Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 34: Lo lắng


Editor: Aubrey.

Sáng sớm hôm nay sắc trời có rất nhiều tuyết, vì muốn cho những hài tử kia không phải chịu khổ, nên buổi trưa hắn liền mang thịt đi chưng. Bỏ vào một ít xương và một ít thịt mỡ, gừng, cùng với một vài quả ớt và các loại gia vị khác. Cuối cùng, hắn bỏ thêm một ít củ cải, chỉnh chỉnh tề tề nấu hai nồi thịt lớn.

Chờ đến lúc nghỉ ngơi giữa giờ, hắn liền cho bọn nhỏ mỗi người một bát, làm cho cơ thể ấm áp hơn. Tất nhiên, bọn nhỏ đều tự giác mang theo bát đũa, dù sao thì nhà hắn cũng không có nhiều bát như vậy.

Thời điểm tan học, Nguyên An Bình nhìn theo từng hài tử trong thôn rời đi, rồi lại nhìn đến mười lăm hài tử chen lấn trên xe lừa trở về thị trấn, đội tuyết về nhà, hắn thầm cảm thán những hài tử này vì muốn được học chữ cũng thật không dễ dàng. Cũng may hắn đã nghe Lục gia đưa ra một cái gợi ý, mướn một gian nhà bỏ không ở chỗ lý chính. Chờ qua mấy ngày nữa được tu sửa tốt, mấy hài tử này cũng không cần ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui.

Sau khi bọn trẻ lục tục ly khai, đám nhóc Lý Tự liền chạy đến mượn chiếc giường sưởi của Nguyên An Bình, nói là muốn cùng nhau ôn tập, sẵn tiện hưởng thụ một chút ấm áp từ chiếc giường sưởi kia.

Cả bốn đứa nhỏ đều biết Nguyên An Bình rất thích sạch sẽ, nên đã sớm rửa sạch chân, trước khi lên giường còn cởi bớt một chiếc quần ngoài. Lý Tự, Bàn Đôn, Lý Đông Phong đều thuộc dạng da mặt dày, Trần Tuấn làm biểu ca của Bàn Đôn cũng đồng thời chiếm được chỗ tốt.

Nguyên Đại Hà, Sở Phong Hoà, Nguyên Phúc Viễn vốn cũng rất muốn giống như bọn họ. Nhưng đáng tiếc bọn chúng còn phải về nhà sớm, nên chỉ có thể đầy mặt tiếc nuối mà rời đi.

Nguyên An Bình cầm lấy một ít đậu phộng, hạt dưa, cùng với một bàn điểm tâm. Nhìn đến bốn đứa trẻ thoải mái nằm ngả chỏng vó trên giường, lúc hắn vừa bước đến, cả bốn đứa đều lập tức ngồi dậy.

Lý Tự cắn một hạt đậu phộng, cảm thán nói: “An Bình ca! Trong phòng của ngươi thật ấm áp.”

Bàn Đôn cũng xẹt một cái chạy đến trước bàn nhỏ, cười hì hì nói: “Là cái giường này ấm áp.”

Trần Tuấn ngồi sát bên cạnh Bàn Đôn, bé tương đối ngại ngùng, chỉ cười cười nhưng không mở miệng nói gì.

Lý Đông Phong lột một hạt đậu phộng bỏ vào miệng: “An Bình ca! Mấy ngày này ngươi thật là thư thái, không trách vì sao lại có vài người muốn đính hôn với ngươi.”

Nguyên An Bình có chút sửng sốt: “Cái gì đính hôn?”

Lý Đông Phong nói: “Lúc nương của ta nói chuyện phiếm với một số người trong thôn, ta cũng được nghe một chút. Nghe đâu là bởi vì cuộc sống hiện tại của ngươi quá tốt, chuyện thêu thùa của nhà Phúc Viễn cũng được truyền đi. Một số người cảm thấy ngươi rất có tài hoa, liền có người muốn đem cô nương tới giới thiệu cho ngươi. Thế nhưng nương của ta cũng không đề bạc cô nương nhà nào cả, dù sao việc này cũng không thể thành, nếu như nói ra sẽ khiến cho thanh danh của mấy cô nương kia bất hảo.”

Lý Tự nhếch mép nở nụ cười: “Đừng nói đến chuyện không thể đề bạc, cho dù thật sự có đề bạc bất kỳ ai thì cũng không thành được.”

Nguyên An Bình gật đầu đồng ý, hắn chỉ mới mười sáu tuổi, vậy cô nương đó mới lớn bao nhiêu. Hơn nữa, nơi này rất xem trọng mệnh lệnh của cha mẹ, đối với chuyện mai mối, một người được sinh ra tại thời đại tôn trọng tự do luyến ái như hắn không thể thích ứng nổi với chuyện kết hôn với một người không quen biết. Kết quả, hắn vừa nghĩ trong đầu xong, Lý Tự đã nói tiếp một câu: “Bởi vì tiểu nương tử của An Bình ca là Hoắc Tiểu Hàn, hắn làm sao sẽ có khả năng đi thú người khác.”

Bàn Đôn cũng ở bên cạnh ồn ào: “Tiểu nương tử là Hoắc Tiểu Hàn, An Bình ca đối với Hoắc Tiểu Hàn rất tốt.”

Nguyên An Bình lườm bọn chúng một cái, cười mắng: “Nói bậy cái gì đó? Thật là, cho dù đang ăn cũng ngăn không nổi miệng của các ngươi.”

Hắn biết bọn chúng sẽ không đem những lời này nói ra ngoài, nên cũng chưa đi đến việc tiến hành giáo dục nghiêm khắc.

Lý Tự cười hắc hắc nói: “Ngươi khẳng định là thẹn thùng nên mới không tiện thừa nhận.” Nhóc nói xong, lại bỗng dưng nhớ tới một chuyện, liền nói lại với Nguyên An Bình: “Ngày hôm qua, ta nghe thấy họ Lưu kia mắng Hoắc Tiểu Hàn, nghe ra hình như là chọc đến Hoắc Hương Hương, cũng không biết có bị đánh đòn hay không.”

Nguyên An Bình nghe vậy liền cau mày: “Đánh đòn? Nghiêm trọng như vậy?”

Lý Tự tỏ vẻ luôn luôn là như vậy: “Một khi liên lụy đến Hoắc Hương Hương, Hoắc Tiểu Hàn sẽ chuẩn bị tinh thần không được ăn quả ngon. Cơ mà, ta nghe thời gian bà ta mắng cũng không lâu, chắc là không có việc gì lớn đâu.”

Lý Đông Phong ở một bên nghe cũng nói: “An Bình ca! Ngươi sẽ không thật sự yêu thích Hoắc Tiểu Hàn kia đi? Tất cả mọi người đều cho rằng y mang mệnh ngạnh khắc thân nhân, ngươi cũng đừng nên nghĩ tới a.”

Nguyên An Bình cau mày: “Nếu như y thật sự mang mệnh ngạnh, thì sớm đã đem họ Lưu kia khắc chết rồi. Ngược lại, y chẳng hề có tội tình gì cả. Mặc dù trên đời này người quan trọng nhất chính là phụ mẫu, nhưng những người có tâm địa độc ác cũng có không ít người. Các ngươi là do tốt số, nên mới không gặp phải những người như vậy.”

Bàn Đôn cũng cảm thấy có chút cảm thông: “Tuy rằng nương của ta có đôi lúc lớn tiếng, cũng thường hay dạy dỗ ta, nhưng sẽ không bao giờ không cho ta ăn cơm. So sánh một chút, ta cảm thấy nương ta cũng khá tốt.”

Lý Đông Phong không biết mình nên nói như thế nào, ở trong lòng bé, hiếu thuận cha nương vốn là một việc phải làm. Nếu như cha nương mình bởi vì mình mà gặp xui xẻo, thì bản thân khẳng định rất áy náy. Hoắc Tiểu Hàn bởi vì cha nương của y mà phải chịu tội, coi như là đã báo đáp ân tình của cha nương, bé cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nguyên An Bình nhìn ra được ý nghĩ của Lý Đông Phong, cũng có không ít người có loại suy nghĩ này. Hắn cũng không định thao thao bất tuyệt biện giải giùm Hoắc Tiểu Hàn, chỉ nói đơn giản một chút: “Căn nguyên của chuyện Hoắc Tiểu Hàn khắc thân nhân, đều là do một miệng của họ Lưu kia bịa đặt.”

Lý Đông Phong có chút không rõ hỏi lại: “Bà ấy tự nói nhi tử của mình khắc thân nhân thì có lợi ích gì?”



Lý Tự liếc bé một cái: “Ngươi cũng quá ngu ngốc, nói Hoắc Tiểu Hàn khắc thân nhân, chính là để mỗi lần bà ta hành hạ Hoắc Tiểu Hàn thì sẽ không có ai nói bà ta độc ác. Hơn nữa, nhà bọn họ còn định đem nhi tử của mình bán đi.”

Lý Đông Phong cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi nói bọn họ muốn đem Hoắc Tiểu Hàn bán đi?”

Bàn Đôn và Trần Tuấn cũng đều rất giật mình, trong lòng bọn chúng, bị bán đi là một chuyện cực kỳ kinh khủng.

Lý Tự thấy bọn họ đều đang nhìn mình, liền nói: “Cần gì phải ngạc nhiên dữ vậy? Sau này, bọn họ còn muốn đem gả y cho một tên vừa già vừa xấu, có chỗ nào khác với việc bị bán đi?”

Nguyên An Bình cau mày hỏi Lý Tự: “Ngươi còn nghe được tin tức nào khác nữa không?”

Lý Tự nói: “Hoắc gia bảo Hoắc Hạ Sinh đi làm mai, sau khi bàn việc hôn sự xong. Bọn họ sẽ nhanh chóng đem Hoắc Tiểu Hàn bán đi, còn có thể chiếm được tiền cưới vợ. Ta nói ngươi a, vẫn nên kiếm một biện pháp nào đó đi, nếu không tiểu nương tử của ngươi sẽ bị gả cho người khác.”

Nguyên An Bình nghe xong, lông mày liền nhíu chặt hơn: “Ngươi giúp ta để ý Hoắc gia kỹ một chút, có động tĩnh gì thì phải lập tức báo với ta một tiếng.”

Hắn làm sao có khả năng sẽ cho phép người Hoắc gia lấy Hoắc Tiểu Hàn ra đổi lấy tiền, nếu không phải vì việc hắn bỏ tiền ra mua người quá phiền phức, thì hắn đã sớm mua Hoắc Tiểu Hàn về đây rồi.

Kỳ thực, hắn cũng có nghĩ tới chuyện sẽ tìm một người mua lại Hoắc Tiểu Hàn, để cho càng triệt để hơn một chút chính là phải làm cho Hoắc Tiểu Hàn ký vào giấy khế ước bán thân. Chỉ có như vậy, Hoắc Tiểu Hàn mới có thể đi khỏi cái thôn này. Nếu như vẫn còn trong tầm mắt của đám người nhà họ Hoắc, cho dù có giữ giấy bán thân, bọn họ vẫn có thể dùng thân phận cha mẹ ruột để bắt bí Hoắc Tiểu Hàn.

Còn một phương pháp khác để rời khỏi Hoắc gia, chính là phải để cho Hoắc Tiểu Hàn lấy chồng. Trong lòng Nguyên An Bình, chuyện cưới vợ gả chồng không phải là chuyện tuỳ ý mà làm. Nếu như chọn sai người, thì chẳng khác nào đang ở trong hố lửa rồi lại rơi vào một cái hố lửa khác to hơn, vậy thì càng không thể trông cậy vào được.

Còn chuyện để cho hắn lấy Hoắc Tiểu Hàn, đối với phương pháp này, hắn xưa nay vốn không hề nghĩ tới. Chỉ là hắn không ngờ, bởi vì hắn vẫn luôn không chịu đưa ra quyết định rõ ràng, nên mới khiến cho Hoắc Tiểu Hàn xém chút nữa là bị chết hụt, khiến cho hắn hối hận không thôi.

Năm người bọn họ ngồi ở trên giường sưởi, cùng nhau ăn uống trò chuyện, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt. Trong lúc đó, Nguyên An Bình nhìn xem thời gian một chút, lại cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Hoắc Tiểu Hàn còn chưa tới?

‘Chẳng lẽ là bởi vì tuyết rơi, y không có cách nào lên núi nên mới tới trễ một chút?’ Nguyên An Bình âm thầm suy nghĩ, xuống giường mang giày vào: “Ta đi ra ngoài một lát.”

Hắn đi ra ngoài mở đại môn ra, liền nhìn thấy ở trước cửa viện được đặt một bó củi, nhưng lại không thấy người. Hắn đi tới đem cửa viện mở ra, đi ra bên ngoài nhìn một vòng, nhưng lại chẳng thấy có bóng người nào: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nguyên An Bình chạy nhanh về gian nhà chính: “Lý Tự! Ngươi giúp ta đi tìm hiểu một chút đã có chuyện gì xảy ra với Hoắc Tiểu Hàn.”

Lý Tự đứng dậy, hiếu kì hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì khiến cho ngươi sốt sắng như vậy?”

Thần sắc Nguyên An Bình lo lắng nói: “Bên ngoài chỉ đặt một bó củi nhưng lại không có ai đi vào, mọi khi Hoắc Tiểu Hàn nhất định sẽ đi vào trong nhà. Nếu như y không có chuyện gì, người nhà bên kia cũng không có lòng tốt thay y làm việc như vậy.”

Lý Tự xuống giường: “Ta giúp ngươi đi xem y.” Nói xong, nhóc còn lầu bầu một câu: “Sốt sắng như vậy, còn nói không muốn thành thân với người ta.”

Nguyên An Bình đá nhóc một cái: “Đừng có nói linh tinh nữa, đi nhanh về nhanh.”

Mấy đứa trẻ khác thấy Lý Tự đã rời đi, cũng đều đứng dậy cáo từ. Nguyên An Bình thấy sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, miễn cho bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn, cũng không tiếp tục giữ bọn chúng ở lại.

Bên này, tâm tình Nguyên An Bình nôn nóng chờ tin tức, thì bên kia Lý Tự đã chạy tới nhà của Hoắc Tiểu Hàn. Nhóc đứng ở ngoài cửa viện nhà y thở hổn hển mấy cái, rồi mới hướng trong sân gọi: “Hoắc Tiểu Hàn! Có ở nhà không? Nếu có ở nhà thì mau ra đây, ta tìm ngươi có chút việc.”

Hoắc Tiểu Hàn vốn đang bận việc ở trong phòng, nghe thấy tiếng kêu của Lý Tự, liền biết chắc chắn là do Nguyên An Bình sai nhóc đến. Trong lòng y cao hứng, liền vội vã chạy ra ngoài.

Lý Tự nhìn một lượt trên người Hoắc Tiểu Hàn, liền thấy trên mặt y hiện ra năm dấu tay rõ rành rành: “Ngươi bị đánh?” Nhóc hơi kinh ngạc, cũng nhìn ra được thì ra họ Lưu kia thật sự rất yêu thương Hoắc Hương Hương, nhưng mà để cho Hoắc Tiểu Hàn phải chịu đòn như thế này thì thật sự rất quá đáng.

Hoắc Tiểu Hàn gật gật đầu.

Lý Tự cảm thấy y thật sự rất đáng thương, chính mình lớn như vậy vẫn chưa từng bị ai đánh vào mặt đâu, khẩu khí của nhóc liền ôn hoà hơn rất nhiều: “An Bình ca lo lắng cho ngươi, thấy ngươi không tới nhà hắn, còn tưởng rằng ngươi đã gặp phải chuyện gì rồi, nên mới bảo ta tới đây xem ngươi có bị làm sao không.”

Hoắc Tiểu Hàn nghe vậy liền cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì từ xưa đến giờ chưa từng có ai quan tâm y đến vậy. Thật ra, lý do y rời đi là bởi vì lo lắng Nguyên An Bình sẽ nhìn thấy dấu tay trên mặt mình, nên y mới không dám bước vào sân. Y mỉm cười, nói với Lý Tự: “Làm phiền ngươi giúp ta nói với hắn một chút, ta không sao đâu, ngày mai ta sẽ đi tìm hắn.”

Lý Tự lĩnh mệnh, cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ: “Ngươi trở về đi, ta còn phải đi qua nhà An Bình ca một chuyến.” Nói xong, nhóc liền quay người chạy đi.

Nương Lý Tự nhìn thấy thân ảnh của con trai mình, liền hô một tiếng: “A Tự! Con không về nhà mà còn chạy đi đâu đó?”

Lý Tự quay đầu, hướng nương mình cao giọng đáp: “Nương! Con có việc phải đi tìm An Bình ca, tối muộn mới trở về.”

Nương Lý Tự nghe thấy nhóc muốn đi đến nhà của Nguyên An Bình, liền không hỏi thêm cái gì nữa.

Nguyên An Bình thấy Lý Tự đã trở về, liền vội vàng hỏi: “Nói đi, đến cùng là làm sao vậy?”

Lý Tự thở hổn hển đáp: “Ngươi căng thẳng cái rắm a, y đang ở nhà rất tốt. Hôm nay tuyết rơi nhiều quá, nên y mới không tới.”

Nguyên An Bình quan tâm hỏi: “Y có bị đánh không?”

Lý Tự ngồi xuống: “Xem ra là đã bị ăn một cái tát, trên mặt vẫn còn in dấu tay. Tuy nhiên cũng không quá nghiêm trọng, có thể là ngày mai sẽ tiêu sưng.”

Nguyên An Bình nghe nhóc nói như vậy liền yên tâm, nói với Lý Tự: “Tối nay ngươi ăn cơm tối ở chỗ của ta đi.”

Lý Tự cười hắc hắc: “Đừng cho là ta không biết, ngươi muốn ta đưa đồ ăn qua cho y nên mới bảo ta ở lại ăn cơm.”

Nguyên An Bình nhíu mày: “Sao? Không muốn ăn?”

Lý Tự lập tức nịnh nọt nói: “Muốn a, cơm của nhà ngươi là ngon nhất.” Thật ra thì việc đưa thức ăn cho Hoắc Tiểu Hàn, nhóc cũng có thể trích ra một ít. Nhưng nhóc xin thề với lão Thiên gia, nhóc không có ăn vụng đâu nha, mà chỉ dám nhìn thèm đến mức phải chảy nước miếng, rất đáng thương a.

“Đừng nghĩ chỉ cần vắt chân ngồi không mà chờ ăn, mau đến giúp ta nhóm lửa.”

Lý Tự lập tức chạy thật nhanh vào trong bếp nhóm lửa.

Nguyên An Bình vừa làm đồ ăn vừa nghĩ, hẳn là bởi vì dấu tay trên mặt Hoắc Tiểu Hàn nên y mới không dám tới, y không muốn bị mình phát hiện ra. Trên thực tế, Nguyên An Bình thật sự rất muốn Hoắc Tiểu Hàn mỗi khi bị ủy khuất thì hãy đến tìm mình khóc lóc kể lể, phát tiết hết ra ngoài, dù sao cũng tốt hơn là bị đè nén ở trong lòng.

“An Bình ca! Đừng phân tâm, coi chừng cắt phải tay.”

Âm thanh trêu đùa của Lý Tự truyền đến, Nguyên An Bình liền phục hồi lại tinh thần: “Chớ nói nhảm! Chăm chỉ làm việc đi.”

Lý Tự cười ha ha, sau đó nói: “Ta nói thật, ngươi nên cưới Hoắc Tiểu Hàn đi, cũng không cần thiết mỗi ngày phải lo cho y như vậy.”

Nguyên An Bình nói: “Tiểu tử nhà ngươi thì biết cái gì? Nói cái gì mà cưới hay không cưới? Ngươi cho rằng mọi việc trên đời này đều đơn giản như vậy sao?”

Lý Tự có chút không rõ: “Có cái gì khó đâu? Người nhà y tham tiền như vậy, ngươi chỉ cần đưa tiền ra, thì bọn họ nhất định sẽ đem người gả cho ngươi. Hiện tại, ngươi cũng đâu thiếu bạc để cưới vợ.”

Nguyên An Bình quay mặt đi: “Trước tiên, không nói đến chuyện ta có muốn thú y hay không. Cho dù ta muốn thành thân, nhưng vẫn còn phải để hiếu tang hai năm, cũng không có cách nào lập tức giúp y thoát khỏi cái khổ.”

Lý Tự nghe hắn nói như thế, liền đáp: “Ai ui! Ta quên mất ngươi vẫn còn hai năm giữ hiếu tang! Hoắc Tiểu Hàn có thể không chờ nổi đến hai năm đâu, ngươi nghĩ cách xem, chỉ cần Hoắc Hạ Sinh bàn bạc xong với nhà bên kia, bọn họ nhất định sẽ lập tức đem Hoắc Tiểu Hàn bán ra ngoài. Ngươi phải nhanh chóng suy nghĩ biện pháp mới được, nếu như Hoắc Tiểu Hàn thật sự gả cho người khác, ngươi chỉ có nước nằm dài ra đất mà khóc thôi.”

Nguyên An Bình tàn nhẫn chặt xuống một đao: “Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ đem Hoắc Tiểu Hàn tuỳ tiện gả ra ngoài!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status