Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 115: Bất ngờ


Editor: Aubrey.

Hoắc Tiểu Hàn cẩn thận hỏi nàng: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi đối với Tiết công tử… Không có gì đi?”

Nghe y hỏi như vậy, Nguyên Tiểu Vũ nhất thời hiểu được hàm ý trong lời nói của Hoắc Tiểu Hàn, nàng cười nói: “Ngươi a, từ khi nào học được kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy? Yên tâm đi, ta biết mình chỉ là nữ nhân nông gia bình thường, nào có xứng với công tử nhà có tiền như hắn? Ta không muốn tự ảo tưởng về những chuyện không thiết thực.”

Cho dù nàng có mơ, nhưng đối phương cũng đã có hôn ước rồi, chỉ với điều đó, thì ngay cả một tia mơ tưởng nàng cũng không dám nghĩ. Từ xưa đến nay, nàng hiểu rất rõ, môn đăng hộ đối mới có thể sống thoải mái.

Hoắc Tiểu Hàn nghe nàng nói như vậy, nhưng y vẫn cảm thấy trong nụ cười của nàng mang theo một chút bất đắc dĩ, y cũng biết đây không phải là ảo giác của mình, y có chút áy náy nói: “Tiểu Vũ tỷ! Ta không nên hỏi ngươi những chuyện này.”

Nguyên Tiểu Vũ cười đáp: “Nói cái gì mà ngốc quá vậy? Ta biết ngươi cũng là vì muốn tốt cho ta, thật ra ngươi cũng không cần lo lắng quá, bất kể là cô nương hay song nhi, việc hôn sự đều phải mặc cho cha nương an bài. Ta biết bản thân mình không có gì tốt, nhiều nhất chỉ mong cha nương có thể tìm cho ta một nhà chồng thích hợp. Người ta thường nói nữ nhi chỉ sợ gả sai chồng, ta chỉ hy vọng hắn có thể yêu thương ta một chút, người nhà chồng cũng dễ ở chung một chút.”

“Tiểu Vũ tỷ! Ngươi tốt như vậy, ông trời nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Hoắc Tiểu Hàn biết Nguyên Tiểu Vũ nói rất đúng, đó là phần lớn ý nghĩ của các nữ nhân và song nhi, đến cuối cùng cuộc sống sinh hoạt có dễ trôi qua hay không, còn phải xem người nhà chồng có dễ sống chung hay không.

Y ngẫm lại, quả đúng như lời Nguyên Tiểu Vũ nói, y rất may mắn. Cho dù thành thân, thì cuộc sống cũng sẽ không khác hiện tại bao nhiêu, càng không cần phải lo lắng bị cha mẹ chồng ức hiếp. Y cảm thấy những năm tháng cực khổ trước đây, có lẽ là để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc hiện tại đi.

“Ta nhận lời chúc lành của ngươi a.”

Buổi tối, thời điểm cùng Nguyên An Bình nói chuyện phiếm, Hoắc Tiểu Hàn đã đề cập đến chuyện này: “Ta vẫn cảm thấy Tiểu Vũ tỷ có chút thất vọng.”

Nguyên An Bình không quá để ý, không phải người nào cũng có thể vì yêu một người xuất thân từ nhà nông mà nguyện ý chịu đựng cực khổ. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới có một chút hảo cảm, ít khi nói chuyện với nhau, chỉ có thể luyến tiếc mà thôi, không phải đau lòng.

“Hết cách rồi, dù sao hắn cũng đã có hôn ước. Lại nói, cho dù hắn không có hôn ước, vẫn còn hai năm hiếu tang kia, ta cảm thấy vẫn không thích hợp.”

Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao ngươi luôn nói bọn họ không thích hợp? Mặc dù Tiết công tử đã bị chiếm đoạt rất nhiều gia sản, nhưng so với những gia đình khác vẫn rất giàu có. Hơn nữa, tuy rằng không cha không nương là một chuyện rất đáng buồn, nhưng ít nhất sẽ không cần sợ bị cha mẹ chồng làm khó dễ. Cho dù còn hai năm hiếu tang thì cũng đâu có sao a? Chờ qua hai năm đó là được rồi.”

“Ngươi suy nghĩ mọi chuyện thật đơn giản a.” Nguyên An Bình không muốn phân tích chuyện này rõ ràng, tỉ mỉ với y: “Được rồi! Dù sao hai người bọn họ cũng không có cơ hội, chúng ta không cần để ý chuyện này nữa, ta đi lấy một ít băng qua đây, làm dưa hấu ăn. Ngày hôm nay thật sự quá mức oi bức, nói không chừng sắp tới sẽ có mưa đây.”

“Nếu có thể có mưa là tốt rồi, mấy ngày nay khí trời quá nóng, có mưa tốt xấu gì cũng có thể mát mẻ được một chút.” Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy rất nóng, quần áo mà y đang mặc còn vừa dài vừa rộng nên càng nóng hơn.

Buổi tối, mọi người ngồi ở trong sân ăn dưa hấu, Nguyên An Bình có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Thụy đâu rồi? Cũng không thấy Văn Tùng đâu cả, hai đứa tụi nó không muốn ăn dưa hấu sao?”

Trọng Tôn Liên Giác nói: “Hai đứa nhỏ đi bắt ốc rồi, còn nói mấy hôm nay phải bắt nhiều một chút, lại nói cái gì mà phải nhanh chóng bắt đủ sáu mươi con.”

Hoắc Tiểu Hàn nhịn không được cười nói: “Bọn chúng thật giống nhau, rất tham ăn, lúc đầu Văn Tùng còn kiên trì không muốn ăn. Kết quả, sau khi ăn qua một lần, còn tranh đồ ăn với Tiểu Thụy.”

“Ồ.” Nguyên An Bình cũng biết, từ khi mùa hè đến, các hài tử trong thôn đều thích đi ra ngoài mò cua bắt ốc. Trời tối, mỗi đứa sẽ mang theo đèn dầu, đến khi trời mưa, sẽ mang theo mấy cái cuốc nhỏ đi đào hang ốc, nghe đâu chỗ đất nào có mấy cái lỗ nhỏ đều là hang ốc. Sau khi bắt xong, bọn trẻ sẽ đem chiên với dầu, bỏ vào một ít muối, chiên lên ăn rất ngon.

Nguyên An Bình gật đầu: “Bọn chúng cũng đã hứa với những hài tử khác sẽ cùng nhau đi bắt ốc, bọn trẻ cùng nhau vui đùa, mới có tinh thần của tiểu hài tử.”

“Hình như là hứa với đám Lý Tự đấy.”



Ngày thứ hai, sau khi Hoắc Tiểu Hàn làm xong điểm tâm, nhìn số ốc ngâm trong chậu gỗ, y nghĩ hẳn là bọn trẻ cũng muốn ăn, nên liền tiện tay mang đi nấu. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, còn có thể khiến cho hai đứa trẻ cao hứng một chút.

Thời điểm mặt trời sắp lên cao, Trọng Tôn Thụy và Hà Văn Tùng ôm theo chiếu cùng chăn đệm trở về. Bởi vì khi mặt trời lên cao, mảnh đất trống sẽ rất nắng, bọn họ sẽ không thể ngủ nổi nữa.

Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, Hoắc Tiểu Hàn nói: “Điểm tâm đã làm xong, các ngươi nhanh đi rửa mặt đi, ta cũng đã đem mấy con ốc mà các ngươi bắt được chiên lên hết rồi.”

“Hay quá!” Trọng Tôn Thụy nghe xong liền vô cùng cao hứng.

Hà Văn Tùng cũng rất cao hứng, nhưng nhóc chỉ có thể được ăn mười con. Nếu không phải bởi vì Nguyên An Bình không cho bọn họ ăn thường xuyên, thì ngày nào nhóc cũng sẽ ăn.

Ăn xong điểm tâm, Trọng Tôn Thụy liền dùng giấy bọc lại phần ốc chiên của mình đem đi tìm Nguyên Lâm, bé đưa cho Nguyên Lâm: “Sáng sớm Tiểu Hàn ca ca có chiên mấy con ốc, chúng ta chia nhau ăn đi.”

Nguyên Lâm cầm một con: “Ngươi ăn đi, ta còn phải đi học.”

“Ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta đi câu cá đi.”

“Được.”



Nguyên An Bình đang ở trong phòng làm việc luyện viết chữ, viết xong một tấm, đang chuẩn bị đổi giấy tiếp tục viết thì lại phát hiện Chương Lâm Dịch đã đi tới trước cửa.

Chương Lâm Dịch thấy Nguyên An Bình đã phát hiện hắn đến, liền nói: “Hi vọng ngươi không để ý ta không đưa bái thiếp trước.”

“Ta không để ý nhiều như vậy.” Nguyên An Bình để bút xuống, rửa sạch mực nước trên tay: “Còn tưởng rằng phải hơn hai ngày nữa ngươi mới đến đây.”

Chương Lâm Dịch kéo ghế ngồi xuống: “Chuyện cần làm nên sớm làm xong, sẵn tiện ta cũng muốn sớm đến xem Văn Tùng. Như thế nào? Nó không gây cho ngươi phiền toái gì đi?”

Nguyên An Bình tuỳ tiện đáp: “So với những đứa trẻ khác thì nó phiền phức hơn một chút, nhưng ta vẫn có thể chống đỡ, hơn nữa gần đây nó cũng đã trở nên đàng hoàng hơn rồi.”

“Hả? Có thật không?” Nghe hắn nói như vậy, Chương Lâm Dịch thật sự có chút bất ngờ. Trước đây, mỗi lần dò hỏi tiên sinh của nhóc, những người đó toàn dùng thái độ phẫn nộ kể lại Hà Văn Tùng khó quản giáo như thế nào, ngoan liệt bất kham, là một đứa trẻ không thể dạy dỗ.

Không ai giống như Nguyên An Bình, còn có thể dùng biểu tình nhẹ như mây bay trả lời hắn, hẳn là đối phương không nói dối.

“Dù sao tuổi của nó cũng còn nhỏ, nếu không có người chống đỡ, mặc cho nó tuỳ ý phát tiết, thì vẫn có cách khiến cho nó trở nên thành thật.”

Nguyên An Bình đứng dậy: “Nó đang học đấy, nếu có thể thì ngươi đi xem tình hình học tập của nó một chút đi.”

“Được.” Chương Lâm Dịch cũng rất muốn xem tình hình hiện tại của Hà Văn Tùng, nếu như nhóc có thể thành thật học tập, vậy hắn mới chân chính yên tâm.

Đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn các học sinh trong phòng đang nghiêm túc nghe giảng bài, Chương Lâm Dịch liếc mắt một cái liền phát hiện ra Hà Văn Tùng, có lẽ là bởi vì sinh sống ở trong thôn, nên màu da đã bị nắng ăn đen không ít, nhưng nhìn cũng rất có tinh thần.

Điều khiến cho hắn bất ngờ chính là đứa nhỏ này cùng những học sinh khác đều rất nghiêm túc nghe giảng bài, trước đây hắn đã từng dẫn Hà Văn Tùng đến Tư Thục, kết quả là khiến cho nó kết giao với không ít hài tử công tử bột, cả đám tụ tập lại với nhau gây hoạ không biết bao nhiêu chuyện. Khiến cho hắn không thể không thỉnh tiên sinh khác, đến kèm cặp riêng cho nhóc.

Chương Lâm Dịch chứng kiến tình hình này, thật sự rất hài lòng, hắn cảm thấy quyết định đưa Hà Văn Tùng đến nơi ở của Nguyên An Bình chính là một hành động sáng suốt.

Sau khi xem xong tình hình học tập của Hà Văn Tùng, Nguyên An Bình liền dẫn Chương Lâm Dịch đi ra hậu đường.

Hắn rót một ly trà lạnh, đưa cho Chương Lâm Dịch: “Không biết ngươi sẽ đến nên vẫn chưa kịp chuẩn bị món gì ngon, Tiểu Hàn cũng đã đi ra ngoài rồi, bây giờ chỉ có ta chiêu đãi ngươi.”

“Ngươi quá khách khí.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status