Y quan cầm thú

Chương 86: Mê thất sâm lâm


Nhìn gương mặt xinh đẹp làm say lòng người của Huyên nhi, trong lòng Đường Liệp không khỏi sinh ra cảm giác trìu mến muốn che chở, hắn nhẹ nhàng cầm tay Huyên nhi, nhỏ giọng nói: " Yên tâm, ta sẽ dẫn muội cùng đi."

Hai hàng nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt đẹp của Huyên nhi chậm rãi chảy xuống, nàng dùng sức lắc lắc đầu, hồi lâu mới nói: " Chủ nhân…Huyên nhi không muốn đi Mê Thất sâm lâm…"

Lúc này Đường Liệp mới nhớ tới đoạn chuyện xưa của Huyên nhi, Tinh Linh Vương từng cứu tính mạng của nàng, với lại còn sinh ra ý niệm nạp Huyên nhi làm phi, khó trách Huyên nhi không muốn đi tới nơi đó.

Huyên nhi nhẹ giọng nói: " Huyên nhi muốn hộ tống Nhã đại ca bọn họ cùng đi trước Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, ở đó chờ đợi chủ nhân bình an trở về."

Đường Liệp mỉm cười gật đầu nói: " Được, không chừng ta còn tới sớm hơn mọi người." Cân nhắc chuyện xưa giữa Tinh Linh Vương và Huyên nhi, thì việc đi cùng đám người Nhã Dịch An vòng khỏi nơi đó là lựa chọn tốt nhất, để tránh miễn những phiền toái không cần thiết.

Mọi người cáo biệt lúc hoàng hôn, Lâm Tái tự tay chế tạo bộ giáp trụ và hộ cụ cho Đường Liệp đặt lên yên ngựa, lại đưa Đồ Long Đao cho Đường Liệp, dặn dò: " Chủ nhân nhất định phải cẩn thận."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Đã nói cho ngươi nghe nhiều lần, ta không phải chủ nhân của ngươi."

Lâm Tái nhẹ cắn môi anh đào, lúc này Bồ Thị và Bồ Ni huynh đệ đã tới, hai người quỳ rạp xuống trước ngựa Đường Liệp lớn tiếng nói: " Chủ nhân, chúng ta muốn được cùng ngài đi Mê Thất sâm lâm."

Đường Liệp nao nao, thấp giọng nói: " Chẳng lẽ các ngươi không biết Tinh Linh tộc cũng không thừa nhận địa vị của các ngươi, với lại còn ôm địch ý với các ngươi sao?"

Bồ Ni thấp giọng nói: " Mẫu thân chúng ta bình sinh giấc mơ lớn nhất là hy vọng chúng ta có thể về thăm ngoại công một lần."

Bồ Thị lớn tiếng nói: " Chủ nhân nếu không đáp ứng, chúng ta quỳ chỗ này không đứng dậy."

Nhã Dịch An đứng sau cười ha ha nói: " Đường Liệp cũng không nói không đáp ứng, các ngươi kêu quỷ gì?"

Đường Liệp nhìn Nhã Dịch An, Nhã Dịch An lặng lẽ nháy mắt với hắn, Đường Liệp đi một mình dẫu sao thế đơn lực bạc, thêm hai người giúp đỡ cũng tốt.

Đường Liệp đành phải gật đầu nói: " Được rồi, hai người có thể đi theo ta, nhưng mọi việc đều phải cẩn thận, không thể làm việc xúc động."

Hai người vui mừng đứng dậy, lấy hành lý của Đường Liệp chia làm hai vác lên.

" Chủ nhân cẩn thận!" Huyên nhi rưng rưng dặn dò.

Nhìn thấy bộ dáng đau đớn động lòng người của Huyên nhi, nếu không phải mọi người đang có mặt, Đường Liệp nhất định sẽ ôm nàng vào lòng hảo hảo an ủi một phen, lúc này đành phải kìm chế nỗi buồn ly biệt trong nội tâm, hướng mọi người mỉm cười nói: " Đừng làm ra bộ dáng sinh tử ly biệt, nhiều lắm nửa tháng chúng ta sẽ gặp mặt thôi."

Nhã Dịch An nói: " Ngàn vạn lần chớ quên, chúng ta ở Lục U Cốc tại Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên chờ ngươi, nếu trong một tháng ngươi còn chưa đến, ta coi như ngươi chết rồi đó!"

Huyên nhi cả giận nói: " Ngươi chớ có nói bậy!"

Nhã Dịch An cười ha ha, dẫn đầu phóng ngựa đi theo hướng chính bắc.

Đường Liệp nhìn Huyên nhi thật sâu, mang theo Bồ Thị huynh đệ phóng ngựa chạy vội theo hướng chính tây.

Đi tiếp hơn mười dặm, đã đi vào phạm vi của Mê Thất sâm lâm, cỏ cây chung quanh dần dần trở nên tươi tốt, Đường Liệp cũng đã đi tới cuối, Bồ Ni huynh đệ lập tức đi tới, dùng khảm đao trong tay chém những cây mây cỏ dại phía trước để tiếp tục tiến bước.

Đường Liệp nói: " Xem ra chúng ta mang theo ngựa tới đây cũng không sáng suốt, trong rừng rậm này vốn không thể di chuyển." Hắn xoay người nhảy xuống tuấn mã, tiện tay rút Đồ Long Đao ra: " Chúng ta phá ra một đường đi!"

Bồ Ni cười nói: " Việc này giao cho ta và đại ca đi làm, chủ nhân chỉ việc đi tới thôi."

Đường Liệp cười nói: " Mọi người cùng làm thôi!" Đang khi nói chuyện vẫn đi về phía trước, một đao bổ tới, tiếng đao khí bạo liệt hòa lẫn đao diễm màu lam lan đến phạm vi năm thước phía trước, cỏ dại cây mây hóa thành tro tàn tung bay trong gió.

Bồ Thị huynh đệ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, Bồ Thị sờ ót nói: " Ai ai! Chủ nhân, đao pháp của ngài khi nào trở nên lợi hại như vậy?"

Đường Liệp cũng không ngờ rằng uy lực khi mình xuất đao so với lúc trước lại tăng lên rất nhiều, xem ra đều là hiệu quả bộ tâm pháp do Minh Lâm dạy cho mình, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

Ba người thay nhau chém những bụi cây phía trước, ở trong rừng chém ra một con đường để tiến tới, cứ như vậy, tốc độ tiến lại đã chậm lại, dùng công phu suốt một ngày mới đi được hai mươi dặm.

Vào đêm, ba người dừng lại nghỉ chân bên dòng suối nhỏ, Bồ Thị bắn chết mấy con chim núi, nhổ lông, đốt lửa nướng, Bồ Ni cầm rượu mang theo đổ đầy, đưa tới trước mặt Đường Liệp.

Đường Liệp ngửi thấy hương thịt chim nướng lan khắp bốn phía, không khỏi cảm thán nói: " Nếu Huyên nhi đi theo chúng ta, dám chắc sẽ không cho chúng ta giết chúng."

Bồ Thị xoay người cười nói: " Món ăn trong rừng rậm rất nhiều, cho dù không ăn thịt chim, cũng có thứ khác để hưởng dùng."

Bồ Ni nói: " Ta đi bắt hai con Vĩ Tiên ngư nhắm rượu!" Hắn cởi áo ngoài, thả người nhảy vào trong suối, từ lúc ban đầu Đường Liệp kết giao với bọn họ, thì đã biết kỹ năng bơi của bọn họ đều tuyệt hảo, mỉm cười hâm mộ Bồ Ni lướt như rái cá trong nước. Không quá một phút, Bồ Ni đã ném một con cá trắm đen lên bờ.

Đường Liệp hớn hở tiếp lấy, lại một lát sau, Bồ Ni ướt đẫm mang theo hai con tuyết ngư màu trắng đi tới.

Hai ngươi rửa sạch cá giao cho Bồ Thị, Bồ Thị dùng nhánh cây xỏ qua, đem thịt chim đã nướng xong đưa cho Đường Liệp và Bồ Ni, Đường Liệp nhấc chén rượu ngon nói: " Cuộc sống vô tư lự như thế này mới là đáng sống, cút *** đế quân, cút ***vương hậu, cút***đại tế ti, từ hôm nay trở đi, lão tử không thèm nghĩ tới tâm sự phiền não cứt chó này nữa, cứ sống tự tại như thế này thôi!" Những lời này của hắn kỳ thật là có cảm xúc phát ra, nếu không phải trong lòng vẫn còn ôm ấp nguyện vọng trở lại thế giới xưa, hắn tuyệt sẽ không nhiều lần rơi vào trong phiền toái lặp đi lặp lại.

Bồ Thị cầm con chim nướng cắn một cái nói: " Chủ nhân, sau này chúng ta làm gì?"

Đường Liệp nao nao, hắn đột nhiên phát hiện bản thân vẫn không thể trả lời vấn đề đơn giản như vậy, lần này sở dĩ lựa chọn đi tới Mê Thất sâm lâm, một là vì lo lắng Liễu Cô Yên tiếp tục phái người đuổi giết mình, mà liên lụy đồng bạn gặp bất hạnh, hai là bởi vì câu nói của Minh Lâm, Đường Liệp tự hỏi lòng, mặc dù kiệt lực muốn bỏ qua ý niệm quay trở về, nhưng trong lòng thủy chung không thể buông bỏ hy vọng, hắn vẫn đang muốn từ trong miệng Tinh Linh Vương hiểu rõ chút bí mật của Thánh Long Kỵ Sĩ.

Bồ Ni và Bồ Thị nhìn thấy vẻ mặt của Đường Liệp, đồng thời đặt chén rượu xuống.

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Chờ sau khi gặp Tinh Linh Vương, chúng ta liền xuôi nam đi tới Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên, hội họp với Nhã Dịch An bọn họ, tìm một địa phương có đồng cỏ nguồn nước phì nhiêu xinh đẹp, thành lập mục trường và gia viên của chúng ta."

Bồ Ni và Bồ Thị trong mắt đồng thời toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, trong lòng mỗi người đều hướng tới cuộc sống yên tĩnh an nhàn, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Bồ Ni bưng chén rượu lên nói: " Đến lúc đó chủ nhân chính là vương của chúng ta!"

Bồ Thị kích động bưng chén rượu lên, lớn tiếng nói: " Đúng! Chủ nhân là vương của chúng ta!"

Đường Liệp cười lắc đầu, trong mắt bọn họ xem ra thủ lĩnh và vương không có bản chất gì khác nhau, mà Đường Liệp chưa từng nghĩ tới đi làm đại vương gì, ở sự thật trước mặt không ngừng gặp phải trắc trở, cảm xúc mãnh liệt trong lòng Đường Liệp dần dần lạnh đi, nếu hết thảy không thể thay đổi, hắn tình nguyện vượt qua cuộc đời này trong yên tĩnh. Trong đầu đột nhiên hiện ra ánh mắt đau thương của Khổng Lệnh Thùy và Mặc Cô Uyên, quá khứ của bọn họ có lẽ chính là tương lai của mình.

Trong rừng đột nhiên kinh khởi lên một đám chim chóc, ba người đồng thời cảnh giác, Đường Liệp ra hiệu cho Bồ Thị nhanh chóng dập tắt đống lửa, ba người ẩn kín vào trong rừng cây tăm tối.

Lúc này một đạo thân ảnh màu bạc xuất hiện trong bầu trời đêm, bay nhanh tới phương hướng bọn họ ẩn thân, lúc đi tới đỉnh đầu bọn họ, lại đột nhiên như lưu tinh rơi xuống dưới, từ quỹ tích trên không trung có thể nhìn ra hắn đã mất đi sự cân bằng.

Thân ảnh màu bạc nặng nề rơi xuống trong suối nước, bọt nước văng khắp nơi, qua hồi lâu vẫn không thấy người nọ nổi lên mặt nước.

Đường Liệp tỏ ý cho Bồ Ni đi qua xem động tĩnh, trong lúc Bồ Ni định cử động thì nghe được tiếng nước khẽ động, thân ảnh màu bạc giãy dụa bò lên khỏi con suối, gian nan đi được hai bước, thân thể lảo đảo ngã lên mặt đất.

Ba người Đường Liệp tay cầm vũ khí hướng người nọ xúm lại, nhìn thấy té trên mặt đất chính là một nam tử Tinh Linh tộc, mái tóc dài màu vàng bởi vì bị nước suối nên ướt đẫm ép sát trên đầu vai, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, thân thể hơn mười vết thương đầy máu, có vết thương đang không ngừng tràn máu ra.

Ngực hắn nhấp nhô kịch liệt, hai mắt màu lam tràn ngập hoảng sợ nhìn ba vị khách không mời mà đến.

Đường Liệp đơn giản kiểm tra cho hắn một chút, phát hiện xương cốt người này đã gãy nhiều chỗ, hơn nữa nội tạng đã bị trọng thương, muốn cứu sống hắn đã không còn khả năng. Ánh mắt hạ xuống hai cánh màu bạc sau lưng hắn, nhìn đôi cánh thật lưu hoạt, hắn từng nhìn thấy trên người tiểu công chúa của Tinh Linh tộc, xem ra Tinh Linh tộc nhân đã nắm vững kỹ xảo bay lượn trên không trung.

Tên Tinh Linh tộc kia đột nhiên chụp cánh tay Đường Liệp, nhìn hắn như cầu xin: " Đi thông tri…Tinh Linh Vương…Cổ Liệt tộc nhân…xé bỏ…xé bỏ hiệp nghị…" Miệng của hắn không ngừng tràn máu, bàn tay cầm tay Đường Liệp đột nhiên mềm rũ xuống, tính mạng đã rời khỏi thân thể hắn.

Đường Liệp đã nhìn thấy quá nhiều đổ máu và cái chết, tình cảnh trước mắt đối với hắn cũng không có nhiều xúc động, hắn chuyển hướng Bồ Thị hai người nói: " Nơi này không nên ở lâu, xử lý thi thể hắn, chúng ta lập tức rời đi."

Bồ Thị và Bồ Ni nâng thi thể Tinh Linh nhân, dựa theo Đường Liệp phân phó đem đá chôn hắn trong rừng cây, Đường Liệp nhìn thấy một chiếc nhẫn màu vàng trên mặt đất hấp dẫn, sau khi nhặt lên mới phát hiện trên nhẫn có khắc chữ cổ quái, nghĩ đến đây là chứng minh thân phận của Tinh Linh nhân này, hắn bèn thu lại, sau này nhìn thấy Tinh Linh Vương có lẽ có thể xác định thân phận người đã chết.

Ba người tiếp tục hướng sâu trong Mê Thất sâm lâm đi đến, Đường Liệp nhớ tới lời nam tử kia vừa nói, thấp giọng hỏi: " Cổ Liệt tộc nhân là tộc gì vậy?"

Bồ Thị nói: " Thú nhân!"

Đường Liệp nhíu mày, ấn tượng của hắn đối với Thú nhân cũng không tốt, cho rằng bọn họ là một dân tộc man di thiếu văn hóa.

Bồ Ni có chút kỳ quái nói: " Cổ Liệt tộc và Tinh Linh tộc từ trước tới nay luôn đối địch, theo lời tên Tinh Linh nhân vừa rồi, giống như bọn họ từng đạt thành việc làm đồng minh?"

Đường Liệp lạnh nhạt cười: " Không cần quản chuyện gì xảy ra giữa bọn họ, không quan hệ gì tới chúng ta, sau khi gặp Tinh Linh Vương chúng ta lập tức rời đi, cũng không cần quản nhàn sự của bọn họ!"

Đi suốt hai ngày đêm trong Mê Thất sâm lâm, cũng không tìm được Tinh Linh bộ lạc như trong dự đoán của bọn họ, càng đến gần khu hạch tâm của Mê Thất sâm lâm, địa hình càng trở nên phức tạp, suốt cả ngày bên trong sâm lâm chỉ toàn là sương mù, bóng râm trên đỉnh đầu hoàn toàn che khuất ánh sáng mặt trời, rất khó phân biệt được phương hướng chính xác.

Đường Liệp có chút buồn bực đánh mạnh vào thân cây: " Mẹ nó, ai khiến cho Mê Thất sâm lâm nơi nào cũng đều giống nhau, vốn không biết nên đi đâu."

Bồ Ni nở nụ cười: " Chủ nhân yên tâm, phương hướng chúng ta đi hẳn là không sai."

Bồ Thị đang đi tuốt phía trước đột nhiên phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai người hoảng gấp phóng tới vị trí của Bồ Thị, nhưng nhìn thấy trên thân đại thụ ở không xa phía trước, có ba thi thể bị dính vào trên mạng nhện thật lớn. Phía sau bọn họ có cánh, nhưng cánh của những người này khác với Dực tộc, là kết cấu của màng thịt, bên trên cũng không có lông chim.

Bồ Thị thấp giọng nói: " Là Thiên Nga nhân, kỳ quái, bọn họ vốn sinh hoạt tại phương Bắc, như thế nào lại đến nơi đây?"

Trong nội tâm Đường Liệp đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy cơ khó hiểu, hắn bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thấy một con nhện đường kính chừng nửa thước từ phía bóng râm bên trên nhanh chóng rơi xuống, phía sau kéo theo một sợi dây trong suốt cỡ ngón cái.

Đường Liệp phản ứng cực nhanh, Đồ Long Đao trong tay như tia chớp hướng con nhện to lớn chém tới, chém đứt con nhện thành hai nửa, máu tươi màu xanh biếc vẩy ra chung quanh.

Cùng lúc đó, từ phía bóng râm bên trên, hơn mười con nhện thật lớn từ trên trời giáng xuống, trên người chứa sợi dây tơ phong tỏa chung quanh ba người Đường Liệp.

Đường Liệp dùng năng lượng thôi phát đao diễm, Đồ Long Đao cuồn cuộn nổi lên đao diễm hướng mạng nhện chung quanh quét ngang đi, mạng nhện mặc dù cứng cỏi, nhưng gặp phải dao diễm khủng bố của Đường Liệp cũng trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.

Bồ Thị và Bồ Ni hai người cũng rút ra loan đao, nhanh chóng chém giết những con nhện thật lớn rơi trên mặt đất, ba người phối hợp ăn ý, trong nháy mắt đã chém chết hơn hai mươi mốt con nhện.

Bởi vì lo lắng còn có thể càng nhiều nhện đến đây, Đường Liệp ra hiệu cho hai người không nên dây dưa, mau ly khải phiến rừng cây này.

Sương mù phía trước càng ngày càng đậm, mơ hồ còn có cỗ mùi vị tanh hôi, phạm vi tầm nhìn của bọn họ đã bị sương mù hoàn toàn quấy nhiễu, Đường Liệp yên lặng trong nội tâm kêu gọi tiểu bạch long, hy vọng nó có thể nghe được sự kêu gọi của mình, tới chỉ dẫn bọn họ phương hướng đi trong sương mù.

Không qua bao lâu, liền nghe được trên không trung vang lên một tiếng kêu to hùng hồn, tiểu bạch long mang theo quang mang màu vàng nhảy vào trong sương mù dày đặc, trong nháy mắt sương mù bị xua tan, trong rừng cây hiện ra một con đường thật rõ ràng, tiểu bạch long cũng không dừng chân, thẳng hướng phương xa bay đi.

Bồ Thị và Bồ Ni trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, cảnh tượng kỳ diệu như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Đường Liệp cười to nói: " Đứng đó làm gì? Mau đi theo con đường này đi, chờ một chút sương mù lại xâm nhập tới nữa."

Ba người đi nhanh với tốc độ cao nhất, nhờ tiểu bạch long dẫn đường, hiệu suất tiến tới tăng lên mấy lần, ước chừng đi tới hai mươi dặm, cuối cùng đi ra khỏi phiến sương mù tỏa khắp khu này, tiểu bạch long vỗ cánh bay vào chân trời phương xa.

Trước mắt ba người xuất hiện một ngọn núi cao vót, chung quanh có một con sông màu đỏ vờn quanh, Bồ Ni chỉ hướng ngọn núi kia nói: " Nếu ta không nhìn lầm, ngọn núi này hẳn là trung tâm của Mê Thất sâm lâm, Nguyên Thần Phong, Tinh Linh Vương và bộ lạc của hắn đóng quân nơi đó."

Bồ Thị nhìn dòng sông màu đỏ mãnh liệt cuồn cuộn trước mặt nói: " Đi qua đây cũng khó khăn lắm phải không?"

Đường Liệp nhìn cây cối tươi tốt chung quanh một chút nói: " Đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi, chúng ta chặt chút cây cối, kết thành bè gỗ, sáng mai vượt hồng hà."

Bởi vì chuyện đã xảy ra dọc đường, trong lòng Đường Liệp bao phủ một tầng bóng ma, hắn dự cảm có nguy hiểm không dự đoán được đang hướng bọn họ không ngừng tới gần.

Thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, ba người hợp lực chém đứt cây cối, Bồ Ni dùng vỏ cây và dây mây chà xát cuộn thành dây thừng cứng cỏi, ở bên bờ làm ra một bè gỗ, nhìn tác phẩm hoàn thành, ba người đồng thanh hoan hô, vỗ tay vào nhau.

Đường Liệp hướng Bồ Thị nói: " Các ngươi theo ta đến đây, đúng thật là vì muốn gặp ngoại công các ngươi sao?"

Bồ Thị hàm hậu cười: " Chủ nhân, đó chỉ là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân chính là chúng ta lo lắng chủ nhân đi một mình."

Bồ Ni nói: " Tinh Linh tộc từ trước tới nay luôn luôn tự nhận là có huyết thống cao quý nhất, vốn không xem chủng tộc khác vào trong mắt." Trong đôi mắt hắn toát ra phẫn hận.

Đường Liệp thấp giọng nói: " Kỳ thật các ngươi và Tinh Linh tộc cũng còn có quan hệ huyết mạch tương liên."

Bồ Thị lớn tiếng nói: " Chúng ta cùng Tinh Linh tộc nhân không có quan hệ gì, nếu không phải bọn hắn lãnh khốc vô tình, mẫu thân chúng ta cũng không hàm oan mà chết."

Đường Liệp trong lòng ngẩn ra, không nghĩ tới huynh đệ bọn họ đối với Tinh Linh tộc oán hận sâu sắc như vậy. Đường Liệp thở dài nói: " Có lẽ có khi, không nên đem cừu hận nhớ mãi trong lòng mới tốt, nếu không cừu hận sẽ thành gánh nặng trong lòng các ngươi, cả đời các ngươi cũng không thể vui sướng."

Bồ Thị và Bồ Ni cùng im lặng không nói gì.

Đường Liệp biết bọn họ không thể giải thích được lời của mình, ngay cả bảo trì trầm mặc, cũng nhất định không phục trong lòng.

Bồ Thị rốt cuộc nhịn không được nói: " Chủ nhân, nếu ngay cả cừu hận trong lòng cũng có thể quên, như vậy con người sống trên đời còn có ý nghĩa gì?"

Đường Liệp lại bị những lời này của hắn làm rung chuyển thật sâu, hắn đột nhiên nghĩ tới chính mình, từ khi đến phiến đại lục này, đối đãi hết thảy chung quanh đều là hờ hững, thủy chung xem bản thân mình là người ngoài thế giới này, chính mình chẳng những có thể quên mất cừu hận, thậm chí ngay cả cảm tình cũng có thể quên, dựa theo Bồ Thị nói, còn sống có ý nghĩa gì?

Trên mặt Đường Liệp hiện ra một tia mỉm cười khổ sở.

Bồ Ni nhận thấy được vẻ mặt biến hóa vi diệu của chủ nhân, còn tưởng rằng đại ca chọc hắn tức giận, vội nói: " Chủ nhân, đại ca của ta từ trước tới nay nói chuyện đều là như thế, ngài ngàn vạn lần đừng thấy phiền lòng."

Bồ Thị thẳng thắn nói: " Ta có nói sai sao?"

Đường Liệp cười lớn lắc đầu, hắn vươn tay ra, vỗ một chưởng thật mạnh vào thân cây bên người, cảm thán nói: " Bồ Thị nói đúng, người sống trên đời, nếu không dám yêu dám hận, còn sống thì có ý nghĩa gì?" Đường Liệp đột nhiên tỉnh ngộ, rất nhiều chuyện là do thái độ tiêu cực của mình dẫn đến, luôn mồm nói tiếp nhận sự thật, nhưng trong tim của hắn không cách nào chính thức làm được.

Bồ Thị nhỏ giọng nói: " Chủ nhân suy nghĩ cái gì?"

Đường Liệp mỉm cười nói: " Ta suy nghĩ làm sao mới sống có ý nghĩa!"

Khi luồng ánh sáng đầu tiên len qua khe hở của tàng cây chiếu xuống, Đường Liệp ngồi dậy đầu tiên, đi đến bờ sông rửa mặt, vươn cánh tay, ánh mắt hướng phương đông nhìn lại, phía chân trời toát ra sắc thái đỏ rực, mưa dầm xem ra đã qua.

Bồ Thị và Bồ Ni nghe được động tĩnh cơ hồ đồng thời tỉnh dậy, áy náy nói: " Chủ nhân, chúng ta thật đáng chết, không ngờ lại thức dậy muộn hơn ngài!"

Đường Liệp cười ha ha nói: " Tại sao phải sớm hơn ta chứ?"

Bồ Thị cười nói: " Vì ngài là chủ nhân của chúng ta!"

Đường Liệp vỗ vỗ bả vai rộng lớn của hắn, trong ý thức bọn họ khái niệm về địa vị đã sớm thâm căn cố đế, theo chân bọn họ giảng giải việc mọi người ngang hàng vốn chỉ là đàn gảy tai trâu, Đường Liệp cũng lười phí khí lực, mỉm cười nói: " Nhanh đi chuẩn bị, chúng ta lập tức qua sông!"

Bồ Thị huynh đệ hợp lực đẩy bè gỗ ra ngoài, Đường Liệp dẫn đầu nhảy lên.

Ba người phối hợp lẫn nhau chống bè gỗ hướng bờ đối diện lướt đi, Bồ Thị huynh đệ mặc dù kỹ năng bơi tuyệt hảo, nhưng cũng không am hiểu thao túng bè gỗ, Đường Liệp cũng thiếu khuyết kinh nghiệm. Bè gỗ quay tròn ngay giữa sông, Bồ Thị vội vã bỏ đi áo ngoài nhảy vào trong nước sông, dùng hai tay đẩy bè gỗ đi tới, Bồ Ni cũng nhảy theo sau.

Bè gỗ được hai người toàn lực đẩy mạnh, rẽ sống hướng bờ bên kia lướt đi, Đường Liệp cười nói: " Có hai huynh đệ ngươi ở bên cạnh ta, quả nhiên giúp ta không ít…"

Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng lại, trên đỉnh đầu vài đạo bóng ma phóng xuống, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy hai gã Tinh Linh nhân có cánh màu bạc đang xoay quanh trên đầu hắn, trường cung trong tay kéo căng, mũi tên lạnh băng nhắm ngay Bồ Thị huynh đệ ở dưới nước.

Đường Liệp quát lớn: " Không nên hiểu lầm, chúng ta tới bái phỏng Tinh Linh Vương!"

Hai gã Tinh Linh võ sĩ liếc mắt nhìn nhau, bọn họ nghe được Đường Liệp nói thật rõ ràng, mặc dù không lập tức khởi lên tiến công, nhưng vẫn chuẩn bị sẵn sàng, trong đó một gã Tinh Linh võ sĩ thổi lên cái còi màu bạc trước ngực, không bao lâu, liền thấy vùng gò cao ở đối diện bờ sông xuất hiện một đội võ sĩ Tinh Linh tộc, cung tiễn trong tay bọn họ nhắm ngay ba người Đường Liệp.

Đường Liệp biết Tinh Linh tộc bắn tên chuẩn xác, nếu bọn họ đồng thời khởi lên công kích, chờ đợi ba người chỉ còn kết cuộc vạn tiễn xuyên tâm, trong lòng cũng không khỏi có chút khẩn trương, nhưng vẻ mặt vẫn biểu hiện ra vẻ trấn định tự nhiên, thấp giọng mệnh lệnh: " Không cần quản họ, tiếp tục qua sông!"

Bồ Thị huynh đệ cũng biết tình thế đang giương cung bạt kiếm thế này thì tốt nhất nên mau chóng qua sông, bèn nhanh hơn tốc độ bơi lội, dưới sự giám thị của đám Tinh Linh võ sĩ rốt cuộc qua đến bờ bên kia.

Một gã Tinh Linh võ sĩ thân hình cao lớn với hai gã đồng bạn cùng đi tới trước mặt Đường Liệp, con ngươi như lục bảo thạch lạnh lùng nhìn thẳng Đường Liệp: " Ngươi là ai?"

Đường Liệp nói: " Minh Lâm đại tế ti riêng để cho ta tới bái kiến Tinh Linh Vương, chuyện này có lẽ hắn đã biết."

Ánh mắt Tinh Linh võ sĩ lóe ra một chút, ánh mắt hạ xuống Bồ Thị huynh đệ liền trở nên tràn ngập vẻ hèn mọn, lạnh lùng nói: " Ngươi có thể đi, hai tên tiện chủng này tuyệt không thể làm bẩn lãnh địa thần thành của chúng ta."

Bồ Thị giận tím mặt nói: " Hỗn trướng, ngươi nói cái gì?"

Bồ Ni mặc dù trong lòng cũng giận run, nhưng dẫu sao hắn vẫn tỉnh táo hơn huynh trưởng rất nhiều, biết bất luận sự xúc động nào cũng làm hư đại sự của chủ nhân, liền chụp lấy cánh tay Bồ Thị, tỏ ý cho hắn ngăn chặn sự tức giận.

Đường Liệp lạnh lùng nhìn thẳng tên Tinh Linh võ sĩ, nói: " Tiện chủng đang mắng người nào?" Vũ nhục thủ hạ trung thành của hắn, bằng vũ nhục chính hắn, Đường Liệp đối với đám Tinh Linh tộc tự nhận là có huyết thống cao quý tức khắc liền tràn ngập chán ghét.

Tên Tinh Linh võ sĩ lập tức liền nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Đường Liệp, tràn ngập lửa giận nói: " Như thế nào? Muốn tìm phiền toái sao?" Bàn tay đã sờ vào bên hông.

Đường Liệp cười lạnh nói: " Đây là đạo đãi khách của Tinh Linh tộc các ngươi? Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi dám ra tay, ta lập tức cho ngươi máu lưu trong năm bước!"

Tên Tinh Linh võ sĩ này thật không nghĩ đến Đường Liệp lại dám càn rỡ như vậy, cả đám đều xúm lại, chuẩn bị sẵn sàng công kích.

Nơi phương xa một thanh âm uy nghiêm quát: " Thứ Phong, lui ra!"

Một vị nam tử tóc vàng mặc trường bào màu xanh biếc đi nhanh tới hướng bọn họ, hắn cao chừng một thước chín, hình thể thon dài, bước chân tràn nhập tiết tấu hữu lực, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ u buồn nhàn nhạt.

Thứ Phong và đám võ sĩ kia đều cung kính cúi đầu xuống, tay phải của Thứ Phong đặt ngay ngực, cung kính nói: " Nhị vương tử!"

Nguyên lai vị nam tử Tinh Linh tộc này là đứa con thứ hai của Tinh Linh Vương tên Phá Không, cũng là người có thuật bắn tên huyền diệu nhất trong Tinh Linh tộc.

Phá Không lạnh nhạt gật đầu, phất tay nói: " Các ngươi lui xuống trước đi, nơi này giao cho ta xử lý."

Thứ Phong giận dữ trừng mắt nhìn Đường Liệp, lúc này mới mang theo thủ hạ rời đi.

Phá Không đi tới trước mặt Đường Liệp, cao thấp đánh giá hắn một lần, trong ánh mắt toát ra vài phần thân mật, hoàn toàn khác hẳn đám Tinh Linh võ sĩ kiêu căng ngạo mạn vừa rồi, hắn nhẹ giọng dò hỏi: " Ngươi đúng là Đường Liệp?"

Đường Liệp gật đầu nói: " Đường Liệp ra mắt nhị vương tử!"

Phá Không mỉm cười nói: " Kỳ thật chúng ta đã gặp qua."

Những lời này khiến cho Đường Liệp mơ hồ, chính mình làm sao từng gặp qua hắn, cẩn thận hồi tưởng vẫn không nhớ nổi gặp qua Phá Không nơi nào, đang muốn hỏi, Phá Không lại nói tránh đi: " Phụ vương đã biết tin tức ngươi sẽ đi qua nơi này, để cho ta lưu ý hướng đi của các ngươi, chuyện vừa rồi là do ta không an bài chu đáo, mong Đường tiên sinh thứ lỗi."

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, Phá Không nho nhã lễ độ, khiến cho Đường Liệp ngược lại ngại ngùng, hắn áy náy nói: " Vừa rồi ta cũng có chút thất lễ, nhị vương tử cũng đừng trách móc."

Phá Không cười cười, chuyển hướng Bồ Ni hai người, mặc dù đối phương là Bán Tinh Linh nhân, nhưng vẻ mặt Phá Không cũng không có toát ra nửa điểm chán ghét hay xem thường, hắn lễ phép nói: " Hai vị nếu nguyện ý, có thể đi tới nhà gỗ phía trước nghỉ ngơi, ta sẽ an bài thích đáng cho các ngươi." Phá Không sở dĩ nói như vậy, là bởi vì một nửa Tinh Linh nhân trong nội bộ Tinh Linh tộc luôn giữ cách nhìn cực độ khinh bỉ với họ, nếu Bồ Thị và Bồ Ni hộ tống Đường Liệp đi tiếp, có lẽ sẽ trêu chọc phiền toái không cần thiết.

Bồ Ni gật đầu, Bồ Thị nhìn thấy đệ đệ tỏ vẻ, cũng chỉ đành đáp ứng.

Đường Liệp dặn dò bọn họ: " Ta đi theo nhị vương tử ra mắt Tinh Linh Vương, mau chóng trở lại, các ngươi thành thật ở chỗ này chờ ta, ngàn vạn lần không nên gây chuyện."

" Chủ nhân yên tâm!"

Đường Liệp cùng Phá Không đồng thời theo thềm đá quanh co khúc khuỷu đi lên Nguyên Thần Phong, trên đường đi tới, Đường Liệp rốt cuộc nhịn không được hỏi: " Nhị vương tử, chúng ta từng gặp qua sao?"

Phá Không cười nói: " Gặp qua!"

" Nhưng ta nhớ không nổi là ở nơi nào?" Đường Liệp thật lòng nói.

" Lúc trước tại Huyền Vũ quốc Long Đức đế đô, ngươi đã từng cùng con trai của đại tướng quân Á Đương Tư phát sinh tranh chấp…"

Trải qua Phá Không nhắc nhở, Đường Liệp bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn lớn tiếng nói: " Ngươi chính là người thần bí bắn tên trên cầu!"

Phá Không lạnh nhạt cười: " Thẳng đến hôm nay, ta đối với hình dáng dũng mãnh đêm đó của Đường tiên sinh vẫn còn mới mẻ ký ức."

Đường Liệp bất giác xấu hổ, với vũ lực lúc đó của hắn, muốn đối kháng với gia tộc Á Đương Tư căn bản là tự tìm đường chết, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng phải bảo vệ Huyên nhi không cho phép người ngoài khi dễ.

Nghĩ đến Huyên nhi, Đường Liệp không khỏi nhớ tới gia tộc của Tinh Linh Vương cùng Huyên nhi có quan hệ không giống bình thường, thầm nghĩ trong lòng: " Nếu bọn hắn hướng ta hỏi hành tung của Huyên nhi, ta làm sao trả lời?"

May là Phá Không cũng không thích nhiều lời, nói chuyện với Đường Liệp thì cũng chỉ vài câu, cũng không liên quan gì đến Huyên nhi.

Kiến trúc của Tinh Linh tộc nhân ở trong Nguyên Thần Phong cũng không ít công sự bí mật, với thuật bắn tên lại thêm địa hình hiểm trở của Nguyên Thần Phong, nếu có kẻ thù từ bên ngoài xâm nhập, cũng phải trả giá thật thảm trọng.

Tinh Linh võ sĩ trên Nguyên Thần Phong cũng không đông như Đường Liệp tưởng tượng, xem ra nơi ở của Tinh Linh nhân còn có nơi khác. Đi đến đỉnh, đi vào trong mây mù mờ mịt, Phá Không dẫn dắt Đường Liệp đi vào một động khẩu bí mật, trước động bốn gã Tinh Linh võ sĩ nhìn thấy Phá Không đi đến, hoảng gấp hướng hắn thi lễ.

Hai người đi vào trong hang, trước mắt đột nhiên lâm vào một mảnh tối tăm, trong lòng Đường Liệp âm thầm thấy kỳ lạ, Tinh Linh Vương vì sao lại lựa chọn một nơi tối tăm như vậy để cư ngụ?

Thị lực của hắn nhanh chóng thích ứng sự tăm tối bên trong hang động, vậy mà có thể rõ ràng nhận ra được sự biến hóa của con đường phía trước, bọn họ hẳn là đang đi xuống phía dưới, càng đi phía trước càng nhỏ hẹp, đến cuối cùng, sơn động vẻn vẹn chỉ có thể cho một người đi qua.

Đi qua một nơi hẹp hòi nhất, trước mắt bỗng nhiên rộng mở sáng sủa, từ nóc động trong suốt bên trên chiếu xuống, chiếu rọi cả phòng thật rõ ràng, dưới chân là mặt nước trong suốt, ngọc thạch hình tròn màu trắng tựa như viên minh châu đang trải quanh trên mặt nước.

Phá Không nhảy lên ngọc thạch, đây là con đường đi thông phía trước.

Đường Liệp gắt gao đi theo phía sau hắn, hâm mộ cảnh sắc chung quanh, trong lòng thầm than: " Tinh Linh Vương nguyên lai ở trong lòng núi Nguyên Thần Phong!"

Tinh Linh Vương lẳng lặng ngồi trên ghế hàn ngọc, hiện ra trước mặt Đường Liệp là một bóng lưng vạm vỡ to lớn. Mái tóc của hắn màu lam, điểm này khác hẳn Phá Không, xem ra mái tóc vàng của Phá Không tám chín phần mười là thừa hưởng di truyền từ người mẹ.

Đường Liệp đi tới cách hắn năm thước thì đứng lại, Tinh Linh Vương bỗng nhiên xoay người, hai mắt màu lam nước biển nhìn thẳng Đường Liệp, khuôn mặt như đá cẩm thạch

điêu khắc giống như không hề có chút ý cười nào: " Đường Liệp?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status