Y phi quyền khuynh thiên hạ

Chương 100: Chờ mong, phiền toái quấn thân


Ngay cả khi chất keo kia có tác dụng ăn mòn, nhưng không ảnh hưởng gì tới chân của Tiêu Thiên Diệu, vậy Tiêu Thiên Diệu dùng cái này làm gì?

Lâm Sơ Cửu suy nghĩ một chút, nhưng vẫn không thể hiểu được thứ này sẽ gây hại thế nào với Tiêu Thiên Diệu, vì thế nên buông việc này xuống.

Đầu óc nàng không hoạt động nữa, hà tất phải lãng phí tế bào não.

Nàng thu dọn mọi thứ sạch sẽ, quay trở lại án thư viết kết quả kiểm tra. Nhìn thấy bút lông ở trên bàn sách, Lâm Sơ Cửu có chút chột dạ. Mặc dù chữ viết của nguyên chủ không đẹp, nhưng vẫn có thể viết ra, còn nàng thì sao?

Trước đây nàng chưa từng viết bút lông, vì thế thật sự không biết có thể viết ra hay không, nếu như viết không ra thì nàng phải làm sao bây giờ?

Lâm Sơ Cửu có chút lo lắng như vậy, chậm rãi mài mực, trải giấy ra, nhấc bút lên, nhưng không vội vã viết xuống, mà là nghĩ lại bộ dáng viết chữ của nguyên chủ ở trong đầu, còn có tiêu điểm để ngắm viết.

Sau khi có tiêu điểm trong lòng, lúc này Lâm Sơ Cửu mới đặt bút bắt đầu viết, nhưng......

Nàng không giỏi nắm giữ bí quyết, đầu bút mềm nhũn, căn bản không thể viết thành chữ.

"Ồ...... có khả năng phải luyện trước mới được." Lâm Sơ Cửu hơi cẩu thả, nhưng không vứt bỏ tờ giấy, tiếp tục viết ở trên tờ giấy đó.

Bản thân nguyên chủ đã có nền tảng viết chữ, Lâm Sơ Cửu chỉ cần nắm giữ được lực đạo đặt bút là được. Sau khi viết dược mấy chục chữ, Lâm Sơ Cửu đã có thể viết chữ rất tốt, mặc dù không thể nói là đẹp, nhưng tuyệt đối không hề khó coi.

Nguyên chủ là nữ tử khuê các, rất hiếm người từng nhìn thấy chữ viết của nàng, Tiêu Thiên Diệu cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa Lâm Sơ Cửu nhìn kỹ một chút, nàng cảm thấy nàng viết không khác biệt lắm so với nguyên chủ.

Lâm Sơ Cửu tự mình có cảm giác rất tốt, cẩn thận sao chép lại một lần, sau khi kiểm tra xác định không có chữ sai, cảm thấy không tệ. Lâm Sơ Cửu gấp tờ giấy lại, đặt nó cùng với vụn ngọc và chất keo.

Nàng đi ra khỏi phòng, nói một câu: "Có thể vào được rồi." Cửa mở ra, có thể tượng tưởng được động tác của đối phương mau lẹ bao nhiêu.

"Vương phi." Hắc y nhân chắp hai tay thi lễ, đứng ở trước mặt Lâm Sơ Cửu.

"Đã có kế quả, trâm cài không có vấn đề, nhưng trên trâm cài có mấy khe hở, bên trong có một ít chất keo. Nếu ngâm chất keo ở trong thảo dược sẽ có tính ăn mòn. Ta đơn giản đã viết ra vài chữ, ngươi cầm lấy và đưa cho Vương gia." Lâm Sơ Cửu đưa hết mọi thứ cho hắc y nhân.

Hắc y nhân tiếp nhận, nhưng không rời đi ngay lập tức, ngập ngừng nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, muốn nói lại thôi.

"Có chuyện gì, ngươi nói đi." Lâm Sơ Cửu mở miệng dò hỏi, hắc y nhân lại không dám nói, vội vàng lắc đầu: "Không, không có, thuộc hạ sẽ lập tức cáo lui." Thật ra hắn muốn hỏi Lâm Sơ Cửu, có thể tự mình đi gặp Vương gia hay không. Hắn có cảm giác Vương gia rất muốn gặp Vương phi, nhưng......

Sự tình thế này, hắn không biết nên mở miệng như thế nào!

Hắc y nhân sợ tâm tư của mình sẽ bị Lâm Sơ Cửu nhìn thấu, vì thế rời đi có chút vội vàng, mặc dù Lâm Sơ Cửu không đột nhiên gọi hắn lại, hắn cũng thiếu chút nữa vấp ngã ở cửa.

"Ồ......" Lâm Sơ Cửu mở miệng thành chữ O: Tiêu Thiên Diệu là người khôn khéo như vậy, sao lại có thuộc hạ như thế?

Quả thực không thể nhìn thẳng.

Lâm Sơ Cửu che mắt, chuẩn bị tiến lên đóng cửa, lập tức nhìn thấy hắc y nhân giống như một trận gió chạy trở lại: "Vương.... Vương phi, ta đóng cửa cho ngài."

Rầm...... cửa đóng lại, hắc y nhân rời đi, Lâm Sơ Cửu sửng sốt tại chỗ một chút, sau đó đột nhiên mỉm cười.

Đáng tiếc, Tiêu Thiên Diệu lạnh như băng không dễ thân cận, nếu không ngày mai nàng nói chuyện này lại cho Tiêu Thiên Diệu, nhất định sẽ rất vui.

Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn đợi tin tức của hắc y nhân, nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, trong mắt hiện lên một sự mong chờ mà ngay chính hắn cũng không nhận ra, nhưng......

Khi hắn nhìn thấy chỉ có một mình hắc y nhân tiến vào, sự chờ mong kia nhanh chóng bay đi. Hắn trầm mặt xuống, bình tĩnh giống như mọi khi.

"Vương gia, Vương phi đã điều tra ra." Hắc y nhân đưa đồ trên tay đến trước mặt Tiêu Thiên Diệu.

Trâm ngọc, vụn ngọc và chất keo. Tất cả đều được dùng khăn gấm gói lại, còn có bản báo cáo kiểm nghiệm Lâm Sơ Cửu đã viết.

Lâm Sơ Cửu có thói quen viết báo cáo y tế ngắn gọn, mặc dù không vẽ ra một bảng biểu kiểm nghiệm báo cáo, nhưng thói quen viết báo cáo của nàng, bất giác vẫn dựa theo cùng khuôn mẫu. Nội dung trên giấy ngắn gọn rõ ràng, không có dư thừa vô nghĩa, nhưng với Tiêu Thiên Diệu là người không quen thuộc về y học, khi đọc nó cũng hiểu.

Tiêu Thiên Diệu vừa nhìn thấy chữ viết của Lâm Sơ Cửu, chỉ muốn nói "Khó coi", nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trên đó, Tiêu Thiên Diệu đã nuốt lời này xuống. Lâm Sơ Cửu viết rất ngắn gọn rõ ràng đã giành được trái tim của Tiêu Thiên Diệu, bù đắp cho khuyết điểm chữ xấu.

Sau khi xem xong, Tiêu Thiên Diệu cũng giống như Lâm Sơ Cửu, không nghĩ ra được chất keo kia rốt cuộc có tác dụng gì. Nhưng, mặc kệ có ích hay không, lấy thứ kia ra vẫn an toàn hơn.

"Trả lại đi." Tiêu Thiên Diệu tạm thời không muốn rút dây động rừng.

.....Dịch: Emily Ton.....

Ban đêm, tại ngự thư phòng trong hoàng cung, thái giám thông báo có Tần thái y cầu kiến. Hoàng Thượng lập tức nghĩ đến đó là chuyện gì, buông bản tấu chưa phê chuẩn trong tay xuống, cho lui hết cung nữ thái giám trong thư phòng, sau đó tuyên Tần thái y yết kiến.

Tần thái y là tâm phúc của đế vương, hiểu biết tâm tư của hoàng đế, sau khi hành lễ liền chủ động nói: "Hoàng thượng, sự tình đã làm thỏa đáng." Những gì bọn họ có thể làm đều đã làm, kết quả như thế nào thì không phải là sự tình bọn họ có thể khống chế.

"Rất tốt, có khiến hắn nghi ngờ hay không?" Tâm tình của hoàng đế rất tốt, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên.

"Không có tin tức xấu nào cả." Tần thái y không dám khẳng định, chỉ có thể đưa ra đáp án như vậy.

Không có tin tức xấu, đối với hoàng đế mà nói chính là tin tức tốt nhất. Hoàng thượng vừa lòng gật gật đầu: "Tần ái khanh đã vất vả rồi. Sau khi việc này chấm dứt, Tần ái khanh hãy trở về nghỉ ngơi một khoảng thời gian."

"Đa tạ bệ hạ." Trong mắt Tần thái y hiện lên vui vẻ, biết ý của hoàng đế muốn ông trốn ở phía sau. Vì vậy, những thủ hạ trung thành của Tiêu Vương cho dù nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra được tới trên đầu ông, có tức giận cũng sẽ tìm tới Mặc Thần Y.

Quân thần hai người tiếp tục nói thêm vài câu, trước khi Tần thái y rời đi còn xem mạch cho Hoàng thượng một cái, phát hiện gần đây Hoàng thượng có vẻ không yên, có chút tức giận và rất lo lắng.

Tần thái y chỉ nhắc nhở một chút, không nghĩ sẽ nhận được lời phản hồi, nhưng Hoàng thượng lại chủ động mở miệng nói: "Chân của Tử An không biết nên làm thế nào mới tốt, gần đây thường xuyên phát tác. Trẫm nhìn thấy hài tử kia chịu khổ, trong lòng không chịu đựng được."

Chân của An Vương?

Tần thái y cũng từng khám qua, biết đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay, lập tức giả chết không nói lời nào.

Hoàng thượng cũng biết Tần thái y không thể chữa được, thật sự chỉ lo lắng nên mới nhắc tới. Sau khi nói qua loa vài câu, Hoàng thượng liền buông tha Tần thái y. Ngược lại, Tần thái y có chút do dự, "Hoàng thượng, có một câu, thần không biết có nên nói hay không?"

"Câu gì, nói......" Đã nói như thế, Hoàng thượng sao có thể không cho Tần thái y nói.

"Hoàng thượng, y thuật của Mặc Thần Y rất tốt, có lẽ ông ta có thể trị khỏi chân cho An Vương." Tần thái y chỉ đưa ra kiến nghị, đối với việc dùng nó hay không chính là chuyện của hoàng đế.

"Mặc Thần Y?" Hoàng thượng nhai nuốt ba chữ này, không lâu sau đột nhiên bật cười, "Đề nghị này rất hay, Tần ái khanh có tâm."

Nếu Tiêu Thiên Diệu chết, Mặc Thần Y chỉ có thể nghe theo hoàng đế để bảo toàn tính mạng. Nếu Tiêu Thiên Diệu không chết, cũng chỉ có hoàng đế mới có thể nắm giữ Mặc Thần Y. Nếu đắc tội với một thần y nổi danh tứ quốc, Tiêu Thiên Diệu chắc chắn sẽ gặp phiền toái quấn thân......
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status