Y lộ phong hoa

Chương 114: Ôm nàng về


"Vậy lần sau không được như vậy nữa!" Nghe lời nói thành khẩn của các nàng, Vô Ưu gật đầu cười, sau đó đưa tay cầm một miếng phù dung cao lên miệng.

Lúc này, Xuân Lan cười theo nói: "Nhị nãi nãi, hai ngày trước nô tỳ còn nghe nói phía dưới có các bà tử và tiểu nha đầu cũng muốn hiếu kính ngài đó, chỉ là hình như vẫn chưa nghĩ ra phải mua cái gì để hiếu kính. Ngài cũng biết các nàng kiếm một ít bạc vụn cũng không dễ, nếu rẻ sợ ngài chê các nàng keo kiệt, nếu đắt các nàng lại không mua nổi!"

Mua đồ cho mình, Vô Ưu nhíu mày, chỉ đành phải nói: "Ngươi đi nói cho các nàng biết, nói là lời của ta, ai cũng không được mua đồ hiếu kính ta nữa, nếu như còn có thêm lần nào, ta sẽ ra lệnh cho Vượng Nhi không để ai làm công việc này cả!"

Nghe vậy, Xuân Lan nhanh chóng gật đầu nói: "Vâng, vâng, lát nữa nô tỳ sẽ đi ra nói cho các nàng biết! Chắc ai cũng không dám làm như vậy nữa."

"Ừ." Nghe Xuân Lan nói vậy, Vô Ưu cười, coi như là thoả mãn. Sau đó đột nhiên lại nói: "Ừm, phù dung cao này thật sự rất ngon, các ngươi mau nếm thử đ!"

Nghe thấy lời nói của Vô Ưu, Xuân Lan, Liên Kiều và Ngọc Trúc cũng không dám lỗ mãng, Xuân Lan cười nói: "Nhị nãi nãi, đây là chúng nô tỳ hiếu kính ngài, sao chúng nô tỳ có thể ăn chứ?"

Thấy các nàng cẩn trọng, Vô Ưu đứng lên nói: "Nhiều như vậy một mình ta cũng không ăn hết, lẽ nào đều phải bỏ đi hết sao? Như vậy là phung phí của trời đó, mau ăn đi, còn dư lại thì thưởng cho bọn hạ nhân trong nhà này!"

"Vâng." Nghe nói như thế, Liên Kiều biết nhị tiểu thư nói thật, bước đến đưa tay bưng cho Ngọc Trúc và Xuân Lan: "Ăn đi, nhị tiểu thư thưởng, các ngươi còn không hiểu nhị tiểu thư sao, ngài ấy thích nhất là mọi người đều vui, không thích vui một mình!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười nói: "Liên Kiều em còn biết những lời này, quả thật là khó có được!" Thật ra những lời này nàng rất thích, hơn nữa sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cũng cảm thấy một người vui thật không thú vị, không bằng mọi người cùng vui, cùng cười! Chỉ là ở cổ đại cấp bậc nghiêm ngặt hình như cái này cũng không dễ, chắc chỉ có người có thân phận không chênh nhau lắm mới có thể làm bạn, người có thân phận chênh lệch nhau quá lớn rất khó trở thành bạn, chắc cũng không có tiếng nói chung đi?

Các nha hoàn nếm phù dung cao, đều nói ngon, sau đó còn dư lại đều thưởng cho các bà tử và tiểu nha đầu trong viện, các người hầu ai cũng thiên ân vạn tạ. Hơn nữa những bà tử nha đầu hạng hai nghe thấy Vô Ưu nói một chút hiếu kính cũng không cần cho, đều vui mừng cực độ, đều nói nhị nãi nãi này từ bi, khác với đại nãi nãi. Phải biết rằng bình thường có chuyện gì bọn họ đều phải chuẩn bị cho Xuân Hoa bên cạnh đại nãi nãi và nha hoàn Chu Tân Gia của đại nãi nãi, ngoài ra còn chuẩn bị lễ hiếu kính đại nãi nãi, những lễ vật đó đều là đồ mặc đồ dùng, nếu là chút đồ ăn đại nãi nãi không ưa, vậy thì không dễ rồi, vì vậy mọi người đều nói sau lưng đại nãi nãi này lòng tham rất lớn! Vì vậy ngược lại bây giờ nhị nãi nãi rất được lòng người trong phủ.

Sáng sớm ngày hôm đó, từ chỗ Thẩm lão phu nhân thỉnh an về, sau khi ăn sáng xong, Thẩm Trấn đã bị bọn sai vặt kéo đi phơi nắng rồi, Diêu thị ngồi trên chính đường nghe các nương tử quản lí việc nhà nói vài việc vặt, một hồi lâu sau, xử lí, sắp xếp hết mọi việc vặt trong nhà, mới tĩnh tâm uống một ngụm trà, Xuân Hoa và Chu Tân Gia ở bên cạnh hầu hạ.

Uống hai ngụm trà, Diêu thị nhìn Xuân Hoa và Chu Tân Gia đứng ở bên cạnh nói: "Về được nửa ngày rồi, các ngươi cũng mệt, ngồi lên chân đạp đi, mỗi người cũng uống một ngụm trà!"

Nghe thấy lời này của chủ tử, Chu Tân Gia và Xuân Hoa đều cười nói: "Tạ nãi nãi!" Sau đó, mỗi một người chuyển chân đạp qua ngồi xuống, đồng thời mỗi người một chén trà vừa uống vừa nói với Diêu thị.

"Nãi nãi, nô tỳ thấy có phải chân của đại gia nhà chúng ta khá hơn vài ngày trước một chút không? Hình như càng lúc càng bước đi lưu loát hơn ban đầu!" Chu Tân Gia mỉm cười nói.

Nghe nói như thế, Diêu thị cũng vui vẻ nói: "Đúng vậy, có thể đi thêm vài bước rồi!"

Thấy Diêu thị rất vui vẻ, Chu Tân Gia lại nói: "Phải nói y thuật của nhị nãi nãi nhà chúng ta thật đúng là thần kỳ, trước đây bao nhiêu đại phu đều nói chân của đại gia nhà chúng ta không đứng lên nổi, không ngờ nhị nãi nãi nữ giả nam trang lúc đầu đi đi lại lại lại có thể làm đại gia nhà chúng ta đứng lên!"

Nghe thấy lời này của Chu Tân Gia, nụ cười trên mặt Diêu thị như rơi xuống, Chu Tân Gia biết nhìn sắc mặt người thế nào chứ, nhanh chóng nói: "Nhưng mà y thuật tốt thì y thuật tốt, còn chưa lấy chồng đã nữ giả nam trang làm nghề y chạy loạn, dù sao cũng chẳng dễ nghe gì, chẳng trách lão phu nhân nhà chúng ta cũng không ưa nhị nãi nãi này cho lắm! Vẫn là đại nãi nãi được lão phu nhân yêu thích, chẳng những quản mọi việc trong nhà ngay ngắn rõ ràng, còn sinh được hai vị công tử, ngày ngày lão phu nhân được nãi nãi chúng ta làm ngài ấy vui vẻ, ai cũng không bằng ngài được!" Chu Tân Gia luôn biết mắt nhìn của vị nãi nãi này không quá lớn, hơn nữa xuất thân cũng không tính là cao, nhà mẹ đẻ không có thế lực, bản thân cũng không có tài gì, vì vậy rất lo lắng nãi nãi sau này nhị gia lấy vợ sẽ hạ nàng xuống, càng lo lắng quyền lợi làm chủ nhà này bị người khác cướp đi, vì vậy vẫn luôn kiêng dè với hạng người nhị gia cưới. Chu Tân Gia khôn khéo ra sao chứ, lập tức chuyển lời cố ý nâng Diêu thị lên.

Chu Tân Gia nói mấy câu làm khuôn mặt Diêu thị tươi cười lại lần nữa, nói: "Ngươi theo ta tới từ nhà mẹ đẻ, vì vậy cái gì cũng thấy ta tốt, thật ra đừng thấy ngoài mặt lão phu nhân lạnh nhạt với lão nhị kia, nhưng lão phu nhân thật sự rất thương lão nhị, hơn nữa ta nghe nói lão nhị này vợ hắn nói gì nghe nấy, không thấy chuyện lần này lớn như vậy, không phải lão phu nhân chỉ qua vài ngày là không sao rồi sao? Còn không phải là không nỡ lão nhị sao? Dù sao cũng là thương nhà lão nhị!"

"Cha mẹ trên đời này đều thiên vị con út, lão phu nhân cũng có thương nhị gia, nhưng dù sao đại gia vẫn là trưởng tử, cũng cần phải coi trọng!" Chu Tân Gia nói.

"Ai, tuy nói chúng ta là trưởng tử, thừa kế tước vị này, nhưng ngươi cũng biết đó quanh năm suốt tháng cứ một ngàn tám trăm lượng bạc bổng lộc như vậy, không thể so với lão nhị, hắn quyền cao chức trọng, lại nhiều lần lập được công lớn, vì vậy quanh năm ban thưởng không ít, hiện tại đại gia nhà ngươi không thể ra chiến trường, đương nhiên là bây giờ lão phu nhân rất coi trọng lão nhị, giờ chỉ có thể để hắn làm rạng rỡ tổ tông thôi!" Lúc nói lời này Diêu thị hơi ghen tị.

Chu Tân Gia cười, một lát sau lại nói: "Nãi nãi, ngài có nghe nói bên nhị nãi nãi để các nha hoàn và bà tử làm việc dán hộp giấy lúc buổi tối chưa?"

Không đợi Diêu thị nói, Xuân Hoa bên cạnh đã giành nói: "Việc này ta đã bẩm báo với nãi nãi rồi, nghe nói dán một cái hộp được một đồng tiền tiền công, vì vậy các nha hoàn bà tử trong phủ đều chạy đến viện nhị nãi nãi, bọn nha hoàn trong viện lão phu nhân cũng lặng lẽ đến chỗ Xuân Lan nhận về! Chắc là sợ nãi nãi chúng ta nói cái gì rồi? Ta nghe nói hình như trong viện chúng ta cũng có người len lén muốn đi nhận đồ về làm, chỉ là người bên kia không cho lấy mà thôi!"

Nghe nói như thế, Diêu thị khinh thường cười nói: "Nhà lão nhị làm ăn đã làm đến trong nhà rồi, nàng ta cũng thức thời, không cho các nô tài của ta!"

Thấy hình như Diêu thị không để ý chút nào, Chu Tân Gia lại nói: "Nãi nãi, ngài không biết đâu, bây giờ bên dưới các nha hoàn bà tử đều ca tụng công đức của nhị nãi nãi, có người nói bây giờ buổi tối các nàng làm nửa đêm, tiền công cao hơn tiền tháng trước, nên đều cố gắng hết sức. hai ngày trước ta còn nghe nói các nha hoàn bà tử muốn mua đồ hiếu kính nhị nãi nãi, nhưng Xuân Lan bên cạnh nhị gia truyền lời ra, nói rằng nhị nãi nãi nói các nàng kiếm tiền đều khổ cực, ai cũng không được hiếu kính nàng ta, nếu không nàng ta sẽ không cho các nàng làm việc này nữa. Có được câu này, các bà tử nha hoàn đều thiên ân vạn tạ khen nhị nãi nãi thương tiếc kẻ dưới, không ham tiền đó!"

Nghe lời nói của Chu Tân Gia, Diêu thị không nhịn được nhíu mày, đặt tách trà đang cầm trong tay lên trên bàn, mắt híp lại, nói: "Có chuyện này sao?"

"Đúng vậy! Đây rõ ràng là thu mua lòng người, nãi nãi ngài không thể không đề phòng." Chu Tân Gia vội vàng nói.

Lúc này, Xuân Hoa bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng rồi, vài ngày trước nô tỳ còn nghe nói ngay cả Song Hỉ cũng đến chỗ Xuân Lan bên cạnh nhị nãi nãi nhận đồ đó, ngay cả người bên lão phu nhân cũng đã thu mua, nhị nãi nãi này quả thật không đơn giản, cho bọn hạ nhân chút lợi lộc bọn ấy đều hướng về nàng ta!"

Lời nói của Chu Tân Gia và Xuân Hoa Diêu thị cũng ghim vào tim rồi, không khỏi cười lạnh: "Hừ, mới đến mấy ngày đã thu mua lòng người dưới mí mắt ta, ta ở trong phủ này cũng đã sắp hai mươi năm, nàng ta tính toán đâu ra đấy cũng chưa hai mươi tuổi đi?"

"Còn không phải sao, nãi nãi, xem ra cần phải nghĩ cách để nàng ta biết tay một chút, nếu không rõ ràng là muốn cạnh tranh vị trí đương gia với ngài!" Chu Tân Gia khích bác.

"Hừ." Diêu thị cười lạnh, trong mắt tràn đầy ghen ghét và độc ác.

...

Ngày hôm đó lúc trời vừa tờ mờ sáng, Vô Ưu không ngủ được nữa.

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn thí nghiệm thuốc tê dạng mỡ, nhưng hiệu quả lại không tốt như dự đoán, tuy rằng cũng có thể thấy được một chút hiệu quả gây tê, nhưng nếu thật sự muốn dùng để giảm đau đớn cho thương binh trên chiến trường vẫn còn cách một khoảng. Đã mấy ngày nay, nàng suy đi nghĩ lại xem còn có phương pháp chiết xuất khác hay không, nhưng vẫn không có kết quả. Vì vậy hơi phiền muộn trong lòng!

Lúc trời chưa sáng rõ, thật ra nàng ngủ sau rèm che nghe thấy âm thanh Thẩm Quân đã tỉnh, sau một hồi ồn ào, hắn nhẹ nhàng bước ra ngoài. Nghĩ thầm: Đi ra ngoài bây giờ, nhất định là đến hậu viện luyện công. Mà thôi, dù sao cũng không ngủ được, không bằng đến đi hậu viện nhìn trộm hắn luyện công không phải cũng rất thú vị sao? Nghĩ như vậy, Vô Ưu lập tức rời giường, cầm lấy một cái áo màu trắng hoa văn chìm rồi ra khỏi cửa, ngay cả tóc cũng không chải, chỉ dùng một cây trâm ngọc búi tóc thành một búi sau đẩu.

Lúc đi ra khỏi phòng, bên ngoài thật yên tĩnh, người hầu trong nhà vẫn chưa dậy, nàng cũng rón rén đóng cửa phòng, sau đó đi thẳng đến hậu viện!

Còn không nói, nàng chưa từng đến hậu viện này, chỉ đi theo hành lang gấp khúc đến một khu trồng cây ngô đồng, ở đây có hơn mười cây ngô đồng, cành lá sum xuê, có cảm giác tươi mới của sáng sớm, một làn sương mù len lỏi vây quanh, đẹp và yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng gió vi vu bên tai và thỉnh thoảng có tiếng kêu líu ra líu lít của chim sẻ truyền đến.

Từ xa, Vô Ưu đã thấy dưới cây ngô đồng rất to phía trước có một bóng người màu đen tay cầm một cây kiếm dài bay múa giữa không trung. Bóng dáng kia vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt, mọi động tác liền mạch lưu loát, kiếm dài và góc áo tung bay trong không trung, hình như hoa cỏ gần đó cũng hơi nghiêng ngả, có thể nghe thấy tiếng kiếm dài chém vào không trung bên tai!

Sau một lát, Vô Ưu đi đến đằng sau một gốc cây ngô đồng, bởi vì nàng chỉ lặng lẽ đến đây một chút, thuận tiện xem hắn luyện kiếm, nhưng không muốn để hắn nhìn thấy mình. Còn chưa nói, lúc đầu chỉ là muốn đến nhìn giải sầu một chút mà thôi, nhưng không ngờ dáng vẻ hắn khi luyện kiếm thực sự rất đẹp mắt, lúc nhanh như chớp, lúc mạnh mẽ như có thể dời núi dời sông, thật giống đại hiệp đánh võ trong phim nàng xem lúc còn bé ở thời hiện đại, làm người ta hoa cả mắt!

Vô Ưu đứng đằng sau thân cây nhìn thật lâu, mãi đến khi Thẩm Quân sắp luyện xong một bộ kiếm pháp, nàng mới cất bước muốn lui về phía sau, không ngờ lại giẫm phải một hòn đá nhỏ, chân đau nhói, sau đó kêu nhỏ một tiếng: "A..." Cảm thấy cổ chân mình rất đau!

Lúc này, Thẩm Quân thu lại một chiêu cuối cùng chợt nghe thấy có âm thanh phát ra từ một cây đại thụ cách đó không xa, hắn nhíu mày, cầm kiếm nhảy một cái, đi thẳng về phía bên này!

Sau một lát, ngẩng đầu lên, chợt thấy Thẩm Quân cầm kiếm phi thẳng về phía mình, đồng thời kiếm kia đâm thẳng vào ngực mình, Vô Ưu không khỏi nhíu mày lại, nhưng cổ chân rất đau, không chạy được, chỉ có thể vội vàng chuyển người một cái, hy vọng có thể tránh thoát mũi kiếm của hắn, nhưng không biết có phải vì quá hoảng sợ hay không? Nàng chỉ cảm thấy mình giãy dụa trong không trung một cái, sau đó cơ thể mất đi cân bằng, nặng nề ngã về phía sau!

Mà lúc này, khi Thẩm Quân nhìn thấy người ẩn mình phía sau thân cây vậy mà lại là Vô Ưu mặc đồ màu trắng, lúc đó, hắn lập tức nhíu mày lại, lúc mũi kiếm sắp chạm vào cơ thể của nàng, cổ tay lắc một cái, mũi kiếm đã thay đổi phương hướng, quay sang phía bên cạnh, mà lúc cơ thể của nàng mất đi thăng bằng, tay trái hắn đã dùng sức ôm lưng nàng, một cánh tay ôm qua ngang lưng nàng rất thuận lợi, sau đó nhanh chóng xoay tròn vài vòng trên không trung, mới chậm rãi hạ xuống mặt đất!

Lúc nhận thấy mình không bị ngã lăn ra mặt đất. thì sẽ chết dưới kiếm của hắn, Vô Ưu nhìn thấy mũi kiếm sắc bén đã lệch phương hướng, cũng không đâm vào cơ thể của nàng, mặt khác còn có một cánh tay to ôm cơ thể mình, đồng thời cùng nàng bay lượn trên không trung tầm vài vòng, giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy sợ, vì vậy hai cái tay không tự chủ được ôm lấy hông hắn, sợ mình ngã xuống. Đương nhiên, lúc đang căng thẳng, Vô Ưu cảm thấy cơ thể của mình nhẹ bỗng, mình đang ôm cơ thể hắn bay theo hắn? Hoa cỏ cây cối trước mặt như đang xoay tròn xung quanh. Trời ạ! Không phải nàng đang nằm mơ chứ? Giống như cảnh chỉ nhìn thấy trong TV ở hiện đại, mà bây giờ thực sự xảy ra với nàng!

Khi chân bọn họ đều đặt xuống mặt đất, Vô Ưu bị hoảng sợ vẫn hơi hốt hoảng, tay phải Thẩm Quân vung lên trên không trung, cầm lấy kiếm, cánh tay trái vẫn ôm lưng Vô Ưu như cũ, vì hình như nàng vẫn chưa đứng vững!

"Sao ngươi lại ở đây?" Sau đó, Thẩm Quân cúi đầu nhìn người trong ngực hắn nói.

"Ta... Ta không ngủ được, nên đi ra ngoài một chút?" Giờ khắc này, Vô Ưu mới ý thức được cơ thể mình vẫn dán trên người hắn, nàng nhanh chóng lui về phía sau một bước, quanh co trả lời.

Nhưng, chân của nàng lại rất đau, sau khi lui về sau, mày nhíu lại, khẽ kêu: "Ôi chao!"

Thấy thế, Thẩm Quân nhanh chóng đỡ lấy nàng, ân cần hỏi: "Ngươi sao vậy?"

"Ta... Vừa rồi bị đau chân!" Vô Ưu cúi đầu nhìn chân của mình, cảm thấy rất đau.

"Sao lại không cẩn thận như vậy?" Nói một câu, Thẩm Quân cắm kiếm vào vỏ kiếm, sau đó đeo vào bên hông. Rồi cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt nàng, nhìn đôi chân đi giày thêu của nàng một hồi, hỏi: "Ngươi vẫn có thể đi chứ?"

"Đi được." Nghe nói như thế, Vô Ưu rất kiên định gật đầu. Nàng chưa bao giờ muốn mang thêm phiền toái cho người khác, vì vậy sau khi nói xong, lập tức bước chân, nhưng vừa nhấc chân lên, lại đau đến mức không dám cử động nữa: "A..."

Thấy bộ dạng hiếu thắng của nàng, Thẩm Quân nhíu mày, sau đó không nói lời nào khom lưng ôm ngang nàng lên! Vô Ưu cảm thấy cơ thể mình như bay lên, đầu hỗn loạn một hồi, sau đó người ôm là hắn đi thẳng về. Đợi Vô Ưu đang nhắm mắt lại mở mắt ra, sau đó nhìn thấy sự vật xung quanh, hai tay nàng mới vỗ bả vai Thẩm Quân, nóng nảy nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Mau thả ta xuống!"

Nghe nói như thế, Thẩm Quân dừng lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Vô Ưu một lát, sau đó hỏi ngược lại: "Nếu ngươi cho rằng mình thật sự có thể đi về, vậy ta sẽ để ngươi ở đây! Nhưng ta nhắc nhở ngươi trước, hậu viện này có rất ít người đến, có lẽ ngươi ở lại trong này nửa ngày cũng không thấy một hai người đâu."

Nghe lời này xong, Vô Ưu nhìn xung quanh, quả thật là như thế, hậu viện này không nhỏ, xung quanh cũng không có viện nào, đừng nói chủ tử cho dù là nô tài cũng không có, mặc dù có một cửa sau nhưng khóa quanh năm, người giữ cửa sẽ không đến đây! Hơn nữa cổ chân của nàng thực sự rất đau, chắc là bị trẹo rồi, nhất định là mình không thể tự về. Vì vậy, sau một lát Vô Ưu cúi thấp đầu xuống, không nói thêm nữa, coi như là ngầm cho phép!

Thấy nàng không thèm nhắc lại, cụp mắt xuống như bị bắt nạt. Đại khái là trái tim Thẩm Quân cũng hơi mềm xuống, vì vậy cũng không nói gì thêm, ôm nàng tiếp tục đi về phía trước. Trên đường mới hỏi một câu: "Ngươi cố tình đến xem ta luyện công sao?"

Nghe nói như thế, Vô Ưu lại mạnh miệng nói: "Cố tình gì chứ? Chỉ là ta không ngủ được nên đi ra dạo một chút thôi!"

"Vậy tại sao ngươi phải trốn phía sau gốc cây?" Thẩm Quân hỏi tiếp.

"Ta..."Câu nói của Thẩm Quân làm Vô Ưu ngưng lại, hồi lâu sau mới ấp úng nói: "Ta nào có trốn? Chỉ là ta không muốn quấy rầy ngươi luyện kiếm mà thôi?"

Nghe thế lời nói gượng gạo như vậy, Thẩm Quân không hỏi nữa, khóe miệng nhếch lên một cái, giống như đang nhịn cười, sau đó bế Vô Ưu qua hành lang gấp khúc rồi đi thẳng về phía viện bọn họ!

Lúc này, trời đã sáng rồi, trong vườn hoa và các viện đã có hạ nhân bắt đầu đi lại, Vô Ưu bị ôm vào trong ngực len lén liếc mắt nhìn trái nhìn phải, phát hiện hai bà tử và bọn nha hoàn cách đó không xa nhìn thấy bộ dạng bọn họ như vậy đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng cúi đầu làm việc! Nhìn thấy tình cảnh này, Vô Ưu thấp giọng phản đối nói: "Mau thả ta xuống! Nghe thấy không?"

Thẩm Quân lại nhíu mày nói: "Bộ dạng ngươi như vậy sao có thể về?"

"Thẩm Quân, mau thả ta xuống!" Mặt Vô Ưu đỏ rần, cảm giác như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng!

"Câm miệng!" Cuối cùng, Thẩm Quân thấp giọng thét lên một câu để nàng không gọi loạn nữa.

Nghe thấy lời nói của Thẩm Quân, Vô Ưu cũng ngậm miệng lạ, vì nàng biết, tính cách của Thẩm Quân rất cố chấp, có khi mình la to cũng vô ích, ngược lại sẽ thu hút ánh mắt của nhiều người hơn!

Lúc này, có hai người đi trên hành lang gấp khúc, nha hoàn phía sau tinh mắt nhìn thấy Thẩm Quân và Vô Ưu trước, ngón tay chỉ về phía bọn họ nhẹ giọng nói: "Nãi nãi mau nhìn kìa, đó không phải là nhị gia và nhị nãi nãi sao?"

Nghe nói như thế, Diêu thị nhìn theo hướng ngón tay Xuân Hoa, quả nhiên là Thẩm Quân ôm Vô Ưu đi về phía viện của bọn họ. Nhìn thấy tình cảnh này, Diêu thị không khỏi sửng sốt! Vì mặc dù ở Đại Tề lễ phép giữa nam nữ không quá nghiêm ngặt, nhưng giữa nam nữ mà không cân nhắc như vậy cũng quá rồi, cho dù là vợ chồng, cũng không thể ôm ngang như vậy trước mặt bao nhiêu người! Nhìn một hồi, mãi đến khi bóng lưng Thẩm Quân đi xa, Diêu thị mới nhíu mày nói: "Lão nhị này, làm cái gì vậy chứ?"

Nhìn bóng lưng kia, Xuân Hoa nói: "Nãi nãi, nhị nãi nãi này thật không đơn giản, nô tỳ hầu hạ bên người nãi nãi nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói nhị gia để tâm cô gái nào như thế! Ngay cả lão phu nhân năm mới đặt một hai mỹ nhân vào phòng nhị gia nhưng nhị gia hoàn toàn không đụng đến đấy, lần này lại như bị nhị nãi nãi mê hoặc vậy!"

Diêu thị cũng có phần không hiểu nói: "Nói cũng phải, vì sao lão nhị lại lập tức bị nữ nhân trông không xinh đẹp bao nhiêu này bắt lấy chứ? Xem ra người ở nhà lão nhị quả thật không bình thường!"

"Đúng vậy, nãi nãi vẫn nên đề phòng một chút!" Xuân Hoa ở bên cạnh phụ họa nói.

Diêu thị sửng sốt một chút, sau đó đưa tay vuốt búi tóc bên tai, mới nói: "Đi thôi, chúng ta đi thỉnh an lão phu nhân đi! Lão nhân gia thích vừa dậy ta đã đi qua nói chuyện với bà."

"Vâng." Xuân Hoa nghe xong nhanh chóng di chuyển, đi theo Diêu thị về hướng chỗ ở của Thẩm lão phu nhân.

Trans by LeeMon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status