Xuyên qua nông phụ làm giàu nuôi con

Chương 4: Mẹ chồng thiên vị


“Ngươi còn dám nói sau này con ta sẽ thành ăn mày đi xin cơm? Ngươi có gan thì lặp lại lần nữa xem?”

Tiêu Lê trừng mắt nhìn Lý thị nói, nhưng lại ho hai tiếng, xoa xoa đầu, giống dáng vẻ yếu ớt, nàng đây là giả vờ, nếu như nàng khí thế ào ạt, nàng còn sợ Lý thị xuống nước.

Lý thị không nhìn thấy Uông thị, bị Tiêu Lê Hoa công kích như vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ không còn sức lực của Tiêu Lê, nghĩ nàng ta cho dù tức giận cũng không thể làm gì được mình, lập tức chống nạnh lớn tiếng nói: “Làm sao mà không dám nói? Hai tên tiểu tử bẩn thỉu giống lợn nhà ngươi tương lai đi làm ăn mày còn bị người ta ghét! Ta cứ nói đấy, ngươi làm gì được ta!”

“Được! Con ta dẫu sao cũng là cháu ngươi, tất cả đều họ Tạ! Ngươi lại dám rủa sau này con cháu Tạ gia phải đi làm ăn mày! Ngươi là đồ lòng dạ xấu xa! Ta đi tìm cha mẹ phân xử!”

Tiêu Lê liền nói, sau đó làm ra vẻ như muốn đi nhà chính, sau đó đi về phía trước mấy bước, giống như vừa phát hiện Uông thị, lập tức kiện cáo với bà ta.

“Nương, nương đã trở về? Nương vừa rồi có nghe thấy không? Tam tẩu lại rủa Thạch Đầu và Mộc Đầu nhà con sau này sẽ thành ăn mày, còn nói cho dù có làm ăn mày đi ăn xin cũng bị người ta ghét! Nàng làm chị dâu mắng em dâu là con như thế nào cũng được, nhưng không thể rủa cháu của nàng! Thạch Đầu và Mộc Đầu là cháu trai của Tạ gia! Bọn chúng làm cái gì cũng đều đại biểu cho thể diện của Tạ gia, bây giờ Tam tẩu nguyền rủa bọn chúng như vậy, đây là muốn cho Tạ gia chúng ta sau này phải mất mặt sao? Nương, nương nhất định phải xem xét chuyện này!”

Lý thị thấy Uông thị nghiêm mặt trừng nàng ta, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng hung hăng trừng mắt với Tiêu Lê một cái, nghĩ cái đồ nữ nhân chết tiệt này, nhất định là gài bẫy để nàng chui vào!

“Nương, người đừng nghe Tứ đệ muội nói lung tung, con không có ý đó!”

“Ngươi đã nói nhiều lần, không phải là nói không suy nghĩ! Ngươi chính là có suy nghĩ đó!”

Tiêu Lê lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, trong lòng nghĩ dám mắng con trai ta như vậy, đừng nghĩ chỉ lừa gạt như vậy là qua, cho dù không phạt ngươi cũng phải cho ngươi biết sự lợi hại của ta, để ngươi sau này không còn dám mắng như vậy nữa, tâm lý trẻ con vốn yếu ớt, không thể nghe những lời như vậy, nhỡ chẳng may bị tổn thương thì sao.

Uông thị hung dữ trừng mắt nhìn Lý thị một cái nói: “Ngươi dám nói cháu mình như thế sao? Còn không mau trở về nấu cơm đi! Lát nữa đến giờ cơm toàn bộ nam nhân trong nhà sẽ trở về! Ngươi muốn để họ chết đói à. Đi nấu cơm! Thật là không làm cho người khác bớt lo!”

Lý thị nghe xong lập tức nói: “Nương, con đi nấu cơm đây.” Vừa nói xong nàng lập tức xoay người đi vào phòng bếp, nếu bây giờ nàng không đi, Tiêu Lê Hoa túm chặt nàng không tha, nói không chừng mẹ chồng không còn cách nào khác phải phạt nàng, nàng cũng không ngốc.

“Nương, Tam tẩu nói cháu trai của người như vậy, người cứ thế bỏ qua cho nàng sao?”

Tiêu Lê nhìn chằm chằm Uông thị hỏi, nghĩ thầm bà mẹ chồng này vốn không chào đón Tiêu Lê Hoa, bởi vì thanh danh không tốt của Tiêu Lê Hoa, hơn nữa còn luôn gây chuyện, lại còn lười biếng, nhưng Thạch Đầu và Mộc Đầu là cháu của bà, sao bà lại không bảo vệ? Chỉ là nhìn bộ dạng bẩn thỉu của Thạch Đầu và Mộc Đầu, trong lòng nàng cũng hiểu hai đứa trẻ này bình thường cũng không được bà nội chăm sóc gì, trong lòng nàng tự nghĩ người một phòng này đúng là không được người khác chào đón a.

Uông thị bị Tiêu Lê nhìn chằm chằm có chút căm tức, nghĩ nàng dâu này đúng là cưới về để hành hạ cái nhà này mà, bà cũng tức giận khi vợ lão Tam nguyền rủa cháu mình, nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Lê Hoa là bà đã thấy khó chịu, căn bản không muốn giúp đỡ hai đứa bé kia. Thậm chí trong lòng bà còn có suy nghĩ có một người mẹ như vậy, hai đứa trẻ này có khi sau này phải đi làm ăn mày thật.

Năm ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, Uông thị làm mẹ đối với sáu đứa con của mình cũng khác nhau, lão Tứ vừa hay lại là đứa con trai không được coi trọng nhất trong mắt bà. Vợ lão Tứ lại càng khiến cho bà khó chịu. Hai đứa bé bọn chúng sinh ra cũng là kém cỏi nhất trong đám con cháu, không khiến người khác yêu thích.

Mặc dù Uông thị không vui khi Lý thị mắng cháu trai của mình, nhưng cũng không muốn ra mặt vì đám người không khiến người khác yêu thích như vợ lão Tứ và Thạch Đầu Mộc Đầu mà đi phạt Lý thị, bà đã nói vậy mà vợ lão Tứ này còn dám lớn lối. Chưa kể Lý thị chỉ là mắng Thạch Đầu và Mộc Đầu, cũng không phải mắng tất cả người trong Tạ gia, không mắng người mà bà quan tâm, bà bực mình Lý thị, nhưng lại không bực đến muốn phạt nàng ta.

Hiện tại Tiêu Lê Hoa dám nhìn bà như vậy, giống như là bảo bà làm sai rồi, Uông thị không khỏi trợn mắt, nhớ đến mấy năm nay vợ lão Tứ gây ra cho Tạ gia biết bao phiền phức và tiếng xấu, lập tức nổi giận với Tiêu Lê Hoa.

“Nàng sai, nhưng ngươi có sai không? Nàng cũng chỉ nói ngoài miệng một chút, ngươi nhìn ngươi xem, ngày ngày lười biếng như lợn, hai đứa bé bẩn thỉu như lợn, giống y như ăn mày, người ta nói thế còn khó chịu sao? Nếu như ngươi không muốn bị người khác nói như vậy, thì chịu khó chăm chỉ đi, chăm sóc tắm giặt cho chúng không bẩn thỉu như lợn, không giống như ăn mày đi! Hừ, có người mẹ như ngươi chi bằng không có! Không biết còn tưởng là mẹ kế đấy, đúng là tạo nghiệt mà!”

Uông thị mặc dù già rồi, nhưng răng lợi vẫn tốt, mắng rất trơn tru, mắng xong liền quay người đi về phía nhà chính.

Tiêu Lê mím môi, bà mẹ chồng này rõ ràng chính là bênh Lý thị, Tiêu Lê Hoa không chăm sóc con cái cùng với chuyện Lý thị mắng cháu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nàng không phải là con dâu tốt, nhưng Thạch Đầu và Mộc Đầu cũng là cháu của Tạ gia, làm bà nội sẽ không để cho người ta mắng bọn chúng như vậy. Nhưng mẹ chồng lại vì bất mãn với Tiêu Lê Hoa mà thiên vị.

Vào giờ khắc này, Tiêu Lê nghĩ đến bà mẹ chồng ở kiếp trước, người phụ nữ mà nàng thống hận. Cái thai thứ hai của Tiêu Lê là nàng toàn tâm toàn ý muốn giữ lại, kết quả là vì mẹ chồng mà mất đi.

Bà mẹ chồng kia nói, khi bà mang thai cũng không ngại làm việc, có khi còn sinh con ngay bờ ruộng, đến ngày mùa cũng vẫn làm bình thường, khỏe mạnh như trâu. Còn nói Tiêu Lê cũng không gầy yếu gì, nhất định cũng sẽ làm được, trong nhà ngoài nhà việc gì cũng đổ hết cho nàng. Kết quả là đứa bé trong bụng bị sảy mất, người nhà chồng còn mắng nàng kém cỏi, nàng mang theo tấm thân bệnh tật cùng một bụng đầy ấm ức thương tâm trở lại bên chồng.

Bà mẹ chồng kia cũng thiên vị vợ của con trai khác, khi đó Tiêu Lê là một nàng dâu hiếu thuận nhu nhược biết lễ nghĩa, nhưng cũng không được yêu thích.

Cho nên Tiêu Lê nghĩ có lẽ cho dù Tiêu Lê Hoa là nàng dâu ngoan ngoãn hiếu thuận hơn Lý thị, kết quả vẫn thế, nàng cũng sẽ không vì Tiêu Lê Hoa lưu lại cho nàng cục diện rối rắm này mà khiến cho mẹ chồng không còn thiên vị nữa.

Nhưng Tiêu Lê cũng hiểu rõ nếu tự nàng không làm thay đổi danh tiếng của mình, loại chuyện này sau này sẽ càng có nhiều hơn.

Lúc này Lý thị đứng ở cửa phòng bếp, đắc ý liếc mắt nhìn Tiêu Lê Hoa nói: “Tứ đệ muội, ngươi nên mau mau trở về phòng đi, đừng quên ngươi còn bị thương đấy, lại còn tiêu tốn một lượng bạc cơ mà. Nhờ có bố mẹ chồng tốt bụng, nếu là người khác thì do ngươi tự làm tự chịu, chưa chắc đã chịu bỏ bạc ra cho ngươi đâu.”

Uông thị nghe xong quay đầu trợn mắt nói: “Còn không mau trở về phòng đi, nếu còn bị làm sao nữa, đừng có mong mời lang trung lần nữa!”

Tiêu Lê nhìn Lý thị nói: “Tam tẩu, ngươi và nương đều cho rằng con ta bẩn như lợn sau này còn có thể trở thành ăn mày. Cho là nói như vậy cũng không sai. Ta dây có thể yên tâm rồi, sau này ngươi phải chăm sóc thật tôt cho con ngươi, ta cũng là người rất thích nói lời thật lòng, đến lúc đó các người cũng đừng chê ta nói lời thật lòng khó nghe.”

Lý thị tức giận nhìn Tiêu Lê chằm chằm, nghĩ Tiêu Lê này là có ý gì?

Uông thị vốn định đi vào nhà chính rồi, nghe nàng nói như vậy cả người cứng đờ, thiếu chút nữa quay người lại mắng Tiêu Lê Hoa, lại bị lão đầu tử đứng ở cửa lôi vào.

“Nương.......”

Một giọng nói nhỏ vang lên, thân thể Tiêu Lê chấn động, tiếng gọi này nàng đã mong ước từ lâu, bây giờ được nghe thấy, hơn nữa nàng biết đây là gọi nàng, chút khó chịu trong lòng nàng lập tức biến mất, xoay đầu nhìn về hai bóng hình nho nhỏ trước mặt.

“Nương.......”

Hai bé con nhìn thấy Tiêu Lê xoay người nhìn chúng, ánh mắt tỏa sáng đến dọa người, liền mím môi giống như muốn khóc, chẳng lẽ nương bị Tam bá nương và bà nội làm cho tức giận nên bây giờ muốn mắng bọn chúng sao?

“Ừ.”

Tiêu Lê chỉ là hơi sửng sốt một chút, sau đó cao giọng đáp lời, giờ khắc này, ánh mắt Tiêu Lê tỏa sáng gần như muốn khóc, nàng hoàn toàn đón nhận thân phận này rồi, nghĩ sau này mình chính là Tiêu Lê Hoa, Tiêu Lê chính là kiếp trước!

Tiêu Lê Hoa nhìn thấy hai đứa bé lui về sau một bước, nghĩ chắc mình nói to quá, dọa bọn chúng, trong trí nhớ Tiêu Lê Hoa đối xử với hai đứa bé này không tốt chút nào. Không quan tâm chăm sóc, có lúc còn đánh mấy cái, so ra còn không bằng mẹ kế, mẹ kế ít ra còn muốn giấu diếm người khác, mẹ ruột này thì còn không thèm để ý giấu diếm ai. Nên hai đứa con sợ nàng cũng là bình thường.

“Đi, trở về phòng nào.”

Tiêu Lê Hoa đưa tay về phía chúng, thấy hai đứa bé từ từ đi tới, nàng muốn đưa tay lên xoa xoa đầu bọn chúng, lại sợ hù dọa chúng chạy mất, muốn đợi đến lúc vào phòng rồi nói, đến lúc đó bọn chúng muốn chạy cũng không được. Ặc, sao lại có ý nghĩ kỳ lạ này? Giống như lừa cừu nhỏ vào trong hang sói vậy. Tiêu Lê Hoa bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười vui vẻ.

Thạch Đầu và Mộc Đầu nhìn thấy nương tự cười, hai đứa đều không hiểu, nhưng trong lòng cũng không thấy sợ hãi, bọn chúng gần như chưa từng thấy nương cười bao giờ. Không phải nương vừa mới rất tức giận sao? Sao lại cười rồi? Vừa rồi nương là vì bọn chúng mà cãi nhau với Tam bá nương sao? Bọn chúng tuy nhỏ, nhưng cũng nghe thấy nương giống như đang bênh mình.

Vào phòng, Tiêu Lê Hoa ngồi lên kháng, dựa lưng vào tường, đầu nàng bị thương, vừa rồi lại còn cãi nhau với người khác, bên trong bên ngoài đầu đều đau. Nàng muốn nhanh chóng dưỡng thương cho tốt, hiện giờ nàng còn có hai đứa con trai phải nuôi đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status