Xuyên việt chi pháo hôi nam xứng

Chương 129: Tiến hành trừ độc


Diệp Thạch bất an nhìn phương hướng trung tâm mỏ đá, trong mắt xẹt qua vài tia lo lắng.

Diệp Thạch âm thầm nghĩ: Hùng Uy tên kia bị nướng thì không sao, dù sao tên kia da dày, bị nướng thì nhiều lắm cũng chỉ là lột da, nhưng nếu như Mộ Thần bị hỏa nướng thì liền rất phiền toái!

Diệp Thạch đi tới đi lui đầy bất an, thỉnh thoảng nghển cổ nhìn phương xa.

Mộ Thần cùng Hùng Uy đang làm gì?” Kinh Sí Diễm phiêu nhiên rơi xuống bên người Diệp Thạch hỏi.

Diệp Thạch oán giận nói: “Hùng Uy không muốn sống nữa, muốn Mộ Thần thiêu chết hắn, là bản thân hắn muốn chết, không liên quan tới Mộ Thần!

Kinh Sí Diễm: “

Diệp Thạch cắn môi, lại nói: “Hùng Uy tự mình muốn chết thì không sao, nhưng hắn ngàn vạn đừng thêm phiền toái cho Mộ Thần!

Kinh Sí Diễm: “

Mộ Thần cùng Hùng Uy đồng thời nhảy vào trung tâm trận pháp, Mộ Thần tay nhất chiêu, hỏa diễm hai màu thanh hồng lui thành một đoàn nho nhỏ rơi vào lòng bàn tay Mộ Thần.

Nguyên bản là một ngọn lửa bạo liệt, tại trên tay Mộ Thần lại trở nên an phận hơn rất nhiều, Hùng Uy thấy một màn như vậy, huyền tâm nhất thời buông xuống vài phần.

Tuy nói Hùng Uy lúc trước biểu hiện thực siêu nhiên, không sợ sinh tử, nhưng mà là một con người, hắn vẫn rất tiếc mệnh.

Bàn tay Mộ Thần đặt trên lưng Hùng Uy, một cỗ hỏa diễm nóng rực nhất thời ập vào bên trong thân thể Hùng Uy.

Mộ Thần trước đó nói không chút để ý, nhưng đến lúc chân chính động thủ lại hết sức chăm chú, mỗi một bước đều làm không thể xoi mói.

Mộ Thần cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia nghiêm túc, hắn chọn trừ độc cho Hùng Uy bây giờ là đã trải qua thời gian suy nghĩ lâu dài.

Hùng Uy là lợi thế tốt nhất để hắn đối phó với Lục Nghiêu, Minh Nguyệt học viện thế tới ào ạt, Thánh Tinh học viện nếu vào thế yếu thì sẽ rất bất lợi đối với hắn.

Ánh sáng nhân vật chính của Lam Nhược Phong đã tiêu tán hầu như không còn, mắt thấy đã chuẩn bị từ nhân vật chính trở thành pháo hôi, nhưng mà, Lục Nghiêu vẫn chưa có nha!

Hùng Uy từ từ nhắm hai mắt lại, không ngừng bức bách hàn độc trong thân thể dung hợp cùng hỏa diễm.

Sao lại đột nhiên lạnh xuống rồi? Mộ Thần rõ ràng đangđốt lửa mà! Hẳn là nênnóng lên mới đúng chứ! Chẳng lẽ là Hùng Uy tẩu hỏa nhập ma?” Diệp Thạch không hiểu, kéo kéo y phục trên người, hỏi.

Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ trừng Diệp Thạch, “Không nên nói bậy nói bạ!

Đây là dấu hiệu Hùng Uy chuẩn bị thăng cấp! Xem ra Mộ Thần tiến hành trừ độc thập phần thuận lợi.

Sư Tử Ngọc chạy như bay mang theo Trang Du lại đây, “Mộ Thần đang trừ độc cho Hùng Uy sao?

Kinh Sí Diễm gật đầu, “Ừ.

Hắn cũng quá mạo hiểm rồi, hắn chỉ có tu vi võ sư mà cũng dám trừ độc thay Hùng Uy, vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm.” Sư Tử Ngọc lạnh lùng nói.

Kinh Sí Diễm cười nói: “Hùng Uy còn không sợ Mộ Thần đốt chết hắn, nên việc này cũng không cần ngươi quan tâm đâu.

Sư Tử Ngọc híp mắt, hừ lạnh một tiếng.

Mộ Thần quá liều lĩnh rồi.” Trang Du lo lắng nói.

Diệp Thạch không cho là đúng, “Mộ Thần mới không có liều lĩnh!Hắn có nắm chắc mới làm như vậy!” Trang Du người này bị gì vậy?! Chuyện gì cũng có mặt hắn!

Mộ Thần có mấy thành nắm chắc?!” Sư Tử Ngọc không cho là đúng hỏi Diệp Thạch.

Chuyện này ta cũng không biết, dù sao cũng có rất nhiều phần nắm chắc!” Diệp Thạch lời lẽ chính nghĩa nói. Mộ Thần nói có hai thành, hai thành cũng rất nhiều..

Sư Tử Ngọc khinh thường khẽ hừ một tiếng, Diệp Thạch không cho là đúng, phiên cái xem thường.

Không được, không thể để cho tiểu tử Mộ Thần kia làm ẩu.” Sư Tử Ngọc dùng lời lẽ chính nghĩa nói, nhưng trong mắt lại xẹt qua vài tia ám quang.

Kinh Sí Diễm nhìn chằm chằm Sư Tử Ngọc, lạnh giọng nói: “Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện dư thừa, Tổng viện trưởng đang nhìn chằm chằm đấy, huống chi, bây giờ chuyện chống đỡ kẻ thù bên ngoài mới là chuyện gấp!

Sư Tử Ngọc đầy bất mãn hỏi Kinh Sí Diễm: “Ngươi nói cái này là có ý gì?

Kinh Sí Diễm thản nhiên cười, “Không có ý gì cả, Tử Ngọc huynh, ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá.

Sư Tử Ngọc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm như nước.

… …

Đó là cái gì? Bí cảnh mở cửa sao?” Đồng Dao Dao nhìn phương xa, vẻ mặt hoang mang.

Lục Nghiêu nhìn phương hướng phía trước, trong mắt hiện lên ám quang.

“Động tĩnh này, …là có cao thủ vương cấp thăng lên hoàng cấp!” Sắc mặt Minh Nguyệt viện trưởng Không Sát đột nhiên trở nên trầm trọng.

Nghe được lời Không Sát nói, đệ tử ở đây bỗng kích động đứng lên.

Cao thủ hoàng cấp ở Fred đế quốc mới chỉ có ít ỏi vài người, một cao thủ thăng lên hoàng cấp gần đây nhất, là tại ba mươi năm trước, đám học sinh ở Minh Nguyệt học viện này đều chưa có kiến thức qua cảnh tượng như vậy.

Trong lòng Lục Nghiêu bỗng dâng lên một cỗ cảm giác bất an, Thánh Tinh học viện nếu như nhiều hơn một cao thủ hoàng cấp, vậy đối với kế hoạch lần này của bọn họ mà nói, ảnh hưởng thập phần lớn!

Không Sát híp mắt, trong mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.

Phương hướng dị tượng phát sinh đúng là phương hướng Thánh Tinh học viện, Thánh Tinh học viện chỉ có bốn võ vương, ba người còn lại đều kém xa hoàng cấp, Hùng Uy cũng trúng hàn độc, thấy thế nào cũng không thể có người thăng cấp trong thời gian này a!

Hình như độ ấm thấp xuống.” Đồng Dao Dao nói.

Không Sát liếc mắt nhìn Đồng Dao Dao một cái, nói: “Là băng hệ công pháp! Xem ra là Hùng Uy đang thăng cấp.

Hùng Uy tu luyện đúng là băng hệ công pháp, bản thân hắn tu luyện cũng đã sớm tới cửu tinh võ vương đỉnh phong, nhưng nếu Hùng Uy muốn thăng cấp thì còn phải có khống hỏa sư chưởng khống dị hỏa ngũ phẩm tương trợ, bên trong Huyền Phong đế quốc có người như vậy sao?

Một đám học sinh hai mặt nhìn nhau, cao thủ thăng lên hoàng cấp có khí tượng thật sự là quá kinh người, bọn họ ở xa như vậy còn có thể nhìn thấy, cảm thụ được.

… …

Mỏ đá đã hoàn toàn bị đóng băng, đám đệ tử bị phạt tới mỏ đá đều bị dẫn ra.

Thật lạnh!” Diệp Thạch xoa xoa hai tay, “Lão gia hỏa Hùng Uy kia cư nhiên nháo ra động tĩnh lớn như vậy.

Kinh Sí Diễm bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, dạy bảo: “Không thể gọi là ‘lão gia hỏa này’, phải gọi là ‘tiền bối’.

Vừa vào hoàng cấp liền hóa rồng, quả nhiên cao thủ hoàng cấp mới là nhân vật cao nhất ở Huyền Phong đế quốc, sau này cho dù là hắn gặp được Hùng Uy, thì cũng phải tất cung tất kính.

Diệp Thạch bĩu môi, bất đắc dĩ nói: “Ta biết rồi.

Mộ Thần bước từng bước từ trong mỏ đá đi ra, khí tức diễm hỏa quanh thân Mộ Thần thập phần sinh động, khí thế trên người đã tiến đến giai tiếp theo.

Kinh Sí Diễm nhìn Mộ Thần, đôi mắt xẹt qua một tia dị sắc.

Lấy thực lực cấp bậc võ sư của Mộ Thần, cư nhiên có thể mượn dùng lực lượng trận pháp chưởng khống dị hỏa ngũ cấp, thực sự là thiên tài!

Sắc mặt Mộ Thần tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, bỗng nhiên thân mình lung lay một cái, chuẩn bị ngã xuống.

Không đợi Kinh Sí Diễm kịp phản ứng, Diệp Thạch đã bước lên trước một bước ôm lấy Mộ Thần.

Mộ Thần đã bất tỉnh.” Diệp Thạch vội vàng hô một tiếng.

Kinh Sí Diễm thấy bộ dáng lòng nóng như lửa đốt của Diệp Thạch thì bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có Mộ Thần mới có thể làm cho đồ đệ nhà mình khẩn trương đến như vậy.

Đừng có gấp, hắn chỉ là quá mệt mỏi mà thôi, ngủ dậy liền tốt lên.” Loại trừ hàn độc thay Hùng Uy, đối với Mộ Thần mà nói, chung quy có chút khó.

Diệp Thạch nghe được lời Kinh Sí Diễm nói, nhất thời thở ra một hơi.

Kinh Sí Diễm nhìn Mộ Thần, như có điều suy nghĩ, nói: “Hắn hiện tại cần nghỉ ngơi, trước tiên mang hắn về biệt viện đi.

Diệp Thạch không nghĩ ngợi liền gật đầu.

Tại trung tâm mỏ đá, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn bạo phát ra, độ ấm chung quanh lần thứ hai giảm xuống thêm vài phần.

Lão tử rốt cục thăng cấp võ hoàng!” Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc tại trên mỏ đá vang lên, tai Diệp Thạch bị chấn động một trận.

Diệp Thạch cắn chặt răng, thầm nghĩ: Không phải chỉ là thăng cấp võ hoàng thôi sao? Có cần phải hô to gọi nhỏ như vậy không?

Hùng Uy khí phách phấn chấn từ trong mỏ đá đi ra, khí thế trên người vô cùng lớn.

Vẻ mặt Kinh Sí Diễm cười khổ nhìn Hùng Uy, nguyên bản thực lực của Hùng Uy tuy rằng mạnh hơn hắn, nhưng mà hiện tại chỉ có thể nhìn lên.

Tiểu tử này sao vậy?” Hùng Uy nhăn chặt mày nhìn Mộ Thần, hỏi.

Diệp Thạch nhịn không được mà oán giận nhìn Hùng Uy, “Hắn đã mệt tới mức bất tỉnh.

Hùng Uy lắc đầu, tiếc nuối nói: “Rốt cuộc chỉ là tuổi trẻ, thân thể thật yếu đuối!

Diệp Thạch hung hăng trừng Hùng Uy, Hùng Uy không để bụng cười ha ha.

Diệp Thạch phiên cái xem thường, âm thầm nghĩ: Hùng Uy này thật là, mình cư nhiên lại nghĩ hắn sẽ lo lắng cho Mộ Thần.

Hùng tiền bối, Mộ Thần thật sự không có chuyện gì sao? Hắn thoạt nhìn không tốt lắm.” Trang Du lo lắng hỏi.

Hùng Uy nhìn Mộ Thần, nói: “Không có gì không tốt.

Hàn độc trong cơ thể Hùng Uy cần có dị hỏa ngũ cấp mới có thể loại trừ, bởi vì cấp bậc hàn độc cũng cỡ đó, lúc tiến hành trừ độc được một nửa, hàn độc kia cảm nhận được uy hiếp, tán loạn chung quanh tại trong thân thể Hùng Uy.

Mộ Thần phải toàn thân quán chú mới có thể truy tìm được tung tích hàn độc, Mộ Thần một bên phải truy đuổi hàn độc, một bên phải khống chế dị hỏa không ngừng bạo động. Có thể chống đỡ đến khi chấm dứt trừ độc, không thể không nói là kỳ tích.

Hùng Uy nhìn Mộ Thần, ánh mắt không khỏi có vài phần phức tạp, hắn vẫn luôn cảm thấy người đồ đệ này rất cẩn thận, nhưng lại không nghĩ tới còn rất có tinh thần mạo hiểm, nhưng mà là lấy lão xương cốt này của hắn đem mạo hiểm.

Hắn đều đã hôn mê, còn không có gì không tốt? Đều là ngươi làm hại.” Diệp Thạch dữ tợn nhìn Hùng Uy, nói.

Hùng Uy phiên cái xem thường, “Hắn chỉ là đang ngủ mà thôi, ngươi xem hắn ngủ có bao nhiêu ngon kìa!

Mộ Thần lợi dụng trận pháp dung hợp thái dương tinh hỏa cùng dị hỏa, trải qua lần dung hợp này, dị hỏa trong thân thể Mộ Thần lại cường thịnh hơn vài phần. Lần trừ độc này khiến cho Mộ Thần đối với lực chưởng khống dị hỏa tăng mạnh, tới lúc Mộ Thần tỉnh lại, hắn chính là cao thủ cấp bậc võ linh.

Hoa Xu nhìn Hùng Uy, trong con ngươi hiện lên vài phần hâm mộ, “Hùng Uy cư nhiên thật sự thăng cấp võ hoàng.

Từ nay về sau, ba võ vương bọn họ liền phải lùn hơn Hùng Uy một cái đầu, Hùng Uy thăng cấp võ hoàng coi như là đúng lúc.

Mộ Thần này thật đúng là giỏi!” Hoa Xu nhịn không được mà thở dài.

Lúc trước Sư Tử Ngọc chọn Trang Du, Kinh Sí Diễm đoạt Diệp Thạch, Mộ Thần lại là vô chủ, hắn nếu như đuổi trước Hùng Uy nhận Mộ Thần làm đồ đệ, vậy thì vị đồ đệ tài hoa hơn người này chính là của mình, đáng tiếc, mắt mình nhìn không tốt, không có phát hiện khối ngọc thô này, lại để Hùng Uy nhặt tiện nghi.

Lam Nhược Phong chắp tay sau lưng, gắt gao nắm chặt tay, lúc trước, Mộ Thần cho dù lợi hại như thế nào thì cũng đều là tiểu bối mà thôi, nhưng mà lần này trợ giúp Hùng Uy trở thành cao thủ hoàng cấp, năng lực của hắn cũng đã thoát ly đám đệ tử bọn họ, cho dù thế hệ trước cũng theo không kịp.

Hách Đồ tại bên ngoài biệt viện Mộ Thần gấp xoay quanh.

Viện trưởng, ngươi đừng vội!” Địch Hàn nhìn Hách Đồ nói.

Đừng vội? Ta có thể không vội sao?” Hách Đồ đầu tiên là chờ Mộ Thần bế quan, đợi rất nhiều ngày, kết quả khi Mộ Thần rốt cục đã xuất quan ra, tiếp đón đều không có liền trực tiếp phóng tới mỏ đá, thật vất vả từ trong mỏ đá đi ra, cư nhiên lại bắt đầu ngủ, rất có một tư thế ngủ không dậy.

Viện trưởng, Diệp Thạch nói, Mộ Thần đã là tứ cấp trận pháp sư, cho nên, trận đấu của trận pháp viện, hắn thắng chắc rồi.” Địch Hàn nói.

Hách Đồ phiên cái xem thường, nói: “Lời nói của Diệp Thạch mà ngươi cũng tin tưởng à? Đừng nói là tứ cấp trận pháp, hắn ngay cả tam cấp trận pháp có cái dạng gì cũng không biết đâu.

Địch Hàn: “
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status