Y thủ che thiên

Quyển 5 - Chương 15: Tâm tình biến hóa


“Tẩu tử, kim sang dược này của tẩu đúng là rất tốt, không biết có thể cho ta một chút hay không?” Ngụy Kiến Hiên một chút ý tứ cũng không có, nếu như không phải là kim sang dược này thật sự hiệu quả quá tốt thì hắn cũng sẽ không mặt dày mày dạn như vậy rồi.

Sau này ở bên ngoài khó tránh khỏi sẽ lại bị thương, cái này tuy không tính toán được gì nhưng bắt đầu xử lý cũng là một chuyện phiền toái, nếu có thể có kim sang dược này trong tay chẳng phải là dễ dàng hơn rất nhiều sao?

Nghe được lời nói của Ngụy Kiến Hiên …, trong mắt những người khác đều có ít nhiều chút mong đợi, dược vật như vậy bọn họ cũng có thể phải dùng tới, tại sau khi mọi người thấy được tác dụng đều không nhịn được có ý nghĩ như vậy.

Trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ly nở ra nụ cười trong suốt tinh xảo giống như hoa sen mới nở, nói: “Dĩ nhiên không thành vấn đề rồi, vật này ta luyện chế cũng nhiều.”

Bàn tay trắng nõn như ngọc tìm tòi, mấy bình sứ trắng đã xuất hiện trong tay nàng, dịu dàng nói: “Những thứ này cho các ngươi, trong ngày thường nên mang theo bên người, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào cũng đều tốt .”

Mọi người nhận lấy bình sứ trắng Mộ Chỉ Ly đưa tới, trong lòng đều có được chút kích động, nói: “Đa tạ Mộ cô nương.”

“Tất cả mọi người là người mình, không cần khách khí.” Trên mặt Mộ Chỉ Ly nở nụ cười đầy điểm tĩnh, thoạt nhìn vô cùng ưu nhã mê người.

Một câu “người mình’’ của Mộ Chỉ Ly đã kéo lại khoảng cách giữa bọn họ lần nữa gần thêm vài phần, tâm tình cũng có ít thay đổi, trong lúc đó dưới sự dẫn dắt của Hàn Như Liệt, mọi người lần nữa lại hướng chỗ sâu của rừng rậm đi tới.

Một chỗ khác của rừng rậm, Hà Kế Quán đợi đám người Bắc Hoàn Quốc tìm kiếm ám hiệu, rốt cục cũng cùng đám người Lý Chí Đào gặp mặt.

“Các ngươi đã tới.” Nhìn thấy xuất hiện chính là đám người Hà Kế Quán, Lý Chí Đào thở phào nhẹ nhõm nói.

“Dọc theo con đường này chúng ta vẫn chú ý đến xem có người khác theo đuôi hay không, vì thế mà tốc độ có chậm một chút.” Hà Kế Quán giải thích, kế hoạch lần này mà truyền đi bọn họ đều sẽ gặp xui xẻo, đương nhiên muốn phải cẩn thận

Nghe vậy, Lý Chí Đào gật đầu thỏa mãn: “Đúng là nên cẩn thận một chút, hôm nay đám người Hàn Như Liệt kia ở địa phương nào? Rừng rậm này to lớn như vậy, nếu không tìm được bọn họ thì tất cả đều vô dụng a.”

Đây mới là vấn đề hắn phiền nhất lo, kể từ sau khi đi tới thành Thiết Thạch hắn một mực tự hỏi vấn đề này, trước tiên ở chỗ này có thể tìm được đám người Hàn Như Liệt hay không, vạn nhất bọn họ đụng phải những người khác rất có thể sẽ chọc tới phiền toái.

“Cái này ngươi có thể yên tâm, ta đã có tính toán như vậy rồi, ta nhất định sẽ đi an bài thật tốt.” trong mắt Hà Kế Quán hiện lên vẻ đắc ý.

Nhìn bộ dáng tươi cười trên khóe miệng Hà Kế Quán, tâm tư Lý Chí Đào khẽ động, nói: “Không biết Hà công tử an bài như thế nào?”

“Ta ở trong Linh Viêm quốc sắp xếp một nội gián, bọn họ trên đường đi để lại ám hiệu, đến lúc đó chúng ta đem bọn chúng một lưới tóm gọn!”

“An bài nội gian kia. . . . . .”

“Cùng giết!” trong mắt Hà Kế Quán hiện lên vẻ ngoan tuyệt, đối với những người khác hắn luôn luôn là kẻ lòng dạ độc ác.

Đoạn đường này đi tới, đám người Mộ Chỉ Ly đụng phải không ít yêu thú, tất cả lớn nhỏ đều triển khai nhiều lần chém giết, thông qua những lần này rốt cục mọi người cũng hiểu được yêu thú thuộc tính Hắc Ám có bao nhiêu kinh khủng, chỉ cần Hắc Ám chi lực lưu lại khiến cho bọn họ rất khó giải quyết.

Trong nháy mắt, sắc trời đã tối xuống, một ngày chém giết với cường độ cao, mọi người đều có chút ít mỏi mệt.

“Ta thấy không bằng chúng ta tìm sơn động nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai lại tiếp tục, mọi người cảm thấy như thế nào?” Hàn Như Liệt nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt mọi người thì đề nghị

“Được, ta cũng mệt chết đi được!” Ngụy Kiến Hiên là người đầu tiên đồng ý, những đệ tử khác cũng rối rít gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta hiện tại tìm kiếm sơn động đi.” Hàn Như Liệt cười nhạt nói, gió nhẹ quét qua, sợi tóc khẽ phất, vô cùng tuấn lãng.

Yêu thú trong rừng rậm đông đảo, cho nên sơn động cũng không thiếu, rất nhanh mọi người đã tìm được một hang động bỏ hoang, để cho bọn họ nghỉ ngơi một đêm là không thể tốt hơn .

“Ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ta cũng đang mệt chết đi được!” Cung Tuấn Bân hô, đặt mông trực tiếp ngồi trên mặt đất, bộ dáng kia hiển nhiên là ngay cả động cũng không muốn động thêm một chút nào nữa.

Nhìn thấy bộ dáng Cung Tuấn Bân như vậy, mọi người cũng bắt chước rối rít ngồi xuống mặt đất, một chút hình tượng đều không để ý tới, Hàn Như Liệt lôi kéo Mộ Chỉ Ly ngồi xuống một bên, hướng phía mọi người nói: “Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, tối nay ta sẽ gác đêm.”

“Hôm nay ngươi xuất lực nhiều nhất, khẳng định cũng rất mệt mỏi, nếu không như vậy, chốc nữa tới lượt ta gác đêm, ngươi nghỉ ngơi một chút.” Âu Dương Hào lo lắng nói, ở nơi rừng rậm tràn đầy nguy hiểm này, mỗi người bọn họ đều muốn cố hết sức giữ vững tinh lực dồi dào.

Nhìn ra được lòng tốt của Âu Dương Hào, Hàn Như Liệt gật đầu đáp: “Được, vậy thì theo như ngươi nói vậy, mọi người nghỉ ngơi trước thật tốt đi.”

Đợi sau khi tất cả mọi người nghỉ ngơi, vẻ mặt Hàn Như Liệt dịu dàng nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Ly nhi, nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Không cần, hôm nay hầu như ta không có chiến đấu, căn bản cũng không có tiêu hao cái gì, ta thấy không bằng chàng nghỉ ngơi sớm đi, để ta gác đêm là được rồi.” Trong giọng nói Mộ Chỉ Ly mang theo chút bất đắc dĩ, thực lực của yêu thú biến dị tại thành Thiết Thạch này so với nàng còn muốn mạnh hơn, cho nên nàng đều là chọn dùng ám khí trợ giúp chiến đấu, trên thực tế căn bản cũng không có tiêu hao cái gì.

Nghe được bất đắc dĩ của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, nói: “Ly nhi, chẳng qua là trong khoảng thời gian này mà thôi, thực lực của nàng rất nhanh sẽ khôi phục như cũ, mấy ngày nay coi như là cho ta cơ hội được bảo vệ nàng có được hay không?”

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, cầm lại bàn tay thô ráp của Hàn Như Liệt, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, ta không sao, mặc dù ta không thể tiến hành chiến đấu chính diện, nhưng ta cũng còn có những biện pháp khác không phải sao? Hôm nay thử một lần như vậy, ta phát hiện ta sử dụng ám khí ngày càng thuận buồn xuôi gió rồi.”

“Vậy thì tốt, ta hi vọng nàng vui vẻ, nhưng là với tình huống của nàng bây giờ không thể ra sức, cho nên. . . . . .” đôi mắt xanh thẳm của Hàn Như Liệt thâm tình nhìn Mộ Chỉ Ly, sâu trong đáy mắt giấu một tia áy náy.

Hắn không quên được, sở dĩ Ly nhi bị như vậy chính là vì giúp hắn cản lại một kích kia, bằng không mà nói, hiện tại Ly nhi cũng sẽ không biến thành như vậy.

Mộ Chỉ Ly đưa tay vuốt lên chân mày đang nhăn lại kia của Hàn Như Liệt, chợt gối đầu lên bả vai hắn, nói: “Chàng vừa day dứt việc ta cứu chàng có đúng hay không, ta chưa bao giờ hối hận việc lúc đầu ta làm như vậy, cho dù lại tới thêm một lần nữa ta vẫn sẽ làm như vậy.

Ta chỉ là tạm thời thực lực mất hết, vậy thì như thế nào, so với chàng, tất cả những chuyện này đều không được coi là cái gì. Xảo Xảo cũng đã nói, một khi thực lực của ta khôi phục sẽ mạnh hơn so với trước kia rất nhiều, đây chính là một cơ hội khó có được.

Chàng cũng nên cẩn thận, nhất định phải cố gắng tu luyện, nếu không đến lúc đó ta vượt qua chàng đấy!” Mộ Chỉ Ly dăm ba câu liền chuyển đi chủ đề trầm trọng của hai người.

Nàng đột nhiên phát giác hôm nay mình có bộ dáng như vậy, trôi qua khó khăn nhất chính là Liệt, trách nhiệm trong lòng hắn quá nặng, tâm tư lại quá mức thông thấu, mọi chuyện cần thiết hắn đều có thể nghĩ hiểu, nhưng phàm là về chuyện của mình, hắn cảm giác, cảm thấy cũng là trách nhiệm của hắn.

Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly quyết định muốn chính mình hưởng thụ tất cả những gì của hôm nay, bất luận bây giờ thực lực của nàng như thế nào, chỉ cần có Liệt ở bên cạnh nàng thì còn có gì không đủ? Có lẽ không có thực lực cũng là một loại hưởng thụ khác.

Thời điểm Mộ Chỉ Ly nghĩ thông suốt được điểm này, đột nhiên phát hiện tâm cảnh của mình xảy ra biến hóa không nhỏ, giống như tất cả đều bỗng dưng thông suốt, có cảm giác thông thấu trước nay chưa từng có bao quanh lấy nàng.

Vẫn chú ý đến vẻ mặt Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cũng phát hiện điểm này, hắn chỉ cảm thấy khí chất của Mộ Chỉ Ly trong chớp mắt đã xảy ra biến hóa, cũng không rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

“Ly nhi, mới vừa rồi là…?”

“Ta cũng không biết, hình như là tâm tình biến hóa.” Mộ Chỉ Ly không dám chắc nói

Đúng lúc đó thân ảnh Xảo Xảo đột nhiên chạy ra, vẻ mặt mừng rỡ nhìn Mộ Chỉ Ly nói: “Chúc mừng chủ nhân, tâm tình khoáng đạt khiến cho ngươi lĩnh ngộ càng thêm khắc sâu rồi.”

“Có ý gì?” Mộ Chỉ Ly nghe được mơ mơ màng màng, chính mình tâm tình biến hóa thì liên quan gì tới lĩnh ngộ?

“Trên thực tế, lĩnh ngộ chính là không ngừng lĩnh ngộ Thiên đạo pháp tắc, mà điểm quan trọng nhất của Thiên đạo pháp tắc chính là tâm tình, thường thường một khi tâm tình có biến hóa sẽ ảnh hưởng đến thực lực của ngươi, hai cái này có thể nói là không có liên hệ, nhưng cũng có thể nói là có quan hệ thiên ti vạn lũ.

Giống như thời điểm một người lâm vào bình cảnh, bất luận hắn có tu luyện như thế nào cũng không có cách nào tiếp tục tiến thêm một bước, vào lúc này thường thường một khi tâm tình biến hóa là có thể khiến cho bọn họ thành công đột phá.

Chủ nhân, tình huống bây giờ của ngươi chính là giống như vậy, tâm tình biến hóa khiến lĩnh ngộ của ngươi tiến lên một bước, nếu như ngươi không tin có thể thử tìm hiểu Hỗn Độn Quyết xem, nhất định sẽ hiểu rõ.” Xảo Xảo kiên nhẫn giải thích, nàng vẫn luôn hi vọng tâm cảnh của Mộ Chỉ Ly có thể tiếp tục tiến một bước, không nghĩ tới ngay vừa rồi lại thật sự thành công.

Nghe được lời nói của Xảo Xảo…, Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được vài phần, không khỏi nhìn về phía Hàn Như Liệt bên cạnh, Hàn Như Liệt lại là nhẹ gật đầu.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly trực tiếp lấy ra Hỗn Độn Quyết tới tìm hiểu, nếu là lúc bình thường nàng nhất định tiến vào Thiên Sát Cổ Giới để tu luyện, nhưng tình huống hôm nay nếu nàng biến mất nhất định sẽ dẫn tới hoài nghi của người khác, vậy trực tiếp ở nơi này xem là tốt nhất.

Mộ Chỉ Ly tiếp tục lôi bức họa thứ hai ra lĩnh ngộ, lúc trước nàng tìm hiểu được hơn phân nửa nhưng về sau lại không có cách nào tìm hiểu thêm được nữa,lúc này thời điểm khi nàng lần nữa nhìn vào bức họa thứ hai thì một cỗ trạng thái kì diệu bao quanh nàng.

Từng chút một về lực lượng không gian thần bí đột nhiên giống như có thể thấy được rõ ràng, từng chút một được mổ xẻ hiện ra trước mặt nàng, vốn là có loại cảm giác cản trở đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Mộ Chỉ Ly cũng vẫn cầm bức vẽ kia xem, cả người giống như rơi vào một trạng thái mà tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại một đám không gian, mà nàng đang nhận thức sự giống nhau của những không gian này.

Thần sắc kia vốn đang mê man dần dần tiêu tán từng chút một, hào quang trong mắt càng ngày càng sáng ngời giống như bỗng nhiên được thông suốt, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chợt giương lên nụ cười.

Hàn Như Liệt luôn ở bên cạnh bảo vệ Mộ Chỉ Ly, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Chỉ Ly giống như là đang nhập định, ngoại trừ vẻ mặt có chút dao động thì không còn bất kì biến hóa nào khác, mà Hàn Như Liệt cứ như vậy lẳng lặng nhìn Mộ Chỉ Ly, trên khuôn mặt tuấn lãng kia tràn đầy nụ cười.

Thấy Ly nhi có thu hoạch, hắn chính là người vui vẻ nhất, cho đến thời điểm Âu Dương Hào tỉnh lại chuẩn bị gọi hắn, hắn lại giơ tay làm bộ không nên lên tiếng, để Âu Dương Hào tiếp tục nghỉ ngơi, để hắn xem.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status