Y quan cầm thú

Chương 107: Vạn ác đứng đầu


Mặc Vô Ngân kiểm tra xong thương thế của Đường Liệp, trên gương mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, tuy rằng nàng có thể hóa giải chất độc của chính mình, nhưng vừa rồi lúc đánh nhau với Dực tộc sát thủ thì bị phóng thích khói độc nên nàng bất lực. Huống chi bởi vì chính mình đâm vào sau lưng Đường Liệp một đao, càng gia tốc độc huyết tiến vào trong kinh mạch cơ thể Đường Liệp, hiện tại độc tố đã xâm nhập tâm phế, cho dù mình muốn cứu hắn, cũng có tâm mà vô lực.

Nghĩ đến Mặc thị Cự Tử bị chính tay mình đâm, nội tâm Mặc Vô Ngân giống như bị đao cắt, trước kia sở dĩ nàng cừu hận Đường Liệp là bởi vì đố kỵ, khi đó nàng cho rằng do Đường Liệp xuất hiện mà làm cho cảm tình của nữ hoàng dao động, làm sao lại nghĩ Đường Liệp là Mặc thị Cự Tử, nhớ tới những ngày này Đường Liệp bảo vệ cho mình, trong nội tâm lại vô cùng áy náy, hai hàng nước mắt dọc theo gương mặt chậm rãi hạ xuống. Lúc này nàng mới phát hiện, cứu một người so với giết một người càng khó khăn nhiều hơn.

Nhiệt độ cơ thể Đường Liệp vẫn không ngừng lên cao, quanh thân da thịt hắn mơ hồ dâng lên màu đỏ, điều này cùng dấu hiệu độc phát theo tri thức Mặc Vô Ngân nắm giữ cũng không hoàn toàn giống nhau, dựa theo nàng biết, lẽ ra khi Đường Liệp bị độc phát thì da thịt phải có màu lục nhạt. Có lẽ hiện tượng kỳ quái này là bởi vì Đường Liệp lại trúng thêm khói độc, hai loại độc tính hỗn hợp mà sinh ra dấu hiệu đặc thù.

Mặc Vô Ngân đối với thương thế của Đường Liệp bó tay hết cách, chỉ có thể dùng quần áo thấm nước mưa, lau người Đường Liệp để hạ bớt nhiệt độ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ bất tri bất giác thì màn đêm đã buông xuống, cũng không có người tìm kiếm được nơi này, nếu tiếp tục như vậy, chờ đợi Đường Liệp chỉ là cái chết, Mặc Vô Ngân rốt cuộc hạ quyết tâm, đem Đường Liệp tạm thời để lại chỗ này, còn mình xem thử coi có cách rời đi hay không.

Bởi vì sốt cao, Đường Liệp bắt đầu nói mê, tình huống của hắn xem ra ngày càng sa sút, nhưng miệng vết thương lại như kỳ tích bắt đầu khép lại, chỉ ngắn ngủi một ngày thì miệng vết thương thế nhưng lại khỏi hẳn, ở mặt ngoài nhìn không ra hắn đã từng bị thương.

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trở về."

Động đá cũng không sâu như Mặc Vô Ngân tưởng tượng, rất nhanh liền đi tới cuối, nàng vốn tưởng rằng vách đá phía trước cũng là ánh sáng, nhưng sờ vào mới biết là vách thật, nhìn chung quanh cố gắng tìm cách ra ngoài, lúc này chợt nghe phương xa truyền đến một tiếng hô điên cuồng thê lương.

Nội tâm Mặc Vô Ngân bất giác run lên, lập tức nhận ra thanh âm này là do Đường Liệp phát ra. Nàng rất sợ Đường Liệp xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cuống quýt hướng vị trí Đường Liệp phóng đi. Khi nàng đi tới trước mặt Đường Liệp, không khỏi bị tình cảnh trước mắt làm thật sâu kinh hãi.

Nhìn thấy Đường Liệp đã xé nát quần áo trên người, toàn thân trần truồng đứng nơi đó, quanh thân tràn ra quang hoa mênh mông, có vẻ thập phần quỷ dị, Đường Liệp nghe được động tĩnh phía sau bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt tràn ngập vẻ tàn nhẫn điên cuồng, cổ họng hắn phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú: " Ta là ai?"

Mặc Vô Ngân theo bản năng lui ra sau một bước, nàng muốn nói ra tên của Đường Liệp, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt xuống.

" Ta rốt cuộc là ai?" Đường Liệp giận dữ hét, hắn đi nhanh tới trước người Mặc Vô Ngân.

Mặc Vô Ngân mẫn tuệ cảm thấy được trên người Đường Liệp ẩn chứa nguy hiểm thật lớn, trước khi Đường Liệp nhích lại gần nàng, nàng dùng năng lượng kích phát ngọn lửa trong tay, ở không gian phía trước hình thành một vách tường nóng rực, đem nàng và Đường Liệp cách ly ra.

Đường Liệp căn bản không có gì cố kỵ, người trần truồng nhảy vào bên trong vách tường nóng hổi, quanh thân hắn bao phủ một tầng năng lượng hình thành ẩn hình hộ giáp, liệt hỏa đối với da thịt của hắn không chút tổn hao gì.

Mặc Vô Ngân hoa dung thất sắc, không thể tưởng được Đường Liệp trong khoảng thời gian ngắn thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, công lực càng hơn trước nhiều, trong tích tắc không kịp suy nghĩ, rút ra đoản kiếm nhanh như tia chớp đâm hướng Đường Liệp, ý đồ ngăn cản Đường Liệp tiếp tục xông tới gần.

Đường Liệp phát ra một tiếng cười to điên cuồng, chuẩn xác không lầm bắt giữ cổ tay Mặc Vô Ngân, tay phải tung ra, tránh thoát lưỡi kiếm chụp lấy cổ tay Mặc Vô Ngân, thoáng dùng sức, cơ hồ bóp nát xương cổ tay Mặc Vô Ngân, Mặc Vô Ngân đau đớn khó nhịn, bất đắc dĩ buông ra đoản kiếm, nàng giơ lên tay trái, một đoàn sương khói màu lam hướng Đường Liệp phun đi, Đường Liệp làm như không nhìn thấy độc khói, dùng sức ép thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân lên vách tường, ánh mắt lạnh lùng nhìn trừng Mặc Vô Ngân, tê thanh nói: " Ta là ai?"

Mặc Vô Ngân nhìn thấy Đường Liệp thần trí thác loạn, trong lòng vừa sợ vừa vội, cũng hiểu được đây là thời điểm mấu chốt, nếu như mình nói ra tính danh Đường Liệp có lẽ hắn sẽ khôi phục trí nhớ dĩ vãng, nữ nhân quả nhiên là một động vật cực kỳ mâu thuẫn, vừa rồi Mặc Vô Ngân một lòng nghĩ muốn cứu Đường Liệp, nhưng tới thời điểm hiện tại, trong tiềm thức nàng lại sợ Đường Liệp khôi phục trí nhớ, chết sống không chịu mở miệng nói ra chân tướng.

Đường Liệp nhìn Mặc Vô Ngân, ánh mắt đang điên cuồng lại dần dần biến thành dâm tà, Mặc Vô Ngân run giọng nói: " Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?"

Đường Liệp gầm nhẹ nói: " Nếu không phải tiện nhân ngươi hại ta, ta như thế nào rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan? Hôm nay ta phải làm cho ngươi trả giá thật thảm trọng." Lúc này trong đầu hắn chỉ còn sự trả thù điên cuồng, thiện niệm trong lòng thế nhưng ở bất tri bất giác đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bàn tay xé mạnh áo của Mặc Vô Ngân, Mặc Vô Ngân thét lên chói tai, thân thể trắng nõn mềm mại lại hoàn toàn lõa lồ ngay trước mặt Đường Liệp.

Mặc Vô Ngân vừa thẹn lại vừa sợ, nàng dâng lên đùi ngọc hướng dưới hạ âm Đường Liệp đá mạnh, lại bị hai chân Đường Liệp kẹp lấy, Đường Liệp nhe răng cười nói: " Không ai có thể có lỗi với ta, ngươi sẽ hối hận đi vào thế giới này!" Hắn đột nhiên đem Mặc Vô Ngân áp ngã lên vách đá lạnh như băng, cực kỳ thô bạo xâm nhập vào thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân.

Mặc Vô Ngân phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, nước mắt bất lực tuôn trào trên hai gò má nàng, đối mặt với công lực đột nhiên gia tăng mãnh liệt trong thời gian ngắn của Đường Liệp, nàng thế nhưng không còn lực hoàn thủ, chỉ có tiếp thụ vận mệnh bị hắn lăng nhục. Màu máu tươi đỏ sẫm dọc theo đùi ngọc thon dài của Mặc Vô Ngân chậm rãi chảy xuống, nội tâm kiên cường của nàng dưới sự xâm lược thô bạo của Đường Liệp trở nên tan nát hoàn toàn, đối mặt Đường Liệp, nàng đã không biết là sự cừu hận hay là áy náy…

Tình huống điên cuồng giận dữ của Đường Liệp rốt cuộc phát tiết hết lên người của Mặc Vô Ngân, hắn dùng lực đẩy mạnh thân thể mềm mại của nàng ra, sự điên cuồng trong ánh mắt thoáng thu liễm.

Mặc Vô Ngân sắc mặt tái nhợt nhìn Đường Liệp, nàng bắt đầu oán hận chính mình, vì sao khi ở trước mặt Đường Liệp nàng đã mất đi năng lực đấu tranh, nàng tuy rằng không thể chống cự Đường Liệp, nhưng có thể giết chết chính mình đã bảo toàn bản thân trong sạch.

Đường Liệp nhìn ánh mắt tuyệt vọng bi thương của Mặc Vô Ngân, nhưng không hề cảm thấy áy náy, trong lòng cảm thấy một cảm giác khoái ý sau khi báo thù, đầu óc của hắn vẫn cứ lung tung như ma, những hình ảnh quái dị mạnh mẽ quay cuồng trong đầu hắn.

Mặc Vô Ngân gằn từng chữ: " Đường Liệp! Ta hận ngươi…"

Tựa như một làn sét đánh trúng thân hình Đường Liệp, hắn đột nhiên mở to hai mắt, nhìn phía Mặc Vô Ngân lẩm bẩm nói: " Ta là…" Thân hình hắn bỗng nhiên lay động một chút, thẳng tắp ngã xuống.

Mặc Vô Ngân nhìn Đường Liệp lại lâm vào trong hôn mê, nàng dùng quần áo đã bị xé rách che lại chỗ bí ẩn, rưng rưng đi tới bên người Đường Liệp, lú này là cơ hội tốt nhất cho nàng ám sát Đường Liệp rửa sạch vũ nhục, Mặc Vô Ngân nhặt lên đoản kiếm trên mặt đất, nhắm vị trí ngực Đường Liệp, nhiều lần muốn đâm xuống, nàng đột nhiên bỏ đoản kiếm sang một bên, che gương mặt lớn tiếng khóc lên.

Qua hồi lâu Mặc Vô Ngân mới dừng lại tiếng khóc, nàng quỳ lên, yên lặng nói: " Nữ hoàng bệ hạ…Vô Ngân không còn thân trong sạch, rốt cuộc không còn mặt mũi nào gặp ngươi…" Nàng nhặt lên đoản kiếm, trong lòng ôm ý niệm phải chết, đột nhiên hướng lên cổ hủy diệt.

Bàn tay Đường Liệp thình lình từ một bên chụp tới, nắm lấy cổ tay Mặc Vô Ngân, đoạt lại đoản kiếm, lạnh lùng nói: " Ngươi là đàn bà của ta, ta cho ngươi chết ngươi mới có thể chết!"

Mặc Vô Ngân căm tức nhìn Đường Liệp nói: " Ngươi là cầm thú!"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Mọi người cũng vậy, ngươi lại có tư cách gì nói ta?" Trong đầu hắn tuy vẫn hỗn độn thành một đoàn như cũ, nhưng theo lời vừa rồi của Mặc Vô Ngân, hắn biết mình chính là Đường Liệp không thể nghi ngờ.

Mặc Vô Ngân nhìn gương mặt điên cuồng lãnh khốc của Đường Liệp, không biết tại sao lại cảm thấy trái tim chợt băng giá, Đường Liệp trước mắt không hiểu vì sao tính tình đã đại biến, cùng với ngày xưa đã hoàn toàn khác hẳn, chính mình tuyệt đối không thể còn lòng nhân từ gì với hắn, nếu không chắc chắn lại gặp hắn nguy hại.

Đường Liệp lãnh khốc vô tình nói: " Mặc vào y phục của ngươi, nhìn xem chúng ta có cơ hội rời đi nơi này hay không."

Mặc Vô Ngân quật cường ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: " Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, chỉ cần ta nguyện ý, ta tùy thời cũng có thể lựa chọn chết đi."

Đường Liệp cười lạnh nói: " Ngươi có thể đi chết, nhưng ngươi đừng hy vọng xa vời có thể đào thoát khỏi lòng bàn tay của ta!" Ánh mắt của hắn tham lam nhìn lên ngọc thể của Mặc Vô Ngân: " Đối với ta mà nói, ngươi còn sống hay chết đi cũng không có gì phân biệt."

Mặc Vô Ngân không rét mà run, Đường Liệp ở trước mắt đã hoàn toàn lột xác thành một tên ma quỷ, nếu chính mình chết đi, rất khó cam đoan hắn sẽ không tiếp tục vũ nhục chính mình, trong lòng cảm thấy vô tận tuyệt vọng, nàng lần đầu tiên tỏ vẻ khuất phục nam nhân trước mặt.

Đường Liệp đi nhanh đến cuối động đá, ý đồ tìm ra thông lộ nơi này.

Mặc Vô Ngân lạnh lùng nhìn Đường Liệp hành động, nàng đã xem xét qua, bốn vách tường nơi này đều là rắn chắc, hẳn là không có thông lộ tồn tại.

Đường Liệp giơ cây đuốc nhìn đồ án chung quanh, thấp giọng lẩm bẩm: " Khẳng định có người đến qua nơi này, nhất định có thông lộ tồn tại." Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, nhìn thấy phía trên có đồ án hai mỹ nữ bay lên trời, thầm nghĩ trong lòng: " Không chừng thông lộ ngay tại bên trên." Lúc này thân thể hắn đã hoàn toàn khôi phục bình thường, tiềm vận nội lực chỉ cảm thấy trong cơ thể tràn ngập lực lượng, so với ngày xưa càng tốt hơn, thấp giọng nói: " Ngươi nhanh hơn một chút!" Hắn nhảy dựng lên tại chỗ, quyền phải thật mạnh giã lên đỉnh vách đá, vách đá bị Đường Liệp giã mạnh hoàn toàn vỡ ra tung tóe, trong lúc nhất thời bụi mù tràn ngập, hòn đá vỡ vụn từ phía trên trút xuống.

Mặc Vô Ngân lạnh lùng nhìn Đường Liệp hành động, biểu tình trên mặt cực kỳ đạm mạc. Vừa rồi nàng sở dĩ sơ sẩy thông đạo này, đều là bởi vì quan tâm cho Đường Liệp, nghĩ đến đây trong lòng bất giác chấn động, ta vì sao phải quan tâm cho hắn? Lẽ ra nên hận hắn mới đúng.

Sau khi bụi mù tán đi, phía trên quả nhiên hiện ra một cửa động có đường kính hẹp chừng một thước, Đường Liệp không khỏi đắc ý cười nói: " Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta."

Hắn vươn tay về phía Mặc Vô Ngân, Mặc Vô Ngân ngược lại lui về phía sau một bước, Đường Liệp tràn ngập uy hiếp nói: " Có muốn ta ôm ngươi đi lên hay không?"

Mặc Vô Ngân có khi nào phải chịu qua ủy khuất như thế này, lặng yên cắn môi anh đào, tự đi tới dưới động khẩu, vốn định nhảy lên, lại chợt nhớ tới mình hiện tại áo rách quần mỏng, chẳng phải là tiện nghi cho hai mắt Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ngươi lên trước đi!"

Đường Liệp cười lạnh một tiếng, nhảy dựng lên, một tay bắt lấy vách đá, xoay người như chim diều hâu bay lên không gian phía trên, Mặc Vô Ngân cũng theo sau nhảy tới.

Trước mắt là một thông đạo hình vuông điêu khắc, mỗi một khoảng cách đều có đèn tường, cây tùng trên tay Đường Liệp đã tắt, hắn dùng năng lượng trong cơ thể đốt đèn, theo động tác của Đường Liệp, Mặc Vô Ngân đã nhìn ra Đường Liệp trong bất tri bất giác thế nhưng đã hoàn toàn đột phá một bước mới trong võ đạo, lúc nàng năng lực của hắn chỉ sợ đã tiến nhập vào nhất lưu cảnh giới. Nhưng mà đáng sợ chính là hiện tại Đường Liệp đã hoàn toàn đánh mất lý trí, hoàn toàn trở thành một ác ma, vừa rồi cường bạo mình chỉ có thể chỉ là mới bước đầu hắn làm xằng làm bậy, nghĩ đến đây Mặc Vô Ngân không rét mà run, thậm chí hối hận mới vừa rồi không hạ quyết tâm giết hắn, thế cho nên mới lưu lại mối họa thật lớn.

Hai bên thông đạo khắc đủ loại phù điêu, Mặc Vô Ngân lúc này tâm loạn như ma, làm sao còn có tâm tình đi lưu ý trạng huống chung quanh. Đường Liệp ở trong thông đạo cứ đi một chút lại dừng, đối với nội dung phù điêu xem vô cùng chuyên chú.

Mặc Vô Ngân mấy lần muốn ở phía sau Đường Liệp đánh lén, lại thủy chung không có xuống tay.

Đường Liệp vốn luôn luôn tập trung tinh thần nhìn phù điêu trên vách tường bỗng nhiên mở miệng nói: " Ngươi không phải là rất muốn giết ta?"

Mặc Vô Ngân rưng rưng nói: " Phải!"

Đường Liệp cười lạnh chuyển mặt qua, dung mạo của hắn ở trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến hóa kinh người, chính xác nói, dung mạo của hắn đang từng chút khôi phục, theo trên mặt hắn đã nhìn thấy được vẻ anh tuấn đặc thù của ngày xưa, xem ra không cần thời gian lâu lắm, hắn có thể hoàn toàn khôi phục dung mạo ngày trước.

Mặc Vô Ngân nhìn gương mặt quen thuộc này của Đường Liệp, trong nội tâm lại dâng lên vô hạn cừu hận.

Đường Liệp kề sát mặt nàng: " Ta thủy chung cũng không hiểu được, ngươi vì sao phải hận ta như vậy?"

" Ta hận một người chưa bao giờ cần nói lý do!"

Đường Liệp nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, vẻ tươi cười sáng lạn như mặt trời này ở trong mắt Mặc Vô Ngân lại nói lên sự khủng bố không thể diễn tả bằng lời.

" Lại đây!" Đường Liệp thấp giọng mệnh lệnh.

Mặc Vô Ngân căm tức nhìn Đường Liệp nói: " Ngươi còn dám đụng vào ta, ta liền chết ở trước mặt của ngươi."

Đường Liệp bộc phát ra một trận cười to điên cuồng, không đợi Mặc Vô Ngân làm ra phản ứng, thân hình hắn đã quỷ mị đến gần Mặc Vô Ngân, đột nhiên đem nàng đè lên mặt đất, Mặc Vô Ngân liều mạng muốn đẩy thân hình Đường Liệp ra, nhưng phản kháng của nàng lại khơi dậy dục vọng sâu thẳm của Đường Liệp, hơi thở thơm mùi đàn hương của Mặc Vô Ngân tỏa ra khi nàng hung hăng cắn lên bả vai Đường Liệp, trong miệng nàng phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ. Đường Liệp không thể nghi ngờ đã trở thành một ác ma, mà ác ma này do chính một tay nàng tạo thành, Mặc Vô Ngân bi ai nghĩ đến, có lẽ ông trời đang trừng phạt nàng, chính mình đã tạo ra chén rượu khổ này nên chỉ có chính mình phải nuốt vào.

Nhưng làm cho Mặc Vô Ngân không chịu nổi chính là, theo động tác điên cuồng của Đường Liệp nàng lại cảm thấy một sự sung sướng chưa bao giờ có, nàng kiệt lực khống chế chính mình, sợ bị Đường Liệp cảm nhận được phản ứng vi diệu bên trong cơ thể của mình. Nhưng nhiệt độ cơ thể nàng không ngừng bay lên vẫn đang bại lộ bí mật của nàng.

Đường Liệp kề sát tai nàng nhẹ giọng nói: " Tiện nhân, ngươi không phải là đang rất thích?" Trong lúc đang lăng nhục thân thể của Mặc Vô Ngân, đồng thời hắn vẫn không quên giẫm đạp lên linh hồn của nàng.

Mặc Vô Ngân há miệng hướng lỗ tai Đường Liệp táp tới, lại bị miệng của Đường Liệp chặn lại, nàng dùng sức cắn môi Đường Liệp, thẳng đến cảm giác được mùi vị của máu tươi, Đường Liệp lại vẫn như cũ điên cuồng cười lớn, hắn dùng đầu lưỡi dùng sức tách mạnh hàm răng Mặc Vô Ngân, tựa hồ không chút nào sợ hãi nàng sẽ cắn đứt đầu lưỡi hắn.

Cùng với máu tươi chảy ra chính là nước mắt của Mặc Vô Ngân, ý chí của nàng dưới sự tàn phá điên cuồng của Đường Liệp hoàn toàn hỏng mất, nàng bắt đầu lớn tiếng khóc, đầu lưỡi Đường Liệp thừa dịp hư mà xâm nhập vào bên trong miệng nàng, bừa bãi quyện lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

" Ngươi thuộc về ta!" Đường Liệp mở ra chiếc miệng đầy máu tươi âm trầm nói ra những lời này…

Mặc Vô Ngân giống như hoa lê sau cơn bão tố, quỳ gối lẳng lặng ngồi dựa vào tường, ánh mắt của nàng không có hận cũng không có yêu, còn lại chỉ có tuyệt vọng.

Đường Liệp phát tiết xong dục vọng bạo ngược trong nội tâm, dương dương tự đắc tiếp tục xem xét phù điêu trên tường, tựa hồ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Mặc Vô Ngân.

Mặc Vô Ngân nước mắt đã chảy khô, nàng lặng yên đổ ra một viên thuốc màu lam trong bình ngọc, yên lặng đưa lên miệng, lại không nghĩ rằng Đường Liệp lại cách không bắn ra một đoàn vầng sáng, đem viên thuốc đánh thành bột mịn.

Mặc Vô Ngân tràn ngập oán niệm nhìn phía Đường Liệp: " Vì sao không cho ta chết?"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Trước khi ta làm rõ ràng bản thân mình là ai, ngươi không thể chết được!" Hắn chỉ về phía trước nói: " Về phía trước một dặm sẽ có ba cánh cửa đá, theo cửa bên trái có thể rời đi nơi này."

Mặc Vô Ngân ngạc nhiên nhìn hắn, Đường Liệp mỉm cười nói: " Phù điêu hai bên vách tường hợp nhau là một bức bản đồ đầy đủ." Nguyên lai hắn sớm theo phía trên phù điêu nhìn thấu ra bí mật trong đó, khó trách hắn lại nhìn chuyên chú như thế.

Mặc Vô Ngân trong mắt tràn ngập mê võng, lúc nàng Đường Liệp làm cho nàng không nghĩ ra, hắn đến tột cùng biến thành một người như thế nào?

Ánh mắt Đường Liệp dừng trên ngọc thể Mặc Vô Ngân, đột nhiên toát ra ý thương hại tiếc hận, nhẹ giọng nói: " Ta cũng không muốn thương tổn ngươi, nhưng ngươi vì sao phải đối nghịch cùng ta?"

Mặc Vô Ngân chứng kiến trong hai mắt Đường Liệp tràn ngập mê loạn, biết ý thức của hắn vẫn còn trong trạng thái thác loạn, không dám đối diện với hắn, rất sợ lại lọt vào sự xâm phạm của hắn.

Đường Liệp chứng kiến Mặc Vô Ngân không để ý tới mình, vẻ mặt nhất thời chuyển lãnh, nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi hận ta? Ngươi tuy rằng không nói lời nào, ta biết trong lòng ngươi nhất định còn đang hận ta!"

Mặc Vô Ngân lạnh lùng nhìn thẳng Đường Liệp: " Đường Liệp! Ngươi sai lầm rồi, ta chỉ là đồng tình ngươi, một người ngay cả quá khứ mình là ai? Ngay cả mình làm gì cũng không biết, sống ở trên đời này thật đáng buồn như thế nào, ngươi tra tấn ta như vậy, đơn giản là muốn làm tỉnh lại trí nhớ của mình, chỉ tiếc ngươi vẫn nghĩ không ra, vẫn đang hoàn toàn không biết gì cả về mình…"

" Câm mồm!" Đường Liệp tựa như một đầu hùng sư nổi giận, đột nhiên một chưởng đánh vào mặt Mặc Vô Ngân, gương mặt không tỳ vết của nàng nhất thời hiện lên dấu tay sưng đỏ, máu tươi dọc theo môi của nàng chảy ra. Trong lòng của nàng ngược lại lại bình tĩnh lên, buồn bã cười nói: " Trừ bỏ đánh đàn bà, ngươi còn có thể làm cái gì? Đường Liệp! Ngươi tuy rằng biết tên của mình, nhưng ngươi căn bản không nhớ nổi chuyện gì của chính mình!"

Đường Liệp mắt hổ trợn lên, bàn tay ách ngay cổ họng Mặc Vô Ngân, trong ngực hắn phập phồng kịch liệt, hồi lâu mới chậm rãi buông tay xuống, thấp giọng nói: " Ngươi là nữ nhân, ta không đánh ngươi!" Hắn thất tha thất thểu đi về phía trước, thẳng đến khi thân hình hoàn toàn ẩn vào bóng tối, mới bộc phát ra tiếng tru khàn cả giọng.

Mặc Vô Ngân rốt cuộc hướng Đường Liệp đi đến, khi nàng nhìn thấy Đường Liệp, Đường Liệp đang dùng đầu của mình đập mạnh vào vách đá. Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại chua xót khôn kể, thống khổ của Đường Liệp, thống khổ của chính nàng, tất cả đều do một tay nàng tạo thành, nàng lại có tư cách gì đi oán hận Đường Liệp.

Đường Liệp bỗng nhiên xoay người, đột nhiên đem thân thể mềm mại của Mặc Vô Ngân ôm vào lòng, Mặc Vô Ngân vừa định phản kháng, lại cảm giác được khuôn mặt Đường Liệp đã đẫm nước mắt, cả người nàng trong nháy mắt mềm nhũn xuống, cứ như vậy mặc cho Đường Liệp ôm, qua hồi lâu, mới nghe được Đường Liệp nói: " Thực xin lỗi…ta không nghĩ…nhưng ta không khống chế được chính mình…"

Mặc Vô Ngân đôi mắt đẹp đã ươn ướt, trong bóng tối nàng cảm thụ được nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của Đường Liệp, chẳng biết tại sao, đối với hết thảy những gì hắn làm cũng không dậy nổi chút cừu hận nào.

" Ta sẽ giúp ngươi…" Mặc Vô Ngân thanh âm tuy rằng rất nhỏ lại tràn ngập quyết tâm cùng với dũng khí.

Đường Liệp gắt gao ôm chặt Mặc Vô Ngân, quần áo hai người đã không thể che đậy thân thể, da thịt áp chặt vào nhau, Đường Liệp bất giác lại có phản ứng sinh lý, Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Ngươi cần đáp ứng ta, không thể đối đãi thô bạo với ta như vậy nữa."

Đường Liệp yên lặng gật đầu, quả nhiên buông ra Mặc Vô Ngân, thấp giọng nói: " Chúng ta rời đi nơi này trước."

Hai người tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên cách đó không xa nhìn thấy ba cửa đá, dựa theo hiểu biết của Đường Liệp về bản đồ, đẩy ra cửa đá bên trái, cửa đá này thiết kế có chút xảo diệu, từ bên trong không thể đẩy ra ngoài, chỉ có thể đẩy vào trong.

Vừa mới đi vào cửa đá, cửa đá liền chậm rãi khép lại, thắp sáng ánh nến hai bên thông đạo phía trước, đây là một thông đạo bằng đá. Trong thông đạo là một con đê hẹp hòi, chỉ có thể cho một người thông qua, tinh thần Đường Liệp lúc này đã bình tĩnh rất nhiều, chậm rãi đi lên con đê, Mặc Vô Ngân đi phía sau hắn, tận cuối là một tòa thai cao, bên trên tu kiến một nhà đá nho nhỏ, đi vào trong phát hiện đây là một phòng trữ tàng nho nhỏ, bên trong đầy đủ binh khí lẫn quần áo. Đối với Mặc Vô Ngân mà nói là sự phát hiện thật đáng vui mừng, ít nhất không cần cả người mãi trần trụi đối mặt Đường Liệp, thời khắc lo lắng hắn đối với mình xâm phạm.

Hai người đều tự lựa chọn quần áo để thay, Đường Liệp lại lấy một cây trường đao trên giá binh khí. Mặc Vô Ngân lúc này mới lưu ý quần áo thêu thật tinh mỹ, theo đồ án có thể thấy được là đến từ hoàng thất, thầm nghĩ: " Chẳng lẽ nơi này tương thông cùng Ôn Tuyền Cung?"

Đường Liệp tay nắm trường đao, trong đôi mắt lại toát ra vẻ mặt thô bạo, từ khi thức tỉnh lại, định lực của hắn trở nên càng ngày càng kém, cảm xúc dễ dàng sẽ sinh ra dao động.

Mặc Vô Ngân mẫn tuệ cảm thấy được tâm tình biến hóa của Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ngươi có phải là rất thống khổ?"

Đường Liệp dùng sức gật đầu, ánh mắt dã thú gắt gao nhìn thẳng Mặc Vô Ngân.

Mặc Vô Ngân trong lòng run lên, biết Đường Liệp lại không thể khống chế tâm tình thô bạo của mình, nàng nhẹ giọng nói: " Ngươi không phải vẫn hỏi ta chuyện đã qua sao?"

Đường Liệp gật đầu, kiệt lực khống chế tinh thần của mình.

" Ngươi là một người tốt!"

Đường Liệp ngạc nhiên mở to hai mắt, hắn là một người tốt, những lời này tựa như tiếng sét trên trời đánh thẳng rung động nội tâm của hắn, với hành động của hắn, hắn lại là một người tốt sao? Đường Liệp ha ha cười lên điên cuồng: " Ta là người tốt? Ai mới tin? Ta là người tốt, ngươi vì sao phải giết ta? Chẳng lẽ ngươi là người xấu?"

Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng gật đầu, kỳ thật tốt xấu thiện ác há có thể chỉ dùng một câu đơn giản để mà khái quát.

Đường Liệp rốt cuộc khống chế được nội tâm nóng nảy của mình, thấp giọng nói: " Dọc theo con đường này hẳn là có thể đi ra ngoài." Hắn đi nhanh về phía trước, đi không bao xa, liền nhìn thấy được những bậc thang.

Mặc Vô Ngân nhỏ giọng nhắc nhở: " Nơi này rất có thể là mật đạo của Ôn Tuyền hành cung, chúng ta từ nơi này đi ra rất có thể bị bọn họ xem thành thích khách."

Đường Liệp gật đầu, lúc này bộ dáng của hắn đã cơ bản khôi phục như lúc ban đầu, chỉ tiếc bản thân không thể nhìn thấy, Mặc Vô Ngân nhìn thấy bộ dáng của hắn, biết độc tố trong cơ thể Đường Liệp đã bị hắn tống ra ngoài ít nhất tám phần, trong lòng mất mác rất nhiều nhưng lại cảm thấy một chút thoải mái.

Phía trước đã đến cuối, trên vách phù điêu có một đồ án hình rồng thật lớn, Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân liếc mắt nhìn nhau, Đường Liệp thấp giọng nói: " Hai tay đồng thời ấn lên hai mắt rồng, hẳn là có thể mở ra phiến cửa đá này." Hai tay của hắn đồng thời ấn lên, hai mắt rồng quả nhiên thụt vào, cửa đá chậm rãi hướng ra ngoài mở ra.

Đường Liệp dẫn đầu đi ra cửa đá, lại bước vào trong suối nước, đưa mắt nhìn về phía trước, đã thấy phía trước mơ hồ lộ ra ánh trăng, Mặc Vô Ngân theo sau đi ra, Đường Liệp thấp giọng nói: " Bên người có người tuần tra, chúng ta cần cẩn thận rồi."

Mặc Vô Ngân nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe được tiếng động gì, xem ra sau khi Đường Liệp trải qua kiếp nạn lần này, công lực tiến nhanh, hơn xa mình tưởng tượng.

Đường Liệp bỗng nhiên cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc tới gần, hắn theo bản năng dừng bước, cẩn thận lắng nghe. Lại nghe bên ngoài có một thanh âm mềm mại quyến rũ nói: " Các ngươi đi ra, ta muốn một mình ở trong này yên lặng một chút."

Trong lòng Đường Liệp cảm thấy tò mò, cẩn thận thưởng thức thanh âm kia, lại không nghĩ nổi đã gặp qua nơi nào, lặng yên đi về phía trước vài bước, vị trí của bọn họ là ở trong bụng một tòa núi giả trong hoa viên, xuyên thấu qua kẽ hở núi đá có thể nhìn thấy một nữ lang dáng người mạn diệu đang đứng trong bụi hoa, nhìn lên trăng sáng ngơ ngác xuất thần.

Mặc Vô Ngân cũng đi tới bên người Đường Liệp, ghé vào khe hở nhìn lại, nàng nhỏ giọng nói: " Trưởng công chúa Huyền Tư Linh!"

Đường Liệp tràn ngập mê võng nói: " Huyền Tư Linh?" Hắn tuy rằng đã sớm nghe nói qua tên của Huyền Tư Linh, nhưng lại không có ấn tượng gì đối với dung mạo của nàng, trong lòng đã có loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy được giữa mình và Huyền Tư Linh có loại quan hệ cực kỳ mật thiết.

Mặc Vô Ngân mặc dù có thân phận đặc sứ, nhưng ở thời điểm này cũng không cách hiện thân gặp mặt trưởng công chúa Huyền Tư Linh.

Đường Liệp thầm nghĩ trong lòng: " Nàng này giơ tay nhấc chân lại toát ra một cỗ hương vị phong tao liêu người, nếu có thể đem nàng thần phục tất nhiên sẽ có một tư vị khác.

Mặc Vô Ngân nhìn thấy ánh mắt đột nhiên trở nên dâm tà, âm thầm kinh hãi, nàng đối với tính tình lúc này của Đường Liệp đã thập phần hiểu biết, biết Đường Liệp một khi sinh ra ngạt niệm sẽ không tiếc hết thảy trả giá mà đi làm, nàng ngăn trở đường đi của Đường Liệp, thấp giọng nói: " Ngươi không thể làm sai nữa!"

Đường Liệp hừ nhẹ một tiếng, muốn đem Mặc Vô Ngân đẩy ra, lại đột nhiên cảm thấy một trận nguy cơ khó hiểu, nắm lấy đầu vai Mặc Vô Ngân kéo ôm vào lòng, bàn tay chặn lại môi anh đào của Mặc Vô Ngân, hạ giọng nói: " Không được lên tiếng…"

Mặc Vô Ngân chứng kiến Đường Liệp khẩn trương như thế, trong lòng dự đoán được có chuyện không tầm thường phát sinh, mắt đẹp dùng sức chớp chớp, ý bảo Đường Liệp buông tay ra.

Ánh trăng bên ngoài đột nhiên phai nhạt xuống, một hắc bào nhân tựa như quỷ mị từ không trung lặng yên không một tiếng động đáp xuống bên trong hoa viên.

Trưởng công chúa Huyền Tư Linh cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vầng trăng tròn trên không trung, lạnh nhạt nói: " Nếu muốn tới, ngươi vì sao không dám quang minh chính đại tiêu sái tiến vào?"

Hắc y nhân chậm rãi bỏ xuống mặt nạ màu bạc, lại chính là Huyền Vũ quốc đại tướng quân Á Đương Tư, vẻ mặt hắn dị thường ác liệt, chậm rãi đi vào bên người Huyền Tư Linh, thấp giọng nói: " Có tin tức bọn họ hay không?"

Huyền Tư Linh lạnh lùng nói: " Sống không gặp người, chết không thấy xác!"

Á Đương Tư cả giận nói: " Thật sự là buồn cười, loại thời điểm này như thế nào lại xuất hiện ra chuyện đó."

Huyền Tư Linh châm chọc nói: " Nếu không phải ngươi nghĩ ra phải ký kết minh ước tại Ôn Tuyền cung, làm sao sinh ra chuyện này?"

Á Đương Tư thấp giọng than thở: " Huyền Diên tên vô liêm sỉ kia đột nhiên thay đổi, không muốn cùng Hải tộc ký kết minh ước, không biết tên vô liêm sỉ này lại đánh ra chủ ý gì!"

Đường Liệp và Mặc Vô Ngân đều cả kinh, nguyên lai Huyền Vũ quốc phân tranh nội bộ lại phức tạp như thế, xem ra lần này cùng Hải tộc ký hẹn là ý của trưởng công chúa Huyền Tư Linh, mà người lãnh đạo mặt ngoài lại là Huyền Diên.

Huyền Tư Linh nói: " Sự tình tới loại tình trạng này, tức giận người khác thì có gì tác dụng, hay là mau chóng nghĩ ra phương pháp giải quyết."

Á Đương Tư âm trầm nói: " Huyền Diên chẳng qua là một tên phế vật, làm chuyện này chỉ sợ có kỳ nhân khác!"

Huyền Tư Linh đôi mày thanh tú cau lại: " Người nào?"

Á Đương Tư hai tay đỡ lấy vai của Huyền Tư Linh, mũi kề sát trán nàng, thật sâu hít hương thơm trên người nàng, thấp giọng nói: " Ngươi có cảm thấy được Tư Mã Thái cùng Phổ Long Khải có chút không đúng?"

Huyền Tư Linh giãy mở cánh tay Á Đương Tư, đi về phía trước một bước.

Trong đôi mắt thâm thúy của Á Đương Tư hiện lên một tia phẫn nộ, vẻ mặt của hắn lại vẫn như nước giếng không dao động, bình tĩnh nói: " Phổ Long Khải sau khi rời đi Thủy Tinh Thành thì gặp tai nạn trên biển, ngươi có từng nghe qua?"

Huyền Tư Linh hờ hững nói: " Ta đối với chuyện của hắn không có gì hứng thú."

Á Đương Tư thấp giọng nói: " Tư Mã Thái cùng Phổ Long Khải là bằng hữu nhiều năm, nhưng gần đây lại trở nên như gần như xa, Phổ Long Khải thậm chí bắt đầu sinh ra ý thoái ẩn."

Huyền Tư Linh lạnh lùng nói: " Cáo già này nguyện lui thì cho lui, đỡ phải lưu lại chướng mắt."

Á Đương Tư lắc đầu nói: " Cuối cùng ta cảm giác có chút không đúng, có lẽ Phổ Long Khải phát hiện được bí mật của Tư Mã Thái…"

Huyền Tư Linh không khỏi nở nụ cười: " Ngươi vẫn luôn vô cùng cảnh giác Tư Mã Thái, một khi đã như vậy tại sao không dứt khoát trừ bỏ hắn?"

Á Đương Tư nói: " Nếu hết thảy đơn giản được như lời trưởng công chúa thì tốt lắm rồi."

Huyền Tư Linh chậm rãi quay đầu lại nhìn qua, nhìn thẳng hai mắt Á Đương Tư nói: " Ngươi tính toán làm sao bây giờ?"

Á Đương Tư nói: " Vô luận Hải tộc đặc sứ sống hay chết đối với chúng ta đều không có gì tổn thất."

Huyền Tư Linh nhướng đôi mày thanh tú, nàng cũng không hiểu được dụng ý đích thực của Á Đương Tư.

Á Đương Tư hạ giọng nói: " Chuyện này chúng ta có thể đổ lên người của Phổ Long Khải, lợi dụng cơ hội lần này đưa hắn diệt trừ!"

Đường Liệp hít một ngụm lãnh khí, không thể tưởng được Á Đương Tư lại ác độc như thế, Mặc Vô Ngân tuy sớm thấy việc tranh đấu trong cung đình đã nhiều nhưng không ngạc nhiên, lại là nhớ tới mình lại trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu tranh chính trị của nội bộ Huyền Vũ đế quốc, trong lòng cũng là phi thường phẫn nộ.

Á Đương Tư nói: " Diệt trừ Phổ Long Khải chỉ là bước kế hoạch đầu tiên của chúng ta, diệt trừ Huyền Diên cùng với Tư Mã Thái mới là mục đích cuối cùng của chúng ta…" Hắn bỗng nhiên dừng lại lời nói, bỗng nhiên lách qua thân hình, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng phương hướng núi giả, lạnh lùng nói: " Các ngươi tránh ở nơi đó đã lâu rồi, chẳng lẽ không bực mình sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status