Y quan cầm thú

Chương 87: Vương giả chi phong


Đường Liệp chậm rãi gật đầu.

Ánh mắt thâm thúy của Tinh Linh Vương lóe ra một chút: " Minh Lâm đại tế ti để cho ta giúp ngươi, ta từng thiếu sư phụ nàng một nhân tình, đã nàng mở miệng, ta cũng làm theo." Trong giọng nói của hắn tràn ngập ý vị từ trên cao nhìn xuống, làm cho người ta rất khó sinh ra cảm giác thân thiết.

Trong lòng Đường Liệp có chút không hài lòng, nhưng cũng không biểu lộ ra mặt, Tinh Linh Vương nói: " Phá Không, ngươi đi an bài một chút, mau chóng hộ tống Đường Liệp thông qua Mê Thất sâm lâm, né tránh sự truy kích của Thập Nhị Lang." Hắn chậm rãi nhắm hai mắt, tựa hồ đã nói hết lời, vẻ mặt như trục khách.

Đường Liệp cũng không có ý lập tức rời đi, hắn tiến về phía trước một bước nói: " Đại vương, ta ở trên đường từng gặp một Tinh Linh tộc chiến sĩ sắp chết."

Tinh Linh Vương hơi hơi hé mắt nói: " Nga?"

" Trước khi hắn chết nói một câu, Cổ Liệt tộc xé bỏ hiệp nghị…"

Tinh Linh Vương bỗng nhiên mở to hai mắt, lời Đường Liệp nói làm cho hắn cảm thấy trong lòng rung mạnh: " Ngươi nói cái gì?"

Đường Liệp đưa chiếc nhẫn đã cất giữ cho Phá Không đứng bên người: " Giới chỉ này là ta gỡ xuống trên người hắn, có lẽ có thể chứng minh thân phận của hắn."

Phá Không cẩn thận kiểm tra chiếc nhẫn nọ một chút, trên mặt toát ra vẻ bi thương, hồi lâu mới nói: " Là Trục Quang!"

Trục Quang là một trong bảy vị thần tiễn thất hùng, cũng là thủ hạ trung thành đắc lực của Phá Không, từ trong miệng Đường Liệp xác minh cái chết của hắn, làm cho Phá Không cảm thấy bi thương khó nói nên lời.

Tinh Linh Vương bỗng nhiên đứng dậy, thân hình hắn cao lớn, thân cao tới ngoài hai thước, trong đôi mắt màu lam đậm xẹt qua một tia sát khí lành lạnh: " Đám man tộc này vừa mới theo ta ký kết minh ước, trong nháy mắt đã xé bỏ, món nợ này ta nhất định tính với bọn họ!"

Phá Không nói: " Phụ vương, thực lực của Cổ Liệt tộc bây giờ vốn không thể so sánh với chúng ta, thủ lĩnh bọn họ cũng không phải kẻ ngu, sở dĩ làm như vậy, nói không chừng có người ở sau lưng duy trì."

" Mặc kệ người nào ở sau lưng duy trì, ta tuyệt không từ bỏ ý đồ!" Tinh Linh Vương thình lình nắm một mũi tên bên người, hướng phía trước ném đi, lực lượng vậy mà chẳng khác gì dùng cung nỏ bắn ra, mũi tên sát nhập vào trong tầng nham thạch thật sâu, đuôi tên vẫn còn không ngừng rung động.

Nhìn thấy Tinh Linh Vương uy thế như thế, Đường Liệp cũng không khỏi kinh ngạc ngấm ngầm.

Sau khi Tinh Linh Vương phát tiết lửa giận, tựa hồ bình thản rất nhiều, hắn ngồi xuống ghế hàn ngọc, thấp giọng nói: " Phá Không, ngươi đi tìm đại ca ngươi, để cho hắn đem chân tướng chuyện này tra ra cho rõ ràng."

Phá Không gật đầu, mang theo Đường Liệp cùng rời đi.

Nhìn thấy Tinh Linh tộc xảy ra chuyện trọng đại như vậy, Đường Liệp cũng không có ý tứ dừng lại chỗ này, hướng Phá Không biểu lộ ý nghĩ muốn rời đi của mình.

Phá Không gật đầu nói: " Đường tiên sinh đã có ý định như vậy, ta cũng không tiện giữ lại, nhưng ta chỉ sợ không có cơ hội hộ tống Đường tiên sinh rời đi."

Đường Liệp cười nói: " Nhị vương tử không cần phải khách khí, chúng ta tự rời đi là được."

Phá Không suy nghĩ một chút, từ trong bao đựng tên của mình lấy ra một mũi tên màu xanh biếc, trịnh trọng đưa cho Đường Liệp: " Từ nơi này một đường hướng tây, chỉ cần trong phạm vi Mê Thất sâm lâm, bất luận Tinh Linh nhân nào nhìn thấy mũi tên của ta đều như thấy ta, nhất định sẽ không gây khó dễ ngươi."

Đường Liệp vội cảm ơn, đối với người khiêm tốn hữu lễ như Phá Không tràn đầy hảo cảm.

Đường Liệp và Phá Không chia tay xong, quay trở xuống chân núi đến nhà gỗ tìm Bồ Thị huynh đệ, hai người quả nhiên y theo sự phân phó của Đường Liệp, không hề bước ra khỏi phòng nửa bước, giờ phút này Bồ Thị như kiến bò trên chảo nóng, sắp sửa không còn nhịn được nữa. Nhìn thấy chủ nhân bình yên trở về, hai người mừng rỡ nghênh đón. Bồ Thị lớn tiếng nói: " Chủ nhân, gặp được Tinh Linh Vương rồi chứ?"

Đường Liệp lạnh nhạt cười: " Nơi đây không nên ở lâu, chiến tranh giữa Tinh Linh nhân và Cổ Liệt tộc hết sức căng thẳng, chúng ta mau rời khỏi mới tốt."

Bồ Thị và Bồ Ni nhanh chóng thu thập đồ vật, đi theo Đường Liệp ra khỏi phòng, nhưng đã nhìn thấy một Tinh Linh lão nhân đang đứng, lão nhân kia râu tóc xám trắng, đầy mặt tang thương, trên vai cũng còng xuống, khàn giọng nói: " Ta là Mạc Thừa, phụng mệnh nhị vương tử riêng đến đây hộ tống ba vị rời khỏi Mê Thất sâm lâm."

Bồ Thị cười nói: " Lão nhân gia ngài thật muốn hộ tống chúng ta sao?" Hắn thật sự khó thể tin tưởng vị lão đầu nhi già yếu run rẩy này làm sao hộ tống được bọn họ.

Đường Liệp trừng mắt với Bồ Thị, mỉm cười nói: " Lão nhân gia dẫn đường cho chúng ta sao?"

Mạc Thừa gật đầu nói: " Mê Thất sâm lâm khó đi nhất là ở phía sau, không có người địa phương dẫn đường, chỉ sợ các ngươi vốn không thể đi ra phiến rừng rậm phức tạp này."

" Đa tạ lão nhân gia!"

Đi theo Tinh Linh lão nhân Mạc Thừa, một lần nữa bước lên hành trình, Nguyên Thần Phong đối với Tinh Linh nhân mà nói là địa phương thần thánh nhất, ngoại trừ số ít Tinh Linh võ sĩ cấp bậc cao, có rất ít Tinh Linh nhân dám đặt chân đến khu vực này, đại bộ phận Tinh Linh nhân đều ở phía tây và nam của Mê Thất sâm lâm.

Theo như lời Mạc Thừa, vừa mới đi ra khỏi phạm vi của Nguyên Thần Phong, bọn họ liền gặp phải sương mù, phạm vi nhìn chỉ gom trong vài bước, nơi nơi đều trắng xóa một mảnh, mặc dù là cảnh vật chỉ ngoài hai thước cũng không cách nào phân biệt được rõ ràng.

Mạc Thừa dù đã già, nhưng thể lực cũng không kém, đi phía trước, sải bước cả buổi sán, vẫn không nhìn thấy hắn mệt nhọc chút nào.

Bồ Thị đột nhiên phát ra tiếng hét thảm, không nghĩ tới lại đạp phải tật lê( củ ấu, như bẫy rập) trên mặt đất, hắn ngồi trên bãi cỏ, nghiến răng nghiến lợi rút xuống khỏi bàn chân, hít một hơi lãnh khí nói: " Mẹ nó, nơi này có cạm bẫy!"

Mạc Thừa dừng chân, xoay người lại nhìn Bồ Thị một chút, hờ hững nói: " Người tuổi trẻ, tai mắt kém thế, đi đường không nên chỉ lo bước, còn phải nhìn dưới chân và hoàn cảnh chung quanh."

Đường Liệp xoa xoa chân nói: " Lão gia tử, chúng ta hay là nghỉ ngơi một chút lại đi, bây giờ hẳn là đến giờ cơm trưa rồi."

Mạc Thừa gật đầu, một mình đi tới một bên, bàn tay đầy vết chai lục lọi trong rừng cây một chút, bẻ gãy không ít cây khô, sau đó dùng đá lửa đốt lên xua tan sương mù dày đặc, để cho cảnh vật trong phạm vi hai thước từ từ trở nên rõ ràng hơn.

Đường Liệp nhắm lại đôi mắt đau xót, đi trong sương mù, mệt nhất sẽ là hai mắt của mình.

Mạc Thừa nói: " Phía sau ngươi chính là dòng suối nhỏ, muốn tẩy trừ thì đi qua đó, nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên thay đổi phương hướng, quay đầu lại cũng đi như thế."

Đường Liệp gật đầu, đứng dậy hướng phía sau đi tới, đẩy ra bụi cây, đi ra hơn mười thước, quả nhiên nhìn thấy một dòng suối nhỏ yên tĩnh, bởi vì lực

nước chảy chậm, cho nên không nghe được tiếng nước chảy.

Nâng lên dòng nước mát lạnh tẩy đi bụi bặm trên mặt, tức khắc cảm thấy tâm thần sảng khoái, cúi người uống vài ngụm lau khô miệng, trong lòng cảm thấy thích ý vô cùng.

Đột nhiên cảm nhận được có chút khác thường, Đường Liệp ngẩng đầu nhìn lên phía trên, bởi vì sương mù che kín nên không nhìn thấy rõ tình hình bên trên, Đường Liệp mở to hai mắt, đợi khi nhìn thấy rõ thì mới nhận ra đó là tơ võng cơ hồ trong suốt, trong lúc bối rối hướng một bên lăn qua, nhưng vẫn không thể tránh thoát phạm vi lưới lớn bao phủ.

Cả người giống như cái bánh chưng bị tơ võng bao phủ trong đó, Đường Liệp kinh hoảng liều mạng giãy dụa, hét lớn: " Cứu mạng!" Thân thể đã bị kéo lên giữa không trung, một thanh âm trong trẻo dễ nghe nhưng lạnh lùng vang lên: " Ai dám cứu ngươi?"

Thanh âm này đối với Đường Liệp mà nói lại vô cùng hiểu rõ, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một bóng hình xinh đẹp thanh lệ tuyệt luân, kinh hô: " Nguyên lai là ngươi!"

Thanh âm Đường Liệp kêu cứu rõ ràng truyền nhập vào trong tai mỗi người, Bồ Thị và Bồ Ni hai người liều mạng hướng theo phương hướng tiếng kêu cứu chạy tới, chờ khi chạy tới bên bờ suối, nhưng đã trống rỗng, làm gì nhìn thấy được bóng của Đường Liệp.

Bồ Thị và Bồ Ni nhìn thấy chủ nhân mất tích, trong lòng kinh hoảng tới cực điểm, đang muốn tìm tòi chung quanh, lại bị Mạc Thừa nắm được cánh tay bọn họ: " Nơi này chỗ nào cũng là sương mù, các ngươi vốn không thể tìm được Đường Liệp."

Bồ Thị giận dữ hét: " Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn chủ nhân bị địch nhân cướp đi phải không?"

Mạc Thừa thở dài nói: " Hắn hẳn là không có chuyện gì, nghe thanh âm mang hắn đi hình như là tiểu công chúa…"

Đường Liệp bị ném mạnh lên bãi cỏ, hắn phẫn nộ túm ti võng trên người hất ra, đứng dậy, nhưng nhìn thấy tiểu công chúa vẫy đôi cánh mỏng như cánh ve nhẹ nhàng đáp lên bãi cỏ, một thời gian không gặp, cô gái nhỏ đã trưởng thành hơn so với ngày trước rất nhiều, tóc dài màu lam theo gió phất phới, thân cao đã ngoài một thước bảy, thân thể đường cong lả lướt, đã có vẻ gợi cảm của cô gái thanh xuân, gương mặt da thịt mềm mại nhẵn nhụi, lông mày màu lam với đôi mắt đẹp màu đen giống như nước suối tinh khiết trong vắt.

Đối mặt với một cô gái tươi mát động lòng người như thế, sự tức giận đầy tràn vừa rồi của Đường Liệp nhịn không được đã biến mất rất nhiều, hắn bất mãn hừ một tiếng, căm tức nói: " Ngươi có bệnh à? Cứ xuống tay đánh lén, có sự tình gì nói ngay mặt không được sao?"

Tiểu công chúa lạnh lùng trừng Đường Liệp nói: " Huyên nhi tỷ tỷ đâu?"

Đường Liệp thế mới biết nàng đến tìm mình có mục đích gì, nhu nhu phần eo bị đau nói: " Mắc gì tới ngươi?"

Tiểu công chúa cả giận nói: " Đường Liệp! Ngươi là tên vô sỉ ích kỷ thô tục không chịu nổi, ngươi đã quên sạch đã hứa hẹn thế nào với ta sao? Rốt cuộc đã đem Huyên nhi tỷ tỷ đi nơi nào rồi?"

Đường Liệp cười nói: " Tóm lại bây giờ nàng rất bình an, rất khỏe mạnh."

Tiểu công chúa hòa hoãn ngữ khí: " Vì sao lần này không thấy nàng đi với ngươi tới?"

Đường Liệp nói: " Ngươi quả thật là muốn nghe?"

Tiểu công chúa gấp đến gật đầu lia lịa.

Đường Liệp nói: " Bởi vì nàng không muốn gặp lại cha của ngươi."

Khuôn mặt tiểu công chúa đỏ lên, tự nhiên hiểu được Đường Liệp nói tới điều gì, nhẹ giọng nói: " Ngươi dám vũ nhục phụ vương ta, cẩn thận ta lấy mạng chó của ngươi!"

Đường Liệp không thèm dây dưa với nàng, thấp giọng nói: " Nếu lòng hiếu kỳ của ngươi đã thỏa mãn, cũng để ta rời đi được rồi chứ?"

Tiểu công chúa ngăn cản đường đi của Đường Liệp: " Lần này ngươi tới bộ lạc chúng ta rốt cuộc có mục đích gì?"

Đường Liệp vừa bực mình vừa buồn cười nói: " Tiểu cô nương, ta không cần phải giải thích với ngươi, nếu ngươi thật sự tò mò thì đến hỏi cha ngươi, hay nhị ca ngươi."

" Ta muốn hỏi ngươi!" Vị tiểu công chúa này thật đúng là bướng bỉnh.

Đường Liệp nhìn sương mù mang mang chung quanh, trong lòng không khỏi phiền não, cho dù tiểu nha đầu này không ngăn cản mình, hắn có lẽ cũng không thuận lợi đi ra khỏi sương mù dày đặc này. Nhưng đây cũng không phải chuyện phiền toái gì, chờ rời khỏi tiểu nha đầu này, gọi tiểu bạch long tới, nó nhất định có thể dẫn đường cho mình.

Tiểu công chúa đột nhiên kinh hô một tiếng, Đường Liệp nhìn lại theo ánh mắt của nàng, nhìn thấy trên bầu trời, một điểm đen như tia chớp hướng vị trí tiểu công chúa lao xuống, một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu tràn ngập trong nội tâm Đường Liệp, hắn trước tiên kết luận, người tới nhất định không phải Tinh Linh nhân.

Tiểu công chúa giơ lên nỗ tiễn trong tay, liên tục hướng điểm đen bắn ra bảy mũi tên.

Giữa không trung bộc phát ra tiếng gầm rú nặng nề, điểm đen cấp tốc giảm xuống, lúc này Đường Liệp mới nhìn rõ, người đến là một tên bịt mặt, cưỡi trên một con dực long màu đen.

Con dực long màu đen vỗ cánh đánh rơi nỗ tiến của tiểu công chúa bắn tới, đôi mắt quái dị màu đỏ gắt gao nhìn thẳng tiểu công chúa, hắc y kỵ sĩ chỉ huy nó đánh tới tiểu công chúa.

Tiểu công chúa vốn không nghĩ tới bên trong Mê Thất sâm lâm, ở địa phương do Tinh Linh nhân thống trị lại đột nhiên xuất hiện địch nhân, trong lúc nhất thời thất kinh, lại bắn ra vài mũi tên, nhưng đều bị cánh của dực long đánh bay khỏi quỹ đạo.

Hắc y kỵ sĩ chìa ra bàn tay bằng kim loại màu bạc hướng tiểu công chúa chộp tới.

Đường Liệp bỗng nhiên thình lình vọt tới trước, kéo tiểu công chúa qua một bên, tay phải đã xuất Đồ Long Đao, toàn lực hướng cổ của dực long chém tới.

Hắc y kỵ sĩ vốn cũng không xem Đường Liệp là mục tiêu chủ yếu, Đồ Long Đao vừa mới chém ra, một cỗ đao khí uy thế cường đại đã hướng đầu hắn bức bách ào tới.

Trong mắt dực long toát ra quang mang hoảng sợ, vùng cổ vô ý thức thay đổi, thân thể lui ra phía sau, hắc y kỵ sĩ chụp vào tiểu công chúa một kích tức khắc liền thất bại.

Gương mặt xấu xí bên dưới mặt nạ màu đen co quắp một chút, tay hắn chậm rãi hướng lên đầu vai, từ phía sau rút ra một thanh kiếm bằng xương màu trắng dài chừng hai thước, cổ họng phát ra tiếng hô quái dị, dực long điều chỉnh góc độ và vị trí, từ giữa không trung bỗng nhiên hướng Đường Liệp thình lình đáp xuống, xương kiếm màu trắng xuyên phá sương mù dày đặc, ma xát kịch liệt với không khí phát ra tiếng rít lớn. Hắc y kỵ sĩ mượn lực lượng do dực long lao từ trên cao xuống, toàn lực đâm ra một kiếm, uy lực bèn tăng lên gấp đôi.

Đường Liệp vẻ mặt trấn định, ánh mắt hướng mũi nhọn của xương kiếm trong tay đối phương, hai tay cầm Đồ Long Đao, bỗng nhiên hướng mũi nhọn xương kiếm đánh tới, đao phong của Đồ Long Đao cùng mũi kiếm của xương kiếm chuẩn xác không lầm đánh cùng một chỗ, song phương truyền ra lực lượng thật lớn, làm cho thân hình hai bên đều chấn động, sóng khí cường đại từ bọn họ làm trung tâm hướng bốn phía bắn ra, bùn đất cát đá, nhánh cây lá rụng ào ào bay dựng lên, thiên địa vốn bị sương mù bao phủ dày đặc lại càng nhiều bụi mù nổi lên bốn phía.

Làm cho Đường Liệp ngạc nhiên chính là xương kiếm trong tay đối phương cùng Đồ Long Đao toàn lực chạm nhau, vậy mà không bị bất luận tổn thương nào.

Hắc y kỵ sĩ cũng ngạc nhiên, hắn thao túng dực long ở trên không trung nhanh như tia chớp hướng sau lưng Đường Liệp, xương kiếm lại hướng vùng cổ Đường Liệp chém tới.

Vừa rồi giao thủ đã giúp cho Đường Liệp nhận ra được một chút thực lực của đối phương, hắc y kỵ sĩ hẳn là kém mình, nếu không phải mượn xung lực của dực long từ trên cao lao xuống, lực công kích của hắn hẳn là phải yếu bớt rất nhiều.

Đường Liệp trở tay dùng thân đao ngăn cản một kích của hắc y kỵ sĩ.

Lúc này tiểu công chúa từ sự kinh hãi ban đầu đã tỉnh táo lại, nỗ tiến nhằm vào dực long liên tiếp vọt tới, tiếc rằng làn da của nó cực kỳ cứng cỏi, tiểu công chúa liên tục xạ kích cũng không tạo thành bất cứ tổn thương gì với nó.

Hắc y kỵ sĩ dưới tình huống đánh mãi không có kết quả với Đường Liệp, dần dần tâm tình trở nên nôn nóng, cổ họng hắn phát ra trận kêu khóc quái dị, trên bầu trời lại có thêm một gã hắc y kỵ sĩ khống chế dực long hướng Đường Liệp lao xuống.

Đường Liệp thầm kêu khổ, với thực lực của hắn đối phó hắc y kỵ sĩ không khó, nhưng đối phương chiếm lợi thế trên cao nhìn xuống, chiếm hết ưu thế, bây giờ lại thêm một gã đồng bạn thì công kích càng gia tăng gấp bội.

Tiểu công chúa vỗ cánh bay lên không trung, trước khi tên hắc y kỵ sĩ kia còn chưa xuống gần thì liên tục hướng hắn bắn ra hơn mười mũi tên, đáng tiếc lực sát thương của nàng cũng không cường đại, năng lực phòng hộ của hắc y kỵ sĩ và dực long siêu cường, nỗ tiến căn bản không thể xuyên qua thân thể bọn họ mảy may.

Tên hắc y kỵ sĩ chạy tới sau tiến thẳng đến chỗ tiểu công chúa, vũ khí trong tay cũng là xương kiếm màu trắng giống như đồng bạn hắn.

Tiểu công chúa trên không trung rút ra đoản đao, cùng đối phương dây dưa chiến đấu trong hư không, lực lượng của nàng kém xa đối phương, với lại đôi cánh của nàng mặc dù tinh xảo, nhưng dù sao cũng do nhân công chế tác, so sánh với hai cánh tự nhiên sinh trưởng của dực long khác hẳn, tính linh hoạt kém hơn rất nhiều, vừa giao thủ, liền hiện ra nguy cơ trùng trùng, may mắn đối thủ chủ yếu chỉ muốn bắt sống nàng, cũng không hạ sát thủ.

Đường Liệp bị hắc y kỵ sĩ bức bách, dần dần kéo xa khoảng cách với tiểu công chúa, ý đồ của hai gã kỵ sĩ này vô cùng rõ ràng, chính là bắt cóc tiểu công chúa.

Sau khi dùng cứng đối cứng chịu ba chiêu của hắc y kỵ sĩ, Đường Liệp lui ra sau một bước, đối thủ và dực long phối hợp quá ăn ý, mỗi lần công kích đều xảo diệu để lực lượng vọt tới của dực long hòa nhập vào trong đó.

Đường Liệp nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn thấy tiểu công chúa ở trên không trung dưới sự công kích của tên hắc y kỵ sĩ kia, đã lộ ra thế thua, trong lòng càng phát ra nôn nóng.

Nhưng vào lúc này một đạo kim quang phá sương mù hướng trung tâm chiến đấu bay vút tới, Đường Liệp mặc dù không nhìn thấy rõ, nhưng trong cảm giác đã nhận ra tiểu bạch long đã tới kịp thời.

Tên hắc y kỵ sĩ còn chưa kịp tỉnh ngộ, đã nhìn thấy một tia chớp màu vàng từ bên cạnh hắn xẹt nhanh qua, đi tới bên người Đường Liệp.

Đường Liệp phản ứng thần tốc, không cần trao đổi với tiểu bạch long, cũng đã làm ra động tác, thân thể nhảy lên lưng tiểu bạch long, tiểu bạch long cấp tốc vọt tới trước, Đồ Long Đao trong tay hắn ngưng tụ năng lượng, phiếm xuất ra vầng sáng màu trắng xanh, với tốc độ khó tin hướng hắc y kỵ sĩ chém tới.

Có xung lượng của tiểu bạch long làm đảm bảo, uy lực công kích lần này của Đường Liệp gia tăng gấp bội.

Tên hắc y kỵ sĩ đưa xương kiếm lên ngăn cản, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng vô cùng cường đại từ trong thân kiếm truyền đến, cánh tay ê ẩm tê dại một trận, dực long ở bên dưới bởi vì không chịu nổi áp lực truyền đến, thân thể bỗng nhiên trầm xuống.

Móng vuốt bén nhọn của tiểu bạch long tùy lúc thọt vào trong mắt trái của dực long.

Dực long hét thảm một tiếng, thân thể tà tà bỏ chạy.

Đường Liệp như tia chớp nghịch chuyển phương hướng lưỡi đao, hung hăng chém lên cổ hắc y kỵ sĩ, máu tươi tung bay, đầu lâu của hắc y kỵ sĩ quay cuồng rơi xuống.

Dực long kêu thảm lảo đảo hướng phương xa chạy trốn.

Tiểu bạch long dũng mãnh phi thường, mang theo Đường Liệp hướng tên hắc y kỵ sĩ còn lại bay đi.

Nhìn thấy đồng bạn chết thảm dưới đao của Đường Liệp, tên hắc y kỵ sĩ kia mới ý thức được sự lợi hại của Đường Liệp, thao túng dực long bỏ lại tiểu công chúa, xương kiếm màu trắng nhắm vào Đường Liệp vận sức chờ phát động.

Ý tùy tâm sinh, mỗi cử động của tiểu bạch long đều nhắn nhủ vào trong óc Đường Liệp, tiết tấu bay đột nhiên thay đổi, khoảng cách gần trăm mét chỉ mà tiểu bạch long thoáng chốc đã bay qua.

Tên hắc y kỵ sĩ căn bản không nghĩ đến tiểu bạch long nhanh như vậy đã bay tới trước mặt, trong tích tắc giơ xương kiếm muốn ngăn trở sự công kích của Đường Liệp thì cũng đã chậm.

Đường Liệp nắm chặc thời cơ khó được này, một đao chém vào trên khuôn mặt của hắn, đã chém nát sọ não của hắn, máu tươi và óc màu trắng văng đầy xuống vai hắn.

Dực long phát ra một tiếng thét hoảng sợ, đối với tiểu bạch long sợ hãi tới cực điểm, quay đầu hướng phương xa bay đi.

Đường Liệp trở tay đút Đồ Long Đao vào vỏ, có chút đắc ý nhìn về phía tiểu công chúa.

Lúc này tiểu công chúa kinh hồn lạc phách, bị tràng diện giết chóc vừa rồi làm kinh hãi vô cùng, qua đã lâu mới từ trên không trung hạ xuống bên người Đường Liệp.

Đường Liệp vỗ nhẹ lân giáp trên cổ tiểu bạch long, hắn ngạc nhiên phát hiện tiểu bạch long đã phát sinh sự biến đổi kinh người, thân hình của nó lại trưởng thành hơn rất nhiều, vừa rồi trong khi phi hành đã loan báo lực lượng và tốc độ, đã trở thành sự giúp đỡ không thể thiếu với Đường Liệp, càng khó được chính là, tiểu bạch long và hắn cực kỳ ăn ý, đối phương nghĩ gì đều có thể truyền lại trong lòng bọn họ.

Tiểu công chúa tràn ngập hâm mộ nhìn tiểu bạch long, đưa tay định chạm đến sừng nó, tiểu bạch long cực kỳ không hợp tác nghiêng đầu sang một bên.

Nàng nhẹ giọng nói: " Con rồng nhỏ này của ngươi thật xinh đẹp, ở đâu ra vậy?"

Đường Liệp đắc ý cười cười, tiểu bạch long tựa hồ không muốn ở lâu chỗ này, vỗ cánh hướng không trung bay đi, Đường Liệp hét lớn: " Chờ ta!" Không nghĩ tới tiểu bạch long không để ý sự kêu gọi của hắn, vẫn một mình rời đi.

Tiểu công chúa cười nói: " Xem ra nó cũng không nghe lời của ngươi!"

Đường Liệp trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt hạ xuống trên đầu lâu dưới mặt đất, đi tới, vạch mặt nạ bảo hộ, nhưng lại phát hiện bên dưới chỉ là một gương mặt xấu xí.

Tiểu công chúa có chút khiếp đảm nghiêng đầu đi, nhẹ giọng nói: " Hắc Ám Long Sử."

" Ngươi nhận biết bọn họ?"

Tiểu công chúa lắc đầu: " Ta chỉ là nghe đại ca nói qua."

Phía sau rừng cây truyền đến tiếng bước chân, Đường Liệp xoay người nhìn lại, chính là Tinh Linh lão nhân Mạc Thừa mang theo Bồ Thị và Bồ Ni tìm tới, nhìn thấy chủ nhân không việc gì, Bồ Thị huynh đệ hoan hô chạy vội tới.

Tinh Linh lão nhân Mạc Thừa cung kính hành lễ với tiểu công chúa: " Tiểu công chúa!"

Tiểu công chúa lãnh đạm gật đầu: " Sao ngươi đi chung với bọn họ?"

Mạc Thừa nói: " Nhị vương tử để cho ta hộ tống Đường tiên sinh bọn họ rời khỏi Mê Thất sâm lâm."

Tiểu công chúa hung hăng liếc mắt nhìn Đường Liệp một cái, nhưng lại bị Bồ Thị huynh đệ trợn mắt nhìn lại.

Đường Liệp không muốn chấp nhặt với nàng, mỉm cười nói: " Vừa rồi chỉ là hiểu lầm, tiểu công chúa, Đường Liệp cáo từ."

Mạc Thừa nhìn máu tưới đầy đất, trong lòng nói thầm, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

" Chậm!" Tiểu công chúa lớn tiếng nói.

Đường Liệp xoay người nói: " Tiểu công chúa còn có gì phân phó?"

" Chẳng lẽ các ngươi để một mình ta đi về sao? Nếu gặp lại địch nhân, ta làm sao bây giờ?"

Mạc Thừa nói: " Phía trước chính là doanh địa Minh Kính Cốc của chúng ta, tiểu công chúa có thể cùng chúng ta đồng hành, có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Đường Liệp đành phải gật đầu, đối với vị tiểu công chúa điêu ngoa này hắn cũng không muốn để ý quá nhiều, nên lui xuống cuối cùng, cố gắng kéo dài khoảng cách với nàng, không nghĩ tới nàng lại cứ cố tình đi song song với hắn, nhẹ giọng nói: " Huyên nhi tỷ tỷ đi đâu rồi vậy?"

Đường Liệp nói: " Nàng không muốn gặp lại các ngươi, nên lựa chọn vòng qua Mê Thất sâm lâm, chúng ta hẹn sẽ gặp lại ở Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên."

Hai mắt tiểu công chúa tỏa ánh sáng nói: " Thật tốt quá, ta nghe nói Nạp Đạt Nhĩ bình nguyên là một địa phương phong cảnh xinh đẹp, không bằng ta đi cùng các ngươi có được hay không?"

Đường Liệp cũng không trả lời.

Tiểu công chúa lại thở dài nói: " Chỉ tiếc phụ vương nhất định sẽ không để cho ta đi."

Đường Liệp thấp giọng nói: " Vừa rồi hai gã Hắc Ám Long Sử rõ ràng là hướng ngươi mà tới, ngươi phải đem tin tức này mau chóng cấp cho tộc nhân của ngươi."

Tiểu công chúa nói: " Còn cần ngươi nói, ta đã truyền tin tức ra ngoài, phụ vương rất nhanh sẽ biết."

Trong lòng Đường Liệp âm thầm thấy kỳ lạ, lại không biết tiểu nha đầu này đã dùng phương thức loại nào để truyền tin tức.

Tiểu công chúa lại nghĩ tới con rồng nhỏ của Đường Liệp, nhẹ giọng nói: " Uy, ngươi có thể thao túng rồng, chẳng lẽ ngươi là Long Kỵ Sĩ?"

Đường Liệp kinh hoảng vội nói: " Nói cũng không thể nói lung tung, đó không phải rồng, rõ ràng là một con rắn lớn a!"

Tiểu công chúa tức khắc liền lĩnh ngộ, Đường Liệp cũng không muốn cho người khác biết sự tồn tại của con rồng nọ, chỉ cười, không tiếp tục nhắc tới.

Vào buổi tối, bọn họ đi tới Minh Kính Cốc, có tiểu công chúa đồng hành, mũi tên Phá Không giao cho Đường Liệp làm tín vật cũng không có nhiều tác dụng, Tinh Linh võ sĩ thủ vệ mở cửa lớn đón bọn họ đi vào doanh địa.

Bởi vì màn đêm buông xuống, Đường Liệp quyết định ở lại nghỉ ngơi trong doanh địa của Tinh Linh nhân, sáng sớm ngày mai sẽ rời đi.

Bồ Thị và Bồ Ni có thân phận đặc thù, để cho bọn họ gặp phải không ít những đôi mắt trợn ngược của Tinh Linh nhân, nếu không phải Đường Liệp đã dặn dò qua, hai người chắc chắn đã giận dữ lên.

Bóng đêm phủ xuống, sau khi Đường Liệp tắm rửa, thay bộ võ sĩ phục, đi ra nhà gỗ, nhìn thấy Tinh Linh lão nhân Mạc Thừa đang ngồi trước cửa dùng tay kết những dây thừng nhỏ.

Đường Liệp mỉm cười đi tới bên cạnh hắn, xem hắn rốt cuộc đang làm gì?

Mạc Thừa nói: " Ta đang làm giày rơm, loại cây cỏ này nếu làm giày, tính chất nhẹ mềm cứng cỏi, thích hợp đi lại trong rừng."

Đường Liệp cầm lấy đế giày đã làm xong trên mặt đất, nhìn Mạc Thừa đang làm phần còn lại, có chút tò mò nói: " Giày này hình như ngài cũng không phải làm cho mình?"

Mạc Thừa cười gật đầu, vẫn không ngừng công việc trong tay: " Ta là…"

Ở phương xa đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, đứng dậy hướng chỗ náo loạn đi đến.

Đi tới gần đã thấy hơn mười Tinh Linh nhân đang vây quanh Bồ Thị huynh đệ ở giữa, trên mặt đất đã ngã xuống hai gã Tinh Linh nhân có ý đồ công kích bọn họ.

Cả đám Tinh Linh nhân thần tình kích động, trong đám người hô to: " Tạp chủng! Tiện chủng!" Tiếng mắng vang lên bên tai không dứt.

Hai mắt Bồ Thị che kín tơ máu, giận dữ quát: " Ta liều mạng với đám vô liêm sỉ các ngươi!"

Đường Liệp nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy thân thể Tinh Linh nhân phía trước đi vào: " Sao lại thế này?"

Mạc Thừa hấp tấp đến khuyên can tộc nhân của hắn, nguyên lai Bồ Thị huynh đệ đi múc nước, lại bị Tinh Linh nhân đứng bên cạnh đầm nước nhục mạ, nói bàn tay bọn họ dơ dáy bẩn thỉu đã làm dơ nước của bọn hắn, nên mới xảy ra trận tranh chấp này.

Đường Liệp thầm mắng đám Tinh Linh nhân này tự cho là mình cao quý, đang lúc muốn nói chuyện, đã thấy hơn mười Tinh Linh võ sĩ cường tráng chạy tới, bọn họ tay cầm vũ khí, nghĩ ra là muốn tới đối phó Bồ Thị huynh đệ.

Mạc Thừa xông lên phía trước ngăn trở đường đi của đám Tinh Linh võ sĩ, lớn tiếng nói: " Bọn họ là khách nhân của nhị vương tử, các ngươi ngàn vạn lần không thể vô lễ!"

Trong đó một gã Tinh Linh võ sĩ phẫn nộ quát: " Khách nhân nào? Nhị vương tử mà là bạn tốt của hai tiện chủng này sao?" Hắn thô bạo đẩy mạnh, đẩy Mạc Thừa lảo đảo ngã xuống đất.

Lửa giận của Đường Liệp đã bị đám vô lễ này hoàn toàn kích khởi, thấp giọng nói: " Bồ Thị, Bồ Ni, xử tên này cho ta!"

Bồ Thị không chờ Đường Liệp phân phó, thân thể đã giống như liệp báo phóng ra ngoài.

Tên Tinh Linh võ sĩ không nghĩ tới Bồ Thị tấn công với tốc độ nhanh như vậy, khi phản ứng được, thì nắm tay Bồ Thị đã hạ xuống trên mũi hắn.

Một hòn đá ném xuống kích khỏi ngàn cơn sóng, công kích của Bồ Thị đã thật sự mở màn cho trận đánh nhau, hơn mười Tinh Linh nhân tất cả đều vọt đi lên.

Đường Liệp cũng thật sự nổi giận, hoàn toàn không để ý tới hậu quả nháo sự, một quyền đánh cho một tên Tinh Linh võ sĩ bay ra ngoài, trở tay đập vào ngực một tên Tinh Linh võ sĩ định tập kích mình từ phía sau.

Ba người bọn họ đều am hiểu vật lộn, mạnh hơn đám Tinh Linh nhân chỉ biết bắn tên không biết bao nhiêu lần, Tinh Linh võ sĩ mặc dù nhiều người, nhưng chỉ trong một chiêu đã bị đánh ngã xuống đất, trong lúc nhất thời tiếng kêu gào vang lên không ngừng, tràng diện lâm vào hỗn loạn.

Mạc Thừa muốn khuyên giải hai phe, nhưng khổ nỗi không thể nhảy vào trong cuộc đấu.

Phía sau truyền đến một thanh âm uy nghiêm: " Tất cả đều dừng tay cho ta!"

Đám Tinh Linh võ sĩ hiển nhiên thập phần tôn kính người vừa đến, cả đám hấp tấp ngừng công kích, Đường Liệp cũng không thèm để ý, nhìn thấy Tinh Linh võ sĩ trước mặt đột nhiên dừng lại, nhân cơ hội một quyền đánh ngã hắn.

Một vị Tinh Linh nhân thân hình cường tráng bước tới hướng Đường Liệp, phía sau còn đi theo một cô gái thanh lệ tuyệt luân, chính là Tinh Linh tiểu công chúa.

Khác với vị Tinh Linh nam tử uy nghiêm này, trong đôi mắt sáng của tiểu công chúa đã tràn ngập ý cười, nhìn thấy tràng diện đánh nhau trước mắt rất mới mẻ, ánh mắt vững vàng nhìn Đường Liệp, tự nhiên là nhận thức trận ẩu đả này là do Đường Liệp khởi xướng.

Tên Tinh Linh nhân kia có hình thể cường tráng phi thường trong Tinh Linh tộc, tóc ngắn màu lam, ánh mắt sắc bén phi thường, lạnh lùng nhìn thẳng Đường Liệp nói: " Ta hảo tâm lưu các ngươi lại trong doanh trại, ngươi dám đánh tộc nhân của ta!"

Mạc Thừa lúc này mới đi vào trong đám người, thấp giọng nói: " Đại vương tử, có lẽ chuyện này còn có nguyên nhân khác."

Nguyên lai tên Tinh Linh nhân kia chính là trưởng tử Nham Thạch của Tinh Linh Vương, Nham Thạch nổi giận nói: " Nơi này không có chuyện của ngươi."

Đường Liệp cười lạnh nói: " Đại vương tử thật là uy phong, hảo sát khí, đối với một vị trưởng bối mà lại dùng loại khẩu khí này nói chuyện, thật sự để cho ta mở rộng tầm mắt."

Trên mặt Nham Thạch nóng lên, tính tình của hắn cũng không phải như thế, chỉ là nhìn thấy Đường Liệp đánh nhau với tộc nhân cho nên giận đến mất khôn, mới đối với Mạc Thừa quát lớn tiếng như vậy.

Tiểu công chúa nhìn bộ dáng nghiêm trang của Đường Liệp, cắn môi dưới trộm nở nụ cười, ở trong ấn tượng của nàng có rất ít người dám nói chuyện với đại ca của nàng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status