Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 125: Đi thi


Editor: Aubrey.

Trịnh Cầu Văn đi đến thư phòng tìm Nguyên An Bình: “Tiên sinh! Ngài định khi nào thì khởi hành?” Hắn đến đây là để hỏi Nguyên An Bình tính khi nào thì xuất phát đi thi.

Nguyên An Bình nói ra quyết định của mình: “Hai ngày sau đi, năm nay ngươi cũng có dự định đi thi phải không?”

Mặc dù Trịnh Cầu Văn không đính hôn với Nguyên Tiểu Vũ, nhưng bởi vì hắn đã đặc biệt tới cửa thỉnh giáo, Nguyên An Bình cũng nhận thấy thái độ của hắn rất thành khẩn, nên liền đáp ứng phụ đạo cho hắn.

Khả năng tiếp thu của hắn khiến cho Nguyên An Bình rất kinh ngạc, bản lĩnh tiếp thu kiến thức vô cùng nhanh chóng này rất hiếm thấy. Vì thế, Nguyên An Bình liền đề nghị Trọng Tôn Liên Giác nhận hắn làm học sinh, nhưng Trọng Tôn Liên Giác lại cự tuyệt, nên cuối cùng người dạy hắn vẫn là Nguyên An Bình.

“Ân! Lần đầu đi thi có lẽ sẽ rất khó, nhưng vẫn có thể được cảm thụ cảm giác đi thi sớm một chút, như vậy cũng tốt.” Trên vai Trịnh Cầu Văn gánh vác rất nhiều kỳ vọng của người nhà, nên trong thời gian qua, hắn đã rất nghiêm túc đọc sách. Gần hai năm học tập đã giúp cho hắn có được lợi ích không nhỏ, bởi vậy hắn mới muốn thử xem trình độ hiện tại của mình đang ở mức nào.

Trịnh Cầu Văn lại nói: “Ta tới đây là để hỏi tiên sinh một chút, hay là đến lúc đó chúng ta cùng nhau đồng hành đi? Tiết công tử không phải cũng đi thi sao? Ba người chúng ta có thể cùng nhau xuất phát, xe ngựa hãy để ta phụ trách.”

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy cả ba người cùng nhau đồng hành cũng không tồi, hắn liền đáp ứng: “Cũng được, vậy thì quyết định hai ngày sau sẽ đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở trước cổng thị trấn.”

Trịnh Cầu Văn cao hứng: “Hảo! Tiên sinh yên tâm, những chuyện còn lại, ta sẽ xử lý thoả đáng.”

Nguyên An Bình cười nói: “Đa tạ, vậy thì làm phiền ngươi.”

“Tiên sinh quá khách khí.”

Lúc ăn cơm tối, Nguyên An Bình nói với mọi người quyết định ngày đi thi của hắn.

Trọng Tôn Thụy lập tức chúc hắn may mắn: “An Bình ca ca! Ngươi nhất định sẽ thi đỗ, nhất định, nhất định a!”

Nguyên An Bình bật cười: “Ngươi như vậy có phải là muốn nhấn mạnh chuyện quan trọng nên nói ba lần không?”

“A?” Trọng Tôn Thụy không phản ứng lại câu nói của hắn, chỉ cười cười. Nhưng, những lời chúc của bé đều là thật lòng: “An Bình ca ca ngươi yên tâm đi, ngươi nhất định sẽ thi đỗ, ngươi lợi hại như vậy, không cần lo lắng đâu a.”

Trọng Tôn Liên Giác hỏi hắn: “Ngươi có lòng tin không?”

Nguyên An Bình cười đáp: “Thân là học sinh của ngươi, nếu như ngay cả một chút lòng tin này cũng không có, chẳng phải là quá làm mất mặt ngươi sao?”

Trọng Tôn Liên Giác thoả mãn gật đầu: “Có lòng tin là tốt rồi.” Bất quá, ông vẫn dặn dò hắn: “Ở bên ngoài, tốt nhất nên biểu hiện trầm ổn một chút.”

Nguyên An Bình nói rất tự tin: “Yên tâm đi, năng lực ngụy trang hiện tại của ta không phải rất *lô hoả thuần thanh sao? Về chuyện này, ngươi không cần lo lắng.”

*lô hoả thuần thanh: nghĩa là nội công thâm hậu.

Đối với chuyện này, Trọng Tôn Liên Giác ngược lại là thừa nhận, chung quy Nguyên An Bình vẫn rất ưu tú. Đặc biệt là trong thời gian hai năm nay, vóc người đã cao hơn trước, khuôn mặt cũng trở nên tuấn lãng hơn không ít. Ở trước mặt người ngoài, hành vi cử chỉ của hắn còn mang theo một luồng khí chất nho nhã, hành vi lễ nghi quả thực đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Đối với chuyện Nguyên An Bình muốn đi thi, nếu đi thì sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, trong lòng Hoắc Tiểu Hàn rất không nỡ, nhưng cũng biết đây là chuyện phải làm, y liền hỏi: “An Bình ca! Ngươi đi thi muốn mang theo những gì? Ngày mai ta sẽ chuẩn bị giúp ngươi.”

Nguyên An Bình nghĩ một hồi rồi nói: “Ta vẫn chưa nghĩ ra. Bất quá không cần chuẩn bị nhiều, chủ yếu chỉ cần đem một vài cuốn sách, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau thu thập.”

Hắn nghĩ đến bản thân có lẽ sẽ rời đi hơn một tháng, liền nói với Hoắc Tiểu Hàn: “Ta sẽ rời đi trong khoảng thời gian rất lâu, cũng sẽ không được ăn đồ ăn của ngươi trong thời gian dài. Hay là, ngày mai ngươi làm cho ta một ít thịt khô để ta mang theo đi.”

Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng gật đầu: “Được! Nhưng hiện tại khí trời vẫn còn nóng, hẳn là giữ không được bao lâu đi?”

“Không sao, còn có thể chia cho người khác ăn. Chu Cẩn cùng Cầu Văn sẽ cùng ta đồng hành, nên ngươi hãy làm nhiều một chút.” Bởi vì hắn còn có không gian, nên tất nhiên cũng không cần lo lắng đến vấn đề có giữ được lâu hay không.

Ngày thứ hai, bởi vì sắp phải đi thi, nên hắn cũng không có cách nào tiếp tục lo chuyện trong trường. Hiện tại, hắn cho triệu tập tất cả các phụ tá dạy học của mình, an bài nhiệm vụ cho bọn họ: “Khoảng thời gian ta không có ở đây, coi như là một bài thử thách cho các ngươi, xem thử các ngươi có thể một mình chống đỡ ngôi trường này hay không. Trong lúc ta không có ở đây, ta hi vọng tất cả các ngươi vẫn có thể bảo vệ ngôi trường này.”

Lý Tự rất có tự tin nói: “Không thành vấn đề! An Bình ca ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ ngôi trường này.”

Trước đây, khi vẫn còn đi học, phần lớn chương trình học đều là do bọn họ đảm nhiệm. Bây giờ Nguyên An Bình cũng chỉ phụ trách một vài lớp lớn có chương trình học cao hơn, thỉnh thoảng cũng có gặp mặt các học sinh lớp dưới chỉ để thông báo một chuyện gì đó. Cho nên, mặc dù Nguyên An Bình không có ở đây, bọn họ vẫn có thể ứng phó được.

“Lý Tự! Lý Đông Phong! Sau khi ta đi, mọi chuyện trong trường sẽ do hai người các ngươi phụ trách xử lý.” Bởi vì đây là hai người đảm nhận chức vụ phụ tá dạy học trong thời gian dài nhất, một người rất linh hoạt, người còn lại thì rất có nguyên tắc, phối hợp lại với nhau, sẽ rất thích hợp để quản lý mọi chuyện trong trường học.

Lý Đông Phong gật đầu: “Hảo! Ngươi yên tâm đi.”

Sau khi dặn dò xong những chuyện cần làm, Nguyên An Bình liền lấy ra mấy quyển giáo trình của hắn giao cho Lý Tự bọn họ: “Đây là những giáo trình mà ta thường sử dụng khi lên lớp, khi các ngươi đi học có gặp phải vấn đề gì thì cầm tham khảo một chút. Các ngươi giữ cẩn thận, khi nào ta về thì trả lại cho ta.”

Giao phó công việc xong, Nguyên An Bình liền cho các phụ tá dạy học giải tán. Từ sau khi trường học được xây xong, theo thời gian phát triển, các phụ tá dạy học cũng không ngừng tăng lên. Mãi đến thời gian gần đây, Nguyên An Bình mới tách ra dùng riêng một gian phòng, trở thành phòng làm việc của riêng hắn. Còn chuyện quản lý các phụ tá dạy học khác, thì hắn giao cho Lý Tự và Lý Đông Phong quản lý.



Các phụ tá dạy học đều lần lượt rời đi, chỉ có một mình Lý Tự ở lại, cười hì hì hỏi hắn: “An Bình ca! Chờ ngươi thi đỗ trở về, có phải bọn ta cũng nên thay đổi xưng hô với ngươi không?”

Nguyên An Bình không quá để ý chuyện này: “Xưng hô đâu có gì quan trọng, gọi như thế nào cũng được.”

“Không giống nhau a, bọn ta nên thay đổi, gọi ngươi là tiên sinh mới càng thêm danh chính ngôn thuận a.” Lý Tự nói cảm nghĩ của mình: “Chờ ngươi thi đỗ trở về, chúng ta sẽ càng có thêm nhiều học sinh, bọn ta gọi ngươi là tiên sinh, như vậy sẽ tăng thêm phần uy nghiêm cho ngươi.”

Nguyên An Bình cười hỏi: “Tại sao ngươi cứ khăng khăng ta có thể thi đỗ?”

“Ngươi làm sao có khả năng thi không đỗ?!” Lý Tự rất tin tưởng vào Nguyên An Bình.

“Ngươi có niềm tin với ta như thế, sẽ càng tăng thêm áp lực cho ta.” Nguyên An Bình nói đùa.

“Áp lực cái gì? Ngươi chắc chắn sẽ không bị một chút áp lực nào mà thi đỗ, bọn ta đều rất tin tưởng ở ngươi, chờ ngươi chiến thắng trở về!”

Nguyên An Bình có chút cà lơ phất phơ nói: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Trông bộ dạng của hắn giống như không coi chuyện này có gì to tát, Lý Tự nhịn không được nói: “An Bình ca! Ngươi nên nghiêm túc một chút.”

“Hảo! Lẽ nào ta còn cần ngươi tới thuyết giáo?” Nguyên An Bình đứng dậy: “Ngươi đi dạy đi, ta phải trở về thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ khởi hành, hôm nay sẽ phải bận rộn lắm đây.”

“Ngày mai khi nào thì đi? Bọn ta đi tiễn ngươi.”

Nguyên An Bình từ chối: “Không cần, không cần đến tiễn ta, các ngươi chỉ cần chờ ta trở về là được.”

Lý Tự khoa trương thở dài: “Tiễn cũng không cho tiễn a, hảo tuyệt tình.”

“Đừng giả bộ, ta đi trước đây.”

Bởi vì còn phải thu thập hành lý, nên Nguyên An Bình liền trở về chỗ ở của mình, Hoắc Tiểu Hàn vừa hay cũng ở đây giúp hắn thu dọn đồ đạc.

Hoắc Tiểu Hàn hỏi: “An Bình ca! Quần áo chuẩn bị cho ngươi cần nhiều hay ít? Nhưng lại không có ai giặt quần áo giúp ngươi, có muốn ta chuẩn bị nhiều quần áo một chút hay không?”

“Không cần nhiều như vậy, năm sáu bộ là được.” Nguyên An Bình nghĩ đến có lẽ hắn sẽ đi rất lâu, hắn liền từ trong tủ quần áo lấy ra một cái hộp gỗ đã bị khoá: “Cái này giao cho ngươi bảo quản.”

“Là gì vậy?” Hoắc Tiểu Hàn hiếu kỳ hỏi.

Nguyên An Bình mở khóa ra: “Trong này có một ít khế đất, còn có một ngàn lượng bạc.”

Hắn đã nhờ Chương Lâm Dịch hỗ trợ mua ba trăm mẫu ruộng tốt, thu hoạch đầy đủ lương thực cho bọn họ. Còn một ngàn lượng bạc này là hắn để cho Hoắc Tiểu Hàn chi tiêu, trong lúc hắn không có ở đây, nếu có chuyện gì cần tiền, y cũng không cần phải hoảng loạn.

Hắn đưa hộp cho Hoắc Tiểu Hàn: “Chờ ta trở về, chúng ta sẽ lập tức thành thân, ngươi có thể dùng khoảng thời gian này mua một vài đồ vật cần dùng khi thành thân.”

Hoắc Tiểu Hàn đối với việc Nguyên An Bình có bao nhiêu tiền, y vẫn luôn không rõ lắm. Chỉ là, y không nghĩ tới, hắn lại có tận một ngàn lượng: “Số tiền này ngươi vẫn nên mang theo đi, sinh hoạt ở bên ngoài, mang nhiều tiền một chút mới tốt.”

Người xưa có câu *nghèo gia phú lộ, y hi vọng Nguyên An Bình nên mang nhiều tiền một chút, tránh việc gặp phải những tình huống khẩn cấp cần dùng đến tiền.

*nghèo gia phú lộ: ở nhà thì có thể xài tiền ít, nhưng ra đường thì phải mang theo nhiều tiền, để đề phòng bất trắc.

“Yên tâm đi, ta mang theo không ít tiền đây. Một ngàn lượng này chủ yếu là để dành cho ngươi tiêu xài thường ngày, ngươi cũng có thể bắt đầu chuẩn bị một số đồ vật cần dùng trong ngày thành thân. Nếu có chỗ nào cần thỉnh giáo, ngươi có thể hỏi ý kiến của đại bá.” Về phần hắn, sau khi trở về, hắn sẽ chính tay chuẩn bị đồ cưới cho Hoắc Tiểu Hàn.

Ở thế giới này, đồ cưới sau khi xuất giá sẽ trở thành tài sản cá nhân của đối phương, nhà chồng không thể âm thầm nuốt, chỉ có thân sinh của nữ nhân hoặc song nhi đó mới có thể kế thừa.

Tuy rằng hắn sẽ không đối xử tệ bạc với Hoắc Tiểu Hàn, nhưng thế sự vô thường, lỡ như hắn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, mua cho y một phần đồ cưới phong phú, chính là một hành động bảo vệ của hắn dành cho y.

“Hẳn sẽ không cần dùng nhiều như vậy đâu, ngươi vẫn nên mang nhiều một chút đi.” Y cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nếu để cho y giữ, y sẽ không có cảm giác yên tâm.

“Ngươi cứ giữ đi, ta đã mang theo đủ tiền rồi, không cần lo lắng.”

Hoắc Tiểu Hàn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đành phải đáp ứng, hỗ trợ bảo quản tài chính trong nhà cũng là việc mà y nên làm: “Vậy cũng được.”

Ngày thứ hai, thời điểm trời mới vừa tờ mờ sáng, Nguyên An Bình liền chuẩn bị xuất phát.

Hoắc Tiểu Hàn có chút lưu luyến không nỡ, dặn dò Nguyên An Bình: “Ngươi phải hảo hảo chăm sóc bản thân đấy, cũng phải chú ý an toàn.”

Nếu không phải ở nhà vẫn còn việc nhà và trường học cần y trông coi, Hoắc Tiểu Hàn thật sự cũng rất muốn đi cùng Nguyên An Bình. Dù sao Nguyên An Bình cũng không giống như người khác, có thư đồng đi theo chăm sóc.

“Yên tâm đi, ta sẽ tự chiếu cố chính mình thật tốt, trong nhà đều nhờ ngươi.” Nguyên An Bình ôm y một chút: “Chờ ta trở về.”

Nhìn thân ảnh Nguyên An Bình rời đi, Hoắc Tiểu Hàn có chút thẫn thờ.

Ngồi xe lừa của người trong thôn đi tới thị trấn, cùng Tiết Chu Cẩn bọn họ hội hợp, sau đó liền bắt đầu chính thức khởi hành. Mà nơi bọn họ cần đến, chính là Bình Sa thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status