Y thủ che thiên

Quyển 5 - Chương 110: Đến nơi


Ích Hàn cười hắc hắc, nụ cười rực rỡ tựa như ngàn hoa đua nở dưới ánh sáng mặt trời vậy.

- Thật ra thì ta chỉ muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu mà thôi.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không thèm để ý tới Ích Hàn nữa, xoay người rời đi. Ích Hàn vội vàng đuổi theo.

- Được rồi, ta muốn biết rốt cuộc là ngươi đã hạ độc như thế nào, tốc độ của ngươi quá nhanh, đến ta cũng không nhìn thấy rõ ràng. Đương nhiên ta cũng thật lòng muốn kết giao bằng hữu với ngươi. Ích Hàn ta rất thích kết giao bằng hữu, hiện tại có thể nói là bằng hữu của ta ở khắp thiên hạ.

Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, đôi tròng mắt màu đen nhìn chằm chằm Ích Hàn thật lâu, lúc này mới lên tiếng:

- Nếu bằng hữu của ngươi ở khắp thiên hạ, vậy thì chắc chắc có người biết làm sao làm được chuyện này, chi bằng ngươi cứ đi hỏi bọn họ đi.

- Đó cũng không giống như vậy, những bằng hữu mà ta kết giao đều có bản lĩnh to lớn.

Ích Hàn nhíu mày nói:

- Còn ngươi, tuy rằng cho đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra được thân phận của ngươi cùng với nội tình trong chuyện đó, nhưng mà chỉ dựa vào một đôi hỏa nhãn kim tinh của Ích Hàn ta, cũng có thể nhìn ra được ngươi không phải là một người tầm thường.

- Cho dù là như thế đi nữa thì vì cái gì mà ta phải nói chuyện này cho ngươi biết chứ? Nếu như ngươi biết, vậy thì chẳng phải phải là không chỉ có một mình ta biết thủ đoạn này sao?

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, khóe miệng cũng nhấc lên một nụ cười, Ích Hàn này quả nhiên là một người thú vị.

Ích Hàn đi ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tuy rằng hai người vẫn luôn trò chuyện với nhau nhưng bước chân cũng chưa từng dừng lại.

- Đó chẳng qua chỉ là ngươi tiện tay gây nên thôi, cũng chả phải là bản lĩnh đặc biệt gì, cũng không phải là việc lớn gì. Ta thấy ngươi chắc chắn là lần đầu tiên tới Bồng Lai Bí Cảnh đi, chi bằng ngươi cứ đồng ý kết giao bằng hữu với ta, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi. Về phần vấn đề thủ pháp của ngươi thì khi nào ngươi muốn nói cho ta biết thì hãy nói là được rồi.

Ích Hàn chậm rãi nói.

Hắn vốn rất thích kết giao bằng hữu, cho nên ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này, danh tiếng của hắn cũng có thể coi là lớn. Sở dĩ hắn muốn kết giao với Mộ Chỉ Ly, là bởi vì hắn thấy Mộ Chỉ Ly là một người không đơn giản, chắc chắn thành tựu trong tương lai của người này cũng không nhỏ. Một bằng hữu có năng lực bực này thì hắn đương nhiên là có hứng thú rồi.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên một vẻ nghi ngờ, cái tên Ích Hàn này thật có chút không đơn giản a, tuy nhiên nàng cũng có thể cảm nhận được Ích Hàn này cũng không hề có ý xấu gì, đành nói:

- Vậy cũng được, kết giao bằng hữu thì kết giao bằng hữu vậy.

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, trên mặt Ích Hàn xuất hiện một nụ cười rực rỡ:

- Nếu như đã là bằng hữu thì ngươi có thể nói cho ta biết tên của ngươi được không?

- Mộ Ly, Mộ trong ngưỡng mộ, Ly trong ly khai.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói.

- Hóa ra là Mộ huynh, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Nếu như chúng ta đều muốn đi đến Tuyệt Tình Cốc vậy thì không bằng chúng ta cùng đi với nhau, thế nào?

Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn, thầm nghĩ:

- Ngươi còn có thể giả vờ thêm một chút nữa mà?

Có Ích Hàn gia nhập, Mộ Chỉ Ly vốn chỉ có một mình giờ biến thành hai người. Tuy rằng Ích Hàn này có chút dài dòng, thế nhưng Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy năng lực của tên này cũng không nhỏ.

Vốn trên đường đi tới có thể gặp rất nhiều phiền phức, thế nhưng bởi vì có Ích Hàn tồn tại mà mọi chuyện đều trở thành không có vấn đề gì. Bất luận là dừng lại nghỉ ngơi hay là ăn cơm, chỉ cần Ích Hàn ra tay thì tất cả đều được giải quyết một cách hoàn mỹ.

Cho dù tửu lâu đã đầy mà Ích Hàn vừa mở miệng thì ông chủ liền tìm mọi cách để sắp xếp ổn thỏa. Nhìn những bản lĩnh mà Ích Hàn đã bày ra trong lúc vô tình thì trong lòng Mộ Chỉ Ly âm thầm suy đoán thân phận của hắn.

Trước lúc ăn cơm ở tửu lâu, không ít ánh mắt đều nhìn về phía Ích Hàn, rất rõ ràng mọi người đều nhận thức Ích Hàn. Thật không ngờ lúc trước Ích Hàn nói hắn rất có danh tiếng ở Bồng Lai Bí Cảnh là sự thật, vốn nàng còn tưởng là Ích Hàn chỉ là tự tâng bốc mình mà thôi.

Mộ Chỉ Ly âm thầm suy đoán:

- Ngay cả đệ tử của Sất Trá Điện cũng không thể có quyền lợi như vậy, mà Ích Hàn lại có, chẳng lẽ hắn là đệ tử của Thiên Ma Tông?

- Hắc, Mộ huynh, thế nào? Ngươi có thấy ở chung một chỗ với Ích Hàn ta giảm đi rất nhiều phiền hà không?

Ích Hàn đắc ý nói.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn một cái, thản nhiên nói:

- Vậy thì sao chứ? Cho dù chỉ có mình ta thì ta cũng có thể giải quyết được những phiền toái này.

Gương mặt Ích Hàn vốn rất đắc ý chợt xụ xuống, trong giọng nói của hắn mang theo một chút buồn bực:

- Không cần phải đánh nát mặt mũi của ta như vậy chứ? Mộ huynh, vừa rồi ngươi có chú ý đến lúc ăn cơm có rất nhiều cô nương xinh đẹp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta không?

- Đó là bọn họ nhìn chằm chằm vào ta!

Mộ Chỉ Ly trêu chọc, Ích Hàn vẫn luôn tin tưởng vào mị lực của mình, chung quy hắn vẫn cho là gương mặt tuấn tú của hắn có thể so với Phan An, không, phải nói là gương mặt của hắn còn anh tuấn hơn cả Phan An, có thể làm say mê hàng vạn hàng nghìn nữ tử trẻ tuổi.

Trên đường đi, tầm mắt của hắn luôn luôn dán trên người những cô nương trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn bình phẩm từ đầu tới chân, còn nàng chỉ đứng một bên nghe thôi. Mộ Chỉ Ly không thể không thừa nhận, tuy rằng nàng là nữ tử nhưng sự hiểu biết về con gái của nàng có đôi khi còn không bằng Ích Hàn, chẳng biết là lúc bình thường người này có phải là luôn tu luyện ở phương diện này hay không?

- Làm sao có thể?

Giọng nói của Ích Hàn tăng cao đến mấy tông.

- Chỉ bằng một tên bạch diện thư sinh như ngươi sao? Ngươi vừa không cao lớn vừa không uy vũ bằng ta mà! Chắc chắn là bọn họ đang nhìn ta!

Bộ dáng này của Ích Hàn giống như là bị người khác giẫm phải chân đau, giẫm một cái liền hét toáng lên.

Mộ Chỉ Ly cười khẽ, nói:

- Ta là bạch diện thư sinh thì thế nào? Không cao to uy vũ bằng người thì làm sao? Dù sao thì ta cũng là một nam nhân anh tuấn! Mị lực của ta lớn hơn ngươi nhiều!

- Hừ!

Ích Hàn xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới Mộ Chỉ Ly nữa.

Trên thực tế, chuyện này cũng có nguyên nhân. Hôm qua, lúc bọn họ đang đi trên đường thì Ích Hàn phát hiện một cô nương có dung mạo rất xinh đẹp, lúc ấy hắn liền rất kích động, kéo Mộ Chỉ Ly đến gần bắt chuyện.

Mộ Chỉ Ly đương nhiên không có hứng thú với nữ tử, cũng không hề để ở trong lòng. Thế nhưng, lúc Ích Hàn đến bắt chuyện với cô nương đó thì ánh mắt của cô nương đó dường như vẫn luôn dán trên người Mộ Chỉ Ly. Lúc Ích Hàn vừa chuẩn bị nói tên của mình thì cô nương kia cũng bắt đầu hỏi tên của Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, thoáng xấu hổ nhìn sang Ích Hàn, nhìn không chớp mắt. Gương mặt Ích Hàn vốn rạng rỡ như hoa mặt trời nhất thời biến thành một đóa hoa cúc khô héo, sau đó hắn không thèm đợi Mộ Chỉ Ly mở lời mà lập tức kéo Mộ Chỉ Ly rời khỏi.

Từ chuyện kia, Ích Hàn đã bị đã kích sâu sắc, mà mỗi lần Mộ Chỉ Ly chứng kiến bộ dáng đắc ý đó của Ích Hàn thì nàng nhịn không được mà bật ra vài câu chế giễu, hai người cũng coi như là một đôi bằng hữu độc địa.

Hồi lâu sau, Ích Hàn lại chạy đến, ngồi xuống bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nói:

- Mộ Ly, ngươi hãy cho ta một ít thuốc xổ mà lần trước ngươi cho đám người Sất Trá Điện ăn đi, ta cảm thấy thuốc xổ của ngươi rất mạnh, không hề tầm thường a.

Trước kia hắn còn không biết chuyện này, nhưng về sau trên đường đi, hắn nghe được không ít người đều bàn tán chuyện này. Đến bây giờ, đám người Dương Thiếu Phi vẫn còn nằm trong tửu điếm! Nghe nói trong ngắn ngủi mấy ngày này, bọn họ gầy nhom, không còn dáng vẻ oai phong như trước kia nữa.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười hắc hắc, nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, đó chính là thuốc xổ mà ta đã bỏ thêm chút dược liệu vào, ngươi muốn dùng làm gì?

Hôm nay, nàng đã ngụy trang thành một nam tử, như vậy thì tính cách, hành động cũng phải giống như một nam tử mới phải. Nhưng mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ở cùng với Ích Hàn, nên tính cách cũng có chút giống Ích Hàn.

- Giữ lại thôi, sau này nếu người nào khiến ta khó chịu thì ta sẽ hạ chút thuốc xổ cho hắn.

Ích Hàn đắc ý nói, trong mắt lóe lên một chút tia sáng mưu toan.

- Vậy cũng được, kế tiếp tất cả chi phí tiêu xài trên đường đi đều do ngươi lo liệu, vậy thì ta sẽ cho ngươi.

Mộ Chỉ Ly nói, cái tên Ích Hàn này tuyệt đối là một người có tiền, mà bây giờ nàng ở tửu lâu một ngày một đêm cũng tốn mười khối thượng phẩm tinh thạch, vậy mà cái tên này ngay cả một cái nhíu mày cũng không có.

Ngày mai, bọn họ sẽ đến Tuyệt Tình Cốc. Hiện tại bọn họ đã cách Tuyệt Tình cốc càng ngày càng gần, nên giá phòng của tửu điếm cũng càng ngày càng cao. Nếu thật sự đến Tuyệt Tình Cốc thì không biết là chi phí một ngày một đêm sẽ tăng đến tình trạng nào nữa.

Đôi mắt của Ích Hàn đột ngột trợn to, nhìn Mộ Chỉ Ly nửa buổi mới nói:

- Hắc, ngươi quá đen tối!

- Dù sao ngươi cũng là người có tiền, chắc ngươi cũng không để ý đến những thứ này đâu! Được rồi, đến Tuyệt Tình cốc, ngươi hãy tìm cho ta một chỗ ở, dù sao thì ngươi cũng thông thuộc nơi đó hơn ta.

Mộ Chỉ Ly không thèm để ý đến Ích Hàn, nói. Nàng thầm nghĩ cái tên này có rất nhiều biện pháp, nên nàng cũng không cần quá lo lắng!

Ích Hàn khẽ gật đầu, nói:

- Vậy cũng được, thật ra thì vào thời điểm hiện tại, không thể nào tìm được một phòng trống ở tửu lâu đâu. Nhưng mà ngươi yên tâm đi, đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở tốt.

- Vậy thì cám ơn ngươi, tốt nhất là nơi nào có ít hạng người rỗi rãnh soi mói một chút

Bọn người Hàn Dĩnh Nhi còn phải đi ra, nếu như ở một nơi có quá nhiều người rỗi rãnh thì bọn họ sẽ nhận ra được rằng đám người Hàn Dĩnh Nhi đột ngột xuất hiện, nếu vậy thì có chút bất tiện.

- Ta biết rồi.

Ích Hàn đáp, sau đó nhướng mày một cái, nói:

- Ta giúp ngươi dàn xếp tất cả những chuyện này, nhưng ngươi chỉ cho ta một bao thuốc xổ cũng quá ít phải không? Còn thứ gì tốt nữa không?

Mộ Chỉ Ly lấy từ trong túi càn khôn ra hai bình sứ.

- Đây là thuốc xổ, còn đây là phấn ngứa, ngươi thấy sao?

- Ha ha, không tệ, không tệ.

Ích Hàn mỉm cười đem hai bình sứ này bỏ vào túi càn khôn của mình. Hai ngày nay, hắn quả thật phát hiện trên người Mộ Ly có không ít đồ tốt, nhất là những loại dược phấn kỳ lạ thì càng nhiều, Mộ Ly đã trực tiếp nói với mình hắn là một gã dược sư.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Hai người Mộ Chỉ Ly cùng với Ích Hàn cuối cùng cũng đến Tuyệt Tình cốc, dường như mỗi một chỗ nằm thuê mướn đều cần phải giao nộp tinh thạch, mà đa số người bày sạp đều là tu luyện giả, một số đồ vật gì đó không thể đem đi hội đấu giá, lại không mang lại tác dụng gì với mình thì bọn họ sẽ đem ra bán!

- Thế nào? Có phải Tuyệt Tình cốc rất náo nhiệt phải không? Ích Hàn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đang liên tục đánh giá mọi thứ xung quanh thì trên gương mặt tuấn dật của hắn không kềm được mà nở một nụ cười hài lòng.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:

- Quả thật là náo nhiệt a, hiện tại còn cách ngày tổ chức Vạn Hoa đại hội mấy ngày mà đã náo nhiệt như vậy, không biết đến thời điểm Vạn Hoa đại hội thì sẽ rầm rộ như thế nào đây?

- Mỗi lần Vạn Hoa đại hội được tổ chức thì đều là việc trọng đại nhất ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh, đương nhiên sẽ rất náo nhiệt rồi. Ta cũng không biết đã xem qua bao nhiêu kỳ Vạn Hoa đại hội rồi.

Ích Hàn đắc ý nói.

Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn, nói:

- Ngươi quá đắc ý rồi!

- Đi thôi, chúng ta đi tìm một nơi yên ổn nghỉ chân trước đã, sau đó ngươi muốn xem cái gì thì ta sẽ dẫn ngươi đi xem. Ta đối với những chuyện này quả thật là không gì không biết, nếu như ngươi có vấn đề gì thì cứ hỏi ta.

Ích Hàn chậm rãi nói, trên khóe miệng hắn vẫn giữ nụ cười rực rỡ như trước, trên trán hắn tràn đầy vẻ tự tin.

Đi sau lưng Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly rất nhanh đã đi tới một tửu lâu, vừa bước vào tửu lâu thì tiểu nhị liền chạy đến đón:

- Công tử.

Chưởng quỹ vốn đang bận rộn ghi chép sổ sách, vừa thấy Ích Hàn đi vào thì cũng lập tức cúi chào một cái, rồi vội nói:

- Bái kiến công tử.

Ích Hàn khoát tay, nói:

- Cho ta một gian phòng tốt nhất.

- Công tử à! Vạn Hoa Các thì thế nào?

Chưởng quỹ lên tiếng dò hỏi, dáng vẻ hắn vô cùng thận trọng, tựa như rất sợ Ích Hàn không hài lòng.

Mộ Chỉ Ly nhìn thấy thái độ của chưởng quỷ đối với Ích Hàn thì nàng cũng tìm ra được một số manh mối. Chưởng quỷ này rõ ràng có nhận biết Ích Hàn, nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của hắn thì nàng liền đoán ra được, chẳng lẽ tửu lâu này là do Ích Hàn mở?

- Được!

Ích Hàn gật đầu, xoay người lại, vỗ vỗ bờ vai của Mộ Chỉ Ly, quay sang nói với chưởng quỹ:

- Đây là huynh đệ tốt của ta, ngươi nhất định phải chiêu đãi tốt một chút, trong khoảng thời gian này, huynh ấy nghỉ lại và ăn uống đều không tính phí, biết chưa?

Chưởng quỹ cúi chào Mộ Chỉ Ly một cái, sau đó nói:

- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân chắc chắn sẽ tiếp đãi vị công tử này thật tốt!

Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn Ích Hàn, Ích Hàn cũng cười hắc hắc đáp lại nàng, lại vỗ vỗ bả vai của Mộ Chỉ Ly, xong rồi đi vào chỗ sâu trong tửu điếm.

Đợi đến khi hai người đều rời khỏi thì mọi người vốn ngồi yên tĩnh ăn cơm bên trong tửu lâu đều rối rít bàn luận:

- Người nam tử đi cùng với Ích Hàn công tử là ai? Sao tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua người này?

- Ích Hàn công tử nói nam tử kia chính là huynh đệ của hắn, vận khí của tiểu tử đó quả thật rất tốt, có thể làm huynh đệ với Ích Hàn.

- Những huynh đệ của Ích Hàn không ai là người đơn giản cả, chắc chắc tên tiểu tử kia cũng có bản lĩnh.

Nghe thấy lời của nam tử nói thì mọi người đều rối rít gật đầu. Mọi người đều biết Ích Hàn rất thích kết giao bằng hữu, nhưng tiêu chuẩn lựa chọn bằng hữu của hắn cũng rất cao, người bình thường căn bản không thể nào trở thành bằng hữu của hắn.

Nhưng mà điểm mà Ích Hàn khiến người ta hâm mộ nhất chính là ánh mắt của hắn. Rất nhiều bằng hữu của Ích Hàn, ban đầu nhìn không ra được bọn họ có nửa điểm bản lĩnh gì, nhưng về sau trong số những bằng hữu này, không một ai là không có danh tiếng cả.

Ích Hàn dẫn Mộ Chỉ Ly đi vào chỗ sâu trong tửu lâu, đến nơi này Mộ Chỉ Ly mới phát hiện Tuyệt Tình Lâu hoàn toàn khác biệt với những tửu lâu khác, chỉ là nơi tiểu tiện thôi mà cũng rất sang trọng, không phải những tửu lâu khác có thể so sánh được.

Nơi quả thật giống hệt một cái phủ đệ, cầu nhỏ nước chảy, đình đài, lầu các... thế nhưng nơi này đều có đủ cả, môi trường ở đây khiến cho nàng không kềm được mà âm thầm thốt lên tửu lâu này quả thật quá xa hoa.

Cuối cùng, Ích Hàn dẫn theo Mộ Chỉ Ly dừng lại trước một cái viện, trong viện có treo một cái bảng hiệu, có khắc ba chữ lớn màu đỏ - Vạn Hoa Cát.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi nói:

- Chẳng lẽ cả một tòa nhà lớn như vậy đều là Vạn Hoa Cát?

Ích Hàn mỉm cười gật đầu:

- Đương nhiên, ngươi chính là huynh đệ tốt của ta, tìm cho ngươi chỗ ở này cũng không có bạc đãi ngươi chứ?

Thế nào? Hài lòng không? Nơi này tuyệt đối sẽ không có những người nhàn rỗi qua lại, hơn nữa cách Tuyệt Tình cốc rất gần. Phải biết là Tuyệt Tình Lâu chính là một tửu lâu tốt nhất.

- Điều kiện tốt như thế khiến cho ta kinh sợ.

Mộ Chỉ Ly bỉu môi nói, nhưng mà một cái viện lớn như vậy quả thật là rất tiện, đến lúc đó cứ cho bọn người Dĩnh Nhi trực tiếp ở trong viện là được.

- Ích Hàn! Ngươi không thành thật! Tửu lâu này là do gia đình ngươi mở phải không? Tuyệt Tình Lâu, Tuyệt Tình Cốc, có thể mở một tửu lâu lớn như vậy ở vùng phụ cận Tuyệt Tình Cốc thì chắc chắn là hai nơi này có liên hệ với nhau phải không?

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, Ích Hàn cười hắc hắc.

- Xem ra ngươi quan sát cũng rất cẩn thận! Đúng vậy! Ta là người của Tuyệt Tình Cốc, tửu lâu này là do Tuyệt Tình Cốc mở.

- Ngươi là công tử của Tuyệt Tình Cốc phải không?

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, giờ khắc này nàng đã hoàn toàn rõ ràng thân phận của Ích Hàn rồi. Không ngờ Ích Hàn - người lăn lộn cùng với nàng ba ngày qua chính là công tử của Tuyệt Tình Cốc, quả thật là khiến cho người khác kinh ngạc.

Ích Hàn gật đầu, nói:

- Đúng vậy, ngươi đã biết rõ thân phận của ta vậy hẳn là nên đem thân phận của ngươi nói cho ta biết chứ?

Đôi mắt đen tinh tường của Ích Hàn dừng trên người Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi nói:

- Ta là một tán tu, không danh sức, chỉ đơn giản như vậy.

Nghe vậy, ánh mắt Ích Hàn đông cứng lại, chợt mỉm cười nói:

- Cho dù ngươi là một tán tu thì nhất định cũng là một tán tu tài ba, cho nên mới có thể làm bằng hữu của ta, có phải ngươi đang cảm thấy mình rất may mắn hay không?

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly tối sầm, trong lòng nàng lại có chút biến hóa, nàng chưa từng lừa gạt Ích Hàn mà Ích Hàn cũng tin lời nàng. Không biết vì sao Ích Hàn lại nhận định là nàng có năng lực, nhưng nàng cũng xác định là Ích Hàn thật tâm kết giao với nàng, mà không hề trộn lẫn với những ý nghĩ khác.

- May mắn mới lạ đấy! Nếu như không phải nhìn ngươi rất tội nghiệp thì ta đã mặc kệ ngươi rồi!

Mộ Chỉ Ly không nói đạo lý.

- Đi chết đi, nhìn thấy ta đáng thương? Ta đây anh tuấn tiêu sái, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, rốt cuộc có chỗ nào đáng thương chứ? Nếu như ngươi là một cô nương thì vẫn còn bình thường, ngươi đường đường là một nam nhân, ta giả bộ đáng thương với ngươi làm gì?

- Xem ra ngươi không muốn có bảo bối mới nhất mà ta mới nghiên cứu rồi.

Mộ Chỉ Ly hời hợt nói, dời tầm mắt sang nơi khác.

- Ôi, đừng mà! Ta chỉ nói đùa thôi mà!

Ích Hàn vội vàng nói.

Trong lòng Mộ Chỉ Ly cười thầm, dường như Ích Hàn rất có hứng thú với những đồ vật đó, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì hắn liền hỏi nàng những thứ đó có công hiệu đặc biệt gì không?

Tuy rằng trên đầu môi nàng luôn nói Ích Hàn không tốt, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy Ích Hàn là một huynh đệ tốt. Cho đến bây giờ thì đây vẫn là lần đầu tiên mà Mộ Chỉ Ly - nàng có huynh đệ, cho nên rất nhiều thời điểm Ích Hàn muốn đồ vật gì thì nàng đều chế ra cho hắn.

Chẳng qua cái tên Ích Hàn này là một người vô cùng bỉ ổi, đồ vật ly kỳ cổ quái gì hắn cũng nghĩ ra được, thậm chỉ cả xuân dược mà hắn cũng không tha. Hắn luôn nói lúc nam nhân đại trượng phu hành tẩu giang hồ thì không thể thiếu thứ này được. Hắn hâm mộ nhất chính là hái hoa tặc, chỉ là thân phận của hắn đã quyết định cả đời này hắn không thể trở thành hái hoa tặc được. Những lời này của hắn khiến cho Mộ Chỉ Ly cảm thấy chẳng biết phải làm sao.

Chỉ có điều Mộ Chỉ Ly cũng biết, Ích Hàn chỉ dám nói vậy thôi, chứ hắn không có cái lá gan đi làm những chuyện đó, huống chi ngày thường hắn cũng không phải là một người như vậy. Thường ngày, hắn luôn miệng nói nào là mỹ nhân này nọ, nhưng nếu như thật sự có mỹ nhân đến quyến rũ hắn thì hắn chắc chắn sẽ tránh né.

Lấy tướng mạo tuấn tú của Ích Hàn cùng với thân phận và địa vị của hắn thì nữ tử vây quanh nhất định không ít, nhưng đến bây giờ hắn vẫn lẻ loi một chính, từ đó có thể nhìn ra được con người hắn thế nào.

Khi Mộ Chỉ Ly thu xếp ổn thỏa đâu vào đấy thì Ích Hàn cũng rời đi trước, hắn vừa mới trở về, hiển nhiên phải quay trở về Tuyệt Tình cốc một chuyến rồi.

Đợi sau khi Ích Hàn rời đi thì Mộ Chỉ Ly khẽ phất tay một cái, đám người Hàn Dĩnh Nhi liền xuất hiện trước mặt nàng. Tiếp theo Hàn Như Liệt cũng chạy tới.

- Ta đến Tuyệt Tình Cốc rồi, nếu như mấy ngày nay không có việc gì làm thì mọi người cứ ở chỗ này xem náo nhiệt, trong viện này cũng có không ít phòng.

Mộ Chỉ Ly cười nói, cho dù Ích Hàn có hỏi tới thì nàng cũng có thể nói là gặp bằng hữu ở chỗ này.

Trên mặt của Hàn Dĩnh Nhi tràn đầy vẻ kích động.

- Bồng Lai tụ địa, Tuyệt Tình cốc, nghe qua thật là thú vị! Muội nhất định phải đi xem một chút!

Hàn Như Liệt đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo chút quan tâm, nói:

- Mấy ngày nay, nàng cứ gấp rút lên đường, có mệt mỏi không?

Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, nói:

- Ta không sao, Liệt à! Bây giờ đệ tử của Thiên Âm Môn còn chưa đến Tuyệt Tình cốc, không bằng đêm nay chúng ta cùng đi ra ngoài đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status