Y quan cầm thú

Chương 99: Lại vào thủy tinh cung


Cửa lớn của khố phòng rốt cuộc bị khóa lại bên ngoài, Đường Liệp vững tin chung quanh không còn ai, mới đẩy nắp rương bước ra ngoài, cả bên trong khố phòng đen kịt một mảnh, Đường Liệp rất nhanh liền thích ứng hoàn cảnh nơi này, khố phòng rất lớn, nơi nơi đều chất đầy quà tặng, có vẻ cực kỳ chật chội.

Cửa khố phòng là cửa ra duy nhất, Đường Liệp đang chuẩn bị dùng Đồ Long Đao phá cửa, lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tựa hồ có người hướng khố phòng đi tới, hắn hấp tấp giấu mình vào trong góc.

Cửa khố phòng chậm rãi mở ra, cũng chính là quan viên nọ mang theo hai cung nữ đi đến. Trong đó có một người Đường Liệp nhận ra, không ngờ là thiếp thân cung nữ Mẫn nhi của Vô Ưu cung chủ Thủy Trí Nhu. Trong nội tâm Đường Liệp không khỏi đập bình bịch một trận, lần trước nếu không phải tìm được vị công chúa thiện lương kia tương trợ, chính mình căn bản không có cơ hội thoát khỏi Thủy Tinh Cung.

Vị quan viên nọ mang theo Mẫn nhi đi tới trước rương sách: " Mẫn nhi cô nương, lễ vật đều là ở trong này."

Mẫn nhi gật đầu nói: " Nữ vương ra lệnh cho ta vận chuyển tất cả rương sách vào trong Vô Ưu Cung."

Vị quan viên nọ nói: " Bệnh tình của Vô Ưu cung chủ có đỡ hơn không?"

Mẫn nhi cả giận nói: " Việc này có quan hệ gì tới ngươi?"

Vị quan viên kia ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Đường Liệp không dám chần chờ, rất sợ bỏ qua thời cơ rời khỏi khố phòng, lặng yên đi qua bên cạnh họ, nghênh ngang tiêu sái đi ra khỏi khố phòng, đi ngang qua tám gã thị vệ bên ngoài cửa.

Trong ba ngày dừng lại tại Xuân Phong Oa, Đường Liệp đã nghiên cứu địa hình của Thủy Tinh Cung, bây giờ dù nhắm mắt cũng biết mình đang ở đâu.

Lúc này Mẫn nhi và hai gã võ sĩ khác đang khiêng chiếc rương sách hướng chỗ Vô Ưu Cung đi đến, Đường Liệp trong lòng vừa động, đột nhiên nhớ tới gương mặt trắng bệch yếu ớt của Thủy Trí Nhu, trong lòng chợt dâng lên một nguyện vọng bức thiết, không biết bây giờ nàng ra sao, cô gái ở mãi trong thâm cung này còn nhớ tới hình dáng của mình hay không.

Đường Liệp lặng yên đi theo phía sau bọn họ, rất nhanh đã đi tới trước Thủy Tinh Cung, cảnh vật trước mắt vẫn như trước, vẫn duy trì hình dạng nguyên lai Đường Liệp từng nhìn thấy.

Mẫn nhi ra hiệu cho hai gã võ sĩ đưa chiếc rương đi đến đại sảnh Vô Ưu Cung, nhẹ giọng nói: " Các ngươi hãy đi đi, cung chủ không thích nhìn thấy người ngoài đâu."

Nhìn thấy võ sĩ đi xa, Mẫn nhi mới u nhiên thở dài một hơi, hướng một cung nữ bên cạnh nói: " Cung chủ ra sao? Hôm nay có uống thuốc không?"

Vị cung nữ nọ lắc đầu nói: " Không có…"

" Vì sao không khuyên cung chủ?"

Vị cung nữ buồn bã nói: " Cung chủ từ khi nghĩ số mệnh con người không lâu dài, nàng cự tuyệt bất cứ trị liệu gì."

Mẫn nhi nội tâm đau xót, trong đôi mắt đẹp nhộn nhạo nước mắt trong suốt, nhẹ giọng nói: " Nàng và nữ vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nữ vương rốt cuộc không muốn đến thăm tỷ tỷ của mình?"

Trong lòng Đường Liệp ngầm áy náy, hắn cơ hồ có thể kết luận Thủy Trí Nhu nhất định là bởi vì chuyện của mình mới làm cho Thủy Đại Nhân nổi giận, sự ngăn cách giữa hai tỷ muội cho đến bây giờ vẫn không thể hóa giải.

Mẫn nhi chỉ cái rương đựng sách nói: " Mỗi lần có ngươi tặng sách, nữ vương đều cho ta vận chuyển tới đây, chứng minh trong lòng nàng vẫn luôn nghĩ tới cung chủ." Nàng lại thở dài, nói: " Ngươi giúp ta sửa sang lại một chút, phân loại nhóm, ghi rõ thư mục, rồi đưa tới cho cung chủ." Vị cung nữ lên tiếng, cùng Mẫn nhi sửa sang lại rương sách.

Đường Liệp lặng yên hướng Vô Ưu Cung đi đến, giờ phút này nội tâm của hắn có thể dùng bốn chữ cảm xúc ngổn ngang để hình dung, không thể tưởng được chính mình lúc trước vô tình tạo thành sai lầm lớn như vậy.

Lần này cảm giác khi Đường Liệp trở lại Vô Ưu Cung cùng với cảm giác lần trước đã phân biệt rất lớn, bây giờ năng lượng trong cơ thể hắn vượt xa lần trước rất nhiều, nhiệt độ rét lạnh căn bản không có ảnh hưởng gì đối với thân thể của hắn, năng lượng trong cơ thể lặng yên hình thành vòng bảo hộ quanh thân, bảo trì nhiệt độ cơ thể không thay đổi. Ánh sáng trong Vô Ưu Cung vẫn âm u, lướt qua cửa cung, Đường Liệp đi vào trước tấm bình phong chế tác bằng băng, nhìn chữ viết, trong lòng bất giác sinh ra rất nhiều cảm khái.

Cả tòa cung thất vẫn không có nhiều ánh sáng, ánh sáng hôn ám, có vẻ cực kì thê lương. Bên trong cung cũng không có cung nữ, Đường Liệp ngưng tụ tinh thần, lặng yên lắng nghe động tĩnh chung quanh.

Tiếng hô hấp yếu ớt mỏng manh từ sau màn che truyền đến, một giọng nữ suy yếu nói: " Là ngươi sao?"

Đường Liệp ngẩn ra, không nghĩ tới Thủy Trí Nhu lại có thính lực linh mẫn như thế, chính mình không ngờ vẫn bị nàng phát hiện.

" Ta vừa lại nằm mơ nữa…Đường đại ca…huynh chỉ sợ sẽ không tới nữa…" Thanh âm thê lương bất lực của Thủy Trí Nhu vang ra làm mũi của Đường Liệp chợt đau xót, suýt nữa rơi nước mắt, cô gái đáng thương này không ngờ lại bất lực như thế, trong lòng nàng thật không ngờ lại đem mình biến thành ảo tưởng tốt đẹp nhất trong lòng nàng.

Đường Liệp cố nén nước mắt, chậm rãi đi vào sau màn che, nhìn thấy trên giường thủy tinh, Thủy Trí Nhu đang suy yếu dựa lưng ở đầu giường, gương mặt đã không còn chút huyết sắc, đôi mắt đẹp mất đi thần thái lẳng lặng nhìn đăm đăm vào bức họa treo trước mặt mình.

Đường Liệp theo ánh mắt của nàng nhìn lại, nhìn thấy chân dung một nam tử đang mỉm cười, đó chính là mình, Đường Liệp cũng không còn cách kiềm chế được sự cảm động trong lòng, nước mắt tức khắc tuôn ra.

Thủy Trí Nhu nhẹ giọng nói: " Đường đại ca, ta chỉ sợ…đợi không được huynh…trở lại…"

Đường Liệp thấp giọng đánh vỡ sự trầm mặc: " Cung chủ, ta đã tới chậm…" Hắn rốt cuộc chẳng còn suy nghĩ được gì, vạch trần Ẩn Thân Y, hé ra khuôn mặt anh tuấn đang tràn ngập vẻ kích động.

Thủy Trí Như không thể ngờ Đường Liệp lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, "A!" Nàng hét lên một tiếng, gương mặt lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng lẫn phức tạp, nước mắt như liên châu chảy xuống không ngừng: " Đường đại ca…quả nhiên là huynh sao? Ta không phải nằm mơ…"

Đường Liệp nặng nề gật đầu, đi tới ngồi xuống bên người Thủy Trí Nhu, bàn tay cầm tay Thủy Trí Nhu, nhẹ giọng nói: " Là ta, ta đến đây!"

Hai người nhìn nhau thật lâu, ngoại trừ rơi nước mắt, thậm chí đã quên phải nói lời gì.

Qua hồi lâu Thủy Trí Như mới nói: " Huynh không nên tới…muội muội nếu biết huynh đã đến rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh."

Đường Liệp mỉm cười nói: " Ta đáp ứng nàng…"

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân, Đường Liệp hấp tấp phủ Ẩn Thân Y, lại nghe được âm thanh vui mừng của Mẫn nhi vang lên: " Cung chủ, nữ vương bệ hạ tới thăm người!"

Đường Liệp nội tâm kịch chấn, không thể tưởng được Thủy Đại Nhân sớm không tới muộn không tới vậy mà lại xuất hiện ngay lúc này, chính mình chỉ bằng vào Ẩn Thân Y có thể giấu giếm được vị nữ vương có tâm tư kín đáo này hay không.

Thủy Trí Nhu nhẹ nhàng cắn môi dưới: " Huynh đi lên giường đi."

Đường Liệp nao nao, tức khắc hiểu được ý tứ của Thủy Trí Nhu, hấp tấp phủ kín Ẩn Thân Y, đi tới trên giường, tại bên người Thủy Trí Nhu nằm xuống, Thủy Trí Nhu nhỏ giọng nói: " Muội muội mỗi lần tới đây sẽ cho người kiểm tra trong cung của ta."

Bóng hình xinh đẹp cao to duyên dáng của Thủy Đại Nhân xuất hiện trong Vô Ưu Cung, cạnh nàng đi theo một vị hắc y thiếu nữ, Đường Liệp thấy rõ ràng, cô gái kia hình thể no đầy, mái tóc dài màu đen bỏ xõa xuống tận eo, gương mặt lạnh lùng, da thịt nhẵn nhụi trắng noãn như băng tuyết, diện mạo của nàng lại điển hình là đặc thù của người phương đông, thanh lệ thoát tục, nhưng lại quá mức lãnh khốc, làm cho người ta bất giác sinh ra cảm giác không thể xâm phạm.

Đường Liệp chỉ cảm thấy như đã gặp cô gái này ở nơi nào, đau khổ suy nghĩ mới nhớ tới lúc trước khi ẩn trốn khỏi Thủy Tinh Thành, từng bị một vị thiếu nữ áo đen đuổi giết, hiển nhiên chính là cô gái trước mắt này, chẳng lẽ nàng ta chính là Hải tộc đại hiền giả? Đường Liệp từ gương mặt cô gái này hiểu rõ suy đoán của mình, nhớ tới vị đại hiền giả này từng bởi vì Mặc Tử kiếm pháp mà buông tha cho mình, thầm nghĩ: " Nói không chừng nàng ta có quan hệ với Mặc thị mà không ai biết."

Thiếu nữ hắc y mặc dù đứng nơi đó, nhưng một cỗ hàn ý tiêu giết lại vô thanh vô tưc tràn ra khắp trong phòng, Đường Liệp nhạy cảm nhận thấy được biến hóa nhỏ xíu này, phán đoán ra nàng ta đang tìm tòi sự dị thường bên trong cung, hấp tấp dùng tâm pháp Minh Lâm truyền thụ cho mình, thu liễm năng lượng bản thân, cả thân thể nhanh chóng tiến vào trạng thái hôn mê, tránh cho năng lượng bản thân bị nàng cảm giác ra được.

Hắc y thiếu nữ phát hiện chung quanh cũng không có gì khác thường, ánh mắt lãnh khốc mới thoáng hòa hoãn lại.

Vẻ mặt Thủy Đại Nhân phức tạp nhìn tỷ tỷ của mình, hình dáng tiều tụy của nàng làm cho phương tâm Thủy Đại Nhân run lên, lạnh lùng nói: " Vô Ngân, ngươi ở ngoài cửa chờ ta, có mấy câu ta muốn nói riêng với tỷ tỷ…"

Hắc y thiếu nữ gật gật đầu, xoay người bước đi, bên trong cung chỉ còn lại Thủy Đại Nhân và Thủy Trí Nhu hai người, đương nhiên không tính tới Đường Liệp đang ẩn hình.

Thủy Trí Nhu dịu dàng cười nói: " Muội tử…ngươi có khỏe không?" Nhìn thấy ánh mắt xa lạ lãnh khốc của Thủy Đại Nhân, trái tim Thủy Trí Như đau xót, lại rơi nước mắt.

Thủy Đại Nhân lạnh nhạt nói: " Ta rất khỏe!"

" Ta đây an tâm…"

Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Ngươi quả thật là quan tâm ta sao?"

Thủy Trí Nhu yên lặng không nói gì.

Thủy Đại Nhân chậm rãi đi tới trước giường, thấp giọng nói: " Ta lại tưởng rằng tỷ tỷ ngươi là một kẻ miệng lưỡi giả dối!"

Thân thể mềm mại của Thủy Trí Nhu kịch chấn, rưng rưng nói: " Muội muội vì sao nói ta như vậy?"

Thủy Đại Nhân cười lạnh nói: " Ta thật sự là ngu, trong thiên hạ lại có ai có thể đối với vương vị thờ ơ? Trước mặt quyền lực làm sao lại có sự tồn tại của thân tình?"

" Muội muội! Ta chưa bao giờ nghĩ muốn cùng ngươi tranh cái gì?"

" Đó là bởi vì ngươi vô lực đi tranh, đến bây giờ ta mới hiểu được, bệnh ma có thể khống chế thân thể của ngươi, nhưng không cách nào khống chế dục vọng trong lòng ngươi!" Thủy Đại Nhân lớn tiếng kêu lên.

Đường Liệp cơ hồ nhịn không được muốn nhảy ra ngoài, nữ vương biến thái này, vậy mà có thể nói ra lời ác độc như vậy, đi kích thích tỷ tỷ đáng thương của nàng ta.

Thủy Trí Nhu thấp giọng khóc nức nở: " Muội muội…ta…"

Thủy Đại Nhân lạnh lùng nói: " Ta hận ngươi! Một tay ngươi thả đi người đã hại ta!"

Thủy Trí Nhu rưng rưng nói: " Đường đại ca cũng không phải người xấu, ngươi vì sao hận hắn như thế!" Cho dù là bây giờ, nàng vẫn đang biện hộ cho Đường Liệp.

Thủy Đại Nhân cả giận nói: " Đường đại ca của ngươi căn bản là một tên dâm đồ vô sỉ, nếu không phải hắn, ta làm sao có thể lưu lạc tới nông nỗi tiến lui khó khăn!"

" Cái gì?" Thủy Trí Nhu trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi khó hiểu.

Trong đôi mắt đẹp màu lam của Thủy Đại Nhân lóe ra hai điểm nước mắt, nàng đột nhiên xoay người sang chỗ khác, từng ngụm từng ngụm nôn mửa.

" Muội muội, ngươi làm sao vậy?" Thủy Trí Nhu thân thiết nói.

" Ta không cần ngươi quan tâm!" Thủy Đại Nhân như bị bệnh tâm thần gào lên.

Đường Liệp nhìn thấy tình cảnh này, trong nội tâm kinh hãi tới cực điểm, một loại cảm giác cực kì điềm xấu hiện lên trong lòng của hắn, nhìn bộ dáng lúc này của Thủy Đại Nhân, thuần túy chính là dấu hiệu đang mang thai mà phản ứng, không phải như vậy chứ, xảo đến thế này, ngày đó chỉ thân mật tiếp xúc vậy mà làm cho nàng châu thai ám kết sao? Trong lúc nhất thời ý nghĩ của Đường Liệp lung tung rối loạn như ma, khó trách Thủy Đại Nhân nghĩ hết mọi biện pháp muốn bức bách mình tới đây, làm nửa ngày thì ra để cho mình phải đi ứng phó trách nhiệm gánh nặng này. Nghĩ lại, Thủy Đại Nhân cừu hận mình như thế, nàng ta dám chắc sẽ không giảng hòa với mình, rốt cuộc nàng ta muốn đối phó thế nào với mình?

Thủy Đại Nhân dùng khăn tay xoa môi anh đào nói: " Ngươi có phải là rất muốn biết hắn làm gì đối với ta phải không?"

Thủy Trí Nhu dùng sức lắc đầu, nàng sợ hãi mình không thể tiếp nhận sự thật.

Thủy Đại Nhân nở nụ cười lạnh: " Ta cam đoan, rất nhanh ngươi sẽ biết!" Nàng ta xoay người đi ra hướng cửa cung.

" Đại Nhân…" Thủy Trí Nhu thê lương la lên tên của muội muội, ôm lấy mặt thương tâm bật khóc.

Một gã nam tử thân hình cao lớn bước vào trong cung thất, cửa cung phía sau hắn thình lình đóng lại, Đường Liệp lập tức nhận ra trạng huống dị thường này, không thể tưởng được Thủy Đại Nhân lại đối với người chị ruột thịt của mình lại làm ra chuyện táng tận thiên lương thế này.

Thân hình nam tử kia cao lớn, hình thể cường tráng, bình tĩnh mà xem xét có thể xem là một vị nam tử anh tuấn, nhưng trên vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ.

Thủy Trí Nhu kinh hoảng nói: " Ngươi là ai? Sao dám lớn mật, dám xông vào Vô Ưu Cung, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?"

Nam tử kia dùng sức cắn môi, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói: " Thần Tùng Lực Cường, phụng nữ vương chi mệnh đặc biệt đến phụng dưỡng cung chủ điện hạ!"

Thủy Trí Nhu cả giận nói: " Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không cần ngươi phụng dưỡng!"

Tùng Lực Cường hiển nhiên đã quyết tâm, đi thẳng tới giường Thủy Trí Nhu, vừa đi vừa bỏ áo dài của mình.

Thủy Trí Nhu phương tâm đại loạn, kinh hoảng dựa vào trong ngực Đường Liệp đang ngồi sau lưng nàng, thét to: " Đường đại ca!"

Lúc này Đường Liệp làm sao có thể thờ ơ, bỗng nhiên từ trên giường bay lên, không đợi Tùng Lực Cường làm ra phản ứng, một chưởng bổ mạnh vào cổ hắn, thân hình cao lớn của Tùng Lực Cường lay động run rẩy, rầm một tiếng ngã xuống mặt đất.

Thủy Trí Nhu rốt cuộc không thể khống chế nổi sự ủy khuất trong nội tâm, nhào vào trong lòng ngực Đường Liệp bật khóc nức nở.

Đường Liệp khẽ vuốt vờ vai của nàng, thấp giọng an ủi: " Cung chủ yên tâm, có ta ở bên cạnh nàng, không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới nàng."

Lúc này Tùng Lực Cường vốn đã té trên mặt đất nhưng lại chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói: " Đường Liệp, ngươi quả nhiên thật to gan, cũng dám một mình xông vào Thủy Tinh Cung."

Đường Liệp nội tâm kịch chấn, xoay người nhìn lại, nhìn thấy Tùng Lực Cường chậm rãi kéo mặt nạ, nhìn thấy hắn da trắng tóc xanh, một đôi mắt màu lam đậm tràn ngập hàn ý lạnh như băng bức bách lòng người, rõ ràng là Hải tộc đại tướng quân Xích Địch.

Trong thời gian ngắn vậy mà liên tục phát sinh nhiều biến hóa như vậy, mặc dù Đường Liệp có ý nghĩ linh hoạt cũng không khỏi cảm thấy hồ đồ lên, chẳng lẽ nói Thủy Đại Nhân sớm đã biết hành tung của mình, cố ý dùng loại phương pháp này bức bách mình hiện thân.

Thủy Trí Nhu cả giận nói: " Xích Địch, ngươi dám lớn mật như thế!"

Khuôn mặt anh tuấn của Xích Địch lộ ra vẻ xấu hổ, y thấp giọng nói: " Cung chủ kiến lượng, nữ vương hạ lệnh, thần không dám cãi lời!"

Trong lòng Đường Liệp thầm mắng, hỗn đản này có ý đồ cường gian vậy mà còn biểu hiện lẽ thẳng khí hùng như thế, còn đeo cho mình cái mũ phụng chỉ cưỡng gian.

Xích Địch cũng thật không ngờ Đường Liệp lại đang ẩn thân trong Vô Ưu Cung, lại còn giấu trên giường của cung chủ Thủy Trí Nhu, hắn tràn ngập sát khí nói: " Đường Liệp, hôm nay ta nhất định phải bằm thây ngươi vạn đoạn!"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Sớm biết dâm tặc là ngươi giả trang, ta nên một chưởng đem ngươi đánh chết!"

Xích Địch chậm rãi lui ra phía sau một bước, một bước này kéo ra khoảng cách với Đường Liệp, có thể đánh có thể thủ, chiếm cứ địa hình có lợi.

Đường Liệp hâm mộ gật đầu, Xích Địch cũng không phải là người dễ dàng đối phó, vừa rồi lúc đang nói chuyện với mình, kỳ thật là hắn đang nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Hai mắt màu lam đậm toát ra hàn quang lạnh như băng, không khí bên trong chợt rơi chậm lại, tay phải Xích Địch xuất hiện một cột sáng hẹp dài, phút chốc những tinh thể nho nhỏ bay nhanh xoay tròn thành hình trong cột sáng, thoáng qua, một thanh huyền băng trường kiếm đã xuất hiện ở trong tay hắn.

Đường Liệp lạnh nhạt cười nói: " Vài ngày không thấy, ngươi cũng tiến bộ nhiều lắm!"

Xích Địch nổi giận gầm lên một tiếng, đã hướng Đường Liệp vọt tới, huyền băng trường kiếm cuồn cuộn nổi lên một đạo bão táp lạnh như băng bổ thẳng về phía cánh tay phải Đường Liệp, ánh mắt Đường Liệp dò xét phương hướng công kích của Xích Địch, năng lượng tụ tập vào cánh tay phải, ở ngay trong bàn tay hình thành một đạo quang thuẫn màu lam nhạt.

Huyền băng trường kiếm hung hăng đánh lên quang thuẫn, độ sáng quang thuẫn trong nháy mắt tăng cường, quang mang mãnh liệt kích thích Xích Địch vô ý thức nhắm lại hai mắt, mặc dù chỉ là chuyện trong tích tắc, cũng đã bị Đường Liệp nhạy cảm nắm chắc được.

Đường Liệp toàn lực dùng quyền trái hung hăng đánh lên bụng dưới Xích Địch, thân hình Xích Địch bật lui ra sau, tránh thoát một kích của Đường Liệp, quang thuẫn trên tay phải Đường Liệp vậy mà trong phút chốc chuyển biến thành năng lượng đoản đao, năng lượng tăng vọt thiết nhập vào trong huyền băng trường kiếm, rót vào trong, nương theo tiếng gầm giận dữ của Đường Liệp, huyền băng trường kiếm bị năng lượng của hắn công phá, thân kiếm vỡ vụn trở thành ngàn vạn mảnh băng vỡ vụn.

Trong đôi mắt Xích Địch toát ra ánh mắt khó thể tin, từ lúc trước bị nhục trong tay Đường Liệp, hắn ngày đêm khổ tu, tự cho là trong khoảng thời gian này đã tăng lên, nhưng thật không ngờ đối thủ còn tăng nhanh chóng hơn hắn, trong nội tâm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Khóe môi Đường Liệp toát ra một nụ cười trào phúng: " Đáng tiếc, ngươi không phải đối thủ của ta!" Năng lượng quanh thân trong phút chốc tăng vọt, đoản đao hữu hình vô chất một thước trong tay trong nháy mắt tăng vọt thành ba thước chiều dài, cả người mang theo dũng mãnh vạn người khó địch, uy mãnh đánh về phía Xích Địch.

Xích Địch phát ra tiếng hét điên cuồng, thân thể hắn hướng phía sau bay nhanh thối lui, năng lượng của hắn nhanh chóng tạo thành một vách tường băng trong suốt ngăn trở giữa hắn và Đường Liệp.

Tốc độ truy đuổi của Đường Liệp không hề kém hắn chút nào, hắn dùng thân hình chàng vỡ vách tường băng, không ngừng lao tới thân hình của Xích Địch.

Trong ánh mắt Xích Địch toát ra vẻ tuyệt vọng, hắn không thể tránh thoát được phạm vi lưỡi đao của Đường Liệp bao phủ, mặc dù chỉ còn cách cửa cung không tới hai trượng, nhưng hắn không cách nào chạy ra khỏi cung.

Cửa cung đột nhiên phát ra một tiếng nổ chấn triệt thiên địa, hai phiến cửa cung do huyền băng chế thành trong khoảng khắc phân ra thành bốn, năm mảnh, hắc y thiếu nữ Mặc Vô Ngân yểu điệu xuất hiện trong bụi băng bay tung, một cỗ nước ngầm cường đại lạnh như băng bao phủ thân hình Xích Địch kéo sang bên, tuyết vụ hình thành một nắm tay thật lớn, đánh thẳng tới thân hình của Đường Liệp.

Đường Liệp biết rõ nàng này giỏi dụng độc, kịp thời ngừng thở, thân thể lui nhanh ra phía sau.

Trong đôi mắt đẹp của Mặc Vô Ngân hiện lên hàn mang bức người, Đường Liệp không dám thờ ơ, trở tay rút Đồ Long Đao cắm sau lưng, chuẩn bị ngưng tụ toàn lực dùng Đồ Ma Thất Thức tiến công.

Phía sau truyền đến tiếng hét kinh hãi của Vô Ưu cung chủ Thủy Trí Nhu.

Đường Liệp xoay người nhìn lại, nhìn thấy giường thủy tinh của Thủy Trí Như đang nhanh chóng trầm xuống, Đường Liệp chẳng quan tâm đối phó Mặc Vô Ngân, thân thể ở trên không trung chuyển ngoặt, bay ngược đánh về phía giường thủy tinh, vừa mới nắm được bàn tay Thủy Trí Nhu, cả giường thủy tinh đã nứt toác ra, phía dưới lộ ra một động khẩu đen tuyền, Đường Liệp hít sâu một hơi, mang theo Thủy Trí Nhu định bay ngược lên phía trên.

Một khối băng nham nặng ngàn cân từ trên đỉnh đầu hạ xuống với tốc độ cao, Đường Liệp vừa mới tụ tập công lực, không khỏi buông lỏng, hắn phát ra một tiếng kêu thảm vô ý thức, cùng Thủy Trí Nhu đồng thời rơi thẳng xuống băng huyệt tối đen thăm thẳm.

Xích Địch thần tình xấu hổ từ trên mặt đất bò lên, bất chấp hướng đại hiền giả thi lễ, hốt ha hốt hoảng hướng ra bên ngoài bỏ chạy, thậm chí ngay cả nữ vương Thủy Đại Nhân từ bên ngoài đi vào cũng không có bận tâm.

Thủy Đại Nhân nhìn băng nham bịt kín động khẩu, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ cực kì phức tạp. Nàng ta thấp giọng hỏi: " Bọn họ đều rơi xuống dưới?"

Mặc Vô Ngân chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng nói: " Vạn cổ hàn băng động, thiên quân hàn băng nham, một khi khải động, chỉ sợ không còn cơ hội vãn hồi."

Trong đôi mắt đẹp của Thủy Đại Nhân hiện lên vẻ đau đớn khó nén: " Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết nàng…"

Mặc Vô Ngân u nhiên thở dài một hơi: " Ta biết, mặc dù ngươi để cho Xích Địch làm như vậy đối với nàng, đều chỉ là vì cứu nàng, với thể chất của cung chủ, chỉ có loại phương pháp này mới có thể để cho nàng ta có một đường sống…" Nàng chuyển mắt tràn ngập nhu tình nhìn về phía Thủy Đại Nhân, trong đó tình ý bao hàm cũng không đơn giản chỉ là quân thần: " Có câu ta thủy chung muốn nói với ngươi, có một số việc căn bản là sức người không thể cứu vãn, cho dù ngươi dùng Xích Địch cứu được cung chủ, ngươi chẳng lẽ có thể cam đoan nàng ta sẽ hạnh phúc sao?"

Thủy Đại Nhân đã rơi lệ đầy mặt.

Mặc Vô Ngân nói: " Sinh mệnh của nàng ta vốn muốn chấm dứt, huống chi trong lòng nàng chỉ có Đường Liệp, đã không thể dung chứa bất luận hình bóng kẻ nào, cho dù kế hoạch của ngươi có thể thực hiện, thì thu hoạch cũng chỉ là nàng ta sẽ cừu hận ngươi thấu xương…"

" Không được nói nữa!" Thủy Đại Nhân chói tai kêu lên.

Mặc Vô Ngân nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của Thủy Đại Nhân, ôn nhu nói: " Trong lòng ta chỉ có ngươi, mà trong lòng ngươi lại có hình bóng rất nhiều người, ta có thể dễ dàng tha thứ hết thảy, nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ trong lòng ngươi có hình bóng của nam nhân."

" Làm càn!" Trong ánh mắt Thủy Đại Nhân lóe ra quang mang điên cuồng.

Mặc Vô Ngân thống khổ nói: " Ngươi hao tổn tâm cơ ép Đường Liệp tới, chẳng lẽ chỉ vì Vô Ưu cung chủ thôi sao?"

Thân thể mềm mại của Thủy Đại Nhân vô ý thức căng thẳng.

" Trong lòng ngươi rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì…"

" Đủ rồi!" Thủy Đại Nhân đột nhiên ôm chặt Mặc Vô Ngân, nước mắt chậm rãi tuôn xuống trên gương mặt nàng.

Trong tích tắc sắp rơi vào đáy động, Đường Liệp dùng sức kéo thân thể mềm mại của Thủy Trí Nhu, dùng chính lồng ngực của mình đỡ lấy lực rơi của nàng, mặc dù như thế, Thủy Trí Nhu vẫn bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh, thể chất nhỏ bé và yếu ớt của nàng căn bản không thể thừa nhận sự chấn động như vậy.

Đường Liệp vươn tay ra, bàn tay chạm lên mặt băng, một hơi lạnh thấu xương dọc theo thần kinh hắn truyền nhập vào trong cơ thể, Đường Liệp nhịn không được rùng mình một cái, hắn nghĩ đầu tiên là Thủy Trí Nhu, với thể chất của nàng, ở trong hoàn cảnh ác liệt này, chỉ sợ một phút đồng hồ cũng không sống nổi.

Đường Liệp thử đem năng lượng bản thân nhẹ nhàng truyền nhập vào trong cơ thể Thủy Trí Nhu, cố gắng dùng một ít năng lượng bảo vệ tâm mạch của nàng.

Giống như là lần đầu tiên, năng lượng của Đường Liệp vừa mới truyền vào trong cơ thể Thủy Trí Như thì đã bị một cỗ khí lưu lạnh băng trở ngại, đúng lúc này, Thủy Trí Nhu lại vì năng lượng của Đường Liệp xung đột kinh mạch gây đau đớn mà tỉnh lại.

" Ta còn sống?" Thủy Trí Nhu giống như nói mê.

Đường Liệp cười nói: " Tự nhiên còn sống, lão thiên không tàn nhẫn đối với chúng ta như vậy đâu."

Thủy Trí Nhu nằm trong lòng ngực Đường Liệp, quanh thân mặc dù vô cùng rét lạnh, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp: " Đường đại ca…ta không phải nằm mơ phải không?"

Đường Liệp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: " Không phải nằm mơ, ta đang ở bên cạnh nàng." Hắn dùng sức ôm chặt Thủy Trí Nhu, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho nàng, da thịt cả hai dán sát vào nhau, nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện nhiệt độ cơ thể Thủy Trí Nhu đang cấp tốc hạ xuống.

Thủy Trí Nhu suy yếu vô lực nói: Có thể được chết trong lòng Đường đại ca, ta…ta vô cùng vui mừng…"

Trong lòng Đường Liệp một trận chua xót, nếu cô gái đơn thuần thiện lương này chết trong lòng mình, chỉ sợ cả kiếp này mình không thể nào giải thoát khỏi nỗi thống khổ tột cùng này. Hắn ôn nhu nói: " Cô bé ngốc, nàng làm sao mà chết được chứ?"

Thủy Trí Nhu chậm rãi lắc đầu nói: " Ta biết…ta biết mình sống không nổi nữa…muội muội mặc dù đối với ta như vậy…nhưng ta chưa bao giờ hận nàng…" Hai hàng nước mắt trong suốt còn chưa chảy tới bên má đã bị ngưng kết thành băng.

Thủy Trí Nhu thở dốc thật lâu mới nói: " Ta biết…nàng cũng không có hận ta…nàng chỉ muốn cứu ta…"

Đường Liệp run giọng nói: " Cung chủ, đừng nói nữa…" Hắn chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi như vậy, dường như tính mạng của Thủy Trí Nhu tùy lúc có thể mất đi, nhưng bản thân mình lại chịu bó tay không có cách nào.

Thủy Trí Nhu ôn nhu nói: " Nhưng mà muội muội…cũng không rõ…ta…trong lòng ta chỉ có Đường đại ca…không còn chỗ cho người khác…" Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhỏ đến không thể nghe thấy, vốn loại tâm tư này ẩn sâu trong lòng nàng, với tính tình của Thủy Trí Nhu tuyệt đối sẽ không nói ra, nhưng nàng nghĩ tính mạng mình sắp chấm dứt, trong lòng không còn cố kỵ, rốt cuộc ở trước mặt người mình yêu thổ lộ chân tình.

Đường Liệp đôi mắt rưng rưng, hắn nức nở nói: " Cung chủ, Đường Liệp sớm đã yêu cung chủ, chỉ là tự ti mặc cảm, không dám nói…" Những lời này của hắn không hề giả dối, đối mặt với cô gái đơn thuần thiện lương như thế, hắn làm sao có thể không sinh ra ý nghĩ yêu thương.

Thủy Trí Nhu run giọng nói: " Đường đại ca chỉ là thương hại ta…nhưng trong lòng ta thật là vui mừng vô cùng…" Thân thể mềm mại của nàng càng ngày càng lạnh, khớp hàm bởi vì không chịu nổi rét lạnh của băng động mà không ngừng run rẩy lập cập. Bàn tay dùng sức cố nắm cánh tay Đường Liệp, đang cùng tử thần chống chọi những giây phút cuối cùng.

Đường Liệp rống lớn kêu lên: " Thủy Đại Nhân! Ngươi có phải là người hay không, mau thả chúng ta ra ngoài, chẳng lẽ ngươi muốn đích tay giết chết tỷ tỷ của mình sao?" Thanh âm của hắn đã khàn đặc nhưng lại không người nào đáp lại.

" Đường đại ca…" Thủy Trí Nhu nhè nhẹ yếu ớt vuốt khuôn mặt của Đường Liệp.

Đường Liệp rưng rưng nói: " Ta không thể để cho nàng chết, ta không thể…" Trong đầu óc sớm đã bị lạnh cứng chợt hiện lên một tia linh quang, hắn đột nhiên nhớ tới phương thuốc của Vạn Cổ Xuân: " Băng thiên huyền nữ thân, phương pháp trị tận gốc, phải phá đi trinh tiết." Hắn từng không chỉ một lần nghĩ tới, khí huyết quanh thân Thủy Trí Nhu đã sớm ngưng kết, năng lượng của mình mặc dù mạnh mẽ, nhưng không thể thuận lợi tiến vào kinh mạch của Thủy Trí Nhu, để có thể đả thông kinh mạch trong thân nàng, muốn đả thông khí huyết tắt nghẽn của nàng, trung hòa năng lượng âm lãnh trong cơ thể nàng, có lẽ chỉ có phương pháp nhìn như hoang đường này.

Hắn nâng lên gương mặt Thủy Trí Nhu, lớn tiếng nói: " Cung chủ, nàng quả thực là thích ta sao?"

Thủy Trí Nhu suy yếu vô lực gật gật đầu, nàng đã nói không ra lời.

Đường Liệp lấy hết dũng khí nói: " Ta muốn nàng trở thành thê tử của ta, ta muốn nàng, chúng ta ở chỗ này động phòng được không?"

Thủy Trí Nhu trăm triệu thật không ngờ tại lúc sắp chết, Đường Liệp không thể ngờ là lại đưa ra yêu cầu khó xử này, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà nàng chẳng biết làm sao trả lời.

Đường Liệp kề sát bên tai nàng nói: " Ta nhất định phải cho nàng biết tư vị trở thành đàn bà chính thức, ta nhất định phải để nàng trở thành nữ nhân của ta…"

Hắn cúi người xuống, hôn lên đôi môi anh đào đã lạnh như băng của Thủy Trí Nhu, dùng năng lượng quanh thân hình thành một đạo năng lượng tráo ẩn hình quanh thân hắn và Thủy Trí Nhu, bởi vì hoàn cảnh ảnh hưởng, năng lượng của hắn lúc này đã bị giảm khá nhiều.

Đường Liệp cởi áo ngoài của mình trải trên mặt băng, thân hình to lớn trần trụi làm cho Thủy Trí Nhu ngượng ngùng không dám nhìn hắn, bàn tay hắn nhẹ nhàng cởi đi quần áo trên người nàng, lộ ra thân thể mềm mại mê người yếu ớt, Thủy Trí Nhu nhẹ giọng nói: " Ta nguyện ý…"

Thân hình trần trụi của hai người rốt cuộc hợp làm một thể, Đường Liệp giống như tiến vào một thế giới lạnh băng đến thấu xương, tình dục của hắn trong thế giới băng lạnh này càng trở nên lý trí, đau đớn làm cho Thủy Trí Nhu phát ra tiếng rên rỉ uyển chuyển thê mỹ, Đường Liệp yên lặng nhắc nhở chính mình, tuyệt không thể buông thả, phóng đãng tình dục chính mình, hắn chỉ dùng hết sức lực của mình để cứu lại tính mạng một con người.

Ngay lúc đang muốn bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh, thì phải dùng ý chí cực kì cường đại khống chế, năng lượng trong cơ thể Đường Liệp rốt cuộc thành công tống và trong cơ thể Thủy Trí Nhu, thân thể mềm mại của nàng tựa hồ khôi phục một chút nhiệt độ, do tình dục kích thích, thân thể mềm mại của Thủy Trí Nhu bắt đầu nhẹ nhàng cử động.

Bởi vì lo lắng thân thể nhỏ bé và yếu ớt của Thủy Trí Nhu không thể thừa nhận quá nhiều năng lượng, Đường Liệp cẩn thận khống chế, nhưng làm cho hắn ngạc nhiên chính là thân thể Thủy Trí Nhu mơ hồ có một loại hấp dẫn nhàn nhạt, mà phản ứng thâm tình của Thủy Trí Nhu, đã bắt đầu đưa tình dục của hắn kích khởi, hắn thậm chí trở nên không thể khống chế chính mình.

Tựa như hồng thủy vỡ đê, năng lượng bỗng nhiên thình lình chạy như điên ra ngoài, tuôn vào trong thân thể của Thủy Trí Nhu, cùng lúc đó, huyền âm lực ngủ say đã lâu trong cơ thể Thủy Trí Nhu cùng năng lượng của hắn hòa cùng một chỗ. Nhiệt độ cơ thể của nàng đã có xu thế trở thành bình thường, làn da non mềm trong bóng đêm mơ hồ tỏa sáng, cả người dường như trở nên trong suốt.

Sung sướng kích thích truyền khắp thần kinh của Đường Liệp, loại cảm giác tuyệt đỉnh này hắn chưa bao giờ nếm thử qua, thân thể hắn cùng Thủy Trí Nhu tựa hồ hoàn toàn tan ra làm một thể, năng lượng lẫn nhau không hề giữ lại mà lưu thông trong cơ thể cả hai người.

Năng lượng lưu rửa khắp trong kinh mạch của bọn họ cuối cùng lưu lại trong cơ thể Đường Liệp, mà Thủy Trí Nhu cảm thấy kinh mạch như bị xé rách đau đớn, nàng nhịn không được phát ra từng trận rên rỉ.

Lúc này Đường Liệp đã mất đi sự khống chế đối với ý chí, trong đầu óc của hắn cũng chỉ còn có ý nghĩ tình dục, hắn đã quên không còn cân nhắc xem thân thể mềm mại của Thủy Trí Nhu có thể thừa nhận được sự bạo ngược của mình hay không, toàn lực chạy nước rút trên thân thể nàng.

Nương theo hai người bật tiếng rên rỉ thật lớn, Thủy Trí Nhu vô ý thức ôm chặt Đường Liệp, trong bóng tối chỉ nghe được tiếng thở dốc dồn dập của bọn họ, kỳ quái chính là thân thể đang ở trong vạn cổ hàn băng động, hai người lại không hề có cảm giác rét lạnh.

Thủy Trí Nhu nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần của Đường Liệp, trong lòng đan xen sự ngượng ngùng và vui sướng, từ lúc chào đời tới nay, nàng lần đầu tiên hưởng thụ khoái cảm do thân thể mang tới cho mình.

Lý trí của Đường Liệp chậm rãi khôi phục, khi hắn ý thức chính mình vừa rồi có hành động thô bạo, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bứt rứt: " Cung chủ, nàng có sao không?"

Thủy Trí Nhu xấu hổ, ngượng ngùng lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Ta tốt, khỏe lắm, chưa từng thoải mái như vậy…" Lời vừa ra khỏi miệng, cảm giác không ổn, mắc cỡ dụi mặt vào ngực Đường Liệp.

Đường Liệp lập tức phát giác được biến hóa làm cho người ta ngạc nhiên của Thủy Trí Nhu, hít thở của nàng vững vàng, mạch đập đều đều mà hữu lực.

Thủy Trí Nhu nhẹ giọng nói: " Đường đại ca, ta cũng không có cảm thấy rét lạnh, với lại, mà còn…hai chân của ta đã có tri giác rồi."

Đường Liệp kích động gật gật đầu: " Vạn Cổ Xuân nói quả nhiên không sai, đúng rồi, nàng thật sự là băng thiên huyền nữ thân!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status