Yêu giả vi vương

Chương 235: Thanh danh tăng vọt


Tiêu Lãng giật mình kêu lên:

- Vậy sao được?

Hiện tại thân phận của Tiêu Lãng là Man di, cùng Đông Phương Hồng Đậu cách biệt như trời với đất. Nếu Tiêu Lãng, Đông Phương Hồng Đậu quang minh chính đại cùng một chỗ thì dù là đồ ngốc cũng nhìn ra vấn đề.

Tiêu Lãng vội từ chối:

- Không được, nếu như vậy thì chết chắc!

Đông Phương Hồng Đậu thất vọng ê chề hỏi:

- Vậy chẳng phải là sau này chúng ta không có cơ hội một mình gặp mặt sao?

Thân phận của Đông Phương Hồng Đậu không có khả năng cho phép nàng và Tiêu Lãng ở chung, mắt thấy tình lang gần ngay trước mắt lại phải giả bộ không quen, không thể hoa tiền nguyệt hạ ân ái, đối với thiếu nữ vừa mới rơi vào bể tình là tàn khốc biết bao.

Tiêu Lãng thấy Đông Phương Hồng Đậu xụ mặt thì rất đau lòng, ôm chặt nàng.

Một lát sau, Tiêu Lãng kiên quyết nói:

- Yên tâm đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ vào Mê Huyễn sâm lâm, chờ ta giết chết hoàng tử, thiên tài tuyệt thế của Huyết Vương triều, có được quân công, thành Thống lĩnh hay tướng quân thì thân phận của ta sẽ khác đi, khi đó có thể quang minh chính đại theo đuổi nàng rồi.

- Không... Không cần!

Người Đông Phương Hồng Đậu run lên, cực kỳ sợ hãi, căng thẳng lắc đầu, nói:

- Ta không cần ngươi đi vào Mê Huyễn sâm lâm, bên trong rất nguy hiểm, có nhiều người chết. Ngươi còn đắc tội Tả Kiếm, chắc chắn hắn sẽ phái người ám sát ngươi! Tiêu Lãng, ta không cần ngươi làm tướng quân gì, ta chỉ muốn ngươi cùng một chỗ, chúng ta... Chúng ta bỏ trốn đi? Chúng ta đi Thần Hồn thành, đó là chỗ an toàn nhất đại lục, không ai dám động võ giết người tại đó. Chúng ta yên tĩnh sống cả đời trong Thần Hồn thành được không?

- Nha đầu ngốc!

Tiêu Lãng lại lần nữa bị cảm động, nữ tử này thế nhưng vì hắn muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, bỏ người thân đi xa xứ. Nhưng Tiêu Lãng không thể theo Đông Phương Hồng Đậu.

Tiêu Lãng phải cố gắng tu luyện để lấy linh dược vì Tiêu Thanh Y, hắn còn phải báo thù cho Tiêu Bất Tử, Tiêu Thanh Đế, làm sao hắn có thể đi được?

Tuy lòng Tiêu Lãng rất mong muốn bình tĩnh sinh hoạt nhưng nếu đi, hắn sẽ khiến nhiều người thất vọng, cả đời lương tâm bất an.

Tiêu Lãng hôn mặt Đông Phương Hồng Đậu, dịu dàng vuốt tóc nàng, hắn mỉm cười.

Tiêu Lãng cực kỳ tự tin nói:

- Nàng không tin vào nam nhân của nàng sao? Lại nói Tiêu Lãng ta sao có thể lén lút sống tạm như vậy được? Yên tâm đi, ở Thanh Y các nguy hiểm đến như vậy mà ta không chết thì ta sẽ luôn sống sót. Chờ ta mấy năm, chắc chắn ta có thể quang minh chính đại cưới nàng, ta muốn tổ chức hôn lễ lớn nhất cho nàng.

Đông Phương Hồng Đậu không nói tiếp, nàng biết mình không thể thay đổi cách nghĩ của Tiêu Lãng. Đông Phương Hồng Đậu chỉ có thể ôm chặt Tiêu Lãng, như con mèo con cuộn mình trong ngực hắn. Đông Phương Hồng Đậu trân trọng mỗi một giây ở bên Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không nói chuyện, dịu dàng ôm Đông Phương Hồng Đậu, nhẹ vuốt tóc và lưng nàng, cảm nhận nữ nhân này tình thâm ý trọng với hắn. Trong lòng Tiêu Lãng bình tĩnh, đời này chưa từng bình yên như vậy.

Mãi đến khi trời sắp sáng, mắt Đông Phương Hồng Đậu đỏ hồng hôn môi Tiêu Lãng, dứt khoát rời đi. Tiêu Lãng nhìn bóng lưng Đông Phương Hồng Đậu, đấu chí lại dấy lên.

Có tuyệt thế hồng nha như vậy đau khổ chờ đợi, Tiêu Lãng còn có lý do gì để không phấn đấu?

Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí nửa canh giờ thì trời sáng hẳn, có Tiêu Lãng đưa bữa sáng tới. Tiêu Lãng ăn một chút, được đưa đến thư phòng của Đông Phương Bạch.

Đông Phương Bạch mái tóc bạc phơ, lông mày, râu hoa râm, mặt cười tủm tỉm, không làm ra vẻ cao cao tại thượng. Người Đông Phương Bạch không có chút khí thế, nhưng lão ngồi đó đã cho người áp lực mạnh mẽ.

Cường giả Chiến Đế cảnh!

Thế giới này phân chia võ lực rất rõ ràng. Nhất cấp chiến giả, nhị cấp chiến sĩ, tam cấp chiến sư, tứ cấp chiến tướng, cấp năm chiến suất, lục cấp chiến tôn, thất cấp chiến vương, bát cấp chiến hoàng.

Giờ phút này, Đông Phương Bạch đứng trên đỉnh võ giả Thần Hồn đại lục, cửu cấp chiến đế!

Đông Phương Hồng Đậu không gạt Tiêu Lãng, Đông Phương Bạch rất có hứng thú với sách tị quốc của Tiêu Lãng nêu ra đêm qua, nghiêm túch ỏi.

Tiêu Lãng không dám thở mạnh, cung kính hỏi một câu đáp một câu, sớm âm thầm vận chuyển Thuật Liễm Tức, hy vọng Đông Phương Bạch đừng nhìn ra trong người hắn có thần hồn.

Đông Phương Bạch hỏi kỹ càng xong phất tay xua Tiêu Lãng đi:

- Tốt rồi, ngươi đi xuống đi, nếu sách trị quốc của ngươi được bệ hạ chọn dùng thì sẽ nhớ kỹ công huân của ngươi, khi đó sẽ có thưởng.

Tiêu Lãng thầm mừng Đông Phương Bạch không nhìn thấu thân phận của mình, lập tức cung kính hành lễ chuồn mất. Tiêu Lãng đi ra thư phòng, lấy chiến mã lao nhanh đi quân doanh.

Chờ Tiêu Lãng đi chốc lát sau Đông Phương Bạch bật cười, liếc cửa phòng.

Đông Phương Bạch nói:

- Nha đầu, còn thập thò nhìn lén có tin là ta công bố thân phận của tình lang ngươi cho thiên hạ biết?

Đông Phương Hồng Đậu thức trắng suốt đêm nhưng mặt mày tươi rói, nàng vội chạy vào.

Đông Phương Hồng Đậu kinh ngạc hỏi:

- Gia gia sớm nhìn thấu rồi?

Đông Phương Bạch cười to bảo:

- Tiểu tử này có chút thủ đoan, nếu không phải ta cũng động Thuật Liễm Tức thì sợ là sẽ bị hắn lừa dối. Yên tâm đi, không đến đẳng cấp của ta, không điều tra kỹ thì sẽ không phát hiện thần hồn quái dị của hắn.

Đông Phương Hồng Đậu mừng rỡ, nghĩ đến Tiêu Lãng sắp đi Mê Huyễn sâm lâm thì nhíu mày, lắc tay Đông Phương Bạch.

Đông Phương Hồng Đậu đáng thương nói:

- Gia gia hãy giúp đỡ Tiêu Lãng, hắn định đi Mê Huyễn sâm lâm, rất nguy hiểm ! Hắn chết rồi thì ta cũng không sống nổi!

- Hồ đồ, ngu xuẩn!

Đông Phương Bạch sa sầm nét mặt, lạnh lùng quát:

- Giúp hắn chính là hại hắn, ngươi nhìn xem có phải Độc Cô Hành mặc kệ hắn không? Một thiên tài muốn lột xác thành cường giả phải trải qua vô số đại chiến mới trưởng thành. Lần trước ngạo Nhiên suýt chết, ta sẽ không lo lắng sao? Ngươi nghe kỹ cho ta, chuyện khác ta đều nghe theo ngươi, nếu trong vòng năm năm Tiêu Lãng không thể đột phá Chiến Hoàng cảnh thì ta tuyệt đối không đồng ý hắn làm tôn nữ tế của ta. Không có đường thương lượng!

Đông Phương Bạch cứng rắn nói làm Đông Phương Hồng Đậu sợ hãi, nàng uất ức khóc, trông rất đáng thương. Mắt Đông Phương Hồng Đậu đẫm lệ nhìn chằm chằm Đông Phương Bạch nhưng lão làm như không thấy.

Thật lâu sau, Đông Phương Bạch bất nhẫn nói:

- Không phải gia gia cố chấp, nếu Tiêu Lãng không đột phá Chiến Hoàng cảnh thì hắn không thể trở về thân phận, nếu không thì sẽ bị người ám sát chết. Tôn nữ của Đông Phương Bạch ta sao có thể gả cho hạng người vô danh giấu đầu lòi đuôi?

Mắt Đông Phương Bạch bắn ra tia sáng làm Đông Phương Hồng Đậu không dám nhìn thẳng.

Đông Phương Bạch chắc chắn nói:

- Hồng Đậu, hãy tin tưởng ánh mắt của gia gia ngươi, cũng tin tưởng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng ẩn núp vài năm, chỉ cần không chết thì chắc chắn sẽ khiến thế giới này chấn kinh!

Mấy năm sau Tiêu Lãng có thể chấn kinh thế nhân hay không thì mọi người không biết, nhưng lúc này, thân phận Man di Yêu Tà khiến Bắc Cương rung động.

Có được vu thuật thần kỳ, khiến Tả Kiếm nổi lên ý chiêu lãm nhưng không ngờ bị hắn từ chối và trêu đùa, sau đó tham gia yến hội của công chúa, nói bậy bạ làm Vân Tử Sam, các công tử, tiểu thư rung động ngơ ngẩn. Cuối cùng được Đông Phương Bạch triệu kiến, nói chuyện một phen, được Đông Phương Bạch khen ngợi nhiệt liệt.

Ngày hôm sau Đông Phương Bạch mở tiệc mời Tả Bình Bình, Nghịch Thủy Lưu đến. Lại lần nữa truyền ra tin tức Tả Bình Bình, Nghịch Thủy Lưu rất thưởng thức sách lược trị quốc của Tiêu Lãng. Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình định lập hồ sơ gửi vè đế đô, thỉnh cầu Vân Phi Dương mở triều hội đồng ý.

Tin tức truyền ra, cái tên Yêu Tà nổi tiếng như cồn trong Bắc Cương.

Nhưng lúc này Tiêu Lãng hoàn toàn không biết, vì hắn và Long Nha Phỉ Nhi mang theo Hồng Y Vệ đi cùng đại quân Tả Kiếm, Nghịch Thương, Đông Phương Ngạo Nhiên, Trà Mộc bước vào Mê Huyễn sâm lâm, bắt đầu vòng thu săn mới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status