Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 36: Nguyên nhân

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình nhíu mày, tuy rằng nữ nhân trước mắt này hắn không quen biết, nhưng đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng bên cạnh Hoắc Đại Vũ, Nguyên An Bình cũng vì vậy mà đoán được thân phận của đối phương.

Hoắc Tiểu Hàn đã từng nói Nhị tẩu của y là một người tốt, người này cũng biết được chuyện của hắn và Hoắc Tiểu Hàn. Nhưng mà, hắn và Hoắc Tiểu Hàn thực sự là không có nửa điểm tư tình nào, vậy nên hắn muốn nhìn một chút xem người này đang muốn nói cái gì.

Các thôn dân cũng tò mò nhìn Nguyên thị, họ cũng muốn nghe thử một chút xem vì sao họ Lưu lại chắc chắn Nguyên An Bình câu dẫn Hoắc Tiểu Hàn như vậy.

Họ Lưu thấy Nguyên thị vẫn chưa chịu lên tiếng, liền không nhịn được mắng: "Cái thứ vô dụng nhà ngươi, còn chưa chịu nói? Ngươi muốn khiến cho ta phiền phức đến khi nào hả?!"

Nguyên thị dường như đã hạ quyết tâm, sau đó liền nhỏ giọng nói rằng: "Ta không biết gì cả, ta chỉ biết là gần đây Nguyên An Bình hay đưa đồ ăn cho Hoắc Tiểu Hàn."

Họ Lưu nheo mắt, cực kỳ đắc ý nói: "Xem đi, còn dám nói ngươi không có câu dẫn Hoắc Tiểu Hàn nhà chúng ta. Nếu như không có ý kia, ngươi còn đưa đồ ăn cho nó làm gì? Mọi người chắc hẳn cũng biết chuyện Nguyên An Bình kêu Hoắc Tiểu Hàn mang củi qua cho nhà hắn đi? Hắn vốn đã mang sẵn ý định xấu, nếu không thì tại sao Hoắc Tiểu Hàn nhà chúng ta lại về nhà càng ngày càng trễ?"

Những người nghe được chuyện này liền không nhịn được nhíu mày, lời lẽ của họ Lưu khiến cho bọn họ không thoải mái, nói Hoắc Tiểu Hàn và Nguyên An Bình có gian tình, căn bản không đem danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn để ở trong lòng. Nếu như lời này truyền ra bên ngoài, sau này Hoắc Tiểu Hàn cũng không cần nghĩ tới việc thành thân nữa. Danh tiếng của mình bị hỏng, căn bản không phải là chuyện nhỏ.

Hoắc Hạ Sinh tiếp tục phụ hoạ: "Nguyên An Bình! Ngươi nói đi, có chuyện này hay không? Nếu như ngươi dám nói dối, thì cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có được nhi tử."

Thần sắc Nguyên An Bình thản nhiên đáp: "Đưa đồ ăn cho y, việc này ta thừa nhận."

"Xem đi, xem đi! Ngươi chịu nhận rồi a!" Hoắc Hạ Sinh một mặt đắc ý nói tiếp: "Câu dẫn Hoắc Tiểu Hàn, hai người các ngươi âm thầm trao đổi lẫn nhau, ta xem ngươi còn dám chống đối nữa không."

Lý Tự ở một bên nghe vậy liền không nhịn được nói: "Ngươi thật quá vô lý, An Bình ca chỉ vì thấy Hoắc Tiểu Hàn bị các ngươi dằn vặt rất đáng thương, nên mới cho y một ít đồ ăn, sao có thể quy ra thành có tội?!"

Hàn thị nghe vậy liền mở miệng nói: "Lý Tự! Lời ấy của ngươi không đúng, nhà chúng ta dằn vặt Hoắc Tiểu Hàn khi nào? Lại nói, Nguyên An Bình nếu như thực sự thương hại Hoắc Tiểu Hàn, thì ngươi nhìn xem hắn đưa những thứ gì? Nào là trứng gà, đường đỏ, còn có bánh màn thầu nhân thịt. Trên đời này cũng có rất nhiều kẻ đáng thương, sao lại không thấy hắn đi thương hại người khác? Ta thấy, hắn chính là biết Hoắc Tiểu Hàn còn nhỏ, lại còn rất ngốc, nên mới dùng chút đồ ăn đó lừa nó đi."

Họ Lưu thấy con dâu mình nói không sai, cặp mắt hàm chứa sự tức giận nhìn Nguyên An Bình mắng: "Nguyên An Bình! Hiện tại việc này đã rõ ràng rồi, chính ngươi cũng đã thừa nhận. Danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn nhà chúng ta bị hỏng, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm với nó!"

Lý Tự sinh khí: "Cả nhà các ngươi rõ ràng chỉ muốn chiếm tiện nghi của An Bình ca! Đưa thức ăn cho Hoắc Tiểu Hàn thì thế nào? An Bình ca chỉ là thương hại y! Nếu không, các ngươi cứ bắt y làm việc suốt cả ngày, còn không cho y được ăn no, An Bình ca cũng chính vì như vậy nên mới đưa thức ăn cho y!"

Họ Lưu phiền chán nói: "Lý Tự! Sao ngươi lại nhiều chuyện quá vậy? Có liên quan gì đến ngươi hả? Cút sang một bên đi!"

Lý Tự ngẩng cao đầu, mạnh miệng đáp trả: "Ta đây chính là gặp chuyện bất bình nên muốn rút đao tương trợ."

Nguyên An Bình kéo Lý Tự đi ra phía sau hắn, sau đó nhìn về phía họ Lưu: "Nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Hoắc Dương Sinh nhìn thấy bộ dạng của Nguyên An Bình dường như là muốn thoả hiệp, liền bước ra muốn đóng vai người tốt, dùng thái độ rất hiền lành nói với Nguyên An Bình: "Ngươi xem, danh tiếng của đệ đệ ta đã bị ngươi phá huỷ. Ngươi cũng nên suy nghĩ cho y một chút, biện pháp tốt nhất chỉ có thành thân với y mà thôi."

Người bình thường thì xem đây là cách giải quyết tốt nhất, dù sao thì danh tiếng của Hoắc Tiểu Hàn cũng bị phá hỏng rồi, sau này có lẽ sẽ không còn ai thèm lấy, ngoại trừ Nguyên An Bình. Có mấy người thì lại cảm thấy Nguyên An Bình là tự nguyện đưa thức ăn cho Hoắc Tiểu Hàn, chắc chắn là có ý tứ gì đó, vừa lúc cũng có thể thành thân. Có vài người thì lại cảm thấy Nguyên An Bình thật xui xẻo, chỉ làm một chút chuyện tốt mà còn bị người ta đổ thừa.

Nguyên An Bình nhìn một đám người nhà họ Hoắc, Hoắc Lão Hắc thân làm gia chủ vẫn luôn không lên tiếng, Hoắc Đại Vũ thì vẫn luôn làm người trong suốt. Ánh mắt của Nguyên An Bình tất nhiên là bỏ qua bọn họ, sau đó liền nhìn về phía họ Lưu.



Hắn biết rõ ràng những người này đang muốn tính kế, nên thần sắc cũng càng thêm lạnh lẽo: "Các ngươi cảm thấy Nguyên An Bình ta là một kẻ dễ dàng để cho người khác bắt nạt?"

Họ Lưu khó chịu tiếp tục mắng: "Ngươi có ý gì?! Hỏng danh tiếng của con trai ta, tất nhiên ngươi phải đến phụ trách."

Nguyên An Bình cười lạnh: "Theo như thuyết pháp của nhà các ngươi, cho ai đồ ăn cũng phải thú người đó. Vậy thì nếu như ta đi dạo một vòng trên thị trấn, thấy tên ăn mày nào đáng thương thì ta sẽ cho đồ ăn. Vậy ta có cần thú hết tất cả bọn họ về nhà hay không?"

Kế tiếp, Hắn cũng không cho phép đối phương có cơ hội nguỵ biện: "Ta với Hoắc Tiểu Hàn có cái gì với nhau hay không, cũng không thể từ miệng của các ngươi định đoạt. Không phải có một phương pháp trực tiếp nhất hay sao? Đưa y đến đây, rồi hai người chúng ta sẽ cùng nhau đối chất."

Họ Lưu có chút do dự, Hàn thị thì lại mở miệng nói: "Hoắc Tiểu Hàn nhà chúng ta thích ngươi, tất nhiên là sẽ đứng về phía của ngươi."

"Ha!" Nguyên An Bình giễu cợt nói: "Lời này của ngươi thật sự quá vô lý, vì nếu như y thật sự thích ta và nếu có một cơ hội được gả cho ta như thế này, thì chắc chắn y sẽ đồng ý. Thế nhưng, tất cả những gì các ngươi nói đều chỉ là bịa đặt, nên mới không dám đưa y đến đây đối chất cùng với ta. Phải không?"

Đôi mắt Hoắc Dương Sinh khẽ xoay chuyển một chút: "Nương! Con sẽ đi gọi Hoắc Tiểu Hàn tới."

Họ Lưu nghe lời đại nhi tử nói, biết là đối phương đã nghĩ ra được chủ ý gì đó, nên bà liền đáp ứng.

Những người vây xem cũng muốn biết kết quả tình huống này là như thế nào, nên đều ở lại chờ. Kết quả, chỉ thấy Hoắc Dương Sinh một thân một mình vội vã chạy về, ở bên tai họ Lưu nhỏ giọng nói cái gì đó.

Họ Lưu nghe xong, cảm thấy bà quả thực quá xui xẻo, liền quay sang nói với Nguyên An Bình: "Coi như ngươi may mắn, thân thể Hoắc Tiểu Hàn có chút không thoải mái nên không thể xuất môn. Chờ nó khoẻ lại, nhất định sẽ tới đối chất với ngươi. Nguyên An Bình! Ngươi dám làm hỏng danh tiếng của con trai ta, thì nhất định phải chịu trách nhiệm với nó!"

Nguyên An Bình nhìn thấy phản ứng của Hoắc Dương Sinh, liền biết tình huống của Hoắc Tiểu Hàn nhất định không tốt.

Trong lòng của hắn rất gấp gáp nhưng lại không có biện pháp gì, sắc mặt hiện tại rất khó coi, âm thanh mang theo một tia tức giận: "Đừng lấy những câu đó ra để qua loa cho có lệ với ta! Các ngươi tính toán hay lắm, đem một chậu nước bẩn giội lên đầu ta, cho dù ta và Hoắc Tiểu Hàn có đối chất thuần khiết như thế nào, các ngươi cũng sẽ cho rằng ta làm hỏng thanh danh của y! Muốn tính kế ta, thật sự coi ta là loại người dễ dàng để cho các ngươi bắt nạt sao?! Ta nói cho các ngươi biết, tốt xấu gì ta cũng coi như là một người đọc sách, việc này làm hỏng thanh danh của ta, xem như là một chuyện lớn! Nếu như chúng ta không nói chuyện rõ ràng với nhau, ngày mai ta sẽ trình một tờ đơn kiện lên huyện nha, kiện các ngươi làm ô nhục thanh danh của ta. Cuối cùng, để cho Huyện lão gia giúp cho ta phân xử!"

Đám người nhà họ Hoắc vừa nghe như vậy thì sắc mặt liền khó coi, người bình thường đều là "Sinh không vào công môn, tử không vào địa ngục". Tốt nhất là không nên đi vào nha môn gặp quan lão gia.

*Sinh không vào công môn, tử không vào địa ngục: Còn sống thì tốt nhất không nên bước vào cửa công đường, sau khi chết thì không nên để cho bản thân bị đày xuống địa ngục.

Âm thanh của họ Lưu bén nhọn hét: "Nguyên An Bình! Ý ngươi là gì? Trong thôn của chúng ta có lý chính, còn có trưởng thôn, tìm ai phân giải mà chẳng được? Cần thiết gì phải đi lên huyện nha?!"

Nguyên An Bình giả bộ vô cùng oán giận đáp: "Tuy rằng có thể giải quyết ở trong thôn, cho dù có trả lại sự trong sạch cho ta thì ta cũng khó có thể nuốt nổi cơn giận này!"

Hắn nói xong, liền phất tay áo đi vào trong sân, Lý Tự cũng vội vã đi theo.

Một đám người Hoắc gia khi đến thì mang theo khí thế hùng hổ, khi về thì sắc mặt lại trở nên rất khó coi. Còn các thôn dân vây xem, liền vì chuyện này mà cùng nhau nghị luận vô cùng sôi nổi.

Lý Tự cẩn thận quan sát vẻ mặt âm trầm như nước của Nguyên An Bình: "An Bình ca, ngươi đừng tức giận nữa."

Nguyên An Bình lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Ta không có sinh khí, chỉ là có chút lo lắng cho Hoắc Tiểu Hàn. Ngươi đi giúp ta hỏi thăm một chút, xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì."

Lý Tự vừa nghe như vậy liền nở nụ cười, một mặt đắc ý nói: "Ta vừa nghe thấy Hoắc gia có động tĩnh, nên liền đi nghe ngóng, nếu không thì ta cũng không tới chậm như vậy."

Nguyên An Bình lo lắng hỏi: "Vậy ngươi nói nhanh lên, Hoắc Tiểu Hàn rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Lý Tự biết hắn sốt ruột, liền tỉ mỉ kể lại với hắn: "Ta đi hỏi thăm Hoắc Thanh Thanh, nguyên lai là ngày hôm qua..."

Thực ra, nguyên nhân trong chuyện này còn có liên quan đến Hoắc Thanh Thanh.

Bởi vì thường ngày Hoắc Tiểu Hàn đều có thể ghé qua chỗ Nguyên An Bình ăn cơm, nên đối với Hoắc Thanh Thanh luôn ăn không đủ no y cũng có vài phần thương tiếc. Có lúc, y sẽ đem một ít thức ăn mà bản thân để dành đưa cho hai mẹ con Hoắc Thanh Thanh, Hoắc Thanh Thanh cũng nhờ vậy mà được trải qua một cuộc sống ấm no vô cùng hạnh phúc.

Hai ngày trước, Hoắc Tiểu Hàn đưa cho Hoắc Thanh Thanh một quả trứng gà, nhưng lúc đó bé lại không nỡ ăn và vẫn luôn cố gắng che giấu. Ngày hôm qua, bởi vì có chút thèm nên bé định lấy ra lén lút ăn một chút. Không may, bé lại bị Hoắc Phú Quý nhìn thấy nên mới xảy ra chuyện lớn như thế này.

Hoắc Phú Quý kể lại mọi chuyện cho họ Lưu nghe, họ Lưu liền cực kỳ tức giận, cho rằng Nguyên thị lén lút ăn cắp trứng gà của bà. Thế nhưng, sau khi tra xét lại phát hiện còn có rất nhiều quả trứng khác, bà thầm tự hỏi Nguyên thị lấy ở đâu ra mà nhiều trứng gà đến vậy?

Từ xưa đến nay, họ Lưu đã dần hình thành thói quen áp đặt ác ý lên người khác, bà không còn cho rằng Nguyên thị ăn cắp trứng gà trong ổ kê của bà. Bởi vì mấy hôm nay trời lạnh, gà đã sớm không còn đẻ trứng, bà cũng không cảm thấy Nguyên thị gặp vận may lớn, gặp phải một con gà vẫn còn có thể đẻ trứng. Vì vậy, sau khi cân nhắc một vòng, bà liền nghi ngờ rằng có ai đó đem trứng đưa cho Nguyên thị. Mà người này, là thực sự có lòng hảo tâm, hoặc cũng có thể chính là một gian phu!

Họ Lưu vẫn luôn không vừa mắt Nguyên thị, dưới cái nhìn của bà, nhi tử nhà mình sẽ không có gan bao che cho cái loại nữ nhân vừa vô dụng, vừa không biết sinh con này. Gà mái nuôi lớn còn có thịt để ăn, còn nàng nuôi riết chỉ toàn lãng phí lương thực.

Vậy nên, họ Lưu liền coi đây là một cái cớ để thu thập Nguyên thị, cầm gậy lên liền đánh, sẵn tiện trách mắng nhi tử một trận vì không biết trông chừng Nguyên thị. Hoắc Đại Vũ vẫn luôn âm thầm oán giận Nguyên thị vì không thể sinh con trai cho hắn, đối với việc đùn đẩy trách nhiệm của nương, hắn vốn sĩ diện và *ngu hiếu, nên liền mặc kệ nương đánh Nguyên thị mà không hề ngăn cản.

*ngu hiếu: báo hiếu sai cách.

Hoắc Thanh Thanh thấy nương bị đánh đến lợi hại, liền vội vàng nói ra chân tướng. Trứng gà là do Tiểu Hàn thúc đưa cho, nương của bé không có thông đồng với người khác! Vì vậy, Hoắc Tiểu Hàn liền biến thành một vật hy sinh xui xẻo.

Hoắc Tiểu Hàn vừa về tới nhà liền bị thẩm vấn một phen, hỏi y thức ăn là do ai đưa. Hoắc Tiểu Hàn hiểu rõ chủ ý không mấy tốt đẹp của nương mình, nên chỉ có thể cắn chặt răng mà không nói lời nào. Kết quả, y bị đánh cho một trận, còn bị phạt quỳ ở trong sân, mắng y câu dẫn nam nhân không biết xấu hổ!

Đám người họ Lưu sẽ không vì Hoắc Tiểu Hàn không chịu nói mà không tiếp tục tra hỏi chuyện này, sau khi bọn họ suy xét một chút, liền đem mục tiêu xác định chỉ đến Nguyên An Bình. Dù sao, dạo gần đây người mà Hoắc Tiểu Hàn tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Nguyên An Bình, vậy thì lấy ra người nào khác đưa cho y đồ ăn?

Hoắc Tiểu Hàn đánh chết cũng không chịu nói, bọn họ cũng hết cách. Nhưng theo bọn họ, Nguyên thị thì dễ thu thập hơn nhiều. Vì vậy, bọn họ liền uy hiếp Nguyên thị, nếu như không khai ra thì bọn họ sẽ đánh Hoắc Thanh Thanh.

Nguyên thị có thể chịu tội một mình, nhưng không thể nhìn nữ nhi nhà mình chịu khổ, nên liền đem tên của Nguyên An Bình khai ra. Vừa nghe câu trả lời giống y hệt với suy đoán của bọn họ, bọn họ liền cùng nhau bàn bạc xem nên làm cách nào để moi được chỗ tốt từ trên người Nguyên An Bình.

Nếu như cuộc sống của Nguyên An Bình vẫn như trước kia, bọn họ cùng lắm là chỉ đánh Hoắc Tiểu Hàn một trận chứ không đem chuyện nháo lớn ra, bởi vì bọn họ còn muốn đem Hoắc Tiểu Hàn đi bán để lấy tiền.

Nhưng hiện giờ thì không còn giống như trước nữa, Nguyên An Bình được Chương lão gia trong kinh thành thưởng thức, xem ra đã có được không ít bạc. Từ việc thêu thùa của nhà Trương thị là có thể đoán được, Nguyên An Bình muốn kiếm được tiền chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nếu như đem Hoắc Tiểu Hàn gả đến một nơi khác, còn không bằng gả cho Nguyên An Bình. Bởi vì, Nguyên An Bình còn phải giữ hiếu tang hai năm mới có thể thú thê, trong thời gian đó có thể cho Hoắc Tiểu Hàn sống cùng hắn, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội này mà bắt bí Nguyên An Bình, bọn họ nhìn Nguyên An Bình thu được những món đồ kia trông mà phát thèm.

Còn nữa, nếu như Hoắc Tiểu Hàn gả cho Nguyên An Bình, vì ở cùng một thôn, nên muốn đến tống tiền hắn cũng thuận tiện. Muốn thu tiền của Nguyên An Bình, thì bọn họ chỉ cần giả bệnh một chút, để xem hắn có dám bỏ mặc không hay không!

Nguyên An Bình nghe xong, thầm nghĩ mình cũng đã từng trải qua những tình tiết như vậy. Hắn biết, đám người nhà họ Hoắc sở dĩ muốn tính kế hắn là bởi vì cho rằng nhà hắn có rất nhiều tiền.

Nhưng hắn cũng không có tâm tư để ý đến mấy chuyện kia, liền trực tiếp nói với Lý Tự: "Nhìn phản ứng của Hoắc Dương Sinh, xem ra tình huống của Hoắc Tiểu Hàn có chút không hảo. Ngươi giúp ta đi hỏi thăm một chút, có tin tức gì thì phải lập tức báo cho ta."

"Hảo!" Lý Tự nghe xong lời dặn dò của hắn liền lập tức đi làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status