Y thủ che thiên

Quyển 5 - Chương 113: Vung tiền như rác


Vốn Thiên Nhi chỉ muốn để cho Ngụy Tuấn Trạc kinh ngạc hoặc là khiến hắn lỗ vốn chút mà thôi, nên nàng mới nói muốn xem trấn điếm chi bảo này một chút, không ngờ vừa nhìn liền phát hiện món trang sức này cũng không tệ.

Nàng vốn là một luyện khí sư, nên hiển nhiên nàng biết rõ bộ châu báu này chẳng những là một bộ trang sức hoa mỹ, mà còn là một bộ pháp khí. Kỹ xảo chế tạo bộ pháp khí này cũng không tệ, dù sao thì đồ trang sức vốn rất nhỏ, nếu như muốn đem luyện khí thuật chế trên món trang sức nho nhỏ này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Như vậy thì giá trị của bộ trang sức này cũng sẽ tăng lên không ít, nhất là chiếc vòng cổ này lại có tác dụng như một chiếc túi càn khôn mà những thiếu nữ ngày nay đều thích. Tất cả túi càn khôn đều có hình dáng giống nhau, cũng không hề có nhiều kiểu mẫu, so sánh với chiếc vòng cổ này quả là có chênh lệch to lớn.

Khóe miệng Thiên Nhi nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Ngụy Tuấn Trạc nói:

- Ngụy công tử, ta rất yêu thích bộ trang sức này. Nếu như công tử muốn xin lỗi, vậy thì hãy tặng bộ trang sức này cho ta đi, nhưng nếu như công tử không có tấm lòng đó thì thôi vậy.

Từ lúc tầm mắt của Thiên Nhi rơi trên người mình thì Ngụy Tuấn Trạc liền có một dự cảm xấu, quả nhiên đúng như dự đoán, nghe Thiên Nhi nói câu tiếp theo thì hắn liền biết rõ tình hình không ổn.

Chiếc vòng cổ này chỉ là một món trang sức quý giá bình thường mà thôi, nếu như người bán nói đây là châu báo cũng coi như tạm chấp nhận được đi, vậy mà hắn còn nói gì là trấn điếm chi bảo? Nếu như mua bộ trang sức này mà có thể ôm nữ tử bạch y kia vào lòng thì hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, một nữ tử cực phẩm như thế quả thật rất khó gặp.

Cho dù hắn không có hiểu biết về các loại trang sức, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được bộ trang sức này tuyệt đối có giá cả trên trời. Cho dù Ngụy Tuấn Trạc - hắn có sẵn lòng móc tiền ra thì cũng phải xem thử coi hắn có thể đào ra đủ tiền không? Gần đây trong tay hắn có chút tiền, muốn mua vài món trang sức cũng không phải là chuyện không thể, thế nhưng muốn một bộ trang sức như thế căn bản là không thể nào.

Thiên Nhi nhìn thấy trên mặt Ngụy Tuấn Trạc xuất hiện vẻ do dự thì nàng chẳng những không có chút thất vọng mà ý cười trong mắt nàng lại càng rõ ràng hơn. Nàng xem thường nhất chính là nam tử dạng này, tuy rằng nàng cũng không thích nữ tử diêm dúa lòe loẹt như cô nương vừa rồi, nhưng cách làm của tên Ngụy Tuấn Trạc đó lại khiến cho Thiên Nhi xem thường hơn.

Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng ở phía sau, lúc Thiên Nhi và Ngụy Tuấn Trạc tranh đấu thì nàng chỉ cần đứng ở một bên quan sát là được. Dù sao thì mỗi ngày Thiên Nhi vẫn luôn cùng Dật Thần đấu võ mồm, trình độ mồm mép của nàng cũng rất cao siêu, chắc chắn người bình thường khó có thể so sánh được.

- Ngụy công tử, công tử làm sao vậy? Xem ra Ngụy công tử không có ý định nói lời xin lỗi rồi.

Thiên Nhi hời hợt nói, dáng vẻ lạnh nhạt kia tựa như từ lúc bắt đầu tới giờ, nàng cũng không hề trông đợi Ngụy Tuấn Trạc có thể mua lại bộ trang sức này vậy.

Chưởng quỷ nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của Ngụy Tuấn Trạc thì hắn cũng biết Ngụy Tuấn Trạc này không thể nào mua được bộ trang sức này rồi, trong lòng hắn cũng có chút thất vọng. Nếu như có thể đem bộ trấn điếm chi bảo này bán đi thì không ít tiền sẽ vào túi của mình, vừa đúng lúc Vạn Hoa đại hội sắp diễn ra, hắn có thể có tiền để nhập thêm một số mặt hàng mới, như thế thì việc buôn bán làm ăn của hắn sẽ càng phát đạt hơn, nhưng mà sợ rằng là hiện tại khó mà có thể thực hiện được.

Vốn bộ châu báo này có thể dẫn đến sự chú ý của không ít cô nương, thân là nữ tử, đương nhiên bọn họ hiểu rõ về đồ trang sức hơn ai hết. Bên cạnh đó, nghe được những lời bàn bạc của Thiên Nhi và Ngụy Tuấn Trạc thì đại khái có thể hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

Chắc chắn vừa rồi nam tử này chỉ khoe khoang khoác lát mà thôi, nói muốn mua đồ trang sức cho vị cô nương này, nhưng bây giờ lại mua không nổi. Ngày thường bọn họ nhìn thấy không ít những công tử ăn chơi trác tác loại này, tuy rằng trong lòng bọn họ có chút khinh thường nhưng lại không hề thấy ngạc nhiên.

Khi một số nam tử nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhi thì trong mắt cũng xuất hiện vẻ chấn động. Lại nhìn sang Ngụy Tuấn Trạc, tên tiểu tử này căn bản chi là một tên tiểu bạch kiểm, cũng không hề có bản lĩnh gì, thế mà cũng muốn theo đuổi vị cô nương này sao? Thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Lòng ghen tỵ của nữ nhân rất mạnh, lòng ghen tỵ của nam nhân hiển nhiên cũng không hề kém. Bọn họ không thể nào với tới cô nương mặc y phục màu trắng kia thì đương nhiên cũng không muốn cái tên Ngụy Tuấn Trạc đó chiếm được lợi ích gì. Ngay tức khắc từng câu nói mang theo ý châm chọc cũng vang lên.

- Nếu đã không có tiền thì lúc trước còn bàn bạc làm gì, không biết là đệ tử của môn phái nào mà lại làm ra những chuyện mất mặt như thế chứ?

- Ai, gần đây người làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như thế cũng không ít, ta cũng không phải là chưa từng thấy qua. Chỉ bằng bộ dáng kia của hắn mà còn dám có ý đồ với vị tiên nử này à? Quả thật là làm trò cười mà!

- Ha ha, nhất định là hắn cho rằng vị tiên nữ này cũng giống với những loại nữ tử tầm thường khác, chỉ tùy tiện mua ít đồ liền có thể lấy lòng được tiên nữ, hắn quả thật là một tên ngu ngốc không có tri thức mà!

Ngụy Tuấn Trạc vốn đang cực kỳ xấu hổ, lại nghe được những lời châm chọc này thì sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi, những người này quả thật là đang bỏ đá xuống giếng mà. Ngụy Tuấn Trạc hắn chưa từng mất mặt như vậy, nhưng bây giờ hắn lại hết lần này đến lần khác bị mọi người chế giễu như vậy, hắn quả thật là xấu hổ đến mức không nói nên lời mà.

Mộ Chỉ Ly nhìn sắc mặt Ngụy Tuấn Trạc dần dần chuyển đỏ trước mắt mình thì thản nhiên nói:

- Ngụy công tử à, nếu như ngươi không tiện xuất tiền như vậy thì cứ quay trở về đi, đồ vật mà nương tử ta thích cũng không cần ngươi nhúng tay vào.

Cái tên Ngụy Tuấn Trạc này chắc chắn là quá tự tin rồi, bởi vì có chút tiền tài nên nhận được sự xem trọng của những cô gái, cộng với bản tính háo sắc mới xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ kỹ lại có lẽ va chạm bực này cũng không coi là quá lớn, chỉ cần không ảnh hưởng gì đến bọn họ thì vạch trần hắn cũng không có hại gì.

Nhưng khi Ngụy Tuấn Trạc nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói thì lửa giận dâng trào trong mắt hắn. Hắn đã đem tất cả những oán hận do những người khác chế giễu lúc trước đổ hết lên người của Mộ Chỉ Ly, rõ ràng tên tiểu tử này đang cười nhạo hắn mà!

Tên tiểu bạch kiểm trước mắt này cũng không hơn mình bao nhiêu, vậy mà lại dám làm ra vẻ có nhiều tiền trước mặt của mình. Hắn ngược lại muốn xem thử coi tên nam tử này có đủ tiền để mua bộ trang sức này không? Chỉ cần nam tử này cũng giống như mình, không thể lấy ra đủ tiền thì xem như là hắn cũng không mất hết mặt mũi.

- Ngươi đừng chỉ biết nói ta, ta quả thực mua không nổi bộ trang sức này, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì mua bộ trang sức này đi! Chỉ cần ngươi có thể mua được bộ trang sức này thì tên của ta sẽ được viết ngược lại!

Ngụy Tuấn Trạc hất càm nói, tựa như hắn đã nghĩ ra được cách thức cứu vãn lại mặt mũi của mình, vẻ xấu hổ trên mặt Ngụy Tuấn Trạc đã biến mất không còn.

Cùng lúc Ngụy Tuấn Trạc mở lời thì những người khác cũng đều nhao nhao bàn luận về nam tử mặc y phục màu xanh vừa mới lên tiếng kia. Mục đích mọi người đến nơi này là muốn xem một số món trang sức vào lúc nhàn rỗi, bây giờ lại đúng dịp gặp phải chuyện náo nhiệt như vậy thì đương nhiên là phải xem một chút rồi.

Chân mày của Mộ Chỉ Ly dần dần nhíu lại, cái tên Ngụy Tuấn Trạc thực sự không biết xấu hổ là gì. Vừa rồi nàng nói như vậy là muốn Ngụy Tuấn Trạc xấu hổ, không muốn hắn tiếp tục ở đây để mất mặt thêm nữa, nhưng không ngờ hắn lại đem tất cả mầm móng tai họa đổ lên người mình.

Ngụy Tuấn Trạc nhìn thấy dáng vẻ chau mày của Mộ Chỉ Ly thì ý cười trong đáy mắt càng thêm rõ ràng. Hắn biết tên tiểu tử này nhất định không thể lấy ra đủ tiền, vậy mà trước đây còn dám chế nhạo hắn, bây giờ không biết là ai cười nhạo ai đâu!

- Ông chủ, không biết là bộ trấn điếm chi bảo này của ngươi bán bao nhiêu tiền?

Ngụy Tuấn Trạc lên tiếng hỏi.

Ông chủ nhìn Ngụy Tuấn Trạc một lúc, lại quay sang nhìn Mộ Chỉ Ly, hắn cũng không muốn xúc phạm hai người, nhưng không ngờ hai người này cứ khăng khăng đấu đá với nhau ở chỗ này chứ? Do dự nửa buổi thì hắn mới giơ hai ngón tay lên.

- Hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch?

Trong mắt của Ngụy Tuấn Trạc xuất hiện vẻ chấn động, chỉ một bộ trang sức mà đắt như thế! Cho dù đem hắn bán đi cũng không có nhiều tiền như vậy.

Trong đám người vây xem xung quanh cũng bắt đầu vang lên từng trận từng trận thổn thức, dùng hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch để mua một bộ trang sức không có nhiều tác dụng, thật sự là quá xa xỉ rồi. Cho dù là một đệ tử môn phái cũng tuyệt đối không thể nào xuất ra nhiều tinh thạch như vậy được.

Nhưng một khắc sau, ông chủ lại nói ra một câu khiến cho mọi người hoảng sợ không thôi, hắn nói:

- Không phải hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch mà hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch.

Mọi người vốn đang thổn thức, trong chốc lát bỗng im bặt, từng ánh mắt mang theo vẻ không thể tin được lần lượt nhìn về phía ông chủ. Mọi người thầm nghĩ có phải là ông chủ này bị bệnh rồi không? Nếu như nói vì một nữ tử tốn hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch, mặc dù việc này có thể khiến người ta phá sản, nhưng chưa hẳn là không có người làm như thế, nếu như có người nghèo khổ thì chắc chắn cũng có kẻ có tiền.

Thế nhưng hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch là con số quá lớn, chỉ cần người nào không bị điên thì chắc chắc không thể làm ra chuyện như vậy! Hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể nào giành được nhiều tinh thạch như vậy, chớ nói chi là lấy ra để mua đồ trang sức.

Ông chủ nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người thì trong lòng hắn cũng thầm than một tiếng, trấn điếm chi bảo này quả nhiên là không bán ra được. Trên thực tế thì trong lòng hắn cũng biết giá tiền này khiến cho người khác khó có thể chấp nhận được, cho dù là đệ tử được coi trọng trong môn phái, mà muốn một lần xuất ra nhiều tinh thạch như vậy cũng khó có khả năng, trừ phi là con của chưởng môn hoặc là những nhân vật có bối cảnh không bình thường mới có thể làm được.

Đây cũng là lý do mà qua nhiều năm như vậy, hắn đã dần dần bỏ đi cái ý nghĩ muốn đem trấn điếm chi bảo bán đi. Nếu như bảo hắn hạ thấp giá cả xuống để bán đi thì hắn cũng không muốn. Trước đây, lúc sư phụ của hắn tạ thế có nói cho hắn biết, bộ trang sức này có giá trị cực cao, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò hắn không được tùy tiện bán đi, bởi vì cho tới bây giờ ở Chủ Thế Giới này, chưa từng có người nào có bản lĩnh đem thuật luyện khí dùng trên đồ trang sức cả! Chỉ dựa vào điểm này cũng đáng với cái giá kia rồi!

Hàn Dĩnh Nhi kêu lên một tiếng:

- Bộ trang sức này có giá hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch sao? Ông chủ! Hay là ngươi đi ăn cướp luôn đi!

Nàng tu luyện trong một tháng cũng chỉ dùng mười mấy khối thượng phẩm tinh thạch mà thôi, tuy rằng số lượng này còn quan hệ mật thiết với tu vi của mỗi người.

Tu vi càng cao thì tu luyện càng tốn nhiều tinh thạch hơn, hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch cũng đủ cho tu luyện giả ở căn cứ bí mật dùng trong một đoạn thời gian. Đương nhiên nếu như về sau tẩu tẩu tiếp tục bổ sung lực lượng ở căn cứ bí mật thì tốc độ tiêu hao cũng sẽ càng lúc càng nhanh, đây cũng là nguyên nhân mà nàng cảm thấy áp lực sau này của tẩu tẩu sẽ rất lớn.

Trong mắt ông chủ lộ ra vẻ không vui, nói:

- Giá tiền này là do ta định ra, ta cũng không có yêu cầu các ngươi nhất định phải mua, nói chung đây chính là giá cả của trấn điếm chi bảo.

- Thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi hãy mua món trang sức này tặng cho nương tử ngươi đi!

Ngụy Tuấn Trạc ầm ĩ nói. Bây giờ, hắn đã xác định là nam tử trước mắt tuyệt đối không thể nào xuất ra nhiều tiền tài như vậy.

Không riêng gì Ngụy Tuấn Trạc cho rằng như vậy mà tất cả những người khác cũng đều nghĩ như vậy, ngay cả ý xem thường đối với Ngụy Tuấn Trạc cũng giảm đi vài phần. Giá cả bực này, cũng không có bao nhiêu người có thể mua được.

Tu luyện giả có thể xuất ra nhiều tiền như vậy thì nhất định sẽ có tiếng tăm ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh, nhưng tên nam tử trước mặt này nhìn rất lạ mặt, nhất định là đệ tử vừa mới tới Bồng Lai Bí Cảnh lịch lãm.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi nở một nụ cười kiêu ngạo, càng không thèm che đậy ý cười châm biếm trong mắt, nói:

- Bản thân ngươi không có bản lĩnh đó thì không có nghĩa là người khác cũng không có, ngay cả đạo cư xử này mà ngươi cũng không hiểu sao?

Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, nụ cười trên mặt hắn dần dần đông cứng lại, hắn bắt đầu không hiểu vì sao dưới tình huống như vậy mà tên nam tử trước mắt lại còn có thể thản nhiên như vậy được? Chẳng lẽ hắn thật sự có thể mua được món trang sức này sao? Cái ý nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu liền bị hắn dập tắt ngay lập tức!

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Cho dù tên nam tử trước mắt này có tài sản nhiều hơn mình, cũng tuyệt không có khả năng nhiều đến trình độ như vậy được!

- Lời này của ngươi là có ý gì? Có bản lĩnh thì ngươi mua nó đi, đừng ở đó mà so đấu mồm mép với ta.

Trong mắt của Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, Chỉ Ly sẽ không thật sự mua bộ trang sức này chứ? Đây chính là hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch a!

Ngay lúc Hàn Dĩnh Nhi chuẩn bị lên tiếng khuyên nhủ thì Bạch Thừa Duẫn đưa tay ngăn cản động tác của Hàn Dĩnh Nhi, tác phong làm việc của biểu muội luôn rất có chừng mực, nếu như nàng thực sự làm như vậy thì chắc chắn là trong đó có nguyên do, mà hai người bọn họ cũng không cần phải hỏi nhiều, huống chi số tiền tài này vốn là của biểu muội.

- Nếu như ta mua bộ trang sức này thì cái tên Ngụy Tuấn Trạc của ngươi liền viết ngược lại đi?

Mộ Chỉ Ly làm như đùa giỡn nói, trên gương mặt kia vốn không hề biểu hiện cảm xúc, khiến cho mọi người không thể nào suy đoán ra là rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.

Nhìn dáng dấp cao ngạo đó của Mộ Chỉ Ly cùng vẻ nghiêm túc trong ánh mắt của nàng thì không biết vì sao mà Ngụy Tuấn Trạc lại cảm thấy không còn phấn khích như trước nữa, cái tên nam tử này thật sự kỳ lạ.

Tuy rằng Ngụy Tuấn Trạc - hắn cũng không coi là nhân vật lớn gì, thế nhưng cũng coi như là có hiểu biết sâu rộng, nhưng khi hắn nhìn nam tử trước mắt này thì hắn lại có cảm giác nhìn không thấu. Nhưng mà chuyện đã tới nước này thì dù hắn có muốn đổi ý cũng không được, nghĩ đến đây, hắn lập tức lên tiếng:

- Đó là chuyện đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể mua được nó!

Mọi người nghe cuộc bàn luận giữa hai người thì thái độ của bọn họ cũng dần dần phát sinh biến hóa. Chẳng lẽ nam tử mặc y phục màu xanh đó thực sự có thể mua bộ trang sức này sao? Nghe khẩu khí của hắn thì có lẽ lời này cũng không giả, chỉ có một cách giải thích duy nhất là tên nam tử này thật sự có ý định như thế.

Một khắc sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Mộ Chỉ Ly cầm vòng cổ đặt giữa khay lên, châu báo phản xạ ra tia sáng bảy màu rực rỡ, vừa hoa lệ vừa hoành tráng. Nhìn một cái liền phát hiện chỉ tính đến vật liệu làm ra châu báo này cũng đã là thứ không tầm thường rồi. Tuy nhiên bất luận là loại vật liệu gì thì cái giá hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đó cũng không phải là con số mà người bình thường có thể chấp nhận được, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy khó tin rồi.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở ra một nụ cười nhàn nhạt, trong con ngươi trong suốt mà sáng ngời xuất hiện vẻ dịu dàng, khuôn mặt vốn anh tuấn bỗng dịu dàng thêm vài phần, vô cùng thu hút, không ít nữ tử phải quay đầu nhìn mấy lần.

Nàng giúp Thiên Nhi đeo vòng cổ vào, trên khuôn mặt tinh xảo của Thiên Nhi cũng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn hình ảnh này thật giống như một đôi tình nhân có tình ý sâu sắc. Thiên Nhi cùng Mộ Chỉ Ly đứng chung một chỗ quả thật là một đôi trai tài gái sắc, người đời hay nói là trời đất tác thành.

Đôi tròng mắt Mộ Chỉ Ly vừa chuyển, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt chấn động của Ngụy Tuấn Trạc, quay sang nói với ông chủ:

- Ông chủ, ta mua bộ trấn điếm chi bảo này của ngươi!

Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói thì hồi lâu sau ông chủ mới phục hồi tinh thần trở lại, từ đầu tới cuối ông cũng không tin là vật trấn điếm chi bảo ở trong tay mình lâu như vậy đã được bán đi. Đợi đến khi hắn phản ứng kịp thì trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ vui mừng, vội nói:

- Ngài chờ một chút, ta sẽ giúp ngài gói những thứ này lại!

Hàn Dĩnh Nhi cũng chọn không ít món trang sức, Mộ Chỉ Ly cũng đem tất cả giao cho ông chủ, ông chủ lập tức nhận lấy. Trong lúc ông chủ gói tất cả lại thì Mộ Chỉ Ly cũng liên tục bận rộn, nàng phải bí mật mang tinh thạch ở căn cứ bí mật ra.

Đợi đến khi ông chủ gói tất cả lại thì hắn mới cười khanh khách nhìn Mộ Chỉ Ly, hắn cũng không lo lắng là Mộ Chỉ Ly sẽ không trả tiền, cửa tiệm nơi này cũng thuộc sự quản lý của Tuyệt Tình Cốc. Chỉ cần người nào có dũng khí quỵt nợ ở nơi này thì chấp sự của Tuyệt Tình Cốc nhất định sẽ khiến hắn trả giá nghiêm trọng.

Chính bởi vì có sự bảo hộ như vậy mà giá thuê cửa hàng của Tuyệt Tình Cốc mới đắc như vậy. Mà mọi người lựa chọn nơi này để buôn bán chắc chắn là vì sợ gặp phải bọn trộm cướp, mà ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này chính là nơi mà tất cả tu luyện giả tụ họp lại, bởi thế nên loại tình huống như vậy xuất hiện vô cùng nhiều.

Đúng vào lúc này, giọng nói của Mộ Chỉ Ly chậm rãi truyền vào tai của ông chủ. Lúc chưởng quỷ nghe lời mà Mộ Chỉ Ly truyền âm cho mình thì sắc mặt lão cũng rất khó coi, chẳng lẽ bản thân mình gặp phải một tên tiểu tử khốn kiếp sao?

Nhưng sau khi hắn nghe xong lời của Mộ Chỉ Ly nói thì sắc mặt hắn cũng trở nên dễ nhìn hơn:

- Ông chủ, thượng phẩm tinh thạch trong tay ta không nhiều lắm, chỉ có thể dùng cực phẩm tinh thạch để trả, nhưng mấy ngày nữa ta sẽ đem hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đến đổi lại cực phẩm tinh thạch đó, hy vọng ngươi sẽ không đem chúng bán ra ngoài.

Mộ Chỉ Ly cũng có chút bất đắc dĩ, nàng vốn định đến Bồng Lai tụ địa này để kiếm thật nhiều tinh thạch, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có cơ hội đó, mà tất cả lực chú ý của nàng đều đặt trên buổi đấu giá.

Bảo bối mà nàng có cũng không hề ít, chỉ cần đem những thứ này bán đi thì nàng tin rằng nàng chắc chắn sẽ có thể thu hoạch không ít. Nhưng mà trước mắt quá gấp gáp, nàng chỉ có thể dùng cực phẩm tinh thạch để thay thế.

Có thể đem cực phẩm tinh thạch đổi lấy thượng phẩm tinh thạch, nhưng muốn đem thượng phẩm tinh thạch đổi sang cực phẩm tinh thạch là chuyện không dễ dàng. Mộ Chỉ Ly hiển nhiên rất tiếc rẻ cực phẩm tinh thạch, bởi vì giữ lại thì sau này chắc chắn có tác dụng rất lớn.

Ông chủ đối với lần này cũng không hề có ý kiến gì, ngược lại hắn chỉ là người làm ăn buôn bán thôi nên dù là thượng phẩm tinh thạch hay là cực phẩm tinh thạch cũng không hề có ảnh hưởng gì. Nếu như có tiền đồ ở mặt tu luyện thì hắn cũng không ở chỗ này làm ăn, nhưng mà nam tử trước mắt này là người phương nào? Sao lại có nhiều cực phẩm tinh thạch như thế chứ, phải biết rằng dù ở môn phái thì cực phẩm tinh thạch cũng rất hiếm thấy!

- Ngài cứ yên tâm, trước khi ngài trở về ta sẽ không đem số cực phẩm tinh thạch này bán đi!

Ông chủ cũng là người thông minh, muốn kiếm nhiều thượng phẩm tinh thạch như vậy chỉ có một khả năng là tham gia buổi đấu giá! Ngược lại hắn cũng không thể nào gấp gáp được, hắn mới đem trấn điếm chi bảo bán đi thì túi tiền của hắn cũng rộng hơn không ít, cho dù mượn bạn bè chút tiền để đi lấy hàng mới trước cũng không sao.

Nghe những lời ông chủ nói, nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Chỉ Ly cũng rộng thêm vài phần:

- Vậy thì đa tạ ông chủ, nếu như sau khi Vạn Hoa đại hội kết thúc mà ta còn chưa đến thì tất cả cực phẩm tinh thạch này đều là của ngươi.

Một khắc sau, Mộ Chỉ Ly liền lấy một túi càn khôn đưa cho ông chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status