Y quan cầm thú

Chương 103: Tâm cơ thâm hậu


Lại không nghĩ rằng Phổ Long Khải đột nhiên cười ha hả, hắn vỗ nhẹ bả vai Phước Long Hải nói: " Ngươi không cần trách móc, ta chỉ là đùa với ngươi, huống chi hai người bọn họ ở lại chỗ này nói chuyện cũng không tiện."

Phước Long Hải thầm mắng Phổ Long Khải giả dối, ở mặt ngoài vẫn phải cười làm lành: " Phổ đại nhân thật sự là hài hước."

Phổ Long Khải nói: " Ta có chuyện muốn cầu ngươi."

Phước Long Hải kinh sợ nói: " Đại nhân có việc cứ phân phó, Phước Long Hải có vượt lửa qua sông cũng không chối từ!"

Phổ Long Khải vừa lòng gật đầu: " Được, ta muốn chính là những lời này của ngươi, vừa rồi ngươi đoán không sai, đích xác có người nghĩ muốn ở trên đường hại ta!"

Đường Liệp nội tâm cũng là cả kinh, hắn thân là hộ vệ của Phổ Long Khải đương nhiên phải quan tâm vấn đề an toàn này.

Phước Long Hải cả giận nói: " Người nào có lá gan lớn như vậy?"

Phổ Long Khải thở dài nói: " Chuyện này chỉ có chờ ta trở về đế đô tra lại!" Hắn thấp giọng hướng Phước Long Hải nói: " Thương đội của ngươi tính toán khi nào khởi hành?"

Phước Long Hải không biết vì sao hắn lại hỏi câu này, thành thật hồi đáp: " Ngày mai buổi chiều."

Phổ Long Khải gật đầu nói: " Ta nghĩ chiều mai theo thương đội của ngươi cùng nhau trở về đế đô."

Phước Long Hải ngạc nhiên nhìn phía Phổ Long Khải.

Phổ Long Khải nói: " Ta lo lắng có người sẽ có thể tiếp tục hại ta trên đường, cho nên tính toán giả thành bình dân, đi theo ngươi cùng nhau trở về, chuyện này liên quan đến an nguy của ta, ngươi quyết không thể lộ ra nửa lời."

Phước Long Hải trịnh trọng gật đầu nói: " Phổ đại nhân yên tâm, ta nhất định làm theo!"

Phổ Long Khải lại thấp giọng dặn dò vài câu, cùng với Phước Long Hải hẹn địa điểm phương thức gặp mặt ngày mai cùng với thời gian, lúc này mới đích thân đưa hắn ra ngoài cửa.

Đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt Phổ Long Khải lập tức thu liễm, hướng Đường Liệp hạ lệnh nói: " Thu dọn đồ đạc, đêm nay chúng ta liền rời đi nơi này!"

Đường Liệp âm thầm bội phục Phổ Long Khải xảo trá thâm hậu, xem ra hắn hoài nghi Phước Long Hải, cho nên mới cố ý thả ra tin tức này làm mê muội Phước Long Hải.

Đêm đó Phổ Long Khải mang theo Phù Linh, để Đường Liệp và hai gã hộ vệ thu thập xong hành trang, thừa dịp bóng đêm ly khai dịch quán. Cảng ban đêm vô cùng ồn ào náo động, nơi nơi đều là người uống rượu tìm vui.

Năm người bọn họ ăn mặc theo kiểu dân chúng bình thường, dựa theo Phổ Long Khải phân phó, hai gã hộ vệ mang theo đa số hành trang ở cửa đông đường Phổ La Ni phân công nhau mà đi.

Đợi cho hộ vệ đi xa, Phổ Long Khải mới nói: " Chúng ta tìm một gian khách sạn nghỉ ngơi một chút."

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Không phải suốt đêm chạy đi sao?"

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Phước Long Hải nếu có ý định bất lợi đối với chúng ta, rất nhanh sẽ phát hiện chúng ta mất tích, nghĩ muốn ở trên đường mưu hại chúng ta thì sẽ liều mạng đuổi theo, cùng với bị bọn họ đuổi theo, không bằng hảo hảo tìm một chỗ nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm ngày kia chúng ta lại xuất phát!"

Mọi việc hắn đều lo lắng cẩn thận vô cùng, lại đem phương pháp không theo lẽ thường ra an bày, dưới đáy lòng Đường Liệp xem đã đủ, không thể tưởng được Phổ Long Khải lại giảo hoạt hay thay đổi, khó trách hắn có thể đi lên quyền vị cao như vậy.

Ba người ở cảng phụ cận tìm một gian khách sạn tầm thường ở lại, Phổ Long Khải đối với Đường Liệp đích xác không tệ, hắn hiểu biết uyên bác, lúc nhàn rỗi cùng Đường Liệp uống rượu nói chuyện phiếm, nói chút chuyện kỳ lạ, nghe được Đường Liệp thản nhiên hướng về, chỉ tiếc chuyện Phổ Long Khải nói tựa hồ đối với hắn trợ giúp không lớn, hắn đối với chuyện cũ trong trí nhớ vẫn là trống rỗng.

Cũng may Đường Liệp đã dần dần tiếp nhận sự thật bị mất trí nhớ, nếu nghĩ không ra, tại sao lại phải cố sức suy nghĩ, có lẽ về sau sẽ có cơ hội, có thể nhớ lại hết thảy toàn bộ.

Ở khách sạn nhỏ một ngày hai đêm, sáng sớm ngày thứ ba, ba người nghênh ngang tiến lên hành trình đến đế đô.

Bọn họ thuê một chiếc xe ngựa, Phổ Long Khải cùng với Phù Linh ngồi trong thùng xe, Đường Liệp ngồi trước xe phụ trách khống chế ba con ngựa, dựa theo Phổ Long Khải phân phó, hắn cũng không vội chạy đi, ven đường có danh thắng phong cảnh, Phổ Long Khải liền cho hắn dừng lại, cùng với Phù Linh hai người thưởng thức, cứ như vậy lữ trình biến thành ngắm cảnh, cũng là thích ý.

Phổ Long Khải ở Ti Vũ thần tượng thăm viếng, Phù Linh vui vẻ ở chung quanh hái hoa dại đủ màu sắc.

Đường Liệp nhìn một già một trẻ này, cũng không khỏi lộ ra mỉm cười, vị Phổ Long Khải đại nhân này đích xác kỳ quái, mấy ngày nay hắn giống như quên thân phận của mình, sống cuộc sống quên bỏ chính trị phân tranh, quên trách nhiệm bản thân mà vui nhàn vân dã hạc.

Vô ưu vô lự nhất chính là Phù Linh, đối với nàng mà nói đây là một cuộc lữ hành vô cùng khoái hoạt.

Phổ Long Khải chậm rãi đi tới bên người Đường Liệp, mỉm cười nhìn Phù Linh đang nhảy nhót trong bụi hoa, hắn thấp giọng nói: " Trên đời này trọng yếu nhất đối với ta chính là Phù Linh."

" Đến tột cùng là người nào nghĩ muốn đối với Phổ đại nhân bất lợi?" Vấn đề này đã sớm làm phức tạp Đường Liệp lâu ngày.

Phổ Long Khải lạnh nhạt cười nói: " Có lẽ có, có lẽ không có, ta không dám làm gì mạo hiểm." Hắn nhìn lên không trung mây trắng trôi nổi, thấp giọng cảm thán: " Đang ở triều đình, rất nhiều sự ngươi không thể không cẩn thận, hơi có vô ý, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không có ngày xoay người."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Nếu Phổ đại nhân đã cảm giác được mỏi mệt, vì sao không bứt trở ra đi?"

Phổ Long Khải có hứng thú nhìn Đường Liệp, ý vị thâm sâu nói: " Trong biển con cá cho dù biết trong hồ nước có bình tĩnh hơn, cũng đã không thể thích ứng cuộc sống của nước ngọt…" Hắn làm sao không nghĩ bứt ra ngoài mọi sự, nhưng tình thế Huyền Vũ đế quốc bây giờ đã không do hắn lựa chọn.

Phù Linh cười duyên chạy tới trước người Phổ Long Khải: " Đại bá, cảnh sắc nơi này đẹp quá a!"

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Đế đô so với phong cảnh xinh đẹp nơi này chỗ nào cũng có."

" Nhưng mà đế đô lại không có được không khí tươi mát tự do như nơi này!"

Phổ Long Khải bật cười, hắn phất tay nói: " Chúng ta xuất phát, trong vòng bảy ngày nhất định phải đến đế đô."

Bảy ngày thời gian đối với họ mà nói tương đối đầy đủ, nhưng lữ trình kế tiếp lại không thuận lợi như trong tưởng tượng, trời không đẹp, lại còn hạ mưa to, liên tục ba ngày mưa dầm, nhưng không có dấu hiệu dừng lại, dưới sự yêu cầu của Phổ Long Khải, bọn họ tiếp tục dầm mưa chạy đi.

Đường Liệp ngồi trước xe, khống chế ngựa lướt đi, mưa quá mức dày đặc, tầm nhìn rất thấp, thỉnh thoảng còn có gió lạnh chui vào bên trong áo hắn, làm cho hắn thập phần khó chịu.

Phù Vân đẩy màn xe, nhẹ giọng hướng Đường Liệp nói: " Mặc hộ vệ, ngươi vào trong xe thay quần áo khô đi, đỡ phải bị phong hàn."

Đường Liệp cười nói: " Tiểu thư yên tâm, thân ta cường tráng khỏe mạnh, chút mưa gió không làm khó được ta."

Tuấn mã bỗng nhiên phát ra tiếng hí lớn, ba con ngựa đồng thời giơ lên móng trước, Phù Vân nhất thời không đề phòng, thân thể mềm mại ngã vào bên trong thùng xe, Phổ Long Khải cuống quýt đem nàng đỡ lấy.

Lại nghe Đường Liệp ở bên ngoài nói: " Không tốt!"

Đường Liệp kéo cương ngựa, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng con sông phía trước, đã thấy con sông nhỏ bởi vì trời mưa lớn, trụ cầu hình vòm bởi vì bị mưa lớn làm xói mòn, cả tòa cầu từ giữa sụp xuống.

Phổ Long Khải xốc lên màn xe, cũng nhìn thấy trạng huống trước mắt, cười khổ nói: " Đây là Thông Tế Kiều, là con đường bắt buộc đi tới đế đô, thế nhưng lại sụp xuống."

Đường Liệp nói: " Đại nhân, gần đây còn cây cầu khác hay không?"

Phổ Long Khải gật đầu nói: " Từ đây xuống hạ nguồn, ước chừng năm mươi dặm còn một tòa Vĩnh Sinh Kiều, xem ra chúng ta chỉ có đi vào nơi đó."

" Được! Ta lập tức chạy tới nơi đó!"

Mạo hiểm mưa to đi tới Vĩnh Sinh Kiều, ước chừng đi khoảng một buổi chiều, đến Vĩnh Sinh Kiều thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Làm cho bọn họ thất vọng chính là, bởi vì mực nước sông dâng lên quá nhiều, toàn bộ Vĩnh Sinh Kiều đã bị ngâm trong nước, căn bản nhìn không thấy mặt cầu, dĩ nhiên là không thể qua sông.

Bên bờ sông đã có tới mấy trăm người đang chờ đợi, không ít người cắm trại trên chỗ cao, chờ đợi sau khi nước sông rút đi, mới tính toán qua sông.

Đường Liệp cùng với Phổ Long Khải sau khi thương lượng, quyết định đêm đó không tiếp tục đi tới, tạm thời cắm trại nơi này, đợi hừng đông ngày mai sẽ tính.

Chung quanh bờ sông chỗ có thể tránh mưa cơ hồ đã bị người khác chiếm cứ, Đường Liệp đành phải tìm một khe hở trên gò đất cạnh bờ sông, tạm thời dừng xe ngựa lại.

Phổ Long Khải nói: " Mặc Ngư, ngươi vào trong xe đụt mưa đi."

Đường Liệp cười lắc đầu nói: " Không cần, ta đi bốn phía nhìn xem, thuận tiện thám thính một chút tình huống."

Phổ Long Khải thưởng thức gật đầu, hắn từ trên người Đường Liệp nhìn thấy được một loại khí chất không giống người thường, cảm giác sâu sắc chính mình lựa chọn người thanh niên này đúng là lựa chọn sáng suốt.

Đường Liệp tuần tra phụ cận, tin tưởng cũng không có khác thường, lúc này mới yên tâm trở về xe ngựa, mưa càng lúc càng lớn, trong lòng Đường Liệp không khỏi thầm than, trận mưa to này không biết khi nào mới ngừng lại?

Phổ Long Khải xốc màn xe nói: " Mặc Ngư, mau vào đụt mưa!"

Đường Liệp gật đầu, vừa muốn đi vào bên trong xe, bên tai lại đột nhiên nghe được một trận kêu cứu.

Trở đầu nhìn lại, đã thấy một đám người nhằm phía phương hướng con sông kêu to: " Có người nhảy sông tự vận, mau cứu người a…"

Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, hơi do dự một chút, xoay người hướng bờ sông phóng đi, đi vào trước bờ sông, đã thấy đám người đứng ở nơi đó, tuy rằng một đám đều kêu gọi, nhưng không có bất luận kẻ nào dám nhảy xuống cứu người.

Dòng nước chảy xiết, một thân ảnh màu trắng đang trồi sụt bên trong cơn hồng thủy, Đường Liệp không thể lo lắng nhiều hơn, cởi trường đao trên người xuống, thả người nhảy vào bên trong sông.

Lúc này Phổ Long Khải cũng tới bờ sông, hắn cũng không có ngăn cản hành động của Đường Liệp, hai mắt tràn ngập thân thiết nhìn tình huống Đường Liệp trong nước.

Đường Liệp hươ tay hướng điểm trắng kia bơi đi, lúc tiến vào trong nước hắn mới phát hiện tốc độ dòng nước vượt qua sự tưởng tượng của mình, từng cơn lũ xông thẳng vào mặt đánh tới, hắn nhất thời uống vào không ít nước sông, năng lượng trong thân thể rất nhanh liền phản ứng lên, rất nhanh hắn đã thích ứng hoàn cảnh sóng to gió lớn, thân thể xảo diệu nắm chắc lực đạo trong dòng nước, cực kỳ nhanh chóng bơi tới bên người áo trắng kia, từ phía sau ôm người áo trắng vào trong lòng, bàn tay đặt trước ngực lại chạm đến hai bầu ngực co dãn, nguyên lai đây là một cô gái.

Đường Liệp bơi ngược về phía sau, trong tiếng hoan hô của mọi người đưa cô gái kia lên bờ, lúc này mưa đã nhỏ đi nhiều.

Cô gái kia lúc ở trong nước đã mất đi ý thức, Đường Liệp tựa lỗ tai nghe trước ngực cô gái, tin tưởng tim nàng còn đang đập, lúc này mới nắm lấy mũi nàng, hô hấp nhân tạo, mọi người vây xem ồ lên một mảnh, bọn họ cũng không hiểu được Đường Liệp là vì cứu lại sinh mệnh cô gái kia, còn tưởng rằng Đường Liệp đang có ý đồ bất chính, Đường Liệp cũng không để ý tới lời nói của mọi người, sau khi thử vài lần, cô gái kia rốt cuộc kịch liệt ho khan, ngồi dậy, phun ra ngụm nước vàng.

Đường Liệp cười nói: " Tốt lắm, không có việc gì!"

Cô gái kia nhìn chung quanh, lớn tiếng khóc nói: " Vì sao phải cứu ta?"

Lúc này một thanh âm hung tợn truyền đến: " Tiểu tiện nhân, chủ nhân tìm giá đắt như vậy mua ngươi, ngươi lại tự sát, không muốn sống nữa sao?"

Một nam tử dáng người khôi ngô đi nhanh hướng tới cô gái, phía sau hắn còn đi theo sáu gã hung thần ác sát đại hán, kỳ thật vừa rồi lúc cô gái rơi xuống nước, bọn họ cũng đã ở đây, chẳng qua không chịu xuống cứu, hiện tại thấy có người đem cô gái cứu đi lên, lúc này mới hiện thân.

Trong đôi mắt đẹp cô gái toát ra vô hạn sợ hãi: " Ta sẽ không đi theo các ngươi, chết cũng không đi theo các ngươi!"

Nam tử kia nhe răng cười nói: " Chỉ sợ không phải do ngươi!" Hắn duỗi tay ra muốn hướng cô gái kia chộp tới, lại bị cánh tay phải của Đường Liệp ngăn trở.

Nam tử kia cười lạnh nói: " Như thế nào? Ngươi muốn cản ta?"

Đường Liệp lạnh lùng nhìn thẳng nam tử kia nói: " Mạng của nàng là của ta!"

Trong đám người đã có không ít người phụ họa, bộ dáng cô khổ bất lực của cô gái kia khơi dậy rất nhiều người đồng tình, có người kêu lên: " Vị tráng sĩ này nói không sai, là hắn cứu lại tính mạng cô nương kia, mạng của nàng nên thuộc về tráng sĩ này!"

Nam tử kia oán hận gật đầu nói: " Hiện tại, mạng của ngươi cũng là của ta!" Hắn phất tay, sáu gã đại hán phía sau đồng thời tiến lên xúm lại.

Không chờ bọn họ tới gần, thân hình của Đường Liệp đã như con liệp báo vọt ra ngoài, một quyền đánh trúng cằm nam tử kia, đánh thân thể khôi ngô của hắn bay ngược lên không trung văng ra, tay trái như tia chớp rút trường đao bên hông nam tử kia ra, theo hình cung hướng chung quanh xẹt qua, ánh đao như tia chớp lạnh thấu xương theo đỉnh đầu sáu gã đại hán xẹt qua, mỗi người bọn họ đều cảm giác da đầu lạnh buốt run lên, lại bị Đường Liệp cắt đi mái tóc trên đỉnh đầu, sợ tới mức tất cả đều ngây ra như phỗng đứng nơi đó, hồi lâu mới hoảng sợ tru lên, một đám hướng phương xa bỏ chạy.

Đường Liệp lạnh lùng hướng nam tử cầm đầu đi đến, nam tử kia trên mặt máu tươi chảy ròng, lại vô lực bò lên từ dưới mặt đất. Đường Liệp dùng lưỡi đao vỗ vỗ vào hai gò má hắn, bên trong đôi mắt toát ra vô hạn sát khí.

" Mặc Ngư!" Đúng lúc này thanh âm Phổ Long Khải vang lên, hắn đã cảm nhận được Đường Liệp tràn đầy sát khí, nếu ngăn cản hắn quá trễ, chỉ sợ nam tử kia phải phơi thây tại chỗ.

Khóe môi Đường Liệp nổi lên một tia cười lạnh, trường đao trong tay bỗng nhiên vươn về phía trước, trong tiến kinh hô của mọi người đã ghim áo của nam tử kia vào trong mặt đất, nam tử kia sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thế nhưng đã chết ngất.

Phù Linh cầm dù đi vào trong đám người, duỗi tay ra đem cô gái kia nâng dậy, nhẹ giọng nói: " Vị tỷ tỷ này không có việc gì chớ?"

Cô gái kia lắc đầu, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lớn tiếng khóc lên.

Lúc này đám người hoảng sợ hướng bốn phía tán đi, Đường Liệp đưa mắt nhìn phía trước, nguyên lai là sáu tên bỏ chạy vừa rồi dẫn theo cứu binh, ước chừng ba mươi người nắm vũ khí đang phóng nhanh tới hướng vị trí của bọn họ.

Cô gái kia nhìn ra tình thế không ổn, rưng rưng nói: " Ân công, chuyện này không có liên quan gì tới các ngươi, ta theo chân bọn họ về là được."

Đường Liệp chưa nói chuyện, Phổ Long Khải mở miệng nói: " Một đám vô sỉ bại hoại! Mặc Ngư, giáo huấn bọn họ một chút, nhớ kỹ lưu lại tính mạng của bọn họ!"

Đường Liệp mỉm cười nói: " Phổ đại nhân yên tâm!" Hắn nắm trường đao trên mặt đất phóng về phía trước, tựa như làn gió sát nhập vào trong ba mươi người kia, tiếng khóc thét không ngừng vang lên bên tai, đám võ sĩ này lập tức phát hiện cùng đối địch với Đường Liệp là lựa chọn không sáng suốt, Đường Liệp xuất đao xuất quỷ nhập thần, may mắn Phổ Long Khải nhắc nhở trước, hắn xuống tay lưu ý chừng mực, lưỡi đao đâm vào cơ thể đối phương đều lựa chọn chỗ không nguy hiểm tính mạng, hơn nữa vừa vào là ngừng, dù vậy cũng có hơn mười người trúng đao ngã xuống đất, đám võ sĩ còn lại sợ tới mức hồn phi phách tán, kêu cha gọi mẹ bỏ chạy tứ tán.

Khóe môi Phổ Long Khải hiện ra một tia tươi cười hài lòng, hắn thưởng thức gật đầu, xoay người hướng Phù Linh nói: " Trước tiên đem vị cô nương này vào trong xe chúng ta nghỉ ngơi."

Bóng đêm đã sâu, mưa to đã dừng, Đường Liệp ở gần đó chém đứt một gốc cây khô, xé ra vỏ cây ướt sũng bên ngoài, đem thân cây khô ráo bổ ra, ở ngay xe ngựa đốt lên một đống lửa ấm áp.

Ánh mắt của hắn nhìn phía mặt sông phương xa, mỗi khi đến đêm khuya, nội tâm của hắn sẽ cảm thấy vô tận hư không cùng phiền muộn, hắn không biết mình vì sao lại xuất hiện ở đây, cũng không biết chính mình sắp sửa đi nơi nào? Nhớ không nổi vì sao mình tới, nhớ không nổi những gì liên quan tới mình, bất cứ chuyện gì…Phổ Long Khải lẳng lặng xuất hiện ở bên người Đường Liệp, đưa cho hắn một bầu rượu, bầu rượu thật bình thường, bên trên khắc một chữ Huyền.

" Suy nghĩ cái gì?" Phổ Long Khải mỉm cười hỏi.

Đường Liệp phiền muộn thở dài: " Ta suy nghĩ chuyện của mình, nhưng lại là trống rỗng, giống như trước kia ta chưa bao giờ đến thế giới này."

Phổ Long Khải gợi ý cho Đường Liệp uống một ngụm rượu, rượu rất ngon lại thuần, một cỗ hương vị ấm áp dào dạt trong ngực bụng Đường Liệp.

Ánh mắt Phổ Long Khải nhìn chăm chú vào trên bầu rượu: " Kỳ thật ngươi so với rất nhiều người còn may mắn hơn, có người nghĩ muốn quên đi chuyện mình đã làm, lại cố tình không thể quên, trống rỗng! Nếu ngươi thử nhìn góc độ của một người, cũng như là bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ cần còn thật sự sống sót, chỉ cần còn nhận thức đối đãi với một ngày mới, thế giới của ngươi một ngày nào đó sẽ trở lại muôn màu!"

Đường Liệp gật đầu thật mạnh.

" Phổ Long Khải nói: " Mặc Ngư, ta từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, chỉ biết ngươi cũng không phải là một người bình thường, ở trên người của ngươi có một loại ương ngạnh cùng với ý chí chiến đấu, mặc dù ngươi lấy một chọi ba mươi người kia, ta cũng không cảm thấy có gì kích động, cũng không cần lo lắng cho ngươi, bởi vì ta tin tưởng ngươi nhất định có thể thủ thắng!"

" Cảm ơn!" Đường Liệp thấp giọng nói, theo ánh mắt Phổ Long Khải hắn chứng kiến sự thưởng thức cùng với tin tưởng, điều này đối với hắn mà nói đã là cổ vũ lớn nhất. Hắn bỗng nhiên lưu ý phương xa có một thân ảnh yểu điệu hướng bọn họ đi tới, thấp giọng nói: " Có ngươi đến đây."

Phổ Long Khải lạnh nhạt cười nói: " Nhất định là những người vừa rồi bị ngươi đánh, bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân rồi sẽ có quả."

Quả nhiên không ra ngoài bọn họ dự kiến, một giọng nữ dễ nghe vang lên: " Chào hai vị ân công, Mai Thiến đêm khuya đến thăm, mong rằng hai vị chớ trách!"

Mai Thiến cười cười đứng thẳng trong gió, áo cừu màu đỏ bao vây trên thân thể mềm mại, đôi mắt đẹp băng màu lam nhộn nhạo ánh mắt thâm thúy.

Đường Liệp có chút mê võng nhìn nàng, cảm giác Mai Thiến có chút quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Ánh mắt của hắn ở trong mắt Mai Thiến là thật to bất kính, nội tâm của nàng ta tuy rằng tức giận, nhưng vẫn chưa biểu hiện ra ngoài, gương mặt vẫn như cũ nhộn nhạo ý cười nhàn nhạt.

Phổ Long Khải chậm rãi xoay đầu lại, lạnh nhạt cười nói: " Ta tưởng là ai có khí phách lớn như vậy, nguyên lai là Mai lão bản!"

Khi Mai Thiến nhìn thấy rõ bộ dáng của Phổ Long Khải, trong lòng không khỏi chấn động, thân thể cuống quýt cung kính khom xuống, rung giọng nói: " Mai Thiến không biết Phổ đại nhân đang ở đây, có chỗ vô lễ mong được bao dung."

Đường Liệp cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ tới Phổ Long Khải lại nhận thức nữ lang này.

Phổ Long Khải cười nói: " Người không biết không tội, nói lại lão phu cũng không biết Mai lão bản ở trong này."

Mai Thiến sợ hãi nói: " Phổ đại nhân, Mai Thiến vừa mới đến nơi này, nghe nói thuộc hạ vô ý đắc tội đại nhân."

Phổ Long Khải ha ha cười nói: " Thì ra là thế, ta cũng cho rằng lấy trí tuệ và khí phách của Mai lão bản làm sao lại dạy dỗ ra một đám phế vật vô lễ như thế chứ." Lời của hắn nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, trên thực tế là châm chích sắc bén.

Lúc này trong lòng Mai Thiến đối với đám thủ hạ đã tức giận tới cực điểm, đám có mắt không tròng này làm sao lại trêu chọc tới Phổ Long Khải.

Mai Thiến áy náy cười nói: " Phổ đại nhân, ta về sau nhất định đem bọn chúng kỹ càng quản giáo, quyết không cho bọn họ làm ra việc gì vô lễ."

Đường Liệp lạnh lùng nói: " Chỉ sợ không có sự cho phép của ngươi, bọn họ cũng không dám làm ra loại chuyện này."

Trong lòng Mai Thiến đối với Đường Liệp sinh ra hận ý, nhưng mặt ngoài cũng không có gì biểu lộ, mỉm cười nói: " Đa tạ vị ân công này cứu Duyệt Linh, hiện tại nếu sự tình đã qua, mọi người đều cũng bình an vô sự, Duyệt Linh nếu ở lại chỗ này chỉ biết cấp đại nhân gia tăng phiền toái, không bằng ta đem nàng mang về."

Phổ Long Khải lạnh lùng nói: " Không thể, nếu Duyệt Linh đã được Mặc hộ vệ cứu lên, dựa theo pháp luật hiện hành của đế quốc thì sẽ thuộc về Mặc hộ vệ tất cả, ngươi không có quyền đem nàng mang đi."

Trong lòng Mai Thiến âm thầm kêu khổ, nàng ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Phổ Long Khải, rung giọng nói: " Phổ đại nhân, Mai Thiến cam đoan với ngài, ngày sau tuyệt sẽ không có người nào dám ngược đãi Duyệt Linh, nhưng cầu ngài vô luận như thế nào cũng phải cho ta mang nàng đi!"

Phổ Long Khải hai mắt lóe ra, nói: " Cho ta một cái lý do!" Hắn đã nhìn ra chỉ là một nữ nô sẽ không để cho Mai Thiến làm ra hành động như thế.

Mai Thiến nói: " Duyệt Linh là do Lai Tư Đặc chọn trúng, nếu ta không thể đem nàng đưa cho Lai Tư Đặc, chỉ sợ hắn sẽ…"

Phổ Long Khải nội tâm trầm xuống, nháy mắt liền nghĩ tới quan hệ trong đó, chậm rãi nói: " Lai Tư Đặc có phải đem tính mạng Lang lão tướng quân uy hiếp ngươi?"

Mai Thiến không nói gì, cũng đã hai mắt rưng rưng.

Phổ Long Khải lạnh nhạt nói: " Nếu như thế, ngươi càng không cần lo lắng, Á Đương Tư cùng Lang Huân Kỳ từng có giao tình sinh tử, hắn sẽ không bởi vì đứa con phế vật mà đối phó Lang Huân Kỳ."

Mai Thiến rung giọng nói: " Nhưng Lai Tư Đặc là tên âm hiểm xấu xa…"

Phổ Long Khải phất tay ngăn lại lời nàng ta: " Chuyện ta quyết định rất khó thay đổi, nếu Lai Tư Đặc thật sự muốn đòi người, ngươi bảo hắn tới tìm ta!"

Mai Thiến cắn môi dưới, rốt cuộc hiểu được ý của Phổ Long Khải rất khó thay đổi, đành phải ảm đạm đứng dậy cáo từ rời đi.

Đường Liệp nhìn Phổ Long Khải trong ánh mắt tràn ngập sùng kính.

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Ta sở dĩ làm như vậy, kỳ thật có lòng riêng ở bên trong."

Đường Liệp có chút khó hiểu nhìn hắn.

Trong mắt Phổ Long Khải toát ra vẻ phẫn hận: " Đứa con trai này của Á Đương Tư căn bản là một tên xấu xa vô liêm sỉ, trước đó vài ngày, còn dám ở đầu đường ngăn lại Phù Linh, bên đường đùa giỡn, may mắn ta đúng lúc đuổi tới."

Đường Liệp cả giận nói: " Nếu để cho ta gặp được hắn, liền một đao đưa hắn chém!"

Phổ Long Khải thở dài nói: " Bên trong đế đô người muốn giết hắn có hàng vạn hàng ngàn, nhưng chỉ tiếc người muốn chân chính đi làm điều đó lại không có ai!"

Sáng sớm hôm sau, mặt trời từ phương đông dâng lên, mưa to bạo ngược nhiều ngày cũng dần dần biến mất, mặt cầu đã hiện ra vào giữa trưa, mọi người tụ tập bắt đầu lục tục qua sông.

Mai Thiến tựa hồ vẫn không buông tha hy vọng lấy về Duyệt Linh, suất lĩnh đội ngũ của nàng ta lặng yên đi theo đuôi bốn người Đường Liệp.

Đường Liệp thấp giọng hỏi Phổ Long Khải: " Đại nhân, có phải nàng ta định cứng rắn cướp người không?"

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Nàng ta không có lá gan như vậy."

Mai Thiến phóng ngựa đi tới trước mặt Phổ Long Khải, nàng ta cung kính nói: " Phổ đại nhân, Mai Thiến không dám tiếp tục đi theo, lại càng không dám ôm ý định cướp lại Duyệt Linh, chỉ cầu Phổ đại nhân có thể thỏa mãn một yêu cầu của ta."

Phổ Long Khải lạnh lùng nói: " Nói đi!"

Mai Thiến nói: " Ta có một ít tư nhân vật phẩm của Duyệt Linh, muốn ngay mặt giao cho nàng."

Phổ Long Khải gật đầu, ý bảo Đường Liệp tránh đường cho Mai Thiến tới.

Dưới sự an ủi của Phù Linh, tâm tình của Duyệt Linh ổn định rất nhiều, đã nguyện ý chủ động cùng người khác trao đổi, chẳng qua nội tâm của nàng vẫn đang bị vây trong sợ hãi, rất sợ bọn họ bỏ lại nàng, lại phải rơi vào trong tay ác nhân lần nữa.

Mai Thiến đi tới trước thùng xe, nhẹ giọng nói: " Duyệt Linh cô nương, ta biết ta đối với ngươi không đúng, nhưng rất nhiều sự tình ta cũng bị bất đắc dĩ, hy vọng ngươi có thể tha thứ ta, trong hòm này đều là vật phẩm riêng tư của ngươi, ngươi đã tự do, ta trả lại cho ngươi." Cửa xe từ từ mở ra, một đôi bàn tay trắng nõn vươn ra tiếp nhận cái hòm: " Cảm ơn…"

Khoảng cách của bọn họ với đế đô đã rất gần, biểu tình của Phổ Long Khải lại không có gì thoải mái, hắn bắt đầu chán ghét kiếp sống tranh đấu quan trường, nhưng đáng tiếc đã không thể thoát khỏi.

Phổ Long Khải chỉ hướng tây nam nói: " Nơi đó ta có một biệt viện, đêm nay chúng ta đi tới nghỉ ngơi trước, ngày mai sửa sang xong thì vào thành."

Đường Liệp gật đầu, xoay người theo thói quen nhìn phía sau, nhìn thấy đám người Mai Thiến cũng đã dừng bước.

Phổ Long Khải cười nói: " Ngươi đi nói với nàng ta một tiếng, không cần đi theo nữa, có chuyện gì về sau hãy nói."

Đường Liệp cười ứng tiếng, theo trên xe ngựa nhảy xuống, hướng phía đội ngũ Mai Thiến đi đến. Hắn đối với nữ chủ nô này cũng không có hảo cảm gì, lạnh lùng nói: " Đại nhân nói, các ngươi không cần đi theo, có chuyện gì về sau nói sau, còn có, chuyện đại nhân đến đế đô không nghĩ cho người khác biết, chính ngươi suy nghĩ lo liệu!" Nói xong liền nghênh ngang bỏ đi.

Mai Thiến nhìn bóng dáng Đường Liệp nội tâm sinh ra hận ý khó hiểu, hung tợn nói: " Cáo mượn oai hùm, tiểu nhân đắc chí!"

Biệt viện này chính là một trong những tòa nhà của Phổ Long Khải, đi vào phía trước biệt viện, đã bị võ sĩ phụ trách cảnh giới phát hiện hành tung của bọn họ, nghe thấy chủ nhân đã đến, hai mươi võ sĩ mặc giáp cuống quýt mở ra cửa lớn, xếp thành hàng ra nghênh đón, mỗi người đều cảm thấy khó hiểu với sự trở về lặng lẽ của chủ nhân.

Phổ Long Khải hướng võ sĩ cầm đầu cười nói: " Bạc Lực, đây là Mặc hộ vệ, về sau các ngươi phải đi theo hắn học hỏi nhiều một chút." Một câu đã nói ra địa vị hơn người của Đường Liệp.

Mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi, Bạc Lực đích thân mang Đường Liệp đi vào tiểu viện phía sau, hắn cung kính nói: " Mặc hộ vệ, nơi này không ai ở, mỗi ngày đều có người quét tước, u tĩnh thích ý, ngài hôm nay ở trong này nghỉ ngơi a."

Đường Liệp cười nói: " Ngươi làm gì khách khí như vậy, ta gọi là Mặc Ngư, xem tuổi chỉ sợ ngươi còn lớn hơn ta, về sau ngươi gọi ta là Mặc huynh đệ là được."

Bạc Lực cũng là người có tính tình ngay thẳng, chứng kiến Đường Liệp sảng khoái như thế, cũng không tiếp tục khách sáo, vui tươi hớn hở nói: " Tốt, Mặc huynh đệ, ta cho người đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm rửa, buổi tối chúng ta uống vài chén."

Lời tuy như thế, nhưng tới lúc ăn cơm tối, Đường Liệp lại được Phổ Long Khải gọi vào Nguyệt Bạc Các bồi hắn ăn cơm, bực này vinh quang lại là những võ sĩ khác hưởng thụ không đến, càng làm cho đám võ sĩ hiểu được Phổ Long Khải coi trọng Đường Liệp vô cùng.

Sau bữa cơm, Phổ Long Khải đem một hòm gỗ đẩy cho Đường Liệp nói: " Bên trong là thù lao ngươi nên được, cầm đi!"

Đường Liệp nói: " Ta cũng không thiếu tiền, đặt ở chỗ đại nhân đi, chờ ta cần sẽ tìm ngài hỏi." Hắn nói là tình hình thực tế, chỉ riêng số vàng bạc cướp được từ trong tay hải tặc cũng đủ cho hắn tiêu xài thỏa thích.

Phổ Long Khải cười nói: " Cho ngươi cầm thì cầm đi, trong tay có chút vàng bạc luôn tốt hơn." Hắn lấy ra một quyển thẻ tre nói: " Mặc Ngư, đêm nay ngươi cùng Bạc Lực vào thành, đem phong thư này đưa cho Tư Mã Thái đại nhân."

Đường Liệp gật đầu, cẩn thận đem thẻ tre tiếp nhận.

Phổ Long Khải nói: " Nhớ kỹ, nhất định phải tự tay giao cho Tư Mã Thái đại nhân, hắn có hồi âm gì, ngươi trước tiên trở về nói cho ta biết."

Bạc Lực đối với đế đô hết thảy quen thuộc, hai người cũng không theo cửa lớn của Tư Mã phủ tiến vào, mà lập tức đi tới cửa sau.

Đường Liệp vốn lo lắng ở thời điểm này, Tư Mã Thái sẽ không gặp bọn họ, nhưng không có nghĩ đến, Tư Mã Thái dường như biết bọn họ tiến đến, sau khi thông bẩm, liền cho bọn họ tiến vào trong phủ.

Hộ vệ bên người Tư Mã Thái tên Tô Tát đem hai người Đường Liệp đến trước thư phòng, chỉ cửa phòng nói: " Các ngươi ai đi vào?"

Dựa theo Phổ Long Khải nhắc nhở, Đường Liệp tự nhiên gánh vác nhiệm vụ này, trong lòng hắn càng phát ra kỳ quái, lấy thân phận tôn sùng của Tư Mã Thái, không cần kiểm tra gì mà đã cho hắn tiến vào thư phòng, cùng hắn gặp trực tiếp, nguyên nhân trong đó đại khái chỉ có hai, có lẽ Phổ Long Khải đã thông báo trước cùng với hắn, có lẽ Tư Mã Thái có điều dựa vào, căn bản không sợ người ngoài đối với hắn bất lợi, nói vậy điều sau thì có khả năng hơn.

Tư Mã Thái ngồi dưới ngọn đèn, lúc sáng lúc tối, làm ánh mắt hắn càng có vẻ khó nắm bắt.

Đường Liệp sau khi cung kính bái kiến, đem thẻ tre Phổ Long Khải đưa cho tự tay giao vào tay Tư Mã Thái.

Tư Mã Thái xem kỹ thật lâu sau, thấp giọng nói: " Phổ đại nhân đã an toàn đến?"

Không đợi Đường Liệp trả lời, hắn lại nói: " Nếu trở về, vì sao không đến gặp ta?"

Đường Liệp không kiêu không nịnh nói: " Phổ đại nhân đi đường mệt nhọc, thêm trên đường đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên muốn nghỉ ngơi một chút."

Tư Mã Thái ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Liệp: " Ngươi là lần đầu tiên tới!"

Đường Liệp lạnh nhạt nói: " Khó được Phổ đại nhân tín nhiệm ta!"

Tư Mã Thái cười ha hả nói: " Không sai, bên người Phổ đại nhân có thể có võ sĩ như ngươi, đủ chứng minh ánh mắt của hắn chưa già." Hắn khép lại thẻ tre nói: " Lần này đi Thủy Tinh Thành thu hoạch như thế nào?"

Đường Liệp trong lòng ngẩn ra, biểu tình lại như nước giếng không dao động, vấn đề này của Tư Mã Thái nhìn như đơn giản, trên thực tế lại khó thể trả lời. Phổ Long Khải viết lá thư cho hắn có nhắc tới tình huống này hay không, hơn nữa Đường Liệp cũng không biết tình hình cụ thể của Phổ Long Khải tại Thủy Tinh Thành, cho nên cũng không thể bịa chuyện với Tư Mã Thái, hắn mỉm cười nói: " Phổ đại nhân đối với chúng ta yêu cầu nghiêm khắc, đại sự của ngài cho tới bây giờ cũng không cho chúng ta hỏi đến."

Tư Mã Thái thưởng thức gật đầu, lớn tiếng nói: " Tô Tát, thưởng cho bọn họ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status