Y thủ che thiên

Quyển 5 - Chương 96: Giải độc đan


Sau khi Mộ Chỉ Ly mất một ngày cùng với Mộ Hàn Mạc và Bạch Thừa Duẫn huyến luyện mọi người thì lại trở lại Huyết sắc địa ngục.

Nàng dùng cách huấn luyện quân nhân trên trái đất huấn luyện bọn họ, thực lực của mỗi người bọn họ cũng không có gì phải nghi ngờ, mà cần nhất chính là bồi dưỡng năng lực phối hợp của bọn họ, muốn huấn luyện điểm này thì cách huấn luyện như thế lại cực kỳ thích hợp.

Sau khi Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn nghe thấy Mộ Chỉ Ly nói cách thức huấn luyện thì ngoại trừ kinh ngạc còn có sự thán phục nhiều hơn nữa, cách huấn luyện như thế là mới nghe lần đầu, lại có thể dẫn đến tách dụng ngoài dự liệu.

Bắt đầu từ lúc này, các đệ tử bắt đầu tu luyện trong trụ sở bí mật. Tuy là bọn họ xuất phát tâm tình không thể tránh khỏi mà huấn luyện, nhưng Mộ Chỉ Ly có lòng tin, không bao lâu sao thì bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý làm việc đó.

Lần trở lại Huyết sắc địa ngục này, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng có chút xúc động. Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi này nhưng nàng xuất hiện lại ở nơi này thì đã với thân phận khác nhau, nàng đã không còn là đệ tử của Thiên Âm Môn, mà lúc nàng đệ tử của Thiên Âm Môn lại đang đuổi giết nàng, sự thay đổi này không thể nói là không lớn.

Nàng cũng không muốn rời khỏi Thiên Âm Môn, bởi vì nàng còn chưa biết biết Thiên Âm Môn ở Bồng Lai bí cảnh cùng với Thiên Âm Môn ở Thiên Huyền đại lục rốt cuộc là có liên quan gì hay không. Nhưng mà, cho dù nàng không có ở đây thì tin rằng bọn Liệt cũng sẽ tìm hiểu rõ điểm này.

Vì kế hoạch bây giờ chỉ có thể đi từng bước từng bước một, đường là do người đi mãi mà thành, nàng cũng không hối hận sau hết thảy mọi chuyện. Nhưng mà nhân số ở trụ sở bí mật không ít, nàng cần phải kiếm lấy tinh thạch mới được, nếu không thì những tinh thạch kia sẽ không đủ để bọn họ dùng được lâu.

Mộ Chỉ Ly một mạch hướng vào sâu trong Huyết sắc địa ngục đi tới, bây giờ nàng đã có thói quen với thế giới Huyết sắc này, xem ra không có cảm thấy bất cứ khó chịu nào.

- Giá trị Huyết hạt tinh rất khá, nếu như còn thừa lại, lấy ra đem bán thì chắc chắc cũng không tệ.

Mộ Chỉ Ly tự đánh giá nói, trong lòng lại bắt đầu tính toán.

Lúc này đây, Mộ Chỉ Ly dùng tốc độ nhanh nhất để đi vào, cho dù giữa đường gặp phải Huyết nhân hạt cũng phải nhanh chóng tránh thoát. Tuy là không biết rốt cuộc Huyết sắc địa ngục bao lớn, nghe đâu mấy lần trước các đệ tử lịch luyện đi vào Huyết sắc địa ngục cũng không có người nào đi khắp được toàn bộ Huyết sắc địa ngục, phạm vi nơi này đã vượt ra khỏi tưởng tượng của họ.

Nguyên nhân chính là như thế, nàng mới muốn biết rốt cuộc thì tận cùng của nó có gì. Về phương diện khác, nàng cũng không muốn đụng phải đệ tử của Thiên Âm Môn, một khi đụng phải bọn họ thì một trận giao chiến nhất định không thể tránh khỏi, nàng cũng không muốn động thủ với đệ tử Thiên Âm Môn, bởi vì lúc trước nàng cũng là đồng môn sư huynh đệ với bọn họ.

Nếu như nói chuyện lúc trước là hiểu lầm, một khi nàng động thủ với đệ tử Thiên Âm Môn thì đã không còn là sự hiểu lầm nữa, mà đó hoàn toàn là sự thật. Chém chết đệ tử đồng môn, một khi làm chuyện như vậy thì sau này nàng sẽ hoặc là không có bất cứ mối quan hệ nào với Thiên Âm Môn nữa, hoặc là nàng sẽ trở thành kẻ thù của Thiên Âm Môn.

Bởi vì Tử Tẩm, bởi vì nàng ta là môn chủ Thiên Âm Môn ở Thiên huyền đại lục nên nàng không muốn đoạn tuyệt mọi chuyện. Dưới tính huống như vậy, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Nhưng mà, dường như ông trời không để cho Mộ Chỉ Ly toại nguyện, dọc đường đi ở phía trước lại đụng phải đệ tử của Thiên Âm Môn.

- Đó là Mộ Chỉ Ly!

Bạch Lý Yến chỉ vào Mộ Chỉ Ly hét lên, trên gương mặt thanh tú mang theo vẻ kinh ngạc nồng nặc. Đã mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn đi tìm Mộ Chỉ Ly, nhưng Mộ Chỉ Ly giống như là biến mất vậy, ngay cả một chút tung tích cũng không tìm được. Lúc nào không xuất hiện mà lại cố ý xuất hiện vào lúc này.

Kèm theo giọng nói Bạch Lý Yến rơi ra, đám người Đỗ Vũ Phàm đều quay lại nhìn về chỗ Mộ Chỉ Ly. Hơn nữa, Mộ Chỉ Ly cũng theo bản năng mà nhìn về phía đám người Bạch Lý Yến, nàng cũng không muốn xảy ra xung đột với đệ tử Thiên Âm Môn cho nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng mà, khi nàng thấy rõ cục diện, bước chân cũng không tự chủ được mà ngừng lại. Lúc này đệ tử Thiên Âm Môn đã không còn hăng hái như trước đây, huyết dịch trên mặt đất còn chưa khô cạn, trên người của mỗi người cũng bị thương không ít thì nhiều.

Nhưng mà so với vết thương mà bọn họ chịu phải thì gương mặt tím bầm kia mới thật sự là chỗ quan trọng. Mộ Chỉ Ly liếc mắt một cái thì đã nhìn ra được bọn họ đã trúng đọc, hơn nữa trúng độc khá nặng.

Ở cách bọn họ không xa, vô số thi thể Huyết nhân hạt nằm la liệt trên mặt đất. Hẳn là trước đây ở nơi này đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa, chỉ cần nhìn vào số lượng Huyết nhân hạt thì có thể nhìn ra được, ước chừng khoảng mấy trăm con Huyết nhân hạt, trong đó có trên trăm con Huyết nhân hạt thật to, nhưng mà lúc này chúng đều ngã trên mặt đất vĩnh viễn.

Xem ra hôm trước đệ tử Thiên Âm Môn đã bị rất nhiều Huyết nhân hạt bao vây, mà trong người Huyết nhân hạt to lớn có rất nhiều chất độc, loại độc này nếu không phải nhanh chống giải hết thì không bao lâu sau sẽ bỏ mạng tại nơi này.

Mà ở nơi này có chừng bốn mươi người trong đội ngũ gần như không ai không bị thương, tin rằng không bao lâu sau thì bọn họ sẽ mất mạng vĩnh viễn ở tại chỗ này. Mà mấy người thiếu bóng dáng kia chắc là trong lúc giao thủ cùng Thiên Ma Tông đã bị chết.

- Mộ Chỉ Ly, ta khuyên người bây giờ tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Kiều Tuyết Vi nhìn Mộ Chỉ Ly nói, trên khuôn mặt mang theo một chút kinh hoảng. Lúc này bọn họ đối mặt với Mộ Chỉ Ly phần thắng cũng không lớn, dưới ảnh hưởng của chất độc tại đây, mỗi lần bọn họ cử động một cái thì đều có vẻ cực kỳ khó khăn.

Mộ Chỉ Ly cũng không để ý tới lời nói của Kiều Tuyết Vi, tầm mắt của nàng đang đánh giá mọi người, dường như đang tìm người nào đó. Cuối cùng, nàng cũng tìm được Trình Hữu Minh trong đám người đang tê liệt ngã trên đất, lập tức cất bước hướng về phía Trình Hữu Minh đi tới.

Mọi người thấy Mộ Chỉ Ly đi về phía bọn họ thì trên mặt hiện lên vẻ lo lắng nồng đậm, Đỗ Vũ Phàm vội hỏi:

- Mộ Chỉ Ly, ngươi muốn làm gì?

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly quay qua nhìn Đỗ Vũ Phàm, nói:

- Bây giờ ta muốn làm cái gì, không mượn ngươi xen vào.

Đỗ Vũ Phàm ngẩn ra, ánh mắt lạnh lùng khôn khéo nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, dường như Mộ Chỉ Ly vừa có động tác thì thì hắn sẽ với tốc độ nhanh nhất chặn đứng nàng lại.

Mộ Chỉ Ly bước nhanh đi tới bên cạnh Trình Hữu Minh, cơ thể Trình Hữu Minh đã xanh tím hơn phân nửa, đợi đến lúc cả người đều bao phủ bởi vẻ xanh tím kia thì đó cũng chính là lúc bỏ mạng. Rất dễ nhận thấy, Trình Hữu Minh trúng độc so với những người người khác còn phải sớm hơn mấy phần, cho nên tình hình của hắn rất nghiêm trọng.

Thấy Mộ Chỉ Ly đi tới, Trình Hữu Minh có hơi giật mình, vội nói:

- Mộ cô nương, sao ngươi lại tới đây?

Tiếng nói vừa rơi ra, khéo miệng Trình Hữu Minh kéo ra nụ cười.

- Nhưng mà trước khi chết có thể chào tạm biệt cô một lần cũng không tệ, trước đây hại ngươi bị đối xử lạnh nhạt ở Bách Thảo Viên, đều là ta không đúng, hy vọng ngươi tha lỗi cho ta.

Nghe lời nói của Trình Hữu Minh, Một Chỉ Ly hơi thay đổi sắc mặt, trong mắt hiện lên một chút tình cảm ấm áp, cười nhạt nói:

- Chuyện kia lại không thể trách ngươi, ngươi hà tất gì cứ để ở trong lòng.

- Chỉ cần ngươi không trách ta,vậy thì ta an tâm rồi.

Trình Hữu Minh thở phào nhẹ nhỡm, vẻ mặt buông lỏng không ít, nhưng mà chất độc hành hạ làm hắn lại chau mày, hình như mỗi một giây đều rất thống khổ.

Mộ Chỉ Ly duỗi tay ra một cái, một viên đan dược lại xuất hiện ở trong tay của nàng, sau đó liền để cho Trình Hữu Minh ăn vào.

Ai ngờ Trình Hữu Minh lại giữ lấy tay của nàng, mỉm cười nói:

- Không cần lãng phí đan dược cho ta, lúc trước mọi người cũng đã thử qua đan dược rồi, đều không có tác dụng gì cả.

- Vậy là đan dược các ngươi vô cụng, cũng không có nghĩa là đan dược của ta vô dụng, ngươi nên biết y thuật của ta không tệ!

Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt nói, vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy yên tâm vô cùng.

Trinh Hữu Minh sững người, nhìn Mộ Chỉ Ly nhưng cũng không có nói gì thêm, mãi đến lúc Mộ Chỉ Ly đem đan dược bỏ vào trong miệng của hắn thì mới có phản ứng lại. Nhưng mà, sau khi hắn có phản ứng thì trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng.

Bởi vì hắn rõ ràng có thể cảm nhận được sau khi đan dược này tiến vào trong người hắn thì loại cảm giác đau đớn kia đang dần dần giảm xuống. Loại biến đổi này hắn cảm nhận được rất rõ ràng, lúc trước đau nhức vô cùng làm hắn không thể nào chịu đựng được, bây giờ cả người hắn đều tốt lên không ít.

Mộ Chỉ Ly kéo tay Trình Hữu Minh giúp hắn bắt mạch, quan sát tình hình độc tố trong người hắn. Kể từ lúc giúp Sở Lê Hiên giải độc thì đã đã lấy chất độc này đem về nghiên cứu, lúc này mới chế tạo ra được thuốc giải.

Thấy chất độc trong người Trình Hữu Minh đang từ từ hóa giải từng chút, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng thoải mái hơn mấy phần. Tất cả đều như nàng dự đoán, loại thuốc giải độc này hiệu quả thật tốt.

Lúc Mộ Chỉ Ly giúp Trình Hữu Minh giải độc, những người khác cũng chú ý đến tình cảnh bên này. Khi bọn họ thấy những vết xanh tím trên mặt Trình Hữu Minh đang dần dần biến mất thì laoaj tức nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũng hiện lên mấy phần hỏa nhiêt.

Trước đây bọn họ cũng đã sử dụng mọi cách có thể dùng, ngay cả đệ tử Vạn Đan Các cũng không có cách. Tuy là mọi người

chưa nói, nhưng trong lòng cũng đã nghĩ là hắn không có cách nào sống được, nhưng đột nhiên Mộ Chỉ Ly xuất hiện thì lại có cách.

Ánh mắt Đỗ Vũ Phàm vẫn luôn tập trung nhìn Mộ Chỉ Ly, nhìn từng động tác của nàng, trong lòng không khỏi hồi tưởng lại một màn trước khi nàng rời khỏi. Trước đây nàng nói với Trình Hữu Minh, nếu như sau này có cơ hội thì nàng sẽ hậu báo! Mà một màn trước mắt lại chứng minh cho lời nói trước đây của nàng.

Mãi một lúc sau, Trình Hữu Minh mở mắt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ mừng rỡ vô cùng, kích động nói:

- Mộ cô nương, cảm ơn ngươi, ta không sao.

Mộ Chỉ Ly mỉm cười:

- Không có gì là tốt rồi, mọi chuyện trong Huyết sắc địa ngục nên cẩn thận, ta đi trước. Sau này có duyên gặp lại.

Sau khi rời khỏi Huyết sắc địa ngục, nàng ra bên ngoài, Trình Hữu Minh quay về Thiên Âm Môn, tin rằng cơ hội gặp lại rất ít.

Nghe Mộ Chỉ Ly nói, trong lòng Trình Hữu Minh cũng có chút cảm động. Hắn muốn nói cái gì đó nhưng lại phát hiện ra là không thể nói nên lời. Hắn cũng không tin Mộ Chỉ Ly thực sự có liên quan với môn phái ma đạo, từ lúc bọn họ sống chung cùng trao đổi với nhau, hắn đã nhìn ra được những nghi hoặc của Mộ Chỉ Ly, vậy tuyệt đối không phải là giả vờ.

Nhưng quan điểm của nhiều người như vậy thì một mình hắn cũng không thể thay đổi, huống chi nếu như nàng vẫn là đệ tử của Thiên Âm Môn, đến lúc đó trưởng lão Sất Trá Điện hỏi tới cũng rất khó ăn nói.

Mộ Chỉ Ly đứng lên, bước chân ưu nhã hướng về phía trước hiện lên trong tầm mắt của mọi người, bước chân linh hoạt, những người khác ở trong mắt của nàng cũng giống như là người trong suốt vậy.

Nhưng mà, lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời đi thì từng đạo âm thanh truyền vào trong tai của nàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status