Yêu giả vi vương

Chương 244: Hẹn hò


Vân Yên các, tầng cao nhất. Tiêu Lãng mặc y phục Võ Sĩ màu đen mới tinh, khoác áo choàng đen, đầu trọc yêu diễm, lưng treo một thanh Huyền khí nghênh ngang đi tới.

Vân Tử Sam mở tiệc chiêu đãi Tiêu Lãng tại Vân Yên các, hơn nữa trong phòng chỉ có hai người.

Lần trước Tả Kiếm hưởng thụ đãi ngộ này, khoảng cách với Vân Tử Sam kéo gần nhiều. Tả Kiếm từng hùng hồn nói nhất định bắt được Vân Tử Sam, nhưng nàng vẫn chưa biểu lộ thái độ.

Giờ phút này, Tiêu Lãng có cơ hội thứ hai.

Bên ngoài phòng có mấy thị nữ đứng chờ, còn có hai Chiến Vương cảnh cao giai canh giữ. Tiêu Lãng theo một thị nữ dẫn đi vào trong phòng. Thị vệ không buộc Tiêu Lãng lấy Huyền khí xuống, dù sao thực lực như hắn nếu muốn giết Vân Tử Sam căn bản không cần dùng vũ khí. Có hai Chiến Vương cảnh ở, nếu Tiêu Lãng dám làm bậy tuyệt đối không thể sống rời đi.

Nói là gian phòng thật ra là đại sảnh nhỏ, bên trái đặt một chiếc bàn, bày sơn trân hải vị. Ánh nến chiều căn phòng mờ ảo, cộng với mùi hương thoang thoảng khiến gian phòng có vẻ mập mờ kiều diễm.

Tiêu Lãng đi vào trong, không thấy bóng dáng Vân Tử Sam đâu. Tiêu Lãng liếc mắt bên phải gian phòng, cửa treo rèm châu, phía sau tấm rèm có tấm bình phong che tầm mắt. Rất có thể Vân Tử Sam ở bên trong.

Tiêu Lãng có xúc động muốn vén rèm lên, nếu Vân Tử Sam ở đằng sau bình phong đi tiểu thì rất thú vị. Nhưng Tiêu Lãng không dám làm bậy, hai Chiến Vương cảnh bên ngoài không phải ăn chay.

Tiêu Lãng không ngồi xuống, làm bộ quan sát trong phòng nhỏ.

Một lát sau, lòng Tiêu Lãng run lên, vì năng lực tra xét biến thái giúp hắn nhận ra đằng sau bình phong có đôi mắt nhìn mình chằm chằm.

Tiêu Lãng âm thầm cười.

"Hừ hừ, quả nhiên cô nàng này nghi ngờ thân phận của ta."

Hôm nay Tiêu Lãng đến dự tiệc là muốn hoàn toàn xóa bỏ nghi ngờ của Vân Tử Sam. Mắt xoe tròn, Tiêu Lãng có một kế.

Một tay Tiêu Lãng chắp sau lưng, tay kia đặt trên Huyền khí, áo choàng mở rộng, đôi mắt chăm chú, thâm tình nhìn một bức tranh treo trên tường, mặt lạnh băng, rất oách.

Hắn rời khỏi đế đô đã mấy tháng, Tiêu Lãng cao hơn trước nhiều. Không ngừng tôi thể khiến thân hình Tiêu Lãng rất hoàn mỹ, tuy mặt mày không sánh bằng Tả Kiếm nhưng thân hình thì không thua kém gì.

Quả nhiên Vân Tử Sam nhìn lén sau tấm bình phong. Từ góc độ của Vân Tử Sam vừa lúc thấy góc cạnh khuôn mặt Tiêu Lãng, ánh mắt sâu thẳm, thân hình hoàn mỹ, có khí chất mạnh mẽ rắn rỏi.

Nhưng giây tiếp theo, ấn tượng đảo điên trong đầu Vân Tử Sam.

Tiêu Lãng diễn trò giây lát sau chễm chệ đi tới bên cái bàn, không kiêng nể gì túm một chân giò gặm cắn.

Tiêu Lãng vừa nhai vừa lầm bầm:

- Bà nội nó, công chúa điện hạ nói mời lão tử dự tiệc mà sao không thấy người đâu? Chẳng lẽ cho ta leo cây?

Vân Tử Sam ngồi sau bình phòng lắng nghe, nhíu mày, nhưng nghĩ tới Tiêu Lãng xuất thân Man di thì thoải mái. Lòng Vân Tử Sam băn khoăn, không lẽ Yêu Tà thật sự không phải là Tiêu Lãng sao?

Mặc dù chân thân Tiêu Lãng xuất hiện bên Tử Vong sơn mạch nhưng Yêu Tà có mặt vào thời gian quá trùng hợp, cảnh giới không cao mà lực công kích kinh người, một Man di bình thường dám đối đầu với Tả Kiếm? Mấy điểm này làm Vân Tử Sam đầy nghi ngờ, đương nhiên đa phần là giác quan thứ sáu của nữ nhân. Vân Tử Sam cảm thấy Yêu Tà giống Tiêu Lãng, không có lý do gì. Cho nên hôm nay Vân Tử Sam không từ chối Tiêu Lãng yêu cầu vượt mức bên ngoài Quân Thần phủ.

Tiêu Lãng ăn hết chân giò túm lấy khăn tay trên bàn lau miệng, nghi ngờ liếc vài cái, thăm dò vào trong phòng.

Vân Tử Sam biết không thể tiếp tục nhìn lén, ho khan, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Tiêu Lãng nhếch môi cười nhìn Vân Tử Sam. Tối nay Vân Tử Sam vẫn mặc váy tím nhưng đầu cắm đóa hoa nhỏ màu hồng, bới phi vân kế lộ ra cần cổ trắng nõn. Khuôn mặt tuyệt đẹp có một chút xấu hổ, đơn thuần và quyến rũ kết hợp mẫu thuẫn. Tiêu Lãng nhìn muốn rớt tròng mắt, há to mồm suýt chảy nước miếng. Đương nhiên mở to mắt là thật, còn há mồm thì là làm bộ.

Vân Tử Sam xấu hổ hỏi:

- Khụ khụ, chào Yêu Tà thiếu tộc trưởng.

Không biết Vân Tử Sam giả bộ hay thật sự rụt rè, trông như vô tình lại cố ý. Ngươi cho rằng Vân Tử Sam hữu tình thì nàng lại cách xa người. Loại cảm giác này hấp dẫn người ta nhất, lúc này Tiêu Lãng hơi động lòng.

Tiêu Lãng đỏ mặt, gãi đầu trọc, cười nói:

- Ừm! Xin lỗi điện hạ, công chúa xinh đẹp thấy bà, đẹp hơn bà nương đẹp nhất của đại tế ti nhà ta gấp mấy lần. Yêu Tà nhìn quên trời trăng, xin tha thứ cho ta thất lễ.

Tiêu Lãng nói tục làm Vân Tử Sam lớn lên trong hoàng cung có nhiều quy tắc nhất hơi khó chấp nhận. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào dám vô lễ với Vân Tử Sam như vậy, càng đừng nói là thô tục. Sai, Tiêu Lãng từng vô lễ với nàng ở Cửu Tinh Phong, nên Vân Tử Sam mới cảm thấy Yêu Tà và Tiêu Lãng rất giống nhau.

Thế nên Vân Tử Sam giả bộ tức giận quát:

- Thiếu tộc trưởng, ngươi nói chuyện đừng... Thô tục như vậy được không? Người ta là thiếu nữ!

Mỹ nữ chính là mỹ nữ, bộ dạng tức giận vẫn rất đẹp, vừa dỗi vừa vui, rất hấp dẫn người.

Tiêu Lãng không kiêu ngạo xoay người rời đi như Vân Tử Sam đã tưởng tượng, ngược lại cười nịnh, gật đầu liên tục.

Tiêu Lãng nói:

- Là lỗi của Yêu Tà, ta sẽ sửa, điện hạ đừng tức giận!

Vân Tử Sam hơi thất vọng, Tiêu Lãng từng từ chối Vân Tử Sam trong yến hội sinh nhật của Đông Phương Hồng Đậu, nên nàng cho rằng hắn là một người kiêu ngạo. Giờ phút nàêu Tà làm dáng khúm núm không giống phong cách của Tiêu Lãng. Vân Tử Sam đã quan sát kỹ càng, không thấy Tiêu Lãng có chút gì làm bộ làm tịch.

Vân Tử Sam biết Tiêu Lãng từ nhỏ xuất thân hàn môn, lớn lên trong núi rừng, bình thường lăn lộn đầu đường, rất quen thuộc thủ đoạn của côn đồ phố phường.

Vân Tử Sam mỉm cười lấy lại thong dong, cất bước đi tới trước cái bàn, ngồi một bên, chỉ phía đối diện ý bảo Tiêu Lãng ngồi xuống. Vân Tử Sam bưng bình rượu lên rót đầy ly cho Tiêu Lãng.

Vân Tử Sam giơ ly lên nói:

- Nào, thiếu tộc trưởng, Tử Sam chúc mừng ngươi lập đại công, bắt giữ hoàng tử của Huyết Vương triều!

Tiêu Lãng nhếch môi cười, cụng ly với Vân Tử Sam, ngửa đầu uống. Vân Tử Sam chỉ hớp một hơi định thả ly xuống.

Tiêu Lãng khoát tay nói:

- Công chúa điện hạ, dựa theo phép tắc trong tộc của ta thì khi chạm ly phải uống cạn, nếu không thì công chúa khinh thường Yêu Tà ta rồi!

Mắt Vân Tử Sam lóe tia khinh thường, Man di quả nhiên là Man di, buộc nữ nhân uống ly rượu?

Nhưng trong ánh mắt sáng ngời của Tiêu Lãng, Vân Tử Sam lười cãi lại hắn. Vân Tử Sam có tửu lượng không tệ, uống hết một ly mà mặt chỉ hơi đỏ, mắt vẫn rất tỉnh táo.

- Thiếu tộc trưởng, hiện tại ngươi vừa lòng rồi đi?

Vân Tử Sam liếc Tiêu Lãng, lấy một chiếc khăn ra lau miệng, khi ngẩng đầu lên trong mắt tràn ngập sùng bái.

Vân Tử Samn hìn Tiêu Lãng, mở miệng hỏi:

- Thiếu tộc trưởng, Tử Sam rất tò mò ngươi làm sao bắt giữ Huyết Hồng Nguyệt được? Nên biét rằng bên cạnh Huyết Hồng Nguyệt có ba Chiến Vương cảnh cao giai. Thiếu tộc trưởng có thể kể thịnh huống khi đó không?

Đến rồi!

Tiêu Lãng biết rõ Vân Tử Sam, mỹ nữ như vậy còn bày ra bộ dạng sùng bái, là nam nhân đều sẽ xúc động, máu nóng dồn não, có bí mật gì đều lộ ra hết. Nếu lúc này Tiêu Lãng giấu giếm hoặc không nói rõ ràng, Vân Tử Sam thông minh như vậy sẽ dễ dàng phát hiện do đó khiến nàng nghi ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status