoại, Mặc Mặc cũng leo lên giường, ngoan ngoãn nằm cạnh mẹ, giọng non nớt hỏi:


- Mẹ ơi, hôm nay mẹ và dì Lị Lị đi đâu thế ạ?


- Mẹ và dì đi làm móng đó con. - Giản Nhân Nhân giơ bàn tay ra trước mặt thằng bé. - Mẹ cũng làm đấy, nhìn xem có đẹp không?


- Đẹp lắm ạ. - Mặc Mặc thật ra không có nhìn nhưng thằng bé rất biết nịnh nọt nói. - Mẹ ơi, mẹ đang không vui ạ?


Giản Nhân Nhân thấy kinh ngạc với khả năng quan sát nhạy bén của con trai, nhưng vẫn cười hỏi:


- Làm gì có, sao con lại nói như vậy?


- Mẹ chưa thơm con, cho nên là mẹ không vui. - Mặc Mặc kéo lấy tay mẹ, nựng lên gương mặt phúng phính của mình rồi lại nhìn mẹ nói. - Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì không vui có thể kể cho con nghe. Con là trẻ con nên sẽ quên nhanh thôi.


Giản Nhân Nhân cũng không muốn miễn cưỡng con trai liền xoa xoa đầu thằng bé nói:


- Thật ra cũng không có gì, chỉ là nghe dì Lị lị của con kể chuyện được chồng dì ấy cầu hôn nên có chút cảm động.


Mặc Mặc vô cùng nghiêm túc ghi nhớ câu nói này, rồi lại hỏi:


- Cảm động là gì ạ?


- Chính là rất mừng cho dì Lị lị của con.


- Mẹ con nói với con như vây? - Thẩm Tây Thừa kéo Mặc Mặc vào nhà vệ sinh tiến hành tra hỏi.


Mặc Mặc vâng một tiếng:

- Mẹ nói, chồng dì Lị Lị cầu hân dì ấy nên mẹ thấy cam dong cho dì ấy.


Thẩm Tây Thừa nhẫn nại phân tích lại lời nói của thằng bé:


- Là cầu hôn, hôn chứ không phải hân. Còn kia là cảm động chứ không phải cam dong.


Mặc Mặc không quan tâm đến những chuyện khác, thằng bé xoè bàn tay nhỏ nhắn ra, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Thẩm Tây Thừa:


- Con muốn tiền công.


Thẩm Tây Thừa lấy ví tiền từ túi áo, rút ra hai tờ mười đồng đặt vào tay thằng bé:


- Đây là hai tờ mười đồng cũng là hai mươi đồng.


Mặc Mặc vô cùng vui vẻ với hai tờ tiền trong tay rồi nhét chúng vào túi quần lại nói:


- Bố ơi, nếu lần sau bố có việc gì cần giúp cứ tìm con, đừng tìm người khác.


Thẩm Tây Thừa không nhịn được cười nói:


- Được được, đều tìm con không tìm người khác.


Đợi Mặc Mặc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Thẩm Tây Thừa liền rơi vào trầm mặc. Giản Nhân Nhân sẽ không nói dối Mặc Mặc. Cô ấy nhắc đến chuyện của vợ chồng Lị Lị là có ý gì nhỉ? Lẽ nào chuyện cầu hôn khiến cô ấy không vui ?


Thẩm Tây Thừa cũng không bất ngờ. Bởi vì khi nghe Mặc Mặc nói như vậy khiến anh bật chợt nhớ ra bản thân mình chưa từng cầu hôn Giản Nhân Nhân.


Tình hình lúc kết hôn, anh biết và cô cũng biết. Lúc đó anh không thể cầu hôn cô vì tình cảm của hai người vào thời điểm đó không giống như bây giờ.


Đợi sau khi kết hôn, người đàn ông sẽ nghĩ rằng mình đã kết hôn rồi thì còn cần đến chuyện cầu hôn làm gì nữa. Như vậy không phải rất lằng nhằng thừa thãi sao?


Nhưng anh thật sự thiếu cô một lời cầu hôn.


Cô đã để ý chuyện này, đã muốn có được một lời cầu hôn. Vậy thì sao anh lại không thể bù đắp cho cô chứ.


Chỉ là chuyện cầu hôn này thực sự không phải sở trường của anh. Vốn chưa từng làm qua dù là với người vợ đã cùng anh chung sống mấy năm. Trong phút chốc anh không có phương pháp nào hay cả, xem ra phải cẩn thận suy nghĩ rồi. Cả đời chỉ có một lần cầu hôn, đương nhiên phải trân trọng rồi. Không thể vì để nịnh cho cô vui mà ứng phó qua loa được.


Lúc Thẩm Tây Thừa quay lại phòng ngủ, Giản Nhân Nhân cơ bản đã ném chuyện cầu hôn kia ra khỏi đầu. Đều đã là vợ chồng lâu rồi cứ nghĩ mãi đến chuyện đấy cũng chẳng để làm gì, chi bằng cứ sống tốt từng ngày đi.


Ngày hôm sau bà Giản đã dậy từ sớm, bà định đi chợ mua cá trích tươi về nấu mỳ cho cả nhà ăn, Mặc Mặc cũng dậy tương đối sớm nên liền đi chợ mua thức ăn cùng bà ngoại.


Mỳ cá trích là món tủ của bà Giản, đến Thẩm Tây Thừa còn rất thích. Chỉ là lúc bà ở Đế Đô rất ít cơ hội mua được cá trích tươi. Bây giờ về quê rồi, các chủ quầy hàng hầu như đều là người quen nên nếu như có cá trích tươi sẽ gọi điện báo cho bà.


Mặc Mặc ở phía sau bà Giản nhìn ngó khắp xung quanh.


Bà Giản cũng mua không ít đồ ăn tươi sống. Lúc thanh toán tiền Mặc Mặc bỗng nhớ ra tờ tiền trong túi mình liền kéo áo bà ngoại nói:


- Bà ơi, mười đồng nhiều không ạ?


- Không nhiều lắm.


- Vậy có thể mua bao nhiêu loại hoa quả này ạ?- Mặc Mặc chỉ vào quả táo lớn trong túi của bà hỏi.


Mẹ Giản nghĩ một chút, trẻ con có khái niệm với tiền bạc cũng không phải là xấu nên nói:


- Loại táo này khá ngon. Khoảng hai mươi đồng một cân. Một quả cũng tầm nửa cân nên chắc mười đồng sẽ mua được một quả.


- Vậy có thể mua được bao nhiêu đồ chơi như thế kia ạ. - Mặc Mặc chỉ tay vào cửa hàng đồ chơi hỏi.


Đồ chơi của thằng bé đều là do Thẩm Danh Thắng đi nước ngoài mua về cho. Nhìn nhỏ vậy thôi chứ không hề rẻ một chút nào.


- Không mua được đâu.


- Thế hai tờ mười đồng ạ?


- Cũng không mua được.


Mặc Mặc rầu rĩ trong lòng, gương mặt kìm nén đến mức đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 280 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status