Yêu giả vi vương

Chương 140: Tiễn ngươi lên đường!


Tiêu Lãng trầm giọng quát:

- Đi!

Tiêu Lãng lập tức chạy nhanh về một hướng. Tuy Tiểu Đao không hiểu nhưng cũng chạy nhanh theo Tiêu Lãng. Xảy ra chuyện, chắc chắn là có chuyện rồi!

Tiêu Lãng lao nhanh đi, lòng thầm kinh sợ. Xem ánh mắt của người áo đen thám tử rõ ràng biết mặt Tiêu Lãng, thuộc đại gia tộc, chứng minh xung quanh có người đang tìm hắn, nói cách khác là có người muốn giết hắn.

Có người muốn giết Tiêu Lãng không có gì kỳ, vấn đề là tại sao giống trống khua chiêng như vậy? Rất bất thường.

Tiêu Bất Tử không chết thì trong Chiến Vương triều không ai dám đụng Tiêu Lãng, bây giờ có người dám làm vậy tương đương với lão đã xảy ra chuyện, hoặc là Tiêu gia bị gì rồi!

Tiêu gia không biết tình huống cụ thể nhưng hắn biết mình phải nhanh chóng chạy trốn, nếu bị người đuổi theo thì rắc rối to.

Nửa canh giờ sau, rắc rối to đến rồi.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao bị hơn hai mươi võ giả mặc đồ đen vây trong một sơn cốc, không còn đường trốn.

Khi Tiêu Lãng thấy đám đông tách ra một con đường, một công tử trẻ tuổi, một tiểu thư xinh đẹp cưỡi ngựa lạnh lùng đi tới thì hắn biết lần này không chỉ hắn gặp rắc rối, chắc chắn Tiêu gia cũng rắc rối to.

Công tử trẻ tuổi người vờn quanh Huyền khí, mặt lạnh băng, giễu cợt nhìn Tiêu Lãng cong lưng, giống con chó săn nhìn gã.

Công tử trẻ tuổi cười phá lên, âm trầm nói:

- Thiếu Niên Hầu, Lãng công tử thân yêu của ta, Cuồng thiếu gia nhà ngươi kêu ta tiễn ngươi lên đường!

- Tiễn ta lên đường?

Tiêu Lãng liếc hơn hai mươi võ giả, phát hiện toàn bộ là Chiến Suất cảnh, có một người khí thế cường đại nhất, rõ ràng là cường giả Chiến Tôn cảnh. Tiêu Lãng biết hôm nay gặp rắc rối, công tử trẻ tuổi có thể phái ra nhiều cường giả như vậy không có gì lạ, nhưng tất cả đến để giết hắn thì lạ lùng.

Điều này chứng minh một vấn đề, gia tộc của bọn họ ngầm chấp thuận hành động lần này.

Tiêu Lãng liếc mắt tiểu thư xinh đẹp bên cạnh công tử trẻ tuổi, cuối cùng dừng lại ở công tử tuấn tú.

Tiêu Lãng trầm giọng hỏi:

- Ngươi muốn giết ta, ta không lời nào để nói, nhưng có thể cho ta chết sáng mắt không? Tiêu gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà cho bao cỏ nhà ngươi có lá gan lớn như thế, Tả Minh Tả đại thiếu gia!

Không sai!

Người đến chính là đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh. Vốn hôm đó đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh muốn cùng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia xuất phát nhưng chưa ra khỏi cửa đã bị tin tức chấn kinh thiên hạ níu chân.

Tiêu Bất Tử đã chết.

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh ở trong sân của mình cười nửa ngày, sau đó không hành động gì, chờ khi tham gia lễ tang của Tiêu Bất Tử, lén gặp Tiêu Cuồng. Gặp mặt Tiêu Cuồng xong đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh lập tức hành động.

Lần này đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh không lén lút đi mà chuẩn bị quang minh chính đại đánh chết Tiêu Lãng.

Tiêu Bất Tử đã chết, Tiêu Lãng không còn chỗ dựa, hắn là phế vật, nhiều người trong Tiêu gia không thích hắn.

Tiêu Cuồng ám thị rất rõ ràng, có đánh chết Tiêu Lãng thì Tiêu gia sẽ không có ý kiến gì. Giờ phút này, Tiêu gia không thể nào vì một phế vật mà trở mặt với Tả gia, cho nên hôm nay đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh sốt ruột chạy tới.

Dưới tình huống gia tộc ngầm chấp thuận, đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh dẫn hơn hai mươi hộ vệ trực tiếp đi Tây Dao sơn mạch, vô số thám tử đã đi trước nhanh chóng tìm được Tiêu Lãng.

Tuy nhiên...

Giờ phút này, đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh nhìn Tiêu Lãng vẻ mặt bình tĩnh, không chút bối rối thì rất khó chịu. Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh không kiêng nể gì cười to.

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh lạnh lùng nói:

- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi chết sáng mắt! Tiêu gia không ra việc lớn gì, chẳng qua là gia gia lão bất tử của ngươi... đã chết!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Như tiếng sét giữa trời xanh đánh choáng Tiêu Lãng, người hắn lảo đảo, mắt mờ mịt suýt té xuống đất.

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh không dám nói đùa việc này, Thiên Tầm chậm chạp không đến đã chứng thực tin tức này.

Tiêu Lãng không có cảm tình sâu với Tiêu Bất Tử, nhưng hắn nhớ kỹ lão nhân thấp bé trân trọng, yêu thương hắn.

Tiêu Lãng vừa về Tiêu gia đã đánh gãy chân của Tiêu Cẩn, thế nhưng Tiêu Bất Tử đè ép chuyện này. Trong thịnh yến hoàng cung, Tiêu Bất Tử không thèm nhìn ánh mắt ai oán của Tiêu Thanh Long, Tiêu Cuồng, mang theo Tiêu Lãng cùng đi. Tiêu Thanh Lang làm khó Tiêu Lãng, Tiêu Bất Tử trực tiếp cho hắn lệnh bài.

Tuy Tiêu Lãng mới nhận gia gia không lâu, gặp mặt có mấy lần ít ỏi nhưng trong lòng hắn đã thừa nhận lão, thừa nhận lão nhân bá khí, hơi thô bạo, và một chút lưu manh.

Nhưng, lão đã chết!

Gia gia đột ngột xuất hiện, ra đi cũng bất ngờ.

Tuy trên thế giới này võ giả sống chết rất bình thường, bản thân Tiêu Lãng không sợ cái chết, đi ra lăn lộn rồi có ngày phải trả. Nhưng Tiêu Lãng không thể chấp nhận sự thật này, vẻ mặt hoảng hốt, mắt mờ mịt, lòng trống rỗng.

Tiểu Đao không còn cười ngây ngô, mặt ầm trầm, dữ tợn. Tiểu Đao có cảm tình với Tiêu Bất Tử càng ít hơn Tiêu Lãng, nhưng gã biết lão nhân kia chết thì ca sẽ đau lòng, Cô Cô càng buồn hơn nên gã cũng buồn theo.

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiêu Lãng đau thương, đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh thấy rất sướng. Từ khi tên nhà quê này đến đế đô thì đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh luôn khó chịu, hôm Tiêu Lãng thức tỉnh thần hồn là ngày gã vui vẻ nhất. Bây giờ thấy Tiêu Lãng vẻ mặt trống rỗng thì đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh rất vui.

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh tiếp tục bảo:

- Như thế nào? Không chấp nhận được? Cảm giác như trời sập? Ha ha ha ha ha ha! Ta còn chưa nói, lần này Tiêu gia của các ngươi có mười mấy trưởng lão đã chết, chắc chắn Tiêu Phù Đồ không sống nổi. Phải rồi, Cô Cô bị liệt của ngươi hộc máu vào ngày gia gia của ngươi chôn. Ta thấy Cô Cô của ngươi không sống được mấy ngày. Cuồng thiếu gia nhà ngươi nói Tiêu gia đã giam lỏng Cô Cô của ngươi, cho dù không chết thì chắc không lâu sau sẽ bị tục xuất ra Tiêu gia. Ha ha ha ha ha ha! Gia gia của ngươi đã chết, phụ mẫu của ngươi chết, Cô Cô của ngươi sắp chết, hai các ngươi cũng sắp chết. Cả nhà ngươi đoàn viên dưới âm tào địa phủ, ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười của đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh đánh thức Tiêu Lãng, đôi mắt mờ mịt biến tỉnh táo, người tuôn trào sát khí lạnh lẽo.

Tiêu Lãng nhìn chằm chằm đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, trầm giọng quát:

- Ngươi nói cái gì? Cô Cô của ta hộc máu? Còn bị giam lỏng?

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh vẻ mặt giễu cợt lạnh lùng cười:

- Không tin? Không lẽ ta đi lừa kẻ sắp chết như ngươi? Hôm đó Tả Hi cũng thấy. Cô Cô của ngươi thật thảm, người suy yếu đến nỗi nói không ra lời. Tiêu gia các ngươi có hàng đống trị liệu sư nhưng không ai chữa trị cho nàng, xem ra Tiêu gia thật không thích các ngươi, không biết bây giờ đã chết chưa? Tuy nhiên, ngươi không có cơ hội thấy Cô Cô sắp chết của ngươi lần cuối, ra tay!

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh bỗng đổi sắc mặt, lạnh lùng quát. Mười võ giả áo đen bên cạnh đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh nhanh như chớp vây quanh hai người Tiêu Lãng.

Tả Hi, tiểu thư của Tả gia luôn lặng im, mặt lạnh băng bất nhẫn quay đầu đi. Tuy Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hạn không thể tự tay giết Tiêu Lãng nhưng chân chính giết người lại không nỡ nhìn thẳng.

Mười võ giả Chiến Suất cảnh, còn có ba đỉnh Chiến Suất cảnh. Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cảm thấy hai tên phế vật Tiêu Lãng, Tiểu Đao sẽ bị giết ngay.

Nhưng mà...

Xảy ra chuyện ngoài dự đoán của đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.

Tiêu Lãng, Tiểu Đao liếc nhau, khóe môi cong lên nụ cười tàn khốc. Tiểu Đao quát to, biến thân, y phục rách nát lộ ra cơ bắp cục cục làm tim người đập nhanh. Tiểu Đao phát ra khí thế bạo ngược, hung tàn, như quái thú tiền sử xông hướng mười Chiến Suất cảnh. Tiêu Lãng thì như u hồn theo sau lưng Tiểu Đao, mắt đầy sát khí, lạnh băng.

Tiểu Đao có thể biến thân, đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh và những người có mặt tại đây đều nghe nói điều này. Trong một trưởng lão đường của Tiêu gia còn đặt tư liệu kỹ càng về trận chiến ở Dược Vương thành.

Tại đế đô chỉ có Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, Trà Mộc chính mắt thấy Tiểu Đao biến thân chiến đấu, bọn họ rất rõ ràng lực phòng ngự khủng bố của gã. Nhưng Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam, Trà Mộc không nói lung tung, lặng im trở về gia tộc, hoàng tộc, sai người điều tra.

Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh và những người có mặt không chính mắt trông thấy nên không coi ra gì. Thần Hồn đại lục có mấy chủng tộc cường đại có năng lực khủng bố, nhưng bọn họ chưa nghe nói chủng tộc như Tiểu Đao, nghĩ rằng người thu thập tình báo đã phóng đại.

Quan trọng nhất là thực lực của Tiểu Đao quá thấp, một Chiến Sư cảnh sơ giai, chưa thức tỉnh thần hồn, mọi người cảm thấy bóp chết gã không khác gì bóp nát một con kiến.

Nhưng hôm nay bọn họ phát hiện mình đã sai, cực kỳ sai lầm.

Mấy đao mang Huyền khí phóng ra, vài thanh Huyền khí chém vào người Tiểu Đao phát ra tiếng eng keng keng sắt thép va nhau. Người Tiểu Đao không bị thương chút nào, chỉ có một võ giả đỉnh Chiến Suất cảnh để lại một vệt trắng trên cánh tay của gã.

Hai bàn tay to như vuốt cự long nhanh như chớp xuyên thủng ngực hai võ giả Chiến Suất cảnh, máu thịt bắn tứ tung. Hai trái tim bị bóp nát, Tiểu Đao không ngừng bước, mang theo hai cái xác, gã giống xe tăng hạng năng cuồng xông tới trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status