Y quan cầm thú

Chương 102: Trí nhớ ngủ say


Nỗ tiến hướng Đường Liệp vọt tới, thân hình Đường Liệp đột nhiên bay lên trời, trường đao trong tay hướng một bên đánh ra, đem những mũi tên ở phía trước đánh rơi xuống, mũi đao khơi lên mũi tên cuối cùng, mũi tên xoay ngược lại, hướng đám đạo tặc bắn đi, lực lượng cường đại, tựa như do chính kình nỗ bắn ra, gào thét bắn về phía một gã cầm nỏ trong đó.

A Ba Nhĩ chứng kiến tình thế không ổn, một cước đá vào mông tên cầm nỏ kia, làm cho hắn ngã lăn sang bên, tuy rằng như thế, mũi tên vẫn bắn trúng đầu vai tên kia, đầu mũi tên còn lộ ra sau vai hắn.

Đường Liệp vững vàng rơi trên mặt đất, trường đao chỉ hướng A Ba Nhĩ nói: " Không nên ép ta giết ngươi!" Sát khí cường đại từ quanh thân hắn hướng A Ba Nhĩ áp bách tới.

A Ba Nhĩ tuy rằng nhìn quen sóng gió, nhưng ở đối thủ hung hãn trước mặt cũng không tránh khỏi một trận hết hồn, trong lòng đã muốn đánh trống lui binh, nhưng ở ngay trước mặt nhiều thủ hạ, cứ như vậy mà yếu thế thì không cam lòng, hắn cứng rắn chống đỡ nói: " Ngươi đến tột cùng là do ai phái tới? Vì sao phải đả thương thủ hạ của ta, cướp đoạt tài vật của ta?"

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Là các ngươi ra tay trước, mấy thứ này cũng chỉ sợ là do các ngươi cướp đoạt tới, ta lấy đi dùng thì ngươi có thể làm khó dễ gì được ta?"

Trong lòng A Ba Nhĩ nổi lửa, giận dữ hét: " Các huynh đệ, lên cho ta, chém tên kiêu ngạo vô liêm sỉ này!"

Lời còn chưa dứt, Đường Liệp đã giơ đao dẫn đầu hướng bọn họ vọt lại, trong ánh mắt lộ vẻ điên cuồng sát ý, một gã hải tặc mới cùng hắn giao thủ, liền bị một đao trảm cổ, máu tươi văng khắp nơi đem vài tên hải tặc chung quanh sợ tới mức hồn phi phách tan, kinh hô né ra.

Máu tươi kích khởi hung tính của Đường Liệp, màu đỏ thê diễm này càng làm cho hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, hắn múa may trường đao trong tay, trong giây lát đã chém chết sáu gã hải tặc.

A Ba Nhĩ âm thầm kêu khổ, theo lực lượng cùng với trình độ hung tàn mà Đường Liệp ra tay thì hắn đã nhìn ra, chính mình tuyệt không phải là đối thủ, cánh tay hợp kim lặng yên giơ lên, năm mũi tên hợp kim từ đầu ngón tay hắn như tia chớp bắn tới sau lưng Đường Liệp, chỉ có đánh lén một có cơ hội thủ thắng.

Mũi tên sắp chạm tới hậu tâm Đường Liệp, năng lượng thuẫn màu lam ẩn hình kích phát sinh ra, hào quang chợt mãnh liệt, đem năm mũi tên hợp kim bắn ngược ra ngoài.

Sắc mặt A Ba Nhĩ đột nhiên biến đổi, rốt cuộc không còn trông coi giữ gìn được hình tượng, vội vàng té ngang tránh thoát mấy mũi tên bay tới, đứng dậy nhìn lại, đám hải tặc đi theo hắn đã sớm bị Đường Liệp dọa phá lá gan, một đám thét chói tai hướng bờ biển bỏ chạy. Đường Liệp tràn ngập sát khí gắt gao nhìn A Ba Nhĩ, nội tâm đã vô cùng tức giận việc vừa rồi bị hắn đánh lén.

A Ba Nhĩ làm sao còn dám tiếp tục lưu lại, vội vàng chạy thẳng ra hướng bờ biển.

Đường Liệp giận dữ hét: " Muốn chạy trốn? Nằm mơ!" Hắn hướng theo A Ba Nhĩ đuổi theo.

A Ba Nhĩ cực kỳ giảo hoạt, lẫn vào trong đám người chạy trốn, lợi dụng những tên hải tặc che giấu không ngừng chạy tới, rốt cuộc trước khi Đường Liệp đuổi kịp đã nhảy vào trong biển, trên mặt biển có hơn mười chiếc thuyền nhỏ, chứng kiến Đường Liệp đuổi theo liền cuống quýt hướng biển sâu chèo nhanh.

A Ba Nhĩ chật vật không chịu nổi hiện lên trên một con thuyền nhỏ, kinh hồn nói: " Hắn…không phải người…Rõ ràng là con dã thú…"

Đường Liệp bắt lấy một gã hải tặc, một đao bổ đôi đầu hắn, nhìn máu tươi phun ra như suối liền bộc phát ra một tiếng cười điên cuồng. Ba gã hải tặc còn chưa kịp lên thuyền bị tình cảnh trước mắt dọa tan lá gan, hai chân rốt cuộc không thể di động mảy may, xụi lơ ở trên bờ cát.

Nhìn máu tươi đầy đất, ánh mắt điên cuồng của Đường Liệp dần dần bình tĩnh lại.

Ba gã hải tặc khóc hào nói: " Anh hùng tha mạng, anh hùng tha mạng!"

Sát ý quanh thân Đường Liệp lui dần: " Đứng lên đi!"

Ba gã hải tặc thế mới biết Đường Liệp buông tha bọn họ, một đám mừng quá bật khóc, đáng tiếc quanh thân xụi lơ, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy, dựa vào nhau vất vả đứng lên.

Trong đó tên hải tặc làn da đen thui dáng người thấp nhất nơm nớp lo sợ nói: " Anh hùng…muốn chúng ta làm gì?"

Đường Liệp yên lặng nhìn chung quanh, hồi lâu mới nói: " Nơi này là địa phương nào?"

" Lộc Công đảo, là một trong những địa phương ẩn thân của Thiên Ưng Hào chúng ta…" Tên hải tặc cẩn thận trả lời.

Đường Liệp gật đầu: " Ngươi tên gì?"

" Ta gọi là Đường A Đại, hắn gọi Kim Sâm, hắn gọi Triệu Nhật Đông." Đường A Đại đem tên ba người giới thiệu cho Đường Liệp.

Ánh mắt Đường Liệp nhìn ra mặt biển phương xa, những chiếc thuyền nhỏ của hải tặc thoát ra ngoài khơi đang leo lên thuyền buồm to lớn, nghĩ đến đó chính là Thiên Ưng Hào mà bọn hắn nói.

" Như thế nào rời đi nơi này?" Đường Liệp thấp giọng hỏi ba người.

Tên hải tặc mập mạp tên Kim Sâm nói: " Khởi bẩm anh hùn, ở phía sau đá ngầm chúng ta có giấu một con thuyền buồm, trước khi thủy triều dâng lên, hẳn là còn nằm ở đó."

" Mang ta đi!" Đường Liệp đem bao vàng bạc ném cho tên Triệu Nhật Đông to con, hạ lệnh ba người mang hắn đi tới chỗ thuyền buồm.

Khiếp sợ sự cường đại của Đường Liệp, ba gã hải tặc thành thật đưa hắn đến chỗ giấu thuyền buồm, thuyền cũng không lớn, nhưng theo tình huống của thân tàu mà xem, hẳn là mới hoàn thành gần đây, Đường A Đại giới thiệu, chiếc thuyền này đã được dùng qua.

Đường Liệp đi lên thuyền, kiểm tra trong thuyền có đầy đủ nước và thực vật, xem ra đám hải tặc đã chuẩn bị đầy đủ.

Ba gã hải tặc giao nhau ánh mắt, bọn họ hận không thể lập tức thoát thân.

Đường Liệp mẫn tuệ cảm thấy được động tĩnh của bọn họ, lạnh lùng nói: " Làm gì, nghĩ muốn đối phó ta sao?"

Ba gã hải tặc vẻ mặt cầu xin nói: " Đại anh hùng, ngươi có cho chúng ta mượn lá gan lớn như trời, chúng ta cũng không dám sinh ra ý niệm bất lợi với ngài trong đầu." Tình hình thực tế, bọn họ đã sớm bị sự hung mãnh của Đường Liệp làm kinh hoàng, nào dám sinh ra ý niệm gì khác.

Đường Liệp Vỗ vỗ cột buồm nói: " Đưa ta đến đất liền!"

Ba gã hải tặc đồng thời sửng sốt, Đường A Đại hỏi dò: " Anh hùng đến tột cùng muốn đi đâu?"

" Tùy tiện, đem ta đưa lên đất liền là được!" Đường Liệp hiện tại trong đầu loạn thành một đoàn, hắn căn bản không biết đi đâu.

Kim Sâm nói: " Hiện tại nơi nơi đều đang đánh giặc, anh hùng nói vậy không phải muốn đi ra chiến trường giúp vui a."

Triệu Nhật Đông nói: " Không bằng chúng ta đem anh hùng đưa tới Huyền Vũ quốc Bắc Dã Cảng, nơi đó bình tĩnh yên vui, hơn nữa đường biển hết sức thuận lợi, có rất ít sóng gió, chủ nhân nghĩ như thế nào?"

Đường Liệp lười biếng ngáp một cái nói: " Tùy tiện, các ngươi quyết định đi, hy vọng trước khi chúng ta dùng hết thực vật và nước ngọt thì đến nơi."

Kim Sâm nói: " Anh hùng yên tâm, nhiều nhất bảy ngày đêm, chúng ta có thể đến nơi đó!"

" Hải thượng thăng minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì! ( Trên biển trăng sáng mọc lên, thiên nhai hiện rõ lúc này!" Nhìn vầng trăng tròn sáng ngời trên không trung, trong lòng Đường Liệp bỗng nhiên hiện ra câu thơ như vậy, hắn không biết chính mình vì sao lại nghĩ tới chuyện này, nhưng hắn căn bản không nhớ nổi mình là ai? Chính mình vì sao lại đi đến nơi đây?

Kim Sâm cùng với Đường A Đại bưng đồ ăn đã làm xong đưa tới trước mặt Đường Liệp, trải qua trong thời gian này tiếp xúc, bọn họ phát hiện vị nam tử kỳ quái này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, có chút thời điểm, hắn cũng sẽ lộ ra tươi cười.

Đường Liệp mỉm cười gật đầu, tao nhã nhấm nháp rượu và thức ăn, hắn bỗng nhiên chỉ hai người nói: " Ngồi xuống, uống với ta vài ly."

Đường A Đại nghe vậy kinh hỉ nói: " Dạ…ta đi lấy hai cái chén."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Gọi luôn Triệu Nhật Đông đến, hôm nay là trung thu, ngày đoàn viên, chúng ta phải uống vài chén."

Đường A Đại cùng với Kim Sâm đồng thời ngẩn ra, trung thu? Ở trong đầu bọn họ cũng không có khái niệm gì về trung thu, nhưng nếu Đường Liệp nói như vậy thì cũng chỉ có ngoan ngoãn tòng mệnh.

Bốn nam nhân lập trường khác nhau ngồi cùng một chỗ ăn uống, vốn ba hải tặc còn biểu hiện gò bó, có thể vì rượu tác dụng, thanh âm của bọn họ càng lúc càng lớn, cảm xúc thả lỏng rất nhiều.

Kim Sâm lắp bắp nói: " Ngày mai chúng ta có thể đến Bắc Dã Cảng."

Đường Liệp gật đầu, với hắn mà nói điều gì cũng vô cùng xa lạ.

Đường A Đại hỏi: " Anh hùng, trung thu là cái gì?"

Ánh mắt Đường Liệp mờ mịt, hắn cũng không biết vì sao mình lại nói ra như vậy, nhấp chén rượu, hắn thấp giọng nói: " Không biết như thế nào? Ta đột nhiên đã quên hết chuyện của mình, ta không nhớ rõ trước kia đã làm gì? Không biết ta muốn đi làm gì? Thậm chí ngay cả tên của mình ta cũng không nhớ được."

Triệu Nhật Đông thở dài nói: " Dựa theo bệnh trạng mà ngài nói, ta xem ngài vô cùng có khả năng là bị chứng mất trí nhớ."

" Chứng mất trí nhớ?"

" Chính là loại bệnh quên hết quá khứ của mình." Triệu Nhật Đông giải thích.

Đường Liệp gật đầu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một trận phiền muộn, nếu điều gì mình cũng không nhớ được, sống sót lại có ý nghĩa gì?

Mặt biển phương xa mơ hồ truyền đến tiếng cầu cứu, Đường Liệp tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng tai mắt của hắn vẫn linh mẫn như cũ, bỗng nhiên đứng dậy: " Có người đang cầu cứu!"

Ba gã hải tặc nhìn nhau, bọn họ cũng không nghe được thanh âm gì.

Đường Liệp chỉ hướng mặt biển phía chính đông nói: " Mau tới đó, nhất định có người gặp phải phiền toái!"

Ba người cuống quýt dựa theo Đường Liệp chỉ dẫn đi tới hải vực phía chính đông, ước chừng khoảng cách năm dặm, mới chứng kiến phía trước có một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạc trên mặt biển trống trải, trên thuyền có người châm lửa, trong bóng đêm liều mạng múa may, hấp dẫn chú ý của bọn họ.

Đường Liệp ra lệnh cập thuyền buồm đi tới.

Trên thuyền nhỏ có năm người, bốn nam một nữ, bọn họ ăn mặc hoa mỹ, hiển nhiên thân phận cao quý.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Cứu bọn họ đi lên!"

Đường A Đại thấp giọng nói: " Anh hùng, những người này không biết là lai lịch gì, như vậy lỗ mãng cứu bọn họ lên chỉ sợ sẽ đối với chúng ta bất lợi."

Đường Liệp cả giận nói: " Cho ngươi cứu người, ngươi liền cứu người, vô nghĩa nhiều làm gì."

Đường A Đại ngượng ngùng ngậm miệng lại, cùng với đồng bạn thao túng thuyền buồm tới gần thuyền nhỏ, buông thang dây, đem những người trên thuyền nhỏ cứu đi lên.

Lão giả cầm đầu thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, nhìn quanh có vẻ không giận tự uy, hắn hướng Đường Liệp gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ.

Ba gã võ sĩ cường tráng cùng với cô gái kia hiển nhiên bị uống vào không ít nước biển, ghé vào mép thuyền ho khan nửa ngày, mới phục hồi tinh thần lại.

Cô gái kia đẹp mê người, gương mặt bị nước biển ngâm tuy rằng có chút sưng thũng, nhưng vẫn không dấu được nhan sắc thanh lệ của nàng, hình thể cực mĩ, cao thấp phập phồng, hơn nữa quần áo trên người chưa khô, càng có vẻ vô cùng lả lướt, dẫn tới ba gã hải tặc nhịn không được đem ánh mắt dính chặt trên người của nàng.

Đám võ sĩ tựa hồ khôi phục tinh lực, chứng kiến ba gã hải tặc đang có bộ dáng háo sắc, không khỏi tức giận trong lòng, trong đó một gã võ sĩ giận dữ hét: " Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua nữ nhân sao?"

Đường A Đại đang muốn chống đối, lại chứng kiến bên hông võ sĩ kia đeo lưỡi đao sắc bén, lại đem lời chống đối nuốt trở vào.

Ngón tay võ sĩ kia chỉ Kim Sâm nói: " Đi, lấy chút thức ăn lại đây!"

Kim Sâm căm tức nhìn tên võ sĩ, không thể tưởng được đám người này sau khi thoát nạn lại trở nên kiêu ngạo như thế.

Lão giả kia nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: " Không được vô lý!" Hắn chuyển hướng cô gái kia nói: " Phù Linh, ngươi có bị thương không?"

Cô gái gọi là Phù Linh nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói: " Đại bá, ta không sao, ngài có khỏe không?"

Võ sĩ kia chứng kiến Kim Sâm vẫn chưa đi làm, không khỏi tức giận trong lòng, cả giận nói: " Ta sai ngươi đi làm ngươi có nghe được không?"

Kim Sâm lạnh lẽo cười nói: " Đồ ăn trên thuyền đã ăn hết rồi!" Hắn chỉ hướng cơm thừa vừa rồi họ ăn qua nói: " Nơi đó còn dư một ít, nếu ngươi đói bụng thì tới ăn đi."

Võ sĩ kia làm sao có thể nghe không ra Kim Sâm đang định vũ nhục hắn, giận không kềm được, bỗng nhiên rút loan đao bên hông ra, hung tợn nói: " Không muốn sống phải không?"

Không đợi lão giả kia ngăn cản, hắn đã một đao hướng cổ Kim Sâm chém tới. Hắn xuất đao tốc độ cực nhanh, đã cách cổ họng Kim Sâm còn chưa tới một tấc, gương mặt Kim Sâm sợ hãi tới mức không còn chút huyết sắc, cơ hồ quên làm sao né tránh.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên hiện ra, vững vàng bắt lấy thân đao, chính là Đường Liệp ở sống chết trước mắt cứu Kim Sâm một mạng.

Võ sĩ kia muốn rút thân đao ra khỏi tay Đường Liệp, lại căn bản không thể di động mảy may.

Trong ánh mắt Đường Liệp tràn ngập sát khí âm lãnh: " Vong ân phụ nghĩa? Cũng phải nhìn ngươi có đủ phân lượng hay không!" Ngón tay dùng sức, thân đao bị hắn bẻ thành hai đoạn, hai ngón tay kẹp lấy lưỡi đao nhanh như tia chớp đâm vào trong mắt phải tên võ sĩ.

Tên võ sĩ phát ra một tiếng tru lên thê thảm bi thương, thân hình " đông" một tiếng ngã sấp xuống trên boong tàu.

Đường Liệp lạnh lùng phân phó nói: " Bắt hắn ném xuống nuôi cá mập cho ta!"

Ba gã hải tặc đã sớm chôn một bụng lửa giận, hiện tại Đường Liệp có lệnh, một đám liền vọt lên.

Lão giả kia cuống quýt đi lên, hướng Đường Liệp thỉnh cầu nói: " Ân công, bọn họ vốn ngang ngược kiêu ngạo thành tính, cầu ngươi lưu cho hắn một tính mạng!"

Phù Linh chứng kiến thảm trạng trước mắt sợ tới mức mặt hoa thất sắc, rung giọng nói: " Vị đại ca kia, ngươi đã giáo huấn hắn, cần gì phải…Muốn lấy tính mạng của hắn."

Đường A Đại thấp giọng hướng Đường Liệp nói: " Anh hùng, nên giết hết bọn họ bỏ vào trong biển, cô nàng này cũng không tệ lắm, ngài lưu lại hưởng dụng a."

Phù Linh giận dữ, trở tay cho hắn một cái tát.

Đường A Đại hoàn toàn không có phòng bị, càng không nghĩ cô nàng này lại lớn mật như thế, cả giận nói: " Tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh ta, lão tử phải đem ngươi hiếp trước giết sau…" Lại chứng kiến hai tròng mắt âm lãnh của Đường Liệp đang nhìn hắn, Đường A Đại sợ tới mức lập tức nín bặt.

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Đi vào trên chiếc thuyền này, liền phải tuân thủ quy củ của ta, Kim Sâm lấy cho bọn hắn một chút thực vật!" Hắn lại chỉ chỉ hai gã võ sĩ không bị thương nói: " Boong tàu ô uế, các ngươi hỗ trợ lau rửa boong tàu thế nào?"

Hai gã võ sĩ bị Đường Liệp cường hãn dọa phá lá gan, vội vàng gật đầu.

Lão giả kia thở dài một hơi, im lặng đi tới đầu thuyền, một mình nhìn mặt biển đang gợn sóng óng ánh.

Ánh mặt trời sáng sớm đã đến, Phù Linh nhu ánh mắt, nhìn thấy Đường A Đại đang nhe một hàm răng vàng nhìn mình, sợ tới mức: " A!" một tiếng hét rầm lên.

Tiếng kêu đem mọi người hấp dẫn lại.

Đường A Đại vẻ mặt vô tội nói: " Ta chỉ là nhìn thôi, có cần phản ứng mẫn cảm như vậy sao?"

Phù Linh ửng đỏ mặt, lặng yên đi tới bên người đại bá, nhỏ giọng nói: " Hắn thật đáng ghét!"

Trong ánh mắt lão giả kia hiện lên một tia âm lãnh sát khí.

Thuyền buồm chậm rãi tiến vào Bắc Dã Cảng, hai chiến thuyền tàu chiến đang tiến phía trước thuyền buồm, kiểm tra bằng chứng khi thuyền buồm đi qua.

Lúc còn cách khoảng năm mươi thước với thuyền tuần tra, thuyền buồm dừng lại.

Đường A Đại cùng với Kim Sâm đi tới trước mặt Đường Liệp nói: " Anh hùng, chúng ta chỉ có thể đưa đến nơi này, không có bằng chứng, bọn họ sẽ không cho chúng ta đi vào."

Đường Liệp gật đầu, lúc này lão giả kia bỗng nhiên nói: " Yên tâm, không người nào dám ngăn trở các ngươi!"

Mọi người ngạc nhiên xoay người lại.

Lúc này một gã võ sĩ đi tới hướng đầu thuyền, hét lớn về phía trước: " Tướng lãnh trên thuyền nghe, Phổ Long Khải đại nhân đang nơi này, mau chóng đến nghênh đón!"

Đường Liệp thì không có gì, ba gã hải tặc sợ tới mức thất hồn lạc phách, ai có thể nghĩ tới tối hôm qua cứu được không ngờ lại là Huyền Vũ đế quốc nguyên lão trọng thần Phổ Long Khải?

Hiện tại đã tiến vào trong phạm vi khống chế của Huyền Vũ đế quốc, chỉ sợ lão hổ này sẽ phải phát uy.

Rất nhanh mọi người liền từ thuyền buồm đi lên phía trên tàu chiến, ba gã hải tặc tuy rằng không muốn đi lên, nhưng dưới tình thế này căn bản không phải do bọn họ làm theo ý nguyện bản thân.

Vừa mới đi lên tàu chiến, tên võ sĩ bị Đường Liệp làm mù mắt điên cuồng tru lên, chỉ Đường Liệp nói: " Là hắn làm bị thương ta, mau! Mau đưa hắn bắt lại cho ta!"

Phù Linh cả giận nói: " Ngươi như thế nào có thể…" Nàng hiển nhiên cũng không có hảo cảm gì đối với tên võ sĩ này.

Đường Liệp lạnh lùng nhìn mấy tên võ sĩ đang đi tới gần mình, tay phải chậm rãi dừng trên chuôi đao, sát khí cường đại hướng bốn phía tỏa ra, hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải đem tên võ sĩ vong ân phụ nghĩa kia giết chết.

Vẻ mặt Phổ Long Khải như nước giếng không dao động, tiếp nhận áo cừu mặc lên người, lặng yên làm một ánh mắt với võ sĩ bên người.

Võ sĩ kia thẳng tới hướng võ sĩ một mắt, đột nhiên một đao ghim thẳng vào bụng hắn, tên võ sĩ độc nhãn căn bản không nghĩ đến chính mình lại chết trong tay người một nhà, hai tay run rẩy bắt lấy vạt áo đồng bạn, lại bị một cước đá văng ra.

Phù Linh sợ tới mức kêu lên, xoay người đem khuôn mặt xinh đẹp dụi vào đầu vai Đường Liệp, bàn tay mềm nắm chặt cánh tay Đường Liệp.

Phổ Long Khải lạnh lùng nói: " Đem thi thể hắn cấp cho Á Đương Tư tướng quân, loại phế vật vô dụng này, mang đi chung thật sự chỉ làm mất hết mặt mũi chủ nhân." Nguyên lai võ sĩ này cũng không phải người hầu cận của Phổ Long Khải, mà là thân tín của Á Đương Tư.

Phổ Long Khải xoay người ý vị thâm sâu nhìn Đường Liệp, đi nhanh vào trong khoang thuyền.

Đường Liệp nhẹ giọng nói: " Ngươi có thể đi ra!"

Phù Linh như ở trong mộng mới tỉnh ngẩng đầu, chứng kiến ánh mắt mọi người, lúc này mới tỉnh ngộ mình đã thất thố, đỏ hồng mặt trốn vào trong khoang thuyền.

Đường A Đại, Kim Sâm, Triệu Nhật Đông ba người cuống quýt đi tới bên người Đường Liệp, từ khi biết thân phận đích thực của Phổ Long Khải, bọn họ liền biểu hiện hoảng loạn, chỉ cần Phổ Long Khải nguyện ý, tùy thời đều có thể đoạt đi tính mạng của bọn họ.

Đường A Đại run giọng nói: " Anh hùng…lần này phiền toái lớn…Phổ…Phổ Long Khải…Hắn có thể giết chúng ta…hay không?"

Đường Liệp lạnh lùng nhìn họ liếc mắt một cái, tuy rằng bề ngoài hắn trấn tĩnh, nhưng nội tâm cũng ý thức được thế cục ác liệt, theo thủ đoạn Phổ Long Khải đối phó tên võ sĩ kia mà xem, người này cũng là người máu lạnh, tính tính khó nắm bắt, Đường Liệp lặng yên xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, yên lặng tìm kiếm cơ hội đào tẩu.

Lúc này một gã tướng lãnh đi nhanh tới trước mặt Đường Liệp, mỉm cười nói: " Vị tráng sĩ này, Phổ đại nhân mời ngươi đi vào trong khoang thuyền nói chuyện."

Đường Liệp gật đầu, không chút do dự hướng khoang thuyền đi đến.

Phổ Long Khải đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi trong khoang thuyền thưởng thức trà, chứng kiến Đường Liệp tiến vào, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, chỉ vị trí đối diện nói: " Ngồi!"

Đường Liệp không chút khách khí ngồi xuống.

Phổ Long Khải lại chỉ chén trà trước mặt nói: " Mời dùng trà!"

Đường Liệp uống một ngụm trà nói: " Phổ đại nhân có phải tính toán đối phó chúng ta?"

Phổ Long Khải cười ha ha, hai mắt thâm thúy nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Ngươi đã cứu tính mạng chúng ta, ta vì sao phải lấy oán trả ơn?"

Đường Liệp hơi thả lỏng thần kinh buộc chặt.

Phổ Long Khải nói: " Xin hỏi tôn tính đại danh của tráng sĩ?"

Trong lòng Đường Liệp âm thầm cười khổ, thật sự là câu hỏi khó khăn, chính mình cũng không nhớ gọi là gì, làm sao có thể nói cho hắn biết? Chợt nhớ lệnh bài có chữ " Mặc " tùy thân, thuận miệng bịa chuyện nói: " Ta gọi là Mặc Ngư!"

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Mặc Ngư? Tên thật kỳ quái, xem ra Mặc tráng sĩ đánh cá mà sống?"

" Coi như là vậy."

Phổ Long Khải đích thân châm thêm trà cho Đường Liệp: " Mặc tráng sĩ tính toán sẽ đi đâu?"

Đường Liệp cũng không biết, hắn nghĩ nghĩ mới nói: " Đi đến đâu thì đến đó, chỉ là muốn tìm cơm ăn."

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Ta xem Mặc tráng sĩ thân thủ mạnh mẽ, võ công cao cường, nếu ngươi nguyện ý, ta thật nghĩ muốn cho ngươi tìm một chức vị."

Đường Liệp hiếu kỳ nói: " Chức vị gì?"

Phổ Long Khải nói: " Ta nghĩ mời ngươi làm hộ vệ bên người ta thế nào?"

Đường Liệp nao nao hỏi ngược lại: " Vì sao mời ta?"

Phổ Long Khải sâu xa khó hiểu nói: " Bởi vì ngươi sẽ không hại ta!"

Đường Liệp không khỏi cười nói: " Hình như Phổ đại nhân cũng không hiểu biết ta, lại làm sao biết ta sẽ không hại ngươi?"

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Nếu ngươi muốn hại ta, tối hôm qua cần gì phải cứu ta từ trong biển lên?" Hắn vỗ mu bàn tay Đường Liệp nói: " Yên tâm, ta sẽ cho ngươi nhiều cơ hội thăng chức."

Đường Liệp do dự một chút, rốt cuộc gật đầu, với hắn mà nói đích xác không biết nên đi nơi nào mới tốt, hiện tại Phổ Long Khải đưa ra điều kiện đối với hắn cũng là lựa chọn không tệ.

Ba gã hải tặc tự nhiên không dám đi theo Đường Liệp, Đường Liệp cũng không bạc đãi bọn hắn, xuất ra một ít vàng bạc trong bao giao cho Đường A Đại, cho bọn họ tự mình phân chia.

Đứng ở cảng, nhìn theo ba gã hải tặc đi xa, thẳng đến khi thân ảnh bọn họ biến mất.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười mềm mại đáng yêu: " Mặc hộ vệ, ngươi tính đứng nơi đó cả đời sao?"

Đường Liệp xoay người lại, đã thấy Phù Linh đang mỉm cười đứng ở phía sau, gió biển thổi lên chiếc áo nàng, tựa như lăng ba tiên tử xinh đẹp.

Phù Linh cười duyên nói: " Uy! Mặc hộ vệ, ta muốn đi ra chợ mua vài thứ, ngươi có nên bảo hộ ta a?"

Đường Liệp gật đầu, bắt người tiền tài thay người tiêu tai, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Có lẽ bởi vì dược vật tác dụng, lúc này làn da của Đường Liệp đen, thô ráp, cho dù là người thân thiết nhất cũng khó nhận ra Đường Liệp ngày xưa, Mặc Vô Ngân hạ độc dược trong cơ thể hắn bổn ý chính là đem Đường Liệp hoàn toàn thay đổi, làm cho Đường Liệp hoàn toàn biến mất trên đời.

Đường Liệp đi bên người Phù Linh càng làm nổi bật Phù Linh người đẹp như ngọc, hắn lại như một đoàn than đen, bất quá tự thân hắn toát ra sự tự tin cường đại cùng với nam tử khí khái, vẫn đang có một loại mị lực nam tính đặc thù.

Phù Linh tùy ý mua vài vật phẩm trang sức ngoài chợ, nàng nhẹ giọng nói: " Nếu không phải đại bá mang ta đi ra, ta rất ít cơ hội có thể tiếp xúc thế giới bên ngoài."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Ngoại trừ Phổ đại nhân, ngươi không còn người thân nào khác sao?"

Phù Linh ảm đạm nói: " Phụ mẫu của ta đã qua đời, trên đời này chỉ có đại bá là thân nhân duy nhất."

" Thực xin lỗi!"

Phù Linh dịu dàng cười nói: " Không sao, đại bá đối ta tốt lắm, ở bên cạnh ông ấy ta thực hạnh phúc."

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Ta nhìn thấy." Hắn tạm dừng một chút lại nói: " Có chuyện ta thủy chung không rõ, các ngươi như thế nào lại lưu lạc ở trong biển?"

Phù Linh thở dài nói: " Đại bá phụng mệnh lệnh thái tử đi Thủy Tinh Thành, cùng Hải tộc nữ vương trao đổi chuyện liên minh, nhưng Hải tộc nữ vương giống như gần đây có chuyện gì xảy ra, chuyện liên minh cũng không quan tâm, sự tình tiến triển rất không thuận lợi…" Nàng nhíu mày nói: " Chuyện chính trị luôn rất phiền muộn, nếu ta sớm biết rằng như vậy, liền không nháo đòi đi cùng đại bá."

Đường Liệp cười nói: " Chính trị nguyên bản chính là chuyện buồn tẻ nhất."

Phù Linh nói: " Đáng tiếc rất nhiều người lại làm không biết mệt, trên đường trở về từ Thủy Tinh Thành, con thuyền vô ý đánh vào trên đá ngầm, đa số mọi người đã hi sinh trong biển, chỉ có vài người chúng ta kịp lên thuyền cứu nạn chạy thoát, nếu không phải may mắn gặp ngươi, chỉ sợ chúng ta giờ phút này đã chết."

Đường Liệp nói: " Ngươi xinh đẹp như vậy, lão thiên gia làm sao nhẫn tâm cho ngươi chết đi chứ?" Hắn tuy rằng mất đi trí nhớ, nhưng bản lĩnh lấy lòng nữ hài tử không hề quên.

Phù Linh nghe hắn tán tỉnh trong lòng chợt ngọt, gương mặt lại đỏ lên, không thể tưởng được cục than đen nhìn như lãnh khốc này lại còn biết nói chuyện như vậy.

Ánh mắt của nàng bị quầy hàng vật phẩm trang sức phía trước hấp dẫn, vừa mới mở miệng hỏi giá, lại nghe phía sau có một thanh âm nói: " Tiểu thư thích cứ việc lấy, ta qua trả tiền!"

Phù Linh xoay người qua, đã thấy một phú thương bộ dáng mập mạp đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Phù Linh đem trang sức thủy tinh đặt trở lên quầy, lạnh lùng nói: " Ta nhận được ngươi sao? Dựa vào cái gì phải để ngươi trả tiền?"

Mập mạp kia mỉm cười nói: " Tiểu thư tuy rằng không nhận biết ta, nhưng ta lại nhận ra tiểu thư." Hắn muốn tiến lên lại bị Đường Liệp lạnh lùng ngăn trở, Đường Liệp mặt không chút thay đổi nói: " Ngươi chỉ cần dám tiến lên một bước, ta liền đánh gãy hai chân của ngươi."

Mập mạp kia ha ha cười nói: " Hai vị đừng hiểu lầm, ta gọi là Phước Long Hải, là thương nhân đế đô, lần này vừa lúc từ hải ngoại nhập hàng đi qua, không nghĩ tới lại gặp tiểu thư."

Phù Linh nghe được tên của hắn lúc này mới nhớ tới đích xác ở phủ của bá phụ có gặp qua người này, vẻ mặt thoáng có chút dịu đi.

Phước Long Hải nói: " Tiểu thư, không biết Phổ đại nhân hiện tại nơi nào, Phước mỗ nghĩ muốn đến chào hỏi một chút."

Phù Linh mở trừng hai mắt, nhẹ giọng nói: " Bá phụ ta đang ở trạm dịch nghỉ ngơi, ta cũng không biết ông ấy có bằng lòng gặp ngươi hay không."

Phước Long Hải mỉm cười nói: " Đa tạ tiểu thư."

Đường Liệp tuy rằng cảm giác Phù Linh không chút tâm cơ nói ra chỗ nghỉ ngơi của Phổ Long Khải có điều không ổn, muốn ngăn cản đã không kịp.

Phổ Long Khải ở trạm dịch nghỉ ngơi được một thời gian ngắn, chứng kiến Đường Liệp cùng Phù Linh trở về, mỉm cười đi ra cửa nghênh đón: " Phù Linh, ngươi mua thứ gì tốt vậy?"

Phù Linh thở dài nói: " Vốn muốn mua vài thứ, đáng tiếc đều bị một tên mập đem sự tình phá hủy."

Phổ Long Khải cau đôi mày trắng: " Cái gì mập mạp?"

Phù Linh nói: " Còn có người nào, chính là Phước Long Hải tên nhà giàu mới nổi ở đế đô a, đúng rồi, hắn còn muốn tiến đến gặp đại bá đó."

Phổ Long Khải nao nao, khẽ vuốt hàm râu bạc nói: " Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, Mặc Ngư, ngươi ở lại chỗ này."

Đường Liệp nghe vậy đi tới bên người Phổ Long Khải, Phổ Long Khải nói: " Khách nhân hình như muốn lập tức tới rồi!" Lời của hắn chưa dứt thì dịch quan trước cửa lớn tiếng nói: " Phổ đại nhân, Phước Long Hải đến bái kiến!"

" Cho hắn tiến vào!" Phổ Long Khải chậm rãi đi vào trước bàn đá trong sân ngồi xuống.

Phước Long Hải rất nhanh liền tiến vào trong sân, phía sau còn đi theo hai gã tùy tùng, đang cầm hai cái hộp thật to, hắn giỏi về đầu cơ luồn cúi, loại chuyện nịnh nọt này là hắn am hiểu nhất.

Phước Long Hải cung kính nói: " Thảo dân Phước Long Hải bái kiến Phổ đại nhân."

Phổ Long Khải lạnh nhạt nói: " Đều là lão bằng hữu, làm gì khách sáo, ngồi đi!"

Phước Long Hải được mời mà sợ, ngồi xuống đối diện Phổ Long Khải, cười bồi nói: " Không nghĩ tới có thể ở nơi này gặp được Phổ đại nhân, thật là có duyên ngàn dặm cũng gặp gỡ a."

Phổ Long Khải khẽ cười nói: " Phước Long Hải, sinh ý của ngươi làm được rất rộng a, tin tức so với người khác cũng linh thông hơn."

Phước Long Hải nghe ra trong lời của hắn có ý khác, mỉm cười nói: " Ít nhiều nhờ đại nhân chiếu cố."

Phổ Long Khải nâng ly trà lên uống một ngụm nói: " Ta cũng không có giúp qua ngươi chuyện gì."

Trên mặt Phước Long Hải thủy chung tươi cười không thay đổi: " Phổ đại nhân, ta nghe nói ngài từ Thủy Tinh Thành trở về đã gặp một ít phiêu lưu."

Phổ Long Khải gật đầu: " Chuyện nhỏ, đã hóa hiểm thành không rồi."

Phước Long Hải thấp giọng nói: " Ta lại nghe nói đường biển đó xưa nay sóng yên gió lặng, rất ít nghe nói có thuyền gặp chuyện không may, huống chi là Phổ đại nhân ngồi quan thuyền?"

Phổ Long Khải cười hắc hắc nói: " Ngươi thực quan tâm a."

Phước Long Hải nghiêm trang nói: " Phổ đại nhân chính là rường cột nước nhà, Phước Long Hải tuy rằng chỉ là thảo dân, lại biết rõ tầm quan trọng của đại nhân đối với đế quốc, quan tâm đại nhân chính là quan tâm tương lai của đế quốc."

Phổ Long Khải lạnh lùng nói: " Ngươi không phải cho là có người muốn hại ta?"

Phước Long Hải cuống quýt nói: " Thảo dân không dám suy đoán lung tung."

Phổ Long Khải hừ lạnh một tiếng đứng dậy, nhìn thẳng hai gã đi theo Phước Long Hải tiến đến nói: " Các ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Cút ra ngoài cho ta!"

Hai gã tùy tùng do dự, Đường Liệp hành sự tùy theo hoàn cảnh, rút ra trường đao phẫn nộ nói: " Muốn chết sao?" Hiện tại tướng mạo của hắn hung ác, tựa như hung thần ác sát, làm hai người sợ tới mức buông hộp lễ vật cuống quýt chạy thoát ra ngoài.

Phước Long Hải ngẩn ra, với sự lõi đời của hắn lúc này cũng đoán không ra dụng ý đích thực của Phổ Long Khải, theo lý thuyết mình ân cần hỏi thăm hắn mà đến, Phổ Long Khải không đến mức xuống tay đối với mình a?

Đường Liệp cũng không để ý nhiều như vậy, một tay cầm trường đao, hai mắt dò xét vùng cổ thô ngắn của Phước Long Hải, chỉ cần Phổ Long Khải ra lệnh một tiếng, hắn sẽ không chút do dự chặt bỏ cái đầu của Phước Long Hải xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status