Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 129: Tìm kiếm


Editor: Aubrey.

Thời điểm Tiết Chu Cẩn cùng Trịnh Cầu Văn trở về thì đã là đêm khuya, bởi vì còn phải chờ kết quả thi, nên bọn họ vẫn chưa thể trở về thị trấn được. Trong khoảng thời gian này, bọn họ tuyệt đối không thể làm ra những chuyện phá hư danh tiếng, còn chuyện kết giao với các thư sinh khác, cùng đi uống rượu, biểu hiện tài năng thi từ ca phú thì có thể, còn đi đến mấy nơi phong nguyệt thì tất nhiên là không được.

Cho dù văn nhân vốn là những người phong lưu, ngủ một đêm ở chốn thanh lâu cũng chỉ cho là đi phát tiết một chút. Nhưng hiện tại vẫn đang là thời gian chờ kết quả, các thí sinh đều phải giữ mình, cho dù có là con cháu nhà quan, hay người đó có tài như thế nào, cũng sẽ không được trúng tuyển.

Hiện tại sắc trời đã rất muộn, mặc dù hai người bọn họ bị chuốc đến say khướt, nhưng vẫn phải chạy về chỗ ở. Người hầu tiến lên hỗ trợ thấy chỉ có hai người, lại thấy bọn họ đã say thành như vậy, Lưu quản sự liền ra lệnh cho đám người hầu bên cạnh đỡ lấy bọn họ: “Mau đưa hai vị công tử về phòng, sau đó nói với nhà bếp làm một ít canh giải rượu mang tới.”

Đám người hầu nhận được mệnh lệnh, liền nhanh chóng đi làm việc. Lưu quản sự thấy Nguyên An Bình không cùng bọn họ trở về, liền dò hỏi tên hạ nhân đi cùng với bọn họ: “Tại sao Nguyên tiên sinh vẫn chưa về? Không phải ngài ấy cùng thiếu gia chúng ta ra ngoài sao?”

“Giữa đường, Nguyên tiên sinh đã tách ra với hai vị thiếu gia rồi, bảo là muốn đi dạo Bình Sa thành một vòng. Lẽ nào vẫn chưa về sao?” Trong lòng tên hạ nhân hiếu kỳ, đã giờ này rồi, đáng lẽ ra nên về từ sớm mới phải, hắn nghĩ thầm ‘Lẽ nào Nguyên tiên sinh cũng bị những thư sinh khác mời đi uống rượu? Nhưng cho dù đi uống rượu, hẳn cũng phải truyền lời nhắn về chứ?’

Hắn lại hỏi Lưu quản sự: “Nguyên tiên sinh không cho người trở về truyền lại lời nhắn sao?”

“Không có, ta tưởng ngài ấy vốn ở cùng với thiếu gia của chúng ta, không nghĩ tới giữa đường lại đột ngột tách ra.” Quản sự có chút bận tâm: “Đến giờ này vẫn chưa chịu trở về, cũng không cho người truyền lại lời nhắn, không biết có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chắc không có đâu, có thể ngài ấy cũng giống như thiếu gia, cũng bị những thư sinh khác kéo đi uống rượu. Bởi vì uống say, nên mới không thể trở về.” Hạ nhân cảm thấy rất có khả năng là như vậy.

Quản sự vẫn còn có chút lo lắng: “Nguyên tiên sinh làm việc không có cẩu thả như vậy, nếu như ngài ấy không thể trở về, nhất định sẽ cho người trở lại thông báo một tiếng. Nhưng bây giờ ngay cả một tin tức cũng không có, không thể không khiến cho người ta lo lắng a.”

Trong lòng ông vẫn có chút không yên tâm, liền dặn dò hạ nhân: “Ngươi đi nói với thủ vệ gác cổng, khi nào nhìn thấy Nguyên tiên sinh trở về, nhất định phải thông báo cho ta.”

“Hảo! Ta đi làm ngay.” Hạ nhân nhận được mệnh lệnh xong, liền đi làm việc.

Thời điểm phát hiện mình té xuống núi, Nguyên An Bình đã nghĩ, hắn chắc chắn sẽ chết. Kết quả, hắn lại phát hiện thân thể của mình đang bị treo trên một thứ gì đó, bởi vì xung quanh tối đen như mực, nên hắn căn bản không thể nhìn thấy tình huống cụ thể.

Nguyên An Bình suy đoán ‘Có lẽ mình đang bị treo trên một cành cây dài mọc trên vách núi.’

Tuy rằng tạm thời không rơi xuống, nhưng trong lòng Nguyên An Bình vẫn rất lo lắng. Không biết vách núi này cao bao nhiêu, nếu hắn đang ở một nơi không thể trèo lên được, cũng không thể leo xuống, sớm muộn gì cũng sẽ rớt xuống mà thôi.

Thân thể của hắn cứng ngắc, ngay cả một chút cử động cũng không dám, chỉ sợ hơi nhích một chút, cành cây này sẽ gãy, hoặc sẽ tiếp tục bị rớt xuống, như vậy sẽ chết rất thảm!

Nằm bên bờ vực sinh tử, trong lòng Nguyên An Bình có vô hạn sầu bi. Một đời trước, một mình hắn ăn no, cả nhà không đói bụng, cho dù hắn có chết, có lẽ cũng sẽ không có bao nhiêu người vì hắn mà đau lòng. Nhưng ở đời này, hắn có thân hữu, có thật nhiều học sinh kính ngưỡng hắn, còn có… Hoắc Tiểu Hàn.

Nghĩ đến Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình liền đau lòng. Vốn dĩ, hắn đã nói chờ hắn thi xong, sẽ trở về cùng y thành thân, nếu như mình thật sự chết ở chỗ này, Hoắc Tiểu Hàn phải làm sao bây giờ?

“Tính cách của y nhạy cảm như vậy, nếu như biết mình chết, y nhất định sẽ đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu mình.” Nghĩ đến Hoắc Tiểu Hàn phải sống phần đời còn lại trong sự áy náy, có lẽ đến lúc chết vẫn không thể tiêu tan, Nguyên An Bình liền tự nói với mình: “Không thể chết, tuyệt đối không thể chết được!”

Hắn đột nhiên có một loại kích động muốn mắng ông trời, vận may của hắn rốt cuộc sáng loá đến mức nào a? Chỉ đi tham gia khảo thí, cư nhiên còn bị người ta bắt cóc, hắn chỉ là người vô tội vô tình bị liên lụy, loại sự tình đáng thương này có xác suất vô cùng nhỏ, vậy mà hắn vẫn bị dính!

“Nếu là bởi vì chuyện này mà chết, ta nhất định sẽ chết không nhắm mắt!”



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là một giây trôi qua như cả một năm. Đến khi bầu trời tờ mờ sáng, trong lòng hắn vừa kích động vừa kinh hoảng, bởi vì ban ngày đến, chính là thời khắc tuyên án vận mệnh của hắn.

Khi hắn nhìn thấy cành cây mà hắn đang bị treo là một cành cây rất chắc chắn, hắn liền yên tâm hơn không ít. Sau đó, hắn lại nhìn xuống vực sâu cơ hồ không thấy đáy, trong lòng liền trầm xuống, muốn xuống dưới đó căn bản là không có khả năng.

Hắn cẩn thận quay đầu lại, muốn nhìn xem mình cách vách núi bao xa. Kết quả lại khiến cho hắn có một loại kích động muốn khóc ròng, quả nhiên hắn đang ở một nơi lên không được mà xuống cũng không xong. Mà vách núi cao chót vót trên kia, căn bản không để cho hắn có cơ hội leo lên.

Bất quá, người ta thường nói ông trời không tuyệt đường người, trong lúc Nguyên An Bình ngẩng đầu lên quan sát tình hình bên trên, hắn bỗng phát hiện cách rễ cây không xa có một chỗ lõm xuống trông giống như một hang động. Kích cỡ của sơn động chỉ vừa đủ cho một người, vậy là hắn vẫn còn một tia khả năng có thể sống.

Hắn cẩn thận từng chút từng chút dịch người đến gần rễ cây của cái cây bên trên, khoảng cách không đến một mét, nhưng lại tiêu hao khí lực của hắn hơn một canh giờ. Bởi vì hắn sợ cử động của mình làm cành cây bị gãy, nếu thật như vậy, hắn sẽ chân chính ngỏm củ tỏi.

Cuối cùng cũng lếch tới rễ cây, hắn cẩn thận đưa tay ra, hao hết khí lực bò vào trong sơn động. Cả người vô cùng mệt mỏi nằm úp sấp trên mặt đất, trong lúc kinh hồn bạt vía, khiến cho toàn thân hắn như nhũn ra.

Nguyên An Bình một đêm không về làm cho Lưu quản sự vẫn luôn đứng ngồi không yên, đến ngày thứ hai, thời điểm vừa rạng sáng, ông liền vội vàng đi đến phòng của Trịnh Cầu Văn, thần sắc có chút lo lắng hỏi người hầu: “Thiếu gia tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa.” Người hầu thấy thần sắc của quản sự lo lắng như vậy, liền hỏi: “Lưu quản sự! Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nguyên tiên sinh đi một đêm không về, đây là chuyện lớn a, ngươi mau đi đánh thức thiếu gia, ta phải mau chóng đem chuyện này nói cho ngài ấy biết.” Lúc nãy ông đã ra lệnh cho một số người hầu đi ra ngoài tìm, nhưng dù sao chỗ này cũng là chỗ ở tạm thời mà Trịnh Cầu Văn dùng để tham gia thi khoa cử, nhân thủ có hạn, Bình Sa thành cũng không nhỏ, muốn tìm người cũng không dễ như vậy.

Người hầu vừa nghe cũng cảm thấy sự tình có chút không đúng, hắn biết thiếu gia nhà mình rất coi trọng Nguyên An Bình, liền vội vàng vào trong phòng đánh thức Trịnh Cầu Văn.

Trịnh Cầu Văn bị đánh thức có chút không cao hứng, tối hôm qua uống say, sáng nay lại có chút di chứng sau khi say rượu, ngữ khí của hắn có chút không tốt hỏi: “Sớm như vậy đánh thức ta là có chuyện gì?”

Người hầu thấy Trịnh Cầu Văn mất hứng, liền vội vàng giải thích: “Vừa nãy Lưu quản sự vô cùng sốt ruột chạy tới nói Nguyên tiên sinh đi một đêm không về, còn nói muốn tìm ngài cùng nhau thương lượng đối sách.”

Vừa nghe Nguyên An Bình cư nhiên đi một đêm không về, hắn cũng cảm thấy sự tình có chút không đúng, Trịnh Cầu Văn lập tức tỉnh táo lại: “Ngươi nói cái gì? Tiên sinh đi một đêm không về?! Mau gọi Lưu Chính vào đây cho ta!”

Trịnh Cầu Văn vừa thấy Lưu Chính, liền vội hỏi: “Ngươi nói tiên sinh đi một đêm không về?! Tại sao lại không nói sớm cho ta biết?! Có phái người đi tìm chưa?!”

Vì muốn Trịnh Cầu Văn hạ hoả, Lưu quản sự liền vội vàng giải thích: “Sáng sớm ta đã phái người đi ra ngoài tìm người rồi.”

Trịnh Cầu Văn có chút lo lắng: “Gọi tất cả người hầu đều đi ra ngoài tìm cho ta, ngươi cũng đi!”

“Vâng!” Lưu quản sự vội vàng đi ra ngoài.

Mà Thụy Vương sau khi được cứu, cũng phân phó thủ hạ đi tìm tung tích của Nguyên An Bình
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status