Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 126: Các hạ là?


Editor: Aubrey.

Từ thị trấn đi đến Bình Sa thành phải đi hướng Đông Bắc, mà thị trấn là nơi cách Bình Sa thành xa nhất, ngồi xe ngựa phải cần ít nhất là mười mấy ngày. Sau đó, trong mười mấy ngày này, bọn họ còn phải thích ứng với hoàn cảnh ở nơi đó, hoặc là chuyên tâm ôn tập, không thì kết giao với một vài thư sinh khác, mở rộng mối quan hệ, cũng có thể nhân cơ hội này thể hiện tài năng của mình.

Cho nên, bọn họ cần phải nhân cơ hội này xuất phát sớm một chút.

Nguyên An Bình liếc nhìn chiếc xe xa hoa do Trịnh Cầu Văn chuẩn bị, hắn nói với hai người bọn họ: “Sáng nay ta thức dậy có hơi sớm, nên có chút mệt mỏi, ta lên xe ngủ trước đây.”

“Được.” Trịnh Cầu Văn nói với Tiết Chu Cẩn: “Chúng ta ở trên xe ngựa làm một ván cờ chứ?”

Tiết Chu Cẩn cảm thấy chủ ý này cũng tốt: “Cũng được, dù sao ngồi trong xe ngựa cũng rất tẻ nhạt, làm một ván cờ xem như là giết thời gian.”

Đoàn người ngồi lên xe ngựa, một đường hướng đến phía Đông Bắc.

Nguyên An Bình đi vào xe ngựa, đem đệm chăn trải ra, liền nằm xuống ngủ, tuy khi xe ngựa chạy rất xóc nảy, nhưng hắn vẫn có thể ngủ rất nhanh.

Trịnh Cầu Văn hạ xuống một quân cờ, thời gian hai năm tuy rằng cũng không dài, nhưng những gì mà hắn học được lại nhiều hơn mười sáu năm qua gộp lại. Mà tài năng đánh cờ của hắn cũng là luyện được từ Nguyên An Bình và Trọng Tôn Liên Giác, nhờ thường xuyên đánh cờ với bọn họ, nên cũng tiến bộ hơn không ít.

“Tiết huynh lần này đi thi, hẳn là rất chắc chắn đi?”

Tiết Chu Cẩn cầm quân cờ, hắn nhìn bàn cờ, trầm tư bước kế tiếp nên đi như thế nào, nghe Trịnh Cầu Văn hỏi như vậy, liền mở miệng đáp: “Cũng không hẳn, nhiều thí sinh đi thi như vậy, người có tài cũng không ít. Những thư sinh không có danh tiếng gì như chúng ta, lần đầu đi thi, kết quả như thế nào rất khó nói.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Trịnh Cầu Văn thở dài: “Tuy ta đã học cùng tiên sinh hai năm, cũng nhận được những lợi ích không nhỏ, nhưng ta vẫn không có lòng tin cho lắm. Với lại, ta cũng không nghĩ lần thi thứ nhất có thể thi đỗ, ta chỉ muốn cảm thụ trước một chút, sau này có kinh nghiệm hẳn sẽ dễ dàng hơn.”

“Ân.” Tuy rằng Tiết Chu Cẩn cũng rất muốn sớm thi đỗ tú tài, như vậy hắn mới có thể tiếp tục hướng đến tương lai cao hơn. Chỉ là, hắn cũng biết chuyện như vậy rất không dễ dàng, hắn tự đặt ra cho mình mục tiêu là ba năm, bởi vì thi tú tài là ba năm sẽ có hai kỳ thi.

“Có lẽ cũng chỉ có tiên sinh, mới có lòng tin lần này nhất định sẽ thi đỗ tú tài.” Mặc dù khả năng ghi nhớ của hắn rất dai, khả năng giác ngộ cũng không kém, nhưng mỗi khi phải giải quyết một sự việc gì đó, hắn vẫn không nổi trội bằng Nguyên An Bình. Mỗi lần gặp chuyện gì đó, Nguyên An Bình luôn có những cách nghĩ rất mới mẻ, còn có khả năng biện giải rất tốt, khiến cho hắn rất bội phục.

Tiết Chu Cẩn nghe xong liền sửng sốt, hắn tự nhận bản thân mình học cũng rất tốt, nhưng so với Nguyên An Bình vẫn còn có hơi chênh lệch một chút. Mà Nguyên An Bình cuối cùng có thể thi đỗ hay không… Còn chưa biết được.

Bởi vì, Nguyên An Bình không có công danh trên người, mà vẫn có thể mở trường học dạy học cho rất nhiều học sinh, nếu chuyện này truyền tới trong tai quan chủ khảo, không biết sẽ có kết cục như thế nào. Bất quá, hắn cũng sẽ không nói ra những gì gây bất lợi cho Nguyên An Bình: “Ân! Hẳn là hắn có thể thi đậu.”

“Khi chúng ta đến Bình Sa thành, ngươi cảm thấy chúng ta có nên đi kết giao với những thí sinh khác không? Nên thừa dịp thời gian cuối cùng thử cố gắng một chút không?” Đối với chuyện này, hắn vẫn còn có một chút băn khoăn. Kết giao với các thí sinh khác cũng rất quan trọng, nhưng ở nhà chuyên tâm học tập cũng rất không tồi.

“Đến Bình Sa thành rồi nói, ta cảm thấy chuyện học tập vẫn quan trọng hơn, dù sao thời gian rời đi cũng không bao lâu, chúng ta nên làm sao để không lãng phí thời gian đi.” Tiết Chu Cẩn nghĩ một hồi, sau đó lại nói: “Vẫn nên thương lượng với Nguyên An Bình một chút, xem hắn có tính toán gì.”

Trịnh Cầu Văn cười nói: “Dựa theo tính cách của tiên sinh, hẳn sẽ không muốn đi ra ngoài kết giao với người khác. Có lẽ ở trong mắt của hắn, giao thiệp với các thí sinh khác để mở rộng quan hệ, hoặc thể hiện tài năng gì đó đều là những việc không có ý nghĩa gì.”

“Nói đến tính cách của hắn, quả thật sẽ là như vậy.” Trong mắt Tiết Chu Cẩn, tác phong làm việc của Nguyên An Bình có chút không màng đến danh lợi. Nếu không phải bởi vì mở trường học cần có công danh trên người, hắn cũng sẽ không đi thi.

Lúc Nguyên An Bình tỉnh lại, cảm giác trên người rất không thoải mái, hắn không nhịn được cảm khái: “Xe ngựa quả nhiên không phải là chỗ thích hợp để ngủ.”

Hắn vén rèm xe lên, Nguyên An Bình hỏi phu xe: “Xin hỏi, bây giờ là giờ gì?”

Phu xe ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Xem ra sắp đến giờ Ngọ rồi.”

Nguyên An Bình không ngờ mình đã ngủ hơn hai tiếng rồi, hắn nhìn ra bên ngoài, xem ra cũng đã đi được khá xa: “Tiết công tử bọn họ có nói khi nào sẽ dừng lại nghỉ ngơi không?”

“Trịnh công tử có nói chờ qua buổi trưa sẽ dừng lại nghỉ ngơi, hi vọng lộ trình có thể nhanh một chút, đến buổi tối là có thể tìm được một trạm dịch để trọ.”

“Hảo! Ta biết rồi.” Nguyên An Bình thả rèm xuống, trở lại buồng xe, hắn lấy nước ấm ra uống một chút, cắn một miếng thịt khô: “Aiz! Sinh hoạt ở bên ngoài thật sự rất bất tiện a, đặc biệt là gấp rút lên đường mà không phải là đi chơi.”

Hành trình của bọn họ mất hơn nửa tháng, mới đến được Bình Sa thành.

Nguyên An Bình nhìn phố xá bên ngoài: “Nơi này phồn hoa hơn thị trấn rất nhiều.”

Hơn nữa, trên đường còn có thể nhìn thấy không ít thư sinh đi ngang qua.

Trịnh Cầu Văn nói chuyện với người hầu của mình xong, liền quay trở lại: “Bởi vì có rất nhiều thư sinh đi thi, nếu muốn trọ ở khách điếm, sợ rằng bây giờ chúng ta đi tìm sẽ không còn chỗ trống. Ta đã sớm cho người đến đây tìm một nơi để ở, chỉ tiếc là vẫn chậm một bước, cuối cùng cũng chỉ có thể thuê được một căn nhà phổ thông, hi vọng hai vị bỏ qua cho.”

Tiết Chu Cẩn đáp: “Không có gì, ta còn phải cảm ơn Trịnh huynh đã chiêu đãi.”

Nguyên An Bình cũng không để ý: “Có thể ở là được, dù sao chúng ta cũng không ở lâu.”



Sau khi đã an bài xong chỗ ở, Nguyên An Bình liền cự tuyệt hai người Trịnh Cầu Văn mời hắn đi ra ngoài. Hắn cứ như vậy làm ổ ở trong nhà, mãi đến tận ngày thi.

Kỳ thi tú tài còn được gọi là kỳ thi sinh đồ, tổng cộng có ba ngày thi, mà trong ba ngày này, các thí sinh phải luôn ở trong trường thi, đến khi thi xong mới được ra ngoài. Trong lúc thi, sẽ luôn có Tuần Sát viên thỉnh thoảng sẽ đi kiểm tra để đề phòng thí sinh gian lận.

Cho nên, ngoại trừ kỳ thi lần này, ba ngày này đối với các thí sinh mà nói, tố chất thân thể và khả năng chịu đựng của bọn họ cũng là một loại thử thách.

Trong lúc thi, có lần Nguyên An Bình bất ngờ cảm thấy thân thể có chút không khoẻ nên liền được người mang ra khỏi phòng thi.

Ba ngày sau, đối với Nguyên An Bình mà nói ba ngày này trôi qua chỉ trong một cái chớp mắt. Hắn cảm thấy bản thân làm bài rất thuận lợi, còn chuyện thành tích của hắn ra sao thì còn phải xem vận khí, dưới cái nhìn của hắn, những loại đề thi như thế này đều không có đáp án tiêu chuẩn, thành tích của mình ra sao, tất cả đều dựa vào người chấm bài thi.

Bất quá, thi cũng đã thi xong rồi, hắn cũng không muốn tốn thêm tâm tư suy nghĩ đến kết quả. Nếu thi không đậu, cùng lắm thì lần sau thi lại, hắn so với những người khác, có trạng thái thả lỏng hơn rất nhiều.

Sau khi thi xong, Nguyên An Bình liền ngủ một giấc ngon lành, đến ngày hôm sau, sức sống của hắn mười phần tràn trề, nói với hai người Tiết Chu Cẩn vẫn còn đang lo lắng về kết quả: “Đều đã thi xong rồi, dù sao cũng đâu được thi lại, có lo lắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Chúng ta đi dạo Bình Sa thành một vòng đi, xem nơi này phồn hoa như thế nào.”

Bởi vì còn phải chờ kết quả, nên mấy người Nguyên An Bình vẫn chưa lập tức trở về. Thời gian còn dư lại mấy ngày, hắn liền có ý định đi dạo một vòng Bình Sa thành, thuận tiện mua một ít đặc sản mang về, cho người nhà cao hứng một chút.

Thấy Nguyên An Bình thong thả như vậy, hai người bọn họ cũng cảm thấy có lý, liền cùng Nguyên An Bình đi dạo một vòng Bình Sa thành.

Nguyên An Bình nhìn một gian hàng ở bên đường trưng bày búp bê sứ, dáng dấp của bọn chúng trông rất khéo léo tinh xảo, tiểu hài tử nhất định sẽ rất thích. Trong lúc hắn đang cân nhắc nên chọn cái nào, bỗng phía sau lại có một âm thanh truyền đến: “Ngươi là người ở thị trấn, Nguyên An Bình, Nguyên công tử phải không?”

Nguyên An Bình xoay người lại, thấy người tới dáng dấp tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, một thân quý khí hiển lộ rõ ràng, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải là một người tầm thường.

Chỉ là, Nguyên An Bình nhớ rõ hắn không có quen biết với người này, liền hỏi: “Ta chính là Nguyên An Bình, các hạ là?”

“Ta họ Vương, tên một chữ Thụy.” Vương Thụy đạm nhiên nở nụ cười: “Ta từng gặp mặt công tử ở quý phủ của Chương Lâm Dịch, Chương công tử.”

Nguyên An Bình cười đáp: “Vậy sao.” Trong lòng thì lại âm thầm suy đoán ‘Vương Thụy? Danh tự này nghe có vẻ không phải là tên thật, nhưng người này lại có khí chất bất phàm, chẳng những biết tên của hắn, còn có quen biết với Chương Lâm Dịch, hẳn không phải là người xấu.’

Ngẫm lại, Nguyên An Bình cảm thấy hắn cũng không có cái gì đáng giá để cho người khác tính kế, liền giả vờ nhận thức nói: “Thật may được gặp lại.”

Vương Thụy đề nghị: “Tương phùng chính là hữu duyên, ta thấy các hạ cũng đang một mình, không bằng cùng đi Vũ Hiên Các ngồi một chút, như thế nào?”

Lúc nãy ba người Nguyên An Bình đang đi dạo, tình cờ chạm mặt với một đám thư sinh khác, hai người Tiết Chu Cẩn đã đáp ứng đi với những thư sinh kia rồi. Mà Nguyên An Bình lại viện cớ thân thể không khoẻ để từ chối, nên giờ phút này quả thật chỉ có một mình hắn.

Nghe lời đề nghị của Vương Thụy, lại nghe đến danh tự Vũ Hiên Các, hắn liền không nhịn được hỏi trước một câu: “Ta mới tới Bình Sa thành, đối với nơi này không mấy quen thuộc. Không biết Vũ Hiên Các là một nơi như thế nào? Nếu như là chốn phong nguyệt thì ta chỉ có thể nói lời xin lỗi.”

Vương Thụy cười ha ha: “Yên tâm đi, Vũ Hiên Các là một trà lâu, ta cũng không muốn đi đến mấy chốn phong nguyệt đó.”

Nghe hắn nói như vậy, ấn tượng về hắn trong lòng Nguyên An Bình nháy mắt cao lên không ít, nụ cười cũng trở nên có phần thân thiết: “Vương huynh kính trọng ái thê, tại hạ thật kính nể.”

Vương Thụy cười hỏi: “Trong lòng ngươi không có lén cười chuyện ta sợ thê tử đấy chứ?”

Nguyên An Bình cười lắc đầu: “Làm sao có thể? Kính trọng thê tử không phải là sợ thê tử, mà là rất yêu thê tử của mình. Hơn nữa, ta cảm thấy Vương huynh ngươi cũng quá đắc ý đi, nói cái gì mà sợ thê tử, thực tế chính là đang khoe khoang ngươi may mắn có được một vị thê tử rất săn sóc đi? Người người đều nói, tri kỷ khó cầu, tìm được một ái nhân tâm linh tương thông với mình lại càng khó hơn. Ngươi không cần khoe khoang vận may của mình, ta sẽ không ganh tỵ với ngươi đâu.”

“Ha ha ha!” Vương Thụy hào sảng cười một tràng: “Nguyên huynh nói lời này rất hợp ý ta. Ha ha! Ngươi nói đúng, ta chính là đang khoe khoang.”

Nguyên An Bình cười: “Ta cũng nói rồi, ta sẽ không ganh tỵ với ngươi.”

Vương Thụy không tỏ vẻ hiếu kỳ, mà lại trưng ra biểu tình như đã hiểu rõ: “Vận may của ngươi quả thật không tệ.”

Nguyên An Bình nhíu mày, thầm nghĩ ‘Xem ra, người này hiểu rất rõ về hắn.’

Mặc dù hắn vẫn không biết Vương Thụy có thân phận gì, nhưng hắn lại có cảm giác đối phương không có ác ý với mình, còn cảm thấy hắn có thể thân cận với đối phương, liền cùng Vương Thụy đi đến Vũ Hiên Các.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status