Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 101: Bất mãn

Editor: Aubrey.

Thời điểm hai người đang trò chuyện, Lý Tự mang theo Hà Văn Tùng vào phòng.

Nguyên An Bình liếc nhìn thần sắc đắc ý của Hà Văn Tùng, sau đó liền hỏi Lý Tự: "Đã thi xong?"

Lý Tự báo cáo: "Ân! Đã thi xong, Hà Văn Tùng thi được tám mươi lăm phân."

Tuy rằng nhóc cảm thấy Hà Văn Tùng rất phiền phức, nhưng sẽ không cố ý đánh giá thấp đối phương, nên liền thành thật báo cáo.

Nguyên An Bình nhíu mày, nói với Hà Văn Tùng: "Ngươi thi hơn tám mươi phân khiến cho ta rất bất ngờ, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có thể thi hơn sáu mươi phân."

Hà Văn Tùng đắc ý: "Hừ! Vậy là ngươi coi thường bổn thiếu gia rồi."

Lý Tự bất mãn: "Có gì tốt mà ngươi đắc ý? Dù sao cũng đã được mười mấy tiên sinh dạy qua, những học sinh mà ta sát hạch lúc trước chưa được ai dạy qua cả."

Thấy Hà Văn Tùng chuẩn bị ầm ĩ với Lý Tự, Nguyên An Bình liền nói với Lý Tự: "Lý Tự! Đừng nói như vậy, nó thi được tám mươi lăm phân là thực lực thật sự."

Hà Văn Tùng nhìn Lý Tự, đắc ý nói: "Xem đi, tiên sinh của ngươi cũng đã nói như vậy rồi, ta thi được tám mươi lăm phân là bởi vì ta lợi hại."

Lý Tự trưng ra bộ dạng xem thường, lười nói chuyện với nhóc.

Nguyên An Bình nhìn về phía Hà Văn Tùng: "Nếu ngươi đã được thông qua, vậy sau này ngươi sẽ là học sinh của ta. Chương thúc của ngươi muốn cho ngươi tá túc ở đây, nên sau này ngươi sẽ ở cùng với ta."

Hà Văn Tùng có chút do dự, nhóc không muốn Nguyên An Bình dạy học cho nhóc, càng không muốn sống trong căn nhà của Nguyên An Bình.

Lý Tự nhân cơ hội nói: "An Bình ca! Ta nghĩ ngươi không nên thu nhận Hà Văn Tùng, hắn khẳng định không muốn học với ngươi, cũng không muốn sống tại nơi này, ngươi sẽ không thu nhận hắn phải không?"

Vừa nghe Lý Tự nói không cho Nguyên An Bình thu nhận mình, Hà Văn Tùng liền không phục: "Ta đã được thông qua, dựa vào cái gì mà không nhận ta?"

Nhóc lại quay qua nói với Nguyên An Bình: "Ta đồng ý ở lại học tập với ngươi, còn nữa, hắn được làm phụ tá dạy học của ngươi, ta cũng có thể được làm phải không?"

Dưới cái nhìn của nhóc, Lý Tự có thể đắc ý như vậy không phải là vì được làm phụ tá dạy học sao? Nếu như mình cũng được làm, hẳn là có thể đánh bại Lý Tự, đến lúc đó, nhóc sẽ khiến cho đối phương phải xin chịu thua với nhóc.

"Có thể, nếu muốn được làm phụ tá dạy học, chỉ cần tham gia khảo thí, sau khi thông qua là có thể được làm." Nguyên An Bình nhìn ra Hà Văn Tùng đang muốn phân cao thấp với Lý Tự, vì vậy, hắn lại nói: "Lý Tự thuộc nhóm người đầu tiên được làm phụ tá dạy học, đã sớm trở thành một phụ tá cực kỳ xuất sắc, hoàn toàn có thể giúp ta dạy học cho tân học sinh. Gần đây ta đang có ý định tuyển thêm hai người, thời điểm đó ngươi cũng có thể cùng các học sinh khác tham gia khảo thí, có lẽ ngươi cũng có thể thông qua đấy."

Chương Lâm Dịch ở một bên vẫn luôn để cho mọi chuyện sống chết mặc bay, cũng nhìn ra được Hà Văn Tùng bị khơi dậy lòng hiếu thắng, đây là chuyện tốt. Cho nên, hắn không nói gì, cũng không định mở miệng nói giúp cho Hà Văn Tùng, hắn cảm thấy nếu như để cho nhóc ở đây hẳn sẽ có sự thay đổi, nói không chừng sẽ thay đổi rất nhiều.

Hà Văn Tùng cho rằng nếu có thể ở lại đây một khoảng thời gian, chờ đánh bại Lý Tự xong sẽ rời đi, nên nhóc mới sảng khoái đáp ứng như vậy: "Được."

Nhóc nói với Lý Tự: "Đợi đến khi ta cũng được làm phụ tá dạy học, xem ngươi lúc đó đắc ý như thế nào."

Lý Tự lạnh nhạt nói: "Chờ làm được đi rồi hẵng nói, ngươi cho rằng muốn làm phụ tá dạy học dễ như vậy sao?"

Hà Văn Tùng đối với chính mình rất có lòng tin: "Ta nhất định sẽ làm được! Chúng ta đánh cược đi, nếu như ta được làm phụ tá dạy học, ngươi phải ở trước mặt tất cả mọi người xin chịu thua với ta."

Lý Tự đáp: "Được thôi, chỉ có điều, ta thấy ngươi có thể sẽ chờ không được đến ngày đó. Còn không bằng rời đi sớm một chút, cũng bớt ở chỗ này lãng phí thời gian, nhìn thấy ngươi liền thấy phiền!"

"Ta nhìn thấy ngươi cũng phiền!" Hà Văn Tùng không một chút nhường nhịn: "Ta muốn ở lại, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!"

"Ha ha! Ta thấy không có khả năng lắm." Lý Tự không tin.

"Cứ chờ xem!"

Nguyên An Bình chờ bọn họ tranh cãi xong, mới nói với Lý Tự: "Ta đi chung với ngươi nhìn tình hình trong lớp."

Sau đó hắn lại nói với Chương Lâm Dịch: "Xin lỗi, ta đi qua bên này một chút, các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi."

"Ngươi cứ tùy ý." Chương Lâm Dịch không ngại nói.

Ra khỏi phòng, Nguyên An Bình vừa đi vừa hỏi: "Tình huống thế nào?"

Lý Tự không cao hứng nói: "Tiểu tử kia thật là kiêu ngạo, há mồm ngậm miệng đều chỉ nói bản thân có bao nhiêu tiền, rất xem thường người khác. Thật không hiểu nổi, ta đâu phải là người hầu của hắn, cho dù hắn có tiền thì có liên quan gì đến ta?!"

"Nó được người khác tâng bốc quen rồi, nên tính tình có chút bá đạo." Nguyên An Bình nghĩ đến thân thế của đứa trẻ kia, liền nói với Lý Tự: "Đứa trẻ này kỳ thực rất đáng thương, phụ thân qua đời, bên người cũng toàn là một đám người hầu chỉ biết nịnh hót nó, bằng hữu thật sự của nó hẳn cũng không có bao nhiêu."



Tuy rằng Lý Tự cảm thấy Hà Văn Tùng không cha không nương rất là đáng thương, nhưng khi nghĩ đến tính cách của Hà Văn Tùng, nhóc lại cảm thấy chán ghét: "Ta nghĩ là chẳng có người bằng hữu nào đâu, nếu không phải muốn có được chỗ tốt từ trên người hắn, thì làm gì có người nào thích làm bằng hữu của hắn?"

"Ta biết ngươi cảm thấy nó phiền, nhưng ta lại nhận thấy nó đã coi ngươi là mục tiêu phấn đấu, sau này ngươi phải cố gắng phối hợp với nó nhiều một chút. Dù sao ta cũng đã đáp ứng với Chương Lâm Dịch sẽ dạy học cho nó, không thể để cho nó không có lý tưởng sống giống như trước kia."

Nguyên An Bình thương lượng với Lý Tự: "Tốt xấu gì cũng làm cho nó thành thật học tập, bây giờ nhìn lại, phép khích tướng đối với đứa trẻ kia có hiệu quả rất tốt. Sau này ngươi hãy kích thích nó nhiều một chút, làm cho nó hăng hái luôn tiến về phía trước."

"Hảo." Lý Tự không từ chối, dạy cho đứa trẻ này còn có thể đổi được một ngôi trường, rất có lời. Cho dù rất ghét Hà Văn Tùng, nhưng khi cãi nhau nhóc không phải là người chịu thiệt thòi, nếu có đánh nhau, trong mắt Lý Tự, thân thể gầy yếu của Hà Văn Tùng không phải là đối thủ của mình.

Nguyên An Bình đi rồi, Chương Lâm Dịch liền khen Hà Văn Tùng: "Văn Tùng! Con quả nhiên không khiến cho ta thất vọng."

Đối với việc mình thi được tám mươi lăm phân, Hà Văn Tùng vô cùng cao hứng, nhóc chưa bao giờ có cảm giác thành công như vậy: "Đó là chuyện đương nhiên, con sẽ không khiến cho Chương thúc thất vọng."

"Ân! Thoạt nhìn hài tử được gọi là Lý Tự kia rất không có thiện cảm với con." Chương Lâm Dịch cố ý nói: "Nghe đâu đứa trẻ kia học rất giỏi, con nhất định phải đánh bại nó, cho nó biết thật ra con rất lợi hại."

"Con nhất định sẽ đánh bại hắn!" Hà Văn Tùng quyết định bất cứ giá nào cũng phải khiến cho Lý Tự xin chịu thua!

Chương Lâm Dịch thấy mục đích đã thành công, liền cười cười vỗ vai nhóc: "Hảo hảo nỗ lực, ta đối với con có lòng tin."

Sau giờ ngọ, Chương Lâm Dịch cáo từ, Hà Văn Tùng có chút không nỡ, dù sao nơi ở của Nguyên An Bình đối với nhóc cũng là một địa phương xa lạ.

Chương Lâm Dịch thấy Hà Văn Tùng lo lắng như vậy, liền an ủi: "Văn Tùng! Ở nơi này cố gắng học tập với Nguyên tiên sinh thật tốt, ta sẽ thường xuyên tới thăm con."

"Ân." Hà Văn Tùng có chút mất mát.

Sau khi Chương Lâm Dịch rời đi, Nguyên An Bình liền mang Hà Văn Tùng đến gian phòng mà hắn đã chuẩn bị cho nhóc: "Đây là gian phòng mà ta chuẩn bị cho ngươi, sau này ngươi sẽ ở trong gian phòng này."

"Chỉ có một gian phòng?" Hà Văn Tùng bất mãn: "Vậy Hà Phúc nghỉ ngơi ở đâu?"

Nguyên An Bình đáp: "Hai chủ tớ các ngươi đều ở trong gian phòng này, nếu có bất mãn, ngươi có thể để cho Hà Phúc trở về. Như vậy, một mình ngươi có thể độc chiếm cả gian phòng." Nói xong, hắn liền ly khai.

Chờ đến khi Nguyên An Bình rời đi, Hà Văn Tùng liền nổi nóng: "Thật quá đáng! Để cho ta ở một cái phòng rách nát như thế này không nói, còn cư nhiên chỉ phân cho chúng ta một gian phòng!"

Hà Phúc cũng biểu thị rất không cao hứng: "Thiếu gia! Bọn họ đối xử với chúng ta như vậy, ngài vẫn còn muốn ở lại nơi này học a? Hay là, chúng ta rời đi đi?"

Hà Văn Tùng không đồng ý: "Không được, muốn đi cũng phải chờ ta đánh bại tên Lý Tự kia. Nếu bây giờ ta đi, Lý Tự nhất định sẽ cười ta là đồ nhát gan, ta đường đường là thiếu gia Hà gia, làm sao có thể để cho hắn cười nhạo ta."

Hà Phúc có chút bất ngờ khi Hà Văn Tùng kiên trì ở lại, bất quá sau khi ngẫm lại, Hà Văn Tùng khẳng định cũng không kiên trì được bao lâu, hắn liền không khuyên nữa. Hắn vừa giúp thiếu gia thu thập hành lý, vừa nói: "Cũng không biết Chương lão gia nghĩ như thế nào, cho dù thiếu gia có muốn ở lại chỗ của Nguyên tiên sinh học, cũng không đáng ở lại nơi này. Chúng ta có thể tiếp tục ở tại Chương phủ, chỉ cần mỗi ngày cho xe ngựa đưa thiếu gia đến lớp là được."

Hắn lại nhìn gian phòng: "Thiếu gia chưa từng ở trong một gian phòng kém như thế này."

Hà Văn Tùng cũng rất bất mãn gian phòng này, nghe Hà Phúc nói như vậy, nhóc cũng cảm thấy có lý, nhóc suy đoán: "Có lẽ nào Chương thúc lo lắng khi người không ở Chương phủ, đám hạ nhân kia sẽ thất lễ với ta?"

"Kỳ thực chỉ cần Chương lão gia dặn dò một câu, những hạ nhân kia nào dám thất lễ thiếu gia." Hà Phúc tuỳ ý nói: "Chương lão gia hẳn sẽ không cảm thấy ngài phiền phức, ở lại chỗ này sẽ không cần ngài ấy quan tâm nữa đi? Bất quá Chương lão gia cùng lão gia có mối quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không để ý thiếu gia sống ở Chương phủ, nhất định là ta suy nghĩ nhiều."

"Chương thúc sẽ không ghét bỏ ta." Hà Văn Tùng nói, nhưng cũng nhịn không được nghĩ tới loại khả năng này: "Chương thúc đối xử với ta tốt như vậy, nhất định là vì muốn ta học tập cho thật giỏi nên mới để ta ở lại chỗ này. Cũng không chừng đây là chủ ý của tên Nguyên An Bình kia, hắn nhìn ta không vừa mắt, muốn ta tìm phiền phức, nên không cho ta dễ chịu." Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Nguyên An Bình ở bên ngoài nghe được đối thoại của hai người, liền lâm vào suy tư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status