Y lộ phong hoa

Chương 112: Tình cảm đặc biệt


"Nô tỳ đã giao cho hai gã sai vặt, đã tìm được nồi lớn rồi, lát nữa sau khi ăn sáng họ sẽ mang nồi đến cho ngài!" Nghe thấy câu hỏi của chủ tử, Liên Kiều nhanh chóng trả lời.

"Ừ. Lát nữa em thúc giục bọn họ nhanh lên một chút, ta đang chờ dùng!" Vô Ưu gật đầu nói.

"Nhị tiểu thư, đang yên đang lành ngài lấy cái nồi lớn để làm gì vậy?" Liên Kiều không nhịn được nghi ngờ hỏi.

Vô Ưu cũng lười giải thích với nàng, chỉ nói một câu: "Đợi làm xong rồi em sẽ biết!"

"À." Thấy tiểu thư không nói, Liên Kiều chỉ đành gật đầu một cái, nhưng trong đầu vẫn còn nghi ngờ, nghĩ có lẽ là liên quan đến thuốc mê này, những gì nhị tiểu thư làm gần đây đều liên quan đến thuốc mê.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Xuân Lan đi đến, cười nói." Nhị nãi nãi!"

"Có việc?" Ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy Xuân Lan đi tới trước mặt của mình.

Xuân Lan nhanh chóng cười nói: "Bẩm nhị nãi nãi, tối hôm qua Song Hỉ trong phòng lão phu nhân đột nhiên đến tìm nô tỳ, chắc là nghe nói chúng nô tỳ trong viện chúng ta đều dán hộp, vì vậy mấy nha hoàn bên cạnh nàng cũng muốn nhận chút hộp về dán. Nô tỳ không dám đồng ý, chỉ nói mình không làm chủ được, còn phải chờ bẩm báo với chủ tử một tiếng!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu suy nghĩ một chút, nói: "Lần trước không phải ngươi nói ngươi có chút giao tình với Song Hỉ sao? Ngươi không đồng ý cũng không tốt, còn làm các nàng nghĩ ngươi không được ta yêu thích! Nhưng nhất định phải nói với bọn họ rằng bọn họ phải làm tốt chuyện của mình trước mới làm chuyện này, nếu gây ra phiền toái ta sẽ không quản đâu!"

"Vâng. Nhất định nô tỳ sẽ nói cho các nàng biết!" Nghe thấy Vô Ưu đồng ý, đương nhiên Xuân Lan rất vui vẻ. Dù sao nàng cũng coi như là đại nha hoàn có chút mặt mũi trong Thẩm gia, nếu chút chuyện này còn không làm được, thật sự là khiến người ta chê cười, sau đó, nàng nói: "Đúng rồi, nhị nãi nãi, mấy ngày hôm trước có mấy tiểu nha đầu bên đại nãi nãi đã lặng lẽ chạy tới tìm ta nói muốn làm công việc này, vì là người bên đại nãi nãi nô tỳ không dám đồng ý, rất sợ sẽ xảy ra chuyện lộn xộn gì đó. Hai ngày nay nhị nãi nãi bận rộn, vì vậy cũng không bẩm báo!"

Nghe vậy, Vô Ưu gật đầu nói : "Ngươi làm rất đúng, đại nãi nãi trị gia rất nghiêm, người bên nàng làm nói không chừng sẽ rước phải thị phi gì đó, ngươi từ chối tất cả là được rồi!"

"Vâng." Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Lúc này, Ngọc Trúc ở phía ngoài bỗng nhiên gọi một tiếng: "Nhị tiểu thư, Vượng Nhi đến bẩm báo!"

Nghe nói như thế, Liên Kiều cười nói: "Mấy ngày nay Vượng Nhi rất chăm chỉ đến đó, nhất định là đưa giấy hộp đến. Nhị tiểu thư, lần dán hộp này theo kịp tốc độ chế dược đó!"

"Cho hắn vào đi!" Vô Ưu nói.

"Vâng." Lúc này, Liên Kiều cũng đã giúp Vô Ưu chải tóc xong, nhanh chóng gọi Vượng Nhi vào.

Vô Ưu ngồi xuống trước bàn bát tiên, Xuân Lan đã bưng đồ ăn sáng đến, Vô Ưu vừa dùng vừa nói với Vượng Nhi đang đi vào: "Đã ăn sáng chưa?"

"Sáng sớm đã đến xưởng chế dược một chuyến, vì vậy vẫn chưa ăn!" Vượng Nhi cười nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu nói với Liên Kiều bên cạnh: "Mang một cái bàn nhỏ qua đây, để Vượng Nhi ngồi lên chân đạp ăn đi!"

"Vâng." Liên Kiều nhanh chóng đáp lời dọn một cái bàn nhỏ qua đây, hai người Xuân Lan Ngọc Trúc thì múc cháo trắng, cũng bưng hai mâm đồ ăn sáng và vài cái bánh bột mì đặt lên trên bàn nhỏ. Vượng Nhi cười ngây ngô nói tạ ơn sau đó ngồi lên chân đạp ăn sáng. Trong chốc lát Vô Ưu cũng để vài nha hoàn ra ngoài ăn sáng, chỉ còn lại Vượng Nhi đang vừa ăn vừa trả lời ở một bên.

"Nhị tiểu thư, trong phủ rất nhiều phụ nữ, hơn nữa làm việc cũng nhanh nhẹn sạch sẽ, lần dán hộp thuốc này đã vượt qua tốc độ chế dược! Tôn tiên sinh nói hiện tại hiệu thuốc bắc đặt hàng thuốc với chúng ta đều đồng ý trả tiền trước để chờ, còn vì không mua được thuốc của chúng ta mà chưởng quỹ mấy tiệm thuốc ồn ào lên đó!" Vượng Nhi vừa ăn vừa vui vẻ nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu hơi ngạc nhiên, sau đó lại dặn dò: "Lần sau ngươi đi nói với Tôn tiên sinh, bảo ông ấy tốt nhất là phân phối bình quân cho hiệu thuốc bắc, đừng để bọn họ vì cạnh tranh thuốc mà xảy ra chuyện gì. Cái gọi là hòa khí sinh tài, chúng ta vững vững vàng vàng kiếm tiền sẽ tốt hơn!"

"Vâng, tiểu nhân đã rõ lúc đi đưa hộp sẽ nói với Tôn tiên sinh!" Vượng Nhi vội vàng nói.

"Được rồi, Phục Linh đã về chưa? Mẹ nàng bây giờ thế nào?" Vô Ưu vừa ăn sáng vừa hỏi. Trong lòng nàng vẫn còn lo cho mẹ Phục Linh, dù sao một bà cụ đã có tuổi gặp phải con trai không hiếu thảo thực sự là rất đáng thương!

"Đã về rồi, hôm kia tiểu nhân cùng với vợ mình đã đón Phục Linh về. Dựa theo căn dặn của ngài, tiểu nhân mang một phần gạo, bột, dầu còn có một miếng thịt heo cho nhà mẹ đẻ Phục Linh, sắc mặt lão thái thái kia cũng tốt hơn nhiều rồi, đã có thể tự mình xuống giường làm cơm, Phục Linh nói sẽ đến dập đầu với nhị tiểu thư, là tiểu nhân cản lại, mấy ngày nay nhị tiểu thư ngài vẫn đang nghiên cứu chế tạo dược phẩm, làm gì có thời gian gặp nàng chứ! Vì vậy đã để nàng chờ lúc ngài rảnh lại đến. Lại nói nhị tiểu thư cũng không phải là vì nhận được cái dập đầu của nàng mới giúp nàng, là ngài có lòng tốt mới ban ơn!" Vượng Nhi cười nói

"Nếu vậy thì tốt rồi!" Nghe thấy mẹ Phục Linh bình phục, Vô Ưu coi như là yên tâm gật đầu.

"Mẹ Phục Linh tốt thì tốt rồi, nhưng thật đáng thương Phục Linh, mấy ngày nay vừa về mỗi ngày thức đêm dán hộp giấy, ngài nghĩ đến sức khỏe của mẹ nàng như vậy, nàng lại căm ghét ca ca tẩu tử của nàng, cũng phải kiếm nhiều tiền về cho bọn họ, mới có thể để mẹ nàng được sống tốt! Ai ..." Nói đến đây, Vượng Nhi không thể không than thở.

Nghe nói như thế, Vô Ưu suy nghĩ một chút nói: "Không bằng đưa mẹ Phục Linh đến thôn trang của chúng ta dưỡng lão là được, tránh bà ấy ở nhà phải chịu cơn giận không đâu!"

Nghe vậy, Vượng Nhi nói: "Vậy cũng tốt!" Sau đó, lại nhíu mày nói: "Chỉ là nói thì dễ, ca ca tẩu tử Phục Linh thật vất vả mới có thể có số tiền này để cầm, ngài nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng để mẹ già chạy hay sao? Hai người kia không lợi lộc không dậy sớm. Tuy rằng chúng ta có lòng tốt, nhưng việc phiền toái sau này, không thể nói con trai con dâu người ta không đồng ý, chúng ta lại cứng rắn đón mẹ người ta đi chứ? Tuy rằng dòng dõi Thẩm gia này cao, nhưng danh tiếng bên ngoài lại không tệ, chớ vì việc nhỏ ấy mà làm dơ danh tiếng đại tướng quân mới phải! Lại nói mặc dù lão thái thái kia biết con trai bất hiếu, nhưng con trai vẫn là con trai, vẫn còn thương con cháu, nói không chừng lão thái thái kia cũng không muốn đã già rồi còn rời nhà đâu!"

Nghe xong lời này, nghĩ lại cũng phải, hơn nữa tuổi của bà ấy cũng không còn nhỏ, chắc cũng không còn được mấy năm nữa, cho dù con trai bất hiếu, có lẽ người ta vẫn bằng lòng hưởng thụ niềm vui vẻ gia đình, vì vậy cũng chỉ nói: "Vậy ngươi dặn Phục Linh đừng để mình mệt quá, lần sau lúc đi thôn trang cầm chút sản vật gì đó mang về cho nàng!"

"Vâng, nếu Phục Linh biết nhất định lại muốn đến dập đầu cho ngài đó!" Vượng Nhi cười nói.

"Đều là người bên cạnh mình, đương nhiên ta không muốn nhìn thấy các ngươi bị làm khó chịu khổ, hơn nữa thương nghèo tiếc già là chuyện tốt, chúng ta thuận tay làm thôi!" Vô Ưu nói.

"Nhị tiểu thư nói phải! Những chuyện này là chuyện có thể tích đức." Vượng Nhi nhanh chóng gật đầu.

Hai người một người ngồi trên bàn ăn, một người ngồi trên bàn nhỏ ăn, một lát sau, đột nhiên Vượng Nhi nói: "Đúng rồi, tiểu nhân có chuyện quên bẩm báo với nhị tiểu thư. Chính là vợ tiểu nhân là người thích nói chuyện, đến phủ này hơn một tháng, tuy rằng không được vào cổng trong, nhưng đã quen thân với các bà tử đại nương, tiểu nha đầu sai vặt ngoài nhị môn, cũng nghe được rất nhiều chuyện tư mật trong phủ đó!"

"Chuyện tư mật gì? Nói nghe một chút?" Đối với Thẩm gia, Vô Ưu cũng không hiểu rõ, có thể hiểu nhiều hơn một chút vẫn tốt hơn. Phải biết rằng trong Hầu phủ này, chủ tử nô tài cũng che đậy rất nhiều chuyện, nàng vừa tới không biết nông sâu nói không chừng sẽ nói sai làm sai tự rước lấy phiền toái không cần thiết cho mình!

Sau đó, Vượng Nhi trả lời: "Đầu tiên là người quản lý công việc trong nhà chúng ta, nghe nói nãi nãi chính là một chủ tử vừa keo kiệt vừa tham tiền!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cười. Nghĩ thầm: Chuyện này nàng đã sớm nhìn ra! Chẳng qua như vậy cũng là bình thường, đa số phụ nữ đều vừa yêu tiền tài vừa keo kiệt, chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục là được rồi.

Thấy Vô Ưu cười không nói, Vượng Nhi tiếp tục nói: "Còn nha hoàn Xuân Hoa bên cạnh nãi nãi, nàng ta gả theo từ nhà mẹ đẻ tới, mấy năm nay ở làm mưa làm gió, cùng với nha hoàn Chu Tân của đại nãi nãi giúp nãi nãi cắt xén không ít tiền tiêu vặt hàng tháng và gạo của mọi người trong phủ, có người nói trong phủ này muốn mua cái gì cũng như lột một lớp da của nãi nãi!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Như vậy không phải là không khác gì nhị nương Lý thị của nàng sao? Chỉ là Diêu thị này cao tay hơn Lý thị một chút, với trên với dưới đều giả hiền lương thục đức, cũng không cắt xén người khác quá mức, cực kỳ tôn kính lão phu nhân, cả ngày làm lão phu nhân vui vẻ, mà cũng rất biết lôi kéo nàng và Thẩm Quân, cũng không phải không biết nông sâu như Lý thị, chỉ là lâu dần chuyện đã làm sẽ như giấy không gói được lửa, thời gian dài đoán chừng bọn hạ nhân trong phủ sẽ biết hết. Sau đó, Vô Ưu cười nói: Nãi nãi quản lí việc nhà đương nhiên là sẽ có vài chỗ tốt, nếu không cũng thật có lỗi với bản thân!"

Nghe nói như thế, Vượng Nhi quay đầu đi ra ngoài nhìn một chút, thấy xung quanh yên tĩnh mới hạ giọng nói: "Nhị tiểu thư, vợ tiểu nhân còn nghe người bên ngoài nói đại nãi nãi nhà chúng ta một mình đi ra ngoài cho vay nặng lãi đó!"

Nghe vậy, Vô Ưu ngẩn ra, sau đó cau mày lại, nói: "Có chuyện thế sao? Có chính xác không?" Chuyện cho vay nặng lãi này có lãi cực cao, cho dù là ở cổ đại cũng là chuyện trong bóng tối, thông thường người cho vay nặng lãi đều là người có thế lực và bối cảnh, vì lãi cực cao, nên rất nhiều người vay không trả nổi, nếu không trả nổi, vậy đơn giản chính là ép người ta bán nhà cửa, bán con cái, vì vậy rất nhiều người chính trực chửi mắng. Phải biết rằng Thẩm gia này là danh môn đại hộ, làm quan mấy đời trong triều đình, cũng là đời sau của bậc trung lương, tổ tiên làm quan cũng xem như là thanh liêm, vì vậy việc cho vay nặng lãi này sẽ gây danh tiếng không tốt, không chừng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ Diêu thị này ngay cả loại tiền thiếu đạo đức như thế cũng kiếm được, chuyện này mà bị vạch trần sẽ xảy ra chuyện!

"Hẳn không sai, vợ tiểu nhân nghe một bà tử lỡ miệng nói ra, đúng rồi, bà tử đó là họ hàng xa với Chu Tân đó!" Vượng Nhi trả lời.

"Vậy xem ra là không sai rồi!" Vô Ưu gật đầu.

"Có lẽ lão phu nhân và đại gia cũng không biết chuyện này, nếu để bọn họ biết, đại nãi nãi phải chịu đủ, có người nói đại gia chú trọng gia phong nhất đó, lúc Thẩm lão gia còn sống, chính là một đại thanh quan, rất thanh liêm!" Vượng Nhi nói.

"Việc này chúng ta không quản được, cũng không quản, làm tốt chuyện của mình là được rồi. Đúng rồi, năm nay thôn trang trồng dược liệu thế nào? Ngươi phải nhìn nhiều hơn chút. Ta muốn mùa sau trồng một ít cà độc dược và thuốc phiện, ngươi đi xử lý việc này! E rằng sau này hai loại dược liệu này sẽ có tác dụng lớn!" Cuối cùng Vô Ưu dặn dò.

"Vâng, tiểu nhân một hai ngày nữa sẽ đi làm ngay!" Vượng Nhi gật đầu nói.

Lại hàn huyên thêm một lát, sau khi ăn sáng xong, Vượng Nhi lui xuống, còn Vô Ưu đương nhiên là nghiên cứu dược liệu, chỉ trong chốc lát Xuân Hoa dẫn hai gã sai vặt đến, bắt đầu xếp củi đặt một cái nồi to lên, đến lúc chiều mới làm xong, mà Vô Ưu cũng có việc mới.

Một góc trong sân, trước bệ bếp một cái nồi lớn chừng bốn năm xích vuông, phía dưới nồi lửa cháy rất mạnh, hai người Liên Kiều và Ngọc Trúc không ngừng ném củi vào trong bếp, trong nồi đầy nước nóng, Xuân Lan liên tục bỏ cà độc dược đã phơi khô vào trong nồi lớn, mà Vô Ưu thì đứng trước bệ bếp, trong tay cầm một cái xẻng nhỏ khuấy đều nước nóng trong nồi. Lúc này, thời tiết đã chuyển nóng, đứng trước nồi lớn, Vô Ưu không ngừng dùng sức khuấy đều thảo dược trong nồi, chỉ chốc lát sau người nàng đã đổ mồ hôi đầm đìa!

Xuân Lan bên cạnh thấy thế, vội vàng nói: "Nhị nãi nãi, cái này sao có thể để ngài làm được, ngài để nô tỳ làm đi?" Nói xong liền muốn bước lên lấy xẻng trong tay Vô Ưu.

"Không được, ngươi không biết độ lửa, ta phải trông mới được, thả thêm chút thảo dược vào đi!" Đôi mắt Vô Ưu không hề rời khỏi nước sôi trong nồi.

Nghe nói như thế, Xuân Lan nhanh chóng xoay người bỏ một phần cà độc dược vào trong nồi! Liên Kiều cười nói: "Xuân Lan, tiểu thư của chúng ta phải tự mình nhìn độ lửa mới được, trong nồi này để bao nhiêu nước cho bao nhiêu thảo dược còn ở giai đoạn thí nghiệm, vì vậy chúng ta không làm được!"

"À."Nghe thấy lời này, Xuân Lan mới gật đầu. Nàng ở Thẩm gia đã nhiều năm rồi, làm gì có chủ tử nào làm loại chuyện vừa mệt nhọc vừa bẩn này, loại chuyện lặt vặt này ngay cả nha hoàn hạng hai trong phủ cũng không làm, nàng là vì thấy kinh sợ, sợ bị chủ tử trách tội xuống!

Nấu nồi này hơn một canh giờ, mãi đến khi nước trong nồi sắp cạn, nước thảo dược trong nồi biến thành dạng đặc như cháo, Vô Ưu mới bảo Ngọc Trúc nhanh chóng cầm một cái chậu lớn múc phần trong nồi ra ngoài để một bên, sau đó bảo Xuân Lan rửa sạch nồi, lại nấu nước một lần nữa, sau đó lại để Xuân Lan thả thảo dược vào trong nồi!

Nhìn đến đây, Xuân Lan có phần không hiểu. Liền hỏi: "Nhị nãi nãi, không phải đã nấu một nồi rồi sao? Chúng ta còn phải nấu sao?"

"Tỉ lệ thảo dược thả vào hai nồi này không giống nhau, ta muốn xem dược hiệu của hai loại tỉ lệ thảo dược này khác nhau như thế nào!" Vô Ưu trả lời.

"A, thì ra là còn phức tạp như vậy!" Xuân Lan gật đầu một cái nói.

"Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng đơn giản như vậy sao, vậy không phải ai cũng biết rồi sao!" Liên Kiều vừa đun củi vào bếp vừa nói.

Lúc này, sắc trời đã dần dần tối xuống. Vài người đang bận bịu cũng không chú ý đến một bóng dáng đã bước vào trong viện. Lúc bóng dáng đó nhìn thấy tình cảnh khí thế ngất trời trong sân, hắn không khỏi dẫm chân xuống, cũng nhíu chặt mày!

Đôi mắt sâu thẳm không nhịn được nhìn chăm chú vào người mặc áo vải hoa đứng trước kệ bếp. Chỉ thấy đứng dưới ánh nắng chiều còn sót lại, mặc một bộ bối tử màu trắng thêu hoa lam, phía dưới là váy màu xanh biếc, trên búi tóc còn có một khăn đội đầu màu xanh, trên mặt không chút son phấn, tố diện triều thiên, trên đầu ngoại trừ một cây trâm cố định kiểu tóc thì không có bất kỳ trang sức nào, nói đơn giản chính là trang phục của một người đàn bà bình thường, nhưng lại có một loại xinh đẹp khác thường, loại cứng nhắc và cố chấp này có lẽ đã đả động nội tâm Thẩm Quân, làm cảm xúc của hắn dâng trào lên!

Lúc này, đuôi mắt Ngọc Trúc thoáng cái thấy Thẩm Quân đã đứng trong sân khi nào không hay, nàng phúc thân nói: "Cô gia đã về!"

Nghe nói như thế, hai người Xuân Lan và Liên Kiều cũng nhanh chóng đứng dậy hành lễ: "Cô gia! Nhị gia!"

Vô Ưu đang đứng bên cạnh bệ bếp nghe thấy người sau lưng nói, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy, quả nhiên một bóng màu đen đã đứng cách nàng không xa, nàng đang cầm xẻng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán một cái, sau đó cười nói: "Chàng đã về rồi sao?"

Nghe vậy, Thẩm Quân cất bước đi tới, mắt nhìn nồi lớn nồng nặc mùi thuốc, không nhịn được hỏi: "Nàng đang làm cái gì?"

Vô Ưu cầm xẻng vừa khuấy đều nước thuốc càng lúc càng đậm, vừa trả lời: "Đây là thuốc nước của cà độc dược!"

"Cà độc dược?" Tên này hình như hắn đã nghe nói qua, hình như cũng đã gặp, là một loại hoa rất đẹp màu trắng, hồng nhạt, màu vàng đều có, nhưng nghe nói có độc!

"Ừm, đừng thấy toàn thân cà độc dược đều có độc, nhưng trong đóa hoa lại ẩn chứa rất nhiều chất gây mê, là thuốc mê thượng hạng nhất!" Vô Ưu trả lời.

Nghe nói như thế, mắt Thẩm Quân nhìn chằm chằm vào thuốc nước đã biến thành màu đen trong nồi nói: "Ngươi dùng phương pháp nấu nước sôi để chiết xuất?" Thì ra nàng vất vả tự mình làm những việc cực khổ như vậy cũng là vì nghên cứu chế tạo thuốc mê cho mình, lòng Thẩm Quân không nhịn được khẽ động!

"Còn chưa biết biện pháp này đã được hay chưa! Ta đã thử mấy phương pháp dùng nước và rượu để chiết xuất chất hữu hiệu bên trong cà độc dược này, nhưng hiệu quả cũng không tốt, bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp kết tinh này để xử lý." Lúc nói Vô Ưu lời này đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nhìn ra được nàng đã thử rất nhiều cách.

Lúc này, thấy Vô Ưu không ngừng lấy tay lau mồ hôi trên trán, mà thuốc nước trong nồi lớn càng lúc càng đậm, tay nàng cầm cái xẻng sắt cũng càng lúc càng cố sức. Sau một lát, chỉ thấy Thẩm Quân đưa tay vén một góc áo choàng lên, lưu loát nhét vào bên hông, sau đó đưa tay ra nói với Vô Ưu: "Để ta đi!"

Chợt nghe thấy lời này, Vô Ưu ngẩng đầu một cái, vừa lúc ánh mắt gặp ánh mắt sâu thắm âm u của Thẩm Quân, ánh mắt như thế hình như ít ngày trước nàng thấy một lần, còn nhớ lần đó hắn không nói lời nào đã giành lấy xẻng trong tay mình, sau đó khom lưng đào hố cho mình, nghĩ lại ngày đó hắn đào vừa nhanh vừa tốt, tác dụng của người đàn ông này, lúc đầu nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tuy rằng thật ra hắn cũng không phải chồng chân chính của nàng, nhưng lại cho nàng cảm giác có thể dựa vào! Hôm nay, hình như tình cảnh đó tái hiện, nàng hoảng hốt một hồi.

Thấy nàng sững sờ bất động, Thẩm Quân nhíu mày, nói giọng ra lệnh: "Đưa cái xẻng cho ta!"

"A!" Sau đó, Vô Ưu bất giác cầm xẻng trong tay vào bàn tay dày rộng kia.

Một lát, tay bóng dáng màu đen cầm một cái xẻng sắt khuấy trước mặt bệ bếp, ra sức vô cùng cứng nhắc, bọn nha hoàn bên cạnh thấy thế cũng châm củi, thổi gió liên tục. Vô Ưu đứng ở một bên, đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngắm nhìn bóng dáng khôi ngô trước mặt đang bận rộn khóe môi không nhịn được vểnh lên, lộ ra một cái mỉm cười như mang theo hạnh phúc. Phải nói đàn ông làm việc không giống với phụ nữ, sức của phụ nữ không bằng đàn ông, làm một buổi chiều, Vô Ưu cũng cảm thấy kiệt sức, đau lưng mỏi eo, cũng may lúc này có hắn làm!

"Nhị nãi nãi, lau mồ hôi đi!" Lúc này, Xuân Lan bên cạnh tỉ mỉ đưa cho Vô Ưu một khăn lau mồ hôi máu trắng.

"Ừ." Vô Ưu nhận lấy rồi lau mồ hôi trên mặt. Sau đó, Liên Kiều bưng một chén trà qua nói: "Nhị tiểu thư, ngài bận rộn cả buổi chiều, mau uống chút nước trà đi?"

"Được." Vô Ưu đưa tay nhận lấy chén trà uống hai ngụm. Xuân Lan đưa một cái chân đạp qua, để Vô Ưu ngồi nghỉ tạm ở mộ bên. Vô Ưu ngồi lên chân đạp, mắt nhìn Thẩm Quân đang bận rộn, khóe miệng vẫn luôn chứa nụ cười. Đồng thời bảo bọn Ngọc Trúc cho thêm củi.

Qua một hồi thật lâu, Vô Ưu đứng dậy đi đến trước bệ bếp, thấy nước thuốc vừa rồi còn sền sệt đã biến thành dạng mỡ, liền nói với Ngọc Trúc và Liên Kiều đang châm củi thổi gió ở một bên: "Được rồi, không phải châm củi nữa!"

"Được rồi sao?" Thẩm Quân đứng trước bệ bếp mặt đã bị lửa nóng làm đỏ lên nói.

"Đốt hết đống củi này là được rồi!" Vô Ưu gật đầu nói. Lúc này, nàng ngẩng đầu lên, thấy trên trán hắn cũng có mồ hôi hột, đôi mắt dưới ánh lửa bắn ra ánh sáng khác thường. Lúc này, màn đêm đã phủ xuống, trong nhà đã thắp đèn lồng, nàng và hắn trong bóng tối này đều có phần mông lung, giống như có một bầu không khí không nói rõ được cũng không tả rõ được đang lan tràn.

"Nhị gia, uống ly nước trà đi!" Lúc này, Xuân Lan đưa một chén trà tới trước mặt Thẩm Quân.

"Ừ." Thẩm Quân gật đầu một cái, nhận lấy chén trà trong tay Xuân Lan ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chắc là thật sự rất khát đi?

Sau đó, Thẩm Quân đưa chén trà trống không cho Xuân Lan, nhanh chóng cầm xẻng khuấy cao đã thành dạng rắn trong nồi, rất sợ nó bị dính vào nồi.

Trans by LeeMon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status