Xuyên việt chi tiên sinh

Chương 95: Ủy thác của Chương Lâm Dịch

Editor: Aubrey.

Nguyên An Bình xin nhờ người trong thôn đưa hắn đến trước cửa Chương phủ, có lẽ là bởi vì trước đó Chương Lâm Dịch đã phân phó, nên khi hắn vừa tới, liền có một gã sai vặt ra đón.

Gã sai vặt dẫn Nguyên An Bình tiến vào Chương phủ, đi đến một chỗ rất lớn giống như là phòng khách, thân thủ làm động tác mời: "Nguyên tiên sinh! Lão gia chúng ta đang ở đại sảnh chờ ngài, ngài mau vào đi." Còn gã thì dừng ở trước phòng khách, không có ý định vào bên trong.

"Cảm tạ." Nguyên An Bình nói một tiếng cám ơn, sau đó liền đi tới trước cửa phòng khách, hạ nhân canh gác vừa thấy hắn liền giúp hắn đẩy cửa ra, thỉnh hắn đi vào.

Nguyên An Bình thấy vậy, trong lòng âm thầm cảm khái "Người có tiền quả nhiên rất phô trương a."

Vừa bước vào trong phòng khách, một luồng cảm giác mát mẻ lập tức kéo tới hết sức thoải mái, hẳn là trong phòng được đặt rất nhiều chậu băng.

Nhìn Chương Lâm Dịch đang ngồi trên ghế chủ vị thoải mái ăn trái cây, Nguyên An Bình không cần trực tiếp mở miệng bắt chuyện, liền ngồi lên ghế: "Ngươi ở nơi này mát mẻ thật nhỉ."

Chương Lâm Dịch ra hiệu hạ nhân dâng lên cho Nguyên An Bình một mâm trái cây, sau đó liền thẳng thắn nói rõ mục đích mà hắn mời Nguyên An Bình đến đây: "Thật không dám giấu giếm, ta mời ngươi đến đây là có chuyện muốn nhờ."

Nghĩ đến chuyện mà hắn muốn nhờ Nguyên An Bình hỗ trợ, trên mặt chợt loé lên một tia khó xử hiếm thấy.

Nguyên An Bình cũng không cảm thấy Chương Lâm Dịch cầu mình hỗ trợ có cái gì ngạc nhiên, chỉ là, nhìn thực lực của Chương Lâm Dịch mà nói, ngay cả đối phương cũng cảm thấy khó xử, khẳng định đây không phải là một chuyện đơn giản.

"Nói nghe một chút." Nguyên An Bình không định tùy tiện đáp ứng.

Chương Lâm Dịch cũng không che che giấu giấu, mà trực tiếp nói: "Ta muốn ngươi giúp ta chăm sóc một hài tử."

Nguyên An Bình từ chối: "Xin lỗi, ta không phải bảo mẫu, có lẽ sẽ không am hiểu cách chăm sóc hài tử." Sau đó, hắn lại cảm thấy kỳ quái hỏi: "Lại nói, ngươi gia đại nghiệp đại, muốn tìm bao nhiêu người chăm sóc hài tử mà không được, tại sao lại muốn tìm ta?"

"Nếu như chỉ là đơn thuần cho hài tử có ăn có uống thì ta cũng không cần quan tâm như thế."

Chương Lâm Dịch đem nguyên nhân sự tình lần này kể rõ một lần: "Đứa trẻ kia là một cô nhi, cũng chính là nhi tử của một người bằng hữu cũ của ta. Trước khi hắn chết, ta đã đáp ứng với hắn, sẽ nuôi lớn nhi tử của hắn, cho đứa trẻ đó được ăn học thành tài. Nhưng mà... Đứa trẻ này có chút kiêu căng khó thuần, ta không có kinh nghiệm giáo dục tiểu hài tử. Hơn nữa, ta cũng rất bận rộn, không có nhiều thời gian ở cùng với nó, để nó ở trong nhà, không có một hạ nhân nào có thể quản được nó, tuổi còn nhỏ mà đã đem theo một đám hạ nhân cùng mấy đứa trẻ khác cả ngày nghịch ngợm gây sự, gây chuyện thị phi, thỉnh tiên sinh về cho nó thì đã có mười mấy người tức giận bỏ đi. Nhưng dù sao nó cũng là dòng dõi duy nhất mà bằng hữu của ta lưu lại, ta không tiện xuống tay ác độc dạy dỗ nó, cứ tiếp tục như vậy, ta sợ rằng nó sẽ bị dưỡng thành một tên công tử bột hư hỏng."

Nguyên An Bình nghe xong, quả thật là một đứa trẻ rất khó chơi: "Nó làm cho mười mấy tiên sinh tức giận bỏ đi, làm sao ngươi xác định ta có thể dạy dỗ nó?"

"Ta nghĩ để cho nó ở chỗ của ngươi điều trị tính tình một chút, tốt xấu gì cũng nên tạm thời cách ly nó khỏi cuộc sống quyền thế xa hoa, miễn cho dưỡng thành tính cách coi trời bằng vung." Kỳ thực, hắn chọn Nguyên An Bình, ngoại trừ tính cách đặc biệt của Nguyên An Bình, càng quan trọng hơn là... Còn có Trọng Tôn Liên Giác ở đó. Dù sao, hắn cũng đã biết nội tình của Trọng Tôn Liên Giác, nên mặc dù để cho hài tử này sống ở thôn trang, cũng không cần phải lo lắng nó không nhận được sự giáo dục tốt.

"Ngươi cũng thật không ngại giao cục phiền toái nhỏ này cho ta." Nguyên An Bình sẽ không tuỳ tiện tiếp nhận một hài tử như vậy, đa số học sinh của hắn là con nhà nông phổ thông bình thường, còn có một số học sinh là con của thợ thủ công, không có ai là con cháu nhà giàu. Hơn nữa, đứa trẻ này vừa nghe liền biết là rất khó giáo dục, lỡ như mang nó về, rồi nó lại mang đến cho những học sinh kia những ảnh hưởng không tốt, cái được sẽ không đủ bù cái mất.

Chương Lâm Dịch nhìn ra được lo lắng của Nguyên An Bình, liền nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta đáp ứng ngươi, sau khi giao đứa trẻ kia cho ngươi, ngươi muốn dạy như thế nào ta sẽ không hỏi nhiều. Nếu nó không nghe lời, ngươi cứ tuỳ ý xử trí, dĩ nhiên, ngươi không được cố ý ngược đãi nó. Đồng thời, ta cũng không bắt ngươi hỗ trợ không công, ta sẽ dùng danh nghĩa của chính mình, xây cho ngươi một trường học, như thế nào?"

"Xây dựng trường học?" Trường học sớm muộn gì cũng sẽ được xây, có người hỗ trợ xây trước đương nhiên rất tốt. Bất quá, cái mà hắn lưu ý không phải là được bớt đi một khoản tiền, dù sao hắn cũng không thiếu tiền xây trường học. Cái khiến cho hắn động tâm là, Chương Lâm Dịch dùng danh nghĩa của chính mình để xây trường học cho hắn, vậy hắn có thể thuận tiện dựa thế, biết đâu người khác còn cho rằng Chương Lâm Dịch đặc biệt tôn sùng học vấn của hắn.

Chương Lâm Dịch là một thương nhân, cùng với tiếng tăm hiện tại của người này, không phải thương nhân tầm thường nào cũng có thể diện kiến, cảm giác không khác gì đây là một xã hội thượng lưu. Hơn nữa, được người khác hỗ trợ xây trường học, so với chính hắn tự xây, là một sự khác biệt rất lớn.

Nguyên An Bình suy tư một chút, sau đó liền đáp ứng: "Được! Nhưng dù sao ta cũng là người trong thôn, nếu nó ở lại nhà ta, vậy chuyện ăn, mặc, ở cũng theo nhà ta đi? Nếu muốn ta coi nó như thiếu gia mà phục vụ, rất có thể ta không làm được."

"Chuyện này không thành vấn đề, nếu ta đã để cho nó tá túc ở chỗ của ngươi, đương nhiên nó sẽ phải làm theo quy củ nhà các ngươi, ta cũng không muốn cho nó đến nhà ngươi làm thiếu gia." Còn chuyện có bạc đãi hài tử hay không, dù sao Nguyên An Bình cũng không thiếu tiền, chuyện ăn uống sẽ không quá kém.

"Ân." Nguyên An Bình gật đầu: "Còn nữa, nếu như ngươi muốn cho nó tiền, ta hy vọng ta sẽ là người bảo quản." Tiền do hắn quản, cho dù đứa trẻ kia khó dạy dỗ đến cỡ nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến học sinh của hắn.

Tiền có thể ăn mòn linh hồn của con người, đối với hài tử cũng có ảnh hưởng giống như vậy. Nếu như để cho đứa trẻ đó cầm tiền, bắt những đứa trẻ khác cùng ngỗ nghịch với nó, ở trong trường học kết bè kết đảng làm lão đại, hắn không đau đầu muốn chết mới là lạ đó.

"Được." Chương Lâm Dịch rất sảng khoái đáp ứng, hắn cũng không cho rằng Nguyên An Bình muốn nhân cơ hội này tham tiền của hài tử: "Có muốn đi gặp đứa trẻ kia trước hay không?"

"Hảo." Gặp đứa trẻ kia trước cũng được, trong lòng cũng sớm có chuẩn bị một chút.

Chương Lâm Dịch nói với hạ nhân bên cạnh: "Đi! Đưa Văn Tùng thiếu gia đến đây."



Sau đó, hắn lại nói với Nguyên An Bình: "Nó tên là Hà Văn Tùng, phụ thân vốn là con cháu đại gia tộc, chỉ là sau này gia tộc sa sút. Mà phụ thân của Văn Tùng rất dễ thích ứng với cái mới, giãy giụa một thời gian cũng đem về một phần gia sản không nhỏ. Một năm trước bất ngờ qua đời, chỉ để lại Văn Tùng là dòng dõi duy nhất."

"Là ngươi giúp nó bảo vệ gia sản?" Một hài tử nắm giữ một khối tài sản to lớn như vậy, khẳng định có không ít người thèm nhỏ dãi. Người ở thế giới này đều giống nhau, đều có một vòng tròn thân thích không nhỏ, cho dù cách xa ba ngàn dặm, vẫn được tính là thân thích. Cho nên, khẳng định có không ít người mơ ước.

"Ta vì nó nên phải bảo vệ gia tài to lớn này." Có chút tổn thất là chuyện không thể tránh khỏi, dù sao hắn và phụ thân của Hà Văn Tùng cũng là hảo bằng hữu của nhau. Nhưng, hắn rốt cuộc vẫn không phải người nhà họ Hà, cho dù có hung hăng đến đâu, có một số việc cũng không làm được.

Không bao lâu sau, hạ nhân mang theo một nam hài khoảng bảy, tám tuổi mặc một thân áo gấm bước vào, đứa trẻ này tất nhiên chính là Hà Văn Tùng. Nguyên An Bình nhìn Hà Văn Tùng, cơ thể có chút gầy gò, còn nhỏ tuổi mà lại lộ ra thần sắc kiêu căng, vừa nhìn liền biết không phải hài tử được giáo dục tốt.

Nguyên An Bình thầm nghĩ "Mình thật sự phải thu nhận cục phiền toái nhỏ này sao?"

Hà Văn Tùng không hề liếc mắt nhìn Nguyên An Bình, chỉ hành lễ với Chương Lâm Dịch. Chuyện Chương Lâm Dịch tìm người hỗ trợ dạy dỗ mình, Hà Văn Tùng cũng biết rõ. Cho nên, đối với Chương Lâm Dịch, nhóc vẫn nên giữ tôn kính. Chỉ là, lần này Chương Lâm Dịch đưa nhóc về cái thị trấn này làm cho nhóc rất không cao hứng. Vốn là nhóc đang đợi được đưa về Châu Thành, nhưng không ngờ lại bị đưa đến thị trấn này, loại địa phương này còn nhỏ hơn cả Châu Thành, không có gì chơi, cũng không có gì ăn, mấy ngày nay nhóc rất không vui, luôn muốn được trở về Châu Thành.

Hành lễ xong, Hà Văn Tùng hỏi: "Chương thúc! Tìm con có chuyện gì?"

"Văn Tùng! Ta giới thiệu với con, vị này chính là tân tiên sinh ta thỉnh cho con." Chương Lâm Dịch nhắc nhở Hà Văn Tùng hành lễ với Nguyên An Bình.

Hà Văn Tùng nhìn về phía Nguyên An Bình, cau mày: "Hắn?"

Nhóc thấy Nguyên An Bình tuổi đời còn rất trẻ, đa số những tiên sinh trước đây của nhóc đều là trung niên, miệng đầy râu mép, khí thế trưởng giả, người này còn trẻ như vậy, nhóc không tin Nguyên An Bình tuổi còn trẻ như vậy mà đã là tiên sinh.

Thấy Hà Văn Tùng trưng ra một bộ dạng xem thường, Nguyên An Bình cũng không để ý, Chương Lâm Dịch thì lại nhíu mày, âm thanh trở nên nghiêm túc: "Văn Tùng!"

Hà Văn Tùng biết Chương Lâm Dịch lại mất hứng, liền bất đắc dĩ hành lễ với Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình khẽ gật đầu, không nói gì. Ngược lại, muốn cải thiện tính tình tiểu hài tử chung quy phải tiêu hao rất nhiều thời gian, hắn không vội.

Chương Lâm Dịch nói với Nguyên An Bình: "Trưa nay thỉnh Nguyên tiên sinh ở lại quý phủ dùng cơm." Đối với chuyện để Hà Văn Tùng sống ở chỗ của Nguyên An Bình, Chương Lâm Dịch vẫn chưa nói với Hà Văn Tùng, nên ngày hôm nay vẫn chưa thể để cho Nguyên An Bình mang hài tử đi.

"Vậy ta liền làm phiền." Sau đó, Nguyên An Bình lại nhìn đến Hà Văn Tùng đứng ở một bên kìm nén không nói một tiếng nào: "Ta nghe nói ngươi tên là Hà Văn Tùng, bao nhiêu tuổi rồi?"

Hà Văn Tùng không muốn phản ứng hắn.

Nguyên An Bình hừ cười một tiếng: "Ngươi ngay cả tuổi tác của mình mà cũng không biết? Xem ra, muốn dạy dỗ ngươi sẽ phải hao phí rất nhiều tinh lực, không sao, ta càng thích dạy dỗ những hài tử thông minh."

"Ngươi có ý gì? Ngươi đang nói ta rất ngu dốt à?!" Hà Văn Tùng rất không cao hứng, ai dám nói như thế với nhóc?!

Chương Lâm Dịch mắng: "Văn Tùng! Sao con dám nói chuyện với Nguyên tiên sinh như vậy?! Mau xin lỗi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status