Yêu giả vi vương

Chương 256: Thuẫn thần hồn mạnh mẽ


Thảo đằng thần hồn màu tím mang theo Tiêu Lãng chui vào lòng đất chạy ra quân doanh, rất nhanh đến chỗ hẹn Thanh Minh. Thanh Minh dẫn Tiêu Lãng chạy nhanh đi, nửa canh giờ sau đến hang động có truyền tống trận

Ánh sáng trắng chợt lóe, trước mắt Tiêu Lãng xuất hiện hoa đào diễm lệ. Hoa đào cực kỳ đẹp dưới ánh trắng, bên cạnh rừng đào có nữ nhân ngồi trên xe lăn càng đẹp như hoa.

Hai thanh âm quen thuộc vang lên.

- Lãng nhi!

- Ca!

Linh hồn Tiêu Lãng run lên, hắn nhìn hai khuôn mặt quen thuộc, hốc mắt ướt át.

Có bốn người đứng trong rừng đào, phía trước nhất là Tiêu Thanh Y mặc áo trắng ngồi trên xe lăn. Tiểu Đao đứng bên cạnh cười khờ, gãi đầu liên tục, có vóc dáng vạm vỡ làm người nghẹt thở, khuôn mặt non nớt. Bên cạnh có Thiền lão da mặt nhănh nheo. Càng làm Tiêu Lãng kinh ngạc là người đẩy xe lăn chính là Quân Thần Độc Cô Hành.

- Cô Cô, Tiểu Đao, Thiền lão, Độc Cô thúc thúc... ưm, nghĩa phụ!

Tiêu Lãng chạy nhanh qua, mấy giây đã tới trước mặt mọi người. Tiêu Lãng nhìn Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Thiền lão, Quân Thần Độc Cô Hành, luống cuống tay chân, mặt đầy nụ cười.

Tiêu Thanh Y dịu dàng kéo tay Tiêu Lãng:

- Ha ha ha ha ha ha! Lãng nhi nhà ta cao lên rồi, cũng trưởng thành. Đi, đi vào rồi nói.

Tiêu Thanh Y vẻ mặt lạnh nhạt nhưng mắt tràn ngập vui sướng.

Đoàn người đi đến lầu các bạch ngọc phía sau rừng hoa đào. Tiểu Đao đi theo bên cạnh Tiêu Lãng, mấy tháng không gặp gã lại cao lên, ngang ngửa với Tiểu Đao. Thỉnh thoảng Tiểu Đao và Tiêu Lãng ánh mắt giao nhau, trong mắt tràn ngập tình nghĩa huynh đệ.

Quân Thần Độc Cô Hành đẩy xe lăn Tiêu Thanh Y ngồi, tối hôm nay gã vừa đến, nói chuyện với nàng về Tiêu Lãng ở Bắc Cương. Thỉnh thoảng Tiêu Thanh Y ngoái đầu nhìn Tiêu Lãng, mỉm cười. Khuôn mặt cười xinh đẹp làm rừng đào mất sắc.

Mới vào chỗ Tiêu Thanh Y cư ngụ, Quân Thần Độc Cô Hành tò chuyện với mọi người mấy câu xong đứng dậy bảo đi tìm Ẩn Đế.

Quân Thần Độc Cô Hành thấy trong mắt Tiêu Thanh Y có tia mất mát thì mỉm cười nói:

- Thanh Y, lần này ta sẽ ở Ẩn tông mười ngày, sau đó trở về Bắc Cương bày bố siêu cấp đại chiến. Chờ đại chiến qua đi, chắc mấy chục năm sau Huyết Vương triều không có năng lực xâm nhập phía nam , đến lúc đó ta sẽ từ chức nguyên soái, luôn ở bên nàng.

Tiêu Thanh Y nhướng mày, mắt lộ vui mừng. Tiêu Lãng thì vẻ mặt giật mình, ngạc nhiên. Lúc trong Trấn Bắc quân Tiêu Lãng mơ hồ nghe nói thu săn năm nay Huyết Vương triều đại bại, Huyết Đế, Huyết Y giận dữ, e rằng sẽ bùng nổ đại chiến. Không ngờ Quân Thần Độc Cô Hành chẳng những không phòng ngự tránh chiến đấu mà chuẩn bị bố trí siêu cấp đại chiến?

Tiêu Lãng không giúp gì được trong chuyện này nên không quan tâm. Quân Thần Độc Cô Hành cười đi tìm Ẩn Đế, hiển nhiên đã có sắp xếp. Quân Thần Độc Cô Hành dày dạn kinh nghiệm, bày mưu lập kế, Tiêu Lãng không quá lo lắng, ngược lại hơi mong chờ siêu cấp đại chiến.

Quân Thần Độc Cô Hành vừa đi, Tiêu Lãng hưng phấn đứng dậy nhìn Tiểu Đao.

Tiêu Lãng nói:

- Tiểu Đao, không ngờ ngươi lên đến Chiến Suất cảnh trước cả ta, nghe nói còn thức tỉnh thần hồn, là thần hồn siêu biến thái? Có thể cho ta nhìn xem không?

Tiểu Đao cười khờ nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta nhờ đan dược tăng thực lực, không bằng ca. Còn về thần hồn của ta thì hơi biến thái nhưng không được như đại ca!

Sau lưng Tiểu Đao lóe ảo ảnh, một tấm thuẫn màu hoàng kim ngưng tụ che trước mặt gã. Tấm thuẫn cao cỡ nửa người Tiểu Đao, mặt trên có phù chú bí ẩn phức tạp. Tấm thuẫn xuất hiện, không khí trong phòng đông lại. Thiền lão thấy nghẹt thở. Lòng Tiêu Lãng run lên, cảm nhận hơi thở từ tấm thuẫn mạnh mẽ hơn Địa Ngục Hắc Long, Điệp Huyết Yêu Đao.

Vù vù vù vù vù!

Tiểu Đao giơ tay bắn ra một luồng Huyền khí, kết quả Huyền khí bắn tới tấm thuẫn liền lặng lẽ biến mất, không có chút dao động.

Tiêu Thanh Y ngồi nhìn, cười nói:

- Lãng nhi đừng thử nữa. Đừng nói là chút thực lực của ngươi, Cô Cô cũng không thể xuyên thủng tấm thuẫn của hắn, chỉ có thể dánh bay Tiểu Đao khi sử dụng chiến kỹ thần hồn.

- Ui!

Tiêu Lãng hút ngụm khí lạnh. Lúc này Tiêu Lãng mơ hồ cảm ứng được cảnh giới của Tiêu Thanh Y đạt đến trung giai Chiến Vương cảnh. Một trung giai Chiến Vương cảnh sử dụng chiến kỹ thần hồn mà bị Tiểu Đao phòng ngự được, không lẽ tấm thuẫn này là thần hồn thánh giai?

Tiêu Lãng nháy mắt với Tiêu Thanh Y:

- Thánh giai sao?

Tiêu Thanh Y lắc đầu, nói:

- Không xác định, nhưng ít nhất là thánh giai.

Tiêu Lãng trợn to mắt kinh ngạc hỏi:

- Cái gì mà ít nhất? Không lẽ còn tồn tại siêu thánh giai?

Tiêu Thanh Y nhìn cửa, nói nhỏ:

- Trong truyền thuyết có siêu thánh giai. Chủng tộc của Tiểu Đao cường đại, thần bí, hơn nữa thần hồn thức tỉnh quỷ dị như vậy, ta cho rằng là chủng tộc bên Thần Hồn Hải. Nhưng Ẩn Đế không chịu nói tình hình cụ thể.

Tiêu Lãng thầm giật mình. Tiêu Lãng biết Thần Hồn Hải nằm ở phía tây Thần Hồn đại lục, là cấm địa của thần. Vô số võ giả muốn xuyên qua Thần Hồn Hải thăm dò thiên địa bên kia, nhưng người đi vào chưa từng trở về. Thần Hồn Hải là cấm địa đối với võ giả Thần Hồn đại lục.

Khi Tiêu Lãng, Tiểu Đao hỏi chuyện Thần Hồn Hải thì Tiêu Thanh Y im miệng không nói. Tiêu Lãng biết thực lực của hai người chưa tới, dù biết cũng vô dụng.

Mấy người trò chuyện vui vẻ. Hiếm khi Tiêu Lãng trở về một lần, trời sáng hắn phải đi. Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Thiền lão không buồn ngủ, liên tục hỏi Tiêu Lãng chuyện ở Bắc Cương.

Tiêu Lãng có cái gì nói cái đó, thậm chí là chuyện Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Thanh Y rất hưng phấn, như mẫu thân dặn dò Tiêu Lãng phải đối xử tốt với Đông Phương Hồng Đậu, có cơ hội phải mang nàng về.

Thời gian qua rất nhanh, trời sắp sáng rồi. Quân Thần Độc Cô Hành dẫn theo Thanh Minh trở về, Tiêu Lãng lưu luyến không rời từ biệt mọi người. Tiêu Lãng bị Thanh Minh mang đi.

Trên truyền tống trận, Tiêu Lãng bỗng lên tiếng:

- Thanh Minh đại nhân, ta có thể đi Tử Vong sơn mạch rèn luyện một đoạn thời gian không?

Giọng Tiêu Lãng rất nhỏ, không để đám người Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao, Thiền lão ở phía xa nghe thấy.

Thanh Minh kinh ngạc, xoay người truyền âm cho Quân Thần Độc Cô Hành. Được Quân Thần Độc Cô Hành cho phép, Thanh Minh mở truyền tống trận mang Tiêu Lãng đi Tử Vong sơn mạch.

Đến Tử Vong sơn mạch, Thanh Minh bỏ lại Tiêu Lãng, không hỏi một câu, chỉ nói một tháng sau sẽ đến chỗ này đón hắn, sau đó truyền tống rời đi.

Tiêu Lãng gãi đầu, đã quen tính tình quái dị của Thanh Minh. Tiêu Lãng chạy nhanh ra ngoài sơn cốc. Tiêu Lãng đến Tử Vong sơn mạch không đơn giản là rèn luyện. Bắc Cương không có Huyền thú cường đại, tuy thảo đằng thần hồn màu tím có thể dài ra nhưng không cách nào tiến hóa. Tiêu Lãng nghĩ đến vẻ buồn bã của Đông Phương Hồng Đậu là hắn sốt ruột muốn tăng thực lực, để quang minh chính đại ở chung với cô nương mình thương.

Thảo đằng thần hồn màu tím có thể chui xuống đất, Tiêu Lãng tự tin dù là trong Tử Vong sơn mạch thì hắn sẽ không gặp nguy hiểm lớn. Chắc Thanh Minh cũng biết điều này nên mới không để ý.

Tiêu Lãng nhìn rừng núi xanh um, hào hùng dâng tròa, trong mắt tràn ngập mong chờ. Lần trước thảo đằng thần hồn màu tím tiến hóa giúp Tiêu Lãng đi dưới lòng đất, nếu lại lần nữa tiến hóa thì nó sẽ có thần thông quái dị gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status