Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 121: Việc thành thân


Editor: Aubrey.

Mắt thấy đã đến giờ lên lớp, Nguyên An Bình liền đi nhắc nhở mọi người vào lớp, sau đó lại nói với Tiết Chu Cẩn: “Nếu sự tình đã xảy ra rồi, ngươi cũng đừng để ở trong lòng nữa, thu thập lại tâm tình một chút, tiếp tục sinh hoạt như thường ngày thôi.”

Tiết Chu Cẩn không có tinh thần gì nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Thật ra, trong mắt Nguyên An Bình, giải trừ hôn ước vốn chẳng phải là việc gì đáng kể, dù sao Tiết Chu Cẩn cũng chưa từng gặp mặt vị tiểu thư kia, cảm tình có bao nhiêu sâu đậm? Ngoại trừ bộ dạng yểu xìu của hắn, còn lại căn bản không tính là vấn đề gì. Nguyên An Bình mở ngăn kéo, đưa cho hắn một tờ giấy: “Đây là một số tiêu đề văn chương mà mấy ngày nay lão gia tử đã bố trí, ngươi cầm xem một chút, viết ra nội dung của mấy tiêu đề này rồi đưa cho ông ấy kiểm tra.”

“Được.” Tiết Chu Cẩn tiếp nhận, hắn cũng muốn chuyên tâm đọc sách, nhất định phải thi đậu, làm cho gia tộc vinh quang, rửa sạch nhục nhã, bằng mọi giá hắn nhất định phải thi đậu!

Hoắc Tiểu Hàn từ bên ngoài trở về nghe tin Tiết Chu Cẩn đã trở lại liền rất vui vẻ, mấy ngày qua mọi người vẫn luôn bận tâm không biết Tiết Chu Cẩn đã xảy ra chuyện gì. Tuy rằng bây giờ y cũng chưa biết rốt cuộc đối phương đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất người cũng đã bình an trở về rồi, hẳn là không gặp việc gì lớn.

“Ta thấy ngươi xui xẻo đến mức này, nên sẽ cho ngươi ở lại đây ăn cơm trưa một bữa.” Nguyên An Bình biểu thị hắn hiếm thấy mới hào phóng một lần.

Tiết Chu Cẩn bĩu môi, đây rõ ràng là sát muối lên vết thương của hắn: “Người như ngươi keo kiệt đến trình độ này, cũng thật là hiếm thấy.”

“Nhưng lần này ta đâu có keo kiệt.” Nguyên An Bình nói xong, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Cái tên này tốt xấu gì cũng đã vượt qua quỷ môn quan, bảo toàn tính mạng, cũng nên chúc mừng một chút, ngươi giết một con gà mần ăn đi.” Tiểu Hàn nuôi mười mấy con gà, cứ cách nửa năm là sẽ giết một con gà đem đi mần ăn.

Hoắc Tiểu Hàn cười đáp ứng: “Hảo! Ta sẽ làm thêm vài món ăn nữa, hảo hảo chúc mừng một chút.”

Tiết Chu Cẩn liếc mắt: “Nguyên An Bình! Sao mấy lời ngươi nói lại không dễ nghe như vậy?”

“Xin lỗi a, ta cũng không biết nói gì để lấy lòng ngươi.” Nguyên An Bình ngồi xuống cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Việc thành thân của ngươi thất bại rồi, vậy những trưởng bối trong tộc có nói hôn sự sau này của ngươi sẽ tính như thế nào không?”

Dù sao, hôn sự cũng cần phải có trưởng bối đứng ra, tiểu thúc của hắn chắc chắn sẽ không sắp xếp cho hắn một mối hôn sự tốt.

Tiết Chu Cẩn lắc đầu: “Tạm thời không cần cân nhắc đến chuyện này, dù sao ta cũng còn hai năm hiếu tang, trong lúc đó không thể nói đến chuyện thành thân.”

Nguyên An Bình dùng giọng điệu tuỳ ý đáp: “Chỉ cần đến lúc đó có người đến bàn chuyện hôn sự với ngươi là được, cơ mà vẫn nên chờ ngươi thi đậu rồi hãy bàn đến chuyện thành thân, biết đâu đến lúc đó ngươi được người ta bắt làm con rể thì sao?”

“Ngươi ngưng nói móc ta đi.” Tiết Chu Cẩn muốn hỏi một chuyện, nhưng lại do dự nên vẫn không mở miệng.



Hoắc Tiểu Hàn xử lý gà xong, chợt nhớ đến chuyện mà y định nói với Nguyên An Bình, liền mang thêm trà ra: “An Bình ca! Lúc nãy ta có gặp Đại Trụ ca, hắn nói chiều nay sau khi ngươi dạy học xong thì ghé qua nhà bọn họ, nói là có việc muốn thương lượng với ngươi. Hình như là liên quan đến chuyện thành thân của Tiểu Vũ tỷ.”

“Hảo! Ta nhớ rồi.”

Tiết Chu Cẩn nghe vậy liền sững sờ: “Nàng… Hôn sự của nàng ấy?”

Hắn chợt nhận ra phản ứng của mình có chút không đúng, liền giả bộ có chút tuỳ ý hỏi Nguyên An Bình: “Biểu tỷ của ngươi đã đính hôn?”

Nguyên An Bình nhấp một ngụm trà, cảm thấy có chút khổ tâm: “Tiểu Vũ tỷ cũng đã đến tuổi cập kê rồi, gần đây cũng có vài gia đình đi xem mắt, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp.”

“Ồ…” Tiết Chu Cẩn cúi đầu nhấp một ngụm trà, rơi vào suy tư.

Nguyên An Bình nhìn biểu tình của hắn, cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi Tiết Chu Cẩn cân nhắc một phen, vẫn nhịn không được nói với Nguyên An Bình: “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”

“Chuyện gì? Nếu như có liên quan đến chuyện thành thân của Tiểu Vũ tỷ, vậy thì quên đi.” Nguyên An Bình từ chối rất thẳng thắn.

Tiết Chu Cẩn kinh ngạc: “Tại sao?”

“Ta biết ngươi có ý định gì với biểu tỷ của ta, bây giờ ngươi không còn hôn ước nữa, nên muốn cùng với nàng đường đường chính chính thành thân phải không? Thế nhưng…” Thần sắc của Nguyên An Bình trở nên nghiêm túc: “Ta sẽ không giúp ngươi.”

“Tại sao? Bởi vì ta còn có hiếu tang sao? Chỉ cần hai năm sau…”

Nguyên An Bình lắc đầu, không cho hắn nói xong: “Vậy ta hỏi ngươi. Nếu như hai năm sau ngươi thi đỗ tú tài, đứng đầu bảng, có một nhân vật có quyền thế muốn đem nữ nhi gả cho ngươi. Nếu như cưới nàng, tiền đồ của ngươi có thể thuận lợi hơn, ngươi cũng có thể dễ dàng báo thù, cũng có thể khiến cho những người từng làm nhục ngươi gặp báo ứng, vậy ngươi có lấy không? Hoặc là, một khi ngươi lấy biểu tỷ của ta rồi, nhưng con đường làm quan lại không thuận, âu sầu vì thất bại, rồi sau đó bỗng có một cô nương thấy ngươi có tướng mạo không tồi, phong lưu anh tuấn, nàng ta cường ngạnh muốn được gả cho ngươi, ngươi cưới nàng là có thể được một bước lên mây. Khi đó, ngươi sẽ vì công danh lợi lộc mà bỏ rơi biểu tỷ của ta sao?”

Nguyên An Bình nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta muốn nghe câu trả lời thật.”

“Ta…” Tiết Chu Cẩn cảm thấy mình không phải là một kẻ tham phú phụ bần như vậy.

Nguyên An Bình ngăn chặn lời nói của hắn: “Ngươi không cần vì muốn chứng minh nhân phẩm của mình mà giải thích dài dòng với ta, ngươi chỉ cần về phòng đóng cửa lại, tự hỏi lòng mình như thế nào là được.”

Trong mắt Nguyên An Bình, Tiết Chu Cẩn là một người rất có dã tâm, cho dù cha nương đã qua đời nhưng hắn vẫn không khuất phục. Thay vào đó, tâm niệm muốn trèo lên cao lại càng mãnh liệt hơn.

“Ngươi dự định sẽ làm như thế nào, tự ngươi biết là được.”

Nguyên An Bình đứng dậy: “Mặc dù ta không có khả năng biết trước tương lai, nhưng ta cũng không đồng ý hôn sự của hai người. Dĩ nhiên, ta chỉ là đường đệ của Tiểu Vũ tỷ, không có tư cách gì quyết định chuyện hôn sự của tỷ ấy. Nhưng ta hi vọng, nếu ngươi không thể đảm bảo bản thân mình có thể đợi được nàng, vậy thì đừng hòng mà lấy nàng.”

Hơn nữa, nam nhân có thành tựu luôn thích trong nhà phải có tam thê tứ thiếp, gả cho một nhà bình thường mặc dù không thể trải qua cuộc sống giàu có, nhưng ít nhất sẽ không cần cùng nữ nhân khác tranh giành trượng phu.

Tiết Chu Cẩn không lên tiếng, bởi vì hắn cũng không xác định mình rốt cuộc mình sẽ xử lý như thế nào, hắn không chắc chắn bản thân sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.

“Ngươi cũng đừng quá phiền muộn, dù sao cũng chưa lún sâu, coi như không có được thì cũng nên thành tâm chúc phúc cho nàng. Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi, ta đi hỗ trợ làm cơm.” Nói xong, Nguyên An Bình liền rời đi.

Tiết Chu Cẩn đã nhìn quen Nguyên An Bình thường xuyên xuống nhà bếp hỗ trợ, người ta thường nói quân tử xa nhà bếp. Ban đầu, hắn vốn nhìn không lọt mắt cách làm này của Nguyên An Bình, nhưng sau thời gian dài, hắn mới nhận ra đây là sự yêu thương mà Nguyên An Bình dành cho Hoắc Tiểu Hàn.

Nghĩ đến tình cảm của mình dành cho Nguyên Tiểu Vũ, hắn có chút mờ mịt.

Hắn muốn cho Nguyên Tiểu Vũ trở thành thê tử của hắn, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận tình huống mà Nguyên An Bình đề cập tới. Thậm chí, hắn cũng có chút khinh bỉ bản thân mình, bởi vì sự nhu nhược lưỡng lự của hắn, khiến cho hắn không dám tiếp tục vọng tưởng đến Nguyên Tiểu Vũ. Nếu như sau hai năm chờ đợi mà mình không thú nàng, hoặc là không cam lòng cưới nàng, sẽ thành hại người hại mình.

Đi vào nhà bếp, Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng hỏi: “Tiết công tử đến cùng là đã gặp chuyện gì? Tại sao lại đi lâu như vậy?”

Nguyên An Bình thân thủ hỗ trợ rửa rau, không quên trả lời y: “Không phải hắn có một mối hôn ước sao? Hiện tại nhân gia người ta ghét bỏ hắn, từ hôn rồi.”

Hoắc Tiểu Hàn ngạc nhiên: “Tại sao lại như vậy?! Người nhà bên kia cũng thật không giữ chữ tín.”

“Ngại bần cùng yêu phú quý mà thôi, có lẽ là hiện tại bọn họ không còn cảm thấy Tiết Chu Cẩn xứng với cô nương nhà bọn họ nữa, cũng có thể là đã tìm được một nhà có dòng dõi cao sang hơn Tiết Chu Cẩn.”

Hoắc Tiểu Hàn cảm thán: “Tiết công tử thật đáng thương.” Không cha không nương, còn bị thân tiểu thúc hãm hại, bây giờ ngay cả hôn sự cũng mất.

Nguyên An Bình không coi là chuyện gì to tát: “Bị từ hôn cũng là chuyện trong dự tính, sớm nhìn rõ nhân phẩm của người nhà bên kia, dù sao cũng tốt hơn là sau này bị hãm hại.”

“Ngươi nói cũng có lý.” Hoắc Tiểu Hàn nghĩ đến Nguyên Tiểu Vũ, liền hỏi: “Nếu hắn đã không còn hôn ước nữa, vậy có thể thành với Tiểu Vũ tỷ không?”

Nguyên An Bình cười nói: “Đình chỉ, ngươi muốn làm bà mai sao?”

“Không có, ta chỉ là cảm thấy Tiết công tử và Tiểu Vũ tỷ có lẽ cũng rất tương xứng với nhau.” Mỗi lần có người đến xem mắt Nguyên Tiểu Vũ, Hoắc Tiểu Hàn nhìn mấy thanh niên đó, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ đến tuổi tác hợp nhau có quan trọng hay không.

“Chuyện như vậy không cần chúng ta bận tâm, cho dù phải bận tâm cũng chỉ là bận tâm vớ vẩn.” Nguyên An Bình không nghĩ tới Hoắc Tiểu Hàn lại suy nghĩ việc thành thân của Nguyên Tiểu Vũ đơn giản như vậy, chuyện đại sự như vậy, làm không cẩn thận ngược lại sẽ xảy ra sai sót: “Ngươi vẫn nên suy nghĩ xem trưa nay nên làm cái gì ăn đi, ta thấy đói rồi, chúng ta nên làm cơm nhanh một chút.”

Hoắc Tiểu Hàn cũng biết việc hôn nhân đại sự là do cha nương làm chủ, nên cũng không nghĩ đến chuyện này nữa: “Hảo! Ngoại trừ gà hầm, ngươi còn muốn ăn gì?”

“Làm thêm một món Tây Hồng Thị xào ớt đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status