Y quan cầm thú

Chương 110: Cảm tình kỳ quái


Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân sóng vai mà đi, không có gì trao đổi lẫn nhau.

Mặc Vô Ngân bỗng nhiên dừng chân lại, nhẹ giọng nói: " Chúng ta chia tay ở đây đi!"

Đường Liệp yên lặng nhìn Mặc Vô Ngân, hắn cũng không muốn cho nàng đi, lại không nghĩ ra lý do gì giữ nàng lại, hồi lâu mới nói: " Tách ra đối với chúng ta mà nói là chuyện rất nguy hiểm."

Mặc Vô Ngân lạnh nhạt cười nói: " Trên đời này đã không còn chuyện gì đáng cho ta sợ hãi."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Thủy Đại Nhân chỉ sợ không bỏ qua cho ngươi." Hắn nhớ tới việc Huyền Băng hiền giả có thể nhìn thấy ra Mặc Vô Ngân đã không còn thân hoàn bích, Thủy Đại Nhân khẳng định cũng có thể nhìn ra, làm nữ hoàng nàng tuyệt sẽ không cho phép nữ nhân của mình bị người khác làm bẩn, huống chi cái chết của Hạ Ngôn Băng khẳng định sẽ đổ hết lỗi lên trên người của Mặc Vô Ngân.

Mặc Vô Ngân đã lặng yên hướng phương xa đi đến, Đường Liệp bỗng nhiên cảm thấy nếu hôm nay như vậy tùy ý cho nàng rời đi, chỉ sợ kiếp này sẽ không còn được gặp lại nàng. Hắn dũng cảm vọt đi lên, ôm lấy bàn tay Mặc Vô Ngân, gằn từng chữ: " Ở trong lòng ngươi đến tột cùng là ta quan trọng hơn hay là Thủy Đại Nhân quan trọng hơn?"

Mặc Vô Ngân chưa từng nghĩ Đường Liệp sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, gương mặt nóng lên, thấp giọng nói: " Ta đối với nữ hoàng là áy náy, đối với ngươi lại là cừu hận…" Những lời này nói ra thật vô lực, ngay cả chính nàng cũng không thể tin tưởng.

Đường Liệp từng bước ép sát nói: " Ngươi đối với ta chẳng lẽ không có một chút tình yêu?"

Mặc Vô Ngân kinh ngạc nhìn Đường Liệp, tên cả gan làm loạn này vậy mà cũng dám hỏi ra lời như vậy, nhớ tới việc ác Đường Liệp đã làm với chính mình, Mặc Vô Ngân trong lòng không khỏi cứng rắn lên, nàng lạnh lùng nói: " Không có, ta như thế nào sinh ra cảm tình đối với một người đã lăng nhục ta? Ta và ngươi chỉ có cừu hận…không có gì khác…"

Đường Liệp đột nhiên kéo nàng vào lòng, cúi đầu xuống, miệng hôn lên môi anh đào của nàng, Mặc Vô Ngân phẫn nộ dùng nắm tay hung hăng đánh vào người Đường Liệp, nhưng nắm tay càng lúc càng nhẹ, cuối cùng lại ôm thắt lưng to lớn của Đường Liệp, Đường Liệp hôn thật nhiệt tình nóng rực, lại không giống như ngày trước dã man cùng thô bạo, tựa như gió xuân an ủi trái tim bị thương, lòng u oán của Mặc Vô Ngân bị hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt của Đường Liệp.

Đường Liệp nhẹ giọng nói: " Ta yêu nàng!"

Mặc Vô Ngân rưng rưng nói: " Ngươi không có tư cách nói ba chữ đó!"

" Ta yêu nàng!" Đường Liệp gắt gao ôm chặt Mặc Vô Ngân, không cho nàng cơ hội giãy ra.

" Thương hại ta?" Mặc Vô Ngân đã rơi lệ đầy mặt.

Đường Liệp lắc đầu nói: " Theo thời khắc nàng định hy sinh sinh mệnh vì ta, ta biết kiếp này ta phải lưu nàng ở lại bên cạnh ta, ta tuy rằng thương tổn qua nàng, nhưng ta tin tưởng cho dù lúc ta bị mê loạn thần trí, cũng muốn được đến nàng, đó là do bản tính của ta thể hiện."

Lời của hắn không có đạo lý gì, nhưng Mặc Vô Ngân lại vô cùng cảm động, Đường Liệp hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: " Cho ta một cơ hội, làm cho ta chứng minh chân tình của mình, được không?"

Mặc Vô Ngân dùng sức mím chặt môi, rốt cuộc gục đầu vào trong lòng Đường Liệp lớn tiếng khóc lên.

Nữ nhân dù kiên cường thế nào cũng có một mặt nhu tình, khi Đường Liệp chinh phục thân thể Mặc Vô Ngân, làm sao lại không chinh phục nội tâm của nàng.

" Ta cùng với Thủy Đại Nhân, nàng yêu người nào nhiều hơn?" Lúc đêm tối nghỉ trong rừng rậm, Đường Liệp đột nhiên hỏi vấn đề này.

" Chán ghét!" Đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng dừng trên đầu vai Đường Liệp, sau đó thân thể mềm mại rúc vào trên người của hắn, nội tâm nhộn nhạo một loại hạnh phúc chưa từng có từ khi chào đời tới nay, đáp án đã viết lên gương mặt của nàng.

Mặc Vô Ngân đưa con chim đã nướng chín đưa cho Đường Liệp, nhìn bộ dáng ăn ngốn ngấu như lang như hổ của hắn, trên mặt nàng hiện ra tia mỉm cười, nguyên lai yêu một người lại có thể được hạnh phúc như thế.

Đường Liệp xé một cái cánh đưa cho Mặc Vô Ngân, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, cảm thán nói: " Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chỉ tiếc chúng ta phải lẩn trốn trong sự đuổi giết."

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Huynh cho là đế quốc võ sĩ còn có thể tiếp tục truy kích chúng ta sao?"

Đường Liệp gật đầu: " Nhất định sẽ!"

" Vì sao thấy được?"

Đường Liệp thở dài nói: " Muội có tin hay không, ta là Thánh Long Kỵ Sĩ trong truyền thuyết?"

Mặc Vô Ngân nhìn kỹ Đường Liệp, gật đầu nói: " Ta tin!"

Đường Liệp ngạc nhiên nói: " Ta làm sao giống a?"

Mặc Vô Ngân nói: " Trên người của huynh có rất nhiều chỗ không giống người thường, nói thí dụ mấy ngày nay chúng ta gặp nhiều kinh hiểm, lại thủy chung có thể hóa hiểm thành an, lại như trước ta hận huynh đến mức muốn cắn từng miếng thịt trên người huynh xuống, nhưng hiện tại ta lại đối với huynh ngoan ngoãn phục tùng nói gì nghe nấy."

Đường Liệp cười ha ha, ôm Mặc Vô Ngân khiêu khích nói: " Muội muốn cắn ta thì cứ việc cắn, vô luận cắn thế nào cũng được."

Mặc Vô Ngân chứng kiến bộ dáng dâm tà của hắn, hung hăng nhéo lên đùi hắn một cái, nhẹ giọng quát lên: " Huynh là dâm tặc!"

Trong lòng Đường Liệp rung động, bàn tay thò vào trong người Mặc Vô Ngân, lại bị nàng bắt lấy cổ tay: " Huynh không thể đối với ta giống như trước kia." Sự thô bạo của Đường Liệp làm tâm lý của nàng lưu lại bóng ma, nhất thời khó thể hủy diệt.

Đường Liệp biết suy nghĩ trong lòng nàng, quả nhiên giữ khuôn phép rút tay về.

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Cho ta một chút thời gian được ko?"

Đường Liệp mỉm cười gật đầu.

Mặc Vô Ngân nói: " Đường Liệp, lệnh bài Mặc Thị Cự Tử Lệnh của huynh từ nơi nào mà có?"

Đường Liệp nghe nàng nhắc nhở tháo Cự Tử Lệnh bên hông xuống, đưa cho Mặc Vô Ngân nói: " Muội nhận được nó?"

Mặc Vô Ngân gật đầu nói: " Đây là tượng trưng quyền lực tối cao của Mặc thị, tất cả môn nhân đều phải nghe theo hiệu lệnh của nó."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Muội cũng là truyền nhân Mặc thị?"

Mặc Vô Ngân nói: " Tổ tiên của ta là Mặc thị, chẳng qua bởi vì một nguyên nhân, bị Mặc môn trục xuất, nhưng ta chưa bao giờ quên chính mình vẫn là môn nhân Mặc thị."

Đường Liệp nói: " Mặc Thị Cự Tử Lệnh là do sư phụ ta Mặc Cô Uyên lão tiên sinh lúc chia tay tặng cho ta, ta cũng không biết nó có ý nghĩa như vậy."

Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng nhấn xuống hai điểm vị trí ở giữa chữ Mặc trên Cự Tử Lệnh, Cự Tử Lệnh tách ra ở giữa, Đường Liệp kinh ngạc nhìn tới, phát hiện trong Cự Tử Lệnh trống, trong đó cất giấu một tấm vải cẩm bạch, Mặc Vô Ngân mở ra, bên trên là một bản đồ, trong đó có dấu hiệu bằng chữ triện nhỏ.

Đường Liệp nhìn bản đồ này giống như đã từng quen biết, kiệt lực nhớ lại, thì ra bản đồ này với trong Vô Ưu Cung mà hắn nhìn thấy có vài phần tương tự, hình như vô cùng giống nhau.

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Xem ra sư phụ huynh là muốn cho huynh ngày sau đi tìm ông ấy, bức bản đồ này đã ghi rõ phương hướng."

Nội tâm Đường Liệp một trận kích động, thấp giọng nói: " Không biết lão nhân gia có bình an hay không."

Mặc Vô Ngân chỉ bản đồ nói: " Chúng ta đi phương bắc chắc chắn thông qua nơi này, vừa vặn có thể đi thăm lão nhân gia."

Mặc Vô Ngân chẳng những giỏi dùng độc, thuật dịch dung cũng là sở trường, ở trên trấn nhỏ mua vật phẩm, thông qua diệu thủ của nàng, đem Đường Liệp cùng mình hóa trang thành một đôi vợ chồng già, Đường Liệp mua bộ xe ngựa trong trấn nhỏ với lương khô cần thiết, hết thảy sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hai người hướng tây bắc khởi hành.

Đường Liệp nhìn bộ dáng của mình trong kính, nhịn không được cười nói: " Hiện tại là cái dạng này, ngay cả chính mình cũng không nhận ra được."

Mặc Vô Ngân mỉm cười nói: " Thuật dịch dung cũng giống như võ công, cũng có phân cao thấp, thuật dịch dung cảnh giới cao nhất, chẳng những hình dung thay đổi, hơn nữa bản thân mình còn hiểu rõ, khí chất, thậm chí từng cử động, cũng đã hoàn toàn khác hẳn."

Đường Liệp gật đầu nói: " Xem ra một người dịch dung giỏi cũng là một nghệ nhân vĩ đại."

Thể lực Mặc Vô Ngân khôi phục chậm hơn Đường Liệp rất nhiều, mấy ngày liền bôn ba đã làm cho nàng cảm thấy mỏi mệt, nhẹ giọng nói: " Ta có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, vất vả huynh."

Đường Liệp săn sóc dìu nàng nằm xuống, lại tự tay đắp chăn cho nàng, trong lòng Mặc Vô Ngân dâng lên một mảnh ấm áp.

Một đường đi không ít những đoàn võ sĩ đế quốc đi ngang qua, xem ra trưởng công chúa vẫn không có buông tha ý định truy kích bọn họ, may mắn thuật dịch dung của Mặc Vô Ngân cực kỳ cao siêu, đám võ sĩ này đối với lão nhân đi đường cũng không hề sinh ra hoài nghi.

Đường Liệp chậm rãi thả lỏng cảnh giác, một bên khống chế xe ngựa, một bên nhàn nhã quan sát phong cảnh hai bên, hắn rốt cuộc có thể tỉnh táo lại, suy nghĩ đến tương lai của chính mình. Cùng với Huyền Diên nói chuyện thành thật thẳng thắn một lần, làm cho hắn hiểu được, thế lực Ma Đế Thu Thiện đã rót vào mỗi ngóc ngách của đại lục, thổi quét toàn bộ đại lục, chiến tranh đã hết sức căng thẳng.

Vô luận là sinh mệnh của Huyền Diên hay khả năng của hắn đã vô lực nắm được đại cục của quốc nội Huyền Vũ quốc, quyền lực Huyền Vũ quốc sắp rơi vào trong tay trưởng công chúa hay Tư Mã Thái, điều này sẽ làm cho Huyền Ba gặp phải sự khó khăn càng thêm ác liệt. Nhớ tới ánh mắt cô độc bất lực của Huyền Ba, Đường Liệp hận không thể lập tức bay đến bên cạnh nàng.

Phía sau một trận bụi mù tràn ngập, lại là một đội võ sĩ đế quốc từ phía sau chạy như bay đến, Đường Liệp theo bản năng cúi đầu xuống, khi đội ngũ đi thoáng qua, trong lúc vô ý hắn thoáng nhìn thấy một người trong đội ngũ, chính là Sùng Văn Hầu Chu Dực, Đường Liệp đối với người này từ trước tới nay không hề hảo cảm, biết hắn cũng là một trong những thân tín của thái tử Huyền Diên. Chứng kiến hắn gương mặt âm trầm, hiển nhiên có tâm sự nặng nề.

Thẳng đến khi đội ngũ kia đi xa, Đường Liệp mới ngẩng đầu lên, trong lòng thầm nghĩ: " Chu Dực chẳng lẽ cũng là đang đuổi giết mình?" Nhưng nghĩ lại thì không có thể, với thân phận Chu Dực, hắn không có khả năng đích thân đi tới.

Mang theo đầy bụng nghi ngờ Đường Liệp chậm rãi tiến lên, hắn cố ý kéo xa khoảng cách cùng đội ngũ của Chu Dực. Thẳng đến lúc mặt trời lặn, mới đến Thúy Ấm Cốc, con đường phía trước đột nhiên trở nên hẹp hòi, bởi vì nơi đây thường có dã thú lui tới, cho nên lúc mặt trời lặn có rất ít người đi đường.

Toàn bộ sơn cốc có vẻ vô cùng yên tĩnh, Đường Liệp cảm giác không ổn, nhưng nói không ra đến tột cùng là ở nơi nào.

Trong không khí mơ hồ bay tới hương vị huyết tinh, cảm giác hiện giờ của Đường Liệp đã trở nên cực kỳ mẫn tuệ, nhanh chóng nắm được sự biến hóa của không khí, hắn cẩn thận kéo cương ngựa, hướng hai bên sơn cốc nhìn lại.

Trong sơn cốc yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chim hót thê lương, một con chim từ phía cây cối bên trái kinh hãi bay lên.

Mặc Vô Ngân cũng bị tiếng chim hót thê lương làm bừng tỉnh, Đường Liệp vỗ nhẹ lên bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: " Không có việc gì!"

Mặc Vô Ngân vì mới giật mình nên gật đầu, lúc này cây cối bên trái lại truyền đến một tiếng tru lên thê thảm, đây rõ ràng là tiếng kêu của người lúc sắp chết.

Đường Liệp thúc xe ngựa tiến vào khu rừng rậm bên phải, đem dây cương buộc vào thân cây, cùng Mặc Vô Ngân đi xuống xe ngựa, từ trước tới nay lòng hiếu kỳ của hắn rất nặng, gặp loại chuyện này, tự nhiên nghĩ muốn tìm tòi đến tột cùng.

Mặc Vô Ngân nhỏ giọng khuyên can hắn: " Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, phiền toái hiện tại của chúng ta đã không ít." Đường Liệp mạnh mẽ kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, lúc này không trung lại có động tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, đã thấy một đôi hắc y nhân vỗ cánh từ trên bầu trời bay qua.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Bọn họ bay ra từ trong rừng cây bên kia."

Mặc Vô Ngân nhìn ra dấu vết trên gương mặt hắn, Đường Liệp nhất định muốn đi nơi đó nhìn xem, ảm đạm thở dài một hơi nói: " Nếu huynh thật sự muốn đi, ta đi cùng huynh."

Đường Liệp kéo cổ tay Mặc Vô Ngân, hướng rừng cây bên trái đi đến, vừa mới tiến vào, liền nhìn thấy một gã võ sĩ bị chém làm hai đoạn.

Đường Liệp không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước gặp qua Ma Phủ, nhưng theo miệng vết thương mà xem, năng lực sát thủ hiển nhiên kém khá xa so với Ma Phủ.

Càng đi về phía trước thì càng có nhiều thi thể bị bổ ra, những người này xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, không lưu người sống, người chết cơ hồ tất cả đều là đế quốc võ sĩ. Đường Liệp cơ hồ có thể kết luận, những người chết tám chín phần mười là những người đi theo Sùng Văn Hầu Chu Dực.

Hai người đều bị tình cảnh trước mắt làm rung động, lúc này trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng người, Đường Liệp nao nao, không nghĩ tới có người còn chưa rời đi.

Hắn kéo Mặc Vô Ngân, lặng yên tiến tới gần, ẩn thân sau đại thụ nhìn ra phía trước.

Nhìn thấy Sùng Văn Hầu Chu Dực tê liệt ngã xuống trên mặt đất, một gã hắc y nam tử phiêu phù hai cánh đứng hư không trước mặt hắn. Nam tử kia lạnh lùng nói: " Ngay cả một việc nhỏ bình thường mà ngươi cũng làm không được, sống trên đời còn có ý nghĩa gì?"

Chu Dực rung giọng nói: " Tôn sử, ta đã kiệt lực đi làm…Hiện tại Huyền Diên đã không còn cách nào cứu được, chết đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi…"

Nam tử kia cười lạnh nói: " Huyền Diên chỉ là một phế vật, hắn chết hay không đối với đại kế chúng ta có ngại gì? Ta cho ngươi điều tra rõ chi tiết của Á Đương Tư, ngươi vì sao cho đến nay không có gì tiến triển?"

Chu Dực sắc mặt trắng bệch nói: " Thái độ làm người của Á Đương Tư giả dối, lại có trưởng công chúa làm chỗ dựa, đối với hắn không cách nào tra xét, ta đã hết sức…"

Nam tử kia cả giận nói: " Hay cho một câu hết sức, đế quân sắp xuất quan, chúng ta là cấp dưới nên vì đế quân làm chuẩn bị sự thống nhất đại lục tốt nhất, mà ngươi lại tầm thường vô vị, uổng phí tài bồi của ta đối với ngươi."

Chu Dực thở dài: " Tôn sử, Á Đương Tư, Tư Mã Thái không phải nhân vật bình thường, muốn giữ trung lập trong việc tranh đoạt quyền lực của bọn họ, thật sự quá khó khăn."

Nam tử kia ha hả cười lạnh nói: " Chuyện này tạm thời không đề cập tới, ta cho ngươi điều tra chuyện Thánh Long Kỵ Sĩ đến tột cùng có tin tức gì hay không?"

Chu Dực cười khổ nói: " Tôn sử, Thánh Long Kỵ Sĩ làm sao lại đi vào đế đô?"

Nam tử kia cả giận nói: " Đồ vô liêm sỉ, ta đã thu được tin tức xác thực, hắn ở ngay bên trong đế đô, bởi vì việc này, đã làm cho mặt mũi ta mất hết trước mặt đế quân."

Chu Dực cầu xin nói: " Tôn sử cho ta một cơ hội!"

Nam tử kia lạnh lùng nói: " Cút ngay!"

Chu Dực may mắn giữ được mạng sống, vội vàng không ngừng chạy đi, hoảng hốt bỏ chạy vào sâu trong rừng cây.

Đường Liệp theo tiết tấu nhịp tim đập của nam tử kia, cảm giác được năng lực người này không phải là nhỏ, kiềm chế ý tưởng muốn vạch trần bộ mặt hắn, cùng Mặc Vô Ngân ẩn núp trong chỗ cây cối kín đáo, chờ đợi hắn rời đi.

Lúc này hai gã hắc y nam tử từ không trung chậm rãi rớt xuống, đi đến bên cạnh nam tử thần bí, thấp giọng nói: " Chủ nhân, cách đây không xa trong rừng cây phát hiện một chiếc xe ngựa."

Đường Liệp thầm kêu không ổn, không nghĩ tới xe ngựa giấu trong rừng cây lại bị bọn họ phát hiện.

Ánh mắt nam tử thần bí lóe ra, nhất thời nghĩ được trong rừng cây nhất định còn có người khác, hắn nhắm lại hai mắt, cảm giác mẫn tuệ hướng bốn phương tám hướng kéo dài ra.

Đường Liệp nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm của Mặc Vô Ngân, hắn bằng trực giác cảm thấy, lần này sẽ không tránh thoát sự sưu tầm của nam tử kia. Từ chỗ ẩn thân đứng lên, mỉm cười nói: " Ngươi đang tìm ta sao?"

Mặc Vô Ngân muốn ngăn cản hắn đã không còn kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi tới.

Hai gã hắc y võ sĩ như tia chớp hướng Đường Liệp lao tới, ô kim trường mâu trong tay đâm ngay ngực Đường Liệp, bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, ý đồ một kích lấy mạng Đường Liệp.

Đường Liệp hừ lạnh một tiếng, hai tay hướng ra ngoài phóng ra, một đạo khí thuẫn vô hình hình thành bên ngoài cơ thể hắn, ô kim trường mâu đâm trúng khí thuẫn, rốt cuộc không thể đi tới mảy may, trường mâu bởi vì bị lực cường đại đánh vào, mà gấp khúc biến hình.

Nam tử thần bí không khỏi động dung, phải biết rằng ô kim trường mâu này phi thường sắc bén, lão giả trước mắt thế nhưng dùng năng lượng hình thành khí thuẫn liền ngăn trở một kích toàn lực của hai gã thủ hạ, thực lực người này tuyệt đối không thể khinh thường.

Năng lượng hai tay Đường Liệp đột nhiên hướng ra ngoài phun ra, năng lượng đột nhiên tăng cường theo trường mâu tuôn ra ngoài, tựa như búa tạ đánh vào ngực hai gã võ sĩ, hai người cùng kêu thảm, thân hình bay ngược ra phía sau, trường mâu rời tay bay ra, Đường Liệp duỗi tay cầm một cây trường mâu trong đó.

Hắc y nam tử thần bí đồng thời vươn tay ra, cầm cây trường mâu còn lại.

Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, va chạm ra sát ý mãnh liệt, Đường Liệp nổi giận gầm lên một tiếng, trường mâu đột nhiên cuồn cuộn nổi lên cơn gió làm cho người ta sợ hãi, lao nhanh đâm thẳng tới trong ngực của hắc y nam tử kia.

Nam tử kia rùng mình, trường mâu trên không trung dùng sức run run, mũi mâu hướng Đường Liệp, hai cây trường mâu tiến lên với tốc độ cao trong không khí, bởi vì kịch liệt ma xát cùng không khí chung quanh, độ nóng nhanh chóng tăng cao, mũi mâu đã biến thành màu lửa đỏ.

Hai trường mâu trên không trung chuẩn xác không lầm va chạm cùng một chỗ, với mũi mâu làm trung tâm, ngàn vạn lần hỏa tinh hướng bốn phía phụt ra ngoài, hai cỗ năng lượng cường đại va chạm lẫn nhau, phát ra " bồng!" một tiếng vang thật lớn, Đường Liệp cầm trường mâu đứng bất động ngay tại chỗ, nam tử kia lại bật lui ra sau hai bước mới đứng vững lại, trong giao phong dùng cứng đối cứng, hắn hiển nhiên kém hơn Đường Liệp một bậc.

Đường Liệp sau khi cùng đối thủ giao phong, lòng tin tưởng tăng lên, ở tại chỗ nhảy dựng lên, huy động trường mâu theo chỗ cao đâm xuống cổ họng nam tử kia.

Đối thủ chấn động hai cánh, hướng phía sau bay đi, cách mặt đất một khoảng, nhanh chóng lao xuống phía dưới, đến lúc này ngược lại là hắn chiếm lợi thế từ trên cao bay xuống, Đường Liệp đem trường mâu giơ lên, rời ra đối thủ một kích, như tia chớp từ dưới đâm thẳng lên bụng của nam tử kia.

Hắc y nam tử càng đánh càng kinh hãi, hắn căn bản không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải đối thủ mạnh mẽ. Hắn vỗ cánh xoa quanh hướng phía trước bay lên một khoảng cách, ngưng tụ năng lượng toàn thân hướng Đường Liệp phát động một kích toàn lực, Đường Liệp đã thử ra đối thủ không cùng một cấp bậc với mình, hét lớn một tiếng, cánh tay đẩy ra trường mâu của nam tử kia, quyền trái hung hăng giã lên ngực hắn, chỉ nghe một tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy, Đường Liệp thế nhưng đã dùng một quyền đánh nát ngực của hắc y nam tử.

Nam tử kia thống khổ tru lên một tiếng, thân hình từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Hai gã hắc y võ sĩ nhìn thấy tình thế không ổn, xoay người muốn trốn, Đường Liệp hất lên trường mâu trên mặt đất, hai trường mâu như mũi tên nhọn rời cung bắn ra ngoài, đem thân thể hai người xuyên thủng.

Mặc Vô Ngân nhìn thấy Đường Liệp thành công chế trụ ba người, theo chỗ ẩn thân đi ra.

Đường Liệp đạp lên ngực hắc y nam tử, lạnh lùng nói: " Chủ nhân của ngươi là ai?"

Nam tử kia đau đến cả người phát run, trên mặt lại lộ ra nụ cười điên cuồng vặn vẹo: " Các ngươi đều sẽ chết, tất cả đều sẽ chết…" Hắn cười ha ha quái dị, Mặc Vô Ngân nhìn sắc mặt người nọ đột nhiên chuyển xanh, thất thanh nói: " Không tốt, hắn đã uống thuốc độc!"

Đường Liệp cúi đầu nhìn lại, đã thấy thân hình hắn không ngừng run rẩy, trong nháy mắt đã quy thiên, có chút tiếc nuối đạp lên người hắc y nhân một cước, cả giận nói: " Lại là nanh vuốt của Ma Đế Thu Thiện."

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng thở dài nói: " Xem ra Ma Đế quả nhiên là sẽ quay lại!" Đôi mày thanh tú toát ra vô hạn sầu lo. Nàng nắm cánh tay Đường Liệp nói: " Chúng ta mau rời đi nơi này, chung quanh nhất định còn đồng bọn của họ."

Đường Liệp gật đầu cùng với Mặc Vô Ngân về chỗ để xe ngựa, vội vàng rời khỏi Thúy Ấm Cốc, một đường không gặp được gì ngoài ý muốn, hai người dựa theo chỉ dẫn trong bản đồ Cự Tử Lệnh, vẫn đi theo hướng tây, bảy ngày sau, rốt cuộc đi tới mục đích ghi trong bản đồ.

Đường Liệp nửa tin nửa ngờ chỉ nơi hai con sông đang hợp thành một dòng: " Bọn họ ở nơi đó?"

Mặc Vô Ngân mỉm cười nói: " Nơi đó tên là Thạch Nhân Hạp, huynh xem cao hạp kia có giống hai người khổng lồ?"

Đường Liệp gật đầu nói: " Có điểm giống, nhưng muốn đến nơi đó, đầu tiên phải tìm được một con thuyền a."

Hai người đi dọc theo bờ sông, rốt cuộc ở một bến đò bị phế bỏ, tìm được một con thuyền nhỏ cũ nát, con thuyền nhỏ cô linh linh phiêu trên bãi sông, chịu đủ mưa gió ăn mòn, xem ra đã thật lâu không ai sử dụng.

Đường Liệp kiểm tra một chút, thuyền nhỏ tuy rằng rách nát, nhưng đáy thuyền không bị hư hao, chỉ cần tu chỉnh một chút là có thể dùng, lập tức lấy tài liệu ngay bờ song, mở xe ngựa đem thuyền nhỏ tu bổ lại.

Mặc Vô Ngân cười nói: " Không tưởng được huynh lại là một công tượng rất khá."

Đường Liệp cười nói: " Ta từng là một tay đua xe rất giỏi, chuyên môn học qua tri thức máy móc, tu thuyền so với sửa xe còn dễ dàng hơn.

Mặc Vô Ngân đối với những từ ngữ mới mẻ của Đường Liệp không hiểu rõ, nhẹ giọng nói: " Đua xe? Vậy huynh từng sinh sống ở nơi nào?"

Đường Liệp từ khi quen biết với Mặc Vô Ngân còn chưa bao giờ đề cập qua quá khứ của mình, đạm mạc cười nói: " Đó là một đoạn kiếp trước mà đã có uyên nguyên giữa chúng ta!"

Mặc Vô Ngân hiểu lầm ý tứ của Đường Liệp, nhẹ giọng mắng: " Lại nói bậy."

Đường Liệp đã đem thuyền nhỏ tu chỉnh xong, kéo dây thừng, đẩy vào trong nước, kéo Mặc Vô Ngân nhảy lên, hướng phương hướng Thạch Nhân Hạp chậm rãi đi tới, ngóng nhìn dòng nước cuồn cuộn bên người, Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta cũng không có nghĩ tới, chính mình sẽ có quá khứ như vậy…" Hắn đem quá khứ từ khi mình đi vào Cách Lan Đế Á đại lục kể lại.

Mặc Vô Ngân đắm chìm trong câu chuyện cũ của Đường Liệp, Đường Liệp kể xong hồi lâu, nàng vẫn còn lâm vào bên trong câu chuyện không thoát ra được, nhẹ giọng thở dài: " Không thể tưởng được cuộc đời huynh lại xảy ra nhiều chuyện tình như thế."

Đường Liệp gật đầu: " Ta cũng không có nghĩ đến, chỉ sợ thế giới kia mọi người cho là ta đã chết."

Mặc Vô Ngân như có điều suy nghĩ nói: " Ta biết Mặc thị không thuộc về đại lục này, nhưng không biết tổ tiên nguyên lai của ta lại có quá khứ trải qua như vậy."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Cho nên ta mới nói kiếp trước chúng ta nhất định là có uyên nguyên, thay lời khác mà nói, kết cấu sinh lý của chúng ta là giống nhau."

Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng đánh lên đầu vai hắn một chút, ôn nhu tựa vào bên người hắn, nội tâm hai người bỗng nhiên sinh ra cảm giác cùng là người lưu lạc trong thiên nhai.

Thân thuyền chấn động, lại chạm vào đá ngầm, Đường Liệp cùng Mặc Vô Ngân đồng thời bừng tỉnh, hai người chỉ lo nói chuyện, không để ý mặt sông biến hóa, lúc này khoảng cách với Thạch Nhân Hạp đã không xa, chung quanh trải rộng đá ngầm, bởi vì đá ngầm bí mật phân bố, đa số bị vây dưới mặt nước, vừa rồi cũng không có phát hiện.

Đường Liệp thầm kêu không ổn, may mắn lần đầu tiên va chạm cũng chưa bị xuyên thủng đáy thuyền, Đường Liệp dùng mái chèo chống đỡ đá ngầm, muốn nhiễu qua bãi đá.

Mặc Vô Ngân kinh hô: " Vị trí đá ngầm này hình như là một trận pháp, huynh ổn định trước, ngàn vạn lần không được tùy tiện hành động."

Đường Liệp trong lòng ngẩn ra, cầm lên một mái chèo khác, dùng hai mái chèo chống lên đá ngầm, bảo đảm con thuyền không bị nước cuốn trôi đi, cùng tự nhiên đối kháng, giống như là đối phó với một cao thủ tuyệt đỉnh.

Mặc Vô Ngân nhanh chóng từ chỗ bày trí của đá ngầm nhìn ra huyền cơ trong đó, đá ngầm này quả nhiên là một trận pháp phòng ngự, chính là diễn biến của một trận pháp bên trong Mặc môn, Mặc Vô Ngân nhẹ giọng chỉ dẫn từng bước tiếp theo cho Đường Liệp, Đường Liệp thật cẩn thận thao túng thuyền nhỏ dựa theo cách nói của Mặc Vô Ngân đi qua bãi đá ngầm, lúc này sức gió đã lớn, sóng nước biến mạnh, thuyền nhỏ tựa như một mảnh lá tiến lên giữa sông, Đường Liệp tuy rằng kiệt lực khống chế, vẫn không thể tránh khỏi việc cọ sát với đá ngầm, đáy thuyền đục thủng một cái lỗ, nước sông từ đó ồ ồ chảy vào.

Đường Liệp cởi áo, ý bảo Mặc Vô Ngân dùng áo tạm thời bịt lại lỗ thủng, Mặc Vô Ngân vừa phải che lỗ thủng còn phải chú ý thế trận biến hóa của đá ngầm, hai người ở trong bãi đá ngầm giãy dụa thật lâu sau, ước chừng mất nửa giờ, mới đào thoát ra bãi đá phức tạp, cùng với một tiếng hoan hô của Đường Liệp, chiếc thuyền đầy thương tích đã ra khỏi trận.

Mặt sông trở nên bình tĩnh rất nhiều, Mặc Vô Ngân lau đi mồ hôi trên trán, chỉ cao hạp bên trái nói: " Hẳn là ở trong này."

Đường Liệp hoa động hai tay, hướng cao hạp bên trái tấp vào, dòng nước cực kỳ bình tĩnh, xem ra nguy hiểm đã qua.

Khoảnh khắc sắp tới gần cao hạp, phía dưới thân thuyền đột nhiên truyền đến một lực hấp dẫn cường đại, thân thuyền điên cuồng xoay tròn trong dòng nước, lại lâm vào một dòng xoáy thật lớn, Đường Liệp phản ứng thần tốc, biết lần này quả quyết không thoát khỏi sự ràng buộc của dòng xoáy, nắm cổ tay Mặc Vô Ngân, mủi chân hai người điểm nhẹ lên thuyền nhỏ, thân hình đồng thời bay lên, tựa như hai cánh chim lướt qua đoạn mặt sông, dừng trên cự thạch phía trên cao hạp, khoảng cách giữa cao hạp và cự thạch cỡ chừng mười lăm thước.

Ngửa đầu nhìn xung quanh cao hạp, nơi này tựa hồ không có đường đi thông phía trên.

Mặc Vô Ngân lấy ra bản đồ, nhẹ giọng nói: " Xem ra chúng ta còn phải chờ đợi!"

" Chờ đợi cái gì?" Đường Liệp ngạc nhiên hỏi.

Mặc Vô Ngân cười thần bí: " Đợi lát nữa thì huynh sẽ biết!"

Thẳng đến khi ánh trăng lên cao, nước sông chậm rãi rút xuống, cự thạch cùng với cao hạp hiện ra một cây cầu đá. Đường Liệp vui vẻ nói: " Quả nhiên là có đường thông qua a!"

Mặc Vô Ngân mỉm cười nói: " Cự thạch cùng với cao hạp vốn là một, chẳng qua mực nước cao nên đem cầu đá bao phủ, thủy triều xuống thì tự nhiên sẽ hiện ra."

Thời gian cấp bách, hai người nhanh chóng nhảy xuống cự thạch, dọc theo cầu đá rộng chừng một thước hướng cao hạp đi tới, đi tới dưới cao hạp, đã thấy phía trên vách đá có một thạch động nho nhỏ, hai người bò lên, dọc theo vách đá đi vòng, tiến lên chừng năm mươi thước rốt cuộc nhìn thấy một thạch động, dọc theo thạch động nho nhỏ lại đi lên trên, chừng hai mươi thước nhìn thấy bên dưới cây cối thấp thoáng một cửa động, bởi vì chung quanh đều bị dây leo bao nhiễu, cho dù có thuyền đi qua nơi đây cũng sẽ không phát giác.

Đường Liệp dẫn đầu đi vào động trước, sau đó duỗi tay kéo Mặc Vô Ngân đi vào, trong bóng tối hai người cơ hồ cùng nhớ tới tình cảnh tại Thu Động Sơn, nhớ tới tình hình Đường Liệp cường bạo mình, gương mặt Mặc Vô Ngân bất giác nóng lên, vừa muốn nói chuyện, lại cảm giác một cỗ hơi thở nóng rực kề sát mình, chính là Đường Liệp ôm thân thể mềm mại của nàng, hướng môi anh đào của nàng hôn thật cuồng nhiệt.

" Huynh đừng hồ nháo, chúng ta vẫn chưa ra khỏi đây đâu…" Thanh âm Mặc Vô Ngân vô lực yếu đuối, trong lòng đã hiểu được, kiếp này nhất định không thể dứt khỏi tên ma tinh Đường Liệp này.

Hôn hồi lâu, Đường Liệp mới buông Mặc Vô Ngân, nhẹ giọng nói: " Nơi này làm cho ta nhớ đến Thu Động Sơn, đoạn ngày đó ta vĩnh viễn không bao giờ quên."

Mặc Vô Ngân gắt giọng: " Đối với huynh có lẽ là kỷ niệm tốt đẹp, nhưng ta lại thống khổ.." Không ngờ bầu ngực bị Đường Liệp thò vào, nhịn không được kinh hô một tiếng, Đường Liệp cười xấu xa nói: " Thật là thống khổ sao?"

Mặc Vô Ngân bị Đường Liệp vuốt ve làm thân thể mềm nhũn, trở lại chủ động hôn lên môi Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Chúng ta làm chính sự trước đi!"

Đường Liệp cười ha ha, lúc này mới buông Mặc Vô Ngân. Hắn dùng năng lượng tạo một quang cầu, đem sơn động chiếu sáng, nhìn thấy sơn động nghiêng về phía trước kéo dài.

Mặc Vô Ngân nhẹ giọng nói: " Nơi này bản đồ không có ký hiệu."

Đường Liệp kéo tay nàng nói: " Có lẽ đã đến địa phương sư phụ bọn họ ẩn cư, qua khỏi đoạn sơn động này hẳn là tới rồi."

Hai người chậm rãi đi về phía trước, ước chừng đi được hai dặm, động khẩu phía trước bắt đầu trở nên rộng mở, vòng qua góc, trước mắt mênh mông trong sáng, một vòng trăng sáng từ trên cao chiếu xuống, đem chung quanh chiếu tựa ban ngày.

Cách đó không xa là một mảnh biển trúc, đi vào trong đó Đường Liệp nhất thời bị lạc phương hướng. Mặc Vô Ngân vô cùng hiểu rõ về trận pháp của Mặc thị, nhẹ giọng nói: " Đây là Mặc thị thủ trận, người ngoài không thể nào nhận biết." Nàng kéo tay Đường Liệp đi vòng trong biển trúc, Đường Liệp chuyển tới lui tới choáng đầu hoa mắt, đành nhắm mắt lại đi theo Mặc Vô Ngân, ước chừng qua mười phút, chợt nghe được một tiếng gọi to duyên dáng của Mặc Vô Ngân, Đường Liệp liền cuống quýt mở hai mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status