Y thủ che thiên

Quyển 4 - Chương 85: Gặp lại Đông Phương Phong


Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên tia sáng kỳ dị, nghiêng đầu hướng Hàn Như Liệt cười một tiếng: “Chúng ta cũng đi kho tài nguyên đổi tích phân đi?”

“Được, đúng lúc đem tài nguyên mỗi tháng lấy ra đi.” Hàn Như Liệt cười nói, mặc dù tài nguyên tu luyện mỗi tháng không tính là rất nhiều, nhưng nhiều tháng như vậy gộp lại hẳn là không ít.

Lấy tu vi bây giờ của bọn họ, đan dược tiêu hao lúc tu luyện chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung* (miêu tả), ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có chút theo không kịp tốc độ tu luyện của bọn họ rồi, dùng Kim Đan thì thích hợp hơn, nhưng một viên Kim Đan bằng một ngàn viên Trúc Cơ Đan, tiêu hao này có thể tưởng tượng ra.

Hàn Như Liệt không biết rõ vị trí của kho tài nguyên, nhưng Mộ Chỉ Ly lại biết rõ ràng, rất nhanh hai người đã đến kho tài nguyên.

Ở phía trước hai người còn có một gã đệ tử đang nhận tài nguyên, trưởng lão phụ trách kia sắc mặt lãnh đạm hỏi mục đích đến đây của đối phương, động tác nhanh chóng đem công việc thực hiện xong, thậm chí từ tới cuối đầu cũng không ngẩng lên.

Đợi sau khi tên đệ tử kia rời khỏi chính là đến lượt hai người Mộ Chỉ Ly, bàn chân hướng về phía trước bước một bước, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đi tới trước mặt trưởng lão.

Trưởng lão phụ trách vẫn cúi đầu nhìn thấy bốn bàn chân ở phía trước, chân mày không khỏi nhíu lại, nói: “Từng người từng người tới, đưa ra thẻ bài thân phận của ngươi.”

Nghe theo lời nói của trưởng lão, Hàn Như Liệt đứng ở phía sau Mộ Chỉ Ly, đối với chuyện này hắn một chút cũng không để ý.

Một tấm thẻ bài hình vuông màu vàng xuất hiện ở trong tay Mộ Chỉ Ly, bàn tay trắng nõn duỗi ra liền đưa thẻ bài thân phận cho trưởng lão.

Trưởng lão một tay cầm bút, một tay tiếp nhận thẻ bài thân phận, đang chuẩn bị đem nó ghi chép lại, nhưng mà thời điểm hắn thấy trên thẻ bài thân phận kia ghi rõ ba chữ “Đông Phương Ly”, khuôn mặt lãnh đạm kia có chút kích động, lập tức ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ly ở phía trước.

“Hóa ra là Đông Phương Ly ah, hôm nay ngươi tới đổi tích phân hay là lấy tài nguyên?” Trên mặt trưởng lão lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngay cả giọng điệu lãnh đạm cũng trở nên khẩn thiết* (tha thiết) hơn rất nhiều.

“Hai cái đều muốn.” Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt nói, hiển nhiên cảm xúc biến hóa của trưởng lão nàng cũng cảm nhận được, còn nhớ thời điểm lần đầu tiên mình tới đây không có đãi ngộ như thế.

Nghe vậy, trưởng lão khẽ gật đầu, sau khi cầm bút ghi chép lại, lúc này mới lên tiếng nói: “Đây là tài nguyên một năm nay của ngươi ở Đông Phương gia chưa nhận, về phần tích phân của ngươi, ta phải xem một chút.”

Mộ Chỉ Ly cũng không sốt ruột, lặng lẽ chờ ở một bên, tốc độ của trưởng lão rất nhanh, chỉ là sau khi tính toán ra tích phân của Đông Phương Ly, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc : “Tích phân ở trong truyền thừa chi địa là tính toán như thế này, giết chết (đánh chết) một gã đệ tử Trúc Cơ Cảnh 5000 điểm tích phân, giết chết một gã đệ tử Kim Đan Cảnh 1 vạn điểm tích phân, giết chết một gã đệ tử Linh Tịch 2 vạn điểm tích phân, nếu như có những yêu thú khác đổi tài nguyên tính toán khác với điểm tích phân.”

Nghe được lời nói của trưởng lão, Mộ Chỉ Ly thầm than chém giết tích phân của một gã đệ tử cũng đủ cao rồi, dù sao mỗi đệ tử trong thế lực thực lực cũng không đơn giản, tích phân cao một chút cũng là bình thường.

Thấy sắc mặt của Mộ Chỉ Ly không có biến hóa, trưởng lão lúc này mới nói tiếp: “Lần này trong truyền thừa chi địa ngươi chém giết tổng cộng là 127 tên đệ tử, trong đó có 70 tên đệ tử Trúc Cơ Cảnh, 50 đệ tử Kim Đan Cảnh, 7 tên đệ tử Linh Tịch Cảnh, tổng cộng là 99 vạn điểm tích phân.”

Tiếng nói vừa dứt, chung quanh chính là truyền ra một trận hít không khí. Kho tài nguyên luôn luôn là một địa phương tương đối náo nhiệt, trên căn bản mỗi ngày đều có không ít đệ tử đi đến nhận tài nguyên, cho nên lúc này đệ tử ở chung quanh cũng không ít.

Vốn dĩ các đệ tử chuẩn bị rời đi, sau khi nhìn thấy hai người Đông Phương Ly tới đều là dừng bước, đối với danh tiếng gần đây của hai người ở Đông Phương gia bọn họ đều ôm một sự hiếu kỳ nhất định.

Tuy bọn họ nghĩ đến “một chút” của Đông Phương Ly hẳn là không ít, nhưng thời điểm khi bọn họ biết số liệu này vẫn là tránh không khỏi một kinh ngạc cực kỳ. Phải biết rằng cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia, Đông Phương Hào, tích phân đạt được ở trong chỗ truyền thừa chi địa lần này cũng chỉ là 40 vạn mà thôi, Đông Phương Ly này cả thảy gấp đôi ah!

Đông Phương Hào chém giết đệ tử toàn là có thực lực mạnh mẽ, cho nên thoạt nhìn 40 vạn tích phân nhưng trên thực tế đệ tử bị chém giết cũng không coi là nhiều, Đông Phương Ly này hoàn toàn dựa vào mạng người xây lên, nghĩ tới đây trong lòng mọi người đều phát lạnh.

Trông Đông Phương Ly cũng không giống người thích giết chóc ah, sao bỗng dưng giết nhiều người như vậy? Cũng biết rằng tiến vào truyền thừa chi địa cùng với đệ tử của các thế lực khác phát sinh xung đột là chuyện không thể trách được, nhưng dù sao cũng không thể nào hơn một trăm đệ tử đều đắc tội nàng? Nàng cũng không phải là làm chuyện tội ác tày trời gì.

Trong chốc lát, mọi người đều đưa Đông Phương Ly vào trong hàng ngũ không thể trêu chọc, nếu không cẩn thận một chút sợ là mạng nhỏ sẽ không còn. Nhớ ngày đó Đông Phương Vũ không phải bị Đông Phương Ly không nói hai lời giết chết sao?

Nếu Mộ Chỉ Ly biết mọi người nhìn nàng như vậy, sợ là ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, nàng chém giết nhiều đệ tử như thế là chuyện có nguyên nhân không tốt, nếu như không phải là bọn họ muốn giết nàng, nàng cũng sẽ không chém giết nhiều người như vậy, huống chi Đông Phương Vũ là tự mình gây chuyện mới có thể bị như vậy. . . . . .

“Tích phân này đã ghi lại trong thẻ bài thân phận của ngươi, nếu ở trong kho tài nguyên coi trọng* (vừa ý) bảo bối gì muốn đổi thì tới tìm ta.” Sau khi trưởng lão đem thẻ bài thân phận trả lại cho Mộ Chỉ Ly liền lên tiếng nói.

“Làm phiền trưởng lão.” Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt nói.

Đợi sau khi tích phân của Mộ Chỉ Ly tính toán xong liền đến lượt Hàn Như Liệt, nhanh chóng kiểm lại tài nguyên giao cho Hàn Như Liệt trưởng lão liền bắt đầu tính toán tích phân, nhưng mà sau khi trưởng lão thấy tích phân của Hàn Như Liệt trên mặt đã không còn là kinh ngạc, mà là cực kỳ kinh hãi.

Hắn vốn cho là hai người bọn họ là cùng nhau chém giết đối thủ, tích phân kia phần lớn đều rơi vào trên thẻ bài thân phận của Đông Phương Ly, không nghĩ tới sự việc căn bản không phải là như vậy, nói như vậy, những đệ tử của các thế lực khác chết ở trong tay hai người bọn họ ước chừng đạt đến hai trăm người?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, sợ là hắn cũng sẽ không tin tưởng. Trước kia hắn chưa hề thấy qua đệ tử nào ở trong truyền thừa chi địa mà có thể chém giết nhiều đệ tử như vậy, Đông Phương Hào cũng chỉ là giết chết ba mươi tên đệ tử mà thôi, bọn họ đây quả thực là tàn sát ah!

Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng trong đầu hắn vẫn là rất cao hứng, tam đại thế lực lần này tổn thất nặng nề, Đông Phương gia bọn họ không thể nghi ngờ là tốt nhất.

“Lần này trong di tích truyền thừa đệ tử bị ngươi giết tổng cộng là một trăm mười tám người, trong đó đệ tử Trúc Cơ Cảnh 58 tên, đệ tử Kim Đan Cảnh 45 tên, đệ tử Linh Tịch Cảnh 15 tên, tổng cộng tích phân là 104 bốn vạn.” Trưởng lão đưa thẻ bài thân phận cho Hàn Như Liệt lên tiếng nói.

So với Mộ Chỉ Ly thì đệ tử bị Hàn Như Liệt giết không nhiều lắm, nhưng là thực lực đệ tử hắn giết mạnh hơn, cho nên tích phân của hắn cao hơn so với Mộ Chỉ Ly một chút.

“Hí. . . . . .”

Mọi người lại lần nữa hít một hơi lãnh khí, hai người này đều là ngưu nhân* (trâu bò) ah, ngưu nhân chân chính.

Mộ Chỉ Ly cũng không để ý cách nhìn của những người khác, lôi kéo Hàn Như Liệt cùng nhau đi vào kho tài nguyên, ban đầu không có tích phân chỉ có thể cầu mong nhìn bảo bối trong kho tài nguyên, hiện tại có tích phân liền xem một chút có cái gì đáng để đổi không .

Còn yêu thú bị bọn họ chém giết, bảo bối thu được phần lớn đều là da lông của yêu thú, mà những thứ này đương nhiên đều giao cho Hàn Như Liệt đi luyện tập chế tạo giáp.

Đợi sau khi hai người đi vào kho tài nguyên, những đệ tử khác lúc này mới dám nói chuyện của hai người, đều rời khỏi rất nhanh truyền bá tin tức này đi.

“Hắc, ngươi biết không? Hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt ở trong truyền thừa chi địa chém giết tổng cộng hơn hai trăm tên đệ tử, so với tổng số các đệ tử khác chém giết còn nhiều hơn.”

“A? Đó là chuyện gì xảy ra? Mau nói cho ta nghe một chút đi!”

“Đệ tử bị Đông Phương Hào chém giết cũng chỉ là con số lẻ của bọn họ, phải biết rằng đệ tử của những thế lực khác cũng không phải là tầm thường, đến nơi này bọn họ dường như đều là đồ bỏ đi.”

“Đoán chừng sau này Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly chính là lão đại của Đông Phương gia, các ngươi nên có chút nhãn lực ah. . . . . .”

Hàn Như Liệt nhìn các bảo bối bày đặt trước mắt, có cảm giác hoa cả mắt. Rất nhiều bảo bối trong này trước kia hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, tác dụng của nó càng làm cho người kinh ngạc đến cực điểm.

Mộ Chỉ Ly vừa đánh giá bảo bối trước mắt vừa tính toán tích phân của mình có thể đổi những thứ gì, ở chỗ này giá trị của một quả Hoàng Kim đạt đến sáu mươi vạn tích phân, tích phân của mình vậy mà có thể đổi được một quả Hoàng Kim, nàng tỏ ra rất vui vẻ.

Nhưng mà nàng hiểu rõ chỉ có một cơ hội như vậy, dù sao thông qua những phương thức khác để đạt được tích phân thật sự hơi khó khăn một chút. Phải biết rằng thông qua cách khác cách để đạt được tích phân ngay cả chục vài trăm, vài ngàn cũng khó lắm rồi, muốn đạt tới 60 vạn tích phân thực sự khó lắm?

Cho dù là tích phân lúc này của Đông Phương Hào cũng không thể đổi được một quả Hoàng Kim, chỉ có thể nói những đệ tử bị hai người bọn họ giết ở trong truyền thừa chi địa thật sự hơi nhiều một chút.

“Liệt, trước tiên chúng ta đi xem buổi đấu giá sau đó mới trở về nơi này đi.” Sau khi nhìn một lúc Mộ Chỉ Ly lên tiếng nói

Nghe vậy, Hàn Như Liệt suy xét một chút liền biết được suy nghĩ của Mộ Chỉ Ly, lập tức gật đầu. Nếu ở trong buổi đấu giá thấy được bảo bối tương tự, buổi đấu giá chẳng phải là càng đáng giá?

Mặc dù đồ vật trong buổi đấu giá trị có thể cao một chút, nhưng tiền bạc chỉ cần kiếm lại liền có, nhưng tích phân này không dễ dàng có được như vậy, cái gọi là tích phân tốt chính là dùng ở chỗ cần thiết nhất.

Liên tiếp tu luyện một thời gian dài như vậy, đi ra ngoài thả lỏng tâm tình như vậy khi nắm khi buông trái lại càng giúp bọn họ tu luyện, nhưng mà thời điểm hai người đang định trở về lại đột nhiên nhìn thấy phía trước một nhóm người đang đánh một người.

Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì, cho dù là Mộ Chỉ Ly hay là Hàn Như Liệt đều không thích xen vào việc của người khác, nhưng từ trong lời bàn* (ngôn luận) của bọn họ nghe được tên của chính mình, điều này có chút kỳ lạ.

“Ta thật sự biết Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt, sao các ngươi không tin nhỉ? Mau dừng tay!” Người đó kêu thảm thiết nói, trong giọng nói mang theo một chút khẩn thiết.

Nghe được lời nói của người này, những người khác cười lên ha hả, quyền cước kia cũng không chậm chút nào hướng tới trên người nọ tập kích* (đánh): “Ít khoác lác đi! Ngươi biết Đông Phương Liệt bọn họ? Ta làm sao chưa từng nhìn thấy ngươi cùng bọn họ nói chuyện qua?”

“Đúng là, khoác lác cũng không chuẩn bị bản thảo, như vậy cũng muốn lừa gạt chúng ta sao? Ta còn muốn nói Hàn Như Liệt là anh của bọn ta đây!”

“Ha ha, Đông Phương Ly là muội muội của ta.” Một tên khác cũng rêu rao nói đùa, lời nói của Đông Phương Phong này cũng không đáng tin rồi, hắn đệ tử ngoại môn này sao có thể biết hai người Đông Phương Ly? Quả thực là lời nói vô căn cứ.

Lông mày hơi nhíu, Mộ Chỉ Ly chậm rãi hướng chỗ bọn họ đi tới, nàng cảm thấy âm thanh của người bị đánh có chút quen thuộc ah, hiển nhiên ý nghĩ của Hàn Như Liệt cũng giống như vậy.

“Dừng tay” Hàn Như Liệt lên tiếng nói.

Mấy người đang đánh thoải mái* (vui vẻ), đột nhiên nghe được có người nói chuyện, trong lòng đều có chút không kiên nhẫn, Đông Phương Xung xoay đầu lại, nói: “Người không có mắt. . . . . .” Lời nói còn chưa nói ra hết liền bị mắc kẹt ở giữa cổ họng, không thể tin nhìn hai người trước mắt, vội nịnh hót cười nói: “Hóa ra là Liệt sư huynh và Ly sư tỷ a, thất kính thất kính.”

Đông Phương Xung vừa nói vừa lấy tay kéo áo người bên cạnh, vốn dĩ mọi người vẫn bất sở vi động* (không động đậy), nhưng sau khi bọn hắn nghe thấy lời nói của Đông Phương Xung lập tức ngừng động tác trong tay, xoay đầu lại nhìn hai người nói: “Ra mắt Liệt sư huynh và Ly sư tỷ.”

Thái độ của mấy người vô cùng cung kính, bộ dáng kia quả thực so với việc thấy cha ruột còn cao hứng* (vui mừng) hơn. Nhìn thấy biến hóa* (thay đổi) này của mọi người, Hàn Như Liệt bất động thanh sắc gật đầu, đối với dạng* (loại) người như vậy hắn luôn lười để ý đến, chỉ nhìn về phía người bị bọn họ đánh.

Đông Phương Phong mặt mũi bị đánh bầm dập nhìn về phía người đến, nhưng mà thời điểm hắn nhìn thấy người trước mắt, chỉ cảm thấy rất kích động, vội vàng lên tiếng nói: “Liệt sư huynh, Ly sư tỷ, là ta a! Ta là Đông Phương Phong a! Đông Phương Phong lúc trước cùng đi với các ngươi! Ta. . . . . .” Đông Phương Phong sợ hai người bọn họ quý nhân hay quên, vội vàng giới thiệu bản thân.

Hàn Như Liệt khoát tay áo, sau khi tỏ ý mình nhớ rõ hắn, lúc này Đông Phương Phong mới ngậm miệng lại, không khỏi lên tiếng hỏi: “Đông Phương Phong, ngươi làm sao vậy?”

Ấn tượng của hắn với Đông Phương Phong không đến mức tốt cũng không đến mức tồi, nói như thế nào cũng là bằng hữu đầu tiên bọn họ biết khi mới tới Đông Phương gia, đương nhiên sẽ không giả vờ như không quen biết, chỉ là sau khi trở thành đệ tử nội môn bọn họ chưa hề gặp mặt lại.

Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn mặc dù cùng thuộc Đông Phương gia, nhưng bản chất lại không giống nhau, thông thường đệ tử ngoại môn không được bước vào lãnh địa của đệ tử nội môn, huống chi hắn cùng với Ly nhi hai người trên căn bản* (chủ yếu) đều bế quan tu luyện?

Nhìn thấy Hàn Như Liệt nhận thức mình, Đông Phương Phong liền đắc ý, nói: “Liệt sư huynh, ta nói với bọn họ là ta biết ngươi, nhưng mà bọn họ đều không tin, vẫn cứ nói ta nói bừa, thì đã động thủ!”

Đám người Đông Phương Xung trợn tròn mắt, bọn họ vốn là tâm tình khó chịu, kết quả nghe thấy Đông Phương Phong nói mình quen biết Đông Phương Liệt, vừa nghe đã cảm thấy là giả, Đông Phương Liệt nhân vật như thế sao lại cùng đệ tử ngoại môn Đông Phương Phong như vậy có quen biết ?

Lập tức giễu cợt Đông Phương Phong hai câu, không nghĩ tới Đông Phương Phong này vẫn dám mạnh miệng! Sau đó bọn họ quyết định động thủ từ từ sửa chữa hắn, cho hắn biết trời cao đất rộng! Ai có thể nghĩ đến hắn thật quen biết bọn họ?

Lúc này, đám người Đông Phương Xung cũng không để ý đến bộ dáng đắc ý kia của Đông Phương Phong, vội vàng nói xin lỗi: “Chúng ta là thật sự không biết các ngươi quen biết hắn, nếu như biết cho dù cho chúng ta một trăm cái lá gan chúng ta cũng không dám động thủ?”

“Liệt sư huynh tạm tha chúng ta lần này đi, sau này chúng ta không dám nữa.”

Còn không đợi Đông Phương Liệt nói, Đông Phương Phong đã kêu gào* (ầm ĩ) nói: “Các ngươi đem ta đánh thành như vậy khoản sổ sách này tính sao?”

Nghe được lời chất vấn của Đông Phương Phong, Đông Phương Xung vội vàng lên tiếng nói: “Chúng ta bồi thường! Hoặc là ngươi đem chúng ta đánh một trận cũng được, chúng ta tuyệt đối không đánh lại!”

Vừa nói, Đông Phương Xung vừa đánh giá vẻ mặt của Đông Phương Liệt, nhìn thấy hắn cũng không vì hành động của bọn họ mà lộ ra vẻ giận dữ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đông Phương Phong này chính là tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ cần Đông Phương Liệt không đối phó bọn họ hết thảy đều dễ bàn.

Mộ Chỉ Ly đứng ở một bên đem hết thảy thu vào trong mắt, chuyện này với bọn họ thật đúng là không có quan hệ gì, Đông Phương Phong này cũng thật sự hơi dựa thế một chút, căn bản là mượn danh tiếng hai người bọn họ để kiêu ngạo.

Nếu không phải lúc trước có quen biết, nàng thật sự không muốn ra tay giúp đỡ. Người như vậy một lần giúp đỡ, lần sau lại phải giúp đỡ, mà nàng cũng không phải là một người thích phiền toái.

Hàn Như Liệt nhìn Đông Phương Phong đang dương dương đắc ý bên cạnh mình, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chợt hướng Đông Phương Xung nói: “Sau khi ngươi cho Đông Phương Phong một chút bồi thường chuyện này coi như xong.”

Vừa nói xong, cũng không để ý tới vẻ mặt của bọn họ nữa liền cùng Mộ Chỉ Ly rời khỏi, loại chuyện như vậy thực sự không cần thiết phải ra tay. Đông Phương Xung chỉ là trút căm phẫn mà thôi, vết thương trên người Đông Phương Phong đều là bị thương ngoài da không nguy hiểm đến tính mạng.

Lương gia.

Lương Tĩnh Viên lúc này đang nằm ở trên giường, Lương Đỉnh Thiên cũng không biết từ chỗ nào mời về một vị độc sư danh tiếng hiển hách, nếu không phải có hắn, tính mạng của Lương Tĩnh Viên hắn đã sớm không còn !

“Triệu y sư, độc của ta có thể giải không?” Lương Tĩnh Viên lo lắng hỏi, không cần nói hắn cũng biết độc này do Đông Phương Ly hạ trên người mình, chỉ là không nghĩ tới chính mình vậy mà vẫn không phát hiện ra.

Triệu Khải Quang là một gã Độc sư, chỉ là hắn thích người khác gọi y sư mà thôi, nhưng mà những người biết được hắn danh tiếng của hắn đều biết tính khí* (tính cách) của hắn.

Ban đầu Lương Đỉnh Thiên tại thời điểm hắn bị đuổi giết từng ra tay cứu hắn, mặc dù tâm địa* (lòng dạ) hắn độc ác nhưng là người có ân tất báo, khi Lương Đỉnh Thiên đến tìm hắn, hắn không nói hai lời liền tới nơi này giúp Lương Tĩnh Viên giải độc.

“Thành thật mà nói* (nói thực ra), độc này ta giải không được, chỉ có thể áp chế.” Triệu Khải Quang lắc đầu nói, hắn cả đời này đều nghiên cứu độc thuật, trên căn bản độc gì hắn cũng có thể lập tức đoán ra được, phối trí giải dược cũng chỉ là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng độc trên người Lương Tĩnh Viên hắn chưa từng thấy qua.

Mặc dù hắn đã nghiên cứu rất lâu, hai loại dược tính trong đó hắn trước sau* (từ đầu đến cuối) đều đoán không ra, khiến hắn có chút thất bại, không biết là vị cao nhân nào lại có phối chế ra độc dược thần kỳ như thế.

Nghe được lời nói của Triệu Khải Quang, tâm Lương Tĩnh Viên trầm xuống, vội nói: “Có thể áp chế bao lâu?”

” Thời gian nhiều nhất là nửa năm ngươi liền độc phát mà chết.” Triệu Khải Quang trả lời quả quyết, nếu không phải có hắn, lúc này Lương Tĩnh Viên sớm đã là một cỗ thi thể rồi.

Lương Tĩnh Viên nắm đấm nắm chặt: “Đông Phương Ly, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” hôm nay hắn đối với Đông Phương Ly hận đã sâu tới tận xương tủy, hận không thể đem nàng ta lột da rút gân để trút mối hận trong lòng hắn!

“Người hạ độc là một nữ tử trẻ tuổi? Giải linh hoàn tu kế linh nhân* (tháo chuông phải tìm người buộc chuông), không bằng đi tìm nàng ta thử một lần?” Triệu Khải Quang đề nghị, trên thực tế hắn càng muốn biết độc dược này có phải thật sự do Đông Phương Ly phối trí ra.

Nghe vậy, Lương Tĩnh Viên lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ: “Cho dù tìm nàng, nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không cứu ta, thời gian nửa năm cũng đủ rồi, cho dù ta chết cũng muốn kéo Đông Phương Ly chết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status